Trong ánh mắt hơi phức tạp của mọi người, An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết nghênh ngang mà đi không coi ai ra gì. Ở cửa CLB công nhân đường sắt, Lộ Binh mập mạp lúc trước đuổi tới, hô:
- Phóng viên Tiểu An, từ từ.
An Tại Đào buông bàn tay nhỏ bé mềm mại của Hạ Hiểu Tuyết ra, quay đầu khẽ mỉm cười:
- Có chuyện sao?
- Anh bạn, đây là danh thiếp của tôi, hiện tại tôi quản lý một công ty bất động sản thay cha tôi, có rảnh rỗi hai chúng ta tâm sự.
Lộ Binh đưa ra một tấm danh thiếp màu xanh da trời, cười hì hì vươn tay ra:
- Anh bạn, cậu rất có cá tính, tôi ủng hộ hai bạn.
Công ty bất động sản? An Tại Đào hơi trầm ngâm, liếc mắt nhìn Lộ Binh một cái thật sau, trong lòng nhớ tới điều gì.
Qua vài năm, bất động sản mở rộng xây dựng hừng hực khí thế, mà nương theo sự tăng giá nhà ở của cả nước, giá nhà ở Tân Hải gần như mỗi ngày một bảng giá, một đường tăng vọt. Mà công ty Dân Thái này, chính là nhà đầu tư bất động sản lớn nhất Tân Hải, mấy khu chung cư xa hoa nổi tiếng ở Tân Hải đều do Dân Thái xây dựng.
…
…
Đưa Hạ Hiểu Tuyết về nhà, trên đường trở về, An Tại Đào liên tục nhận được hai cuộc gọi, đều là thị dân giấu tên. Từ sau khi Dường dây tin tức nóng Tiểu An thiết lập, sau khi tòa soạn báo công bố số điện thoại, trên cơ bản hắn chưa từng được yên tĩnh, buổi tối, hắn còn không dám khởi động máy, phải tắt máy mới có thể ngủ.
Cũng may tòa soạn báo cũng không yêu cầu cứng rắn, người phụ trách đường dây nóng không chỉ một mình hắn. Căn cứ sự yêu cầu của tòa báo, hắn chỉ cần chọn lựa chủ đề từ thị dân, liền có thể báo cáo TBT một mình mở cuộc phỏng vấn.
Nhìn tin nhắn trên máy nhắn tin, An Tại Đào đột nhiên cảm thấy tin tức này khá có ý tứ: Phóng viên Tiểu An, nhà nghỉ nhỏ gần ga hung hăng ngang ngược, cảnh sát làm ô dù, hãy đến điều tra.
An Tại Đào giật mình, có vài phần hứng thú. Thật ra, hắn cũng biết, các nhà nghỉ rải rác quanh nhà ga lớn nhỏ khác nhau, mà trong loại khách sạn nhỏ này có rất nhiều gái điếm giá rẻ thường lui tới. Nhà ga luôn là địa phương giấu nước đục nhận dơ bẩn, loại tình hình này không chỉ ở Tân Hải, rất nhiều địa phương trong nước trên cơ bản đều như thế.
Suy nghĩ một chút, An Tại Đào tìm một buồng điện thoại, gọi về phòng Tổng biên tập xin trình bày đề tài, sau đó chạy xe máy về nhà, chào hỏi mẹ, liền lên xe buýt tới nhà ga.
Xuống xe buýt, An Tại Đào đút hai tay trong túi quần, chậm rãi đi đến sân nhà ga. Lúc này là cuối tháng tám, đồng thời là giờ cao điểm học sinh trở lại trường học, cho nên lượng người qua lại trên sân ga vẫn khá lớn, khắp nơi đều là hành khách nam nữ học sinh lưng đeo bao lớn nhỏ.
An Tại Đào đi vài bước, hai người phụ nữ trung niên ục ịch từ phía trước đi đến, trên người tản ra một mùi mồ hôi nồng đậm, hắn không kìm nổi nhíu mày, lùi ra sau một bước.
- Cậu em, cần nhà nghỉ không? Ở một người 20 đồng, mang gái vào bên trong. Đi qua vừa ý cô nào thì chơi, chướng mắt dừng chân 20 đồng.
Đây hiển nhiên chính là nhân viên phục vụ mời khách của khách sạn nhỏ phụ cận, mụ nhếch miệng cười, lộ ra một bộ răng vàng ghê tởm:
- Cậu em yên tâm, chỗ tôi an toàn thứ nhất, thoải mái thứ hai, khách sạn mở đã mười năm. Không ổn tôi không thu cậu một đồng tiền, cậu yên tâm, tuyệt đối không có cảnh sát đến quản, chúng ta và đồn công an đều là quan hệ hợp tác.
Nếu không có lòng điều tra ngầm, An Tại Đào làm sao lại giao tiếp cùng người phụ nữ ghê tởm này, hắn lấy lại bình tĩnh, dùng tiếng phổ thông, làm bộ như hơi động tâm:
- Thật sự không có cảnh sát đến tra xét?
Một người phụ nữ ục ịch trong đó thấy hắn hơi động tâm, liền đi tới lôi kéo:
- Đi thôi, chị còn có thể lừa cậu em sao? Đi thôi, qua xem, không hài lòng cậu em có thể rời đi.
…
…
Một người phụ nữ dẫn An Tại Đào đi dọc đường phố phía đông xuyên qua một ngõ tắt nhỏ, rẽ vào chỗ ngoặt tiến vào một hẻm nhỏ, mà người phụ nữ còn lại tiếp tục ở lại sân ga tiếp tục tìm kiếm con mồi.
Trước mắt thật ra chỉ là một nhà dân cổ xưa, có hai tầng. Mà ở ngang tòa nhà này, An Tại Đào nhìn lướt qua, ít nhất có ba khách sạn nhỏ. Người phụ nữ dẫn đường thuộc về khách sạn đầu hẻm, tên là Thụy Phong.
Vào khách sạn, ngọn đèn bên trong âm u, tản ra hương vị khó ngửi của mồ hôi và rác rưởi, gạch men trắng trên mặt đất gần như biến thành gạch men đen, dơ bẩn không chịu nổi. Không để An Tại Đào nói gì, người phụ nữ trung niên giao hắn cho một người đàn ông trung niên đang hút thuốc trên sô pha trong cánh cửa, sau đó xoay người rời đi.
Người đàn ông trung niên ước chừng tuổi hơn bốn mươi, thân dưới mặc một chiếc quân hoa cộc, thân trên để trần, ánh mắt đục ngầu liếc An Tại Đào một cái, mùi rượu trong miệng phun ra:
- Phòng số 1 còn trống, tự cậu vào đi.
Nói xong, người đàn ông kia đứng ngang cửa, một tư thế không ở lại khách sạn không thể rời đi.
An Tại Đào nhướn mày, nhưng hôm nay hắn chuẩn bị mà tới, cho nên cũng không từ chối” nữa, trực tiếp tiến vào một gian phòng đen tuyền cách vách. Cửa phòng dùng cái đệm bọt biển đóng kín, trong phòng chỉ có một chiếc giường, trên giường phủ một chiếc ga giường trắng bị giặt nhiều đến nỗi đổi màu vàng, cạnh đầu giường bày một cái “áo mưa” cùng một cuộn giấy vệ sinh. Ngoài những thứ đó ra, không còn gì cả.
An Tại Đào lấy thuốc lá từ trong túi ra, vừa mới châm thuốc, cửa vang lên tiếng gõ, một cô gái trang điểm đậm đặc ăn mặc hở hang đi tới. Cô gái này dáng người cao gầy, bộ ngực cao ngất có vài phần tư sắc, chỉ có điều sắc mặt vàng như nến tuy rằng trát rất nhiều son phấn, nhưng khó có thể che lấp vẻ mặt mệt mỏi, bệnh trạng và già nua.
Sau khi cô gái tiến vào cũng không liếc nhìn An Tại Đào một cái, vội vàng cởi áo phông trên người, lộ ra áo lót màu phấn hồng bên trong. Giọng cô khàn khàn:
- Cởi quần áo đi, chơi một lần 30 đồng, qua đêm 100.
An Tại Đào nhíu mày, quay người đi:
- Cô mặc quần áo vào trước.
Cô gái kia cười ha ha:
- Em trai quay đầu tới chơi đi. Đừng lo, trước lạ sau quen… chị sẽ làm cậu thoải mái…
Khi nói chuyện, cô gái kia thuận tay cởi áo lót màu hồng phấn xuống, nhẹ nhàng vung, lại bay qua đỉnh đầu An Tại Đào rơi lên giường. Cô gái lắc thân trên, bộ ngực lớn lay động, đi tới chỗ An Tại Đào, đặt mông ngồi trên giường, giơ tay qua:
- Cho chị một điếu thuốc.
Cho dù An Tại Đào chuẩn bị mà tới, nhưng cho dù kiếp trước hay kiếp này cũng không trải qua loại cảnh tượng này, thấy bộ ngực cô gái kia bắt đầu rủ xuống ngay trước mắt mình, không khỏi hơi bối rối, hắn hơi lùi ra sau một bước, lấy một điếu thuốc lá từ trong hộp ra đưa cho cô kia.
Cô gái kia hơi kỳ quái nhìn An Tại Đào, thấy khuôn mặt ánh tuấn hào hoa phong nhã của hắn, không giống như loại khách làng chơi thường qua lại phố phường này, không khỏi làm càn mà mỉm cười:
- Đến đây, ngồi bên người chị. Thời gian có hạn, nếu không cậu phải thêm tiền.
An Tại Đào thở phào một cái, dựa lưng vào cửa, móc một tờ 100 đồng từ trong túi tiền ra:
- Chúng ta nói chuyện, trước tiên cô mặc quần áo vào.
…
…
- Cô tên gì?
- Chị tên Quyên Quyên… Ồ, rốt cuộc cậu có làm hay không vậy?
…
…
An Tại Đào câu được câu không trò chuyện với gái điếm 30 tuổi tên gọi Quyên Quyên này, nhưng tính cảnh giác của Quyên Quyên rất cao, tuy rằng mừng rỡ không làm việc mà lấy tiền, nhưng đối với câu hỏi hơi mẫn cảm của An Tại Đào chỉ cười mà không đáp.
Chẳng qua, hai người hàn huyên hơn một giờ, rút hơn mười điếu thuốc, trong phòng đã tràn đầy khói thuốc. Quyên Quyên cảm thấy mỹ mãn miết tờ tiền trong tay, đứng dậy dùng ánh mắt câu người liếc An Tại Đào một cái, nắm lấy bộ ngực lớn của mình:
- Em trai, cậu thật sự không chơi à? Không chơi chị đi nhé, cậu cũng đừng hối hận.
An Tại Đào cười cười:
- Không sao.
- Phóng viên Tiểu An, từ từ.
An Tại Đào buông bàn tay nhỏ bé mềm mại của Hạ Hiểu Tuyết ra, quay đầu khẽ mỉm cười:
- Có chuyện sao?
- Anh bạn, đây là danh thiếp của tôi, hiện tại tôi quản lý một công ty bất động sản thay cha tôi, có rảnh rỗi hai chúng ta tâm sự.
Lộ Binh đưa ra một tấm danh thiếp màu xanh da trời, cười hì hì vươn tay ra:
- Anh bạn, cậu rất có cá tính, tôi ủng hộ hai bạn.
Công ty bất động sản? An Tại Đào hơi trầm ngâm, liếc mắt nhìn Lộ Binh một cái thật sau, trong lòng nhớ tới điều gì.
Qua vài năm, bất động sản mở rộng xây dựng hừng hực khí thế, mà nương theo sự tăng giá nhà ở của cả nước, giá nhà ở Tân Hải gần như mỗi ngày một bảng giá, một đường tăng vọt. Mà công ty Dân Thái này, chính là nhà đầu tư bất động sản lớn nhất Tân Hải, mấy khu chung cư xa hoa nổi tiếng ở Tân Hải đều do Dân Thái xây dựng.
…
…
Đưa Hạ Hiểu Tuyết về nhà, trên đường trở về, An Tại Đào liên tục nhận được hai cuộc gọi, đều là thị dân giấu tên. Từ sau khi Dường dây tin tức nóng Tiểu An thiết lập, sau khi tòa soạn báo công bố số điện thoại, trên cơ bản hắn chưa từng được yên tĩnh, buổi tối, hắn còn không dám khởi động máy, phải tắt máy mới có thể ngủ.
Cũng may tòa soạn báo cũng không yêu cầu cứng rắn, người phụ trách đường dây nóng không chỉ một mình hắn. Căn cứ sự yêu cầu của tòa báo, hắn chỉ cần chọn lựa chủ đề từ thị dân, liền có thể báo cáo TBT một mình mở cuộc phỏng vấn.
Nhìn tin nhắn trên máy nhắn tin, An Tại Đào đột nhiên cảm thấy tin tức này khá có ý tứ: Phóng viên Tiểu An, nhà nghỉ nhỏ gần ga hung hăng ngang ngược, cảnh sát làm ô dù, hãy đến điều tra.
An Tại Đào giật mình, có vài phần hứng thú. Thật ra, hắn cũng biết, các nhà nghỉ rải rác quanh nhà ga lớn nhỏ khác nhau, mà trong loại khách sạn nhỏ này có rất nhiều gái điếm giá rẻ thường lui tới. Nhà ga luôn là địa phương giấu nước đục nhận dơ bẩn, loại tình hình này không chỉ ở Tân Hải, rất nhiều địa phương trong nước trên cơ bản đều như thế.
Suy nghĩ một chút, An Tại Đào tìm một buồng điện thoại, gọi về phòng Tổng biên tập xin trình bày đề tài, sau đó chạy xe máy về nhà, chào hỏi mẹ, liền lên xe buýt tới nhà ga.
Xuống xe buýt, An Tại Đào đút hai tay trong túi quần, chậm rãi đi đến sân nhà ga. Lúc này là cuối tháng tám, đồng thời là giờ cao điểm học sinh trở lại trường học, cho nên lượng người qua lại trên sân ga vẫn khá lớn, khắp nơi đều là hành khách nam nữ học sinh lưng đeo bao lớn nhỏ.
An Tại Đào đi vài bước, hai người phụ nữ trung niên ục ịch từ phía trước đi đến, trên người tản ra một mùi mồ hôi nồng đậm, hắn không kìm nổi nhíu mày, lùi ra sau một bước.
- Cậu em, cần nhà nghỉ không? Ở một người 20 đồng, mang gái vào bên trong. Đi qua vừa ý cô nào thì chơi, chướng mắt dừng chân 20 đồng.
Đây hiển nhiên chính là nhân viên phục vụ mời khách của khách sạn nhỏ phụ cận, mụ nhếch miệng cười, lộ ra một bộ răng vàng ghê tởm:
- Cậu em yên tâm, chỗ tôi an toàn thứ nhất, thoải mái thứ hai, khách sạn mở đã mười năm. Không ổn tôi không thu cậu một đồng tiền, cậu yên tâm, tuyệt đối không có cảnh sát đến quản, chúng ta và đồn công an đều là quan hệ hợp tác.
Nếu không có lòng điều tra ngầm, An Tại Đào làm sao lại giao tiếp cùng người phụ nữ ghê tởm này, hắn lấy lại bình tĩnh, dùng tiếng phổ thông, làm bộ như hơi động tâm:
- Thật sự không có cảnh sát đến tra xét?
Một người phụ nữ ục ịch trong đó thấy hắn hơi động tâm, liền đi tới lôi kéo:
- Đi thôi, chị còn có thể lừa cậu em sao? Đi thôi, qua xem, không hài lòng cậu em có thể rời đi.
…
…
Một người phụ nữ dẫn An Tại Đào đi dọc đường phố phía đông xuyên qua một ngõ tắt nhỏ, rẽ vào chỗ ngoặt tiến vào một hẻm nhỏ, mà người phụ nữ còn lại tiếp tục ở lại sân ga tiếp tục tìm kiếm con mồi.
Trước mắt thật ra chỉ là một nhà dân cổ xưa, có hai tầng. Mà ở ngang tòa nhà này, An Tại Đào nhìn lướt qua, ít nhất có ba khách sạn nhỏ. Người phụ nữ dẫn đường thuộc về khách sạn đầu hẻm, tên là Thụy Phong.
Vào khách sạn, ngọn đèn bên trong âm u, tản ra hương vị khó ngửi của mồ hôi và rác rưởi, gạch men trắng trên mặt đất gần như biến thành gạch men đen, dơ bẩn không chịu nổi. Không để An Tại Đào nói gì, người phụ nữ trung niên giao hắn cho một người đàn ông trung niên đang hút thuốc trên sô pha trong cánh cửa, sau đó xoay người rời đi.
Người đàn ông trung niên ước chừng tuổi hơn bốn mươi, thân dưới mặc một chiếc quân hoa cộc, thân trên để trần, ánh mắt đục ngầu liếc An Tại Đào một cái, mùi rượu trong miệng phun ra:
- Phòng số 1 còn trống, tự cậu vào đi.
Nói xong, người đàn ông kia đứng ngang cửa, một tư thế không ở lại khách sạn không thể rời đi.
An Tại Đào nhướn mày, nhưng hôm nay hắn chuẩn bị mà tới, cho nên cũng không từ chối” nữa, trực tiếp tiến vào một gian phòng đen tuyền cách vách. Cửa phòng dùng cái đệm bọt biển đóng kín, trong phòng chỉ có một chiếc giường, trên giường phủ một chiếc ga giường trắng bị giặt nhiều đến nỗi đổi màu vàng, cạnh đầu giường bày một cái “áo mưa” cùng một cuộn giấy vệ sinh. Ngoài những thứ đó ra, không còn gì cả.
An Tại Đào lấy thuốc lá từ trong túi ra, vừa mới châm thuốc, cửa vang lên tiếng gõ, một cô gái trang điểm đậm đặc ăn mặc hở hang đi tới. Cô gái này dáng người cao gầy, bộ ngực cao ngất có vài phần tư sắc, chỉ có điều sắc mặt vàng như nến tuy rằng trát rất nhiều son phấn, nhưng khó có thể che lấp vẻ mặt mệt mỏi, bệnh trạng và già nua.
Sau khi cô gái tiến vào cũng không liếc nhìn An Tại Đào một cái, vội vàng cởi áo phông trên người, lộ ra áo lót màu phấn hồng bên trong. Giọng cô khàn khàn:
- Cởi quần áo đi, chơi một lần 30 đồng, qua đêm 100.
An Tại Đào nhíu mày, quay người đi:
- Cô mặc quần áo vào trước.
Cô gái kia cười ha ha:
- Em trai quay đầu tới chơi đi. Đừng lo, trước lạ sau quen… chị sẽ làm cậu thoải mái…
Khi nói chuyện, cô gái kia thuận tay cởi áo lót màu hồng phấn xuống, nhẹ nhàng vung, lại bay qua đỉnh đầu An Tại Đào rơi lên giường. Cô gái lắc thân trên, bộ ngực lớn lay động, đi tới chỗ An Tại Đào, đặt mông ngồi trên giường, giơ tay qua:
- Cho chị một điếu thuốc.
Cho dù An Tại Đào chuẩn bị mà tới, nhưng cho dù kiếp trước hay kiếp này cũng không trải qua loại cảnh tượng này, thấy bộ ngực cô gái kia bắt đầu rủ xuống ngay trước mắt mình, không khỏi hơi bối rối, hắn hơi lùi ra sau một bước, lấy một điếu thuốc lá từ trong hộp ra đưa cho cô kia.
Cô gái kia hơi kỳ quái nhìn An Tại Đào, thấy khuôn mặt ánh tuấn hào hoa phong nhã của hắn, không giống như loại khách làng chơi thường qua lại phố phường này, không khỏi làm càn mà mỉm cười:
- Đến đây, ngồi bên người chị. Thời gian có hạn, nếu không cậu phải thêm tiền.
An Tại Đào thở phào một cái, dựa lưng vào cửa, móc một tờ 100 đồng từ trong túi tiền ra:
- Chúng ta nói chuyện, trước tiên cô mặc quần áo vào.
…
…
- Cô tên gì?
- Chị tên Quyên Quyên… Ồ, rốt cuộc cậu có làm hay không vậy?
…
…
An Tại Đào câu được câu không trò chuyện với gái điếm 30 tuổi tên gọi Quyên Quyên này, nhưng tính cảnh giác của Quyên Quyên rất cao, tuy rằng mừng rỡ không làm việc mà lấy tiền, nhưng đối với câu hỏi hơi mẫn cảm của An Tại Đào chỉ cười mà không đáp.
Chẳng qua, hai người hàn huyên hơn một giờ, rút hơn mười điếu thuốc, trong phòng đã tràn đầy khói thuốc. Quyên Quyên cảm thấy mỹ mãn miết tờ tiền trong tay, đứng dậy dùng ánh mắt câu người liếc An Tại Đào một cái, nắm lấy bộ ngực lớn của mình:
- Em trai, cậu thật sự không chơi à? Không chơi chị đi nhé, cậu cũng đừng hối hận.
An Tại Đào cười cười:
- Không sao.
/498
|