Hạ Hiểu Tuyết và Mạnh Cúc, Lưu Ngạn có thể nói là nhân vật nổi danh trong giới người Hoa trong nước. Ba cô gái này đã thành lập nên tập đoàn dầu mỏ Long Đằng, tiến hành thu mua dầu mỏ từ nước ngoài, tiến quân vào lĩnh vực năng lượng. Tin tức trọng đại này đã lan truyền từ Nam Dương đến Trung Quốc. Ngày mồng hai, An Tại Đào tạm biệt Tiếu lão trở về nước, còn ba cô gái vẫn ở lại để tiếp tục xây dựng tập đoàn dầu mỏ Long Đằng.
Thông tin Hạ Hiểu Tuyết chính là vợ của An Tại Đào cũng đã dần dần bị lan truyền ra ngoài. An Tại Đào còn chưa trở về nước thì tin tức về hắn đã được đưa tin khắp nơi, thậm chí trên mạng inte chỗ nào cũng có.
Rất nhiều hãng truyền thông đã cử phóng viên đến huyện Quy Ninh, ý đồ mặt đối mặt phỏng vấn An Tại Đào, nhưng đều trở về tay không. Trưởng ban Tuyên giáo Huyện ủy Trương Minh gần như mỗi ngày đều tiếp đãi giới truyền thông từ các nơi trong nước đổ đến, mà An Tại Đào lại không ở trong huyện. Gọi điện cho An Tại Đào thì chỉ nhận được một câu: Cự tuyệt hết thảy những phỏng vấn.
Nhưng An Tại Đào càng cự tuyệt phỏng vấn thì giới truyền thông lại càng hứng thú đối với hắn. Những người muốn khai thác thông tin từ hắn vẫn ngày càng nhiều.
Đây là sự việc bất ngờ của An Tại Đào, nhưng là chồng của Hạ Hiểu Tuyết, hắn nhất định không thể không quan tâm.
Ngày mồng năm, An Tại Đào vừa mới trở lại huyện, được hơn nửa ngày thì nhận được được tin các phóng viên của báo nghiệp Phòng Sơn tìm đến cửa. Bọn họ nghĩ rằng, nếu An Tại Đào không tiếp nhận phỏng vấn của giới truyền thông bên ngoài thì chắc sẽ không cự tuyệt phỏng vấn của giới truyền thông trong tỉnh. Hơn nữa, Chủ tịch báo nghiệp Phòng Sơn Hoàng Tắc Danh quan hệ với An Tại Đào rất tốt. Đây là điều mà mọi người đều biết.
Đầu giờ chiều, An Tại Đào ở trên ghế sofa trong văn phòng ngủ hơn một giờ mới tỉnh dậy rửa mặt. Chánh văn phòng Huyện ủy Đồng Hồng Cương liền gõ cửa bước vào, kính cẩn nói:
- Bí thư An, thật ngại quá. Trưởng ban Tuyên giáo Trương vừa gọi điện đến, nói là có ba phóng viên của báo nghiệp Phòng Sơn đến đây, yêu cầu muốn được phỏng vấn anh. Không biết anh….
An Tại Đào nhíu mày, khoát tay nói:
- Nói cho Trương Minh biết, cứ một mực từ chối khéo giùm tôi. Tôi không tiếp bất cứ một giới truyền thông nào. Trong tỉnh cũng không ngoại lệ.
An Tại Đào lời nói như đinh đóng cột, không có bất luận một ngã rẽ nào. Đồng Hồng Cương không dám nói gì, liền xoay người muốn rời khỏi văn phòng An Tại Đào đi trả lời điện thoại cho Trưởng ban Tuyên giáo. Y vừa mới xoay người thì lại nghe An Tại Đào cười nói:
- Lão Đồng à, công tác rút lui huyện đổi thị tiến triển như thế nào rồi? Nói cho tôi nghe một chút đi. Thời gian gần đây tôi không có mặt ở huyện, công tác tổng thể của huyện anh cũng nên báo cáo tôi một chút.
- Bí thư An, báo cáo của chúng ta ở thành phố đã có ý kiến phúc đáp. Phòng Dân chính huyện đã trực tiếp báo danh lên phòng Dân chính tỉnh, trước mắt đang trong giai đoạn trình tự hóa xét duyệt. Nói chung, ở tỉnh chỉ có một chút trình tự, hẳn là không có vấn đề quá lớn. Phỏng chừng trong thời gian nửa tháng, thì tỉnh sẽ phê chuẩn, xong thì ở huyện có thể trực tiếp báo cáo bộ Dân chính. Sau khi bộ Dân chính phê duyệt sẽ đưa lên quốc vụ viện.
Đồng Hồng Cương cẩn thận nói:
- Cục Dân chính đã thành lập tổ công tác chuyên môn, phụ trách trình báo việc rút lui huyện đổi thị. Chủ tịch huyện Cổ đích thân quản lý việc này. Anh ấy hiện tại đang ở tỉnh.
An Tại Đào ồ lên một tiếng, gật đầu:
- Chắc là thành phố trong thời gian sớm nhất sẽ tuyên bố bổ nhiểm. Lão Đồng, anh gọi điện thoại cho đồng chí Trường Lăng, bảo anh ấy tạm dừng công tác về lại huyện, chờ đợi quyết định bổ nhiệm. Đây là chuyện đại sự, qua loa không được đâu.
- Vâng!
Hơn 4h chiều, An Tại Đào ở trong văn phòng phê duyệt văn kiện thì cảm thấy đầu có chút choáng váng, nên xuống lầu, chuẩn bị ra khỏi tòa nhà Huyện ủy, dọc theo lề đường tản bộ.
Xuân hàn se lạnh, gió tây bắc thổi mạnh, thời tiết vẫn còn giá rét, phỏng chừng phải đến trung tuần tháng ba, khí hậu Quy Ninh mới có thể dần dần ấm lên. An Tại Đào mặc chiếc áo gió màu đen, mặc cho gió thổi qua khiến cho tóc bay lòa xòa trước trán, ánh mắt trong sáng nhìn thẳng vào phía trước, chậm rãi bước đi.
Tòa nhà Huyện ủy tọa lạc trên một con đường trung tâm phồn hoa nhất của huyện. Dòng xe cộ qua lại như thoi đưa. An Tại Đào nhìn thấy hai bên đường dường như chỉ trong một đêm đã xuất hiện rất nhiều nhà cao tầng. Đây là sự biến hóa long trời lở đất. An Tại Đào chậm rãi bước đi, ngẫu nhiên giẫm lên những lá cây ngô đồng rơi rụng trên đường, trong lòng hơi có chút cảm thán.
Đi được vài bước, An Tại Đào đột nhiên phát hiện, cách đó không xa, Lý Tương trong chiếc áo khoác màu vàng nhạt, thân hình duyên dáng đứng ở ven đường, trong tay còn cầm quyển sổ phỏng vấn, ánh mắt mê ly nhìn về phía hắn. Phía sau cô ấy là một vài thanh niên nam nữ, phỏng chừng là phóng viên của báo nghiệp Phòng Sơn.
An Tại Đào đầu tiên ngẩn ra, tiện đà cười rộ lên. Hắn biết là Hoàng Tắc Danh giở trò quỷ, biết rõ mình không muốn tiếp nhận phỏng vấn nên liền phái Lý Tương đến đây, làm cho hắn không thể cự tuyệt. Hắn thở dài, bước nhanh đến tiếp đón. Người khác thì hắn có thể cự tuyệt nhưng đối với người nhiều năm yêu đơn phương mình đồng thời lại là bạn cũ thì hắn thật sự không nỡ.
- Lý Tương!
Ánh mắt phức tạp của An Tại Đào nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Tương, bàn tay vươn ra:
- Là Hoàng tổng cử em đến đây phải không? Chà, được rồi, Lý Tương, anh chấp nhận bài phỏng vấn của mọi người. Đến văn phòng anh đi.
Lý Tương và các phóng viên khác tụ tập trong phòng làm việc của An Tại Đào, ánh mắt vừa hâm mộ vừa kính sợ. An Tại Đào là Bí thư Huyện ủy cũng được, đằng sau hắn là ba nữ cường nhân cũng thế, cũng đều cao cao tại thượng, khoảng cách quá xa so với các cô. Lý Tương còn chưa mở miệng thì một nữ phóng viên của Nhật báo Phòng Sơn Trương Xuân Mai liền đỏ mặt nói:
- Bí thư An, cảm ơn anh đã nhận lời phỏng vấn của chúng tôi.
Cô nữ phóng viên trẻ tuổi Trương Xuân Mai này ngay từ đầu nói năng đã có chút lộn xộn. Cô vừa mới tốt nghiệp đại học không lâu. An Tại Đào chính là người phù hợp với tiêu chuẩn bạch mã hoàng tử trong mộng của cô. Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào An Tại Đào, không kiêng nể gì sự băn khoăn trên mặt hắn.
- Haha, các đồng chí phóng viên, tôi công tác bận rộn, chỉ có thể cho mọi người nửa tiếng mà thôi. Chúng ta bắt đầu đi, nhưng tôi muốn nói trước một điều. Đề cập đến chuyện riêng tư quá mức thì xin thứ cho tôi không thể nói.
An Tại Đào khoát tay nói:
- Bắt đầu từ phóng viên Trương đi.
Trương Xuân Mai cười hỏi:
- Xin hỏi Bí thư An, phu nhân của anh Hạ Hiểu Tuyết, được giới truyền thông xưng tụng là một trong mười nữ doanh nhân nổi bật nhất của giới người Hoa trong nước. Xin hỏi, là chồng của một nữ cường nhân như vậy, anh có bị áp lực hay không? Cám ơn!
An Tại Đào cười ha hả:
- Vấn đề của phóng viên Trương có chút cá nhân hóa, tuy nhiên tôi có thể trả lời cô. Tôi và vợ tôi đều có những đam mê của riêng mình. Chúng tôi đều có sự nghiệp riêng. Cô ấy tận sức làm giàu cho đất nước, còn tôi thì nguyện ý vì nhân dân phục vụ. Tuy rằng con đường đi khác nhau, nhưng trăm sông đổ về một biển. Còn về phần áp lực như cô nói thì tôi có thể nói rằng, không có bất luận một áp lực nào, cũng không tồn tại cái gì là áp lực.
Trương Xuân Mai cười hì hì, không nói gì tiếp, nhường cơ hội cho Lý Tương. Lý Tương trong lòng thở dài, tập trung cho công việc chung:
- Bí thư An, xin hỏi tập đoàn công ty An Hạ, tập đoàn công ty Niệm Đào ở Nam Dương và tập đoàn công ty An Ngạn cùng nhau thu mua dầu mỏ có thật hay không? Còn nữa, còn có thông tin công ty xăng dầu Long Đằng sắp được thành lập sẽ thành lập ở trong nước hay là Nam Dương? Trong tương lai, doanh nghiệp này sẽ tận sức cho nghiệp vụ năng lượng hay sao? Cổ phần sẽ được thiết lập như thế nào? Xin vui lòng trả lời!
- Nhớ rõ là cách đây không lâu, ở trung tâm hội nghị khách sạn Huệ Phổ, Công ty xăng dầu Quốc Ban, tập đoàn An Ngạn, tập đoàn Niệm Đào và tập đoàn An Hạ đã chính thức ký kết với nhau thành lập nên công ty xăng dầu Long Đằng, cũng đã cử hành họp báo về chuyện này. Bởi vì công ty Long Đằng vẫn còn chưa chân chính đăng ký thành lập, trước mắt cũng không thể trở thành chủ thể mua sắm được. Cho nên, thu mua là từ doanh nghiệp An Ngạn, Niệm Đào và An Hạ liên hiệp hoàn thành. Đương nhiên, sau khi công ty Long Đằng thành lập thì cổ phần tương ứng và tài sản đều chuyển nhập dưới danh nghĩa công ty Long Đằng. Tình huống liên quan thì tôi cũng không rõ ràng lắm. Mọi người có thể lên mạng để tìm kiếm tư liệu cuộc họp báo.
An Tại Đào nhìn Lý Tương mỉm cười, dịu dàng nói:
- Việc thiết lập cổ phần công ty Long Đằng như sau. Tập đoàn An Hạ bỏ vốn tiền mặt cộng với ngân hàng cho vay là trăm triệu đô la Mỹ, chiếm phần lớn cổ phần. Tập đoàn An Ngạn và tập đoàn Niệm Đào bỏ vốn ít hơn, do đó tập đoàn An Hạ khống chế số cổ phần. Chủ tịch hội đồng quản trị công ty Long Đằng sẽ do Hạ Hiểu Tuyết đảm nhận. Phó chủ tịch hội đồng quản trị kiêm Tổng giám đốc là Mạnh Cúc. Tổng bộ công ty sẽ được thiết lập ở Yên Kinh. Ở mỗi địa phương sẽ thiết lập một công ty thành viên.
- Đây là một số tình huống mà tôi biết được. Nhưng tôi sẽ không tham dự vào hoạt động của công ty vợ mình. Tin tức cụ thể thì mọi người có thể tìm đến người của bộ môn liên quan của tập đoàn An Hạ ở Yên Kinh để hỏi.
An Tại Đào cười, rồi châm một điếu thuốc.
Hắn vừa nói xong thì những nữ phóng viên, mặc dù trong lòng đã có sự chuẩn bị nhưng nghe chính miệng An Tại Đào nói rằng, ba nữ cường nhân đó bỏ vốn để thành lập công ty Long Đằng lên đến hàng trăm triệu đô la Mỹ thì đều giật mình kinh hãi.
Trương Xuân Mai sắc mặt đỏ lên. Hàng trăm triệu đô la Mỹ là một khái niệm như thế nào? Trời ạ, rốt cuộc thì bà xã của Bí thư An có bao nhiêu tiền vậy?
- Được rồi, mọi người, tôi còn có một tiệc chiêu đãi. Hôm nay phỏng vấn đến đây thôi.
An Tại Đào đứng dậy, làm ra vẻ muốn tiễn khách.
Trương Xuân Mai đột nhiên mở miệng cười, giơ cao tay lên:
- Bí thư An, một câu hỏi cuối cùng thôi. Bí thư An, vợ của anh có tiền như vậy, có thể nói là anh đang sở hữu một núi tiền cũng không sai. Như vậy xin hỏi Bí thư An, anh vì sao không theo thương trường mà ở lại cơ quan làm việc vậy? Một Bí thư Huyện ủy, quả thật cũng không phải là một cán bộ lãnh đạo nhỏ. Nhưng đằng sau anh là cả một của cải khổng lồ, thì chức tước dường như cũng không tính cái gì.
An Tại Đào lẳng lặng nhìn vẻ mặt đang đỏ lên của Trương Xuân Mai, thản nhiên nói:
- Đáp án rất đơn giản. Tôi người sinh không có khái niệm với tiền tài. Theo quan điểm của tôi, tiền tài chỉ là vật ngoài thân. Của cải lớn nhất không phải là nằm ở nó có bao nhiêu, mà là ở việc có thể phát huy giá trị lớn nhất của nó. Ví dụ như có thể dựa vào tiền tài để sáng tạo ra của cải, phát triển nền kinh tế, khiến nhiều người càng trở nên giàu hơn.
- Về cá nhân tôi thì không có hứng thú đi theo thương trường. Tôi thích chức vị. Chức vị thì có cái gì không tốt? Tôi có thể tận dụng được những gì tôi đã học, vì quốc gia, vì xã hội, vì người dân mà làm rất nhiều việc.
An Tại Đào cười ha hả nói tiếp:
- Bởi vì tôi có một người vợ là tỷ phú thì điều này có thể ngăn chặn tôi trở thành một tham quan. Có phải như vậy hay không?
An Tại Đào mỉm cười. Các phóng viên khác cũng mỉm cười, bao gồm Lý Tương ở bên trong.
Ngày hôm sau, các tờ báo lớn của Phòng Sơn đều đăng bài ở trang nhất tin tức về An Tại Đào. Trong đó, tin tức mà phóng viên Trương Xuân Mai là thú vị nhất nhưng lại dùng một tiêu đề quá nghiêm túc trên diện rộng: “Bí thư Huyện ủy giàu có nhất trong lịch sử”.
Trong bài viết, Trương Xuân Mai dùng một ngữ điệu rất hài hước:” Vị Bí thư Huyện ủy trước mặt tôi là một người rất trẻ tuổi, rất anh tuấn nhưng khí chất lại rất trầm ổn. Cả người anh ấy nhìn qua vừa có học, vừa nho nhã, vừa có tinh thần phấn chấn của người trẻ tuổi, vừa có sự ngưng trọng của một cán bộ lãnh đạo đúng mực. Đây là sắc thái của một Bí thư Huyện ủy truyền kỳ. Anh ấy không phải là một minh tinh, nhưng lại có phong thái của một minh tinh. Anh ấy không phải là một phú hào trong giới kinh doanh, nhưng lại có một khối lượng của cải thật lớn. Anh ấy chính là một Bí thư Huyện ủy giàu có nhất trong lịch sử. Trong câu phỏng vấn cuối cùng, vì sao anh ấy chỉ thích làm một Bí thư huyện ủy bình thường. Anh ấy trả lời rằng: Tôi thích chức vị. Chức vị thì có cái gì không tốt? Tôi có thể tận dụng được những gì tôi đã học, vì quốc gia, vì xã hội, vì người dân mà làm rất nhiều việc.
Đúng vậy, anh ấy đã hoặc đang hoặc sắp làm rất nhiều việc. Từ việc xây dựng và phát triển khu kinh tế nông nghiệp sinh thái Tư Hà, cho đến kinh doanh một thị trấn, thực hiện việc đẩy nhanh phát triển kinh tế xã hội. Anh ấy đang thực hiện những gì mình mong muốn. Chúng ta chân thành hy vọng rằng, anh ấy có thể bước đi trên một con đường thật tốt, theo như lời anh ấy nói, trở thành một thanh quan tạo phúc cho muôn phương.
Vào đầu mùa xuân, các giới truyền thông lớn đều đưa bài báo “Bí thư Huyện ủy giàu có nhất trong lịch sử” và được các trang báo mạng đăng đi đăng lại, trong nhất thời đã tạo ra một luồng dư luận không nhỏ.
An Tại Đào xem bài báo trên mạng, không khỏi cười rộ lên, thầm nghĩ cô phóng viên nhỏ tuổi kia lại có thể viết ra một bài báo hài hước như vậy. Không ngờ đã biến mình thành một người chỉ coi tiền tài như cặn bã, không màng danh lợi. Thật sự là hổ thẹn. Nếu không phải hắn là người tái sinh, không trải qua một giai đoạn đối nhân xử thế, thì khi đối mặt với một khối tài sản khổng lồ như vậy thì làm sao mà không động tâm cho được.
Chủ tịch thành phố Đông Phương Du trong tay nắm lấy tờ nhật báo Phòng Sơn, ánh mắt phức tạp, khóe miệng có chút giật giật. Cô ta không phải hôm nay mới biết vợ của An Tại Đào là người nổi danh trong giới thương trường. Dù sao thì Hạ Hiểu Tuyết cũng là con gái của Hạ Thiên Nông. Nhưng điều mà cô ta không ngờ chính là tập đoàn tài chính hùng hậu ở Nam Dương kia lại có liên quan mật thiết với hắn, lại càng không ngờ con gái của Hạ Thiên Nông lại hùng mạnh như vậy.
“Bí thư Huyện ủy giàu có nhất trong lịch sử”. Khó trách hắn không xem một Chủ tịch thành phố ra gì, còn dám đùa giỡn với cô ta.
Trong đầu đột nhiên nhớ đến cái đêm An Tại Đào điên cuồng như thế, sắc mặt Đông Phương Du lập tức đỏ lên. Cặp mông đẫy đà dường như mơ hồ run lên.
Cô oán hận nắm chặt tờ báo trong tay, rồi đột nhiên xé nó thành hai mảnh, thuận tiện ném lên mặt đất.
Ngẩn người ngồi trên ghế sofa thật lâu, cô mới đứng dậy, đến bên chiếc điện thoại trước mặt, bấm một dãy số.
Ghen tỵ có thể khiến cho con người điên cuồng.
Đối với Trương Hân trước mặt mà nói, An Tại Đào oai phong một cõi khiến cho y phải ghen tỵ gần như điên cuồng.
Hắn dựa vào cái gì? Hắn tính cái gì? Bí thư Huyện ủy giàu có nhất trong lịch sử? Cho má, đầu cơ! Đầu cơ vô sỉ! Trương Hân trong lòng mắng điên cuồng, sắc mặt gần như biến đổi.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên. Y lấy lại bình tĩnh, thở phù một hơi, phát hiện là điện thoại của Chủ tịch thành phố Đông Phương Du, thì liền khẩn trương tiếp lấy:
- Chào cô, Chủ tịch thành phố Đông Phương, tôi là Trương Hân.
- Tiểu Trương, hôm nay có đọc báo chưa? Bạn học cũ của cậu thật là khó lường đấy.
Giọng điệu của Đông Phương Du thong thả, rất bình tĩnh.
Trương Hân cắn chặt răng, cười cười, không nói gì thêm. Y biết, Đông Phương Du gọi điện thoại đến tuyệt đối không phải là muốn thảo luận chuyện xưa của Bí thư huyện ủy giàu có nhất trong lịch sử.
Nghĩ đến đây, Trương Hân tâm tình không ngờ bình tĩnh trở lại. Y ở trong điện thoại nói chuyện với Đông Phương Du, vòng vo qua lại thì Đông Phương Du cũng chân chính nói ra dụng ý thật sự:
- Chủ tịch thành phố Đông Phương cứ yên tâm. Chuyện này tôi sẽ xử lý tốt. Tôi hiện giờ tuy rằng không còn công tác ở huyện QUy Ninh, nhưng dù sao tôi cũng là cán bộ của Phòng Sơn. Haha, sự việc huyện Quy Ninh rút lui huyện đổi thị tôi sẽ ghi nhớ. Mấy ngày nay tôi về Yên Kinh thăm gia đình, thuận tiện sẽ làm luôn công tác ở huyện.
Lời nói của Trương Hân có chút ít kỳ quái. Giọng điệu này của y khiến Đông Phương Du nghe xong thì rất không thoải mái. Nếu không phải vì chèn ép An Tại Đào thì Đông Phương Du cùng không muốn phản ứng lại Trương Hân.
Đông Phương Du đến tột cùng thì mang một dạng cảm xúc gì với An Tại Đào? Bất mãn? Thù hận? Hay là…? Dường như chính bản thân cô ta cũng không rõ. Cô chỉ biết là, nhìn tên tiểu tử đó đường quan rộng mở khiến cho cô cảm thấy không thích. Cô chỉ muốn An Tại Đào phủ phục dưới chân mình.
Thông tin Hạ Hiểu Tuyết chính là vợ của An Tại Đào cũng đã dần dần bị lan truyền ra ngoài. An Tại Đào còn chưa trở về nước thì tin tức về hắn đã được đưa tin khắp nơi, thậm chí trên mạng inte chỗ nào cũng có.
Rất nhiều hãng truyền thông đã cử phóng viên đến huyện Quy Ninh, ý đồ mặt đối mặt phỏng vấn An Tại Đào, nhưng đều trở về tay không. Trưởng ban Tuyên giáo Huyện ủy Trương Minh gần như mỗi ngày đều tiếp đãi giới truyền thông từ các nơi trong nước đổ đến, mà An Tại Đào lại không ở trong huyện. Gọi điện cho An Tại Đào thì chỉ nhận được một câu: Cự tuyệt hết thảy những phỏng vấn.
Nhưng An Tại Đào càng cự tuyệt phỏng vấn thì giới truyền thông lại càng hứng thú đối với hắn. Những người muốn khai thác thông tin từ hắn vẫn ngày càng nhiều.
Đây là sự việc bất ngờ của An Tại Đào, nhưng là chồng của Hạ Hiểu Tuyết, hắn nhất định không thể không quan tâm.
Ngày mồng năm, An Tại Đào vừa mới trở lại huyện, được hơn nửa ngày thì nhận được được tin các phóng viên của báo nghiệp Phòng Sơn tìm đến cửa. Bọn họ nghĩ rằng, nếu An Tại Đào không tiếp nhận phỏng vấn của giới truyền thông bên ngoài thì chắc sẽ không cự tuyệt phỏng vấn của giới truyền thông trong tỉnh. Hơn nữa, Chủ tịch báo nghiệp Phòng Sơn Hoàng Tắc Danh quan hệ với An Tại Đào rất tốt. Đây là điều mà mọi người đều biết.
Đầu giờ chiều, An Tại Đào ở trên ghế sofa trong văn phòng ngủ hơn một giờ mới tỉnh dậy rửa mặt. Chánh văn phòng Huyện ủy Đồng Hồng Cương liền gõ cửa bước vào, kính cẩn nói:
- Bí thư An, thật ngại quá. Trưởng ban Tuyên giáo Trương vừa gọi điện đến, nói là có ba phóng viên của báo nghiệp Phòng Sơn đến đây, yêu cầu muốn được phỏng vấn anh. Không biết anh….
An Tại Đào nhíu mày, khoát tay nói:
- Nói cho Trương Minh biết, cứ một mực từ chối khéo giùm tôi. Tôi không tiếp bất cứ một giới truyền thông nào. Trong tỉnh cũng không ngoại lệ.
An Tại Đào lời nói như đinh đóng cột, không có bất luận một ngã rẽ nào. Đồng Hồng Cương không dám nói gì, liền xoay người muốn rời khỏi văn phòng An Tại Đào đi trả lời điện thoại cho Trưởng ban Tuyên giáo. Y vừa mới xoay người thì lại nghe An Tại Đào cười nói:
- Lão Đồng à, công tác rút lui huyện đổi thị tiến triển như thế nào rồi? Nói cho tôi nghe một chút đi. Thời gian gần đây tôi không có mặt ở huyện, công tác tổng thể của huyện anh cũng nên báo cáo tôi một chút.
- Bí thư An, báo cáo của chúng ta ở thành phố đã có ý kiến phúc đáp. Phòng Dân chính huyện đã trực tiếp báo danh lên phòng Dân chính tỉnh, trước mắt đang trong giai đoạn trình tự hóa xét duyệt. Nói chung, ở tỉnh chỉ có một chút trình tự, hẳn là không có vấn đề quá lớn. Phỏng chừng trong thời gian nửa tháng, thì tỉnh sẽ phê chuẩn, xong thì ở huyện có thể trực tiếp báo cáo bộ Dân chính. Sau khi bộ Dân chính phê duyệt sẽ đưa lên quốc vụ viện.
Đồng Hồng Cương cẩn thận nói:
- Cục Dân chính đã thành lập tổ công tác chuyên môn, phụ trách trình báo việc rút lui huyện đổi thị. Chủ tịch huyện Cổ đích thân quản lý việc này. Anh ấy hiện tại đang ở tỉnh.
An Tại Đào ồ lên một tiếng, gật đầu:
- Chắc là thành phố trong thời gian sớm nhất sẽ tuyên bố bổ nhiểm. Lão Đồng, anh gọi điện thoại cho đồng chí Trường Lăng, bảo anh ấy tạm dừng công tác về lại huyện, chờ đợi quyết định bổ nhiệm. Đây là chuyện đại sự, qua loa không được đâu.
- Vâng!
Hơn 4h chiều, An Tại Đào ở trong văn phòng phê duyệt văn kiện thì cảm thấy đầu có chút choáng váng, nên xuống lầu, chuẩn bị ra khỏi tòa nhà Huyện ủy, dọc theo lề đường tản bộ.
Xuân hàn se lạnh, gió tây bắc thổi mạnh, thời tiết vẫn còn giá rét, phỏng chừng phải đến trung tuần tháng ba, khí hậu Quy Ninh mới có thể dần dần ấm lên. An Tại Đào mặc chiếc áo gió màu đen, mặc cho gió thổi qua khiến cho tóc bay lòa xòa trước trán, ánh mắt trong sáng nhìn thẳng vào phía trước, chậm rãi bước đi.
Tòa nhà Huyện ủy tọa lạc trên một con đường trung tâm phồn hoa nhất của huyện. Dòng xe cộ qua lại như thoi đưa. An Tại Đào nhìn thấy hai bên đường dường như chỉ trong một đêm đã xuất hiện rất nhiều nhà cao tầng. Đây là sự biến hóa long trời lở đất. An Tại Đào chậm rãi bước đi, ngẫu nhiên giẫm lên những lá cây ngô đồng rơi rụng trên đường, trong lòng hơi có chút cảm thán.
Đi được vài bước, An Tại Đào đột nhiên phát hiện, cách đó không xa, Lý Tương trong chiếc áo khoác màu vàng nhạt, thân hình duyên dáng đứng ở ven đường, trong tay còn cầm quyển sổ phỏng vấn, ánh mắt mê ly nhìn về phía hắn. Phía sau cô ấy là một vài thanh niên nam nữ, phỏng chừng là phóng viên của báo nghiệp Phòng Sơn.
An Tại Đào đầu tiên ngẩn ra, tiện đà cười rộ lên. Hắn biết là Hoàng Tắc Danh giở trò quỷ, biết rõ mình không muốn tiếp nhận phỏng vấn nên liền phái Lý Tương đến đây, làm cho hắn không thể cự tuyệt. Hắn thở dài, bước nhanh đến tiếp đón. Người khác thì hắn có thể cự tuyệt nhưng đối với người nhiều năm yêu đơn phương mình đồng thời lại là bạn cũ thì hắn thật sự không nỡ.
- Lý Tương!
Ánh mắt phức tạp của An Tại Đào nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Tương, bàn tay vươn ra:
- Là Hoàng tổng cử em đến đây phải không? Chà, được rồi, Lý Tương, anh chấp nhận bài phỏng vấn của mọi người. Đến văn phòng anh đi.
Lý Tương và các phóng viên khác tụ tập trong phòng làm việc của An Tại Đào, ánh mắt vừa hâm mộ vừa kính sợ. An Tại Đào là Bí thư Huyện ủy cũng được, đằng sau hắn là ba nữ cường nhân cũng thế, cũng đều cao cao tại thượng, khoảng cách quá xa so với các cô. Lý Tương còn chưa mở miệng thì một nữ phóng viên của Nhật báo Phòng Sơn Trương Xuân Mai liền đỏ mặt nói:
- Bí thư An, cảm ơn anh đã nhận lời phỏng vấn của chúng tôi.
Cô nữ phóng viên trẻ tuổi Trương Xuân Mai này ngay từ đầu nói năng đã có chút lộn xộn. Cô vừa mới tốt nghiệp đại học không lâu. An Tại Đào chính là người phù hợp với tiêu chuẩn bạch mã hoàng tử trong mộng của cô. Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào An Tại Đào, không kiêng nể gì sự băn khoăn trên mặt hắn.
- Haha, các đồng chí phóng viên, tôi công tác bận rộn, chỉ có thể cho mọi người nửa tiếng mà thôi. Chúng ta bắt đầu đi, nhưng tôi muốn nói trước một điều. Đề cập đến chuyện riêng tư quá mức thì xin thứ cho tôi không thể nói.
An Tại Đào khoát tay nói:
- Bắt đầu từ phóng viên Trương đi.
Trương Xuân Mai cười hỏi:
- Xin hỏi Bí thư An, phu nhân của anh Hạ Hiểu Tuyết, được giới truyền thông xưng tụng là một trong mười nữ doanh nhân nổi bật nhất của giới người Hoa trong nước. Xin hỏi, là chồng của một nữ cường nhân như vậy, anh có bị áp lực hay không? Cám ơn!
An Tại Đào cười ha hả:
- Vấn đề của phóng viên Trương có chút cá nhân hóa, tuy nhiên tôi có thể trả lời cô. Tôi và vợ tôi đều có những đam mê của riêng mình. Chúng tôi đều có sự nghiệp riêng. Cô ấy tận sức làm giàu cho đất nước, còn tôi thì nguyện ý vì nhân dân phục vụ. Tuy rằng con đường đi khác nhau, nhưng trăm sông đổ về một biển. Còn về phần áp lực như cô nói thì tôi có thể nói rằng, không có bất luận một áp lực nào, cũng không tồn tại cái gì là áp lực.
Trương Xuân Mai cười hì hì, không nói gì tiếp, nhường cơ hội cho Lý Tương. Lý Tương trong lòng thở dài, tập trung cho công việc chung:
- Bí thư An, xin hỏi tập đoàn công ty An Hạ, tập đoàn công ty Niệm Đào ở Nam Dương và tập đoàn công ty An Ngạn cùng nhau thu mua dầu mỏ có thật hay không? Còn nữa, còn có thông tin công ty xăng dầu Long Đằng sắp được thành lập sẽ thành lập ở trong nước hay là Nam Dương? Trong tương lai, doanh nghiệp này sẽ tận sức cho nghiệp vụ năng lượng hay sao? Cổ phần sẽ được thiết lập như thế nào? Xin vui lòng trả lời!
- Nhớ rõ là cách đây không lâu, ở trung tâm hội nghị khách sạn Huệ Phổ, Công ty xăng dầu Quốc Ban, tập đoàn An Ngạn, tập đoàn Niệm Đào và tập đoàn An Hạ đã chính thức ký kết với nhau thành lập nên công ty xăng dầu Long Đằng, cũng đã cử hành họp báo về chuyện này. Bởi vì công ty Long Đằng vẫn còn chưa chân chính đăng ký thành lập, trước mắt cũng không thể trở thành chủ thể mua sắm được. Cho nên, thu mua là từ doanh nghiệp An Ngạn, Niệm Đào và An Hạ liên hiệp hoàn thành. Đương nhiên, sau khi công ty Long Đằng thành lập thì cổ phần tương ứng và tài sản đều chuyển nhập dưới danh nghĩa công ty Long Đằng. Tình huống liên quan thì tôi cũng không rõ ràng lắm. Mọi người có thể lên mạng để tìm kiếm tư liệu cuộc họp báo.
An Tại Đào nhìn Lý Tương mỉm cười, dịu dàng nói:
- Việc thiết lập cổ phần công ty Long Đằng như sau. Tập đoàn An Hạ bỏ vốn tiền mặt cộng với ngân hàng cho vay là trăm triệu đô la Mỹ, chiếm phần lớn cổ phần. Tập đoàn An Ngạn và tập đoàn Niệm Đào bỏ vốn ít hơn, do đó tập đoàn An Hạ khống chế số cổ phần. Chủ tịch hội đồng quản trị công ty Long Đằng sẽ do Hạ Hiểu Tuyết đảm nhận. Phó chủ tịch hội đồng quản trị kiêm Tổng giám đốc là Mạnh Cúc. Tổng bộ công ty sẽ được thiết lập ở Yên Kinh. Ở mỗi địa phương sẽ thiết lập một công ty thành viên.
- Đây là một số tình huống mà tôi biết được. Nhưng tôi sẽ không tham dự vào hoạt động của công ty vợ mình. Tin tức cụ thể thì mọi người có thể tìm đến người của bộ môn liên quan của tập đoàn An Hạ ở Yên Kinh để hỏi.
An Tại Đào cười, rồi châm một điếu thuốc.
Hắn vừa nói xong thì những nữ phóng viên, mặc dù trong lòng đã có sự chuẩn bị nhưng nghe chính miệng An Tại Đào nói rằng, ba nữ cường nhân đó bỏ vốn để thành lập công ty Long Đằng lên đến hàng trăm triệu đô la Mỹ thì đều giật mình kinh hãi.
Trương Xuân Mai sắc mặt đỏ lên. Hàng trăm triệu đô la Mỹ là một khái niệm như thế nào? Trời ạ, rốt cuộc thì bà xã của Bí thư An có bao nhiêu tiền vậy?
- Được rồi, mọi người, tôi còn có một tiệc chiêu đãi. Hôm nay phỏng vấn đến đây thôi.
An Tại Đào đứng dậy, làm ra vẻ muốn tiễn khách.
Trương Xuân Mai đột nhiên mở miệng cười, giơ cao tay lên:
- Bí thư An, một câu hỏi cuối cùng thôi. Bí thư An, vợ của anh có tiền như vậy, có thể nói là anh đang sở hữu một núi tiền cũng không sai. Như vậy xin hỏi Bí thư An, anh vì sao không theo thương trường mà ở lại cơ quan làm việc vậy? Một Bí thư Huyện ủy, quả thật cũng không phải là một cán bộ lãnh đạo nhỏ. Nhưng đằng sau anh là cả một của cải khổng lồ, thì chức tước dường như cũng không tính cái gì.
An Tại Đào lẳng lặng nhìn vẻ mặt đang đỏ lên của Trương Xuân Mai, thản nhiên nói:
- Đáp án rất đơn giản. Tôi người sinh không có khái niệm với tiền tài. Theo quan điểm của tôi, tiền tài chỉ là vật ngoài thân. Của cải lớn nhất không phải là nằm ở nó có bao nhiêu, mà là ở việc có thể phát huy giá trị lớn nhất của nó. Ví dụ như có thể dựa vào tiền tài để sáng tạo ra của cải, phát triển nền kinh tế, khiến nhiều người càng trở nên giàu hơn.
- Về cá nhân tôi thì không có hứng thú đi theo thương trường. Tôi thích chức vị. Chức vị thì có cái gì không tốt? Tôi có thể tận dụng được những gì tôi đã học, vì quốc gia, vì xã hội, vì người dân mà làm rất nhiều việc.
An Tại Đào cười ha hả nói tiếp:
- Bởi vì tôi có một người vợ là tỷ phú thì điều này có thể ngăn chặn tôi trở thành một tham quan. Có phải như vậy hay không?
An Tại Đào mỉm cười. Các phóng viên khác cũng mỉm cười, bao gồm Lý Tương ở bên trong.
Ngày hôm sau, các tờ báo lớn của Phòng Sơn đều đăng bài ở trang nhất tin tức về An Tại Đào. Trong đó, tin tức mà phóng viên Trương Xuân Mai là thú vị nhất nhưng lại dùng một tiêu đề quá nghiêm túc trên diện rộng: “Bí thư Huyện ủy giàu có nhất trong lịch sử”.
Trong bài viết, Trương Xuân Mai dùng một ngữ điệu rất hài hước:” Vị Bí thư Huyện ủy trước mặt tôi là một người rất trẻ tuổi, rất anh tuấn nhưng khí chất lại rất trầm ổn. Cả người anh ấy nhìn qua vừa có học, vừa nho nhã, vừa có tinh thần phấn chấn của người trẻ tuổi, vừa có sự ngưng trọng của một cán bộ lãnh đạo đúng mực. Đây là sắc thái của một Bí thư Huyện ủy truyền kỳ. Anh ấy không phải là một minh tinh, nhưng lại có phong thái của một minh tinh. Anh ấy không phải là một phú hào trong giới kinh doanh, nhưng lại có một khối lượng của cải thật lớn. Anh ấy chính là một Bí thư Huyện ủy giàu có nhất trong lịch sử. Trong câu phỏng vấn cuối cùng, vì sao anh ấy chỉ thích làm một Bí thư huyện ủy bình thường. Anh ấy trả lời rằng: Tôi thích chức vị. Chức vị thì có cái gì không tốt? Tôi có thể tận dụng được những gì tôi đã học, vì quốc gia, vì xã hội, vì người dân mà làm rất nhiều việc.
Đúng vậy, anh ấy đã hoặc đang hoặc sắp làm rất nhiều việc. Từ việc xây dựng và phát triển khu kinh tế nông nghiệp sinh thái Tư Hà, cho đến kinh doanh một thị trấn, thực hiện việc đẩy nhanh phát triển kinh tế xã hội. Anh ấy đang thực hiện những gì mình mong muốn. Chúng ta chân thành hy vọng rằng, anh ấy có thể bước đi trên một con đường thật tốt, theo như lời anh ấy nói, trở thành một thanh quan tạo phúc cho muôn phương.
Vào đầu mùa xuân, các giới truyền thông lớn đều đưa bài báo “Bí thư Huyện ủy giàu có nhất trong lịch sử” và được các trang báo mạng đăng đi đăng lại, trong nhất thời đã tạo ra một luồng dư luận không nhỏ.
An Tại Đào xem bài báo trên mạng, không khỏi cười rộ lên, thầm nghĩ cô phóng viên nhỏ tuổi kia lại có thể viết ra một bài báo hài hước như vậy. Không ngờ đã biến mình thành một người chỉ coi tiền tài như cặn bã, không màng danh lợi. Thật sự là hổ thẹn. Nếu không phải hắn là người tái sinh, không trải qua một giai đoạn đối nhân xử thế, thì khi đối mặt với một khối tài sản khổng lồ như vậy thì làm sao mà không động tâm cho được.
Chủ tịch thành phố Đông Phương Du trong tay nắm lấy tờ nhật báo Phòng Sơn, ánh mắt phức tạp, khóe miệng có chút giật giật. Cô ta không phải hôm nay mới biết vợ của An Tại Đào là người nổi danh trong giới thương trường. Dù sao thì Hạ Hiểu Tuyết cũng là con gái của Hạ Thiên Nông. Nhưng điều mà cô ta không ngờ chính là tập đoàn tài chính hùng hậu ở Nam Dương kia lại có liên quan mật thiết với hắn, lại càng không ngờ con gái của Hạ Thiên Nông lại hùng mạnh như vậy.
“Bí thư Huyện ủy giàu có nhất trong lịch sử”. Khó trách hắn không xem một Chủ tịch thành phố ra gì, còn dám đùa giỡn với cô ta.
Trong đầu đột nhiên nhớ đến cái đêm An Tại Đào điên cuồng như thế, sắc mặt Đông Phương Du lập tức đỏ lên. Cặp mông đẫy đà dường như mơ hồ run lên.
Cô oán hận nắm chặt tờ báo trong tay, rồi đột nhiên xé nó thành hai mảnh, thuận tiện ném lên mặt đất.
Ngẩn người ngồi trên ghế sofa thật lâu, cô mới đứng dậy, đến bên chiếc điện thoại trước mặt, bấm một dãy số.
Ghen tỵ có thể khiến cho con người điên cuồng.
Đối với Trương Hân trước mặt mà nói, An Tại Đào oai phong một cõi khiến cho y phải ghen tỵ gần như điên cuồng.
Hắn dựa vào cái gì? Hắn tính cái gì? Bí thư Huyện ủy giàu có nhất trong lịch sử? Cho má, đầu cơ! Đầu cơ vô sỉ! Trương Hân trong lòng mắng điên cuồng, sắc mặt gần như biến đổi.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên. Y lấy lại bình tĩnh, thở phù một hơi, phát hiện là điện thoại của Chủ tịch thành phố Đông Phương Du, thì liền khẩn trương tiếp lấy:
- Chào cô, Chủ tịch thành phố Đông Phương, tôi là Trương Hân.
- Tiểu Trương, hôm nay có đọc báo chưa? Bạn học cũ của cậu thật là khó lường đấy.
Giọng điệu của Đông Phương Du thong thả, rất bình tĩnh.
Trương Hân cắn chặt răng, cười cười, không nói gì thêm. Y biết, Đông Phương Du gọi điện thoại đến tuyệt đối không phải là muốn thảo luận chuyện xưa của Bí thư huyện ủy giàu có nhất trong lịch sử.
Nghĩ đến đây, Trương Hân tâm tình không ngờ bình tĩnh trở lại. Y ở trong điện thoại nói chuyện với Đông Phương Du, vòng vo qua lại thì Đông Phương Du cũng chân chính nói ra dụng ý thật sự:
- Chủ tịch thành phố Đông Phương cứ yên tâm. Chuyện này tôi sẽ xử lý tốt. Tôi hiện giờ tuy rằng không còn công tác ở huyện QUy Ninh, nhưng dù sao tôi cũng là cán bộ của Phòng Sơn. Haha, sự việc huyện Quy Ninh rút lui huyện đổi thị tôi sẽ ghi nhớ. Mấy ngày nay tôi về Yên Kinh thăm gia đình, thuận tiện sẽ làm luôn công tác ở huyện.
Lời nói của Trương Hân có chút ít kỳ quái. Giọng điệu này của y khiến Đông Phương Du nghe xong thì rất không thoải mái. Nếu không phải vì chèn ép An Tại Đào thì Đông Phương Du cùng không muốn phản ứng lại Trương Hân.
Đông Phương Du đến tột cùng thì mang một dạng cảm xúc gì với An Tại Đào? Bất mãn? Thù hận? Hay là…? Dường như chính bản thân cô ta cũng không rõ. Cô chỉ biết là, nhìn tên tiểu tử đó đường quan rộng mở khiến cho cô cảm thấy không thích. Cô chỉ muốn An Tại Đào phủ phục dưới chân mình.
/498
|