Đồng Hồng Cương không được tự nhiên đọc báo cáo mà An Tại Đào đã khiến y soạn, xong nghiêm trang xếp tài liệu lại, lẳng lặng nhìn An Tại Đào, không nói lời nào. Không khí trong phòng họp yên lặng nặng nề. Mỗi Ủy viên thường vụ đều có tâm sự. Có người kinh ngạc nhìn An Tại Đào và Cổ Trường Lăng, có người dùng ánh mắt nghiền ngẫm liếc mắt nhìn Khổng Lâm.
Sắc mặt Cổ Trường Lăng trở nên rất khó coi.
Tôn Hiểu Linh kinh ngạc lướt nhìn An Tại Đào, lại nhìn Khổng Lâm. Thấy Khổng Lâm cũng có chút kinh ngạc và vui sướng bất ngờ, trong lòng thầm nghi hoặc. Sao lại thế này? Chẳng lẽ phía trên Khổng Lâm có người khiến An Tại Đào phải dè chừng, khiến hắn không còn cách nào khác phải đề cử Khổng Lâm?
Hay là…
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Hồ Linh Linh thì không có hảo ý phỏng đoán: trước giờ Khổng Lâm không qua lại với An Tại Đào, cách đây không lâu còn câu kết với Trương Hân làm khó dễ cho Lưu Vĩ Hồng, nhưng An Tại Đào nhượng bộ thế này, có chút không đúng. Chẳng lẽ là…
Hồ Linh Linh liếc nhìn khuôn mặt thùy mị dịu dàng quyến rũ của Khổng Lâm, khóe miệng hiện một nụ cười cổ quái: hay là anh hùng không qua khỏi ải mỹ nhân? Còn Khổng Lâm không ngờ vì vị trí Chủ tịch Huyện mà hiến thân cho An Tại Đào?
Khụ khụ…
An Tại Đào ho khan mấy tiếng, đang định nói gì, đã thấy Khổng Lâm ngượng ngùng đứng dậy:
- Bí thư An, nếu đã đề cập đến ba người chúng tôi, tôi thấy ba người chúng tôi nên tránh đi. Mọi người cứ nói.
Nghe Khổng Lâm nói như vậy, Trần Tân và Cổ Trường Lăng cũng chậm rãi đứng lên, sắc mặt lãnh đạm. Họ biết rõ hai người mình chỉ để làm nền, nhưng cũng phải nên tránh mặt đi.
An Tại Đào khoát tay nói:
- Không cần, mấy đồng chí ở đây đều cộng tác với nhau trong thời gian dài. Nói cho nhau hiểu, né tránh làm gì? Ngồi cả xuống đi.
- Đồng chí Khổng Lâm, đồng chí Trần Tân, đồng chí Trường Lăng đều khá thích hợp làm ứng cử viên cho vị trí Chủ tịch Huyện. Nhưng vị trí Chủ tịch Huyện thì chỉ có một. Ý tôi là mọi người cứ bàn bạc, nếu không có ý kiến gì, chúng ta cứ đăng ký cho Thành ủy như thế. Nhưng chúng ta chỉ có thể đề nghị, còn bổ nhiệm cụ thể thì phải chờ quyết định của Thành ủy.
An Tại Đào thản nhiên nói, cũng không giải thích gì. Hắn thậm chí còn không liếc mắt nhìn Cổ Trường Lăng.
Cổ Trường Lăng trong lòng buốt giá. Anh ta có thể đoán được đại khái: đây là ý của lãnh đạo chủ chốt trên tỉnh. Lãnh đạo chủ chốt Thành ủy đã nhìn trúng Khổng Lâm. Nếu đã là ý của Thành ủy, An Tại Đào tự nhiên sẽ không làm mất mặt cấp trên.
Trong lòng Cổ Trường Lăng thở dài một tiếng, không còn hơi sức tựa vào lưng ghế, lặng lẽ nhắm hai mắt lại.
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Hồ Linh Linh cân nhắc một chút. Trước tiên nhìn qua Khổng Lâm thoáng nhìn với vẻ “chúc mừng”, sau đó giơ tay nói:
- Bí thư An, tôi đồng ý.
- Bí thư An, tôi không có ý kiến.
- Tôi cũng không có ý kiến.
Chuyện như thế, còn ai phản đối nữa? Dù sao cũng không liên quan gì đến mình, mọi người cũng chỉ tỏ thái độ qua loa. An Tại Đào thấy mọi người tỏ thái độ xong, liền gật đầu, nói lớn:
- Nếu tất cả mọi người đều không có ý kiến, vậy cứ quyết định như thế. Chủ nhiệm Đồng, sau khi tôi ký tên trên văn kiện, mau chóng đăng ký với Thành ủy.
Họp xong, Khổng Lâm vội vàng trở lại văn phòng của mình, hưng phấn gọi điện thoại cho phó Bí thư Thành ủy Tống Tử Lâm, cảm ơn luôn miệng:
- Bí thư Tống, cảm ơn anh đã dìu dắt, cảm ơn anh, vô cùng cảm ơn.
Tống Tử Lâm cười lớn:
- Đồng chí Tiểu Khổng, làm cho tốt nha. Nhưng cô không cần cám ơn tôi trước đâu. Tôi thấy đồng chí Tại Đào cũng tỏ thái độ nhiều. Ừ, dù sao thì đồng chí An Tại Đào cũng là nhân vật số một của Huyện ủy, lúc này đồng chí Tại Đào không ngại chuyện lúc trước, đã tỏ rõ thái độ của đồng chí ấy. Biết nhìn tổng thể đại cục! Không tồi. Đương nhiên, đây chỉ là bước đầu tiên. Cô có thể nhận chức được hay không, còn phải xem ý kiến của lãnh đạo chủ chốt Thành ủy.
- Dạ, Bí thư Tống, tôi đã biết.
Nói thêm với Tống Tử Lâm mấy câu, Khổng Lâm ngắt điện thoại, do dự một hồi, lại đi ra cửa, đến văn phòng An Tại Đào, chuẩn bị nói lời cảm ơn.
Nhưng gõ cửa suốt nửa ngày vẫn không thấy mở, dường như An Tại Đào không có trong văn phòng. Khổng Lâm đến văn phòng Đồng Hồng Cương ngay sát bên. Văn phòng Đồng Hồng Cương mở rộng cửa. Y đang cùng một nhân viên khác trong văn phòng Huyện ủy bàn công việc. Thấy Khổng Lâm bước tới, liền tươi cười chào:
- Bí thư Khổng!
- Chủ nhiệm Đồng, Bí thư An có nhà không?
- Bí thư Khổng, Bí thư An đến khu kinh tế mới Tư Hà kiểm tra tình hình hoạt động ngày mai. Hắn đi với Chủ nhiệm Tôn.
Đồng Hồng Cương cười nói. Khổng Lâm “ồ” một tiếng, gật đầu với Đồng Hồng Cương, đi nhanh với vẻ mất tự nhiên.
Tiểu Lý, nhân viên trong văn phòng Huyện ủy nhìn theo bóng Khổng Lâm xa dần, hỏi nhỏ:
- Chủ nhiệm Đồng, hóa ra suy nghĩ cả nửa ngày, là Bí thư Khổng làm Chủ tịch Huyện hả?
Đồng Hồng Cương khẽ trách:
- Đừng bàn đến chuyện của lãnh đạo, lo làm tốt công việc đi. Nhanh chóng đánh xong văn kiện, tôi cho người chở cậu đến Thành ủy đăng ký.
Trong một quán ăn tây ở tỉnh thành, Âu Dương Đan và Phạm Như ngồi đối diện với nhau, trò chuyện thật vui vẻ.
Âu Dương Đan nể mặt An Tại Đào. Nếu không, tuy Phạm Như là vợ của một cán bộ cấp sở, nhưng Âu Dương Đan tâm cao khí ngạo, xuất thân cao quý cũng không xem ra gì. Gặp mặt cùng lắm là chỉ chào hỏi, tuyệt đối không có gì thân thiết.
- Tiểu Phạm, tôi nghe Tiểu Đào nói con trai Trương Hạo nhà cô rất giỏi, loại chăm ngoan học hành. Cô xem đó, tôi cũng có ý như vậy. Tôi đã thương lượng với lão Trần rồi, muốn nhận Trương Hạo làm con nuôi, cô cảm thấy có được không?
Âu Dương Đan khẽ mím môi, nhẹ nhàng cắt một miếng thịt bò, từ tốn đưa vào miệng, động tác hợp quy tắc và cũng rất tao nhã.
Bàn tay Phạm Như bất giác run rẩy một chút. Tuy trong lòng cô đã sớm chuẩn bị tư tưởng, nhưng chính tai nghe miệng Âu Dương Đan thốt ra “sự thật”, trong lòng vừa mừng vừa sợ, không tin vào tai mình, như đang nằm mơ vậy.
Trần Cận Nam và Âu Dương Đan nhận con mình làm con nuôi. Thái độ này tượng trưng cho thiện ý đáng kể. Gần đây, quan hệ giữa nhà họ Trương cùng Trần Cận Nam và Âu Dương Đan đã quan hệ thân thiết hơn, điều này có nghĩa gì, còn cần phải nói ra sao? Có nghĩa là từ nay về sau, Trương Bằng Viễn có một chỗ dựa vô cùng vững chắc, trên chính trường còn có thể nhìn xa được nữa, còn có ý nghĩa là Trần Cận Nam đã quyết định cho Trương Bằng Viễn một cái ô.
Phạm Như tuy không phải người trong quan trường, nhưng cũng không ngu ngốc, tất nhiên biết được Trần Cận Nam và Âu Dương Đan vì sao làm như thế. Lấy đầu đào lý đền cành quỳnh giao, là trao đổi lợi ích chính trị. Nghiêm túc mà nói, Trương Bằng Viễn được lợi lớn. Cái được của ông ta lớn hơn cái giá phải trả nhiều.
- Chị Âu Dương, chúng tôi trèo cao rồi, thật ngại quá.
Phạm Như kích động và vui mừng nói lời thoái thác, nói không hết ý.
Âu Dương Đan hiển nhiên không thèm để ý. Hôm nay bà đến đây là do Trần Cận Nam nhờ vả, ra mặt gặp gỡ vợ con Trương Bằng Viễn. Nói ra việc này xem như đã cho Trương Bằng Viễn một cây táo ngọt.
- Em tiểu Phạm, em quá khách khí rồi. Tiểu Đào nhà chị ở Phòng Sơn, cũng nhờ Bí thư Bằng Viễn nhà em giúp đã hắn, trong lòng lão Trần không quên. Nhưng thân phận lão Trần hơi đặc biệt, những lời này phải để chị nói. Như vậy đi tiểu Phạm, chị thấy quanh co không bằng nói thẳng. Cuối tuần này, vợ chồng em dẫn Trương Hạo đến nhà chị, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, xem như chính thức nhận con. Từ nay về sau, chúng ta là người một nhà.
- Được rồi, chị Âu Dương, chúng em nhất định đến bái vọng Bộ trưởng Trần và chị Âu Dương đúng giờ.
Âu Dương Đan cười ha hả:
- Tốt lắm, cứ như vậy đi. Chị còn có chút việc, chúng ta chia tay ở đây. Cuối tuần gặp lại.
Sau khi chia tay Âu Dương Đan, Phạm Như một mình đi lại trên con đường huyên nào nơi thành phố phồn hoa. Không đi xe buýt cũng không kêu xe, không ngờ cứ hưng phấn như thế mà đi bộ về nhà mình, ước chừng bảy tám dặm đường.
Về đến nhà, cô liền gọi điện thoại cho Trương Bằng Viễn. Lúc nhận được điện thoại của vợ mình, Trương Bằng Viễn đang ngồi nói chuyện phiếm với Tống Tử Lâm trong phòng làm việc.
- Ừ, bà hả?
- Lão Trương, Âu Dương Đan nói chị ấy và Bộ trưởng Trần muốn nhận Trương Hạo nhà chúng ta làm con nuôi. Em không hỏi ý kiến anh đã nhận lời rồi, anh không trách em chứ?
Phạm Như cười hì hì nói:
- Không vui sao? Không phải là tin tốt hả?
Trương Bằng Viễn tuy cũng đã chuẩn bị tư tưởng, nhưng nghe được tin này vẫn rất mừng rỡ. Nếu không phải là có Tống Tử Lâm trước mặt, ông ta đã sớm thốt lên thành tiếng. Lấy lại bình tĩnh, Trương Bằng Viễn cười nói:
- Đây là chuyện tốt, chuyện tốt. Ừ, tối thứ sáu anh quay về, chúng ta chuẩn bị cái đã.
Tống Tử Lâm vốn muốn đến để thử dò tâm tư Trương Bằng Viễn về ứng cử viên Chủ tịch huyện Quy Ninh. Y nghĩ, dù thế nào cũng nên đến gặp Trương Bằng Viễn, nói giúp Khổng Lâm vài câu.
Tống Tử Lâm nhận thấy, nếu Trương Bằng Viễn không cần sắp xếp người của ông ta, thì có y và phó Bí thư Thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trịnh Phương, hai lãnh đạo ở tỉnh, còn có đề cử của An Tại Đào, Trương Bằng Viễn cũng phải nể mặt bọn y một chút, chuyện của Khổng Lâm trên cơ bản là xong rồi.
Nhưng y hỏi dò nửa ngày rồi mà Trương Bằng Viễn cũng rất cẩn thận, nhưng chỉ mỉm cười không nói, cũng không tỏ thái độ gì.
Thấy vẻ mặt Trương Bằng Viễn có chút vui mừng, Tống Tử Lâm cười ha hả:
- À, Bí thư Trương, trong nhà có việc vui sao?
Trương Bằng Viễn khẽ mỉm cười, khoát tay nói:
- Cũng không có gì, con trai tôi thi cử không tệ thôi. Ha ha…
Đuổi Tống Tử Lâm đi rồi, Trương Bằng Viễn vui mừng đứng lên đi quanh phòng làm việc.
Tiểu An này, Tiểu An quả nhiên là làm cho người ta vui vẻ. Dù An Tại Đào không cần làm vậy, chỉ cần nói Trần Cận Nam gọi điện thoại đến đây cũng đã có thể đạt được mục đích của hắn. Nhưng An Tại Đào cũng không dùng Trần Cận Nam để chén ép ông ta, mà thông qua cách này để nâng cao mối quan hệ giữa hai người thêm một bước.
Nghĩ đến đây, thiện cảm của Trương Bằng Viễn với An Tại Đào tăng lên đến tột đỉnh.
Giờ phút này ông ta vui như mở cờ trong bụng. Trần Cận Nam đứng phía sau, năng lượng của ông ta càng lớn hơn. Ở tỉnh Đông Sơn này, cao nhất chỉ có phó Bí thư Ma và Chủ tịch Tỉnh Trình là ngang ngửa. Chủ tịch Tỉnh Trình sắp đến giờ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Trần Cận Nam sẽ đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh Đông Sơn. Có Trần Cận Nam chống lưng, tâm nguyện muốn leo thêm một bước của mình càng có khả năng thực hiện.
Cấp Thứ trưởng nha! Chỉ cần đến được đó là đã chính thức chạm được vào quyền lực đích thực.
Trương Bằng Viễn dần bình tĩnh lại. Ông ta yên lặng đứng ở cửa sổ văn phòng nhìn xuống đất. Nhìn dòng người và xe cộ ra vào Thành ủy không dứt, trong nhất thời cảm thấy rất mãn nguyện, hả lòng hả dạ.
Đây không chỉ đơn thuần là trao đổi lợi ích chính trị, trong đó còn xen lẫn một ít chân thành. Người khác chắc chắn không hiểu, kể cả vợ Trương Bằng Viễn là Phạm Như và vợ chồng Trần Cận Nam cũng không hiểu, nhưng Trương Bằng Viễn hiểu. Ông ta cảm nhận được sự tôn trọng của An Tại Đào đối với lãnh đạo và bản sắc đích thực của tính cách An Tại Đào.
Mà bản sắc đích thực của tính cách này, lại cho ông ta một loại trao đổi chính trị với thượng cấp mờ ảo như tơ, khiến Trương Bằng Viễn vô cùng thích thú.
Loại cảm giác này quả là quá tuyệt vời.
Dạo một vòng quanh khu kinh tế mới Tư Hà, nhìn xem các hoạt động chuẩn bị tình hình cho ngày mai, An Tại Đào cùng Tôn Hiểu Linh đi vào văn phòng cô.
Vừa vội vàng đóng cửa lại, Tôn Hiểu Linh đột nhiên nhào tới, cùng thân thiết với An Tại Đào một lúc, cô mới lưu luyến sửa sang lại quần áo của mình, rời khỏi vòng tay An Tại Đào, đỏ mặt đứng dậy rót cho An Tại Đào một ly trà.
- Sao lúc này anh lại đề cử Khổng Lâm? Có phải cấp trên gây áp lực với anh không?
Tôn Hiểu Linh dịu dàng ngồi cạnh An Tại Đào, lấy tay sửa sang lại quần áo cho hắn.
- Áp lực cấp trên? Ha ha…À, Tống Tử Lâm có viết cho tôi mấy chữ.
An Tại Đào khẽ mỉm cười.
- Cứ như vậy, em sợ Cổ Trường Lăng sẽ nản lòng thoái chí.
Tôn Hiểu Linh cười hì hì.
- Anh ta cũng chờ đến sốt ruột rồi. Hai cơ hội liên tiếp, nếu lần này anh ta lại không được nữa thì về sau không cần phải diễn tiếp.
- Ha ha, nếu ngay cả như thế anh ta cũng thiếu kiên nhẫn, anh ta thật sự sẽ không cần diễn nữa.
Lời nói của An Tại Đào rơi vào tai Tôn Hiểu Linh, khiến cô cảm thấy hơi khó hiểu.
Nhưng Tôn Hiểu Linh đã quá hiểu An Tại Đào, trong chốc lát công phu đã có chuyển biến. Cô kinh ngạc nhìn An Tại Đào, mặc cho An Tại Đào đang thuận tay thò vào trong áo cô, vuốt ve bộ ngực căng đầy đẫy đà của cô:
- Anh thử anh ta sao? Hay là kiểm tra anh ta?
An Tại Đào cười ha hả:
- Đừng nói vậy, đừng nói vậy, chỉ là trùng hợp thôi.
Nói xong, An Tại Đào lại cúi tìm nụ hoa đã bắt đầu cứng lên, dùng hai đầu ngón tay nắm lấy, xoay tròn.
Tôn Hiểu Linh lập tức ửng hồng hai má, khẽ rên một tiếng, không còn lo nổi chuyện Cổ Trường Lăng với Chủ tịch huyện gì nữa, thân hình nở nang của cô mềm yếu vô lực ngã vào lòng An Tại Đào.
Sắc mặt Cổ Trường Lăng trở nên rất khó coi.
Tôn Hiểu Linh kinh ngạc lướt nhìn An Tại Đào, lại nhìn Khổng Lâm. Thấy Khổng Lâm cũng có chút kinh ngạc và vui sướng bất ngờ, trong lòng thầm nghi hoặc. Sao lại thế này? Chẳng lẽ phía trên Khổng Lâm có người khiến An Tại Đào phải dè chừng, khiến hắn không còn cách nào khác phải đề cử Khổng Lâm?
Hay là…
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Hồ Linh Linh thì không có hảo ý phỏng đoán: trước giờ Khổng Lâm không qua lại với An Tại Đào, cách đây không lâu còn câu kết với Trương Hân làm khó dễ cho Lưu Vĩ Hồng, nhưng An Tại Đào nhượng bộ thế này, có chút không đúng. Chẳng lẽ là…
Hồ Linh Linh liếc nhìn khuôn mặt thùy mị dịu dàng quyến rũ của Khổng Lâm, khóe miệng hiện một nụ cười cổ quái: hay là anh hùng không qua khỏi ải mỹ nhân? Còn Khổng Lâm không ngờ vì vị trí Chủ tịch Huyện mà hiến thân cho An Tại Đào?
Khụ khụ…
An Tại Đào ho khan mấy tiếng, đang định nói gì, đã thấy Khổng Lâm ngượng ngùng đứng dậy:
- Bí thư An, nếu đã đề cập đến ba người chúng tôi, tôi thấy ba người chúng tôi nên tránh đi. Mọi người cứ nói.
Nghe Khổng Lâm nói như vậy, Trần Tân và Cổ Trường Lăng cũng chậm rãi đứng lên, sắc mặt lãnh đạm. Họ biết rõ hai người mình chỉ để làm nền, nhưng cũng phải nên tránh mặt đi.
An Tại Đào khoát tay nói:
- Không cần, mấy đồng chí ở đây đều cộng tác với nhau trong thời gian dài. Nói cho nhau hiểu, né tránh làm gì? Ngồi cả xuống đi.
- Đồng chí Khổng Lâm, đồng chí Trần Tân, đồng chí Trường Lăng đều khá thích hợp làm ứng cử viên cho vị trí Chủ tịch Huyện. Nhưng vị trí Chủ tịch Huyện thì chỉ có một. Ý tôi là mọi người cứ bàn bạc, nếu không có ý kiến gì, chúng ta cứ đăng ký cho Thành ủy như thế. Nhưng chúng ta chỉ có thể đề nghị, còn bổ nhiệm cụ thể thì phải chờ quyết định của Thành ủy.
An Tại Đào thản nhiên nói, cũng không giải thích gì. Hắn thậm chí còn không liếc mắt nhìn Cổ Trường Lăng.
Cổ Trường Lăng trong lòng buốt giá. Anh ta có thể đoán được đại khái: đây là ý của lãnh đạo chủ chốt trên tỉnh. Lãnh đạo chủ chốt Thành ủy đã nhìn trúng Khổng Lâm. Nếu đã là ý của Thành ủy, An Tại Đào tự nhiên sẽ không làm mất mặt cấp trên.
Trong lòng Cổ Trường Lăng thở dài một tiếng, không còn hơi sức tựa vào lưng ghế, lặng lẽ nhắm hai mắt lại.
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Hồ Linh Linh cân nhắc một chút. Trước tiên nhìn qua Khổng Lâm thoáng nhìn với vẻ “chúc mừng”, sau đó giơ tay nói:
- Bí thư An, tôi đồng ý.
- Bí thư An, tôi không có ý kiến.
- Tôi cũng không có ý kiến.
Chuyện như thế, còn ai phản đối nữa? Dù sao cũng không liên quan gì đến mình, mọi người cũng chỉ tỏ thái độ qua loa. An Tại Đào thấy mọi người tỏ thái độ xong, liền gật đầu, nói lớn:
- Nếu tất cả mọi người đều không có ý kiến, vậy cứ quyết định như thế. Chủ nhiệm Đồng, sau khi tôi ký tên trên văn kiện, mau chóng đăng ký với Thành ủy.
Họp xong, Khổng Lâm vội vàng trở lại văn phòng của mình, hưng phấn gọi điện thoại cho phó Bí thư Thành ủy Tống Tử Lâm, cảm ơn luôn miệng:
- Bí thư Tống, cảm ơn anh đã dìu dắt, cảm ơn anh, vô cùng cảm ơn.
Tống Tử Lâm cười lớn:
- Đồng chí Tiểu Khổng, làm cho tốt nha. Nhưng cô không cần cám ơn tôi trước đâu. Tôi thấy đồng chí Tại Đào cũng tỏ thái độ nhiều. Ừ, dù sao thì đồng chí An Tại Đào cũng là nhân vật số một của Huyện ủy, lúc này đồng chí Tại Đào không ngại chuyện lúc trước, đã tỏ rõ thái độ của đồng chí ấy. Biết nhìn tổng thể đại cục! Không tồi. Đương nhiên, đây chỉ là bước đầu tiên. Cô có thể nhận chức được hay không, còn phải xem ý kiến của lãnh đạo chủ chốt Thành ủy.
- Dạ, Bí thư Tống, tôi đã biết.
Nói thêm với Tống Tử Lâm mấy câu, Khổng Lâm ngắt điện thoại, do dự một hồi, lại đi ra cửa, đến văn phòng An Tại Đào, chuẩn bị nói lời cảm ơn.
Nhưng gõ cửa suốt nửa ngày vẫn không thấy mở, dường như An Tại Đào không có trong văn phòng. Khổng Lâm đến văn phòng Đồng Hồng Cương ngay sát bên. Văn phòng Đồng Hồng Cương mở rộng cửa. Y đang cùng một nhân viên khác trong văn phòng Huyện ủy bàn công việc. Thấy Khổng Lâm bước tới, liền tươi cười chào:
- Bí thư Khổng!
- Chủ nhiệm Đồng, Bí thư An có nhà không?
- Bí thư Khổng, Bí thư An đến khu kinh tế mới Tư Hà kiểm tra tình hình hoạt động ngày mai. Hắn đi với Chủ nhiệm Tôn.
Đồng Hồng Cương cười nói. Khổng Lâm “ồ” một tiếng, gật đầu với Đồng Hồng Cương, đi nhanh với vẻ mất tự nhiên.
Tiểu Lý, nhân viên trong văn phòng Huyện ủy nhìn theo bóng Khổng Lâm xa dần, hỏi nhỏ:
- Chủ nhiệm Đồng, hóa ra suy nghĩ cả nửa ngày, là Bí thư Khổng làm Chủ tịch Huyện hả?
Đồng Hồng Cương khẽ trách:
- Đừng bàn đến chuyện của lãnh đạo, lo làm tốt công việc đi. Nhanh chóng đánh xong văn kiện, tôi cho người chở cậu đến Thành ủy đăng ký.
Trong một quán ăn tây ở tỉnh thành, Âu Dương Đan và Phạm Như ngồi đối diện với nhau, trò chuyện thật vui vẻ.
Âu Dương Đan nể mặt An Tại Đào. Nếu không, tuy Phạm Như là vợ của một cán bộ cấp sở, nhưng Âu Dương Đan tâm cao khí ngạo, xuất thân cao quý cũng không xem ra gì. Gặp mặt cùng lắm là chỉ chào hỏi, tuyệt đối không có gì thân thiết.
- Tiểu Phạm, tôi nghe Tiểu Đào nói con trai Trương Hạo nhà cô rất giỏi, loại chăm ngoan học hành. Cô xem đó, tôi cũng có ý như vậy. Tôi đã thương lượng với lão Trần rồi, muốn nhận Trương Hạo làm con nuôi, cô cảm thấy có được không?
Âu Dương Đan khẽ mím môi, nhẹ nhàng cắt một miếng thịt bò, từ tốn đưa vào miệng, động tác hợp quy tắc và cũng rất tao nhã.
Bàn tay Phạm Như bất giác run rẩy một chút. Tuy trong lòng cô đã sớm chuẩn bị tư tưởng, nhưng chính tai nghe miệng Âu Dương Đan thốt ra “sự thật”, trong lòng vừa mừng vừa sợ, không tin vào tai mình, như đang nằm mơ vậy.
Trần Cận Nam và Âu Dương Đan nhận con mình làm con nuôi. Thái độ này tượng trưng cho thiện ý đáng kể. Gần đây, quan hệ giữa nhà họ Trương cùng Trần Cận Nam và Âu Dương Đan đã quan hệ thân thiết hơn, điều này có nghĩa gì, còn cần phải nói ra sao? Có nghĩa là từ nay về sau, Trương Bằng Viễn có một chỗ dựa vô cùng vững chắc, trên chính trường còn có thể nhìn xa được nữa, còn có ý nghĩa là Trần Cận Nam đã quyết định cho Trương Bằng Viễn một cái ô.
Phạm Như tuy không phải người trong quan trường, nhưng cũng không ngu ngốc, tất nhiên biết được Trần Cận Nam và Âu Dương Đan vì sao làm như thế. Lấy đầu đào lý đền cành quỳnh giao, là trao đổi lợi ích chính trị. Nghiêm túc mà nói, Trương Bằng Viễn được lợi lớn. Cái được của ông ta lớn hơn cái giá phải trả nhiều.
- Chị Âu Dương, chúng tôi trèo cao rồi, thật ngại quá.
Phạm Như kích động và vui mừng nói lời thoái thác, nói không hết ý.
Âu Dương Đan hiển nhiên không thèm để ý. Hôm nay bà đến đây là do Trần Cận Nam nhờ vả, ra mặt gặp gỡ vợ con Trương Bằng Viễn. Nói ra việc này xem như đã cho Trương Bằng Viễn một cây táo ngọt.
- Em tiểu Phạm, em quá khách khí rồi. Tiểu Đào nhà chị ở Phòng Sơn, cũng nhờ Bí thư Bằng Viễn nhà em giúp đã hắn, trong lòng lão Trần không quên. Nhưng thân phận lão Trần hơi đặc biệt, những lời này phải để chị nói. Như vậy đi tiểu Phạm, chị thấy quanh co không bằng nói thẳng. Cuối tuần này, vợ chồng em dẫn Trương Hạo đến nhà chị, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, xem như chính thức nhận con. Từ nay về sau, chúng ta là người một nhà.
- Được rồi, chị Âu Dương, chúng em nhất định đến bái vọng Bộ trưởng Trần và chị Âu Dương đúng giờ.
Âu Dương Đan cười ha hả:
- Tốt lắm, cứ như vậy đi. Chị còn có chút việc, chúng ta chia tay ở đây. Cuối tuần gặp lại.
Sau khi chia tay Âu Dương Đan, Phạm Như một mình đi lại trên con đường huyên nào nơi thành phố phồn hoa. Không đi xe buýt cũng không kêu xe, không ngờ cứ hưng phấn như thế mà đi bộ về nhà mình, ước chừng bảy tám dặm đường.
Về đến nhà, cô liền gọi điện thoại cho Trương Bằng Viễn. Lúc nhận được điện thoại của vợ mình, Trương Bằng Viễn đang ngồi nói chuyện phiếm với Tống Tử Lâm trong phòng làm việc.
- Ừ, bà hả?
- Lão Trương, Âu Dương Đan nói chị ấy và Bộ trưởng Trần muốn nhận Trương Hạo nhà chúng ta làm con nuôi. Em không hỏi ý kiến anh đã nhận lời rồi, anh không trách em chứ?
Phạm Như cười hì hì nói:
- Không vui sao? Không phải là tin tốt hả?
Trương Bằng Viễn tuy cũng đã chuẩn bị tư tưởng, nhưng nghe được tin này vẫn rất mừng rỡ. Nếu không phải là có Tống Tử Lâm trước mặt, ông ta đã sớm thốt lên thành tiếng. Lấy lại bình tĩnh, Trương Bằng Viễn cười nói:
- Đây là chuyện tốt, chuyện tốt. Ừ, tối thứ sáu anh quay về, chúng ta chuẩn bị cái đã.
Tống Tử Lâm vốn muốn đến để thử dò tâm tư Trương Bằng Viễn về ứng cử viên Chủ tịch huyện Quy Ninh. Y nghĩ, dù thế nào cũng nên đến gặp Trương Bằng Viễn, nói giúp Khổng Lâm vài câu.
Tống Tử Lâm nhận thấy, nếu Trương Bằng Viễn không cần sắp xếp người của ông ta, thì có y và phó Bí thư Thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trịnh Phương, hai lãnh đạo ở tỉnh, còn có đề cử của An Tại Đào, Trương Bằng Viễn cũng phải nể mặt bọn y một chút, chuyện của Khổng Lâm trên cơ bản là xong rồi.
Nhưng y hỏi dò nửa ngày rồi mà Trương Bằng Viễn cũng rất cẩn thận, nhưng chỉ mỉm cười không nói, cũng không tỏ thái độ gì.
Thấy vẻ mặt Trương Bằng Viễn có chút vui mừng, Tống Tử Lâm cười ha hả:
- À, Bí thư Trương, trong nhà có việc vui sao?
Trương Bằng Viễn khẽ mỉm cười, khoát tay nói:
- Cũng không có gì, con trai tôi thi cử không tệ thôi. Ha ha…
Đuổi Tống Tử Lâm đi rồi, Trương Bằng Viễn vui mừng đứng lên đi quanh phòng làm việc.
Tiểu An này, Tiểu An quả nhiên là làm cho người ta vui vẻ. Dù An Tại Đào không cần làm vậy, chỉ cần nói Trần Cận Nam gọi điện thoại đến đây cũng đã có thể đạt được mục đích của hắn. Nhưng An Tại Đào cũng không dùng Trần Cận Nam để chén ép ông ta, mà thông qua cách này để nâng cao mối quan hệ giữa hai người thêm một bước.
Nghĩ đến đây, thiện cảm của Trương Bằng Viễn với An Tại Đào tăng lên đến tột đỉnh.
Giờ phút này ông ta vui như mở cờ trong bụng. Trần Cận Nam đứng phía sau, năng lượng của ông ta càng lớn hơn. Ở tỉnh Đông Sơn này, cao nhất chỉ có phó Bí thư Ma và Chủ tịch Tỉnh Trình là ngang ngửa. Chủ tịch Tỉnh Trình sắp đến giờ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Trần Cận Nam sẽ đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh Đông Sơn. Có Trần Cận Nam chống lưng, tâm nguyện muốn leo thêm một bước của mình càng có khả năng thực hiện.
Cấp Thứ trưởng nha! Chỉ cần đến được đó là đã chính thức chạm được vào quyền lực đích thực.
Trương Bằng Viễn dần bình tĩnh lại. Ông ta yên lặng đứng ở cửa sổ văn phòng nhìn xuống đất. Nhìn dòng người và xe cộ ra vào Thành ủy không dứt, trong nhất thời cảm thấy rất mãn nguyện, hả lòng hả dạ.
Đây không chỉ đơn thuần là trao đổi lợi ích chính trị, trong đó còn xen lẫn một ít chân thành. Người khác chắc chắn không hiểu, kể cả vợ Trương Bằng Viễn là Phạm Như và vợ chồng Trần Cận Nam cũng không hiểu, nhưng Trương Bằng Viễn hiểu. Ông ta cảm nhận được sự tôn trọng của An Tại Đào đối với lãnh đạo và bản sắc đích thực của tính cách An Tại Đào.
Mà bản sắc đích thực của tính cách này, lại cho ông ta một loại trao đổi chính trị với thượng cấp mờ ảo như tơ, khiến Trương Bằng Viễn vô cùng thích thú.
Loại cảm giác này quả là quá tuyệt vời.
Dạo một vòng quanh khu kinh tế mới Tư Hà, nhìn xem các hoạt động chuẩn bị tình hình cho ngày mai, An Tại Đào cùng Tôn Hiểu Linh đi vào văn phòng cô.
Vừa vội vàng đóng cửa lại, Tôn Hiểu Linh đột nhiên nhào tới, cùng thân thiết với An Tại Đào một lúc, cô mới lưu luyến sửa sang lại quần áo của mình, rời khỏi vòng tay An Tại Đào, đỏ mặt đứng dậy rót cho An Tại Đào một ly trà.
- Sao lúc này anh lại đề cử Khổng Lâm? Có phải cấp trên gây áp lực với anh không?
Tôn Hiểu Linh dịu dàng ngồi cạnh An Tại Đào, lấy tay sửa sang lại quần áo cho hắn.
- Áp lực cấp trên? Ha ha…À, Tống Tử Lâm có viết cho tôi mấy chữ.
An Tại Đào khẽ mỉm cười.
- Cứ như vậy, em sợ Cổ Trường Lăng sẽ nản lòng thoái chí.
Tôn Hiểu Linh cười hì hì.
- Anh ta cũng chờ đến sốt ruột rồi. Hai cơ hội liên tiếp, nếu lần này anh ta lại không được nữa thì về sau không cần phải diễn tiếp.
- Ha ha, nếu ngay cả như thế anh ta cũng thiếu kiên nhẫn, anh ta thật sự sẽ không cần diễn nữa.
Lời nói của An Tại Đào rơi vào tai Tôn Hiểu Linh, khiến cô cảm thấy hơi khó hiểu.
Nhưng Tôn Hiểu Linh đã quá hiểu An Tại Đào, trong chốc lát công phu đã có chuyển biến. Cô kinh ngạc nhìn An Tại Đào, mặc cho An Tại Đào đang thuận tay thò vào trong áo cô, vuốt ve bộ ngực căng đầy đẫy đà của cô:
- Anh thử anh ta sao? Hay là kiểm tra anh ta?
An Tại Đào cười ha hả:
- Đừng nói vậy, đừng nói vậy, chỉ là trùng hợp thôi.
Nói xong, An Tại Đào lại cúi tìm nụ hoa đã bắt đầu cứng lên, dùng hai đầu ngón tay nắm lấy, xoay tròn.
Tôn Hiểu Linh lập tức ửng hồng hai má, khẽ rên một tiếng, không còn lo nổi chuyện Cổ Trường Lăng với Chủ tịch huyện gì nữa, thân hình nở nang của cô mềm yếu vô lực ngã vào lòng An Tại Đào.
/498
|