-Không lâu sau đã đến được quán rượu Thủy Châu nổi tiếng, đối với nơi này Diệp Phàm vẫn là tương đối quen thuộc, thậm chí còn hơi cảm khái vì đây chính là nơi kiếm được món tiền đầu tiên trong cuộc đời hắn.
Một lần nữa nhìn thấy quán rượu Thủy Châu, Diệp Phàm bất giác muốn bật cười.
Nhớ tới lần đó khi lần đầu tiên mình bán được Thiên Nhĩ Linh Thảo cầm về trong tay 10 vạn tệ, thiếu chút nữa kích động đến mức đi không vững trên đường, kết quả khi đi đến ngân hàng gửi tiền cứ ngó đông ngó tây, sợ bị người ta cướp mất.
Trên đường tất cả mọi người đều có bộ dạng khả nghi, giống như cường đạo.
Khi Diệp Phàm đẩy cửa phòng Vip bước vào phát hiện bên trong có ba người đang ngồi, một người là Lô Vỹ, một người vừa mới gặp ở vịnh Lam Nguyệt, vẻ mặt oai hùng, Thám hoa tỷ võ toàn quân Lô Vân, lúc này trên người vẫn mặc bộ quân phục dã chiến Thiếu tá, có vẻ càng thêm cường tráng, cơ thể thật sự khỏe đẹp.
Còn có một người thanh niên cao gầy đeo một cái kính có đường viền màu vàng mặc thường phục màu cà phê, lộ ra vẻ điềm đạm nho nhã, có tu dưỡng đặc biệt, Diệp Phàm không quen người này.
- Ha ha! Anh Diệp, nào! Mấy vị đây là…
Lô Vỹ đứng dậy, ngẩng đầu nhìn quét qua bốn mỹ nữ, có chút ngây người sửng sốt.
Nhưng ánh mắt của gã, Diệp Phàm phát hiện ra một số manh mối, anh chàng này nhìn Sở Vân Y thì đột nhiên sáng lên, giống như Columbo phát hiện ra tân đại lục.
Loại ánh mắt quái dị này chính là mũi tên tình yêu của thần Cupid như trong truyền thuyết mọi người đã nói, mặc dù nói mịt mờ, nhưng Diệp Phàm so với ánh mắt của con cú mèo còn nắm bắt nhanh nhẹn hơn nhiều.
Còn thám hoa tỷ võ Lô Vân khi nhìn thấy em gái Diệp Tử Y của mình cũng không khác biệt gì, lục quang mịt mờ trong ánh mắt đột nhiên phát ra.
Loại lục quang này là thứ những người đàn ông thường có, bản thân Diệp Phàm rõ ràng nhất, gọi là ánh sáng của sắc lang vì lần đầu khi hắn nhìn thấy mối tình đầu bạn học Phí Nguyệt Yên cũng có ánh mắt như vậy.
Dùng ngôn ngữ hiện đại để nói là “Phóng điện”, đương nhiên, “Phóng điện” này chính là điện thần đặc biệt của thần Cupid, cũng có thể nói là ánh mắt của lang sói, truyền thuyết là một loại sóng điện của sinh vật, cũng sẽ là “điện” đến thiếu nam thiếu nữ.
Cảnh tượng này khiến Diệp Phàm hết sức sầu muộn, mắng thầm, “ Nhìn cái gì! Em gái của ta mới tròn 17 tuổi, nhãi ranh nhà cậu cũng muốn làm loạn sao, đây không phải là ức hiếp thiếu nữ vị thành niên sao, không có cửa đâu!”
Quả thật Diệp Phàm vẫn luôn xem cô em gái là một đứa trẻ, không muốn bất cứ kẻ nào nhúng chàm vào.
Hắn không ngờ em gái Diệp Tử Y kỳ thực đã là một cô gái rồi, nếu là ở thời cổ đại, thiếu nữ 15 tuổi đã đến tuổi cập kê rồi, 16 tuổi chính là đã đến tuổi lấy chồng.
Loại tâm lý này của Diệp Phàm cũng rất bình thường, giống như rất nhiều người cha khi con gái đi lấy chồng cũng sẽ chua xót như vậy, vì bảo bối của mình bị người ta cướp đi mất, đây là một loại chiếm lĩnh thân tình, đương nhiên không thuộc về lĩnh vực tình yêu rồi.
- Bạn học của em gái tôi, cô ấy là Sở Vân Y. Còn đây là Ngọc Mộng Nạp Tuyết, Phạm Phiêu Phiêu.
Diệp Phàm tươi cười giới thiệu.
- Hoan nghênh bốn cô đại giá đến đây, tôi vô cùng vinh hạnh.
Lô Vỹ mỉm cười, hơi cúi lưng gật đầu chào, xem ra dáng vẻ giống như hiệp sĩ châu Âu, lộ ra vẻ hòa nhã.
Trong lòng Diệp Phàm trực tiếp khinh bỉ:
- Thằng nhãi này, lúc trước khi ở Lão cung cười rộ lên giống như là vịt Donald gọi xuân, quoạc quoạc không thôi, bây giờ biểu hiện đặc biệt! Chuyện xảy ra khác thường nhất định có điều mờ ám, có chút thú vị rồi đây.
- Anh Vĩ! Anh chính là thiếu gia trong câu chuyện của quản lý Lô ở trung tâm thương mại Kim Mã sao? Em nhất định phải ngồi bên cạnh anh ấy, cạnh người giàu có rồi.
Lúc này Phạm Phiêu Phiêu cực kỳ thất thố khăng khăng dùng cái mông cong cong đẩy Diệp Phàm ra, ngồi xuống bên cạnh Lô Vỹ, làm Lô Vỹ hết sức phiền muộn.
Thầm nghĩ cô cũng không phải là loại yêu thích của tôi, có hơi quá mạnh mẽ một chút rồi, nhưng vẫn là không dám nói, đành phải đưa ánh mắt cầu cứu về phía Diệp Phàm.
Đương nhiên Diệp Phàm giả vờ không nhìn thấy, trong lòng đắc ý, “ Hừ! Muốn câu Sở Vân Y từ Mặc Hương tới thì cần phải có một chút tiền vốn, để cậu khó chịu một chút, bằng không tưởng rằng có tiền chính là đại gia, toàn bộ mỹ nữ sẽ chủ động cởi áo lên giường gì đó sao, ha ha…”
Tâm địa của vị đại ca kết nghĩa Diệp Phàm này dĩ nhiên vô cùng bất lương.
- Chú Vĩ, vị này là…
Diệp Phàm nhìn người thanh niên đeo kính viền vàng hỏi.
- Ài! Xem em kìa, quên không giới thiệu mọi người với nhau. Vị này là Ngư Thái, công tác ở Phòng giao thông tỉnh, bạn thân của em, trước đó có một số người hiếu sự gọi em, Ngư Thái, Lô Vân, Hoa Tiêu Diêu là ‘Tứ tú thủy thành’.
Lô Vỹ mặt cười hớn hở giới thiệu có vẻ vô cùng tự đắc, chỉ vào Diệp Phàm nói với Ngư Thái:
- Diệp Phàm, huynh đệ kết nghĩa quen biết ở thôn đập Thiên Thủy, người huyện Cổ Xuyên.
Tôi gọi anh ấy là anh Diệp, Ngư Thái, sau này cũng phải gọi như vậy! Nghe thấy chưa.
Lô Vỹ có vẻ rất là độc tài, căn bản không có trưng cầu ý kiến của Ngư Thái đã tự mình quyết định rồi.
- Tôi nói tên họ Vỹ nhà cậu đấy, cậu còn nhỏ hơn tôi ba tuổi, trước kia ‘Tứ tú thủy thành’ chúng ta, tôi là người lớn nhất, bây giờ cậu kêu tôi làm gì chứ, vị tiểu huynh đệ họ Diệp này tuổi tác nhất định nhỏ hơn tôi, cứ như vậy thật là không có thiên lý.
Ngư Thái vẻ mặt rất đứng đắn nói, bộ dạng rất oan uổng, đương nhiên vẻ đứng đắn trên mặt cũng là giả vờ.
- Thế nào? Ngư Thái, muốn tạo phản có phải không? Ngứa người sao?
Lúc này Lô Vân cũng chen miệng vào nói phụ họa, sau đó mỉm cười quỷ quái nói:
- Như vậy đi, Ngư Thái, cậu với anh Diệp vật tay một trận, nếu cậu thắng thì không cần gọi anh Diệp. Muốn gọi là gì thì gọi, cậu nói có phải không?
Xem ra Lô Vân đối với việc bản thân thua Diệp Phàm ở vịnh Lam Nguyệt trong lòng vẫn là không phục, nhưng Lô Vỹ đang ở đây, gã cũng không dám biểu hiện ra vẻ bất mãn, cho nên cố gắng cổ động Ngư Thái đến khiêu khích Diệp Phàm.
- Ha ha, cậu còn thua tôi có thể thắng được sao? Không cần chế nhạo tôi, chú Vân, được rồi! Tôi vẫn gọi là anh Diệp, bằng không đoán chừng sẽ bị hai người càm ràm điếc tai.
Ngư Thái giả bộ đáng thương, quay đầu cười kêu lên:
- Anh Diệp, đây là danh thiếp của em, sau này đến Thủy Châu cứ gọi em. Đại ca của chú Vĩ cũng là đại ca của em. Còn nữa, chú Vĩ, làm sao không bắt Tiêu Dao đến, cũng để anh Diệp làm quen một chút.
‘Tứ tú thủy thành’ chúng ta cũng nên gặp mặt rồi, mặc dù nói ‘Tứ tú thủy thành’ là chúng ta tự phong, nhưng dù sao có chút thời gian rồi, cơ hội hôm nay thật tốt.
- Ha ha! Anh Ngư khách khí rồi. ngưỡng mộ đã lâu! Thì ra ‘Tứ tú’ là do các anh tự phong, ha ha, ngang bướng ngất trời!
Ngoài miệng Diệp Phàm nói ngưỡng mộ nhưng vẫn không quên cơ hội châm chọc một phen, nhận danh thiếp nhìn lướt qua, phát hiện con dấu ở trên chính là chữ ký của Phó Giám đốc nhân sự Sở giao thông tỉnh Nam Phúc.
Trong lòng cũng có chút kinh ngạc, tuổi của Ngư Thái này cũng không vượt quá 26, đã là một vị Phó giám đốc của Sở giao thông rồi, quản lý chỗ nhân sự, bộ phận cực kỳ quan trọng.
Quan hệ với người như vậy có lợi ích rất lớn, thầm nghĩ không biết vị tên là Hoa Tiêu Dao đó, ở ngành nào, dứt khoát là phong cách hơn, chức vị cao hơn, mình sau này làm việc lại càng dễ dàng.
- Anh Diệp, anh không phải đang sửa đường của thôn đập Thiên Thủy sao? Ngư Thái có thể giúp đỡ rất nhiều đấy. Đừng thấy cậu ấy không phải ở chỗ tài vụ, nhưng quyền lợi của chỗ nhân sự là lớn nhất, đây chính là cái mũ quản lý, người trong Sở đều phải nể mặt cậu ấy một chút có phải không? Đáng tiếc hôm nay thằng nhãi Hoa Tiêu Dao không có thời gian, bằng không cũng sẽ giới thiệu với anh Diệp một chút.
Lô Vỹ đoán chừng cũng nhìn thấu tâm tư của Diệp Phàm, dựa thế vì Diệp Phàm mà lôi kéo quan hệ.
- Ha ha! Tối nay lại gặp cao nhân rồi.
Anh Ngư, sau này còn làm phiền anh không ít. Tôi xin tự nâng một chén trước gọi là chào hỏi.
Diệp Phàm giơ chén rượu lên, hào phóng uống một hơi cạn sạch.
- Vậy tôi cũng xin uống một chén đáp lễ, lãnh đạo đều uống rồi, tôi không uống có phải là không lễ phép không?
Lô Vân cũng nâng chén một hơi cạn sạch.
- Lãnh đạo! Có ý gì?
Ngư Thái và Lô Vỹ đều có chút mơ hồ, nhưng bọn họ biết lời Lô Vân nói ra tuyệt đối có nguyên nhân, tuyệt đối sẽ không nói bậy, cho nên trên mặt lộ vẻ kinh ngạc nhiều hơn.
Phải biết rằng Lô Vân mới 23 tuổi nhưng phá lệ được đề bạt lên làm Thiếu tá đã là ghê gớm lắm rồi, Diệp Phàm mới bao nhiêu tuổi chứ. 18 tuổi, nếu là Lô Vân lãnh đạo còn được, chuyện này không làm người ta chấn động thì cũng không được.
Ngay cả Diệp Tử Y và ba người bạn học của nàng cũng là vẻ mặt kinh ngạc, chẳng qua không có lên tiếng mà thôi, chỉ thầm nghĩ “ Quái lạ! Anh mình từ lúc nào lại trở thành lãnh đạo của Thiếu tá, không thể như vậy được. Một chức quan ở thôn còn có thể quản lý Thiếu tá, tựa hồ từ trước đến nay chưa từng nghe nói đến, cũng quá trâu bò rồi!”
- Ha ha…
Nhìn thấy tất cả mọi người đều giương mắt nhìn mình, Lô Vân có chút xấu hổ, lúc này mới nhớ ra Diệp Phàm không muốn đem chuyện này lộ ra ngoài.
Hơn nữa Liệp Báo cũng có kỷ luật, nếu Diệp Phàm không muốn nói, bản thân mình tùy tiện để lộ nội tình thì vi phạm phải đưa lên Tòa án quân sự.
Phải biết rằng Lô Vân mặc dù nói cũng là một Thiếu tá, nhưng Thiếu tá của Liệp Báo có thể so sánh với một Trung tá, thậm chí là Thượng tá trong bộ đội bình thường.
Lấy ví dụ đơn giản một chút, đồng dạng là cấp Phòng, Trưởng phòng đến từ cục nào trong thành phố sau khi đến Sở thì trở thành lãnh đạo rồi.
Cho nên, mặc dù Lô Vân ở quân khu Lĩnh Nam của Quân đoàn 2 cũng được xem là lá bài chủ chốt tinh nhuệ, nhưng người ta lại là lá bài chủ chốt cực lớn trong những lá bài chủ chốt của Liệp Báo, càng đáng sợ hơn là người quản lý Liệp Báo Thiết Chiêm Hùng nghe nói còn có danh tiếng đáng sợ hơn.
Nghe đồn y còn là một người trong Tổ A lừng danh Hoa Hạ.
Nhân số của tổ A cũng chỉ có không đến 30 người, hoạt động ở nước ngoài có 7, 8 người, bên cạnh thường vụ bộ chính trị có 9, trên thực tế có thể làm việc còn lại không đến 10 người.
Thiết Chiêm Hùng nghe đâu là một cao thủ cấp lục đoạn Khai Nguyên, được tổ A phái đến đây để quản lý toàn bộ sự vụ cơ mật của bảy tỉnh phía nam.
Vì phía nam ở gần sát với Hồng Kông, Ma Cao, Đài Loan, Đông Nam Á, vùng biển rộng lớn, tình hình phức tạp. Ngay cả hạm đội của Hợp Chủng quốc Hoa Kì có chuyện gì hay không có chuyện gì cũng thích ở lượn lờ ở vùng biển phía Nam, , đe dọa nhân dân của những nước nhỏ như Triều Tiên.
Đương nhiên, nhân dân của nước Hoa Hạ cũng không sợ Hoa Kì gì đó.
Không sợ là không sợ, nhưng lúc nào cũng phải đề phòng tên giặc này đem những thứ giá trị gì đó của quốc gia chúng ta mượn gió bẻ măng mang đi, vì thế tổ A đặc biệt được bố trí ở một cứ điểm quy cách có tính bí mật cao, nghe nói chính là bên trong binh đoàn Liệp Báo.
Khi sự việc quan trọng phát sinh có thể toàn quyền độc lập chỉ huy tình báo, công an, bộ đội của bảy tỉnh, thậm chí độc lập điều động quân lực của một sư đoàn.
Nhưng chuyện này cũng chỉ là một số quan lớn trong quân đội đoán mờ, Lô Vân chẳng qua là một Thiếu tá, cấp bậc của hắn cũng không thể biết được nội tình bên trong, cũng là từ biểu hiện của Cố Quân Kỳ mà mơ hồ đoán được một số đầu mối.
.
Một lần nữa nhìn thấy quán rượu Thủy Châu, Diệp Phàm bất giác muốn bật cười.
Nhớ tới lần đó khi lần đầu tiên mình bán được Thiên Nhĩ Linh Thảo cầm về trong tay 10 vạn tệ, thiếu chút nữa kích động đến mức đi không vững trên đường, kết quả khi đi đến ngân hàng gửi tiền cứ ngó đông ngó tây, sợ bị người ta cướp mất.
Trên đường tất cả mọi người đều có bộ dạng khả nghi, giống như cường đạo.
Khi Diệp Phàm đẩy cửa phòng Vip bước vào phát hiện bên trong có ba người đang ngồi, một người là Lô Vỹ, một người vừa mới gặp ở vịnh Lam Nguyệt, vẻ mặt oai hùng, Thám hoa tỷ võ toàn quân Lô Vân, lúc này trên người vẫn mặc bộ quân phục dã chiến Thiếu tá, có vẻ càng thêm cường tráng, cơ thể thật sự khỏe đẹp.
Còn có một người thanh niên cao gầy đeo một cái kính có đường viền màu vàng mặc thường phục màu cà phê, lộ ra vẻ điềm đạm nho nhã, có tu dưỡng đặc biệt, Diệp Phàm không quen người này.
- Ha ha! Anh Diệp, nào! Mấy vị đây là…
Lô Vỹ đứng dậy, ngẩng đầu nhìn quét qua bốn mỹ nữ, có chút ngây người sửng sốt.
Nhưng ánh mắt của gã, Diệp Phàm phát hiện ra một số manh mối, anh chàng này nhìn Sở Vân Y thì đột nhiên sáng lên, giống như Columbo phát hiện ra tân đại lục.
Loại ánh mắt quái dị này chính là mũi tên tình yêu của thần Cupid như trong truyền thuyết mọi người đã nói, mặc dù nói mịt mờ, nhưng Diệp Phàm so với ánh mắt của con cú mèo còn nắm bắt nhanh nhẹn hơn nhiều.
Còn thám hoa tỷ võ Lô Vân khi nhìn thấy em gái Diệp Tử Y của mình cũng không khác biệt gì, lục quang mịt mờ trong ánh mắt đột nhiên phát ra.
Loại lục quang này là thứ những người đàn ông thường có, bản thân Diệp Phàm rõ ràng nhất, gọi là ánh sáng của sắc lang vì lần đầu khi hắn nhìn thấy mối tình đầu bạn học Phí Nguyệt Yên cũng có ánh mắt như vậy.
Dùng ngôn ngữ hiện đại để nói là “Phóng điện”, đương nhiên, “Phóng điện” này chính là điện thần đặc biệt của thần Cupid, cũng có thể nói là ánh mắt của lang sói, truyền thuyết là một loại sóng điện của sinh vật, cũng sẽ là “điện” đến thiếu nam thiếu nữ.
Cảnh tượng này khiến Diệp Phàm hết sức sầu muộn, mắng thầm, “ Nhìn cái gì! Em gái của ta mới tròn 17 tuổi, nhãi ranh nhà cậu cũng muốn làm loạn sao, đây không phải là ức hiếp thiếu nữ vị thành niên sao, không có cửa đâu!”
Quả thật Diệp Phàm vẫn luôn xem cô em gái là một đứa trẻ, không muốn bất cứ kẻ nào nhúng chàm vào.
Hắn không ngờ em gái Diệp Tử Y kỳ thực đã là một cô gái rồi, nếu là ở thời cổ đại, thiếu nữ 15 tuổi đã đến tuổi cập kê rồi, 16 tuổi chính là đã đến tuổi lấy chồng.
Loại tâm lý này của Diệp Phàm cũng rất bình thường, giống như rất nhiều người cha khi con gái đi lấy chồng cũng sẽ chua xót như vậy, vì bảo bối của mình bị người ta cướp đi mất, đây là một loại chiếm lĩnh thân tình, đương nhiên không thuộc về lĩnh vực tình yêu rồi.
- Bạn học của em gái tôi, cô ấy là Sở Vân Y. Còn đây là Ngọc Mộng Nạp Tuyết, Phạm Phiêu Phiêu.
Diệp Phàm tươi cười giới thiệu.
- Hoan nghênh bốn cô đại giá đến đây, tôi vô cùng vinh hạnh.
Lô Vỹ mỉm cười, hơi cúi lưng gật đầu chào, xem ra dáng vẻ giống như hiệp sĩ châu Âu, lộ ra vẻ hòa nhã.
Trong lòng Diệp Phàm trực tiếp khinh bỉ:
- Thằng nhãi này, lúc trước khi ở Lão cung cười rộ lên giống như là vịt Donald gọi xuân, quoạc quoạc không thôi, bây giờ biểu hiện đặc biệt! Chuyện xảy ra khác thường nhất định có điều mờ ám, có chút thú vị rồi đây.
- Anh Vĩ! Anh chính là thiếu gia trong câu chuyện của quản lý Lô ở trung tâm thương mại Kim Mã sao? Em nhất định phải ngồi bên cạnh anh ấy, cạnh người giàu có rồi.
Lúc này Phạm Phiêu Phiêu cực kỳ thất thố khăng khăng dùng cái mông cong cong đẩy Diệp Phàm ra, ngồi xuống bên cạnh Lô Vỹ, làm Lô Vỹ hết sức phiền muộn.
Thầm nghĩ cô cũng không phải là loại yêu thích của tôi, có hơi quá mạnh mẽ một chút rồi, nhưng vẫn là không dám nói, đành phải đưa ánh mắt cầu cứu về phía Diệp Phàm.
Đương nhiên Diệp Phàm giả vờ không nhìn thấy, trong lòng đắc ý, “ Hừ! Muốn câu Sở Vân Y từ Mặc Hương tới thì cần phải có một chút tiền vốn, để cậu khó chịu một chút, bằng không tưởng rằng có tiền chính là đại gia, toàn bộ mỹ nữ sẽ chủ động cởi áo lên giường gì đó sao, ha ha…”
Tâm địa của vị đại ca kết nghĩa Diệp Phàm này dĩ nhiên vô cùng bất lương.
- Chú Vĩ, vị này là…
Diệp Phàm nhìn người thanh niên đeo kính viền vàng hỏi.
- Ài! Xem em kìa, quên không giới thiệu mọi người với nhau. Vị này là Ngư Thái, công tác ở Phòng giao thông tỉnh, bạn thân của em, trước đó có một số người hiếu sự gọi em, Ngư Thái, Lô Vân, Hoa Tiêu Diêu là ‘Tứ tú thủy thành’.
Lô Vỹ mặt cười hớn hở giới thiệu có vẻ vô cùng tự đắc, chỉ vào Diệp Phàm nói với Ngư Thái:
- Diệp Phàm, huynh đệ kết nghĩa quen biết ở thôn đập Thiên Thủy, người huyện Cổ Xuyên.
Tôi gọi anh ấy là anh Diệp, Ngư Thái, sau này cũng phải gọi như vậy! Nghe thấy chưa.
Lô Vỹ có vẻ rất là độc tài, căn bản không có trưng cầu ý kiến của Ngư Thái đã tự mình quyết định rồi.
- Tôi nói tên họ Vỹ nhà cậu đấy, cậu còn nhỏ hơn tôi ba tuổi, trước kia ‘Tứ tú thủy thành’ chúng ta, tôi là người lớn nhất, bây giờ cậu kêu tôi làm gì chứ, vị tiểu huynh đệ họ Diệp này tuổi tác nhất định nhỏ hơn tôi, cứ như vậy thật là không có thiên lý.
Ngư Thái vẻ mặt rất đứng đắn nói, bộ dạng rất oan uổng, đương nhiên vẻ đứng đắn trên mặt cũng là giả vờ.
- Thế nào? Ngư Thái, muốn tạo phản có phải không? Ngứa người sao?
Lúc này Lô Vân cũng chen miệng vào nói phụ họa, sau đó mỉm cười quỷ quái nói:
- Như vậy đi, Ngư Thái, cậu với anh Diệp vật tay một trận, nếu cậu thắng thì không cần gọi anh Diệp. Muốn gọi là gì thì gọi, cậu nói có phải không?
Xem ra Lô Vân đối với việc bản thân thua Diệp Phàm ở vịnh Lam Nguyệt trong lòng vẫn là không phục, nhưng Lô Vỹ đang ở đây, gã cũng không dám biểu hiện ra vẻ bất mãn, cho nên cố gắng cổ động Ngư Thái đến khiêu khích Diệp Phàm.
- Ha ha, cậu còn thua tôi có thể thắng được sao? Không cần chế nhạo tôi, chú Vân, được rồi! Tôi vẫn gọi là anh Diệp, bằng không đoán chừng sẽ bị hai người càm ràm điếc tai.
Ngư Thái giả bộ đáng thương, quay đầu cười kêu lên:
- Anh Diệp, đây là danh thiếp của em, sau này đến Thủy Châu cứ gọi em. Đại ca của chú Vĩ cũng là đại ca của em. Còn nữa, chú Vĩ, làm sao không bắt Tiêu Dao đến, cũng để anh Diệp làm quen một chút.
‘Tứ tú thủy thành’ chúng ta cũng nên gặp mặt rồi, mặc dù nói ‘Tứ tú thủy thành’ là chúng ta tự phong, nhưng dù sao có chút thời gian rồi, cơ hội hôm nay thật tốt.
- Ha ha! Anh Ngư khách khí rồi. ngưỡng mộ đã lâu! Thì ra ‘Tứ tú’ là do các anh tự phong, ha ha, ngang bướng ngất trời!
Ngoài miệng Diệp Phàm nói ngưỡng mộ nhưng vẫn không quên cơ hội châm chọc một phen, nhận danh thiếp nhìn lướt qua, phát hiện con dấu ở trên chính là chữ ký của Phó Giám đốc nhân sự Sở giao thông tỉnh Nam Phúc.
Trong lòng cũng có chút kinh ngạc, tuổi của Ngư Thái này cũng không vượt quá 26, đã là một vị Phó giám đốc của Sở giao thông rồi, quản lý chỗ nhân sự, bộ phận cực kỳ quan trọng.
Quan hệ với người như vậy có lợi ích rất lớn, thầm nghĩ không biết vị tên là Hoa Tiêu Dao đó, ở ngành nào, dứt khoát là phong cách hơn, chức vị cao hơn, mình sau này làm việc lại càng dễ dàng.
- Anh Diệp, anh không phải đang sửa đường của thôn đập Thiên Thủy sao? Ngư Thái có thể giúp đỡ rất nhiều đấy. Đừng thấy cậu ấy không phải ở chỗ tài vụ, nhưng quyền lợi của chỗ nhân sự là lớn nhất, đây chính là cái mũ quản lý, người trong Sở đều phải nể mặt cậu ấy một chút có phải không? Đáng tiếc hôm nay thằng nhãi Hoa Tiêu Dao không có thời gian, bằng không cũng sẽ giới thiệu với anh Diệp một chút.
Lô Vỹ đoán chừng cũng nhìn thấu tâm tư của Diệp Phàm, dựa thế vì Diệp Phàm mà lôi kéo quan hệ.
- Ha ha! Tối nay lại gặp cao nhân rồi.
Anh Ngư, sau này còn làm phiền anh không ít. Tôi xin tự nâng một chén trước gọi là chào hỏi.
Diệp Phàm giơ chén rượu lên, hào phóng uống một hơi cạn sạch.
- Vậy tôi cũng xin uống một chén đáp lễ, lãnh đạo đều uống rồi, tôi không uống có phải là không lễ phép không?
Lô Vân cũng nâng chén một hơi cạn sạch.
- Lãnh đạo! Có ý gì?
Ngư Thái và Lô Vỹ đều có chút mơ hồ, nhưng bọn họ biết lời Lô Vân nói ra tuyệt đối có nguyên nhân, tuyệt đối sẽ không nói bậy, cho nên trên mặt lộ vẻ kinh ngạc nhiều hơn.
Phải biết rằng Lô Vân mới 23 tuổi nhưng phá lệ được đề bạt lên làm Thiếu tá đã là ghê gớm lắm rồi, Diệp Phàm mới bao nhiêu tuổi chứ. 18 tuổi, nếu là Lô Vân lãnh đạo còn được, chuyện này không làm người ta chấn động thì cũng không được.
Ngay cả Diệp Tử Y và ba người bạn học của nàng cũng là vẻ mặt kinh ngạc, chẳng qua không có lên tiếng mà thôi, chỉ thầm nghĩ “ Quái lạ! Anh mình từ lúc nào lại trở thành lãnh đạo của Thiếu tá, không thể như vậy được. Một chức quan ở thôn còn có thể quản lý Thiếu tá, tựa hồ từ trước đến nay chưa từng nghe nói đến, cũng quá trâu bò rồi!”
- Ha ha…
Nhìn thấy tất cả mọi người đều giương mắt nhìn mình, Lô Vân có chút xấu hổ, lúc này mới nhớ ra Diệp Phàm không muốn đem chuyện này lộ ra ngoài.
Hơn nữa Liệp Báo cũng có kỷ luật, nếu Diệp Phàm không muốn nói, bản thân mình tùy tiện để lộ nội tình thì vi phạm phải đưa lên Tòa án quân sự.
Phải biết rằng Lô Vân mặc dù nói cũng là một Thiếu tá, nhưng Thiếu tá của Liệp Báo có thể so sánh với một Trung tá, thậm chí là Thượng tá trong bộ đội bình thường.
Lấy ví dụ đơn giản một chút, đồng dạng là cấp Phòng, Trưởng phòng đến từ cục nào trong thành phố sau khi đến Sở thì trở thành lãnh đạo rồi.
Cho nên, mặc dù Lô Vân ở quân khu Lĩnh Nam của Quân đoàn 2 cũng được xem là lá bài chủ chốt tinh nhuệ, nhưng người ta lại là lá bài chủ chốt cực lớn trong những lá bài chủ chốt của Liệp Báo, càng đáng sợ hơn là người quản lý Liệp Báo Thiết Chiêm Hùng nghe nói còn có danh tiếng đáng sợ hơn.
Nghe đồn y còn là một người trong Tổ A lừng danh Hoa Hạ.
Nhân số của tổ A cũng chỉ có không đến 30 người, hoạt động ở nước ngoài có 7, 8 người, bên cạnh thường vụ bộ chính trị có 9, trên thực tế có thể làm việc còn lại không đến 10 người.
Thiết Chiêm Hùng nghe đâu là một cao thủ cấp lục đoạn Khai Nguyên, được tổ A phái đến đây để quản lý toàn bộ sự vụ cơ mật của bảy tỉnh phía nam.
Vì phía nam ở gần sát với Hồng Kông, Ma Cao, Đài Loan, Đông Nam Á, vùng biển rộng lớn, tình hình phức tạp. Ngay cả hạm đội của Hợp Chủng quốc Hoa Kì có chuyện gì hay không có chuyện gì cũng thích ở lượn lờ ở vùng biển phía Nam, , đe dọa nhân dân của những nước nhỏ như Triều Tiên.
Đương nhiên, nhân dân của nước Hoa Hạ cũng không sợ Hoa Kì gì đó.
Không sợ là không sợ, nhưng lúc nào cũng phải đề phòng tên giặc này đem những thứ giá trị gì đó của quốc gia chúng ta mượn gió bẻ măng mang đi, vì thế tổ A đặc biệt được bố trí ở một cứ điểm quy cách có tính bí mật cao, nghe nói chính là bên trong binh đoàn Liệp Báo.
Khi sự việc quan trọng phát sinh có thể toàn quyền độc lập chỉ huy tình báo, công an, bộ đội của bảy tỉnh, thậm chí độc lập điều động quân lực của một sư đoàn.
Nhưng chuyện này cũng chỉ là một số quan lớn trong quân đội đoán mờ, Lô Vân chẳng qua là một Thiếu tá, cấp bậc của hắn cũng không thể biết được nội tình bên trong, cũng là từ biểu hiện của Cố Quân Kỳ mà mơ hồ đoán được một số đầu mối.
.
/3320
|