Diệp Phàm cưỡi trên chiếc Mitsubishi mới tinh của mình trở về, trên đường đi gặp những nhân viên làm việc ở Ủy ban nhân dân, trước kia thấy mình bọn họ chỉ gật gật đầu, bây giờ không cần biết là thanh niên hay phụ nữ, ngoài những người lớn hơn mình ra, chỉ cần là quen biết tất cả đều cung kính khẽ khom người kêu lên một tiếng ‘Chủ tịch Diệp’, khiến hắn ngây người sửng sốt, sau khi hồi phục lại tinh thần mới nhớ ra bản thân hiện tại đã là Phó chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền kiêm Ủy viên đảng ủy rồi, không còn là một công chức bé nhỏ ở một thôn xó xỉnh là đập nước Thiên Thủy nữa.
Trong hắn bất giác thở phào một hơi thầm nói, “ Chà! Cảm giác làm quan, thật sự là thoải mái!”
Tuy nhiên Diệp Phàm đối với mọi người đều khẽ mỉm cười gật đầu chào hỏi lại, cũng không có loại tật xấu kiêu ngạo tự mãn của những người tuổi trẻ đắc chí, thật sự đã để lại ấn tượng rất tốt cho mọi người, ai cũng cảm thấy người thanh niên này rất khá, rất có bình dị dễ gần.
Vừa khéo!
Khi xe vừa mới chạy đến ngã ba của đập nước Thiên Thủy lại phát hiện một chiếc khăn quàng màu xanh phấp phới ở phía trước, dụi dụi mắt, thầm nghĩ không phải là lại gặp một vị mỹ nhân nào đó xin quá giang đấy chứ, bố mày đúng là gặp phải vận may rồi.
- Ken…két!
Vừa mới dừng xe đã nghe thấy một tiếng khiển trách giống như chim oanh hót:
- Này! Anh nghĩ gì vậy? Ngơ ngẩn giống như kẻ ngốc thế.
Diệp Phàm từ trong suy nghĩ xấu xa định thần lại mới phát hiện người này lại là em gái tài vụ Hoàng Hiểu Lâm của lâm trường Cảnh Dương mới quá giang hôm qua, há hốc mồm ngớ ngẩn lắp bắp hỏi:
- Sao…sao lại là em, gặp quỷ rồi.
- Này! Anh dám mắng em là quỷ sao, em đánh chết anh. Hoàng Hiểu Lâm mặc kệ, chạy tới trước mặt Diệp Phàm, thò bàn tay trắng muốt qua cửa sổ xe đấm vào bên vai Diệp Phàm, một mùi hương nhàn nhạt của hoa lan phảng phất bay vào trong hơi thở của Diệp Phàm.
Diệp Phàm tiện tay nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Hoàng Hiểu Lâm vào tay mình, nhẹ nhàng áp sát đến, sau khi lịch sự hôn lên bàn tay giống như các kỵ sĩ cổ điển châu Âu tao nhã, lại cố ý thở dài nói:
- Em gái nhỏ, đánh là yêu, mắng là thương, ha ha, thơm quá!
- Anh…anh…đúng là đồ háo sắc! Buồn nôn chết đi được, hừ!
Hoàng Hiểu Lâm ngẩn ngơ một lát, trong nháy mắt liền tỉnh táo lại, thân thể run rẩy vội vàng rút bàn tay về, khuôn mặt thoáng cái đỏ hồng giống như quả dâu tây, xoay người, vai run rẩy mãnh liệt, xấu hổ vô cùng, khuôn mặt cúi xuống cũng không dám nhìn anh Trư Diệp Phàm.
- Chuyện này…chuyện này có gì đâu. Em gái nhỏ, lên xe đi, không lên xe là anh chạy đấy.
Diệp Phàm cũng hơi xấu hổ, nhún vai xuống xe không hỏi gì cả ân cần kéo cái rương da của Hoàng Hiểu Lâm lên chỗ chứa đồ phía sau rất galant.
Sau khi lên xe thấy Hoàng Hiểu Lâm vẫn quay lưng về phía mình, không quay đầu lại, liền nhấn còi hai tiếng còi “bíp, bíp” khởi động chuẩn bị chạy đi.
- Đáng ghét, anh dám!
Hoàng Hiểu Lâm đột nhiên quay người lại hướng về phía Diệp Phàm hừ một câu, thoáng cái đã chạy đến giữa đường, dáng vẻ cực kỳ hấp dẫn. Bộ ngực căng đầy thở hổn hển dao động phía trước cửa xe lên xuống của Diệp Phàm, mái tóc dài trên đầu bị gió thổi bay về phía sau, cực kỳ giống với ma nữ quàng khăn đỏ trong truyền thuyết, trong đôi mắt mở trừng trừng tràn đầy vẻ hờn dỗi…
- Mẹ kiếp! Thật quá lắm. Rạo rực quá thể! Anh mày không nhịn được, có lỗi rồi!
Diệp Phàm vội vàng hành khí trong cơ thể lượn một vòng mới xong một chút, thầm mắng mình là đồ háo sắc, đợi Hoàng Hiểu Lâm bước lên, xe mới từ từ chạy.
Diệp Phàm khẽ liếc nhìn nàng một cái, phát hiện vẫn đang hờn dỗi, càng cảm thấy đáng yêu vô cùng. Hắn cũng không nói gì, buồn bực lái xe, cứ thế thả mình trong những suy nghĩ mờ ám, thỉnh thoảng còn lén lút thuận theo làn váy dày lay động nâng lên mở ra của Hoàng Hiểu Lâm hướng vào bên trong muốn nhìn đến tận cùng, nhưng quả thực không nhìn thấy gì cả.
Mặc dù Diệp Phàm có Ưng Nhãn Thuật cũng không có tác dụng gì, nếu như có thần thức giống như các tu sĩ trong tiên hiệp, quét hết mỹ nhân trong thiên hạ thì đúng là khoái hoạt phong lưu.
Hoàng Hiểu Lâm hình như có chút cảnh giác, cảm nhận thấy một luồng ánh mắt gian tà đang lén lún rình rập mình, vội vàng đưa tay lập tức túm chặt lấy cái váy của mình, nhất thời cái váy bị ôm chặt đến mức đừng hòng mơ tưởng nhìn thấy một chút gì ở bên trong, nhẹ nhàng hừ một câu:
- Hừ! Đồ con chuột ăn trộm! Nhìn đến lòi mắt ra đi.
- Ha ha! Chuột ở đâu vậy, anh đi bắt về cho em chơi.
Diệp Phàm thản nhiên mỉm cười nói, da mặt dày đến mức có thể nói là điển hình của đương thời, hắn thậm chí cảm thấy trước mặt mỹ nhân, da mặt của mình có thể so sánh với đáy nồi.
Ai ngờ Hoàng Hiểu Lâm lại hiểu sai câu nói này, con chuột mà mình mắng rõ ràng chính là anh chàng này, trái lại anh chàng này lại liếm mắt nói là muốn bắt chuột chơi với mình. Ý tứ đó không phải chính là nói hắn muốn vui đùa với mình sao. Còn ý tứ vui đùa cái gì, cô nam quả nữ không hiểu sai lệch đi mới là quái lạ. Khuôn mặt của Hoàng Hiểu Lâm càng ửng đỏ, khuôn mặt đỏ bừng, sắp có thể biến thành mặt trời rồi. Cực kỳ tức giận tiện tay cầm một bó ghim giấy ở cạnh chỗ ngồi đập lên người Diệp Phàm, mắng:
- Đánh chết con chuột háo sắc anh đi! Hừ hừ hừ…Đồ con heo lẳng lơ!
- Cái gì? Đồ con heo lẳng lơ…, em dám đặt cho tên cái tên này sao, thật là ngang bướng quá, anh không ngờ đấy? ‘Không có bệnh hoạn nhất, chỉ có bệnh hoạn hơn’ {Câu nói này là sao chép danh ngôn của một vị viết sách rất được mọi người hâm mộ, ngàn vạn lần đừng đòi bản quyền với tôi. Tôi nghèo lắm! Chỉ muốn dựa vào quyển sách này kiếm mấy đồng tiêu xài thôi} Ha ha…Nhưng bà cô à, anh nói em phải chú ý một chút, đang lái xe, nếu xảy ra chuyện gì thì hai chúng ta thật sự trở thành đồng mệnh uyên ương đấy!
Diệp Phàm luôn miệng kêu oan nói, lúc này vừa mới thăng chức, tâm lý vô cùng sảng khoái, lại khôi phục khiếu ăn nói khéo léo thời đại học, thoải mái hơi ngông cuồng một chút, thả lỏng tâm tư cũng tốt.
- Hừ! Mơ mộng đẹp lắm! Ai làm…với anh chứ.
Hoàng Hiểu Lâm vốn muốn nói bốn chữ “Đồng mệnh uyên ương”, đột nhiên nghĩ đến thật sự có chút không thích hợp, đó không phải nói mình cũng có suy nghĩ như vậy sao, chuyện này phức tạp rồi, tiến triển quá nhanh. Vì thế cô vội vàng ngăn chặn bốn từ phía sau không để ý tới, trong xe tràn ngập không khí mập mờ vô cùng mông lung, khuôn mặt kiều diễm rất là mê hoặc lòng người. Hai người đều không nói gì, mà chìm đắm trong những suy nghĩ miên man.
Không lâu sau đã đến Long Quy Nhai, Diệp Phàm phát hiện có rất nhiều người đang bận rộn khiêng đống đá dọn dẹp sân. Long Quy Nhai cách đập nước Thiên Thủy không sai biệt lắm một nửa lộ trình, lúc ấy quân đội cứu viện chính là bị ngăn cản ở đây.
Vì thế nơi này được phá tung ra một con đường vòng lớn trống trải, một bên dựa vào suối có mảnh ruộng nước vô cùng lớn, dài rộng đoán chừng có một ngàn thước đất. Hiện tại phía trên chất đầy những hòn đá lớn nhỏ mà quân đội phá hồi ấy. Lớn thì chừng mười tấn, nhỏ thì cỡ bàn tay.
Diệp Phàm vừa mới xuống xe, Lý Hoành Sơn đã bước tới đón tiếp, cung kính gọi một tiếng anh Diệp, vội vàng đưa ra một điếu thuốc.
- Bắt đầu rồi sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Vâng! Lần này mọi người bàn bạc xong tổng cộng đầu tư 80 vạn, muốn làm thì phải làm trận đá vụn lớn. Anh Lô còn đồng ý đưa tới một cái máy cẩu công suất cực lớn cho chúng ta bắt đầu. Anh Tuyên và anh Vĩ bọn họ đến Thủy Châu xem các thứ như máy nghiền, máy nhập liệu, máy xát bột, máy bản lề và mô tơ rồi. Muốn nhanh chóng chuẩn bị. Nếu thuận lợi ngày mai có thể vận chuyển về cộng thêm lắp đặt, khoảng 10 ngày nữa là có thể bắt đầu đập đá rồi.
- Những chỗ này là ruộng nước hay là sơn địa?
Diệp Phàm chỉ vào mặt đất hỏi. Nếu là ruộng nước thật ra có chút phiền toái, vì đồng ruộng thì phải bảo vệ, là sơn địa thì dễ làm hơn.
- Vốn là một cánh đồng hoang, cũng không phải là ruộng nước. Sau này mấy hộ dân của đập nước Thiên Thủy chúng ta cày cuốc thành ruộng nước trồng lúa. Chúng tôi đã nói chuyện thỏa đáng rồi, mấy chỗ sơn địa thì theo cổ phần đầu tư. Hôm qua còn ký hợp đồng, mời luật sư làm, cổ phần của mọi người đều thương định rồi…
Lý Hoành Sơn trả lời.
- Được! Mọi người bận nhiều việc, tôi đi đây.
Diệp Phàm đang muốn xoay người lại nghe Lý Hoành Sơn kêu lên nói:
- Anh Diệp, cô gái trong xe rất xinh đẹp, có phải là chị dâu tương lai của chúng ta không. Em có nên sang đó hỏi thăm một chút, ha ha, lúc nào đó uống rượu chứ!
- Thằng nhóc nhà cậu nói năng bậy bạ gì vậy, anh mày mới 18 tuổi, chuyện này còn sớm quá. Đến lúc đó không thiếu cậu được đâu, tiền mừng nhớ phải lớn vào một chút. Cô ấy là tiện đường quá giang. Nhân viên tài vụ của lâm trường Cảnh Dương, tôi làm gì có may mắn đó, ha ha.
Diệp Phàm thuận miệng nói mấy câu rồi tiếp tục lên xe đi về phía trước.
- Này! Vừa rồi anh ở trước mặt người khác nói tôi là cái gì của anh? Anh đừng có nói bậy đấy.
Hoàng Hiểu Lâm bĩu môi lên có chút bất mãn.
- Yên tâm, anh không định tìm bạn gái sớm như vậy đâu. Nếu tìm cũng phải tìm một cô gái hiền lành, thông minh, hiểu ý người khác, còn em thì…ha ha…có chút…
Giọng nói của Diệp Phàm lộ vẻ kỳ quái, Hoàng Hiểu Lâm tức đến mức trợn tròn hai mắt, cũng không biết nói gì nữa.
Khi xe sắp đến chỗ ngã ba của lâm trường Cảnh Dương, Diệp Phàm giả vờ chuyên tâm lái xe, không nói chuyện, nhưng Hoàng Hiểu Lâm lại ngồi không yên. Lúc thì liếc trộm Diệp Phàm, lúc lại hé môi định nói gì đó nhưng xấu hổ không mở miệng.
Diệp Phàm biết cô ta là muốn nhờ mình trực tiếp đưa cô ta đến lâm trường Cảnh Dương, từ chỗ ngã ba này đến lâm trường Cảnh Dương còn có bốn năm km, nếu kéo cái rương da này đi vào đoán chừng cũng lột mất một lớp da. Nhưng Diệp Phàm cố ý không để ý, đợi chú mèo nhỏ Hoàng Hiểu Lâm tự động mở miệng trước mới trả lời, trong lòng khoái trí hừ nói, “Đồ con heo lẳng lơ! Anh mày sẽ bệnh lẳng lơ cho cô xem. Con heo lẳng lơ treo cá, người nào muốn thì mắc câu!”
Mãi cho tới chỗ ngã ba, Hoàng Hiểu Lâm vẫn không từ bỏ sĩ diện xin giúp đỡ. Cuối cùng đáng thương xuống xe, mệt mỏi kéo cái rương da thiếu chút nữa tức nổ phổi, trong miệng nhẹ giọng nguyền rủa nói:
- Chạy chạy chạy đi! Lẳng lẳng lẳng! Chân sẽ khai thối ra.
Lỗ tai bén nhạy của Diệp Phàm kỳ thực nghe thấy, cười cười không để ý tự mình lái xe vút đi tiến về phía trước đoạn đường vòng không thấy nữa.
Diệp Phàm vừa lái đi, nhìn khói cuộn mù mịt phía đuôi xe, Hoàng Hiểu Lâm cũng không kìm được ngồi xuống chiếc rương da ứa nước mắt, cúi đầu, miệng hé ra mắng nói:
- Loại thanh niên gì vậy, không hiểu nỗi đau lòng của con gái người ta một chút nào. Hức hức hức…khốn khiếp! Tôi nguyền rủa anh sẽ không lấy được vợ, người nào để ý đến cái loại gỗ thối chứ. Bổn cô nương ngoại hình lại không xấu, lại còn nói ném mình ở giữa đường, có phong cách quân tử không vậy…
- kéttttttttttttt!-
Đang mắng Hoàng Hiểu Lâm đột nhiên nghe thấy tiếng thắng xe, tưởng là phía sau có xe tới, hơn nữa hình như còn là hướng về phía lâm trường. Trong lòng vô cùng mừng rỡ ngẩng đầu lên đang muốn vẫy tay, lập tức ngây người.
Diệp Phàm nhanh chóng xuống xe, đứng trước mặt nàng, nhìn thấy Hoàng Hiểu Lâm khóc giống như một chú mèo nhỏ vô cùng xinh đẹp đáng yêu, thực sự là nhìn thấy mà thương xót. Không kìm được đưa tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc tuột xuống trên mặt nàng sang bên cạnh
Trong hắn bất giác thở phào một hơi thầm nói, “ Chà! Cảm giác làm quan, thật sự là thoải mái!”
Tuy nhiên Diệp Phàm đối với mọi người đều khẽ mỉm cười gật đầu chào hỏi lại, cũng không có loại tật xấu kiêu ngạo tự mãn của những người tuổi trẻ đắc chí, thật sự đã để lại ấn tượng rất tốt cho mọi người, ai cũng cảm thấy người thanh niên này rất khá, rất có bình dị dễ gần.
Vừa khéo!
Khi xe vừa mới chạy đến ngã ba của đập nước Thiên Thủy lại phát hiện một chiếc khăn quàng màu xanh phấp phới ở phía trước, dụi dụi mắt, thầm nghĩ không phải là lại gặp một vị mỹ nhân nào đó xin quá giang đấy chứ, bố mày đúng là gặp phải vận may rồi.
- Ken…két!
Vừa mới dừng xe đã nghe thấy một tiếng khiển trách giống như chim oanh hót:
- Này! Anh nghĩ gì vậy? Ngơ ngẩn giống như kẻ ngốc thế.
Diệp Phàm từ trong suy nghĩ xấu xa định thần lại mới phát hiện người này lại là em gái tài vụ Hoàng Hiểu Lâm của lâm trường Cảnh Dương mới quá giang hôm qua, há hốc mồm ngớ ngẩn lắp bắp hỏi:
- Sao…sao lại là em, gặp quỷ rồi.
- Này! Anh dám mắng em là quỷ sao, em đánh chết anh. Hoàng Hiểu Lâm mặc kệ, chạy tới trước mặt Diệp Phàm, thò bàn tay trắng muốt qua cửa sổ xe đấm vào bên vai Diệp Phàm, một mùi hương nhàn nhạt của hoa lan phảng phất bay vào trong hơi thở của Diệp Phàm.
Diệp Phàm tiện tay nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Hoàng Hiểu Lâm vào tay mình, nhẹ nhàng áp sát đến, sau khi lịch sự hôn lên bàn tay giống như các kỵ sĩ cổ điển châu Âu tao nhã, lại cố ý thở dài nói:
- Em gái nhỏ, đánh là yêu, mắng là thương, ha ha, thơm quá!
- Anh…anh…đúng là đồ háo sắc! Buồn nôn chết đi được, hừ!
Hoàng Hiểu Lâm ngẩn ngơ một lát, trong nháy mắt liền tỉnh táo lại, thân thể run rẩy vội vàng rút bàn tay về, khuôn mặt thoáng cái đỏ hồng giống như quả dâu tây, xoay người, vai run rẩy mãnh liệt, xấu hổ vô cùng, khuôn mặt cúi xuống cũng không dám nhìn anh Trư Diệp Phàm.
- Chuyện này…chuyện này có gì đâu. Em gái nhỏ, lên xe đi, không lên xe là anh chạy đấy.
Diệp Phàm cũng hơi xấu hổ, nhún vai xuống xe không hỏi gì cả ân cần kéo cái rương da của Hoàng Hiểu Lâm lên chỗ chứa đồ phía sau rất galant.
Sau khi lên xe thấy Hoàng Hiểu Lâm vẫn quay lưng về phía mình, không quay đầu lại, liền nhấn còi hai tiếng còi “bíp, bíp” khởi động chuẩn bị chạy đi.
- Đáng ghét, anh dám!
Hoàng Hiểu Lâm đột nhiên quay người lại hướng về phía Diệp Phàm hừ một câu, thoáng cái đã chạy đến giữa đường, dáng vẻ cực kỳ hấp dẫn. Bộ ngực căng đầy thở hổn hển dao động phía trước cửa xe lên xuống của Diệp Phàm, mái tóc dài trên đầu bị gió thổi bay về phía sau, cực kỳ giống với ma nữ quàng khăn đỏ trong truyền thuyết, trong đôi mắt mở trừng trừng tràn đầy vẻ hờn dỗi…
- Mẹ kiếp! Thật quá lắm. Rạo rực quá thể! Anh mày không nhịn được, có lỗi rồi!
Diệp Phàm vội vàng hành khí trong cơ thể lượn một vòng mới xong một chút, thầm mắng mình là đồ háo sắc, đợi Hoàng Hiểu Lâm bước lên, xe mới từ từ chạy.
Diệp Phàm khẽ liếc nhìn nàng một cái, phát hiện vẫn đang hờn dỗi, càng cảm thấy đáng yêu vô cùng. Hắn cũng không nói gì, buồn bực lái xe, cứ thế thả mình trong những suy nghĩ mờ ám, thỉnh thoảng còn lén lút thuận theo làn váy dày lay động nâng lên mở ra của Hoàng Hiểu Lâm hướng vào bên trong muốn nhìn đến tận cùng, nhưng quả thực không nhìn thấy gì cả.
Mặc dù Diệp Phàm có Ưng Nhãn Thuật cũng không có tác dụng gì, nếu như có thần thức giống như các tu sĩ trong tiên hiệp, quét hết mỹ nhân trong thiên hạ thì đúng là khoái hoạt phong lưu.
Hoàng Hiểu Lâm hình như có chút cảnh giác, cảm nhận thấy một luồng ánh mắt gian tà đang lén lún rình rập mình, vội vàng đưa tay lập tức túm chặt lấy cái váy của mình, nhất thời cái váy bị ôm chặt đến mức đừng hòng mơ tưởng nhìn thấy một chút gì ở bên trong, nhẹ nhàng hừ một câu:
- Hừ! Đồ con chuột ăn trộm! Nhìn đến lòi mắt ra đi.
- Ha ha! Chuột ở đâu vậy, anh đi bắt về cho em chơi.
Diệp Phàm thản nhiên mỉm cười nói, da mặt dày đến mức có thể nói là điển hình của đương thời, hắn thậm chí cảm thấy trước mặt mỹ nhân, da mặt của mình có thể so sánh với đáy nồi.
Ai ngờ Hoàng Hiểu Lâm lại hiểu sai câu nói này, con chuột mà mình mắng rõ ràng chính là anh chàng này, trái lại anh chàng này lại liếm mắt nói là muốn bắt chuột chơi với mình. Ý tứ đó không phải chính là nói hắn muốn vui đùa với mình sao. Còn ý tứ vui đùa cái gì, cô nam quả nữ không hiểu sai lệch đi mới là quái lạ. Khuôn mặt của Hoàng Hiểu Lâm càng ửng đỏ, khuôn mặt đỏ bừng, sắp có thể biến thành mặt trời rồi. Cực kỳ tức giận tiện tay cầm một bó ghim giấy ở cạnh chỗ ngồi đập lên người Diệp Phàm, mắng:
- Đánh chết con chuột háo sắc anh đi! Hừ hừ hừ…Đồ con heo lẳng lơ!
- Cái gì? Đồ con heo lẳng lơ…, em dám đặt cho tên cái tên này sao, thật là ngang bướng quá, anh không ngờ đấy? ‘Không có bệnh hoạn nhất, chỉ có bệnh hoạn hơn’ {Câu nói này là sao chép danh ngôn của một vị viết sách rất được mọi người hâm mộ, ngàn vạn lần đừng đòi bản quyền với tôi. Tôi nghèo lắm! Chỉ muốn dựa vào quyển sách này kiếm mấy đồng tiêu xài thôi} Ha ha…Nhưng bà cô à, anh nói em phải chú ý một chút, đang lái xe, nếu xảy ra chuyện gì thì hai chúng ta thật sự trở thành đồng mệnh uyên ương đấy!
Diệp Phàm luôn miệng kêu oan nói, lúc này vừa mới thăng chức, tâm lý vô cùng sảng khoái, lại khôi phục khiếu ăn nói khéo léo thời đại học, thoải mái hơi ngông cuồng một chút, thả lỏng tâm tư cũng tốt.
- Hừ! Mơ mộng đẹp lắm! Ai làm…với anh chứ.
Hoàng Hiểu Lâm vốn muốn nói bốn chữ “Đồng mệnh uyên ương”, đột nhiên nghĩ đến thật sự có chút không thích hợp, đó không phải nói mình cũng có suy nghĩ như vậy sao, chuyện này phức tạp rồi, tiến triển quá nhanh. Vì thế cô vội vàng ngăn chặn bốn từ phía sau không để ý tới, trong xe tràn ngập không khí mập mờ vô cùng mông lung, khuôn mặt kiều diễm rất là mê hoặc lòng người. Hai người đều không nói gì, mà chìm đắm trong những suy nghĩ miên man.
Không lâu sau đã đến Long Quy Nhai, Diệp Phàm phát hiện có rất nhiều người đang bận rộn khiêng đống đá dọn dẹp sân. Long Quy Nhai cách đập nước Thiên Thủy không sai biệt lắm một nửa lộ trình, lúc ấy quân đội cứu viện chính là bị ngăn cản ở đây.
Vì thế nơi này được phá tung ra một con đường vòng lớn trống trải, một bên dựa vào suối có mảnh ruộng nước vô cùng lớn, dài rộng đoán chừng có một ngàn thước đất. Hiện tại phía trên chất đầy những hòn đá lớn nhỏ mà quân đội phá hồi ấy. Lớn thì chừng mười tấn, nhỏ thì cỡ bàn tay.
Diệp Phàm vừa mới xuống xe, Lý Hoành Sơn đã bước tới đón tiếp, cung kính gọi một tiếng anh Diệp, vội vàng đưa ra một điếu thuốc.
- Bắt đầu rồi sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Vâng! Lần này mọi người bàn bạc xong tổng cộng đầu tư 80 vạn, muốn làm thì phải làm trận đá vụn lớn. Anh Lô còn đồng ý đưa tới một cái máy cẩu công suất cực lớn cho chúng ta bắt đầu. Anh Tuyên và anh Vĩ bọn họ đến Thủy Châu xem các thứ như máy nghiền, máy nhập liệu, máy xát bột, máy bản lề và mô tơ rồi. Muốn nhanh chóng chuẩn bị. Nếu thuận lợi ngày mai có thể vận chuyển về cộng thêm lắp đặt, khoảng 10 ngày nữa là có thể bắt đầu đập đá rồi.
- Những chỗ này là ruộng nước hay là sơn địa?
Diệp Phàm chỉ vào mặt đất hỏi. Nếu là ruộng nước thật ra có chút phiền toái, vì đồng ruộng thì phải bảo vệ, là sơn địa thì dễ làm hơn.
- Vốn là một cánh đồng hoang, cũng không phải là ruộng nước. Sau này mấy hộ dân của đập nước Thiên Thủy chúng ta cày cuốc thành ruộng nước trồng lúa. Chúng tôi đã nói chuyện thỏa đáng rồi, mấy chỗ sơn địa thì theo cổ phần đầu tư. Hôm qua còn ký hợp đồng, mời luật sư làm, cổ phần của mọi người đều thương định rồi…
Lý Hoành Sơn trả lời.
- Được! Mọi người bận nhiều việc, tôi đi đây.
Diệp Phàm đang muốn xoay người lại nghe Lý Hoành Sơn kêu lên nói:
- Anh Diệp, cô gái trong xe rất xinh đẹp, có phải là chị dâu tương lai của chúng ta không. Em có nên sang đó hỏi thăm một chút, ha ha, lúc nào đó uống rượu chứ!
- Thằng nhóc nhà cậu nói năng bậy bạ gì vậy, anh mày mới 18 tuổi, chuyện này còn sớm quá. Đến lúc đó không thiếu cậu được đâu, tiền mừng nhớ phải lớn vào một chút. Cô ấy là tiện đường quá giang. Nhân viên tài vụ của lâm trường Cảnh Dương, tôi làm gì có may mắn đó, ha ha.
Diệp Phàm thuận miệng nói mấy câu rồi tiếp tục lên xe đi về phía trước.
- Này! Vừa rồi anh ở trước mặt người khác nói tôi là cái gì của anh? Anh đừng có nói bậy đấy.
Hoàng Hiểu Lâm bĩu môi lên có chút bất mãn.
- Yên tâm, anh không định tìm bạn gái sớm như vậy đâu. Nếu tìm cũng phải tìm một cô gái hiền lành, thông minh, hiểu ý người khác, còn em thì…ha ha…có chút…
Giọng nói của Diệp Phàm lộ vẻ kỳ quái, Hoàng Hiểu Lâm tức đến mức trợn tròn hai mắt, cũng không biết nói gì nữa.
Khi xe sắp đến chỗ ngã ba của lâm trường Cảnh Dương, Diệp Phàm giả vờ chuyên tâm lái xe, không nói chuyện, nhưng Hoàng Hiểu Lâm lại ngồi không yên. Lúc thì liếc trộm Diệp Phàm, lúc lại hé môi định nói gì đó nhưng xấu hổ không mở miệng.
Diệp Phàm biết cô ta là muốn nhờ mình trực tiếp đưa cô ta đến lâm trường Cảnh Dương, từ chỗ ngã ba này đến lâm trường Cảnh Dương còn có bốn năm km, nếu kéo cái rương da này đi vào đoán chừng cũng lột mất một lớp da. Nhưng Diệp Phàm cố ý không để ý, đợi chú mèo nhỏ Hoàng Hiểu Lâm tự động mở miệng trước mới trả lời, trong lòng khoái trí hừ nói, “Đồ con heo lẳng lơ! Anh mày sẽ bệnh lẳng lơ cho cô xem. Con heo lẳng lơ treo cá, người nào muốn thì mắc câu!”
Mãi cho tới chỗ ngã ba, Hoàng Hiểu Lâm vẫn không từ bỏ sĩ diện xin giúp đỡ. Cuối cùng đáng thương xuống xe, mệt mỏi kéo cái rương da thiếu chút nữa tức nổ phổi, trong miệng nhẹ giọng nguyền rủa nói:
- Chạy chạy chạy đi! Lẳng lẳng lẳng! Chân sẽ khai thối ra.
Lỗ tai bén nhạy của Diệp Phàm kỳ thực nghe thấy, cười cười không để ý tự mình lái xe vút đi tiến về phía trước đoạn đường vòng không thấy nữa.
Diệp Phàm vừa lái đi, nhìn khói cuộn mù mịt phía đuôi xe, Hoàng Hiểu Lâm cũng không kìm được ngồi xuống chiếc rương da ứa nước mắt, cúi đầu, miệng hé ra mắng nói:
- Loại thanh niên gì vậy, không hiểu nỗi đau lòng của con gái người ta một chút nào. Hức hức hức…khốn khiếp! Tôi nguyền rủa anh sẽ không lấy được vợ, người nào để ý đến cái loại gỗ thối chứ. Bổn cô nương ngoại hình lại không xấu, lại còn nói ném mình ở giữa đường, có phong cách quân tử không vậy…
- kéttttttttttttt!-
Đang mắng Hoàng Hiểu Lâm đột nhiên nghe thấy tiếng thắng xe, tưởng là phía sau có xe tới, hơn nữa hình như còn là hướng về phía lâm trường. Trong lòng vô cùng mừng rỡ ngẩng đầu lên đang muốn vẫy tay, lập tức ngây người.
Diệp Phàm nhanh chóng xuống xe, đứng trước mặt nàng, nhìn thấy Hoàng Hiểu Lâm khóc giống như một chú mèo nhỏ vô cùng xinh đẹp đáng yêu, thực sự là nhìn thấy mà thương xót. Không kìm được đưa tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc tuột xuống trên mặt nàng sang bên cạnh
/3320
|