Việc chọn người ở Quy Ninh đã không còn là cái gì bí mật. Hội nghị thường vụ Thành ủy vừa mới kết thúc, tin tức đã truyền xuống đến Huyện.
Kết quả khác xa so với sự dự liệu của mọi người. Tân nhậm Chủ tịch thành phố Đông Phương Du kịch liệt phản đối Khổng Lâm, cùng với Bí thư Thành ủy Trương Bằng Viễn ra sức ủng hộ Cổ Trường Lăng đảm nhiệm Chủ tịch huyện. Tin tức lan truyền với tốc độ nhanh chóng. Trong quan trường Quy Ning, tất thảy mọi người đều phải xem lại Cổ Trường Lăng. Vị Phó chủ tịch huyện luôn luôn ít lời khiêm tốn này hóa ra lại có năng lượng lớn như vậy.
Biên bản hội nghị thường vụ Thành ủy đã hình thành, không thể thay đổi. Cổ Trường Lăng nhậm chức Chủ tịch huyện Quy Ninh đã thành kết cục đã định. Cổ Trường Lăng hưng phấn thế nào, không cần nói cũng biết. Còn Khổng Lâm thất vọng thế nào cũng không thể diễn tả bằng lời được.
Thời điểm cả Huyện đang “ồn ào huyên náo” thì An Tại Đào đã rời khỏi Quy Ninh, chạy tới Bắc kinh. Ở một buổi tối ở nhà, sau đó cùng với Hạ Hiểu Tuyết lên máy bay đi Cannilla, cũng chính là đại bản doanh của Mạnh Cúc và Lưu Ngạn.
Cannilla là một thủ đô phồn hoa đô hội, cũng là một thành phố lâu đời hội tụ tinh hoa của nền văn minh phương Tây.
Nhiệt độ cả năm của của Cannilla duy trì ở trên dưới 39oC. Đang ở mùa đông lạnh giá đến một nơi nóng nực, An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết đều có chút không thích ứng được. An Tại Đào thay chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, quần sơ mi đen, đúng là cách ăn mặc điển hình của một cán bộ nhà nước. Hắn vốn muốn thay một bộ đồ thoải mái hơn, nhưng Hạ Hiểu Tuyết lại kiên quyết bắn hắn phải mặc trang phục này, bởi vì hôm nay là buổi gặp mặt với lãnh đạo tập đoàn An Ngạn và tập đoàn Niệm Đào cùng với một số người ở Tiếu thị.
Tập đoàn Tiếu thị được Tiếu lão chia ra làm hai, một là tập đoàn An Ngạn do Lưu Ngạn quản lý, hai là tập đoàn Niệm Đào do Mạnh Cúc tiếp quản. Dưới sự trợ giúp đắc lực của Tiếu lão, hai cô đã đẩy mạnh chỉnh hợp cải cách, trong vòng mấy tháng đã từng bước nắm giữ được cục diện.
Để trợ giúp cho Lưu Ngạn và Mạnh Cúc nắm hoàn toàn cục diện, Tiếu lão thậm chí còn vận dụng một số lực lượng quốc gia bí mật, bao gồm cả một số công ty thành viên ở nước ngoài.
Trong tập đoàn Tiếu thị có một số người ban đầu là không phục, nhưng sau thấy thái độ của Tiếu lão rất mạnh mẽ, cứng rắn, hai cô không ngờ sau lưng lại có hậu thuẫn hùng mạnh như vậy, thậm chí có thể uy hiếp đến kinh tế và chính trị của một quốc gia nhỏ, ai còn có thể không phục?
Về phần Tiếu lão, tuy rằng vẫn đang là Chủ tịch hội đồng quản trị danh dự của hai tập đoàn, nhưng ông đã đem tất cả cổ phần cũng như sản nghiệp giao cho Lưu Ngạn và Mạnh Cúc quản lý. Trên thực tế chỉ là lãnh tụ tinh thần của hai tập đoàn mà thôi.
Phần lớn thời gian sau khi Tiếu lão lui về tuyến hai là ở trang viên Tiếu thị ở Cannilla, Mạnh Cúc và Lưu Ngạn cũng ở đây. Những lúc không có việc gì, hai cô thường cùng Tiếu lão uống trà, chơi cờ, rất ung dung tự tại.
Hạ Hiểu Tuyết hôm nay rõ ràng là rất chú ý đến trang phục. Cô mặc một bộ quần áo công sở màu vàng nhạt, toàn thân toát lên vẻ đoan trang cao quý, khí chất vô cùng tao nhã.
Máy bay của hai người tới sớm một tiếng nên người của Mạnh Cúc và Lưu Ngạn vẫn chưa tới đón. Đi theo dòng người ra ngoài sân bay, chợt mùi hương hoa nhài thơm nức truyền đến.
Hạ Hiểu Tuyết hít thật sâu, quay đầu cười nói:
- Ông xã, nghe nói đất nước này có quốc hoa là hoa nhài, xem này, trong không khí đâu đâu cũng là mùi hoa nhài thơm ngát.
An Tại Đào cười cười, đánh giá một chút về tình hình bên ngoài cua Cannilla. Một con đường kéo dài xa tít tắp, mờ hồ có thể thấy được hàng dãy tòa nhà cao tầng nối tiếp nhau, xen lẫn các cây cọ xanh ngắt, khiến cho thành phố này tràn đầy sức sống. Mà trên quảng trường cách đó không xa, đỗ đầy một loại xe hình dáng kỳ lạ, muôn màu muôn vẻ.
Hạ Hiểu Tuyết chỉ vào mấy chiếc xe, kinh ngạc nói:
- Ông xã, những chiếc xe này thật kỳ lạ, đây là lần đầu tiên em nhìn thấy, để chở người phải không?
- Ừ, cái này gọi là Pougny, một loại xe giao thông công cộng. Đây chính là đặc sắc của Cannilla.
An Tại Đào cười cười.
Hạ Hiểu Tuyết có chút kỳ quái nhìn An Tại Đào:
- Ông xã, làm sao mà anh biết được? Em nhớ đây là lần đầu tiên anh ra nước ngoài mà. Trước kia anh đã tới Cannilla sao?
Kiếp này tất nhiên An Tại Đào chưa từng đến, đây là lần đầu tiên hắn đi ra khỏi biên giới.
Nhưng đây không có nghĩa là kiếp trước hắn chưa từng đến. Năm đó hắn đã từng tới Cannilla, là một đoàn du lịch mà tòa soạn báo tổ chức.
- Anh xem trên mạng.
An Tại Đào úp úp mở mở. Hắn không thể nói với Hạ Hiểu Tuyết rằng kiếp trước anh đã tới đây nên biết cái này gọi là Pougny.
Nhận được điện thoại của Hạ Hiểu Tuyết, biết rằng hai người đã sớm đến rồi, Mạnh Cúc và Lưu Ngạn lập tức nói đoàn xe nghênh đón tăng tốc hướng sân bay Cannilla chạy như bay, kỳ thật các cô đã đang ở trên đường.
Sân bay Cannilla cách nội thành mấy km, một đội xe hơn mười chiếc Mercedes Benz xa hoa chạy như bay đến, bảo vệ xung quanh một chiếc Rolls-Royce màu bạc đời mới. Đoàn xe đồng loạt dừng lại, chờ ở ngoài đường lớn bên cạnh sân bay, từ trên xe nhảy xuống hai, ba mươi người thanh niên to cao màu da ngăm đen, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh.
Hai gã thanh niên cao lớn mặc bộ đồ tây màu đen chạy đến chiếc xe Rolls-Royce màu bạc, đồng thời mở hai cửa xe, Mạnh Cúc và Lưu Ngạn bước xuống, vẻ mặt tươi cười đi nhanh về phía An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết. Theo sau là hai cô gái mặc trang phục công sở xách túi giúp hai cô, thoạt nhìn có vẻ là thư ký riêng của hai cô.
Một đám thanh niên có vẻ như là vệ sĩ, vây xung quanh các cô, mặt hướng ra ngoài, thần sắc cảnh giác nghiêm nghị.
Hai cô tuy rằng nắm trong tay hai tập đoàn khác nhau, nhưng quan hệ của hai người vì An Tại Đào mà tồn tại, trên thực tế chính là nhất thể. Cho nên hai cô không chỉ có ở cùng một chỗ, hai tập đoàn làm cùng trong một tòa nhà, đến vệ sĩ cũng dùng chung. Kỳ thật những người này vốn là vệ sĩ của Tiếu lão, đối với Tiếu lão rất trung thành và tận tâm.
Nam Dương tình hình không ổn định, người có tiền thuê vệ sĩ là bình thường. Mà ở Cannilla này, tập đoàn Tiếu thị lại có ảnh hưởng rất lớn, Mạnh Cúc và Lưu Ngạn tiếp nhận sản nghiệp của Tiếu lão, tự nhiên không thể không cẩn thận.
Tuy nhiên, sự phô trương của hai cô khiến An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết có chút trợn mắt há hốc mồm, cái này có khác gì nữ vương xuất hành đâu?
Là nhân vật số một của tập đoàn An Hạ, nữ doanh nhân nổi tiếng trong giới thương nhân Trung Quốc, Hạ Hiểu Tuyết cũng có vệ sĩ và người hầu của mình, nhưng phô trương như Mạnh Cúc và Lưu Ngạn kia, quả thực là kiến so với voi.
Hạ Hiểu Tuyết lặng lẽ đụng vào tay An Tại Đào, cười nói:
- Ông xã, hai người này phô trương ghê gớm thật, xem ra ở bên này cũng không tồi.
An Tại Đào xấu hổ cười cười, cũng không nói cái gì.
- Hiểu Tuyết!
Lưu Ngạn cười hì hì, bước đến chỗ Hạ Hiểu Tuyết, thân thiết ôm ghì lấy.
- Tiểu Đào!
Mạnh Cúc cũng đến, do dự một chút rồi hướng đến An Tại Đào giang vòng tay, hai người cũng ôm chặt lấy nhau. Đang ở nước ngoài, lại có một đám vệ sĩ bảo vệ, Mạnh Cúc cũng thả lỏng hơn.
Chiếc Rolls-Royce xa hoa mà Mạnh Cúc và Lưu Ngạn rồi kỳ thật là của Lưu Ngạn. Mạnh Cúc cũng có một cái, chỉ có điều không mang đến.
Hạ Hiểu Tuyết nhìn nội thất xa hoa trong chiếc xe, lại nhìn cảnh thành phố phồn hoa ngoài cửa sổ, hì hì cười:
- Tiểu Ngạn, Cúc tỷ, hai người thật là biết hưởng thụ, nhiều vệ sĩ như vậy, chiếc xe xa hoa như vậy, chậc chậc...
Lưu Ngạn xấu hổ nhẹ giọng cười:
- Đây đều là ông cụ an bào, chúng tôi không có sự lựa chọn. Hơn nữa nơi này không an toàn lắm, chúng tôi phải cẩn thận một chút.
An Tại Đào gật gật đầu:
- Hai người phải chú ý, nơi này không thể so với trong nước được.
Mạnh Cúc chỉ ra ngoài cửa sổ, chuyển đề tài nói:
- Tiểu Đào, Hiểu Tuyết, hai người xem đây là khu người Hoa ở Cannilla. Nơi này tập trung rất đông người Trung Quốc chúng ta. Ngoại trừ ở đây điều kiện thời tiết nóng hơn một chút, các thành phố khác phía nam cũng không có gì khác trong nước cả.
- Hiểu Tuyết, cô thấy nhà hàng Tứ Xuyên kia không? Không tồi đâu, tôi với Cúc tỷ thường xuyên đến ăn, ngày mai tất cả chúng ta sẽ đến ăn nhé.
Lưu Ngạn chỉ chỉ một nhà hàng xây dựng phong cách Trung Quốc, cười nói. Rồi quay đầu sang An Tại Đào, nói tiếp:
- Đào, chúng ta đến trang viên Tiếu thị nhé, ông cụ đang ở nhà chờ.
Trang viên Tiếu thị to lớn, xa hoa như thế nào An Tại Đào đã biết. Tiếu lão ở Cannilla, đích thực sống cuộc sống vương giả.
Một hàng thanh niên vạm vỡ đứng ở bên trái, một hàng đầy tớ gái đứng ở bên phải, cửa trang viên đã mở, Tiếu lão trong tay phe phẩy một chiếc quạt, đang cười nhìn An Tại Đào cùng ba cô gái từ trên xe bước xuống.
Ở bên cạnh ông cụ là một người phụ nữ xinh đẹp chừng hơn 30 tuổi, dáng người cao gầy, mái tóc đen nhánh búi gọn sau lưng, mặc một chiếc xường xám màu tím nhạt, nhìn An Tại Đào với ánh mắt thản nhiên. Chỉ có điều An Tại Đào rõ ràng cảm giác được sát khí và hận ý trong ánh mắt của cô ta.
Đây có lẽ là Vương An Na. An Tại Đào nhìn cô, âm thầm cười lạnh.
- Cha!
An Tại Đào bước nhanh đến, ôm chặt Tiếu Kim Phong.
- Tiểu Đào à, đi, đến nhà rồi. Chúng ta vào nhà rồi nói.
Tiếu Kim Phong nắm tay An Tại Đào, đang muốn đi vào trong, đột nhiên nhìn Vương An Na một cái, thản nhiên nói:
- Đúng rồi, An Na, đây là tiểu Đào.
Vương An Na thần sắc rất bình tĩnh. Mà trên thực tế, cô hiện giờ bị Tiếu lão chèn ép không thể ngóc đầu lên, đã mất đi sự sắc sảo trước kia. Người của Vương gia ở Tập đoàn Tiếu thị đều bị Tiếu lão thanh trừ. Cô ta tư thông với người khác đến có thai, nếu không phải vì để cho Mạnh Cúc và Lưu Ngạn thuận lợi tiếp quản sản nghiệp, tránh cho phức tạp, Tiếu lão khẳng định sẽ ly hôn với cô ta, cho cô ta một khoản tiền rồi đuổi khỏi Tiếu gia.
Đương nhiên, người tuy rằng giữ lại, nhưng đứa nhỏ trong bụng đã bị bỏ đi. Hơn nữa, người cũng coi như bị giam cầm ở trang viên Tiếu thị, trở thành một vật trang trí.
Vương An Na vươn tay đến, dịu dàng cười:
- Tiểu Đào, xin chào, hoan nghênh tới Cannilla.
An Tại Đào gật gật đầu, vội vàng cùng Vương An na bắt tay, cười nói:
- Xin chào phu nhân.
Nhìn hai người chào hỏi, ánh mắt đục ngầu của Tiếu Kim Phong đột nhiên nổi lên sắc thái ác nghiệt. Anh mắt sắc bén quét qua thân hình đẫy đà của Vương An Na, rồi lại dừng trên người An Tại Đào. Tuy rằng nhìn qua, tập đoàn Tiếu thị đã không tồn tại, sản nghiệp được chia làm hai do Lưu Ngạn và Mạnh Cúc tiếp quản. Nhưng bất kể thế nào, Vương An Na cũng là một tai họa ngầm. Khi mình còn sống, cô ta có thể còn bị ngăn chặn, nhưng khi mình mất đi, cô ta có lẽ sẽ gây phiền phức cho Mạnh Cúc và Lưu Ngạn. Việc này phải dứt khoát, tuyệt đối không lưu tình. Tiếu Kim Phong trong lòng âm thầm tính toán.
Lúc này, có cùng suy nghĩ với ông ta còn có An Tại Đào. Vương An Na dù gì trên danh nghĩa cũng là nữ chủ nhân của Tiếu thị, nếu không xử lý tốt, tương lại tất thành họa lớn. Có một mầm họa như vậy bên cạnh Mạnh Cúc và Lưu Ngạn, An Tại Đào bất kể thế nào cũng rất lo lắng.
Nhưng...Cô ta dù sao cũng là vợ kế của ông cụ, ông cụ còn chưa nói gì, chính mình sao có thể quyết định?
An Tại Đào vừa sóng đi vào cùng Tiếu lão vừa âm thầm suy nghĩ.
Hơn 7h tối, thành viên Hội đồng quản trị và một số lãnh đạo của tập đoàn An Ngạn và tập đoàn Niệm Đào, các thương nhân nổi tiếng ở Cannilla, thậm chí còn có một số minh tinh nổi tiếng cũng đều hội tụ ở trang viên Tiếu thị, tham gia bữa tiệc chào mừng An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết do Tiếu lão long trọng tổ chức.
Bữa tiệc được tổ chức ở đại sảnh trang viên. Các vị khách quý thân mặc lễ phục đang túm năm tụm ba, nhỏ giọng bàn luận cái gi đó.
Một đoạn nhạc chợt vang lên.
Tiếu lão mặc một bộ trang phục tơ lụa nhàn nhã, dưới sự dìu đỡ của Lưu Ngạn và Mạnh Cúc, chậm rãi đi xuống thang lầu, theo sau là An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết.
Mạnh Cúc và Lưu Ngạn là người quen cũ, mọi ánh mắt đều chợt hội tụ ở trên người An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết . Hạ Hiểu Tuyết cũng đã thay một bộ trang phục dạ hội màu đen, mái tóc vấn cao, trang điểm nhẹ nhàng, trên chiếc cổ cao trắng ngần đeo một chiếc vòng kim cương lấp lánh, cả người toát ra khí chất cao nhã, ung dung đẹp đẽ.
Lưu Ngạn và Mạnh Cúc không mặc trang phục dạ hội mà vẫn mặc trang phục công sở như cũ, dường như cố ý để cho Hạ Hiểu Tuyết trở thành diễn viên chính.
An Tại Đào vẫn mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, khuôn mặt anh tuấn bình tĩnh, tươi cười. Hắn mặc tuy rằng vô cùng đơn giản, nhưng lại toát ra một khí chất không tầm thường.
Mọi người có mặt đều đứng đó ngây ngốc nhìn An Tại Đào. Ai ai cũng hít một ngụm khí lạnh: người này sao lại có thể giống đại công tử nhà Tiếu gia đến vậy?
Đến lúc này, mọi người mới mơ hồ hiểu ra, Tiếu lão vì sao về nước một chuyến, quay về lại có thể đem cả sản nghiệp giao vào tay con nuôi.
Tiếu lão hắng giọng nói:
- Các vị, hoan nghênh đã tới tham dự bữa tiệc của tôi hôm nay. Vô cùng cảm ơn mọi người đã nể mặt lão già này. Tôi xin giới thiệu một chút, đây là An Tại Đào, con trai tôi, đây là Hạ Hiểu Tuyết, con dâu tôi, cũng chính là Chủ tịch HĐQT tập đoàn An Hạ.
Tiếu Kim Phong cũng không có giới thiệu chức vụ của An Tại Đào. An Tại Đào trước đó đã dặn dò, ra nước ngoài không cần phải khoe ra chức vụ làm gì, chủ yếu cũng là vì khiêm tốn, tránh để gây ra thị phi.
Ở đây, hắn chính là con trai nuôi duy nhất của Tiếu lão, thậm chí đã giản lược cả chữ “nuôi”, thành con trai duy nhất. Tiếu lão đối với hắn tình thâm ân trọng, ngay cả người thân cũng không so được. Đối với Tiếu lão, An Tại Đào trong lòng mang theo tình cảm sâu sắc.
Nhưng thân phận của Hạ Hiểu Tuyết lại không giống bình thường. Tập đoàn An Hạ tương đối nổi tiếng, huống chi Hạ Hiểu Tuyết cũng là nhân vật tiếng tăm trong giới thương nhân. Mạnh Cúc và Lưu Ngạn liền mang theo Hạ Hiểu Tuyết, đến chỗ các vị khách để tiếp chuyện. An Tại Đào lại có vẻ vô cùng khiêm tốn, yên lặng ngồi bên cạnh Tiếu lão. Nhưng ngay cả khi hắn khiêm tốn như vậy, cũng không tránh khỏi ánh mắt đánh giá của một số người nhà Tiếu gia.
- Thật không thể tin nổi, không ngờ lại giống Đại công tử đến thế...
- Quả thực là giống, nhất là vẻ mặt tươi cười kia...
Hơn nửa giờ sau, một người đàn ông trung niên mặc Tây phục đột nhiên đi vào, Hoàng An Long đi cùng. Hoàng Á Long hướng An Tại Đào cười nói:
- Tiểu Đào tới rồi à, tôi còn có chút việc, không tới sân bay đón cậu được, thật ngại quá.
Hoàng Á Long là tâm phúc của Tiếu lão, như hình với bóng, rất nhiều chuyện của Tiếu lão đều do Hoàng Á Long giải quyết.
An Tại Đào đối với y hiển nhiên cũng có vài phần khách khí, cười cười:
- Anh Long khách khí quá. Vừa rồi em còn hỏi ông cụ, anh có còn ở Hongkong hay không.
Hoàng Á Long cười cười, hướng An Tại Đào gật gật đầu, sau đó quay sang nhìn Tiếu lão, kính cẩn cúi đầu nói:
- Lão gia, luật sư Tư Mã đến rồi, ngài xem...?
Tiếu lão cười cười, đứng dậy bắt tay người đàn ông trung niên kia:
- Luật sư Tư Mã, làm phiền anh một chuyến rồi.
Luật sư Tư Mã Nam kính cẩn cười, nói:
- Tiếu lão khách khí quá.
Đám người xung quanh đều có chút không ngờ. Tư Mã Nam là luật sư riêng của Tiếu Kim Phong, vào lúc này gọi Tư Mã Nam đến, chẳng lẽ Tiếu lão muốn tuyên bố cái gì sao?
Kết quả khác xa so với sự dự liệu của mọi người. Tân nhậm Chủ tịch thành phố Đông Phương Du kịch liệt phản đối Khổng Lâm, cùng với Bí thư Thành ủy Trương Bằng Viễn ra sức ủng hộ Cổ Trường Lăng đảm nhiệm Chủ tịch huyện. Tin tức lan truyền với tốc độ nhanh chóng. Trong quan trường Quy Ning, tất thảy mọi người đều phải xem lại Cổ Trường Lăng. Vị Phó chủ tịch huyện luôn luôn ít lời khiêm tốn này hóa ra lại có năng lượng lớn như vậy.
Biên bản hội nghị thường vụ Thành ủy đã hình thành, không thể thay đổi. Cổ Trường Lăng nhậm chức Chủ tịch huyện Quy Ninh đã thành kết cục đã định. Cổ Trường Lăng hưng phấn thế nào, không cần nói cũng biết. Còn Khổng Lâm thất vọng thế nào cũng không thể diễn tả bằng lời được.
Thời điểm cả Huyện đang “ồn ào huyên náo” thì An Tại Đào đã rời khỏi Quy Ninh, chạy tới Bắc kinh. Ở một buổi tối ở nhà, sau đó cùng với Hạ Hiểu Tuyết lên máy bay đi Cannilla, cũng chính là đại bản doanh của Mạnh Cúc và Lưu Ngạn.
Cannilla là một thủ đô phồn hoa đô hội, cũng là một thành phố lâu đời hội tụ tinh hoa của nền văn minh phương Tây.
Nhiệt độ cả năm của của Cannilla duy trì ở trên dưới 39oC. Đang ở mùa đông lạnh giá đến một nơi nóng nực, An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết đều có chút không thích ứng được. An Tại Đào thay chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, quần sơ mi đen, đúng là cách ăn mặc điển hình của một cán bộ nhà nước. Hắn vốn muốn thay một bộ đồ thoải mái hơn, nhưng Hạ Hiểu Tuyết lại kiên quyết bắn hắn phải mặc trang phục này, bởi vì hôm nay là buổi gặp mặt với lãnh đạo tập đoàn An Ngạn và tập đoàn Niệm Đào cùng với một số người ở Tiếu thị.
Tập đoàn Tiếu thị được Tiếu lão chia ra làm hai, một là tập đoàn An Ngạn do Lưu Ngạn quản lý, hai là tập đoàn Niệm Đào do Mạnh Cúc tiếp quản. Dưới sự trợ giúp đắc lực của Tiếu lão, hai cô đã đẩy mạnh chỉnh hợp cải cách, trong vòng mấy tháng đã từng bước nắm giữ được cục diện.
Để trợ giúp cho Lưu Ngạn và Mạnh Cúc nắm hoàn toàn cục diện, Tiếu lão thậm chí còn vận dụng một số lực lượng quốc gia bí mật, bao gồm cả một số công ty thành viên ở nước ngoài.
Trong tập đoàn Tiếu thị có một số người ban đầu là không phục, nhưng sau thấy thái độ của Tiếu lão rất mạnh mẽ, cứng rắn, hai cô không ngờ sau lưng lại có hậu thuẫn hùng mạnh như vậy, thậm chí có thể uy hiếp đến kinh tế và chính trị của một quốc gia nhỏ, ai còn có thể không phục?
Về phần Tiếu lão, tuy rằng vẫn đang là Chủ tịch hội đồng quản trị danh dự của hai tập đoàn, nhưng ông đã đem tất cả cổ phần cũng như sản nghiệp giao cho Lưu Ngạn và Mạnh Cúc quản lý. Trên thực tế chỉ là lãnh tụ tinh thần của hai tập đoàn mà thôi.
Phần lớn thời gian sau khi Tiếu lão lui về tuyến hai là ở trang viên Tiếu thị ở Cannilla, Mạnh Cúc và Lưu Ngạn cũng ở đây. Những lúc không có việc gì, hai cô thường cùng Tiếu lão uống trà, chơi cờ, rất ung dung tự tại.
Hạ Hiểu Tuyết hôm nay rõ ràng là rất chú ý đến trang phục. Cô mặc một bộ quần áo công sở màu vàng nhạt, toàn thân toát lên vẻ đoan trang cao quý, khí chất vô cùng tao nhã.
Máy bay của hai người tới sớm một tiếng nên người của Mạnh Cúc và Lưu Ngạn vẫn chưa tới đón. Đi theo dòng người ra ngoài sân bay, chợt mùi hương hoa nhài thơm nức truyền đến.
Hạ Hiểu Tuyết hít thật sâu, quay đầu cười nói:
- Ông xã, nghe nói đất nước này có quốc hoa là hoa nhài, xem này, trong không khí đâu đâu cũng là mùi hoa nhài thơm ngát.
An Tại Đào cười cười, đánh giá một chút về tình hình bên ngoài cua Cannilla. Một con đường kéo dài xa tít tắp, mờ hồ có thể thấy được hàng dãy tòa nhà cao tầng nối tiếp nhau, xen lẫn các cây cọ xanh ngắt, khiến cho thành phố này tràn đầy sức sống. Mà trên quảng trường cách đó không xa, đỗ đầy một loại xe hình dáng kỳ lạ, muôn màu muôn vẻ.
Hạ Hiểu Tuyết chỉ vào mấy chiếc xe, kinh ngạc nói:
- Ông xã, những chiếc xe này thật kỳ lạ, đây là lần đầu tiên em nhìn thấy, để chở người phải không?
- Ừ, cái này gọi là Pougny, một loại xe giao thông công cộng. Đây chính là đặc sắc của Cannilla.
An Tại Đào cười cười.
Hạ Hiểu Tuyết có chút kỳ quái nhìn An Tại Đào:
- Ông xã, làm sao mà anh biết được? Em nhớ đây là lần đầu tiên anh ra nước ngoài mà. Trước kia anh đã tới Cannilla sao?
Kiếp này tất nhiên An Tại Đào chưa từng đến, đây là lần đầu tiên hắn đi ra khỏi biên giới.
Nhưng đây không có nghĩa là kiếp trước hắn chưa từng đến. Năm đó hắn đã từng tới Cannilla, là một đoàn du lịch mà tòa soạn báo tổ chức.
- Anh xem trên mạng.
An Tại Đào úp úp mở mở. Hắn không thể nói với Hạ Hiểu Tuyết rằng kiếp trước anh đã tới đây nên biết cái này gọi là Pougny.
Nhận được điện thoại của Hạ Hiểu Tuyết, biết rằng hai người đã sớm đến rồi, Mạnh Cúc và Lưu Ngạn lập tức nói đoàn xe nghênh đón tăng tốc hướng sân bay Cannilla chạy như bay, kỳ thật các cô đã đang ở trên đường.
Sân bay Cannilla cách nội thành mấy km, một đội xe hơn mười chiếc Mercedes Benz xa hoa chạy như bay đến, bảo vệ xung quanh một chiếc Rolls-Royce màu bạc đời mới. Đoàn xe đồng loạt dừng lại, chờ ở ngoài đường lớn bên cạnh sân bay, từ trên xe nhảy xuống hai, ba mươi người thanh niên to cao màu da ngăm đen, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh.
Hai gã thanh niên cao lớn mặc bộ đồ tây màu đen chạy đến chiếc xe Rolls-Royce màu bạc, đồng thời mở hai cửa xe, Mạnh Cúc và Lưu Ngạn bước xuống, vẻ mặt tươi cười đi nhanh về phía An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết. Theo sau là hai cô gái mặc trang phục công sở xách túi giúp hai cô, thoạt nhìn có vẻ là thư ký riêng của hai cô.
Một đám thanh niên có vẻ như là vệ sĩ, vây xung quanh các cô, mặt hướng ra ngoài, thần sắc cảnh giác nghiêm nghị.
Hai cô tuy rằng nắm trong tay hai tập đoàn khác nhau, nhưng quan hệ của hai người vì An Tại Đào mà tồn tại, trên thực tế chính là nhất thể. Cho nên hai cô không chỉ có ở cùng một chỗ, hai tập đoàn làm cùng trong một tòa nhà, đến vệ sĩ cũng dùng chung. Kỳ thật những người này vốn là vệ sĩ của Tiếu lão, đối với Tiếu lão rất trung thành và tận tâm.
Nam Dương tình hình không ổn định, người có tiền thuê vệ sĩ là bình thường. Mà ở Cannilla này, tập đoàn Tiếu thị lại có ảnh hưởng rất lớn, Mạnh Cúc và Lưu Ngạn tiếp nhận sản nghiệp của Tiếu lão, tự nhiên không thể không cẩn thận.
Tuy nhiên, sự phô trương của hai cô khiến An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết có chút trợn mắt há hốc mồm, cái này có khác gì nữ vương xuất hành đâu?
Là nhân vật số một của tập đoàn An Hạ, nữ doanh nhân nổi tiếng trong giới thương nhân Trung Quốc, Hạ Hiểu Tuyết cũng có vệ sĩ và người hầu của mình, nhưng phô trương như Mạnh Cúc và Lưu Ngạn kia, quả thực là kiến so với voi.
Hạ Hiểu Tuyết lặng lẽ đụng vào tay An Tại Đào, cười nói:
- Ông xã, hai người này phô trương ghê gớm thật, xem ra ở bên này cũng không tồi.
An Tại Đào xấu hổ cười cười, cũng không nói cái gì.
- Hiểu Tuyết!
Lưu Ngạn cười hì hì, bước đến chỗ Hạ Hiểu Tuyết, thân thiết ôm ghì lấy.
- Tiểu Đào!
Mạnh Cúc cũng đến, do dự một chút rồi hướng đến An Tại Đào giang vòng tay, hai người cũng ôm chặt lấy nhau. Đang ở nước ngoài, lại có một đám vệ sĩ bảo vệ, Mạnh Cúc cũng thả lỏng hơn.
Chiếc Rolls-Royce xa hoa mà Mạnh Cúc và Lưu Ngạn rồi kỳ thật là của Lưu Ngạn. Mạnh Cúc cũng có một cái, chỉ có điều không mang đến.
Hạ Hiểu Tuyết nhìn nội thất xa hoa trong chiếc xe, lại nhìn cảnh thành phố phồn hoa ngoài cửa sổ, hì hì cười:
- Tiểu Ngạn, Cúc tỷ, hai người thật là biết hưởng thụ, nhiều vệ sĩ như vậy, chiếc xe xa hoa như vậy, chậc chậc...
Lưu Ngạn xấu hổ nhẹ giọng cười:
- Đây đều là ông cụ an bào, chúng tôi không có sự lựa chọn. Hơn nữa nơi này không an toàn lắm, chúng tôi phải cẩn thận một chút.
An Tại Đào gật gật đầu:
- Hai người phải chú ý, nơi này không thể so với trong nước được.
Mạnh Cúc chỉ ra ngoài cửa sổ, chuyển đề tài nói:
- Tiểu Đào, Hiểu Tuyết, hai người xem đây là khu người Hoa ở Cannilla. Nơi này tập trung rất đông người Trung Quốc chúng ta. Ngoại trừ ở đây điều kiện thời tiết nóng hơn một chút, các thành phố khác phía nam cũng không có gì khác trong nước cả.
- Hiểu Tuyết, cô thấy nhà hàng Tứ Xuyên kia không? Không tồi đâu, tôi với Cúc tỷ thường xuyên đến ăn, ngày mai tất cả chúng ta sẽ đến ăn nhé.
Lưu Ngạn chỉ chỉ một nhà hàng xây dựng phong cách Trung Quốc, cười nói. Rồi quay đầu sang An Tại Đào, nói tiếp:
- Đào, chúng ta đến trang viên Tiếu thị nhé, ông cụ đang ở nhà chờ.
Trang viên Tiếu thị to lớn, xa hoa như thế nào An Tại Đào đã biết. Tiếu lão ở Cannilla, đích thực sống cuộc sống vương giả.
Một hàng thanh niên vạm vỡ đứng ở bên trái, một hàng đầy tớ gái đứng ở bên phải, cửa trang viên đã mở, Tiếu lão trong tay phe phẩy một chiếc quạt, đang cười nhìn An Tại Đào cùng ba cô gái từ trên xe bước xuống.
Ở bên cạnh ông cụ là một người phụ nữ xinh đẹp chừng hơn 30 tuổi, dáng người cao gầy, mái tóc đen nhánh búi gọn sau lưng, mặc một chiếc xường xám màu tím nhạt, nhìn An Tại Đào với ánh mắt thản nhiên. Chỉ có điều An Tại Đào rõ ràng cảm giác được sát khí và hận ý trong ánh mắt của cô ta.
Đây có lẽ là Vương An Na. An Tại Đào nhìn cô, âm thầm cười lạnh.
- Cha!
An Tại Đào bước nhanh đến, ôm chặt Tiếu Kim Phong.
- Tiểu Đào à, đi, đến nhà rồi. Chúng ta vào nhà rồi nói.
Tiếu Kim Phong nắm tay An Tại Đào, đang muốn đi vào trong, đột nhiên nhìn Vương An Na một cái, thản nhiên nói:
- Đúng rồi, An Na, đây là tiểu Đào.
Vương An Na thần sắc rất bình tĩnh. Mà trên thực tế, cô hiện giờ bị Tiếu lão chèn ép không thể ngóc đầu lên, đã mất đi sự sắc sảo trước kia. Người của Vương gia ở Tập đoàn Tiếu thị đều bị Tiếu lão thanh trừ. Cô ta tư thông với người khác đến có thai, nếu không phải vì để cho Mạnh Cúc và Lưu Ngạn thuận lợi tiếp quản sản nghiệp, tránh cho phức tạp, Tiếu lão khẳng định sẽ ly hôn với cô ta, cho cô ta một khoản tiền rồi đuổi khỏi Tiếu gia.
Đương nhiên, người tuy rằng giữ lại, nhưng đứa nhỏ trong bụng đã bị bỏ đi. Hơn nữa, người cũng coi như bị giam cầm ở trang viên Tiếu thị, trở thành một vật trang trí.
Vương An Na vươn tay đến, dịu dàng cười:
- Tiểu Đào, xin chào, hoan nghênh tới Cannilla.
An Tại Đào gật gật đầu, vội vàng cùng Vương An na bắt tay, cười nói:
- Xin chào phu nhân.
Nhìn hai người chào hỏi, ánh mắt đục ngầu của Tiếu Kim Phong đột nhiên nổi lên sắc thái ác nghiệt. Anh mắt sắc bén quét qua thân hình đẫy đà của Vương An Na, rồi lại dừng trên người An Tại Đào. Tuy rằng nhìn qua, tập đoàn Tiếu thị đã không tồn tại, sản nghiệp được chia làm hai do Lưu Ngạn và Mạnh Cúc tiếp quản. Nhưng bất kể thế nào, Vương An Na cũng là một tai họa ngầm. Khi mình còn sống, cô ta có thể còn bị ngăn chặn, nhưng khi mình mất đi, cô ta có lẽ sẽ gây phiền phức cho Mạnh Cúc và Lưu Ngạn. Việc này phải dứt khoát, tuyệt đối không lưu tình. Tiếu Kim Phong trong lòng âm thầm tính toán.
Lúc này, có cùng suy nghĩ với ông ta còn có An Tại Đào. Vương An Na dù gì trên danh nghĩa cũng là nữ chủ nhân của Tiếu thị, nếu không xử lý tốt, tương lại tất thành họa lớn. Có một mầm họa như vậy bên cạnh Mạnh Cúc và Lưu Ngạn, An Tại Đào bất kể thế nào cũng rất lo lắng.
Nhưng...Cô ta dù sao cũng là vợ kế của ông cụ, ông cụ còn chưa nói gì, chính mình sao có thể quyết định?
An Tại Đào vừa sóng đi vào cùng Tiếu lão vừa âm thầm suy nghĩ.
Hơn 7h tối, thành viên Hội đồng quản trị và một số lãnh đạo của tập đoàn An Ngạn và tập đoàn Niệm Đào, các thương nhân nổi tiếng ở Cannilla, thậm chí còn có một số minh tinh nổi tiếng cũng đều hội tụ ở trang viên Tiếu thị, tham gia bữa tiệc chào mừng An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết do Tiếu lão long trọng tổ chức.
Bữa tiệc được tổ chức ở đại sảnh trang viên. Các vị khách quý thân mặc lễ phục đang túm năm tụm ba, nhỏ giọng bàn luận cái gi đó.
Một đoạn nhạc chợt vang lên.
Tiếu lão mặc một bộ trang phục tơ lụa nhàn nhã, dưới sự dìu đỡ của Lưu Ngạn và Mạnh Cúc, chậm rãi đi xuống thang lầu, theo sau là An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết.
Mạnh Cúc và Lưu Ngạn là người quen cũ, mọi ánh mắt đều chợt hội tụ ở trên người An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết . Hạ Hiểu Tuyết cũng đã thay một bộ trang phục dạ hội màu đen, mái tóc vấn cao, trang điểm nhẹ nhàng, trên chiếc cổ cao trắng ngần đeo một chiếc vòng kim cương lấp lánh, cả người toát ra khí chất cao nhã, ung dung đẹp đẽ.
Lưu Ngạn và Mạnh Cúc không mặc trang phục dạ hội mà vẫn mặc trang phục công sở như cũ, dường như cố ý để cho Hạ Hiểu Tuyết trở thành diễn viên chính.
An Tại Đào vẫn mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, khuôn mặt anh tuấn bình tĩnh, tươi cười. Hắn mặc tuy rằng vô cùng đơn giản, nhưng lại toát ra một khí chất không tầm thường.
Mọi người có mặt đều đứng đó ngây ngốc nhìn An Tại Đào. Ai ai cũng hít một ngụm khí lạnh: người này sao lại có thể giống đại công tử nhà Tiếu gia đến vậy?
Đến lúc này, mọi người mới mơ hồ hiểu ra, Tiếu lão vì sao về nước một chuyến, quay về lại có thể đem cả sản nghiệp giao vào tay con nuôi.
Tiếu lão hắng giọng nói:
- Các vị, hoan nghênh đã tới tham dự bữa tiệc của tôi hôm nay. Vô cùng cảm ơn mọi người đã nể mặt lão già này. Tôi xin giới thiệu một chút, đây là An Tại Đào, con trai tôi, đây là Hạ Hiểu Tuyết, con dâu tôi, cũng chính là Chủ tịch HĐQT tập đoàn An Hạ.
Tiếu Kim Phong cũng không có giới thiệu chức vụ của An Tại Đào. An Tại Đào trước đó đã dặn dò, ra nước ngoài không cần phải khoe ra chức vụ làm gì, chủ yếu cũng là vì khiêm tốn, tránh để gây ra thị phi.
Ở đây, hắn chính là con trai nuôi duy nhất của Tiếu lão, thậm chí đã giản lược cả chữ “nuôi”, thành con trai duy nhất. Tiếu lão đối với hắn tình thâm ân trọng, ngay cả người thân cũng không so được. Đối với Tiếu lão, An Tại Đào trong lòng mang theo tình cảm sâu sắc.
Nhưng thân phận của Hạ Hiểu Tuyết lại không giống bình thường. Tập đoàn An Hạ tương đối nổi tiếng, huống chi Hạ Hiểu Tuyết cũng là nhân vật tiếng tăm trong giới thương nhân. Mạnh Cúc và Lưu Ngạn liền mang theo Hạ Hiểu Tuyết, đến chỗ các vị khách để tiếp chuyện. An Tại Đào lại có vẻ vô cùng khiêm tốn, yên lặng ngồi bên cạnh Tiếu lão. Nhưng ngay cả khi hắn khiêm tốn như vậy, cũng không tránh khỏi ánh mắt đánh giá của một số người nhà Tiếu gia.
- Thật không thể tin nổi, không ngờ lại giống Đại công tử đến thế...
- Quả thực là giống, nhất là vẻ mặt tươi cười kia...
Hơn nửa giờ sau, một người đàn ông trung niên mặc Tây phục đột nhiên đi vào, Hoàng An Long đi cùng. Hoàng Á Long hướng An Tại Đào cười nói:
- Tiểu Đào tới rồi à, tôi còn có chút việc, không tới sân bay đón cậu được, thật ngại quá.
Hoàng Á Long là tâm phúc của Tiếu lão, như hình với bóng, rất nhiều chuyện của Tiếu lão đều do Hoàng Á Long giải quyết.
An Tại Đào đối với y hiển nhiên cũng có vài phần khách khí, cười cười:
- Anh Long khách khí quá. Vừa rồi em còn hỏi ông cụ, anh có còn ở Hongkong hay không.
Hoàng Á Long cười cười, hướng An Tại Đào gật gật đầu, sau đó quay sang nhìn Tiếu lão, kính cẩn cúi đầu nói:
- Lão gia, luật sư Tư Mã đến rồi, ngài xem...?
Tiếu lão cười cười, đứng dậy bắt tay người đàn ông trung niên kia:
- Luật sư Tư Mã, làm phiền anh một chuyến rồi.
Luật sư Tư Mã Nam kính cẩn cười, nói:
- Tiếu lão khách khí quá.
Đám người xung quanh đều có chút không ngờ. Tư Mã Nam là luật sư riêng của Tiếu Kim Phong, vào lúc này gọi Tư Mã Nam đến, chẳng lẽ Tiếu lão muốn tuyên bố cái gì sao?
/498
|