Vương Hoành Vĩ tại sao lại đối xử như thế với Trần Thái Trung? Thật lòng nói, gã có rất nhiều lý do.
Điểm thứ nhất, là Cục trưởng Vương nhìn không quen có người bắt tay làm loạn Cục cảnh sát, về công mà nói, Cục cảnh sát là một hệ thống tương đối độc lâp, nước ngoài người ta rất nhiều bộ phận chấp pháp đều trực tiếp phân chia với hành chính, bàn tay họ Trần anh cũng dài quá nhỉ?
Nói về cá nhân thì, Cục cảnh sát một mẫu ruộng thì có ba phần là địa bàn của Vương Hoành Vĩ, cho dù Bí thư Nhung muốn động, cũng tôn trọng ý kiến của gã, mặc kệ người bất chấp tất cả luồn lung tung vào xáo trộn, suy xét qua ý nghĩ của tôi chưa?
Nếu không phải Trần Thái Trung có quan hệ với gã, sau lưng mọi người đều có Bí thư Mông, Cục trưởng Vương thậm chí đã nổi bão rồi, người trẻ tuổi thật sự bừa bãi quá đi. Cục trưởng phân cục của tôi, anh nói động là động sao?
Đương nhiên, Vương Hoành Vĩ ngấm ngầm chịu đựng như thế, có quan hệ rất lớn cùng cùng với cảnh của Đường Diệc Huyên, gã thật không nên làm đến cùng với người trẻ tuổi này, tuy theo như gã điều tra, gia thế của Trần Thái Trung rất bình thường. Nhưng hiển nhiên, gương mặt đích thật của vị này còn chưa lộ ra.
Điểm thứ hai, vẫn là có liên quan đến cách làm người của Trần Thái Trung, trên thực tế, Vương Hoành Vĩ thật sự vô cùng không thích phong cách làm việc của hắn, tuổi trẻ cuồng cũng là điều bình thường, nhưng cuồng đến mức kiêu ngạo, thì không thể nào làm cho người khác tiếp nhận rồi.
Cứ như thế, dù anh có núi dựa vững chắc, sớm muộn cũng có lúc bị đâm cho mặt mũi bầm dập, trên thế giới người anh không thể trêu nhiều lắm!
Thế nhưng, Cục trưởng Vương vô cùng thích cô bé Mông Hiểu Diễm, không ngờ thích thằng nhãi đó, niệm tình của bí thư Mông, Vương Hoành Vĩ quyết định, thay mặt Mông Hiểu Diễm kiểm tra thằng nhãi một phen, nếu chứng minh sự thật, người này thực sự không xứng với Hiểu Diễm, nhất định phải khuyên can cô ta một phen.
Đúng vậy, Vương Hoành Vĩ làm như thế, chỉ là muốn để Trần Thái Trung phát hiện việc kỳ quái này, hoặc là nói, gã rất muốn thông qua chuyện này, tôi luyện Trần Thái Trung một chút, làm cho hiểu được , quan trường rốt cuộc nên lăn lộn thế nào!
Trần Thái Trung đâu biết những cái đó, nếu đã không hiểu, hắn liền nghĩ đến đi hỏi chút… nhưng nên hỏi ai đây?
Chuyện này trước sau trải qua, thực sự có hơi hắc ám, cho nên, hắn không thích hợp đi thỉnh giáo Trương Tân Hoa, trên thực tế, giới hạn trình tự tiếp xúc trong sở. Trương Tân Hoa cũng không chắc có thể dò ra được thâm ý trong đó.
Chủ nhận số ba mươi chín thật là một sự lựa chọn không tồi, có điều, hắn thường cảm thấy. Giống như kiểu người Đường Diệc Huyên, cũng tiếp xúc với hắc ám loại này không nhiều, vẫn là không nên quấy nhiễu người thanh tịnh.
Còn may, hắn còn một sự lựa chọn thích hợp nữa, lại còn là người có thể tin cậy, đó là Bí thư quận ủy xinh đẹp Ngô Ngôn!
Buổi tối hôm nay, Trần Thái Trung lại mò tới Lâm Trí Lâu, hai người sau khi chiến đấu điên cuồng một trận, Trần Thái Trung ôm chặt cánh tay trắng nõn mượt mà, thưởng thức đôi nhũ hoa nhẵn nhụi, chậm rãi đưa ra vấn đề này.
Ngô Ngôn vừa nghe thấy, nhất thời cười vang lên, cười không ngừng khiến hai bầu vú không ngừng rung lên.
- Anh nói, em nghiêm túc chút đi
Trần Thái Trung sử dụng đôi bàn tay bắt giữ đôi thỏ trắng bé nhỏ kia, không cho lộn xộn
- Anh nói đứng đắn với em đó, tin không anh véo chúng?
- Anh dám!
Ngô Ngôn hờn dỗi, ngày thường nữ cường nhân chốn quan trường, cũng chỉ có lúc này, mới có thể thể hiện đầy đủ hương vị của nữ nhân
- Coi chừng cho con trai anh chết đói đó.
- Con trai anh?
Trần Thái Trung bị ba từ đó dọa một trận, nghĩ đến mình có liên quan đến nhiều đàn bà như thế, không biết cuối cùng nên xử lý thế nào, nhất thời đau đầu
- Ôi!
Ngô Ngôn lại cho rằng hắn nghĩ đến hai người không thể tiết lộ tư tình, không kìm nổi vươn cái miệng nhỏ hôn cái
- Được rồi, không cần nghĩ nhiều, chỉ cần mọi người cùng vui vẻ là được rồi, lẽ nào nhất định phải kết hôn sao?
Cô ta thật là một đàn bà có chủ kiến, lại còn, cô ta nghe Đoàn Vệ Dân chém gió, những con đàn bà lên giường cùng gã, đều là vợ của những cán bộ quan viên kia thôi, hoặc là đàn bà trực tiếp trà trộn trong quan trường, muốn được chút gì đó có ích từ gã mà thôi.
Tóm lại, sau khi vào quan trường, cô ta không dự định kết hôn, sự nghiệp của phụ nữ, vốn dĩ là ở trong phòng bếp, nếu đã chọn con đường làm quan, vậy thì tất nhiên phải trả giá tương ứng
Cùng lắm thì đến lúc tìm bừa một người rồi gả, vợ chồng đôi bên qua lại, sống yên ổn vô sự là được rồi.
Chính là bởi vì như thế, cô ta thật sự quý trọng khoảng thời gian bên Trần Thái Trung.
- Được rồi, không nói cái này nữa
Trần Thái Trung quay lại đề tài cũ
- Em nghĩ giúp anh, cái này rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Ngôn Ngôn cũng bị tiết mục xen giữa này làm cho tâm tư đại loạn, cô ta ngẩng đầu nhìn Trần Thái Trung, theo dõi ánh mắt hắn một hồi lâu, mới lắc đầu than nhẹ
- Ôi, Thái Trung, kỳ thật… anh… Ngộ tính quan trường, cán bộ này, không phải anh muốn làm là có thể làm tốt đâu!
Trần Thái Trung bị cô ta nói thế có phần tức giận. Sao mà cô giống Đường Diệc Huyên thế, cũng không xem trọng tôi?
- Anh thực cũng không tin, em không nói cho anh cách đánh, anh tự nghĩ vậy!
- Được rồi, được rồi, em nói cho anh
Ngô Ngôn kỳ thực cũng có ý nguyện truyền thụ cho hắn vài thứ, một là có thể tự bảo vệ mình, hai là hắn phải thực sự dũng mãnh tịnh tiến, hai người kết hôn… ngược lại cũng không phải là hoa trong tủ kính vô căn cứ như vậy.
- Kỳ thật, Vương Hoành Vĩ mờ ám, thật ra là hướng về tin đồn mà Tôn Bồi An sắp đặt ra, anh hiểu chưa?
Cô ta mở to ánh mắt theo dõi hắn
- Tất cả mọi người chỉ đang diễn trò mà thôi…
Đầu óc Trần Thái Trung vừa động, mơ hồ cảm thấy chính mình dường như bắt được cái gì đó, nhưng cái linh cảm trong nhát mắt lại không cánh mà bay rồi
- Em muốn nói là…
- Anh nghe nói qua Cục trưởng còn chưa rời chức, chuyện tin đồn chọn người sớm đã xuất hiện rồi sao? Quân Kiến Quốc lại không phải nhân vật lớn gì lắm.
Ngô Ngôn rất chăm chú gật đầu
- Chính ủy đó… Tôn Bồi An phải không? Gã hoặc là muôn chiếu cố một chút Quân Kiến Quốc, nhưng tuyệt đối không có dục vọng mãnh liệt.
- Tôn Bồi An kia sao có thể sớm thả tin đồn ra thế?
Trần Thái Trung nhớ tới một việc, chả trách Bí thư Trương Tấn Hoa có nói qua, chỉ cần bổ nhiệm chưa đưa xuống, nhất định phải khiêm tốn làm người.
- Ha ha, đó là bởi vì gã muốn tiến cử Cao Thiên Hữu, anh còn chưa nghĩ ra?
Ngô Ngôn trừng mắt liếc hắn một cái, ít nhiều cũng có ý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
- Anh hiểu rồi
Trần Thái Trung duỗi tay ra, vỗ mạnh vào cặp mông khá nẩy của Ngô Ngôn
- Hóa ra là chuyện như thế!
Hắn thật hiểu rõ, thì ra, Chính ủy Tôn chắc chắn nghe thấy Cổ Hân có lòng đối với chức vị Phó cục trưởng kia, dù sao chuyện này, nghĩ muốn giấu diếm người thật đúng không dễ dàng, Cổ Hân hoặc là rất cẩn thận, nhưng ở trong một hệ thống, giữ bí mật tuyệt đối là chuyện khó làm lắm.
Không hề nghi ngờ, Chính ủy Tôn cũng cho rằng, Cổ Hân là một đối thủ cạnh tranh mạnh, tiền đồ của Cao Thiên Hữu cũng không lạc quan lắm, cho nên, gã mới cho ra chút phong thanh, nói là muốn tiến cử Quân Kiến Quốc tiếp nhận Phó Vũ.
Vương Hoành Vĩ chắc chắn không muốn đáp ứng tiến cử của Tôn Bồi An, nhưng mà, bởi vậy, gã tương đương như nợ Chính ủy món nợ ân tình, vậy thì, ứng cử viên Phó cục, gã không thể lại kiên trì được.
Có thể tưởng tượng ra, nếu như nhậm chức Phó cục trưởng, nếu không thể để Tôn Bồi An vừa lòng, vậy thì Quân Kiến Quốc có thể trở thành ứng cử viên Cục trưởng phân cục, đến lúc đó xuất hiện tình hình gì, có thể thật không dễ nói.
Kỳ thật, Chính ủy Tôn sau khi tự đưa ra phong thanh, đã ám thị cho Vương Hoành Vĩ rồi
- Chức vị Cục trưởng này, tôi không hứng thú, có điều, cậu phải sắp xếp Cao Thiên Hữu mới được.
Chính là cái gọi là chó cắn người không sủa, Chỉnh ủy nếu thật muốn tiến cử người, sao có thể sau khi xác định tranh chấp chức Phó cục trưởng, mới bắt đầu ra tay, dẫu rằng, trong vòng một hai ngày, Phó Vũ không thể rời chức được.
- Nhưng Vương Hoành Vĩ tại sao không thể hiện thái độ?
Trần Thái Trung có chút không hiểu, hắn nghĩ ra rất nhiều khả năng, nhưng có những khả năng cũng chỉ là khả năng mà thôi.
Trên thực tế, Ngô Ngôn cũng không rõ Vương Hoành Vĩ nghĩ thế nào
- Cái này… tính khả năng thực sự nhiều lắm, có điều, mặc kệ nói thế nào, Tôn Bồi An này, coi như là ăn một quân của Vương Hoành Vĩ rồi!
- Có khả năng trực tiếp đưa Cổ Hân tiến cử đến chức vị Cục trường phân cục hay không?
Trần Thái Trung đột nhiên nghĩ ra điều kỳ lạ này, chết tiết, Cao Thiên Hữu mày nếu đã muốn tranh, vậy thì làm Phó cục trưởng của anh đi, Cổ Hân làm Cục trưởng, không phải càng tốt sao ?
Ngô Ngôn cũng bị sự to gan của hắn làm cho sợ rồi, cô ta nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn
- Cổ Hân này, đối với anh mà nói, thật là quan trọng đến thế sao?
- Bây gờ, quan trọng hay không đều như nhau
Trần Thái Trung cười khổ một tiếng
- Mấu chốt là, anh bây giờ không muốn mất người, nếu là bắt đầu anh không thu xếp, cũng thôi vậy, bây giờ…. Một đám người đang chờ xem đó.
Hắn nghĩ tới vì Dương Tấn Cương mà sắp xếp yến hội cho ba đầu sỏ lớn, mọi người tự sẽ hiểu hắn muốn ra sức ủng hộ Cổ Hân, nếu lần này lỡ tay, nếu bị người cho rằng “mắt cao tay thấp”… Chẳng phải bị nhiều người nhìn chê cười sao?
- Anh nghĩ thế cũng không đúng rồi, quan trường kiêng kỵ nhất là tranh khí phách
Ngô Ngôn không ủng hộ hắn làm như thế, tận tình khuyên bảo hắn
- Giống như tên Tôn Bồi An ấy, cũng là khéo léo lợi dụng cân bằng nguyên tắc, anh nên coi nhiều sách triết học đi…
- Em có thể không thể khiến Chương Nghiêu Đông nói vài câu không?
Trần Thái Trung không có lòng nghe, hắn trong giây lát nhớ lại, Ngô Ngôn là đại tướng dưới tay Chương Nghiêu Đông
Nếu như Chương Nghiêu Đông đồng ý lên tiếng, Trưởng đồn Công an trực tiếp đảm nhiệm Cục trưởng phân cục chắc chắn không có vấn đề gì, dẫu rằng Cổ Hân là trưởng phòng, cấp bậc hành chính đã tới rồi.
Điểm thứ nhất, là Cục trưởng Vương nhìn không quen có người bắt tay làm loạn Cục cảnh sát, về công mà nói, Cục cảnh sát là một hệ thống tương đối độc lâp, nước ngoài người ta rất nhiều bộ phận chấp pháp đều trực tiếp phân chia với hành chính, bàn tay họ Trần anh cũng dài quá nhỉ?
Nói về cá nhân thì, Cục cảnh sát một mẫu ruộng thì có ba phần là địa bàn của Vương Hoành Vĩ, cho dù Bí thư Nhung muốn động, cũng tôn trọng ý kiến của gã, mặc kệ người bất chấp tất cả luồn lung tung vào xáo trộn, suy xét qua ý nghĩ của tôi chưa?
Nếu không phải Trần Thái Trung có quan hệ với gã, sau lưng mọi người đều có Bí thư Mông, Cục trưởng Vương thậm chí đã nổi bão rồi, người trẻ tuổi thật sự bừa bãi quá đi. Cục trưởng phân cục của tôi, anh nói động là động sao?
Đương nhiên, Vương Hoành Vĩ ngấm ngầm chịu đựng như thế, có quan hệ rất lớn cùng cùng với cảnh của Đường Diệc Huyên, gã thật không nên làm đến cùng với người trẻ tuổi này, tuy theo như gã điều tra, gia thế của Trần Thái Trung rất bình thường. Nhưng hiển nhiên, gương mặt đích thật của vị này còn chưa lộ ra.
Điểm thứ hai, vẫn là có liên quan đến cách làm người của Trần Thái Trung, trên thực tế, Vương Hoành Vĩ thật sự vô cùng không thích phong cách làm việc của hắn, tuổi trẻ cuồng cũng là điều bình thường, nhưng cuồng đến mức kiêu ngạo, thì không thể nào làm cho người khác tiếp nhận rồi.
Cứ như thế, dù anh có núi dựa vững chắc, sớm muộn cũng có lúc bị đâm cho mặt mũi bầm dập, trên thế giới người anh không thể trêu nhiều lắm!
Thế nhưng, Cục trưởng Vương vô cùng thích cô bé Mông Hiểu Diễm, không ngờ thích thằng nhãi đó, niệm tình của bí thư Mông, Vương Hoành Vĩ quyết định, thay mặt Mông Hiểu Diễm kiểm tra thằng nhãi một phen, nếu chứng minh sự thật, người này thực sự không xứng với Hiểu Diễm, nhất định phải khuyên can cô ta một phen.
Đúng vậy, Vương Hoành Vĩ làm như thế, chỉ là muốn để Trần Thái Trung phát hiện việc kỳ quái này, hoặc là nói, gã rất muốn thông qua chuyện này, tôi luyện Trần Thái Trung một chút, làm cho hiểu được , quan trường rốt cuộc nên lăn lộn thế nào!
Trần Thái Trung đâu biết những cái đó, nếu đã không hiểu, hắn liền nghĩ đến đi hỏi chút… nhưng nên hỏi ai đây?
Chuyện này trước sau trải qua, thực sự có hơi hắc ám, cho nên, hắn không thích hợp đi thỉnh giáo Trương Tân Hoa, trên thực tế, giới hạn trình tự tiếp xúc trong sở. Trương Tân Hoa cũng không chắc có thể dò ra được thâm ý trong đó.
Chủ nhận số ba mươi chín thật là một sự lựa chọn không tồi, có điều, hắn thường cảm thấy. Giống như kiểu người Đường Diệc Huyên, cũng tiếp xúc với hắc ám loại này không nhiều, vẫn là không nên quấy nhiễu người thanh tịnh.
Còn may, hắn còn một sự lựa chọn thích hợp nữa, lại còn là người có thể tin cậy, đó là Bí thư quận ủy xinh đẹp Ngô Ngôn!
Buổi tối hôm nay, Trần Thái Trung lại mò tới Lâm Trí Lâu, hai người sau khi chiến đấu điên cuồng một trận, Trần Thái Trung ôm chặt cánh tay trắng nõn mượt mà, thưởng thức đôi nhũ hoa nhẵn nhụi, chậm rãi đưa ra vấn đề này.
Ngô Ngôn vừa nghe thấy, nhất thời cười vang lên, cười không ngừng khiến hai bầu vú không ngừng rung lên.
- Anh nói, em nghiêm túc chút đi
Trần Thái Trung sử dụng đôi bàn tay bắt giữ đôi thỏ trắng bé nhỏ kia, không cho lộn xộn
- Anh nói đứng đắn với em đó, tin không anh véo chúng?
- Anh dám!
Ngô Ngôn hờn dỗi, ngày thường nữ cường nhân chốn quan trường, cũng chỉ có lúc này, mới có thể thể hiện đầy đủ hương vị của nữ nhân
- Coi chừng cho con trai anh chết đói đó.
- Con trai anh?
Trần Thái Trung bị ba từ đó dọa một trận, nghĩ đến mình có liên quan đến nhiều đàn bà như thế, không biết cuối cùng nên xử lý thế nào, nhất thời đau đầu
- Ôi!
Ngô Ngôn lại cho rằng hắn nghĩ đến hai người không thể tiết lộ tư tình, không kìm nổi vươn cái miệng nhỏ hôn cái
- Được rồi, không cần nghĩ nhiều, chỉ cần mọi người cùng vui vẻ là được rồi, lẽ nào nhất định phải kết hôn sao?
Cô ta thật là một đàn bà có chủ kiến, lại còn, cô ta nghe Đoàn Vệ Dân chém gió, những con đàn bà lên giường cùng gã, đều là vợ của những cán bộ quan viên kia thôi, hoặc là đàn bà trực tiếp trà trộn trong quan trường, muốn được chút gì đó có ích từ gã mà thôi.
Tóm lại, sau khi vào quan trường, cô ta không dự định kết hôn, sự nghiệp của phụ nữ, vốn dĩ là ở trong phòng bếp, nếu đã chọn con đường làm quan, vậy thì tất nhiên phải trả giá tương ứng
Cùng lắm thì đến lúc tìm bừa một người rồi gả, vợ chồng đôi bên qua lại, sống yên ổn vô sự là được rồi.
Chính là bởi vì như thế, cô ta thật sự quý trọng khoảng thời gian bên Trần Thái Trung.
- Được rồi, không nói cái này nữa
Trần Thái Trung quay lại đề tài cũ
- Em nghĩ giúp anh, cái này rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Ngôn Ngôn cũng bị tiết mục xen giữa này làm cho tâm tư đại loạn, cô ta ngẩng đầu nhìn Trần Thái Trung, theo dõi ánh mắt hắn một hồi lâu, mới lắc đầu than nhẹ
- Ôi, Thái Trung, kỳ thật… anh… Ngộ tính quan trường, cán bộ này, không phải anh muốn làm là có thể làm tốt đâu!
Trần Thái Trung bị cô ta nói thế có phần tức giận. Sao mà cô giống Đường Diệc Huyên thế, cũng không xem trọng tôi?
- Anh thực cũng không tin, em không nói cho anh cách đánh, anh tự nghĩ vậy!
- Được rồi, được rồi, em nói cho anh
Ngô Ngôn kỳ thực cũng có ý nguyện truyền thụ cho hắn vài thứ, một là có thể tự bảo vệ mình, hai là hắn phải thực sự dũng mãnh tịnh tiến, hai người kết hôn… ngược lại cũng không phải là hoa trong tủ kính vô căn cứ như vậy.
- Kỳ thật, Vương Hoành Vĩ mờ ám, thật ra là hướng về tin đồn mà Tôn Bồi An sắp đặt ra, anh hiểu chưa?
Cô ta mở to ánh mắt theo dõi hắn
- Tất cả mọi người chỉ đang diễn trò mà thôi…
Đầu óc Trần Thái Trung vừa động, mơ hồ cảm thấy chính mình dường như bắt được cái gì đó, nhưng cái linh cảm trong nhát mắt lại không cánh mà bay rồi
- Em muốn nói là…
- Anh nghe nói qua Cục trưởng còn chưa rời chức, chuyện tin đồn chọn người sớm đã xuất hiện rồi sao? Quân Kiến Quốc lại không phải nhân vật lớn gì lắm.
Ngô Ngôn rất chăm chú gật đầu
- Chính ủy đó… Tôn Bồi An phải không? Gã hoặc là muôn chiếu cố một chút Quân Kiến Quốc, nhưng tuyệt đối không có dục vọng mãnh liệt.
- Tôn Bồi An kia sao có thể sớm thả tin đồn ra thế?
Trần Thái Trung nhớ tới một việc, chả trách Bí thư Trương Tấn Hoa có nói qua, chỉ cần bổ nhiệm chưa đưa xuống, nhất định phải khiêm tốn làm người.
- Ha ha, đó là bởi vì gã muốn tiến cử Cao Thiên Hữu, anh còn chưa nghĩ ra?
Ngô Ngôn trừng mắt liếc hắn một cái, ít nhiều cũng có ý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
- Anh hiểu rồi
Trần Thái Trung duỗi tay ra, vỗ mạnh vào cặp mông khá nẩy của Ngô Ngôn
- Hóa ra là chuyện như thế!
Hắn thật hiểu rõ, thì ra, Chính ủy Tôn chắc chắn nghe thấy Cổ Hân có lòng đối với chức vị Phó cục trưởng kia, dù sao chuyện này, nghĩ muốn giấu diếm người thật đúng không dễ dàng, Cổ Hân hoặc là rất cẩn thận, nhưng ở trong một hệ thống, giữ bí mật tuyệt đối là chuyện khó làm lắm.
Không hề nghi ngờ, Chính ủy Tôn cũng cho rằng, Cổ Hân là một đối thủ cạnh tranh mạnh, tiền đồ của Cao Thiên Hữu cũng không lạc quan lắm, cho nên, gã mới cho ra chút phong thanh, nói là muốn tiến cử Quân Kiến Quốc tiếp nhận Phó Vũ.
Vương Hoành Vĩ chắc chắn không muốn đáp ứng tiến cử của Tôn Bồi An, nhưng mà, bởi vậy, gã tương đương như nợ Chính ủy món nợ ân tình, vậy thì, ứng cử viên Phó cục, gã không thể lại kiên trì được.
Có thể tưởng tượng ra, nếu như nhậm chức Phó cục trưởng, nếu không thể để Tôn Bồi An vừa lòng, vậy thì Quân Kiến Quốc có thể trở thành ứng cử viên Cục trưởng phân cục, đến lúc đó xuất hiện tình hình gì, có thể thật không dễ nói.
Kỳ thật, Chính ủy Tôn sau khi tự đưa ra phong thanh, đã ám thị cho Vương Hoành Vĩ rồi
- Chức vị Cục trưởng này, tôi không hứng thú, có điều, cậu phải sắp xếp Cao Thiên Hữu mới được.
Chính là cái gọi là chó cắn người không sủa, Chỉnh ủy nếu thật muốn tiến cử người, sao có thể sau khi xác định tranh chấp chức Phó cục trưởng, mới bắt đầu ra tay, dẫu rằng, trong vòng một hai ngày, Phó Vũ không thể rời chức được.
- Nhưng Vương Hoành Vĩ tại sao không thể hiện thái độ?
Trần Thái Trung có chút không hiểu, hắn nghĩ ra rất nhiều khả năng, nhưng có những khả năng cũng chỉ là khả năng mà thôi.
Trên thực tế, Ngô Ngôn cũng không rõ Vương Hoành Vĩ nghĩ thế nào
- Cái này… tính khả năng thực sự nhiều lắm, có điều, mặc kệ nói thế nào, Tôn Bồi An này, coi như là ăn một quân của Vương Hoành Vĩ rồi!
- Có khả năng trực tiếp đưa Cổ Hân tiến cử đến chức vị Cục trường phân cục hay không?
Trần Thái Trung đột nhiên nghĩ ra điều kỳ lạ này, chết tiết, Cao Thiên Hữu mày nếu đã muốn tranh, vậy thì làm Phó cục trưởng của anh đi, Cổ Hân làm Cục trưởng, không phải càng tốt sao ?
Ngô Ngôn cũng bị sự to gan của hắn làm cho sợ rồi, cô ta nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn
- Cổ Hân này, đối với anh mà nói, thật là quan trọng đến thế sao?
- Bây gờ, quan trọng hay không đều như nhau
Trần Thái Trung cười khổ một tiếng
- Mấu chốt là, anh bây giờ không muốn mất người, nếu là bắt đầu anh không thu xếp, cũng thôi vậy, bây giờ…. Một đám người đang chờ xem đó.
Hắn nghĩ tới vì Dương Tấn Cương mà sắp xếp yến hội cho ba đầu sỏ lớn, mọi người tự sẽ hiểu hắn muốn ra sức ủng hộ Cổ Hân, nếu lần này lỡ tay, nếu bị người cho rằng “mắt cao tay thấp”… Chẳng phải bị nhiều người nhìn chê cười sao?
- Anh nghĩ thế cũng không đúng rồi, quan trường kiêng kỵ nhất là tranh khí phách
Ngô Ngôn không ủng hộ hắn làm như thế, tận tình khuyên bảo hắn
- Giống như tên Tôn Bồi An ấy, cũng là khéo léo lợi dụng cân bằng nguyên tắc, anh nên coi nhiều sách triết học đi…
- Em có thể không thể khiến Chương Nghiêu Đông nói vài câu không?
Trần Thái Trung không có lòng nghe, hắn trong giây lát nhớ lại, Ngô Ngôn là đại tướng dưới tay Chương Nghiêu Đông
Nếu như Chương Nghiêu Đông đồng ý lên tiếng, Trưởng đồn Công an trực tiếp đảm nhiệm Cục trưởng phân cục chắc chắn không có vấn đề gì, dẫu rằng Cổ Hân là trưởng phòng, cấp bậc hành chính đã tới rồi.
/453
|