Nếu đã không có khả năng là nhà xưởng bỏ hoang, nhưng Trần Thái Trung nói như vậy là có ý gì?
Rõ ràng, Trưởng phòng Trần đang nói mát. Anh ta nói vậy vì muốn ruộng đất tốt thôi. Nhất thời Khương Thế Kiệt có chút lo lắng. Ruộng đất tốt ở xã Thanh Cừ không ít, nhưng mấy thôn thuộc quản lý của xã Thanh Cừ đại khái cũng giống với thôn Tiểu Chương. Người dân trong thôn không thân thiện cho lắm.
Xã Thanh Cừ mới xảy ra một sự kiện cực kỳ chấn động mang tính quần thể. Chủ tịch xã Khương tuyệt đối không dám lại có bất kỳ hành động mạo hiểm nào Mặc dù ông ta cũng biết, biện pháp xử lý của thành phố có thể khiến cho mấy người thôn dân này khiếp sợ. Nhưng, những thôn dân này được bồi thường rất tốt. Nhưng lại không bù đắp được sinh mạng chính trị cho ông ta.*
Vẫn nên thận trọng một chút thì tốt hơn!
Vậy chỉ có thể dựa trên diện tích để nghĩ biện pháp. Anh cần một trăm mẫu, vậy cuối cùng tôi cứ cấp cho anh hai trăm mẫu là được chứ gì? Chủ tịch xã Khương bắt đầu bắt tay vào thu xếp chuyện này.
Hiện tại, mục đích Khương Thế Kiệt gọi điện thoại cho Trần Thái Trung chính là anh muốn đất, tôi đã tìm được biện pháp giúp anh rồi. Tuy rằng đất không đủ phì nhiêu, nhưng diện tích cũng đủ lớn, khoảng chừng hơn hai trăm sáu mươi mẫu đất!
Về phần anh muốn lấy nó để làm cái gì, thì đó là chuyện của anh. Thủ tục có liên quan, anh phải tự làm. Khương Thế Kiệt đã trực tiếp nói rõ những lời này trong điện thoại. Thật sự, khả năng của một chủ tịch xã như tôi cũng có hạn.
Lúc Trần Thái Trung hiểu Khương Thế Kiệt gọi đến để thông báo đã tìm được mảnh đất, trong lòng không nén nổi vui mừng. Ha, chính là nó, tôi bảo rồi mà, sao lại có mảnh đất lớn đến như vậy chứ.
Thì ra, Khương Thế Kiệt trực tiếp tìm một ngọn núi nhỏ. Tuy rằng trên núi nhiều đá không thích hợp cho việc trồng trọt, nhưng tầm nhìn rộng, xe di chuyển được vào trong này. Người bình thường làm sao thấy được?
Lần này Chủ tịch xã Khương cấp cho chỗ này quả thực không tồi. Ngọn núi nhỏ này chỉ cách đường quốc lộ hơn ba trăm mét. Đằng sau là con mương chính của xã Thanh Cừ chậm rãi chảy qua. Hai bên đều không có hộ gia đình nào sinh sống. Ra vào cũng rất thuận tiện.*
Cây trên núi phát triển khá dầy. Tuy nhiên những cây đại thụ đều bị những hộ nông dân vụng trộm chặt mất, chỉ còn một vài cây nhỏ. Địa thế cũng khá là bằng phẳng. Trần Thái Trung vừa nhìn đã thích ngay. Nếu sau này không có việc gì, tới đây hít thở không khí cũng tốt.
Chỉ có điều hơi xa thành phố.
Khi Bưu mặt chó và Mã Phong Tử nhìn thấy cũng phải trợn mắt há hốc mồm:
-Anh Trần, chỗ này…chỗ này. Anh định để xe ô tô ở chỗ này sao?
Chỗ này dùng để xe đúng là không tồi. Nhưng mà, một đống xe để ở ngoài trời như vậy cũng không phải là cách thích hợp. Hơn nữa, địa thế nơi này cũng không thực sự bằng phẳng. Khó trách hai người thắc mắc như vậy.
- Đương nhiên là không phải rồi.
Trần Thái Trung nhẫn nại trả lời. Chỉ có điều, hắn cũng không biết nơi này còn có thể dùng để làm gì.
- Ừ, tôi còn có sự sắp xếp khác…
- Anh Trần định khai thác, phát triển bất động sản sao?
Đầu Mã Phong Tử cũng không phải để làm cảnh:
- Môi trường ở đây thực sự rất tốt. Giao thông tiện lợi. Phong cảnh còn có con mương chính. Tuy nhiên, để xây dựng lại quá khó khăn. Hơn nữa…..
Trần Thái Trung nghe được, trong lòng cũng hơi dao động. Tuy kiếp trước hắn quá đần độn, nhưng bất động sản chính là con gà đẻ trứng vàng. Hắn vẫn hiểu được điều này. Trong ấn tượng của hắn, ngoại trừ buôn lậu súng ống đạn dược, buôn lậu thuốc phiện hoặc là bán phần mềm WINDOWS, may ra số tiền kiếm được mới ngang với kinh doanh bất động sản.
Lúc này, việc khai thác, phát triển bất động sản ở thành phố Phượng Hoàng đang phát triển tới cao trào. Tuy nhiên giá nhà cứ lên cao vót rồi lại điên cuồng tụt xuống thấp. Người đầu cơ nhà đất cũng ít. Nói một cách tương đối, cũng không nóng không lạnh mà thôi.
Nhưng, muốn làm bất động sản là vì cái gì? Kiếm tiền sao? Điều này…cũng chẳng thú vị lắm. Trần Thái Trung lắc đầu.
- Hơn nữa cái gì? Lão Mã, anh có thể nói một lần cho xong hay không hả?
Nếu có thể tạo nên chiến tích gì đó, Trần Thái Trung có lẽ còn hứng thú cân nhắc một chút, chứ để kiếm tiền thì chả có chút thú vị gì cả. Tiền trên đời này nhiều như vậy, lúc nào thiếu tiền, chỉ cần xuyên tường vào nhà một vài cán bộ chơi không phải là có ngay sao? Điều này chẳng có chút lực hấp dẫn nào với mình cả.
Tuy nhiên, điều này cũng không cản trở việc hắn nghe hết lời Mã Phong Tử nói. Làm một cấp trên thành công, đôi lúc phải nghe ý kiến của cấp dưới nhiều một chút. Đúng vậy, hắn đang cố gắng khiến bản thân trở thành một nhà lãnh đạo đủ tư cách, mà không phải chỉ dựa vào ưu thế bản thân là một tiên nhân để giành được thắng lợi.*
- Hơn nữa, nơi này cách xa nội thành. Thật sự là rất xa.
Mã Phong Tử vừa cẩn thận nói, vừa liếc mắt lén nhìn sắc mặt của hắn:
- Tôi cho rằng, cho dù có xây dựng nhà ở chỗ này người ta cũng không chắc đến mua với giá cao.
- Ừm, ừm.
Trần Thái Trung chỉ gật đầu không tỏ thái độ gì. Đối với lời nói của Mã Phong Tử cảm thấy không đáng để bình luận. Trong lòng cũng cảm thấy không thể kiên nhẫn được nữa. Anh không còn gì khác để nói nữa sao?
- Có thể xây biệt thự ạ.
Bưu mặt chó lên tiếng.
- Nơi này phong cảnh rất tốt. Không khí ở ngoại ô thành phố cũng tốt hơn trong nội thành rất nhiều…
- Được rồi, được rồi.
Trần Thái Trung bực mình vung tay lên, ngắt lời anh ta.
- Hiện giờ hai người lo thu xếp một chút, chuẩn bị một số thứ để dựng lều trại ở đây. Khi nào chuẩn bị tốt thì nói cho tôi biết. Tôi sẽ đưa xe đến….
Nói xong, hắn liền xoay người đi xuống. Tuy nhiên, trong lòng hắn vẫn luôn cân nhắc. Tốt cuộc chỗ này thích hợp để làmgì? Nếu vô dụng, chỉ cần thuê một thời gian rồi trả lại cho Khương Thế Kiệt là được. Dù sao cũng không thể tiếp tục mua bán xe lậu được.
Ừ, còn phải xử lý thủ tục về mảnh đất này nữa. Đây chính là chuyện làm cho hắn phải đau đầu.
Mới quay về đến thành phố, Lưu Vọng Nam đã gọi điện thoại đến. Cô nói gần đây em họ cô ở dưới quê muốn đến thành phố Phượng Hoàng lập nghiệp. Nghe chị họ mình làm ăn cũng không tồi, nên muốn cô giới thiệu cho mình một chỗ để kinh doanh….
Trần Thái Trung nhất thời có chút không rõ cô muốn nói cái gì. Mãi sau, hắn mới hiểu được. Thì ra, Lưu Vọng Nam muốn hỏi hắn, hiện tại mỏ than kia đã có người nào tiếp nhận hay chưa?
- Không nhận khoán gói thầu đó được.
Trần Thái Trung lắc đầu từ chối. Đây là vấn đề nguyên tắc. Hắn muốn tham gia vào mỏ than, căn bản không phải để kiếm tiền, mà muốn tạo công ăn việc làm ổn định cho nhân viên mà thôi. Hơn nữa, hắn còn muốn nhận dân làng thôn Đông Lâm Thủy vào làm việc:
- Về điểm này, cô phải biết tôi không thiếu tiền, nhưng có thể cho cậu ta làm quản lý nhân viên.
Đương nhiên, đối với việc này, Lưu Vọng Nam là thế nào cũng được.
- Người em họ của tôi cũng là người rất hiểu sự đời. Thế nhưng, cho dù anh có muốn chuyển giao gói thầu này cho nó, thì nó cũng cần phải có tiền để bao thầu chứ! Để nó làm quản lý là được rồi. Dù sao, đây cũng là chuyện năm sau. Cảm ơn anh nha, Thái Trung!
Ngắt điện thoại, Trần Thái Trung lại nhớ tới đập chứa nước ở Đông Lâm Thủy. Hắn lại gọi điện thoại cho Lã Cường hỏi han một chút, mới biết đập chứa nước kia đã được bắt đầu tiến hành cải tạo lại. Trước mắt, thu hoạch vụ thu đã qua, Chủ tịch Lã gọi được nhiều dân thôn Đông Lâm Thủy đến làm việc.
Tuy nhiên, hiện giờ trong quá trình xây dựng cải tạo đập chứa nước, vẫn có một số việc nhỏ khác nhau khiến Lã Cường khá là đau đầu. Hóa ra, chính quyền xã Bạch Phượng phát hiện ra đập chứa nước này hoàn toàn có thể chỉnh sửa cho lớn hớn một chút. Như vậy, lượng nước chứa sẽ tăng lên rất nhiều.
Chủ tịch Lã cho rằng, xã làm vậy là muốn gây khó dễ. Tóm lại vẫn do cá nhân ông ta chủ trì xây dựng cải tạo. Nếu chính quyền xã ra mặt tu sửa, chắc không có sự thay đổi này.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, theo góc độ kỹ thuật mà nói, điều này hoàn toàn hợp lý. Trước kia sở dĩ xã quy hoạch đập chứa nước nhỏ như vậy, là bởi vì tài chính của xã đang eo hẹp, căn bản không dám nghĩ đến.
Lúc này, đã có người coi tiền như rác đứng ra, nguyện ý bỏ tiền của bản thân để cải tạo lại đập chứa nước, mọi người cần gì phải khách khí chứ? Đập chứa nước được sửa lại càng lớn, càng mang lại nhiều lợi ích cho xã. Con người khác đã chết rồi, sao không bỏ ra thêm chút tiền chứ?
Dưới suy nghĩ chủ đạo này, chủ trương ở xã cực kỳ kiên quyết. Ngay cả Chủ tịch xã Trương Hành có mối quan hệ vô cùng tốt với Lã Cường, cũng không tiện mạo hiểm đứng lên phản đối. Nói chung, ông ta vẫn phải suy xét tới một vài ảnh hưởng.
Đương nhiên Lã Cường không chịu làm. Mẹ nó, tôi chỉ muốn làm một vài sự nghiệp công ích để báo đáp xã hội, muốn làm chút chuyện tốt cho xã này thôi, các người thì hay rồi, cho rằng tôi in được tiền đúng ko?
Đúng là rước lấy bực bội, ông đây mặc kệ không làm nữa. Đập chứa nước này, ai thích xây dựng thì đến mà xây dựng đi. Đầu năm nay, muốn làm chút chuyện tốt sao mà khó như vậy chứ?
Đương nhiên Xã Bạch Phượng không dám để ông ta bỏ đi. Đây không phải việc tốt anh muốn làm hay sao? Anh cũng không nhìn xem bởi vì anh nói muốn tu sửa đập chứa nước, xã và quận đã cho anh nhiều chính sách ưu đãi như thế nào!
Dù sao, mồm mép của mấy tên viên chức này vẫn luôn luôn đáng đánh, ầm ĩ đến cả núi hồng, cũng không người có thể nói rõ đâu là đúng, đâu là sai. Nhưng cho dù tranh cãi như thế nào, thì việc cải tạo đập chứa nước cũng không thể bởi vậy mà tạm dừng được.
Trần Thái Trung nghe thế cũng chỉ biết cười khổ. Hiện tại, hắn đã có thể so sánh khá khách quan đối với vấn đề này. Cả hai bên đều có lý cũng đều vô lý. Chuyện diễn ra như vậy cũng rất bình thường. Nói cách khác, nếu chuyện không phát triển như vậy mới là kỳ quặc. Đây mới là xã hội và quan trường Trung Quốc mà hắn quen thuộc.
Đúng vậy, hắn không còn là đứa con nít ranh ngây ngô nữa. Bước vào giới quan trường hơn một năm, đã có bước tiến bộ trong việc thông hiểu tình đời như vậy, có thể thấy được, quan trường thật sự là một nơi tuyệt vời để cho con người trưởng thành nhanh chóng.
Thế nhưng, hắn cũng chẳng hơi đâu mà nghe Lã Cường lải nhải trình bày. Hắn gọi điện thoại, đơn giản là để xác nhận một chút, dân làng thôn Đông Lâm Thủy thế nào, đã được tu sửa đập chứa nước hay chưa. Như vậy, chuyện khai thác than cũng không cần phải quá vội.
Làm xong một loạt chuyện này, Trần Thái Trung nhìn đồng hồ. Nói chung, chỉ như vậy mà một ngày đã trôi qua. Hắn không khỏi lắc đầu thở dài. Người đời đều nói thời gian của những người tu tiên trôi qua rất nhanh. “Trong núi không có tháng, lạnh lẽo không biết năm” mà không biết ở chốn quan trường trong xã hội loài người, nếu thật sự có tâm muốn làm chút chuyện gì đó mà không được như ý, thời gian trôi qua còn nhanh hơn nữa.
Đột nhiên, hắn vô cùng hoài niệm khoảng thời gian uống trà nghiên cứu báo chí trước kia. Đáng tiếc, những ngày thanh thản như vậy lại trôi qua rất nhanh.
Suy nghĩ nhiều cũng vô dụng. Hắn lại lắc đầu, vẫn nên làm rõ xem Hạng Đại Thông kia muốn làm cái gì.
Rõ ràng, Trưởng phòng Trần đang nói mát. Anh ta nói vậy vì muốn ruộng đất tốt thôi. Nhất thời Khương Thế Kiệt có chút lo lắng. Ruộng đất tốt ở xã Thanh Cừ không ít, nhưng mấy thôn thuộc quản lý của xã Thanh Cừ đại khái cũng giống với thôn Tiểu Chương. Người dân trong thôn không thân thiện cho lắm.
Xã Thanh Cừ mới xảy ra một sự kiện cực kỳ chấn động mang tính quần thể. Chủ tịch xã Khương tuyệt đối không dám lại có bất kỳ hành động mạo hiểm nào Mặc dù ông ta cũng biết, biện pháp xử lý của thành phố có thể khiến cho mấy người thôn dân này khiếp sợ. Nhưng, những thôn dân này được bồi thường rất tốt. Nhưng lại không bù đắp được sinh mạng chính trị cho ông ta.*
Vẫn nên thận trọng một chút thì tốt hơn!
Vậy chỉ có thể dựa trên diện tích để nghĩ biện pháp. Anh cần một trăm mẫu, vậy cuối cùng tôi cứ cấp cho anh hai trăm mẫu là được chứ gì? Chủ tịch xã Khương bắt đầu bắt tay vào thu xếp chuyện này.
Hiện tại, mục đích Khương Thế Kiệt gọi điện thoại cho Trần Thái Trung chính là anh muốn đất, tôi đã tìm được biện pháp giúp anh rồi. Tuy rằng đất không đủ phì nhiêu, nhưng diện tích cũng đủ lớn, khoảng chừng hơn hai trăm sáu mươi mẫu đất!
Về phần anh muốn lấy nó để làm cái gì, thì đó là chuyện của anh. Thủ tục có liên quan, anh phải tự làm. Khương Thế Kiệt đã trực tiếp nói rõ những lời này trong điện thoại. Thật sự, khả năng của một chủ tịch xã như tôi cũng có hạn.
Lúc Trần Thái Trung hiểu Khương Thế Kiệt gọi đến để thông báo đã tìm được mảnh đất, trong lòng không nén nổi vui mừng. Ha, chính là nó, tôi bảo rồi mà, sao lại có mảnh đất lớn đến như vậy chứ.
Thì ra, Khương Thế Kiệt trực tiếp tìm một ngọn núi nhỏ. Tuy rằng trên núi nhiều đá không thích hợp cho việc trồng trọt, nhưng tầm nhìn rộng, xe di chuyển được vào trong này. Người bình thường làm sao thấy được?
Lần này Chủ tịch xã Khương cấp cho chỗ này quả thực không tồi. Ngọn núi nhỏ này chỉ cách đường quốc lộ hơn ba trăm mét. Đằng sau là con mương chính của xã Thanh Cừ chậm rãi chảy qua. Hai bên đều không có hộ gia đình nào sinh sống. Ra vào cũng rất thuận tiện.*
Cây trên núi phát triển khá dầy. Tuy nhiên những cây đại thụ đều bị những hộ nông dân vụng trộm chặt mất, chỉ còn một vài cây nhỏ. Địa thế cũng khá là bằng phẳng. Trần Thái Trung vừa nhìn đã thích ngay. Nếu sau này không có việc gì, tới đây hít thở không khí cũng tốt.
Chỉ có điều hơi xa thành phố.
Khi Bưu mặt chó và Mã Phong Tử nhìn thấy cũng phải trợn mắt há hốc mồm:
-Anh Trần, chỗ này…chỗ này. Anh định để xe ô tô ở chỗ này sao?
Chỗ này dùng để xe đúng là không tồi. Nhưng mà, một đống xe để ở ngoài trời như vậy cũng không phải là cách thích hợp. Hơn nữa, địa thế nơi này cũng không thực sự bằng phẳng. Khó trách hai người thắc mắc như vậy.
- Đương nhiên là không phải rồi.
Trần Thái Trung nhẫn nại trả lời. Chỉ có điều, hắn cũng không biết nơi này còn có thể dùng để làm gì.
- Ừ, tôi còn có sự sắp xếp khác…
- Anh Trần định khai thác, phát triển bất động sản sao?
Đầu Mã Phong Tử cũng không phải để làm cảnh:
- Môi trường ở đây thực sự rất tốt. Giao thông tiện lợi. Phong cảnh còn có con mương chính. Tuy nhiên, để xây dựng lại quá khó khăn. Hơn nữa…..
Trần Thái Trung nghe được, trong lòng cũng hơi dao động. Tuy kiếp trước hắn quá đần độn, nhưng bất động sản chính là con gà đẻ trứng vàng. Hắn vẫn hiểu được điều này. Trong ấn tượng của hắn, ngoại trừ buôn lậu súng ống đạn dược, buôn lậu thuốc phiện hoặc là bán phần mềm WINDOWS, may ra số tiền kiếm được mới ngang với kinh doanh bất động sản.
Lúc này, việc khai thác, phát triển bất động sản ở thành phố Phượng Hoàng đang phát triển tới cao trào. Tuy nhiên giá nhà cứ lên cao vót rồi lại điên cuồng tụt xuống thấp. Người đầu cơ nhà đất cũng ít. Nói một cách tương đối, cũng không nóng không lạnh mà thôi.
Nhưng, muốn làm bất động sản là vì cái gì? Kiếm tiền sao? Điều này…cũng chẳng thú vị lắm. Trần Thái Trung lắc đầu.
- Hơn nữa cái gì? Lão Mã, anh có thể nói một lần cho xong hay không hả?
Nếu có thể tạo nên chiến tích gì đó, Trần Thái Trung có lẽ còn hứng thú cân nhắc một chút, chứ để kiếm tiền thì chả có chút thú vị gì cả. Tiền trên đời này nhiều như vậy, lúc nào thiếu tiền, chỉ cần xuyên tường vào nhà một vài cán bộ chơi không phải là có ngay sao? Điều này chẳng có chút lực hấp dẫn nào với mình cả.
Tuy nhiên, điều này cũng không cản trở việc hắn nghe hết lời Mã Phong Tử nói. Làm một cấp trên thành công, đôi lúc phải nghe ý kiến của cấp dưới nhiều một chút. Đúng vậy, hắn đang cố gắng khiến bản thân trở thành một nhà lãnh đạo đủ tư cách, mà không phải chỉ dựa vào ưu thế bản thân là một tiên nhân để giành được thắng lợi.*
- Hơn nữa, nơi này cách xa nội thành. Thật sự là rất xa.
Mã Phong Tử vừa cẩn thận nói, vừa liếc mắt lén nhìn sắc mặt của hắn:
- Tôi cho rằng, cho dù có xây dựng nhà ở chỗ này người ta cũng không chắc đến mua với giá cao.
- Ừm, ừm.
Trần Thái Trung chỉ gật đầu không tỏ thái độ gì. Đối với lời nói của Mã Phong Tử cảm thấy không đáng để bình luận. Trong lòng cũng cảm thấy không thể kiên nhẫn được nữa. Anh không còn gì khác để nói nữa sao?
- Có thể xây biệt thự ạ.
Bưu mặt chó lên tiếng.
- Nơi này phong cảnh rất tốt. Không khí ở ngoại ô thành phố cũng tốt hơn trong nội thành rất nhiều…
- Được rồi, được rồi.
Trần Thái Trung bực mình vung tay lên, ngắt lời anh ta.
- Hiện giờ hai người lo thu xếp một chút, chuẩn bị một số thứ để dựng lều trại ở đây. Khi nào chuẩn bị tốt thì nói cho tôi biết. Tôi sẽ đưa xe đến….
Nói xong, hắn liền xoay người đi xuống. Tuy nhiên, trong lòng hắn vẫn luôn cân nhắc. Tốt cuộc chỗ này thích hợp để làmgì? Nếu vô dụng, chỉ cần thuê một thời gian rồi trả lại cho Khương Thế Kiệt là được. Dù sao cũng không thể tiếp tục mua bán xe lậu được.
Ừ, còn phải xử lý thủ tục về mảnh đất này nữa. Đây chính là chuyện làm cho hắn phải đau đầu.
Mới quay về đến thành phố, Lưu Vọng Nam đã gọi điện thoại đến. Cô nói gần đây em họ cô ở dưới quê muốn đến thành phố Phượng Hoàng lập nghiệp. Nghe chị họ mình làm ăn cũng không tồi, nên muốn cô giới thiệu cho mình một chỗ để kinh doanh….
Trần Thái Trung nhất thời có chút không rõ cô muốn nói cái gì. Mãi sau, hắn mới hiểu được. Thì ra, Lưu Vọng Nam muốn hỏi hắn, hiện tại mỏ than kia đã có người nào tiếp nhận hay chưa?
- Không nhận khoán gói thầu đó được.
Trần Thái Trung lắc đầu từ chối. Đây là vấn đề nguyên tắc. Hắn muốn tham gia vào mỏ than, căn bản không phải để kiếm tiền, mà muốn tạo công ăn việc làm ổn định cho nhân viên mà thôi. Hơn nữa, hắn còn muốn nhận dân làng thôn Đông Lâm Thủy vào làm việc:
- Về điểm này, cô phải biết tôi không thiếu tiền, nhưng có thể cho cậu ta làm quản lý nhân viên.
Đương nhiên, đối với việc này, Lưu Vọng Nam là thế nào cũng được.
- Người em họ của tôi cũng là người rất hiểu sự đời. Thế nhưng, cho dù anh có muốn chuyển giao gói thầu này cho nó, thì nó cũng cần phải có tiền để bao thầu chứ! Để nó làm quản lý là được rồi. Dù sao, đây cũng là chuyện năm sau. Cảm ơn anh nha, Thái Trung!
Ngắt điện thoại, Trần Thái Trung lại nhớ tới đập chứa nước ở Đông Lâm Thủy. Hắn lại gọi điện thoại cho Lã Cường hỏi han một chút, mới biết đập chứa nước kia đã được bắt đầu tiến hành cải tạo lại. Trước mắt, thu hoạch vụ thu đã qua, Chủ tịch Lã gọi được nhiều dân thôn Đông Lâm Thủy đến làm việc.
Tuy nhiên, hiện giờ trong quá trình xây dựng cải tạo đập chứa nước, vẫn có một số việc nhỏ khác nhau khiến Lã Cường khá là đau đầu. Hóa ra, chính quyền xã Bạch Phượng phát hiện ra đập chứa nước này hoàn toàn có thể chỉnh sửa cho lớn hớn một chút. Như vậy, lượng nước chứa sẽ tăng lên rất nhiều.
Chủ tịch Lã cho rằng, xã làm vậy là muốn gây khó dễ. Tóm lại vẫn do cá nhân ông ta chủ trì xây dựng cải tạo. Nếu chính quyền xã ra mặt tu sửa, chắc không có sự thay đổi này.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, theo góc độ kỹ thuật mà nói, điều này hoàn toàn hợp lý. Trước kia sở dĩ xã quy hoạch đập chứa nước nhỏ như vậy, là bởi vì tài chính của xã đang eo hẹp, căn bản không dám nghĩ đến.
Lúc này, đã có người coi tiền như rác đứng ra, nguyện ý bỏ tiền của bản thân để cải tạo lại đập chứa nước, mọi người cần gì phải khách khí chứ? Đập chứa nước được sửa lại càng lớn, càng mang lại nhiều lợi ích cho xã. Con người khác đã chết rồi, sao không bỏ ra thêm chút tiền chứ?
Dưới suy nghĩ chủ đạo này, chủ trương ở xã cực kỳ kiên quyết. Ngay cả Chủ tịch xã Trương Hành có mối quan hệ vô cùng tốt với Lã Cường, cũng không tiện mạo hiểm đứng lên phản đối. Nói chung, ông ta vẫn phải suy xét tới một vài ảnh hưởng.
Đương nhiên Lã Cường không chịu làm. Mẹ nó, tôi chỉ muốn làm một vài sự nghiệp công ích để báo đáp xã hội, muốn làm chút chuyện tốt cho xã này thôi, các người thì hay rồi, cho rằng tôi in được tiền đúng ko?
Đúng là rước lấy bực bội, ông đây mặc kệ không làm nữa. Đập chứa nước này, ai thích xây dựng thì đến mà xây dựng đi. Đầu năm nay, muốn làm chút chuyện tốt sao mà khó như vậy chứ?
Đương nhiên Xã Bạch Phượng không dám để ông ta bỏ đi. Đây không phải việc tốt anh muốn làm hay sao? Anh cũng không nhìn xem bởi vì anh nói muốn tu sửa đập chứa nước, xã và quận đã cho anh nhiều chính sách ưu đãi như thế nào!
Dù sao, mồm mép của mấy tên viên chức này vẫn luôn luôn đáng đánh, ầm ĩ đến cả núi hồng, cũng không người có thể nói rõ đâu là đúng, đâu là sai. Nhưng cho dù tranh cãi như thế nào, thì việc cải tạo đập chứa nước cũng không thể bởi vậy mà tạm dừng được.
Trần Thái Trung nghe thế cũng chỉ biết cười khổ. Hiện tại, hắn đã có thể so sánh khá khách quan đối với vấn đề này. Cả hai bên đều có lý cũng đều vô lý. Chuyện diễn ra như vậy cũng rất bình thường. Nói cách khác, nếu chuyện không phát triển như vậy mới là kỳ quặc. Đây mới là xã hội và quan trường Trung Quốc mà hắn quen thuộc.
Đúng vậy, hắn không còn là đứa con nít ranh ngây ngô nữa. Bước vào giới quan trường hơn một năm, đã có bước tiến bộ trong việc thông hiểu tình đời như vậy, có thể thấy được, quan trường thật sự là một nơi tuyệt vời để cho con người trưởng thành nhanh chóng.
Thế nhưng, hắn cũng chẳng hơi đâu mà nghe Lã Cường lải nhải trình bày. Hắn gọi điện thoại, đơn giản là để xác nhận một chút, dân làng thôn Đông Lâm Thủy thế nào, đã được tu sửa đập chứa nước hay chưa. Như vậy, chuyện khai thác than cũng không cần phải quá vội.
Làm xong một loạt chuyện này, Trần Thái Trung nhìn đồng hồ. Nói chung, chỉ như vậy mà một ngày đã trôi qua. Hắn không khỏi lắc đầu thở dài. Người đời đều nói thời gian của những người tu tiên trôi qua rất nhanh. “Trong núi không có tháng, lạnh lẽo không biết năm” mà không biết ở chốn quan trường trong xã hội loài người, nếu thật sự có tâm muốn làm chút chuyện gì đó mà không được như ý, thời gian trôi qua còn nhanh hơn nữa.
Đột nhiên, hắn vô cùng hoài niệm khoảng thời gian uống trà nghiên cứu báo chí trước kia. Đáng tiếc, những ngày thanh thản như vậy lại trôi qua rất nhanh.
Suy nghĩ nhiều cũng vô dụng. Hắn lại lắc đầu, vẫn nên làm rõ xem Hạng Đại Thông kia muốn làm cái gì.
/453
|