- Cái gì? Điêu Thuận Lục và Tam Quý Tượng cướp tượng triều Đường, còn làm chết mấy người, nói rõ chi tiết xem, đừng đuổi theo chú ý an toàn.
Lý Xương Hải cảm thấy trong lòng tê dại, hối hận không thôi. Đã sớm biết trận hỏa hoạn này là mờ ám sao còn bám theo gã Phát đó chứ, bắt luôn tra hỏi thì xong rồi.
- Tề Thiên, lão Chu, lão Chu, mau gấp trở về. Tập hợp đội ngũ tiến đến thôn đập Thiên Thủy, mau......
Lý Xương Hải chưa từng cảm thấy đau đớn như vậy, đánh ầm một cái xuống mặt bàn.
Không tới mấy phút đồng hồ sau.
Thảm án của thôn đập Thiên Thủy đã được thông báo từ huyện Ngư Dương, thành phố Mặc Hương cho đến tỉnh Nam Phúc, thậm chí kinh động đến cả Bộ Công an. Thật ra thì Diệp Phàm cũng không biết trong cung chết mấy người.
Lúc ấy hắn cứ nhìn thấy người nào ngã xuống là coi như không sống rồi, vì thế báo lên là năm, sáu người bị giết, bị thương còn nhiều hơn. Hơn nữa đồ bị cướp là pho tượng đời Đường giá trị mấy trăm vạn, hung thủ là tội phạm có lệnh truy nã đặc biệt, trong tay có vũ khí nóng…tất cả cộng lại tạo ra một huyết án chấn động tỉnh Nam Phúc.
Từ Bộ Công an đến tỉnh Nam Phúc, rồi đến thành phố Mặc Hương chuyển tới huyện Ngư Dương, cuối cùng là thị trấn Lâm Tuyền, một loạt mệnh lệnh được phát ra. Xe chở cảnh sát vũ trang và cảnh sát hình sự của tỉnh, huyện và thành phố Mặc Hương xếp thành một hàng dài trên đường quốc lộ. Thượng úy Tề Thiên của lực lượng Liệp Báo thuộc quân khu Lĩnh Nam, một trong tám đại quân khu Hoa Hạ sau khi nhận được tin báo cũng cảm thấy sự tình quá khẩn cấp.
Bởi vì súng và lựu đạn của mấy tên tội phạm này đoán chừng là cướp đi từ quân khu Lĩnh Nam, nói không chừng còn có cả súng máy và thuốc nổ các loại. Vì thế được sự phê chuẩn của quân ủy điều động một sư đoàn đóng quân ở thành phố Mặc Hương khẩn cấp hành quân đến thôn đập Thiên Thủy của thị trấn Lâm Tuyền phối hợp với công an và cảnh sát truy bắt tên sát nhân.
Trong lúc nhất thời gió nổi mây cuộn, sóng ngầm chuyển động.
Đoàn xe quân sự chạy ầm ầm trên đường lớn của thị trấn Lâm Tuyền. Người hai bên đường đều tỉnh giấc, cho là một cuộc diễn tập quy mô lớn, tất cả đều không ngủ bật tivi lên chờ thông báo.
Đêm nay nhất định là một đêm không ngủ.
Ảnh hưởng của nó lan đến bao nhiêu người thì không thể tính hết.
Huyện ủy Ngư Dương, thị ủy thành phố Mặc Hương, ngay cả phòng họp tỉnh ủy cũng sáng đèn. Xui xẻo nhất là thị trấn Lâm Tuyền vừa mới dập tắt được đám cháy, bí thư Tần Chí Minh và chủ tịch thị trấn Thái Đại Giang vừa nghỉ ngơi được một lát thì nhận được đồng thời các loại mệnh lệnh của bí thư huyện ủy, bí thư thị ủy, bí thư phụ trách chính pháp của tỉnh ào ạt ập tới, khẩu khí đều lộ vẻ nghiêm nghị, quan uy qua điện thoại cũng đủ đè chết cả hai người.
Đội cứu viện lên đường sớm nhất bị chặn lại ở giữa đường đến thôn đập Thiên Thủy, ở một nơi mà người dân thôn gọi là mỏm Long Quy. Xe cộ bị dồn lún ở đây không có cách nào để đi qua, mặc dù chủ tịch thị trấn Thái Đại Giang trước đó đã tổ chức mười mấy người đào bới nhưng bởi vì không có máy móc cơ khí lớn nên không thể bẩy được mấy khối đá lớn nặng cả mấy ngàn cân.
Tề Thiên gấp gáp đến nỗi nhảy chồm chồm như con gà tây, hét lớn mấy tiếng rồi rút phăng khẩu súng ra làm cho phó chủ tịch thị trấn Trương Hi Lâm đang chỉ huy ở hiện trường mềm nhũn cả hai chân, suýt nữa thì tè ra ở trong quần.
Tân chủ nhiệm ban tổng hợp Lưu Trì cho là bản thân mình là anh hùng, xem đây chính là cơ hội tốt để nịnh bợ lãnh đạo. Hơn nữa Lưu Trì khẳng định thượng úy Tề Thiên dù có gan lớn bao nhiêu cũng không dám nổ súng bởi vì đây không phải là tội phạm giết người, nổ súng bừa bãi chắc chắn sẽ phải ra tòa án quân sự .
Thằng ranh này tức thì xông lên phía trước cãi cọ:
- Đồng chí thượng úy, đây do thiên tai chứ không phải là người gây ra. Chúng tôi ở đây nghèo nàn không có máy móc cơ khí nên cũng đành hết cách, mời anh lịch sự với chủ tịch Trương một chút, ông ấy không phải là lính của anh.
- Cái gì! Lão không phải là lính tao nhưng hôm nay tao lấy lý do làm việc bất lực cản trở chiến đấu, đầu tiên phải bắn vỡ trứng mày!
Nghe “đoành” một tiếng chói tai rồi thấy đất cày lên dưới chân Lưu Trì, sau khi bụi đất lắng xuống gã mới biết được đây đích thật là hàng thật giá thật chứ không phải đồ chơi.
Lưu Trì bị dọa cho ngồi phệt xuống đất, vãi cả linh hồn trong quần cũng không biết, chỉ cảm giác dưới mông có gì ấm ấm mềm mềm.
- Ngu ngốc! Còn không đi khiêng đá đi!
Trương Hi Lâm cũng tái mét mặt, cấp dưới gì mà dám đi trêu chọc Tề Thiên và một đám cảnh sát vũ trang. Nếu không phải nể mặt mũi chú gã là Lưu Vĩnh Trạch thì y chỉ muốn một cước đá bay xuống vách núi cho chó ăn.
- Một đám vô dụng!
Tề Thiên bực tức mắng to rồi phát ra mệnh lệnh:
- Toàn thể xuống xe chạy bộ, tiến hành huấn luyện dã chiến.
Huấn luyện dã chiến thật ra là chạy đường dài, đối với đám lính đặc chủng thì bình thường nhưng với đám cảnh sát vũ trang thì ăn không vào, khổ sở lẽo đẽo chạy sau. Tuy nhiên Tề Thiên rất nhanh chóng lấy ra một khẩu tiểu liên tự động quét qua dưới đất một băng.
Đát đát đát......
Hoa lửa bắn ra tung tóe......
Tề Thiên uy mãnh rống to một tiếng, xem chừng ai dám chậm trễ sẽ xử bắn ngay tại chỗ. Làm các kiểu đội trưởng, sở trưởng, phân cục trưởng công an bình thường quen sung sướng vội vàng liều mạng chạy trối chết.
Đùa giỡn, không đuổi theo có được không?
Mệt chết còn hơn là bị xem như lính đào ngũ bị bắn chết, ít ra còn có chút tiền tuất liệt sỹ cho người nhà. Nhìn bộ dạng tên thượng úy như hung thần ác sát, nói không chừng là dám nổ súng lập tức! Thân thể bình thường tốt nhất không nên đụng chạm với súng ống.
- Diệp Phàm! Tôi lấy danh nghĩa lãnh đạo tỉnh yêu cầu anh lập tức dừng đuổi bắt.
Đội trưởng Lý Xương Hải hét to qua điện thoại.
- Không được! Chết cũng phải đuổi theo.
Diệp Phàm nói rồi cúp luôn điện thoại phóng đi.
- Đồ cứng đầu! Có muốn mạng nữa hay không đây!
Đội trưởng Lý giận đến rung người, vội vàng gọi đến huyện ủy Ngư Dương.
Một lát sau!
- Diệp Phàm! Tôi là bí thư huyện ủy Lý Hồng Dương, ran lệnh cho anh lập tức dừng truy bắt để quay lại thôn đập Thiên Thủy, đây là mệnh lệnh hiểu chưa?
Lý Hồng Dương nói giọng khàn khàn.
- Không được...... Thật xin lỗi bí thư Lý, bọn chó chết này giết người, tôi phải báo thù! Báo thù......
Diệp Phàm thở hào hển nói mấy câu quật cường rồi lại cúp điện thoại.
- Ai! Đồ ngốc a! Chỉ bằng với một chút thân thủ nho nhỏ của cậu không phải là đi chịu chết sao.
Lý Hồng Dương trong lòng đau xót mắng một câu thô tục:
- Mấy người mau bảo bọn cảnh sát vũ trang nhanh lên một chút cho tôi, cứu người làm trọng. Thằng nhóc này tốt a!
Bất đắc dĩ Lý Hồng Dương phải gọi điện thoại đến thành phố Mặc Hương.
Không lâu sau!
- Diệp Phàm! Tôi là bí thư thị ủy Dương Quốc Đống, lập tức trở lại cho tôi. Không nghe tổ chức ra lệnh thì khai trừ công chức!
Bí thư thị ủy thành phố Mặc Hương Dương Quốc Đống sau khi nhận được điện thoại của bí thư huyện Ngư Dương Lý Hồng Dương hừ một tiếng nói:
- Đồ vô dụng, ngay cả cán bộ cấp ban cũng nói không được.
Sau đó gọi điện tiếp cho Diệp Phàm, y không tin một cán bộ cấp ban nho nhỏ lại dám cãi lệnh mình, nếu như vậy thì mình làm bí thư thị ủy còn nói được ai.
- Khai trừ thì khai trừ, tôi có thất nghiệp cũng phải giết chết mấy tên khốn kiếp này đã! Thằng cụ nó Điêu Lục Thuận!
Diệp Phàm bị ép đến điên lên, mắng một câu thô tục rồi cúp luôn điện thoại. Hắn giờ căn bản không biết là ai gọi điện, khí uất đã trào lên tận cổ. Nghĩ đến thân thể mềm mại, sự dịu dàng của Diệp Nhược Mộng là trong lòng hắn lại đau như dao cắt.
- Mắng người nào? Là Điêu Lục Thuận à!
Dương Quốc Đống xạm mặt chữa thẹn
Lý Xương Hải cảm thấy trong lòng tê dại, hối hận không thôi. Đã sớm biết trận hỏa hoạn này là mờ ám sao còn bám theo gã Phát đó chứ, bắt luôn tra hỏi thì xong rồi.
- Tề Thiên, lão Chu, lão Chu, mau gấp trở về. Tập hợp đội ngũ tiến đến thôn đập Thiên Thủy, mau......
Lý Xương Hải chưa từng cảm thấy đau đớn như vậy, đánh ầm một cái xuống mặt bàn.
Không tới mấy phút đồng hồ sau.
Thảm án của thôn đập Thiên Thủy đã được thông báo từ huyện Ngư Dương, thành phố Mặc Hương cho đến tỉnh Nam Phúc, thậm chí kinh động đến cả Bộ Công an. Thật ra thì Diệp Phàm cũng không biết trong cung chết mấy người.
Lúc ấy hắn cứ nhìn thấy người nào ngã xuống là coi như không sống rồi, vì thế báo lên là năm, sáu người bị giết, bị thương còn nhiều hơn. Hơn nữa đồ bị cướp là pho tượng đời Đường giá trị mấy trăm vạn, hung thủ là tội phạm có lệnh truy nã đặc biệt, trong tay có vũ khí nóng…tất cả cộng lại tạo ra một huyết án chấn động tỉnh Nam Phúc.
Từ Bộ Công an đến tỉnh Nam Phúc, rồi đến thành phố Mặc Hương chuyển tới huyện Ngư Dương, cuối cùng là thị trấn Lâm Tuyền, một loạt mệnh lệnh được phát ra. Xe chở cảnh sát vũ trang và cảnh sát hình sự của tỉnh, huyện và thành phố Mặc Hương xếp thành một hàng dài trên đường quốc lộ. Thượng úy Tề Thiên của lực lượng Liệp Báo thuộc quân khu Lĩnh Nam, một trong tám đại quân khu Hoa Hạ sau khi nhận được tin báo cũng cảm thấy sự tình quá khẩn cấp.
Bởi vì súng và lựu đạn của mấy tên tội phạm này đoán chừng là cướp đi từ quân khu Lĩnh Nam, nói không chừng còn có cả súng máy và thuốc nổ các loại. Vì thế được sự phê chuẩn của quân ủy điều động một sư đoàn đóng quân ở thành phố Mặc Hương khẩn cấp hành quân đến thôn đập Thiên Thủy của thị trấn Lâm Tuyền phối hợp với công an và cảnh sát truy bắt tên sát nhân.
Trong lúc nhất thời gió nổi mây cuộn, sóng ngầm chuyển động.
Đoàn xe quân sự chạy ầm ầm trên đường lớn của thị trấn Lâm Tuyền. Người hai bên đường đều tỉnh giấc, cho là một cuộc diễn tập quy mô lớn, tất cả đều không ngủ bật tivi lên chờ thông báo.
Đêm nay nhất định là một đêm không ngủ.
Ảnh hưởng của nó lan đến bao nhiêu người thì không thể tính hết.
Huyện ủy Ngư Dương, thị ủy thành phố Mặc Hương, ngay cả phòng họp tỉnh ủy cũng sáng đèn. Xui xẻo nhất là thị trấn Lâm Tuyền vừa mới dập tắt được đám cháy, bí thư Tần Chí Minh và chủ tịch thị trấn Thái Đại Giang vừa nghỉ ngơi được một lát thì nhận được đồng thời các loại mệnh lệnh của bí thư huyện ủy, bí thư thị ủy, bí thư phụ trách chính pháp của tỉnh ào ạt ập tới, khẩu khí đều lộ vẻ nghiêm nghị, quan uy qua điện thoại cũng đủ đè chết cả hai người.
Đội cứu viện lên đường sớm nhất bị chặn lại ở giữa đường đến thôn đập Thiên Thủy, ở một nơi mà người dân thôn gọi là mỏm Long Quy. Xe cộ bị dồn lún ở đây không có cách nào để đi qua, mặc dù chủ tịch thị trấn Thái Đại Giang trước đó đã tổ chức mười mấy người đào bới nhưng bởi vì không có máy móc cơ khí lớn nên không thể bẩy được mấy khối đá lớn nặng cả mấy ngàn cân.
Tề Thiên gấp gáp đến nỗi nhảy chồm chồm như con gà tây, hét lớn mấy tiếng rồi rút phăng khẩu súng ra làm cho phó chủ tịch thị trấn Trương Hi Lâm đang chỉ huy ở hiện trường mềm nhũn cả hai chân, suýt nữa thì tè ra ở trong quần.
Tân chủ nhiệm ban tổng hợp Lưu Trì cho là bản thân mình là anh hùng, xem đây chính là cơ hội tốt để nịnh bợ lãnh đạo. Hơn nữa Lưu Trì khẳng định thượng úy Tề Thiên dù có gan lớn bao nhiêu cũng không dám nổ súng bởi vì đây không phải là tội phạm giết người, nổ súng bừa bãi chắc chắn sẽ phải ra tòa án quân sự .
Thằng ranh này tức thì xông lên phía trước cãi cọ:
- Đồng chí thượng úy, đây do thiên tai chứ không phải là người gây ra. Chúng tôi ở đây nghèo nàn không có máy móc cơ khí nên cũng đành hết cách, mời anh lịch sự với chủ tịch Trương một chút, ông ấy không phải là lính của anh.
- Cái gì! Lão không phải là lính tao nhưng hôm nay tao lấy lý do làm việc bất lực cản trở chiến đấu, đầu tiên phải bắn vỡ trứng mày!
Nghe “đoành” một tiếng chói tai rồi thấy đất cày lên dưới chân Lưu Trì, sau khi bụi đất lắng xuống gã mới biết được đây đích thật là hàng thật giá thật chứ không phải đồ chơi.
Lưu Trì bị dọa cho ngồi phệt xuống đất, vãi cả linh hồn trong quần cũng không biết, chỉ cảm giác dưới mông có gì ấm ấm mềm mềm.
- Ngu ngốc! Còn không đi khiêng đá đi!
Trương Hi Lâm cũng tái mét mặt, cấp dưới gì mà dám đi trêu chọc Tề Thiên và một đám cảnh sát vũ trang. Nếu không phải nể mặt mũi chú gã là Lưu Vĩnh Trạch thì y chỉ muốn một cước đá bay xuống vách núi cho chó ăn.
- Một đám vô dụng!
Tề Thiên bực tức mắng to rồi phát ra mệnh lệnh:
- Toàn thể xuống xe chạy bộ, tiến hành huấn luyện dã chiến.
Huấn luyện dã chiến thật ra là chạy đường dài, đối với đám lính đặc chủng thì bình thường nhưng với đám cảnh sát vũ trang thì ăn không vào, khổ sở lẽo đẽo chạy sau. Tuy nhiên Tề Thiên rất nhanh chóng lấy ra một khẩu tiểu liên tự động quét qua dưới đất một băng.
Đát đát đát......
Hoa lửa bắn ra tung tóe......
Tề Thiên uy mãnh rống to một tiếng, xem chừng ai dám chậm trễ sẽ xử bắn ngay tại chỗ. Làm các kiểu đội trưởng, sở trưởng, phân cục trưởng công an bình thường quen sung sướng vội vàng liều mạng chạy trối chết.
Đùa giỡn, không đuổi theo có được không?
Mệt chết còn hơn là bị xem như lính đào ngũ bị bắn chết, ít ra còn có chút tiền tuất liệt sỹ cho người nhà. Nhìn bộ dạng tên thượng úy như hung thần ác sát, nói không chừng là dám nổ súng lập tức! Thân thể bình thường tốt nhất không nên đụng chạm với súng ống.
- Diệp Phàm! Tôi lấy danh nghĩa lãnh đạo tỉnh yêu cầu anh lập tức dừng đuổi bắt.
Đội trưởng Lý Xương Hải hét to qua điện thoại.
- Không được! Chết cũng phải đuổi theo.
Diệp Phàm nói rồi cúp luôn điện thoại phóng đi.
- Đồ cứng đầu! Có muốn mạng nữa hay không đây!
Đội trưởng Lý giận đến rung người, vội vàng gọi đến huyện ủy Ngư Dương.
Một lát sau!
- Diệp Phàm! Tôi là bí thư huyện ủy Lý Hồng Dương, ran lệnh cho anh lập tức dừng truy bắt để quay lại thôn đập Thiên Thủy, đây là mệnh lệnh hiểu chưa?
Lý Hồng Dương nói giọng khàn khàn.
- Không được...... Thật xin lỗi bí thư Lý, bọn chó chết này giết người, tôi phải báo thù! Báo thù......
Diệp Phàm thở hào hển nói mấy câu quật cường rồi lại cúp điện thoại.
- Ai! Đồ ngốc a! Chỉ bằng với một chút thân thủ nho nhỏ của cậu không phải là đi chịu chết sao.
Lý Hồng Dương trong lòng đau xót mắng một câu thô tục:
- Mấy người mau bảo bọn cảnh sát vũ trang nhanh lên một chút cho tôi, cứu người làm trọng. Thằng nhóc này tốt a!
Bất đắc dĩ Lý Hồng Dương phải gọi điện thoại đến thành phố Mặc Hương.
Không lâu sau!
- Diệp Phàm! Tôi là bí thư thị ủy Dương Quốc Đống, lập tức trở lại cho tôi. Không nghe tổ chức ra lệnh thì khai trừ công chức!
Bí thư thị ủy thành phố Mặc Hương Dương Quốc Đống sau khi nhận được điện thoại của bí thư huyện Ngư Dương Lý Hồng Dương hừ một tiếng nói:
- Đồ vô dụng, ngay cả cán bộ cấp ban cũng nói không được.
Sau đó gọi điện tiếp cho Diệp Phàm, y không tin một cán bộ cấp ban nho nhỏ lại dám cãi lệnh mình, nếu như vậy thì mình làm bí thư thị ủy còn nói được ai.
- Khai trừ thì khai trừ, tôi có thất nghiệp cũng phải giết chết mấy tên khốn kiếp này đã! Thằng cụ nó Điêu Lục Thuận!
Diệp Phàm bị ép đến điên lên, mắng một câu thô tục rồi cúp luôn điện thoại. Hắn giờ căn bản không biết là ai gọi điện, khí uất đã trào lên tận cổ. Nghĩ đến thân thể mềm mại, sự dịu dàng của Diệp Nhược Mộng là trong lòng hắn lại đau như dao cắt.
- Mắng người nào? Là Điêu Lục Thuận à!
Dương Quốc Đống xạm mặt chữa thẹn
/3320
|