Ở trên đường, Diệp Phàm gặp một thiếu phụ tương đối hấp dẫn mặc một bộ váy màu xanh có nhãn hiệu nổi tiếng, kiểu dáng hết sức hợp thời.
Bộ váy cô ta mặc dưới xòe trên chít vào làm nổi bật bộ ngực cao ngất, thậm chí có thể so sánh với Thái Tây Thi, chiếc cổ trắng nõn, đôi lông mày cong vút gợi cảm, quả thực là một vưu vật xinh đẹp động lòng người.
“Lại là một yêu tinh, hình như mình đã gặp ở đâu.”, Diệp Phàm thầm nghĩ nhưng nhất thời không thể nhớ ra.
Ai ngờ thiếu phụ kia thấy Diệp Phàm lúc đầu hơi ngạc nhiên song ngay lập tức trấn tĩnh rồi khẽ cười một tiếng hết sức yêu kiều.
Cô ta quay về Diệp Phàm khẽ cúi người hé đôi môi khêu gợi:
- Chà! Đây chẳng phải là đại chủ tịch Diệp của chúng ta sao? Hôm nay làm sao lại rảnh rỗi đến chơi ở nhà máy giấy chúng tôi, mặt trời mọc ở đằng tây rồi! Hoan nghênh a, phó chủ tịch Diệp.
Khi cô ta cúi xuống làm sợi dây chuyền vàng cực lớn đeo trên cổ sáng lấp lóe, thật là giàu sang bức người.
- Cô là......
Diệp Phàm hơi bực bội vì vẫn chưa nhớ ra, khẽ rặn ra một nụ cười.
- Phó chủ tịch Diệp, cô ấy là tài vụ Trương Xuân Diễm của nhà máy giấy.
Ngọc Tiêu bên cạnh vội vàng giới thiệu.
- Xem ra phó chủ tịch Diệp là quý nhân nên nhiều việc, chúng ta vừa mới gặp nhau ở phòng hát Lam Nguyệt Lượng đó mà đã quên rồi.
Trương Xuân Diễm lấn tới, câu nói của cô ta khiến cho người nghe cảm giác có một chút tai quái, cái gì mà ở trong phòng, đây không phải là ám chỉ giữa cô ta và Diệp Phàm có hoạt động gì đó sao.
Chuyện mà phát sinh ở trong phòng hát dĩ nhiên ngoài chuyện trăng gió ra thì còn có thể là chuyện gì, huống chi là với một thiếu phụ xinh đẹp như cô ta, câu này quả là dụng tâm a!
Ngọc Tiêu bên cạnh cũng bực bội, cho là phó chủ tịch Diệp đang giả bộ ngu, hai người vốn đã quen nhau từ trước, còn làm khổ bắt mình giới thiệu.
Tuy nhiên Ngọc Tiêu cũng hơi nghi ngờ, bởi vì nghe nói Trương Xuân Diễm là nhân tình của giám đốc Hoàng Hải, làm sao dám đi câu dẫn phó chủ tịch Diệp, nếu bị phát hiện chẳng phải sẽ bị Hoàng Hải đánh chết sao, gã vốn là người thành thật nên có gì thắc mắc cũng im lặng mà không nói ra.
- Ha ha! Là tài vụ Trương, tôi nhớ ra rồi, lúc ấy cô ở sát bên cạnh giám đốc Hoàng uống mấy chén, , thảm a, đêm hôm tý nữa thì bị hai người chuốc say.
Diệp Phàm cũng không phải là kẻ ngu, âm thầm cười lạnh, “ Mẹ kiếp! Xem ra con mẹ này muốn cho ông ngã ngựa à, để tôi xem cô có bản sự này hay không.
Cô ả này cũng thật là độc, chắc là mưu kế do Hoàng Hải bày ra, ngay cả thể diện cũng bất chấp, lời như vậy mà cũng nói ra được.
Nếu thật sự được ở cùng một phòng với cô thì quả thực mình thành anh Trư rồi, tuy nhiên mình lại thích như vậy, trẻ không ăn chơi già hối hận phải không?”
Diệp Phàm dùng từ cũng rất độc, cái gì mà “ở sát”, đây không phải là nói cho người ngoài biết cô ả và Hoàng Hải là nhân tình của nhau sao?
Trương Xuân Diễm trầm mặt xuống nhưng không thể phát tác vì cô ả nghĩ tới thân phận của Diệp Phàm, sau này nhà máy giấy thay đổi có lẽ hắn sẽ là lãnh đạo của mình.
- Phó chủ tịch Diệp rộng lượng.
Trương Xuân Diễm cười gượng gạo, mặc dù trong lòng hận đến thấu xương. Cô ả mặc dù cũng biết có lẽ là phân nửa mọi người ở Lâm Tuyền đều biết được quan hệ giữa mình và Hoàng Hải, tuy nhiên ngầm biết và nói toạc ra là hai việc không thể so sánh.
- Giám đốc Hoàng có ở đây không?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
- Không có ở đây, mới vừa đi ra. Như vậy đi, anh cứ đến phòng làm việc của anh ấy chờ, biết đâu anh ấy về bây giờ, để tôi gọi điện thoại.
Trương Xuân Diễm đã bình tĩnh trở lại, cười nịnh nọt rồi dẫn Diệp Phàm tới phòng làm việc.
Tòa nhà làm việc tuy nhìn đã cũ kỹ nhưng bày biện trong phòng làm việc của Hoàng Hải lại rất sang trọng, ở giữa phòng là một bộ sa *** da rất lớn, bên trái có đặt một vách ngăn bằng kính mờ, trong đó có một cái bộ bàn ghế lớn, trên bàn có một chiếc máy tính mới tinh.
Bên phải nghe nói là một phòng ngủ nhỏ, bởi vì cửa mở hé nên Diệp Phàm nhìn lướt qua, nội thất bên trong tuyệt đối có thể so sánh với khách sạn ba sao.
Trong đó phòng tắm, tủ tường cái gì cũng có, lại còn có cả bàn trang điểm, chắc là Hoàng Hải lúc làm việc thỉnh thoảng sẽ cùng vui đùa với Trương Xuân Diễm.
Diệp Phàm có cảm giác là phòng làm việc này còn tốt hơn cả phòng làm việc của chủ tịch huyện Trương, các phòng làm việc của chính quyền Lâm Tuyền thì càng không thể so sánh, không khác so ổ chó với hang vàng.
- Ha ha! Nhà máy giấy các cô rất có tiền nha, rất có khí thế.
Diệp Phàm khen.
- Tiền thì không có, tiền lương mấy tháng mới chỉ phát được một nửa, những thứ này là vì do tiếp khách nên mới bố trí như vậy. Nếu như không làm tốt thì khách hàng sẽ cảm thấy chủ nhà keo kiệt, lại nói nhà máy giấy chúng tôi hoạt động không có hiệu quả, đây cũng chỉ là bất đắc dĩ, còn thực ra giám đốc Hoàng là người rất tiết kiệm.
Anh ấy luôn chạy vạy khắp nơi tìm tài chính, rút chỗ này chỗ kia mới có thể đảm bảo tiền lương cho cả ngàn người của nhà máy, nếu không chỉ biết uống gió tây bắc mà sống. Trong nhà máy không ai không khen giám đốc Hoàng là người tốt.
Trương Xuân Diễm rõ ràng là một người lợi khẩu, chuyện như vậy mà bỗng chốc có thể xoay ngược, mồm mép cô ả này quả thật là có bôi mỡ.
Diệp Phàm nghĩ thầm, “ Loại đàn bà này nên đến bộ phận PR công tác đi, làm tài vụ thật là phí của. Chỉ cần cô ta đứng trước các ông chủ liếc mắt ngoáy mông một cái thì chắc là mọi việc đều dễ làm”
Đợi khoảng mười mấy phút, vẫn không thấy Hoàng Hải xuất đầu lộ diện, Diệp Phàm đứng lên định đi thăm một vòng quanh nhà máy. Một lát sau, Trương Xuân Diễm gọi một chủ nhiệm phân xưởng Cổ Lập Hoa tới cùng nhau dẫn Diệp Phàm ra ngoài.
Xuống các nhà xưởng thì Diệp Phàm thấy chúng đều xây bằng gạch mộc chưa trát, bên trên là mái tôn. Máy móc bên trong thì có cả cũ lẫn mới, tuy nhiên máy cũ chiếm nhiều hơn, bên trên rỉ sét loang lổ, chất thành đống như rác, mạng nhện chăng đầy, chắc là lâu không khởi động.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Diệp Phàm nhíu mày chỉ vào một cỗ máy dính đầy mạng nhện, cho dù là tạm thời ngừng sản xuất nhưng cũng phải làm tốt công tác bảo dưỡng, cứ vất lăn lóc như thế thì chắc chưa tới nửa năm nữa, toàn độ máy móc e là sẽ trở thành một đống sắt vụn.
- Phó chủ tịch Diệp, gần đây nhà máy không có nhiều việc làm, công nhân phải đi ra ngoài kiếm sống. Ai! Cũng là vì miếng ăn a!
Cổ Lập Hoa có vẻ rất đồng cảm với công nhân.
- Không có việc làm thì đi ra ngoài làm ít việc vặt kiếm chút tiền bảo đảm cuộc sống thì tôi cũng không nói. Tuy nhiên công việc bảo dưỡng này thì tiêu tốn hết bao nhiêu nhân lực lẫn tài chính chứ, một vài người là đủ rồi.
Nhà máy giấy hơn một ngàn người rút ra vài người cũng không được sao? Hừ!
Diệp Phàm bực bội, gỡ toẹt cái lý do vớ vẩn của Cổ Lập Hoa.
Cổ Lập Hoa đỏ bừng cả mặt, cười gượng:
- Phó chủ tịch Diệp, tôi sẽ lập tức bố trí cho người đến đây lau chùi dọn dẹp, đây là sơ sót của tôi.
Ngay vào lúc này, phía ngoài đột nhiên vọng vào tiếng người nhốn nháo, không lâu sau thì có thể nghe thấy rõ ràng.
Nghe thấy có người đang cao giọng:
- Người nào đập chén cơm của chúng ta thì chúng ta sẽ quyết liều mạng.
- Đồ chó nào dám bán nhà máy! Không để ý tới chết sống của công nhân chúng ta, chúng ta muốn ăn cơm, chúng ta phải đi làm, chúng ta kiên quyết không bán nhà máy......
- Mẹ kiếp! Nói mình phải không, mình cứ nghĩ tại sao không thấy mặt Hoàng Hải, hóa ra là chơi chiêu này.
Diệp Phàm cười lạnh, dợm bước định tiến ra ngoài.
- Phó chủ tịch Diệp! Để tôi lập tức gọi điện thoại cho giám đốc Triệu.
Ngọc Tiêu bên cạnh có vẻ hoảng hốt, sợ là Diệp Phàm gặp chuyện không may, y chạy đến bên cửa nhìn ra thì thấy không ít người bên ngoài, nhìn qua cũng khoảng vài trăm người.
- Hừ! Không cần. Để tôi đi gặp bọn họ, chẳng lẽ bọn họ ăn thịt được tôi sao?
Diệp Phàm ngăn Ngọc Tiêu rồi bình thản bước ra khỏi nhà xưởng.
Hắn nhìn lướt qua, trong lòng cũng phân biệt được đại khái, hung hãn nhất là mấy công nhân có vẻ côn đồ, trong đó có một gã thanh niên đầu húi cua vừa hô hét vừa vung một chiếc gậy gỗ to bằng cổ tay.
- Hắn chính là phó chủ tịch Diệp, nghe nói là tổ trưởng tổ cải cách nhà máy giấy, chính là người muốn bán nhà máy giấy của chúng ta cho bọn tư bản chó má. Bọn chúng đều là hạng ăn thịt người, chắc chắn sẽ đuổi hết chúng ta ra khỏi nhà máy, chúng ta không thể quay về xã hội nô lệ xưa. Chúng ta là chủ nhân, không phải là chó. Tất cả mọi người không có cơm ăn, lên! lên! Đồ chó đẻ, chúng ta đánh hắn!
Tên thanh niên tóc húi cua nhảy choi choi, kích động quần chúng công nhân.
- Dừng tay, các anh nghe tôi nói, không thể làm loạn, cứ bình tĩnh nói chuyện.
Chủ nhiệm phân xưởng Cổ Lập Hoa giả vờ đứng ra thì bị một thanh niên tóc dài mặc áo lót đẩy dúi qua một bên không dám lên tiếng, mọi người tản ra tạo thành một nửa vòng tròn ép Diệp Phàm vào giữa.
- Các anh...... Muốn làm gì? Hắn là phó chủ tịch Diệp, là lãnh đạo thị trấn! Không nên làm loạn.
Ngọc Tiêu cũng không tệ, đối mặt với ba, bốn trăm người vẫn có thể dũng cảm nhảy ra ngăn cản, gã đứng trung bình tấn giằng co với mọi người, dù sao cũng là quân nhân chuyển ngành, chắc cũng học được vài miếng.
- Mọi người không phải sợ, đánh ngã họ Diệp này thì nhà máy chúng ta sẽ không bị bán, tất cả mọi người sẽ có cơm ăn . Đánh hắn! Đánh hắn!
Tên thanh niên tóc húi cua lại gào thét, gã thấy công nhân có chút chần chừ thì cũng hơi chột dạ, dù sao Diệp Phàm cũng là một phó chủ tịch thị trấn, là đại diện chính quyền, không phải là giả .
- Ngọc Tiêu! Lùi ra, lấy một viên đá vẽ cho tôi một cái giới tuyến cách một mét trước mặt.
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn thẳng vào đám công nhân.
Ngọc Tiêu tìm được dưới đất một cây gậy trúc vạch ra một giới tuyến trước mặt Diệp Phàm, cũng không biết hắn bảo vẽ để làm gì.
- Yên lặng!
Một giọng nói chợt vang lên làm chấn động mọi người, giống như tiếng thanh la gõ vào đầu mọi người làm nhất thời tất cả im bặt.
Đám đông hoảng hốt nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, thầm nghĩ giọng nói vừa rồi là của ai, hình như là của phó chủ tịch Diệp, giọng nói này quá kỳ lạ, giống như là cắn vào tai mọi người vậy.
Vừa rồi Diệp Phàm đã thi triển Hóa âm mê thuật mà sư phụ Phí đã dạy, thật ra nó là một cách tụ nội kình vào miệng rồi phát ra ngoài khiến nó trở thành một dạng công kích sóng âm, gần giống như công phu Sư tử hống của Phật gia trong truyền thuyết.
Lúc ấy nghe lão Phí nói, chỉ khi tu luyện thuật dưỡng sinh tới tầng thứ sáu mới có thể thi triển ra được thuật này.
Theo kể lại thì tổ sư Phí Hạc Thiên đã đạt đến cảnh giới Thuần Hóa của thuật dưỡng sinh, sau đó đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên, lúc thi triển Hóa âm mê thuật có thể chuyển thành một tuyến sóng âm nhỏ đánh vỡ ngói lưu ly ngoài trăm mét.
Nếu như khi giao phong có thể dùng nó để đả thương tâm mạch đối thủ từ xa, bên ngoài vẫn không hề hay biết, thật sự là một vũ khí lợi hại.
Tuy nhiên nhà họ Phí cũng chỉ có tổ sư Phí Hạc Thiên là luyện thành thuật này, còn sau đó không có ai để kế thừa, điều này nói rõ thuật này tuy thần kỳ nhưng luyện được cũng khó như lên trời.
Diệp Phàm bây giờ chẳng qua mới đạt được chút ít bề ngoài, bởi vì hắn vẫn chưa nhìn thấy được nội kình, chỉ là mới cảm giác được nó mà thôi.
Vì thế sóng âm phát ra cũng chỉ gây cảm giác cho mọi người như một tiếng trống gõ nhẹ vào tai, gây nên một chút cảm giác hoảng sợ nhưng cũng không tổn thương gì.
Hơn nữa mỗi lần sử dụng như vậy thì nội kình tồn trữ nơi đan điền cũng bị tổn hao đến ba phần.
Diệp Phàm giờ mới thử nghiệm lần đầu thuật này, hắn vừa nói hai chữ ‘Yên lặng’ thì quả nhiên đã trấn trụ mọi người, uy lực quả nhiên không nhỏ, tuy nhiên nó cũng chỉ dùng để hù dọa mọi người chứ không có tác dụng đả thương.
Diệp Phàm nhân cơ hội mọi người còn đang hoảng hốt nói lớn:
- Vừa rồi tôi bảo Ngọc Tiêu vẽ giới tuyến này chính là nếu người nào muốn gây chuyện vượt qua nó thì tôi sẽ lập tức khai trừ người đó. Chúng ta sẽ bình tĩnh nói chuyện, không có ai đem nhà máy bán đi cả, bản thân tôi cũng là một người của Lâm Tuyền......
Hắn vừa nói tới đây thì tên thanh niên tóc húi cua kia đã hồi phục, nhớ tới chuyện mà giám đốc Hoàng giao phó thì lại nhảy chồm lên giơ gậy chỉ vào Diệp Phàm:
- Mọi người không nên bị hắn lừa gạt, hắn có quyền gì khai trừ chúng ta. Giám đốc Hoàng của chúng ta cùng một cấp với bí thư Tần, hắn là cái rắm gì mà đòi quản. Mọi người cùng lên đi, để lỡ sau này nhà máy có bị bán thì hối hận không kịp ......
Nghe gã nói vậy, mấy trăm người lại bắt đầu muốn vọng động, tên thanh niên tóc húi cua thấy vậy thì nhảy vọt tới cầm gậy bổ vào Diệp Phàm.
- Hừ!-
Diệp Phàm một tay kéo Ngọc Tiêu ra, một chân đá ra làm tên thanh niên kia bay vọt ra ngoài khoảng năm mét nằm thẳng cẳng.
Ngay vào lúc này, Ngọc Tiêu rống to một tiếng rồi đánh tới, thì ra là tên thanh niên tóc dài nhảy ra cầm một cây gậy lớn đánh lén phía sau Diệp Phàm.
Ngọc Tiêu thấy tình thế không ổn liền liều mạng nhảy ra đỡ cho Diệp Phàm một gậy bị ngã chúi về phía trước, xem ra rất đau đớn.
- Hừ hừ!
Diệp Phàm giận điên lên, hừ luôn hai tiếng, mọi người chỉ cảm thấy trước mặt nhoáng lên một cái rồi tên thanh niên đã bắn ra cả bảy, tám mét, chân tay co quắp không bình thường, chắc đã gãy gập dưới một đòn của Diệp Phàm.
- Chủ nhiệm Cổ, lại đây. Hai người kia tên là gì?
Diệp Phàm lạnh lùng liếc chủ nhiệm phân xưởng Cổ Lạc Hoa đang đứng một bên xem náo nhiệt.
Cổ Lập Hoa không thể làm gì khác hơn là chỉ vào thanh niên tóc húi cua:
- Gã...... Gã tên là Vương Lục Thuận.
Sau đó y chỉ vào thanh niên tóc dài nói tiếp:
- Gã tên là Trương Hoa, cũng là công nhân nhà máy giấy chúng tôi, làm ở phòng bảo vệ.
Bộ váy cô ta mặc dưới xòe trên chít vào làm nổi bật bộ ngực cao ngất, thậm chí có thể so sánh với Thái Tây Thi, chiếc cổ trắng nõn, đôi lông mày cong vút gợi cảm, quả thực là một vưu vật xinh đẹp động lòng người.
“Lại là một yêu tinh, hình như mình đã gặp ở đâu.”, Diệp Phàm thầm nghĩ nhưng nhất thời không thể nhớ ra.
Ai ngờ thiếu phụ kia thấy Diệp Phàm lúc đầu hơi ngạc nhiên song ngay lập tức trấn tĩnh rồi khẽ cười một tiếng hết sức yêu kiều.
Cô ta quay về Diệp Phàm khẽ cúi người hé đôi môi khêu gợi:
- Chà! Đây chẳng phải là đại chủ tịch Diệp của chúng ta sao? Hôm nay làm sao lại rảnh rỗi đến chơi ở nhà máy giấy chúng tôi, mặt trời mọc ở đằng tây rồi! Hoan nghênh a, phó chủ tịch Diệp.
Khi cô ta cúi xuống làm sợi dây chuyền vàng cực lớn đeo trên cổ sáng lấp lóe, thật là giàu sang bức người.
- Cô là......
Diệp Phàm hơi bực bội vì vẫn chưa nhớ ra, khẽ rặn ra một nụ cười.
- Phó chủ tịch Diệp, cô ấy là tài vụ Trương Xuân Diễm của nhà máy giấy.
Ngọc Tiêu bên cạnh vội vàng giới thiệu.
- Xem ra phó chủ tịch Diệp là quý nhân nên nhiều việc, chúng ta vừa mới gặp nhau ở phòng hát Lam Nguyệt Lượng đó mà đã quên rồi.
Trương Xuân Diễm lấn tới, câu nói của cô ta khiến cho người nghe cảm giác có một chút tai quái, cái gì mà ở trong phòng, đây không phải là ám chỉ giữa cô ta và Diệp Phàm có hoạt động gì đó sao.
Chuyện mà phát sinh ở trong phòng hát dĩ nhiên ngoài chuyện trăng gió ra thì còn có thể là chuyện gì, huống chi là với một thiếu phụ xinh đẹp như cô ta, câu này quả là dụng tâm a!
Ngọc Tiêu bên cạnh cũng bực bội, cho là phó chủ tịch Diệp đang giả bộ ngu, hai người vốn đã quen nhau từ trước, còn làm khổ bắt mình giới thiệu.
Tuy nhiên Ngọc Tiêu cũng hơi nghi ngờ, bởi vì nghe nói Trương Xuân Diễm là nhân tình của giám đốc Hoàng Hải, làm sao dám đi câu dẫn phó chủ tịch Diệp, nếu bị phát hiện chẳng phải sẽ bị Hoàng Hải đánh chết sao, gã vốn là người thành thật nên có gì thắc mắc cũng im lặng mà không nói ra.
- Ha ha! Là tài vụ Trương, tôi nhớ ra rồi, lúc ấy cô ở sát bên cạnh giám đốc Hoàng uống mấy chén, , thảm a, đêm hôm tý nữa thì bị hai người chuốc say.
Diệp Phàm cũng không phải là kẻ ngu, âm thầm cười lạnh, “ Mẹ kiếp! Xem ra con mẹ này muốn cho ông ngã ngựa à, để tôi xem cô có bản sự này hay không.
Cô ả này cũng thật là độc, chắc là mưu kế do Hoàng Hải bày ra, ngay cả thể diện cũng bất chấp, lời như vậy mà cũng nói ra được.
Nếu thật sự được ở cùng một phòng với cô thì quả thực mình thành anh Trư rồi, tuy nhiên mình lại thích như vậy, trẻ không ăn chơi già hối hận phải không?”
Diệp Phàm dùng từ cũng rất độc, cái gì mà “ở sát”, đây không phải là nói cho người ngoài biết cô ả và Hoàng Hải là nhân tình của nhau sao?
Trương Xuân Diễm trầm mặt xuống nhưng không thể phát tác vì cô ả nghĩ tới thân phận của Diệp Phàm, sau này nhà máy giấy thay đổi có lẽ hắn sẽ là lãnh đạo của mình.
- Phó chủ tịch Diệp rộng lượng.
Trương Xuân Diễm cười gượng gạo, mặc dù trong lòng hận đến thấu xương. Cô ả mặc dù cũng biết có lẽ là phân nửa mọi người ở Lâm Tuyền đều biết được quan hệ giữa mình và Hoàng Hải, tuy nhiên ngầm biết và nói toạc ra là hai việc không thể so sánh.
- Giám đốc Hoàng có ở đây không?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
- Không có ở đây, mới vừa đi ra. Như vậy đi, anh cứ đến phòng làm việc của anh ấy chờ, biết đâu anh ấy về bây giờ, để tôi gọi điện thoại.
Trương Xuân Diễm đã bình tĩnh trở lại, cười nịnh nọt rồi dẫn Diệp Phàm tới phòng làm việc.
Tòa nhà làm việc tuy nhìn đã cũ kỹ nhưng bày biện trong phòng làm việc của Hoàng Hải lại rất sang trọng, ở giữa phòng là một bộ sa *** da rất lớn, bên trái có đặt một vách ngăn bằng kính mờ, trong đó có một cái bộ bàn ghế lớn, trên bàn có một chiếc máy tính mới tinh.
Bên phải nghe nói là một phòng ngủ nhỏ, bởi vì cửa mở hé nên Diệp Phàm nhìn lướt qua, nội thất bên trong tuyệt đối có thể so sánh với khách sạn ba sao.
Trong đó phòng tắm, tủ tường cái gì cũng có, lại còn có cả bàn trang điểm, chắc là Hoàng Hải lúc làm việc thỉnh thoảng sẽ cùng vui đùa với Trương Xuân Diễm.
Diệp Phàm có cảm giác là phòng làm việc này còn tốt hơn cả phòng làm việc của chủ tịch huyện Trương, các phòng làm việc của chính quyền Lâm Tuyền thì càng không thể so sánh, không khác so ổ chó với hang vàng.
- Ha ha! Nhà máy giấy các cô rất có tiền nha, rất có khí thế.
Diệp Phàm khen.
- Tiền thì không có, tiền lương mấy tháng mới chỉ phát được một nửa, những thứ này là vì do tiếp khách nên mới bố trí như vậy. Nếu như không làm tốt thì khách hàng sẽ cảm thấy chủ nhà keo kiệt, lại nói nhà máy giấy chúng tôi hoạt động không có hiệu quả, đây cũng chỉ là bất đắc dĩ, còn thực ra giám đốc Hoàng là người rất tiết kiệm.
Anh ấy luôn chạy vạy khắp nơi tìm tài chính, rút chỗ này chỗ kia mới có thể đảm bảo tiền lương cho cả ngàn người của nhà máy, nếu không chỉ biết uống gió tây bắc mà sống. Trong nhà máy không ai không khen giám đốc Hoàng là người tốt.
Trương Xuân Diễm rõ ràng là một người lợi khẩu, chuyện như vậy mà bỗng chốc có thể xoay ngược, mồm mép cô ả này quả thật là có bôi mỡ.
Diệp Phàm nghĩ thầm, “ Loại đàn bà này nên đến bộ phận PR công tác đi, làm tài vụ thật là phí của. Chỉ cần cô ta đứng trước các ông chủ liếc mắt ngoáy mông một cái thì chắc là mọi việc đều dễ làm”
Đợi khoảng mười mấy phút, vẫn không thấy Hoàng Hải xuất đầu lộ diện, Diệp Phàm đứng lên định đi thăm một vòng quanh nhà máy. Một lát sau, Trương Xuân Diễm gọi một chủ nhiệm phân xưởng Cổ Lập Hoa tới cùng nhau dẫn Diệp Phàm ra ngoài.
Xuống các nhà xưởng thì Diệp Phàm thấy chúng đều xây bằng gạch mộc chưa trát, bên trên là mái tôn. Máy móc bên trong thì có cả cũ lẫn mới, tuy nhiên máy cũ chiếm nhiều hơn, bên trên rỉ sét loang lổ, chất thành đống như rác, mạng nhện chăng đầy, chắc là lâu không khởi động.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Diệp Phàm nhíu mày chỉ vào một cỗ máy dính đầy mạng nhện, cho dù là tạm thời ngừng sản xuất nhưng cũng phải làm tốt công tác bảo dưỡng, cứ vất lăn lóc như thế thì chắc chưa tới nửa năm nữa, toàn độ máy móc e là sẽ trở thành một đống sắt vụn.
- Phó chủ tịch Diệp, gần đây nhà máy không có nhiều việc làm, công nhân phải đi ra ngoài kiếm sống. Ai! Cũng là vì miếng ăn a!
Cổ Lập Hoa có vẻ rất đồng cảm với công nhân.
- Không có việc làm thì đi ra ngoài làm ít việc vặt kiếm chút tiền bảo đảm cuộc sống thì tôi cũng không nói. Tuy nhiên công việc bảo dưỡng này thì tiêu tốn hết bao nhiêu nhân lực lẫn tài chính chứ, một vài người là đủ rồi.
Nhà máy giấy hơn một ngàn người rút ra vài người cũng không được sao? Hừ!
Diệp Phàm bực bội, gỡ toẹt cái lý do vớ vẩn của Cổ Lập Hoa.
Cổ Lập Hoa đỏ bừng cả mặt, cười gượng:
- Phó chủ tịch Diệp, tôi sẽ lập tức bố trí cho người đến đây lau chùi dọn dẹp, đây là sơ sót của tôi.
Ngay vào lúc này, phía ngoài đột nhiên vọng vào tiếng người nhốn nháo, không lâu sau thì có thể nghe thấy rõ ràng.
Nghe thấy có người đang cao giọng:
- Người nào đập chén cơm của chúng ta thì chúng ta sẽ quyết liều mạng.
- Đồ chó nào dám bán nhà máy! Không để ý tới chết sống của công nhân chúng ta, chúng ta muốn ăn cơm, chúng ta phải đi làm, chúng ta kiên quyết không bán nhà máy......
- Mẹ kiếp! Nói mình phải không, mình cứ nghĩ tại sao không thấy mặt Hoàng Hải, hóa ra là chơi chiêu này.
Diệp Phàm cười lạnh, dợm bước định tiến ra ngoài.
- Phó chủ tịch Diệp! Để tôi lập tức gọi điện thoại cho giám đốc Triệu.
Ngọc Tiêu bên cạnh có vẻ hoảng hốt, sợ là Diệp Phàm gặp chuyện không may, y chạy đến bên cửa nhìn ra thì thấy không ít người bên ngoài, nhìn qua cũng khoảng vài trăm người.
- Hừ! Không cần. Để tôi đi gặp bọn họ, chẳng lẽ bọn họ ăn thịt được tôi sao?
Diệp Phàm ngăn Ngọc Tiêu rồi bình thản bước ra khỏi nhà xưởng.
Hắn nhìn lướt qua, trong lòng cũng phân biệt được đại khái, hung hãn nhất là mấy công nhân có vẻ côn đồ, trong đó có một gã thanh niên đầu húi cua vừa hô hét vừa vung một chiếc gậy gỗ to bằng cổ tay.
- Hắn chính là phó chủ tịch Diệp, nghe nói là tổ trưởng tổ cải cách nhà máy giấy, chính là người muốn bán nhà máy giấy của chúng ta cho bọn tư bản chó má. Bọn chúng đều là hạng ăn thịt người, chắc chắn sẽ đuổi hết chúng ta ra khỏi nhà máy, chúng ta không thể quay về xã hội nô lệ xưa. Chúng ta là chủ nhân, không phải là chó. Tất cả mọi người không có cơm ăn, lên! lên! Đồ chó đẻ, chúng ta đánh hắn!
Tên thanh niên tóc húi cua nhảy choi choi, kích động quần chúng công nhân.
- Dừng tay, các anh nghe tôi nói, không thể làm loạn, cứ bình tĩnh nói chuyện.
Chủ nhiệm phân xưởng Cổ Lập Hoa giả vờ đứng ra thì bị một thanh niên tóc dài mặc áo lót đẩy dúi qua một bên không dám lên tiếng, mọi người tản ra tạo thành một nửa vòng tròn ép Diệp Phàm vào giữa.
- Các anh...... Muốn làm gì? Hắn là phó chủ tịch Diệp, là lãnh đạo thị trấn! Không nên làm loạn.
Ngọc Tiêu cũng không tệ, đối mặt với ba, bốn trăm người vẫn có thể dũng cảm nhảy ra ngăn cản, gã đứng trung bình tấn giằng co với mọi người, dù sao cũng là quân nhân chuyển ngành, chắc cũng học được vài miếng.
- Mọi người không phải sợ, đánh ngã họ Diệp này thì nhà máy chúng ta sẽ không bị bán, tất cả mọi người sẽ có cơm ăn . Đánh hắn! Đánh hắn!
Tên thanh niên tóc húi cua lại gào thét, gã thấy công nhân có chút chần chừ thì cũng hơi chột dạ, dù sao Diệp Phàm cũng là một phó chủ tịch thị trấn, là đại diện chính quyền, không phải là giả .
- Ngọc Tiêu! Lùi ra, lấy một viên đá vẽ cho tôi một cái giới tuyến cách một mét trước mặt.
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn thẳng vào đám công nhân.
Ngọc Tiêu tìm được dưới đất một cây gậy trúc vạch ra một giới tuyến trước mặt Diệp Phàm, cũng không biết hắn bảo vẽ để làm gì.
- Yên lặng!
Một giọng nói chợt vang lên làm chấn động mọi người, giống như tiếng thanh la gõ vào đầu mọi người làm nhất thời tất cả im bặt.
Đám đông hoảng hốt nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, thầm nghĩ giọng nói vừa rồi là của ai, hình như là của phó chủ tịch Diệp, giọng nói này quá kỳ lạ, giống như là cắn vào tai mọi người vậy.
Vừa rồi Diệp Phàm đã thi triển Hóa âm mê thuật mà sư phụ Phí đã dạy, thật ra nó là một cách tụ nội kình vào miệng rồi phát ra ngoài khiến nó trở thành một dạng công kích sóng âm, gần giống như công phu Sư tử hống của Phật gia trong truyền thuyết.
Lúc ấy nghe lão Phí nói, chỉ khi tu luyện thuật dưỡng sinh tới tầng thứ sáu mới có thể thi triển ra được thuật này.
Theo kể lại thì tổ sư Phí Hạc Thiên đã đạt đến cảnh giới Thuần Hóa của thuật dưỡng sinh, sau đó đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên, lúc thi triển Hóa âm mê thuật có thể chuyển thành một tuyến sóng âm nhỏ đánh vỡ ngói lưu ly ngoài trăm mét.
Nếu như khi giao phong có thể dùng nó để đả thương tâm mạch đối thủ từ xa, bên ngoài vẫn không hề hay biết, thật sự là một vũ khí lợi hại.
Tuy nhiên nhà họ Phí cũng chỉ có tổ sư Phí Hạc Thiên là luyện thành thuật này, còn sau đó không có ai để kế thừa, điều này nói rõ thuật này tuy thần kỳ nhưng luyện được cũng khó như lên trời.
Diệp Phàm bây giờ chẳng qua mới đạt được chút ít bề ngoài, bởi vì hắn vẫn chưa nhìn thấy được nội kình, chỉ là mới cảm giác được nó mà thôi.
Vì thế sóng âm phát ra cũng chỉ gây cảm giác cho mọi người như một tiếng trống gõ nhẹ vào tai, gây nên một chút cảm giác hoảng sợ nhưng cũng không tổn thương gì.
Hơn nữa mỗi lần sử dụng như vậy thì nội kình tồn trữ nơi đan điền cũng bị tổn hao đến ba phần.
Diệp Phàm giờ mới thử nghiệm lần đầu thuật này, hắn vừa nói hai chữ ‘Yên lặng’ thì quả nhiên đã trấn trụ mọi người, uy lực quả nhiên không nhỏ, tuy nhiên nó cũng chỉ dùng để hù dọa mọi người chứ không có tác dụng đả thương.
Diệp Phàm nhân cơ hội mọi người còn đang hoảng hốt nói lớn:
- Vừa rồi tôi bảo Ngọc Tiêu vẽ giới tuyến này chính là nếu người nào muốn gây chuyện vượt qua nó thì tôi sẽ lập tức khai trừ người đó. Chúng ta sẽ bình tĩnh nói chuyện, không có ai đem nhà máy bán đi cả, bản thân tôi cũng là một người của Lâm Tuyền......
Hắn vừa nói tới đây thì tên thanh niên tóc húi cua kia đã hồi phục, nhớ tới chuyện mà giám đốc Hoàng giao phó thì lại nhảy chồm lên giơ gậy chỉ vào Diệp Phàm:
- Mọi người không nên bị hắn lừa gạt, hắn có quyền gì khai trừ chúng ta. Giám đốc Hoàng của chúng ta cùng một cấp với bí thư Tần, hắn là cái rắm gì mà đòi quản. Mọi người cùng lên đi, để lỡ sau này nhà máy có bị bán thì hối hận không kịp ......
Nghe gã nói vậy, mấy trăm người lại bắt đầu muốn vọng động, tên thanh niên tóc húi cua thấy vậy thì nhảy vọt tới cầm gậy bổ vào Diệp Phàm.
- Hừ!-
Diệp Phàm một tay kéo Ngọc Tiêu ra, một chân đá ra làm tên thanh niên kia bay vọt ra ngoài khoảng năm mét nằm thẳng cẳng.
Ngay vào lúc này, Ngọc Tiêu rống to một tiếng rồi đánh tới, thì ra là tên thanh niên tóc dài nhảy ra cầm một cây gậy lớn đánh lén phía sau Diệp Phàm.
Ngọc Tiêu thấy tình thế không ổn liền liều mạng nhảy ra đỡ cho Diệp Phàm một gậy bị ngã chúi về phía trước, xem ra rất đau đớn.
- Hừ hừ!
Diệp Phàm giận điên lên, hừ luôn hai tiếng, mọi người chỉ cảm thấy trước mặt nhoáng lên một cái rồi tên thanh niên đã bắn ra cả bảy, tám mét, chân tay co quắp không bình thường, chắc đã gãy gập dưới một đòn của Diệp Phàm.
- Chủ nhiệm Cổ, lại đây. Hai người kia tên là gì?
Diệp Phàm lạnh lùng liếc chủ nhiệm phân xưởng Cổ Lạc Hoa đang đứng một bên xem náo nhiệt.
Cổ Lập Hoa không thể làm gì khác hơn là chỉ vào thanh niên tóc húi cua:
- Gã...... Gã tên là Vương Lục Thuận.
Sau đó y chỉ vào thanh niên tóc dài nói tiếp:
- Gã tên là Trương Hoa, cũng là công nhân nhà máy giấy chúng tôi, làm ở phòng bảo vệ.
/3320
|