Thấy Trần Thái Trung đi vào, Tần Liên Thành nhìn hắn cười cười, thái độ hòa ái mà trước nay chưa từng thấy. Anh ta thuận tay đưa qua một phần công văn. Đây là đơn xin tạm thời thành lập phòng Nghiệp vụ 2 của Văn phòng thu hút đầu tư.
Văn phòng Thành ủy, văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố, Dương Nhuệ Phong, Đoàn Vệ Hoa và Chương Nghiêu Đông đều "Đồng ý" phê chuẩn chỉ thị. Ban đầu còn phải thêm cả Ủy ban Kế hoạch. Tuy nhiên, Tần Liên Thành vốn là nhân vật số một của Ủy ban Kế hoạch, nên cho qua.
Trần Thái Trung nhìn qua thoáng sửng sốt há hốc mồm. Hắn biết Văn phòng thu hút đầu tư là một vũng nước sâu, nhưng hắn lại không ngờ, tạm thời thành lập một phòng, lại kinh động tới nhiều người như vậy, cần chữ ký của nhiều người như vậy.
Thực sự là mở mang kiến thức! Hắn ngẩng đầu nhìn Tần Liên Thành, không nói gì. Hiện tại, trong trường hợp này, hẳn là lãnh đạo lên tiếng mới đúng. Về điều này hắn vô cùng rõ ràng.
- Chủ tịch thành phố Vệ Hoa cũng rất ủng hộ công tác của chúng ta.
Tần Liên Thành thản nhiên nói một câu, lại chuyển sang nói tới một đề tài đang nổi khác.
- Đúng rồi, Tiểu Trần, anh cảm thấy Thụy Viễn có bao nhiêu khả năng sẽ đầu tư ở Phượng Hoàng chúng ta?
Nói thật, Chủ nhiệm Tần thật sự cảm thấy hơi khó hiểu. Với lai lịch của Trần Thái Trung, Chương Nghiêu Đông ủng hộ phòng Nghiệp vụ 2, cũng là chuyện mà anh ta đã sớm nghĩ đến. Nhưng phản ứng bên Đoàn Vệ Hoa, đã chứng minh Ủy ban nhân dân thành phố cũng cực kỳ coi trọng phòng Nghiệp vụ 2 này.
Văn phòng thu hút đầu tư vốn là sự kết hợp của hai bộ máy Chính - Đảng. Hơn nữa, xét về tính chất mà nói, phạm vi quản lý của Ủy ban nhân dân thành phố lớn hơn một chút. Xét theo quy trình bình thường mà nói, Ủy ban nhân dân thành phố có mấy người ký tên, cũng không phải chỉ một lát là có thể nắm được hoàn toàn.
Nhưng không ngờ, Đoàn Vệ Hoa lại tự mình gọi điện thoại cho Phó Chủ tịch thành phố Dương Nhuệ Phong, người quản lý chính về mặt kinh tế. Hơn nữa, Văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố cũng vô cùng phối hợp. Thật ngạc nhiên, chỉ trong nửa giờ ngắn ngủn bốn người đã ký tên xong. Chỉ có thể nói là kỳ tích.
Ở trong quan trường, các quy trình tương tự như vậy được thực hiện với hiệu suất khác nhau, là một loại ám hiệu rất tinh tế. Tuy rằng ám hiệu này ở rất nhiều thời điểm, đều bị che dấu bởi các loại lý do và vịn cớ, có khi thậm chí sẽ làm một vài người khác hiểu lầm —— Nếu bởi vì Cảnh Tĩnh Lịch đi công tác, mà làm cho bốn người này không thể ký tên nhanh như vậy, anh dám nói sự ủng hộ của Ủy ban nhân dân thành phố đối với công tác này không đủ sao?
Nhưng tốc độ làm việc nhanh như vậy, thậm chí ngay cả các bộ môn có liên quan căn bản cũng chưa có thời gian trao đổi tin tức. Điều này hiển nhiên không đơn giản chỉ là coi trọng. Chủ nhiệm Tần đã tiếp xúc với bên Ủy ban nhân dân thành phố cũng không phải một tháng, hai tháng. Tất nhiên trong lòng anh ta cũng biết rất rõ ràng.
Trần Thái Trung đã sớm cân nhắc về đối tượng đầu tư. Hắn biết chức trưởng phòng Phòng Nghiệp vụ 2 này không dễ dàng làm như vậy. Nghe Tần Liên Thành hỏi như vậy, không nhịn được mà thoáng nhìn qua,
- Tính khả năng... tôi nghĩ là rất lớn. Thụy Viễn đặc biệt cảm kích Bí thư Nghiêu Đông đã coi trọng bọn họ.
- Ừ, thế thì tốt.
Tần Liên Thành khẽ gật đầu, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào hắn, không hề nháy mắt.
- Anh cảm thấy, chúng ta còn cần làm gì nữa, mới có thể biến ưu thế chuyển hóa thành thế thắng đây?
- Cái này...
Trần Thái Trung giả vờ trầm ngâm, tạm dừng một chút, mới nói ra đáp án. Đương nhiên, lời của hắn vẫn mơ hồ như trước.
- Cá nhân tôi cho rằng, chủ yếu vẫn phải xem chính sách và mức độ ưu đãi của Thành phố đối với hạng mục này. Nếu điều kiện đủ rồi, dù đuổi anh ta, anh ta cũng sẽ không đi.
“Tôi nói, anh có thể đừng nói những lời vô nghĩa được hay không?” Tần Liên Thành có chút buồn bực. Đương nhiên, anh ta biết thương nhân trục lợi, vấn đề là, cái gì mới gọi là "Điều kiện đủ rồi" chứ?
- Bình thường, khi hai ngươi nói chuyện, sao không thử hỏi dò anh ta một chút về mong muốn của anh ta đối với chính sách của nhà nước cho hạng mục này chứ?
- Anh ta không nói với tôi về chuyện này. Ngay cả lúc khảo sát cũng không muốn dẫn tôi theo.
Trần Thái Trung cười khổ một tiếng, lắc đầu.
- Hiện tại quan hệ của tôi với anh ta cũng khá xa cách. Dà... Nghiêm khắc mà nói, chỉ xem như hơn một bằng hữu một chút.
Thụy Viễn muốn hắn hỗ trợ tìm hiểu chính sách mấu chốt của thành phố. Ngay lúc đó, trong hoàn cảnh đó, trái lại hắn đã hàm hàm hồ hồ nhận lời, nhưng hắn tuyệt đối không có hứng thú để ý tới chuyện như vậy.
Đúng, tài chính của thành phố dư ra, không có khả năng cất vào túi hắn. Đồng thời, Thụy Viễn đầu tư ít đi hoặc là hưởng chính sách ưu đãi nên dư tiền ra, cũng không có khả năng toàn bộ số tiền đó được chuyển lại cho hắn.
Vậy bạn hữu nhiều hơn để làm gì? Các người thích gây ức ép như thế nào thì cứ việc gây sức ép như thế đi.
Hắn nói tình huống như vậy, cũng khá gần với sự suy đoán của Tần Liên Thành. Nghe hắn giải thích như thế, Chủ nhiệm Tần cũng không cáu giận, chỉ có thể yên lặng gật đầu.
- Ừ, công tác có thể làm thành như vậy. Tiểu Trần, tôi rất xem trọng tiềm lực của anh.
Vừa nói, anh ta vừa kéo ngăn bàn làm việc ra, lấy ra một hộp nhựa. Bên trong là một con dấu đỏ rực.
- Con dấu tạm thời này, anh lấy dùng trước đi. Chờ sau này chính thức sẽ làm lại.
Đây chính là con dấu của "Phòng Nghiệp vụ 2". Thoạt nhìn, tuy rằng trông nó rất bình thường, nhưng mục tiêu phấn đấu cả đời của bao nhiêu người, không phải là một con dấu nhỏ như vậy hay sao?
- Ha ha, tôi cũng không vội.
Trần Thái Trung nói
Ban đầu, hắn đã muốn đi lên lấy con dấu kia. Tuy nhiên, ngay sau đó hắn lại thấy làm vậy thật sự quá hấp tấp. Cuối cùng, cứng rắn đứng ở nơi đó.
Đương nhiên, nếu ngồi trở lại, thì hành động này rất chướng mắt. Hắn âm thầm dùng lực vào đôi chân và phần eo, không ngờ liền nhẹ nhàng mà ngồi xuống. Lúc này, nếu có người cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện mông hắn còn cách mặt ghế dựa, ước chừng có bốn, năm centimet.
May là tôi, đổi lại là người khác, có thể duy trì tư thế này hay không, thật sự khó mà nói được. Nghĩ đến đây, không ngờ Trần Thái Trung lại mơ hồ có chút đắc ý.
Đúng vào lúc này, Lý Kế Phong gõ cửa đi đến. Anh ta cũng không thèm liếc mắt nhìn Trần Thái Trung một cái, lập tức đi tới trước mặt Tần Liên Thành, hai tay cầm một tập công văn cần đóng dấu đẩy qua.
- Chủ nhiệm Tần, đây là tài liệu tuyên truyền thu hút đầu tư của chúng tôi. Anh xem có chỗ nào cần sửa chữa hay không...
Tần Liên Thành nhận tài liệu, thuận tay lật lên xem. Mới nhìn hai trang, đã lắc đầu trả tài liệu lại cho Lý Kế Phong.
- Không được, chữ viết quá nhỏ, ai có khả năng nhìn anh thao thao bất tuyệt thế này chứ? Cầm về làm lại, phải nhấn mạnh!
- Tôi cũng nghĩ là như vậy. Ha ha.
Khuôn mặt Lý Kế Phong tươi cười nhận tài liệu, tay run lên, rút ra hai tờ trong tập tài liệu.
- Cho nên, tôi còn yêu cầu bọn họ viết một bản tóm tắt...
Tần Liên Thành sửng sốt, lại nhận lấy hai tờ kia xem. Lý Kế Phong ở một bên không để lỡ cơ hội liền giải thích.
- Phần đầu mở ra sẽ giới thiệu về mục lục của các phần chi tiết bên trong, còn kèm theo số trang cụ thể. Bởi vậy, nếu có người muốn xem tư liệu nói tỉ mỉ hơn cũng có thể tìm được.
- Nếu không giải thích, kể lại tỉ mỉ như vậy, cũng không thể trình bày được những phát triển, chuyển biến từng ngày của thành phố Phượng Hoàng ta trong hai năm nay, anh nói đúng không?
Trần Thái Trung ở một bên nhìn xem rồi lắc đầu. Hắn chiếm chiếc ghế đối diện với bàn làm việc của Tần Liên Thành. Lý Kế Phong cũng chỉ có thể đứng thẳng ở bên cạnh Tần Liên Thành mà giải thích. Mùi vị nịnh nọt đó, muốn nồng đậm bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Lý Kế Phong này, đối nhân xử thế cũng xem như rất khéo léo. Tuy nhiên, anh nha, mỗi lần đều gây khó dễ cho tôi, còn muốn cười nhạo tôi. Hàng rào giữa hai ta, chậm rãi mà hình thành rồi.
Căn bản không cần chậm rãi. Nửa giờ sau, lửa giận trong lòng Trần Thái Trung đã đạt tới đỉnh cao. Thằng nhãi Lý Kế Phong này vẫn chưa nói chuyện với Chủ nhiệm Tần xong. Hắn rõ ràng bị đặt sang một bên.
Trên thực tế, Tần Liên Thành thật sự rất coi trọng phần tài liệu này. Anh ta vô cùng nghiêm túc thảo luận với Lý Kế Phong.
Con mẹ nó, Trần Thái Trung thật sự phát hỏa. Mông hắn còn thực sự treo lơ lửng, tư thế này làm người ta thật sự rất khó chịu. Cho dù hắn là La Thiên thượng tiên, nhưng thân thể còn là của loài người, cũng không thể hóa thành chuồn chuồn hay loại nào đó mà "giả ngồi" được lâu như vậy, thật sự sẽ có cảm giác tê dại hai chân.
Tìm một cơ hội, hắn ngồi xuống mà không làm người khác chú ý, trong lòng cũng thầm mắng lớn: “Lý Kế Phong, tiểu tử ngươi cứ chờ đấy. Không thể bỏ qua chuyện này như vậy được.”
Cuối cùng, Lý Kế Phong cũng phải rời khỏi. Trần Thái Trung gắt gao trừng mắt với người này, tính cho người này nhìn thấy một ánh mắt mà suốt đời anh ta cũng không quên được. Ai ngờ khi bốn mắt nhìn nhau, hắn mới ngạc nhiên phát hiện: ánh mắt Lý Kế Phong nhìn về phía mình đầy oán độc, có lẽ còn vượt xa hơn cả chính mình?
Mẹ kiếp, tôi trêu anh, chọc giận anh sao? Trần Thái Trung nhất thời phẫn nộ, tâm tình thực sự muốn đứng dậy đánh bẹp người này.
Vẫn là lời nói của Chủ nhiệm Tần, kéo sự chú ý của hắn trở lại.
- Đúng rồi Tiểu Trần, giấy chứng nhận của cậu còn ở tại Quận Hoành Sơn. Việc điều chỉnh cấp bậc hành chính có hơi chút khó khăn, đành phải hoãn lại một chút.
Ý của lời này đã rất rõ ràng. Anh là người quận Hoành Sơn. Phó phòng lên trưởng phòng là phải theo chỉ tiêu. Dù thế nào chúng tôi cũng không thể cầm gậy chỉ ra phía ngoài là được đi?
Không phải anh chính thức điều tôi đến văn phòng thu hút đầu tư là được rồi sao? Trần Thái Trung hơi căm tức, tôi thành người văn phòng thu hút đầu tư, tóm lại không thể nói giấy chứng nhận không thích hợp đúng chứ?
Nhìn hắn trầm mặc không nói, Tần Liên Thành cũng biết lời này nói ra hơi nặng. Tuy nhiên, sự thật là như thế, trốn mãi cũng không trốn được.
- Biên chế của Văn phòng thu hút đầu tư chỉ có hai mươi bốn người...
Nói tới đây, Chủ nhiệm Tần cười khổ một tiếng.
- Hiện tại có đến bốn mươi tám người, có vài đồng chí, ha hả, quan hệ công tác thật sự không tiện giải quyết.
- Có bốn mươi tám người?
Trần Thái Trung kinh ngạc lặp lại một lần nữa. Thôi đi, bình thường tôi đến, hình như cũng chỉ khoảng mười người thôi. Cộng thêm những người không thường thấy, dường như cũng không vượt qua ba mươi người đi?
- Ha ha.
Tần Liên Thành cười khổ một tiếng, cũng không nói lại: Người không tới làm, anh muốn anh ta phải nói như thế nào? Chẳng lẽ nói cũng may mà anh ta còn ngồi đây.
- Ừ, qua hai ngày nữa là đến Trung thu, đến lúc đó sẽ phát phúc lợi. Chắc anh có thể gặp được tất cả mọi người.
Phúc lợi ở Văn phòng thu hút đầu tư, ở cơ quan trực thuộc thành phố Phượng Hoàng là số một, nhiều vô số. Tính xuống, không ít hơn hai ngàn. Bình thường, đây là thời điểm mà số người trong danh sách luôn phải xuất hiện —— không đến sao có thể lĩnh được phúc lợi này chứ?
Văn phòng Thành ủy, văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố, Dương Nhuệ Phong, Đoàn Vệ Hoa và Chương Nghiêu Đông đều "Đồng ý" phê chuẩn chỉ thị. Ban đầu còn phải thêm cả Ủy ban Kế hoạch. Tuy nhiên, Tần Liên Thành vốn là nhân vật số một của Ủy ban Kế hoạch, nên cho qua.
Trần Thái Trung nhìn qua thoáng sửng sốt há hốc mồm. Hắn biết Văn phòng thu hút đầu tư là một vũng nước sâu, nhưng hắn lại không ngờ, tạm thời thành lập một phòng, lại kinh động tới nhiều người như vậy, cần chữ ký của nhiều người như vậy.
Thực sự là mở mang kiến thức! Hắn ngẩng đầu nhìn Tần Liên Thành, không nói gì. Hiện tại, trong trường hợp này, hẳn là lãnh đạo lên tiếng mới đúng. Về điều này hắn vô cùng rõ ràng.
- Chủ tịch thành phố Vệ Hoa cũng rất ủng hộ công tác của chúng ta.
Tần Liên Thành thản nhiên nói một câu, lại chuyển sang nói tới một đề tài đang nổi khác.
- Đúng rồi, Tiểu Trần, anh cảm thấy Thụy Viễn có bao nhiêu khả năng sẽ đầu tư ở Phượng Hoàng chúng ta?
Nói thật, Chủ nhiệm Tần thật sự cảm thấy hơi khó hiểu. Với lai lịch của Trần Thái Trung, Chương Nghiêu Đông ủng hộ phòng Nghiệp vụ 2, cũng là chuyện mà anh ta đã sớm nghĩ đến. Nhưng phản ứng bên Đoàn Vệ Hoa, đã chứng minh Ủy ban nhân dân thành phố cũng cực kỳ coi trọng phòng Nghiệp vụ 2 này.
Văn phòng thu hút đầu tư vốn là sự kết hợp của hai bộ máy Chính - Đảng. Hơn nữa, xét về tính chất mà nói, phạm vi quản lý của Ủy ban nhân dân thành phố lớn hơn một chút. Xét theo quy trình bình thường mà nói, Ủy ban nhân dân thành phố có mấy người ký tên, cũng không phải chỉ một lát là có thể nắm được hoàn toàn.
Nhưng không ngờ, Đoàn Vệ Hoa lại tự mình gọi điện thoại cho Phó Chủ tịch thành phố Dương Nhuệ Phong, người quản lý chính về mặt kinh tế. Hơn nữa, Văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố cũng vô cùng phối hợp. Thật ngạc nhiên, chỉ trong nửa giờ ngắn ngủn bốn người đã ký tên xong. Chỉ có thể nói là kỳ tích.
Ở trong quan trường, các quy trình tương tự như vậy được thực hiện với hiệu suất khác nhau, là một loại ám hiệu rất tinh tế. Tuy rằng ám hiệu này ở rất nhiều thời điểm, đều bị che dấu bởi các loại lý do và vịn cớ, có khi thậm chí sẽ làm một vài người khác hiểu lầm —— Nếu bởi vì Cảnh Tĩnh Lịch đi công tác, mà làm cho bốn người này không thể ký tên nhanh như vậy, anh dám nói sự ủng hộ của Ủy ban nhân dân thành phố đối với công tác này không đủ sao?
Nhưng tốc độ làm việc nhanh như vậy, thậm chí ngay cả các bộ môn có liên quan căn bản cũng chưa có thời gian trao đổi tin tức. Điều này hiển nhiên không đơn giản chỉ là coi trọng. Chủ nhiệm Tần đã tiếp xúc với bên Ủy ban nhân dân thành phố cũng không phải một tháng, hai tháng. Tất nhiên trong lòng anh ta cũng biết rất rõ ràng.
Trần Thái Trung đã sớm cân nhắc về đối tượng đầu tư. Hắn biết chức trưởng phòng Phòng Nghiệp vụ 2 này không dễ dàng làm như vậy. Nghe Tần Liên Thành hỏi như vậy, không nhịn được mà thoáng nhìn qua,
- Tính khả năng... tôi nghĩ là rất lớn. Thụy Viễn đặc biệt cảm kích Bí thư Nghiêu Đông đã coi trọng bọn họ.
- Ừ, thế thì tốt.
Tần Liên Thành khẽ gật đầu, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào hắn, không hề nháy mắt.
- Anh cảm thấy, chúng ta còn cần làm gì nữa, mới có thể biến ưu thế chuyển hóa thành thế thắng đây?
- Cái này...
Trần Thái Trung giả vờ trầm ngâm, tạm dừng một chút, mới nói ra đáp án. Đương nhiên, lời của hắn vẫn mơ hồ như trước.
- Cá nhân tôi cho rằng, chủ yếu vẫn phải xem chính sách và mức độ ưu đãi của Thành phố đối với hạng mục này. Nếu điều kiện đủ rồi, dù đuổi anh ta, anh ta cũng sẽ không đi.
“Tôi nói, anh có thể đừng nói những lời vô nghĩa được hay không?” Tần Liên Thành có chút buồn bực. Đương nhiên, anh ta biết thương nhân trục lợi, vấn đề là, cái gì mới gọi là "Điều kiện đủ rồi" chứ?
- Bình thường, khi hai ngươi nói chuyện, sao không thử hỏi dò anh ta một chút về mong muốn của anh ta đối với chính sách của nhà nước cho hạng mục này chứ?
- Anh ta không nói với tôi về chuyện này. Ngay cả lúc khảo sát cũng không muốn dẫn tôi theo.
Trần Thái Trung cười khổ một tiếng, lắc đầu.
- Hiện tại quan hệ của tôi với anh ta cũng khá xa cách. Dà... Nghiêm khắc mà nói, chỉ xem như hơn một bằng hữu một chút.
Thụy Viễn muốn hắn hỗ trợ tìm hiểu chính sách mấu chốt của thành phố. Ngay lúc đó, trong hoàn cảnh đó, trái lại hắn đã hàm hàm hồ hồ nhận lời, nhưng hắn tuyệt đối không có hứng thú để ý tới chuyện như vậy.
Đúng, tài chính của thành phố dư ra, không có khả năng cất vào túi hắn. Đồng thời, Thụy Viễn đầu tư ít đi hoặc là hưởng chính sách ưu đãi nên dư tiền ra, cũng không có khả năng toàn bộ số tiền đó được chuyển lại cho hắn.
Vậy bạn hữu nhiều hơn để làm gì? Các người thích gây ức ép như thế nào thì cứ việc gây sức ép như thế đi.
Hắn nói tình huống như vậy, cũng khá gần với sự suy đoán của Tần Liên Thành. Nghe hắn giải thích như thế, Chủ nhiệm Tần cũng không cáu giận, chỉ có thể yên lặng gật đầu.
- Ừ, công tác có thể làm thành như vậy. Tiểu Trần, tôi rất xem trọng tiềm lực của anh.
Vừa nói, anh ta vừa kéo ngăn bàn làm việc ra, lấy ra một hộp nhựa. Bên trong là một con dấu đỏ rực.
- Con dấu tạm thời này, anh lấy dùng trước đi. Chờ sau này chính thức sẽ làm lại.
Đây chính là con dấu của "Phòng Nghiệp vụ 2". Thoạt nhìn, tuy rằng trông nó rất bình thường, nhưng mục tiêu phấn đấu cả đời của bao nhiêu người, không phải là một con dấu nhỏ như vậy hay sao?
- Ha ha, tôi cũng không vội.
Trần Thái Trung nói
Ban đầu, hắn đã muốn đi lên lấy con dấu kia. Tuy nhiên, ngay sau đó hắn lại thấy làm vậy thật sự quá hấp tấp. Cuối cùng, cứng rắn đứng ở nơi đó.
Đương nhiên, nếu ngồi trở lại, thì hành động này rất chướng mắt. Hắn âm thầm dùng lực vào đôi chân và phần eo, không ngờ liền nhẹ nhàng mà ngồi xuống. Lúc này, nếu có người cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện mông hắn còn cách mặt ghế dựa, ước chừng có bốn, năm centimet.
May là tôi, đổi lại là người khác, có thể duy trì tư thế này hay không, thật sự khó mà nói được. Nghĩ đến đây, không ngờ Trần Thái Trung lại mơ hồ có chút đắc ý.
Đúng vào lúc này, Lý Kế Phong gõ cửa đi đến. Anh ta cũng không thèm liếc mắt nhìn Trần Thái Trung một cái, lập tức đi tới trước mặt Tần Liên Thành, hai tay cầm một tập công văn cần đóng dấu đẩy qua.
- Chủ nhiệm Tần, đây là tài liệu tuyên truyền thu hút đầu tư của chúng tôi. Anh xem có chỗ nào cần sửa chữa hay không...
Tần Liên Thành nhận tài liệu, thuận tay lật lên xem. Mới nhìn hai trang, đã lắc đầu trả tài liệu lại cho Lý Kế Phong.
- Không được, chữ viết quá nhỏ, ai có khả năng nhìn anh thao thao bất tuyệt thế này chứ? Cầm về làm lại, phải nhấn mạnh!
- Tôi cũng nghĩ là như vậy. Ha ha.
Khuôn mặt Lý Kế Phong tươi cười nhận tài liệu, tay run lên, rút ra hai tờ trong tập tài liệu.
- Cho nên, tôi còn yêu cầu bọn họ viết một bản tóm tắt...
Tần Liên Thành sửng sốt, lại nhận lấy hai tờ kia xem. Lý Kế Phong ở một bên không để lỡ cơ hội liền giải thích.
- Phần đầu mở ra sẽ giới thiệu về mục lục của các phần chi tiết bên trong, còn kèm theo số trang cụ thể. Bởi vậy, nếu có người muốn xem tư liệu nói tỉ mỉ hơn cũng có thể tìm được.
- Nếu không giải thích, kể lại tỉ mỉ như vậy, cũng không thể trình bày được những phát triển, chuyển biến từng ngày của thành phố Phượng Hoàng ta trong hai năm nay, anh nói đúng không?
Trần Thái Trung ở một bên nhìn xem rồi lắc đầu. Hắn chiếm chiếc ghế đối diện với bàn làm việc của Tần Liên Thành. Lý Kế Phong cũng chỉ có thể đứng thẳng ở bên cạnh Tần Liên Thành mà giải thích. Mùi vị nịnh nọt đó, muốn nồng đậm bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Lý Kế Phong này, đối nhân xử thế cũng xem như rất khéo léo. Tuy nhiên, anh nha, mỗi lần đều gây khó dễ cho tôi, còn muốn cười nhạo tôi. Hàng rào giữa hai ta, chậm rãi mà hình thành rồi.
Căn bản không cần chậm rãi. Nửa giờ sau, lửa giận trong lòng Trần Thái Trung đã đạt tới đỉnh cao. Thằng nhãi Lý Kế Phong này vẫn chưa nói chuyện với Chủ nhiệm Tần xong. Hắn rõ ràng bị đặt sang một bên.
Trên thực tế, Tần Liên Thành thật sự rất coi trọng phần tài liệu này. Anh ta vô cùng nghiêm túc thảo luận với Lý Kế Phong.
Con mẹ nó, Trần Thái Trung thật sự phát hỏa. Mông hắn còn thực sự treo lơ lửng, tư thế này làm người ta thật sự rất khó chịu. Cho dù hắn là La Thiên thượng tiên, nhưng thân thể còn là của loài người, cũng không thể hóa thành chuồn chuồn hay loại nào đó mà "giả ngồi" được lâu như vậy, thật sự sẽ có cảm giác tê dại hai chân.
Tìm một cơ hội, hắn ngồi xuống mà không làm người khác chú ý, trong lòng cũng thầm mắng lớn: “Lý Kế Phong, tiểu tử ngươi cứ chờ đấy. Không thể bỏ qua chuyện này như vậy được.”
Cuối cùng, Lý Kế Phong cũng phải rời khỏi. Trần Thái Trung gắt gao trừng mắt với người này, tính cho người này nhìn thấy một ánh mắt mà suốt đời anh ta cũng không quên được. Ai ngờ khi bốn mắt nhìn nhau, hắn mới ngạc nhiên phát hiện: ánh mắt Lý Kế Phong nhìn về phía mình đầy oán độc, có lẽ còn vượt xa hơn cả chính mình?
Mẹ kiếp, tôi trêu anh, chọc giận anh sao? Trần Thái Trung nhất thời phẫn nộ, tâm tình thực sự muốn đứng dậy đánh bẹp người này.
Vẫn là lời nói của Chủ nhiệm Tần, kéo sự chú ý của hắn trở lại.
- Đúng rồi Tiểu Trần, giấy chứng nhận của cậu còn ở tại Quận Hoành Sơn. Việc điều chỉnh cấp bậc hành chính có hơi chút khó khăn, đành phải hoãn lại một chút.
Ý của lời này đã rất rõ ràng. Anh là người quận Hoành Sơn. Phó phòng lên trưởng phòng là phải theo chỉ tiêu. Dù thế nào chúng tôi cũng không thể cầm gậy chỉ ra phía ngoài là được đi?
Không phải anh chính thức điều tôi đến văn phòng thu hút đầu tư là được rồi sao? Trần Thái Trung hơi căm tức, tôi thành người văn phòng thu hút đầu tư, tóm lại không thể nói giấy chứng nhận không thích hợp đúng chứ?
Nhìn hắn trầm mặc không nói, Tần Liên Thành cũng biết lời này nói ra hơi nặng. Tuy nhiên, sự thật là như thế, trốn mãi cũng không trốn được.
- Biên chế của Văn phòng thu hút đầu tư chỉ có hai mươi bốn người...
Nói tới đây, Chủ nhiệm Tần cười khổ một tiếng.
- Hiện tại có đến bốn mươi tám người, có vài đồng chí, ha hả, quan hệ công tác thật sự không tiện giải quyết.
- Có bốn mươi tám người?
Trần Thái Trung kinh ngạc lặp lại một lần nữa. Thôi đi, bình thường tôi đến, hình như cũng chỉ khoảng mười người thôi. Cộng thêm những người không thường thấy, dường như cũng không vượt qua ba mươi người đi?
- Ha ha.
Tần Liên Thành cười khổ một tiếng, cũng không nói lại: Người không tới làm, anh muốn anh ta phải nói như thế nào? Chẳng lẽ nói cũng may mà anh ta còn ngồi đây.
- Ừ, qua hai ngày nữa là đến Trung thu, đến lúc đó sẽ phát phúc lợi. Chắc anh có thể gặp được tất cả mọi người.
Phúc lợi ở Văn phòng thu hút đầu tư, ở cơ quan trực thuộc thành phố Phượng Hoàng là số một, nhiều vô số. Tính xuống, không ít hơn hai ngàn. Bình thường, đây là thời điểm mà số người trong danh sách luôn phải xuất hiện —— không đến sao có thể lĩnh được phúc lợi này chứ?
/453
|