Cũng không biết tại sao, An Tại Đào đột nhiên khẩn trương hơi khó hiểu. Đứng ở cửa tiếp đãi tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn, hắn thoáng lấy lại bình tĩnh, lúc này mới chậm rãi nhận điện thoại.
- Alo, tôi là An Tại Đào, vị nào vậy?
Trong điện thoại lập tức truyền đến giọng nói hơi hoảng loạn và khàn khàn của Trương Lâm Lâm:
- Chủ nhiệm An, không tốt, đêm nay chị Lãnh Mai đột nhiên phát sốt, cả người vô lực tim đập nhanh hơn... Thầy thuốc bên ngoài nói chị Lãnh Mai là biểu hiện bệnh SARS, hiện giờ đã nhanh chóng phái xe cứu thương mang chị ấy đi... Trước khi đi chị Lãnh Mai dặn tôi gọi điện thoại nói với ngài một tiếng...
Xuất hiện biểu hiện bệnh SARS trong khu vực cách ly, Lãnh Mai đột nhiên xuất hiện bệnh trạng SARS, theo lý mà nói, khả năng lây bệnh SARS là rất lớn. Mà ngay cả không phải SARS, cũng sẽ khiến các ban ngành liên quan thần hồn nát thần tính trong gà hóa quốc. Dù sao, nhiều ca bệnh SARS, liền căn bệnh đáng sợ nhiều hơn.
An Tại Đào lộp bộp trong lòng, sắc mặt trở nên hơi trắng bệch. Hắn âm thầm cắn chặt răng, thấp giọng nói:
- Lâm Lâm, cô có biết họ đưa Lãnh Mai đi bệnh viện nào hay không? Là bệnh viện tỉnh hay là bệnh viện nhân dân thành phố Thiên Nam?
- Tôi không biết đâu, Chủ nhiệm An... Hiện giờ đều lộn xộn. Người bên ngoài muốn đóng kín tiêu độc toàn diện căn phòng này của chúng tôi, những người chúng tôi đều đang trong kỳ cách lý quan sát cao độ...
Trương Lâm Lâm nói năng hơi lộn xộn, còn mang theo hương vị sợ hãi.
Khi tử vong uy hiếp và bệnh động bừa bãi, thật sự xuất hiện bên cạnh mình, không ai lại thờ ơ. Đối với SARS mà nói, phần lớn mọi người đều khẩn trương mà xem chừng, cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của cơ quan... Nhưng đối với một số người từng có tiếp xúc chặt chẽ với SARS mà nói, SARS xuất hiện chính là một tai nạn rõ đầu rõ đuôi.
Khiến người ta sợ hãi, khiến người ta vô lực.
- ...
An Tại Đào miễn cưỡng cười, trầm giọng nói:
- Lâm Lâm, kiên cường một chút! Sáng mai, tôi sẽ dẫn các đồng chí Phòng Giám sát tới chỗ các cô bị cách ly thăm... Kiên cường một chút, nhất định phải bảo trọng thân thể.
Vội vàng cúp điện thoại với Trương Lâm Lâm, An Tại Đào đứng ở đó, ngửa đầu nhìn trời đêm mênh mông không nói gì. Sao đầy trời, ánh sáng ngôi sao chiếu lên người hắn, dường như phủ thêm một ánh sáng nhàn nhạt mơ hồ trên người hắn.
Trăng sáng sao thưa, gió mát quất vào mặt, An Tại Đào đứng thẳng người, nhìn từ góc độ của Mã Hiểu Yến, chỉ có thể thấy được cắt hình bên cạnh kiên nghị và uy thế, cùng với độ cong nào đó của khuôn mặt hắn, chuẩn như ưng, kiên định mà lại chấp nhất.
Mã Hiểu Yến si ngốc mà nhìn, không kìm nổi tiến về phía trước vài bước, nhưng ngay trong vài bước này, cô đột nhiên tỉnh lại, trên khuôn mặt thanh tú lộ ra ửng đỏ nhàn nhạt. Cô dừng bước chân, lẳng lặng mà nhìn An Tại Đào, thấy sắc mặt hắn trắng bệch, trong lòng thở dài một tiếng, đột nhiên cảm thấy hơi thất vọng, biết mình lại mất đi cơ hội gặp lại người đàn ông trong lòng mình... Thậm chí cơ hội phá tan chướng ngại cuối cùng.
Tôn Hiểu Linh cũng thở dài trong lòng, dường như không có việc gì chậm rãi đứng một bên với đám người Lý Kiệt, nhỏ giọng hàn huyên, không có tới đây.
Tình cảm của Mã Hiểu Yến đối với An Tại Đào theo thời gian ngày càng nồng đậm mãnh liệt thậm chí có thể nói là gần như si mê, người khác nhìn không ra, Tôn Hiểu Linh sao lại nhìn không ra được.
An Tại Đào chậm rãi đi tới. Mã Hiểu Yến lẳng lặng nhìn hắn, dịu dàng nói:
- Phải về tỉnh trong đêm sao? Anh ngồi xe của tôi trở về đi, tôi và lão Tôn đi một xe về Quy Ninh.
An Tại Đào lắc đầu:
- Đã xảy ra chút chuyện khẩn cấp, tôi phải trở về gấp. Hiểu Yến, tôi không cần xe của cô...
An Tại Đào vẫy tay với Lý Kiệt cách đó không xa, hô:
- Lý Kiệt, câu tới đây một chút.
Lý Kiệt vội vàng chạy tới:
- Lãnh đạo cũ... có việc sao? Ngài muốn trở về tỉnh trong đêm sao? Ừm, để tôi lập tức an bài xe cho ngài, để Hoàng sư phụ đưa ngài!
An Tại Đào hơi mệt mỏi mà gật đầu:
- Được.
...
...
Hoàng Thao lái chiếc xe Audi màu đen của tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn, chạy như bay trong màn đêm tối như mực, dọc theo đường cao tốc tĩnh lặng như quái thú chạy tới Thiên Nam. Đây là xe của Lý Nam, đặc biệt dành ra cho An Tại Đào.
Trên đường, An Tại Đào gọi di động của Lãnh Mai hai lần, lần đầu không thông, lần sau đã tắt máy. Nhưng tiếp theo, hắn lại thông qua quan hệ khác, rốt cuộc xem như rõ ràng bệnh viện Lãnh Mai ở hiện giờ: Bệnh viện Tỉnh lập, cơ cấu thu nhận chữa trị ca bệnh SARS của thành phố Thiên Nam.
Dù sao Lãnh Mai cũng là Phó Chủ tịch thành phố Phòng Sơn, cô đột nhiên “bị bệnh”, vẫn gây ra phản ứng rất lớn. Đêm đó, nhân viên có liên qua của Phòng Vệ sinh lập tức báo cáo tỉnh, mà cùng lúc đó, thành phố Phòng Sơn cũng nhận được tin tức.
Khi tới Thiên Nam đã hơn 11h đêm, An Tại Đào để Hoàng Thao trở về trong đêm, sau đó hắn lai Mercedes Benz của mình một đường chạy như bay thẳng tới bệnh viện tỉnh lập. Ở đường giao nhau cách bệnh viện không xa, An Tại Đào dừng xe lại, cho dù giờ phút này lòng hắn nóng như lửa, nhưng...
An Tại Đào dừng xe ở ven đường đối diện cửa bệnh viện tỉnh lập, sau đó xuống xe châm một điếu thuốc, lẳng lặng mà ngửa đầu nhìn cao ốc nội trú bệnh viện tỉnh lập ngọn đèn sáng trưng đối diện.
Bóng đêm lạnh như nước, cửa bệnh viện ban ngày đề phòng sâm nghiêm hiện giờ trống trải không người, chỉ ngăn một chiếc dây cảnh giới màu vàng, lay động trong gió. Nhưng xuyên thấu qua, mơ hồ có thể thấy được cửa khu bệnh SARS bị đóng kín hoàn toàn, vẫn có vài nhân viên bảo an đang đứng giống như gặp nguy hại.
Đèn đường cửa bệnh viện hôn ám, An Tại Đào đứng lẳng lặng dưới đèn đường, thật lâu sau không hề động đậy, cố định ở tư thế ngóng nhìn trầm mặc kia.
...
...
Sáng sớm hôm sau, nhà khách Nam Giao, nơi dừng chân của Phòng Giám sát công tác SARS Tỉnh ủy.
Dương Hoa vừa mới tỉnh lại, đang chuẩn bị đi ra ngoài chạy một vòng, vừa muốn xuống lầu đã thấy An Tại Đào lặng yên đứng trong sân dưới lầu, ngửa đầu nhìn mặt trời bình minh xán lạn nhô lên chân trời phía đông.
Dương Hoa giật mình kinh hãi, vội vàng tiến lên nói:
- Chủ nhiệm An? Ngài trở lại sớm như vậy sao?
An Tại Đào quay đầu thản nhiên cười nói với Dương Hoa:
- Ha ha, sáng sớm tôi liền chạy về... Cô đang thể dục buổi sáng sao?
Tuy rằng thần sắc An Tại Đào rất ôn hòa bình tĩnh, tươi cười giống như bình thường, không có thay đổi gì, nhưng tạo ra một loại cảm giác cực kỳ phức tạp cho Dương Hoa ---- cô cảm thấy trên người An Tại Đào hiện giờ tràn ngập một không khí nôn nóng đau thương nhàn nhạt.
Dương Hoa hơi ngoài ý muốn liếc mắt đánh giá An Tại Đào một cái, tới gần mới ngửi thấy mùi khói thuốc dày đặc trên người An Tại Đào.
Mùi thuốc thật nồng! Hắn đã hút bao nhiêu điếu thuốc rồi!
Dương Hoa âm thầm nhíu mày, nhưng không dám nói gì, vừa hoạt động chân tay, vừa cười nói với An Tại Đào. Nhưng nói vài câu thấy An Tại Đào rõ ràng không hào hứng, còn hơi có hương vị qua loa, Dương Hoa liền cẩn thận liếc nhìn An Tại Đào một cái, nhỏ giọng nói:
- Chủ nhiệm An, ngài đã ăn cơm chưa? Tôi thấy hương vị của “Sữa đậu nành Vĩnh Hòa” trước cửa này rất được, tôi mời lãnh đạo đi ăn điểm tâm nhé?
An Tại Đào mệt mỏi liếc nhìn “Sữa đậu nành Vĩnh Hòa” ngoài cửa lớn một cái, lắc đầu:
- Không được, cô chậm rãi thể dục, tôi trở về chợp mắt một lát.
Nói xong, An Tại Đào bước nhanh lên lầu. Hắn hầu như một đêm không chợp mắt, tự nhiên tâm thần mệt mỏi, nhưng quan trọng nhất là, hắn làm sao có thể ngủ chứ? Nằm trên sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi, sau đó đứng lên rót một ly trà đặc uống mấy ngụm, qua lại trong phòng dạo một vòng, đè nén cảm xúc buồn bực của mình bình tĩnh lại.
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa ngắn ngủi truyền đến.
An Tại Đào lấy lại bình tĩnh, xoay người nhìn ra cửa, thản nhiên nói:
- Tiến vào!
Hoàng Hiểu Minh kính cẩn đẩy cửa ra, cười nói:
- Chủ nhiệm An, Chủ nhiệm Dương sai tôi nói cho ngài, Văn phòng Tổ lãnh đạo công tác SARS Tỉnh gọi điện thông báo, buổi sáng Chủ tịch tỉnh Trần muốn tới bệnh viện tỉnh lập an ủi nhân viên và người bệnh SARS chữa bệnh, chăm sóc, yêu cầu ngài cùng đi.
Đầu tiên An Tại Đào ngẩn ra, tiếp đó cảm giác như trút được gánh nặng. Lúc này hắn khoát tay áo:
- Được, tôi đã biết, bọn họ có thông báo nói là mấy giờ hay không?
- 10h30.
Hoàng Hiểu Minh cười cười:
- Hiện giờ đã hơn 9h, lãnh đạo cũng nên xuất phát. Văn phòng UBND tỉnh nói tất cả nhân viên đi cùng đều phải tới đại viện UBND tỉnh tập trung trước, thống nhất đi xe cùng Chủ tịch tỉnh Trần.
An Tại Đào nhìn đồng hồ, gật đầu:
- Thông báo lái xe, tôi lập tức tới UBND tỉnh.
Hoàng Hiểu Minh lên tiếng trả lời rời đi.
An Tại Đào lập tức rời cửa, nhưng suy nghĩ một chút lại quay về, rửa mặt một phen, sau đó lại thay một bộ áo trắng và quần tây màu đen, còn lau lại giày da. Chuẩn bị đơn giản như vậy, cả người nhìn qua tinh thần hơn rất nhiều. Một đêm lo lắng và mệt mỏi phong trần, rũ sạch không gì.
Rời cửa ngồi xe đi đại viện UBND tỉnh.
Dưới lầu Văn phòng UBND tỉnh, không ít cán bộ đã tụ tập, trên cơ bản đều là lãnh đạo Văn phòng Tổ lãnh đạo chống SARS cùng với một số cán bộ Văn phòng UBND tỉnh. Những người này, có người An Tại Đào nhận biết, có không biết, tâm tình hắn không tốt, cũng lười tiến tới khách sáo hàn huyên dối trá với mọi người, liền lẳng lặng mà đứng chờ một bên.
Không bao lâu, An Tại Đào giương mắt nhìn, thấy Trưởng Ban Thư ký UBND tỉnh kiêm Chủ nhiệm Văn phòng Lưu Phương và Chủ tịch thành phố Thiên Nam Trương Bằng Viễn cùng Trần Cận Nam đi ra từ trụ sở làm việc, lú này mới chậm rãi đi tới xe bus chờ ở trong viện, chuẩn bị lên xe.
Trương Bằng Viễn thấy hắn, từ xa gật đầu với hắn, sau đó liền cùng Lưu Phương và Trần Cận Nam lên xe số 2. Sau đó mọi người cũng lên xe bus theo hướng dẫn của người Văn phòng UBND tỉnh, chạy như bay tới bệnh viện tỉnh lập.
Phía sau, còn có một chiếc xe bus màu xám bạc các phòng viên truyền thông lớn của tỉnh thành ngồi đầy bên trong.
...
...
Chủ tịch tỉnh mang theo một đám cán bộ muốn tới, khu bệnh SARS bệnh viện tỉnh lập vốn đề phòng sâm nghiêm, không khí càng trở nên khẩn trương. Cửa chính bệnh viện, công an và cảnh sát có vũ trang gác ở vị trí ngoài sáng trong kín chung quanh, vây kín cao ốc khu bệnh SARS vẫn đang đóng chặt cửa, điểm khác duy nhất với ngày xưa chính là, cách cao ốc mấy chục mét dựng một mái che nắng vệ sinh loại quân dụng lâm thời, trên mái che nắng treo biểu ngữ màu đỏ “Mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, cùng chống SARS”.
Trong mái che nắng bày một chiếc bàn, trên bàn bày năm chiếc máy tính, trước mặt mỗi máy tính đều trang bị cameras và microphone, trong không khí tràn ngập mùi nước tiêu độc nồng đậm.
Trần Cận Nam đi đầu, một đám cán bộ đeo khẩu trang màu trắng trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của nhân viên chữa bệnh và chăm sóc xếp thành hai hàng, mỉm cười đi tới mái che nắng, đều ngồi xuống.
Trần Cận Nam ngồi ở giữa, bên trái ông là Chủ tịch thành phố Thiên Nam Trương Bằng Viễn, bên phải là Trưởng Ban Thư ký kiêm Chủ nhiệm Văn Phòng UBND tỉnh Lưu Phương, bên cạnh Lưu Phương là Phó Giám đốc Sở Phòng Vệ sinh tỉnh Lưu Liệt, mà bên cạnh Trương Bằng Viễn chính là An Tại Đào.
Một nhân viên công tác bệnh viện phất chiếc cờ nhỏ màu xanh trong tay, gần như đồng thời, máy tính cùng với hệ thống video trên bàn bắt đầu làm việc, trước mắt An Tại Đào lập tức xuất hiện hình ảnh trong phu bệnh cách ly.
Nhân viên chữa bệnh và chăm sóc xếp thành hai hàng, mặc đồ cách lý màu trắng thật dày, mang khẩu trang thật dày, chỉ lộ ra mắt và tai, đứng trong hành lang khu bệnh, đều dương tay ra hiệu mỉm cưới tới màn hình.
Một người đàn ông trung niên đeo khẩu trang mặc áo dài trắng dường như là viện trưởng bệnh viện, ông ta cất cao giọng nói với micro trước mắt:
- Các đồng chí, các bệnh nhân, lãnh đạo Tỉnh ủy và UBND tỉnh đích thân tới tuyến phòng trì SARS, đến thăm mọi người... Đầu tiên, tôi giới thiệu đồng chí lãnh đạo đến chỉ đạo bệnh viện chúng ta công tác chống SARS... Phó Bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch tỉnh Trần Cận Nam; Phó Bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố Thiên Nam Trương Bằng Viễn, thành viên tổ lãnh đạo công tác phòng chống SARS tỉnh, Trưởng Ban thư ký kiêm Chủ nhiệm Văn phòng UBND tỉnh Lưu Phương; Phó Chủ nhiệm thường trực Văn phòng Giám sát công tác phòng chống SARS Tỉnh ủy An Tại Đào; Phó Chủ nhiệm thường trực Văn phòng tổ lãnh đạo công tác phòng chống SARS tỉnh, kiêm Phó Giám đốc Sở Phòng Vệ sinh tỉnh Chu Liệt...
Bên tai truyền đến tiếng vỗ tay thưa thớt qua loa phóng thanh, có thể bởi vì thiết bị hình ảnh video, cho dù trên hình ảnh nhìn thấy nhân viên chữa bệnh và chăm sóc vỗ tay nhiệt liệt, nhưng âm thanh truyền tới lại không lớn, khiến người ta cảm thấy quái lạ.
...
...
Trần Cận Nam đại biểu Tỉnh ủy và UBND tỉnh nói vài lời lệ thường, hoạt động hôm nay, chắc chắn sẽ được truyền hình trực tiếp qua TV tới toàn tỉnh, cho nên cũng chứa sắc thái cổ động chính trị “Ngưng kết lòng người cùng chống SARS”.
Trần Cận Nam rốt cuộc nói gì, An Tại Đào nghe không vào, chỉ là trong lòng vẫn lo lắng chờ đợi.
Lối mòn trình tự chính trị nên đi đã đi xong, lời nên nói đã nói xong, Trần Cận Nam liền chủ động hỏi viện trưởng bệnh viện tỉnh lập Phùng Cường về tình hình Lãnh Mai. Tin tức Phó Chủ tịch thành phố Phòng Sơn Lãnh Mai bị cách ly, tối hôm qua bị nghĩ giống ca bệnh SARS tiến vào bệnh viện tỉnh lập, Trần Cận Nam đương nhiên biết... Nói không chừng, hôm nay ông tới nay này có liên quan tới việc Lãnh Mai nằm viện.
Quả nhiên, khi An Tại Đào ngẩng đầu liền thấy Trần Cận Nam yên lặng quăng cái nhìn phức tạp tới mình, ánh mắt ngưng trọng mà thân thiết này lướt qua, tim An Tại Đào đập mạnh: thầm nghĩ hay là ông cụ...
- Chủ tịch tỉnh Trần, Chủ tịch thành phố Trương, Trưởng Ban Thư ký Lưu... SARS chủ yếu có ba loại bệnh trạng khả nghi: Một là lên cơn sốt hơn 38 độ, đồng thời kèm theo đau đầu, đau các khớp xương và đau nhức, mệt mỏi toàn thân; hai là ho khan ra đờm, ngẫu nhiên có máu đờm, hô hấp nhanh; ba là dùng thuốc kháng khuẩn trị liệu không có hiệu quả rõ ràng...
Phùng Cường nhỏ giọng giới thiệu, vừa khoát tay áo, hình ảnh lập tức chuyển tới một gian phòng bệnh yên tĩnh. Trên giường bệnh, Lãnh Mai mặc quần áo bệnh nhân màu trắng, đeo khẩu trang, nửa nằm ở đó, đang lẳng lặng truyền dịch. Hai y tá “võ trang hạng nặng” lẳng lặng đứng một bên, mặt hướng tới cameras trong phòng bệnh.
Thấy thần sắc Lãnh Mai vẫn tốt, lúc này trái tim xiết chặt của An Tại Đào mới rốt cuộc buông xuống, thở một hơi thật dài.
- Các lãnh đạo, trước mắt tình hình của Chủ tịch thành phố Lãnh cũng không tệ lắm, các kiểm tra triệu chứng bệnh tật đều ổn định...
Trần Cận Nam nhíu mày:
- Ca bệnh thật giả? Mấy ngày có thể chuẩn đoán chính xác?
Phùng Cường vội vàng kính cẩn đứng dậy trả lời:
- Bởi vì bản thân Chủ tịch thành phố Lãnh ở khu cách ly ca bệnh SARS đột phát, có thể bị nhiễm virus SARS, loại khả năng này là rất lớn ---- nhưng không thể loại trừ nguyên nhân mắc bệnh thông thường... Bây giờ còn chưa thể xác định, vì để nắm chắc, chúng tôi vẫn cách ly trị liệu Chủ tịch thành phố Lãnh theo trình tự chữa bệnh SARS, ba ngày là có thể chẩn đoán chính xác! Chúng tôi cũng hy vọng triệu chứng của Chủ tịch thành phố Lãnh là bình thường...
Trần Cận Nam gật đầu:
- Tốt, đồng chí Phùng Cường, phía bệnh viện phải cố gắng cứu chữa người bệnh SARS, không được có bất luận qua loa gì... Trong thời gian dịch SARS, vất vả mọi người, tương lai công tác phòng chống SARS chấm dứt, tôi tự mình chúc mừng mọi người! Tốt lắm, ông an bài một chút, tôi muốn nói chuyện với đồng chí Lãnh Mai.
Trong phòng bệnh hẳn là cũng có một chiếc máy tính, Lãnh Mai bên trong hiển nhiên thông qua đó thấy được tình hình bên ngoài. An Tại Đào nhìn chằm chằm vào màn hình, hắn rõ ràng phát hiện cảm xúc thay đổi rất nhỏ trên mặt Lãnh Mai: Khiếp sợ, bất ngờ, vui sướng, đau thương...
Rồi đột nhiên, tay Lãnh Mai run rẩy một chút, cô lẳng lặng nhìn chằm chằm màn hình, nhìn An Tại Đào xuất hiện một góc màn hình, tâm thần vốn bình tĩnh lập tức kích động lên, nháy mắt, hai hàng nước mắt không kìm nổi lặng yên lăng xuống khẩu trang.
Một y tá đưa một chiếc micro tinh xảo tới bên miệng Lãnh Mai.
Trần Cận Nam cười cười, cất cao giọng nói với micro:
- Đồng chí Lãnh Mai, tôi là Trần Cận Nam... Hy vọng cô có thể kiên cường lên, phối hợp chặt chẽ với nhân viên chữa bệnh và chăm sóc, tích cực trị liệu, tranh thủ sớm ngày ra viện trở về con đường công tác chống lại SARS...
Lãnh Mai dù sao cũng là Phó Chủ tịch thành phố, tuy rằng tâm tình kích động, nhưng cảm xúc cũng dần bình tĩnh lại. Miệng cô giật giật, nhẹ nhàng nói:
- Cảm ơn Chủ tịch tỉnh Trần, cảm ơn lãnh đạo Tỉnh ủy và UBND tỉnh quan tâm, cảm ơn mọi người!
Trương Bằng Viễn cường ở bên cạnh nói vào một câu:
- Đồng chí Lãnh Mai, tôi là Trương Bằng Viễn... Ừ? Tâm tình thả lỏng một chút, bây giờ cô còn chưa phải người mắc bệnh SARS, mà là ca bệnh thật giả, đồng chí bệnh viện nói, nói không chừng co là cảm mạo bình thường dẫn tới bệnh trạng... Phối hợp trị liệu tốt, tôi tin tưởng đồng chí Lãnh Mai nhất định làm được, cố lên!
- Cảm ơn Chủ tịch thành phố Trương, tôi nhất định dựa theo chỉ thị của lãnh đạo, cố gắng ---
Lãnh Mai muốn nói câu “cố gắng công tác”’ theo bản năng, đột nhiên nhớ tới đây là bệnh viện liền cười khổ một tiếng, nhẹ nhàng nói:
- Cố gắng phối hợp bệnh viện trị liệu, sớm ngày khang phục xuất viện, trở lại con đường công tác chống lại bệnh SARS.
Đám người Lưu Phương và Chu Liệt cũng nói vài lời khuyến khích Lãnh Mai, nhưng khiến Trần Cận Nam và Trương Bằng Viễn bất ngờ chính là, An Tại Đào lại không nói gì, chỉ chậm rãi làm một dấu hiệu bằng tay cổ quái tới màn hình, sau đó liền đứng dậy.
...
...
Đi ra khỏi bệnh viện, Trần Cận Nam lại mang theo những người liên quan tới bên ngoài vài khu cách ly nhỏ xem, hỏi han tình hình, cuối cùng đi dạo một vòng tại trạm xe lửa Thiên Nam.
- Alo, tôi là An Tại Đào, vị nào vậy?
Trong điện thoại lập tức truyền đến giọng nói hơi hoảng loạn và khàn khàn của Trương Lâm Lâm:
- Chủ nhiệm An, không tốt, đêm nay chị Lãnh Mai đột nhiên phát sốt, cả người vô lực tim đập nhanh hơn... Thầy thuốc bên ngoài nói chị Lãnh Mai là biểu hiện bệnh SARS, hiện giờ đã nhanh chóng phái xe cứu thương mang chị ấy đi... Trước khi đi chị Lãnh Mai dặn tôi gọi điện thoại nói với ngài một tiếng...
Xuất hiện biểu hiện bệnh SARS trong khu vực cách ly, Lãnh Mai đột nhiên xuất hiện bệnh trạng SARS, theo lý mà nói, khả năng lây bệnh SARS là rất lớn. Mà ngay cả không phải SARS, cũng sẽ khiến các ban ngành liên quan thần hồn nát thần tính trong gà hóa quốc. Dù sao, nhiều ca bệnh SARS, liền căn bệnh đáng sợ nhiều hơn.
An Tại Đào lộp bộp trong lòng, sắc mặt trở nên hơi trắng bệch. Hắn âm thầm cắn chặt răng, thấp giọng nói:
- Lâm Lâm, cô có biết họ đưa Lãnh Mai đi bệnh viện nào hay không? Là bệnh viện tỉnh hay là bệnh viện nhân dân thành phố Thiên Nam?
- Tôi không biết đâu, Chủ nhiệm An... Hiện giờ đều lộn xộn. Người bên ngoài muốn đóng kín tiêu độc toàn diện căn phòng này của chúng tôi, những người chúng tôi đều đang trong kỳ cách lý quan sát cao độ...
Trương Lâm Lâm nói năng hơi lộn xộn, còn mang theo hương vị sợ hãi.
Khi tử vong uy hiếp và bệnh động bừa bãi, thật sự xuất hiện bên cạnh mình, không ai lại thờ ơ. Đối với SARS mà nói, phần lớn mọi người đều khẩn trương mà xem chừng, cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của cơ quan... Nhưng đối với một số người từng có tiếp xúc chặt chẽ với SARS mà nói, SARS xuất hiện chính là một tai nạn rõ đầu rõ đuôi.
Khiến người ta sợ hãi, khiến người ta vô lực.
- ...
An Tại Đào miễn cưỡng cười, trầm giọng nói:
- Lâm Lâm, kiên cường một chút! Sáng mai, tôi sẽ dẫn các đồng chí Phòng Giám sát tới chỗ các cô bị cách ly thăm... Kiên cường một chút, nhất định phải bảo trọng thân thể.
Vội vàng cúp điện thoại với Trương Lâm Lâm, An Tại Đào đứng ở đó, ngửa đầu nhìn trời đêm mênh mông không nói gì. Sao đầy trời, ánh sáng ngôi sao chiếu lên người hắn, dường như phủ thêm một ánh sáng nhàn nhạt mơ hồ trên người hắn.
Trăng sáng sao thưa, gió mát quất vào mặt, An Tại Đào đứng thẳng người, nhìn từ góc độ của Mã Hiểu Yến, chỉ có thể thấy được cắt hình bên cạnh kiên nghị và uy thế, cùng với độ cong nào đó của khuôn mặt hắn, chuẩn như ưng, kiên định mà lại chấp nhất.
Mã Hiểu Yến si ngốc mà nhìn, không kìm nổi tiến về phía trước vài bước, nhưng ngay trong vài bước này, cô đột nhiên tỉnh lại, trên khuôn mặt thanh tú lộ ra ửng đỏ nhàn nhạt. Cô dừng bước chân, lẳng lặng mà nhìn An Tại Đào, thấy sắc mặt hắn trắng bệch, trong lòng thở dài một tiếng, đột nhiên cảm thấy hơi thất vọng, biết mình lại mất đi cơ hội gặp lại người đàn ông trong lòng mình... Thậm chí cơ hội phá tan chướng ngại cuối cùng.
Tôn Hiểu Linh cũng thở dài trong lòng, dường như không có việc gì chậm rãi đứng một bên với đám người Lý Kiệt, nhỏ giọng hàn huyên, không có tới đây.
Tình cảm của Mã Hiểu Yến đối với An Tại Đào theo thời gian ngày càng nồng đậm mãnh liệt thậm chí có thể nói là gần như si mê, người khác nhìn không ra, Tôn Hiểu Linh sao lại nhìn không ra được.
An Tại Đào chậm rãi đi tới. Mã Hiểu Yến lẳng lặng nhìn hắn, dịu dàng nói:
- Phải về tỉnh trong đêm sao? Anh ngồi xe của tôi trở về đi, tôi và lão Tôn đi một xe về Quy Ninh.
An Tại Đào lắc đầu:
- Đã xảy ra chút chuyện khẩn cấp, tôi phải trở về gấp. Hiểu Yến, tôi không cần xe của cô...
An Tại Đào vẫy tay với Lý Kiệt cách đó không xa, hô:
- Lý Kiệt, câu tới đây một chút.
Lý Kiệt vội vàng chạy tới:
- Lãnh đạo cũ... có việc sao? Ngài muốn trở về tỉnh trong đêm sao? Ừm, để tôi lập tức an bài xe cho ngài, để Hoàng sư phụ đưa ngài!
An Tại Đào hơi mệt mỏi mà gật đầu:
- Được.
...
...
Hoàng Thao lái chiếc xe Audi màu đen của tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn, chạy như bay trong màn đêm tối như mực, dọc theo đường cao tốc tĩnh lặng như quái thú chạy tới Thiên Nam. Đây là xe của Lý Nam, đặc biệt dành ra cho An Tại Đào.
Trên đường, An Tại Đào gọi di động của Lãnh Mai hai lần, lần đầu không thông, lần sau đã tắt máy. Nhưng tiếp theo, hắn lại thông qua quan hệ khác, rốt cuộc xem như rõ ràng bệnh viện Lãnh Mai ở hiện giờ: Bệnh viện Tỉnh lập, cơ cấu thu nhận chữa trị ca bệnh SARS của thành phố Thiên Nam.
Dù sao Lãnh Mai cũng là Phó Chủ tịch thành phố Phòng Sơn, cô đột nhiên “bị bệnh”, vẫn gây ra phản ứng rất lớn. Đêm đó, nhân viên có liên qua của Phòng Vệ sinh lập tức báo cáo tỉnh, mà cùng lúc đó, thành phố Phòng Sơn cũng nhận được tin tức.
Khi tới Thiên Nam đã hơn 11h đêm, An Tại Đào để Hoàng Thao trở về trong đêm, sau đó hắn lai Mercedes Benz của mình một đường chạy như bay thẳng tới bệnh viện tỉnh lập. Ở đường giao nhau cách bệnh viện không xa, An Tại Đào dừng xe lại, cho dù giờ phút này lòng hắn nóng như lửa, nhưng...
An Tại Đào dừng xe ở ven đường đối diện cửa bệnh viện tỉnh lập, sau đó xuống xe châm một điếu thuốc, lẳng lặng mà ngửa đầu nhìn cao ốc nội trú bệnh viện tỉnh lập ngọn đèn sáng trưng đối diện.
Bóng đêm lạnh như nước, cửa bệnh viện ban ngày đề phòng sâm nghiêm hiện giờ trống trải không người, chỉ ngăn một chiếc dây cảnh giới màu vàng, lay động trong gió. Nhưng xuyên thấu qua, mơ hồ có thể thấy được cửa khu bệnh SARS bị đóng kín hoàn toàn, vẫn có vài nhân viên bảo an đang đứng giống như gặp nguy hại.
Đèn đường cửa bệnh viện hôn ám, An Tại Đào đứng lẳng lặng dưới đèn đường, thật lâu sau không hề động đậy, cố định ở tư thế ngóng nhìn trầm mặc kia.
...
...
Sáng sớm hôm sau, nhà khách Nam Giao, nơi dừng chân của Phòng Giám sát công tác SARS Tỉnh ủy.
Dương Hoa vừa mới tỉnh lại, đang chuẩn bị đi ra ngoài chạy một vòng, vừa muốn xuống lầu đã thấy An Tại Đào lặng yên đứng trong sân dưới lầu, ngửa đầu nhìn mặt trời bình minh xán lạn nhô lên chân trời phía đông.
Dương Hoa giật mình kinh hãi, vội vàng tiến lên nói:
- Chủ nhiệm An? Ngài trở lại sớm như vậy sao?
An Tại Đào quay đầu thản nhiên cười nói với Dương Hoa:
- Ha ha, sáng sớm tôi liền chạy về... Cô đang thể dục buổi sáng sao?
Tuy rằng thần sắc An Tại Đào rất ôn hòa bình tĩnh, tươi cười giống như bình thường, không có thay đổi gì, nhưng tạo ra một loại cảm giác cực kỳ phức tạp cho Dương Hoa ---- cô cảm thấy trên người An Tại Đào hiện giờ tràn ngập một không khí nôn nóng đau thương nhàn nhạt.
Dương Hoa hơi ngoài ý muốn liếc mắt đánh giá An Tại Đào một cái, tới gần mới ngửi thấy mùi khói thuốc dày đặc trên người An Tại Đào.
Mùi thuốc thật nồng! Hắn đã hút bao nhiêu điếu thuốc rồi!
Dương Hoa âm thầm nhíu mày, nhưng không dám nói gì, vừa hoạt động chân tay, vừa cười nói với An Tại Đào. Nhưng nói vài câu thấy An Tại Đào rõ ràng không hào hứng, còn hơi có hương vị qua loa, Dương Hoa liền cẩn thận liếc nhìn An Tại Đào một cái, nhỏ giọng nói:
- Chủ nhiệm An, ngài đã ăn cơm chưa? Tôi thấy hương vị của “Sữa đậu nành Vĩnh Hòa” trước cửa này rất được, tôi mời lãnh đạo đi ăn điểm tâm nhé?
An Tại Đào mệt mỏi liếc nhìn “Sữa đậu nành Vĩnh Hòa” ngoài cửa lớn một cái, lắc đầu:
- Không được, cô chậm rãi thể dục, tôi trở về chợp mắt một lát.
Nói xong, An Tại Đào bước nhanh lên lầu. Hắn hầu như một đêm không chợp mắt, tự nhiên tâm thần mệt mỏi, nhưng quan trọng nhất là, hắn làm sao có thể ngủ chứ? Nằm trên sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi, sau đó đứng lên rót một ly trà đặc uống mấy ngụm, qua lại trong phòng dạo một vòng, đè nén cảm xúc buồn bực của mình bình tĩnh lại.
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa ngắn ngủi truyền đến.
An Tại Đào lấy lại bình tĩnh, xoay người nhìn ra cửa, thản nhiên nói:
- Tiến vào!
Hoàng Hiểu Minh kính cẩn đẩy cửa ra, cười nói:
- Chủ nhiệm An, Chủ nhiệm Dương sai tôi nói cho ngài, Văn phòng Tổ lãnh đạo công tác SARS Tỉnh gọi điện thông báo, buổi sáng Chủ tịch tỉnh Trần muốn tới bệnh viện tỉnh lập an ủi nhân viên và người bệnh SARS chữa bệnh, chăm sóc, yêu cầu ngài cùng đi.
Đầu tiên An Tại Đào ngẩn ra, tiếp đó cảm giác như trút được gánh nặng. Lúc này hắn khoát tay áo:
- Được, tôi đã biết, bọn họ có thông báo nói là mấy giờ hay không?
- 10h30.
Hoàng Hiểu Minh cười cười:
- Hiện giờ đã hơn 9h, lãnh đạo cũng nên xuất phát. Văn phòng UBND tỉnh nói tất cả nhân viên đi cùng đều phải tới đại viện UBND tỉnh tập trung trước, thống nhất đi xe cùng Chủ tịch tỉnh Trần.
An Tại Đào nhìn đồng hồ, gật đầu:
- Thông báo lái xe, tôi lập tức tới UBND tỉnh.
Hoàng Hiểu Minh lên tiếng trả lời rời đi.
An Tại Đào lập tức rời cửa, nhưng suy nghĩ một chút lại quay về, rửa mặt một phen, sau đó lại thay một bộ áo trắng và quần tây màu đen, còn lau lại giày da. Chuẩn bị đơn giản như vậy, cả người nhìn qua tinh thần hơn rất nhiều. Một đêm lo lắng và mệt mỏi phong trần, rũ sạch không gì.
Rời cửa ngồi xe đi đại viện UBND tỉnh.
Dưới lầu Văn phòng UBND tỉnh, không ít cán bộ đã tụ tập, trên cơ bản đều là lãnh đạo Văn phòng Tổ lãnh đạo chống SARS cùng với một số cán bộ Văn phòng UBND tỉnh. Những người này, có người An Tại Đào nhận biết, có không biết, tâm tình hắn không tốt, cũng lười tiến tới khách sáo hàn huyên dối trá với mọi người, liền lẳng lặng mà đứng chờ một bên.
Không bao lâu, An Tại Đào giương mắt nhìn, thấy Trưởng Ban Thư ký UBND tỉnh kiêm Chủ nhiệm Văn phòng Lưu Phương và Chủ tịch thành phố Thiên Nam Trương Bằng Viễn cùng Trần Cận Nam đi ra từ trụ sở làm việc, lú này mới chậm rãi đi tới xe bus chờ ở trong viện, chuẩn bị lên xe.
Trương Bằng Viễn thấy hắn, từ xa gật đầu với hắn, sau đó liền cùng Lưu Phương và Trần Cận Nam lên xe số 2. Sau đó mọi người cũng lên xe bus theo hướng dẫn của người Văn phòng UBND tỉnh, chạy như bay tới bệnh viện tỉnh lập.
Phía sau, còn có một chiếc xe bus màu xám bạc các phòng viên truyền thông lớn của tỉnh thành ngồi đầy bên trong.
...
...
Chủ tịch tỉnh mang theo một đám cán bộ muốn tới, khu bệnh SARS bệnh viện tỉnh lập vốn đề phòng sâm nghiêm, không khí càng trở nên khẩn trương. Cửa chính bệnh viện, công an và cảnh sát có vũ trang gác ở vị trí ngoài sáng trong kín chung quanh, vây kín cao ốc khu bệnh SARS vẫn đang đóng chặt cửa, điểm khác duy nhất với ngày xưa chính là, cách cao ốc mấy chục mét dựng một mái che nắng vệ sinh loại quân dụng lâm thời, trên mái che nắng treo biểu ngữ màu đỏ “Mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, cùng chống SARS”.
Trong mái che nắng bày một chiếc bàn, trên bàn bày năm chiếc máy tính, trước mặt mỗi máy tính đều trang bị cameras và microphone, trong không khí tràn ngập mùi nước tiêu độc nồng đậm.
Trần Cận Nam đi đầu, một đám cán bộ đeo khẩu trang màu trắng trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của nhân viên chữa bệnh và chăm sóc xếp thành hai hàng, mỉm cười đi tới mái che nắng, đều ngồi xuống.
Trần Cận Nam ngồi ở giữa, bên trái ông là Chủ tịch thành phố Thiên Nam Trương Bằng Viễn, bên phải là Trưởng Ban Thư ký kiêm Chủ nhiệm Văn Phòng UBND tỉnh Lưu Phương, bên cạnh Lưu Phương là Phó Giám đốc Sở Phòng Vệ sinh tỉnh Lưu Liệt, mà bên cạnh Trương Bằng Viễn chính là An Tại Đào.
Một nhân viên công tác bệnh viện phất chiếc cờ nhỏ màu xanh trong tay, gần như đồng thời, máy tính cùng với hệ thống video trên bàn bắt đầu làm việc, trước mắt An Tại Đào lập tức xuất hiện hình ảnh trong phu bệnh cách ly.
Nhân viên chữa bệnh và chăm sóc xếp thành hai hàng, mặc đồ cách lý màu trắng thật dày, mang khẩu trang thật dày, chỉ lộ ra mắt và tai, đứng trong hành lang khu bệnh, đều dương tay ra hiệu mỉm cưới tới màn hình.
Một người đàn ông trung niên đeo khẩu trang mặc áo dài trắng dường như là viện trưởng bệnh viện, ông ta cất cao giọng nói với micro trước mắt:
- Các đồng chí, các bệnh nhân, lãnh đạo Tỉnh ủy và UBND tỉnh đích thân tới tuyến phòng trì SARS, đến thăm mọi người... Đầu tiên, tôi giới thiệu đồng chí lãnh đạo đến chỉ đạo bệnh viện chúng ta công tác chống SARS... Phó Bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch tỉnh Trần Cận Nam; Phó Bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố Thiên Nam Trương Bằng Viễn, thành viên tổ lãnh đạo công tác phòng chống SARS tỉnh, Trưởng Ban thư ký kiêm Chủ nhiệm Văn phòng UBND tỉnh Lưu Phương; Phó Chủ nhiệm thường trực Văn phòng Giám sát công tác phòng chống SARS Tỉnh ủy An Tại Đào; Phó Chủ nhiệm thường trực Văn phòng tổ lãnh đạo công tác phòng chống SARS tỉnh, kiêm Phó Giám đốc Sở Phòng Vệ sinh tỉnh Chu Liệt...
Bên tai truyền đến tiếng vỗ tay thưa thớt qua loa phóng thanh, có thể bởi vì thiết bị hình ảnh video, cho dù trên hình ảnh nhìn thấy nhân viên chữa bệnh và chăm sóc vỗ tay nhiệt liệt, nhưng âm thanh truyền tới lại không lớn, khiến người ta cảm thấy quái lạ.
...
...
Trần Cận Nam đại biểu Tỉnh ủy và UBND tỉnh nói vài lời lệ thường, hoạt động hôm nay, chắc chắn sẽ được truyền hình trực tiếp qua TV tới toàn tỉnh, cho nên cũng chứa sắc thái cổ động chính trị “Ngưng kết lòng người cùng chống SARS”.
Trần Cận Nam rốt cuộc nói gì, An Tại Đào nghe không vào, chỉ là trong lòng vẫn lo lắng chờ đợi.
Lối mòn trình tự chính trị nên đi đã đi xong, lời nên nói đã nói xong, Trần Cận Nam liền chủ động hỏi viện trưởng bệnh viện tỉnh lập Phùng Cường về tình hình Lãnh Mai. Tin tức Phó Chủ tịch thành phố Phòng Sơn Lãnh Mai bị cách ly, tối hôm qua bị nghĩ giống ca bệnh SARS tiến vào bệnh viện tỉnh lập, Trần Cận Nam đương nhiên biết... Nói không chừng, hôm nay ông tới nay này có liên quan tới việc Lãnh Mai nằm viện.
Quả nhiên, khi An Tại Đào ngẩng đầu liền thấy Trần Cận Nam yên lặng quăng cái nhìn phức tạp tới mình, ánh mắt ngưng trọng mà thân thiết này lướt qua, tim An Tại Đào đập mạnh: thầm nghĩ hay là ông cụ...
- Chủ tịch tỉnh Trần, Chủ tịch thành phố Trương, Trưởng Ban Thư ký Lưu... SARS chủ yếu có ba loại bệnh trạng khả nghi: Một là lên cơn sốt hơn 38 độ, đồng thời kèm theo đau đầu, đau các khớp xương và đau nhức, mệt mỏi toàn thân; hai là ho khan ra đờm, ngẫu nhiên có máu đờm, hô hấp nhanh; ba là dùng thuốc kháng khuẩn trị liệu không có hiệu quả rõ ràng...
Phùng Cường nhỏ giọng giới thiệu, vừa khoát tay áo, hình ảnh lập tức chuyển tới một gian phòng bệnh yên tĩnh. Trên giường bệnh, Lãnh Mai mặc quần áo bệnh nhân màu trắng, đeo khẩu trang, nửa nằm ở đó, đang lẳng lặng truyền dịch. Hai y tá “võ trang hạng nặng” lẳng lặng đứng một bên, mặt hướng tới cameras trong phòng bệnh.
Thấy thần sắc Lãnh Mai vẫn tốt, lúc này trái tim xiết chặt của An Tại Đào mới rốt cuộc buông xuống, thở một hơi thật dài.
- Các lãnh đạo, trước mắt tình hình của Chủ tịch thành phố Lãnh cũng không tệ lắm, các kiểm tra triệu chứng bệnh tật đều ổn định...
Trần Cận Nam nhíu mày:
- Ca bệnh thật giả? Mấy ngày có thể chuẩn đoán chính xác?
Phùng Cường vội vàng kính cẩn đứng dậy trả lời:
- Bởi vì bản thân Chủ tịch thành phố Lãnh ở khu cách ly ca bệnh SARS đột phát, có thể bị nhiễm virus SARS, loại khả năng này là rất lớn ---- nhưng không thể loại trừ nguyên nhân mắc bệnh thông thường... Bây giờ còn chưa thể xác định, vì để nắm chắc, chúng tôi vẫn cách ly trị liệu Chủ tịch thành phố Lãnh theo trình tự chữa bệnh SARS, ba ngày là có thể chẩn đoán chính xác! Chúng tôi cũng hy vọng triệu chứng của Chủ tịch thành phố Lãnh là bình thường...
Trần Cận Nam gật đầu:
- Tốt, đồng chí Phùng Cường, phía bệnh viện phải cố gắng cứu chữa người bệnh SARS, không được có bất luận qua loa gì... Trong thời gian dịch SARS, vất vả mọi người, tương lai công tác phòng chống SARS chấm dứt, tôi tự mình chúc mừng mọi người! Tốt lắm, ông an bài một chút, tôi muốn nói chuyện với đồng chí Lãnh Mai.
Trong phòng bệnh hẳn là cũng có một chiếc máy tính, Lãnh Mai bên trong hiển nhiên thông qua đó thấy được tình hình bên ngoài. An Tại Đào nhìn chằm chằm vào màn hình, hắn rõ ràng phát hiện cảm xúc thay đổi rất nhỏ trên mặt Lãnh Mai: Khiếp sợ, bất ngờ, vui sướng, đau thương...
Rồi đột nhiên, tay Lãnh Mai run rẩy một chút, cô lẳng lặng nhìn chằm chằm màn hình, nhìn An Tại Đào xuất hiện một góc màn hình, tâm thần vốn bình tĩnh lập tức kích động lên, nháy mắt, hai hàng nước mắt không kìm nổi lặng yên lăng xuống khẩu trang.
Một y tá đưa một chiếc micro tinh xảo tới bên miệng Lãnh Mai.
Trần Cận Nam cười cười, cất cao giọng nói với micro:
- Đồng chí Lãnh Mai, tôi là Trần Cận Nam... Hy vọng cô có thể kiên cường lên, phối hợp chặt chẽ với nhân viên chữa bệnh và chăm sóc, tích cực trị liệu, tranh thủ sớm ngày ra viện trở về con đường công tác chống lại SARS...
Lãnh Mai dù sao cũng là Phó Chủ tịch thành phố, tuy rằng tâm tình kích động, nhưng cảm xúc cũng dần bình tĩnh lại. Miệng cô giật giật, nhẹ nhàng nói:
- Cảm ơn Chủ tịch tỉnh Trần, cảm ơn lãnh đạo Tỉnh ủy và UBND tỉnh quan tâm, cảm ơn mọi người!
Trương Bằng Viễn cường ở bên cạnh nói vào một câu:
- Đồng chí Lãnh Mai, tôi là Trương Bằng Viễn... Ừ? Tâm tình thả lỏng một chút, bây giờ cô còn chưa phải người mắc bệnh SARS, mà là ca bệnh thật giả, đồng chí bệnh viện nói, nói không chừng co là cảm mạo bình thường dẫn tới bệnh trạng... Phối hợp trị liệu tốt, tôi tin tưởng đồng chí Lãnh Mai nhất định làm được, cố lên!
- Cảm ơn Chủ tịch thành phố Trương, tôi nhất định dựa theo chỉ thị của lãnh đạo, cố gắng ---
Lãnh Mai muốn nói câu “cố gắng công tác”’ theo bản năng, đột nhiên nhớ tới đây là bệnh viện liền cười khổ một tiếng, nhẹ nhàng nói:
- Cố gắng phối hợp bệnh viện trị liệu, sớm ngày khang phục xuất viện, trở lại con đường công tác chống lại bệnh SARS.
Đám người Lưu Phương và Chu Liệt cũng nói vài lời khuyến khích Lãnh Mai, nhưng khiến Trần Cận Nam và Trương Bằng Viễn bất ngờ chính là, An Tại Đào lại không nói gì, chỉ chậm rãi làm một dấu hiệu bằng tay cổ quái tới màn hình, sau đó liền đứng dậy.
...
...
Đi ra khỏi bệnh viện, Trần Cận Nam lại mang theo những người liên quan tới bên ngoài vài khu cách ly nhỏ xem, hỏi han tình hình, cuối cùng đi dạo một vòng tại trạm xe lửa Thiên Nam.
/498
|