Quan Tiên

Chương 73: Nhất long nhị phượng?

/453


Ngay khi Trần Thái Trung cuối cùng cũng thỏa mãn về ảnh chụp được, Thủy Hi Sanh cũng không phụ hy vọng của hắn, tìm được một cuốn sổ nhỏ, trên đó ghi chép lại đầy đủ, người nào khi nào, tặng cho Quảng bí thư bao nhiêu tiền.

Đồng thời còn phát hiện một cuốn sổ tiết kiệm, một ít trang sức châu báu.

- Được rồi tiểu tử.

Trần Thái Trung đối với tên tiểu thâu này, đúng là có chút ngoài mong đọi.

- Thứ này, tìm được từ đâu vậy?

- Từ chỗ để gạo trong nhà.

Thủy Hi Sanh có chút đắc ý giải thích.

- Ở phía sau hai bao gạo lớn, gạo này đã phải hơn một năm, nhưng miệng bao vẫn chưa hề bị mở, a a, vừa nhìn là biết có vấn đề rồi.

- Trang sức để lại chỗ cũ, có từng này là đủ rồi.

Trần Thái Trung giơ cuốn sổ ghi chép cùng với sổ tiết kiệm trong tay lên.

- Tôi cảm thấy rất kì quái, lũ tham quan này, tại sao lại phải lưu lại một bản ghi chép hành vi của bản thân? Nghĩ mình là Độc Cô Cầu Bại, muốn khiêu chiến năng lực của cơ quan chấp pháp quốc gia sao?

- Chưa chắc là như vậy.

Lá gan của Thủy Hi Sanh cũng đã lớn một chút, vừa rồi tiếng máy chụp ảnh “cách cách” loạn lên, đèn flash chớp lên, hai người này vẫn không tỉnh lại, hiển nhiên, bây giờ rất an toàn.

- Thu được nhiều tiền, không phải do hắn không nhớ sổ sách, trí nhớ tốt cũng không bằng một cây bút hỏng không phải sao?

- Anh nói nhiều quá.

Trần Thái Trung tàn nhẫn chụp một chưởng về phía đầu vai của Thủy Hi Sanh, đánh cho thân thể mập mạp của cao thủ xuyên tường phải lảo đảo, thiếu chút nữa là té xuống đất.

- Được rồi, chúng ta đi.

Cổ Hân đứng ở bên trong đồn công an để chờ tin tức. Đêm nay, là một đêm rất trọng yếu đối với hắn, vô luận là như thế nào cũng không thể an tâm về nhà ngủ, nếu không phải hắn lo lắng lúc này không phải là thời cơ thích hợp để bí thư Trần nghe điện thoại, hắn đã sớm gọi điện rồi.

Hơn một giờ sáng, ngay khi hắn đang mơ màng ngủ gật, Trần Thái Trung mang Thủy Hi Sanh quay về, Sở trưởng Cổ vui mừng khôn xiết.

- Thế nào, Thái Trung, có tìm được gì không?

Trần Thái Trung không muốn để Thủy Hi Sanh biết nhiều, liền vung tay phong bế lục thức của người này, một động tác này của hắn, dọa cho sở trưởng Cổ phát shock.

Nhìn thấy tên trộm đang đứng tại chỗ và ngây ra như phỗng, sở trưởng Cổ quả thực không tin nổi vào hai mắt mình.

- Thái…… Thái Trung, cậu như vậy…… Cậu vừa làm cái gì vậy?

- Không có gì, chỉ là không muốn hắn nghe thấy cuộc nói chuyện của hai ta, vì vậy nên tôi đã điểm vào á huyệt của hắn.

Trần Thái Trung thuận miệng nói bừa một câu, nhất thời cũng không để ý sự mâu thuẫn trong đó. Con người đều dùng hai khí quan khác nhau để nói và nghe, càng đừng nói đến việc đứng ngẩn ngơ một chỗ như vậy

- Á huyệt?!

Cổ Hân nhất thời ngây ngốc. Loại võ thuật trong tiểu thuyết kiếm hiệp này, thật sự tồn tại trong hiện thực sao? Vị bí thư Trần này, rốt cuộc là ai?

- Vậy mà cũng phải nghĩ sao?

Sau một lúc, hắn mới có phản ứng, người ta tám chín phần là người của trung ương. Ít nhất, cũng là nhân viên cao cấp của tổ chức. Người như vậy, người bình thường căn bản là không có khả năng nghe nói qua!

Ngay sau đó, Cổ Hân phát hiện, hai chân của mình bắt đầu run rẩy, run rẩy kịch liệt, dao động với tần suất ba lần một giây, hắn đau xót phát hiện: chính mình bắt đầu sợ hãi, sự sợ hãi phát ra từ nội tâm!

- Tại sao ta lại sợ hãi? Có đồng minh mạnh mẽ như vậy, ta phải cao hứng mới đúng chứ.

Cổ Hân có chút khó hiểu. Chẳng qua, hắn lập tức hiểu được nguyên nhân vì sao mình lại sợ hãi:

- Bí thư Trần đả kích hủ bại không nương tay chút nào, mà hắn, biết ta muốn mở một câu lạc bộ giá hai triệu!

Giờ phút này, Cổ Hân sợ đến mức hồn phi phách tán!

- Mệt mỏi thì vào nghỉ ngơi một chút đi.

Trần Thái Trung tưởng rằng, chính thủ pháp phong bế lục thức của mình làm cho đối phương kinh ngạc, hắn cũng không quá để ý.

- Được rồi, lão Cổ, tôi có vài tấm ảnh chụp Quảng Thư Thành. Ông nói chúng ta có cần dùng đến không… Trước làm ô uế thanh danh hắn, sau đó lại tố giác hắn?

Nghe được khẩu khí của hắn không có gì biến hóa, Cổ Hân mạnh mẽ ổn định tinh thần, hít sâu một hơi:

- Nga, ảnh… Ảnh chụp ở đâu? Là nhất long nhị phượng hay là mẫu nữ song phi?

Trần Thái Trung chưa từng nghe qua hai từ chuyên môn này. Chẳng qua nghe tên gọi, cũng có thể đoán ra được tám chín phần, hắn lắc đầu, lấy ra một xấp ảnh chụp.

- Không đến mức như vậy? Tôi chỉ cho rằng…… Người phụ nữ này không phải là vợ của hắn.

Cổ Hân cầm lấy xấp ảnh chụp xem qua loa một lúc, lắc đầu thở dài, trả ảnh chụp lại cho Trần Thái Trung.

- Ai, chưa đủ, ảnh ngươi chụp không phải là trường hợp chơi nhiều người một lúc, cũng không phải lúc đang làm việc, chỉ là ảnh chụp lúc người ta đang ngủ, vô dụng….

- Không thể như vậy?

Trần Thái Trung kinh ngạc, lớn tiếng hỏi ngược lại:

- Tôi bảo này, người phụ nữ này không phải là vợ của hắn, nếu đưa ảnh này ra ánh sáng, chẳng phải sẽ để lại một vết đen trên hồ sơ của hắn sao?

- Hừ, đó là dùng để đối phó với tiểu nhân vật.

Cổ Hân cảm giác được vị bí thư Trần này thực sự có chút mơ màng, Thái Trung ngươi sẽ không đến cả cái này cũng không biết đó chứ?

- Hắn là Quảng Thư Thành, không phải là Cổ Hân tôi! Một chiêu này, có thể dùng để đối phó với tôi, còn để đối phó với hắn thì còn lâu mới đủ, ngay cả đối phó với chủ nhiệm Phan Kha Mân của các cậu, cũng chưa đủ phân lượng!

Hắn càng nói càng tức giận, hoặc là, bởi vì hắn thật sự cảm thấy sợ hãi, không thể không lớn tiếng nói ra, để xua đi hàn ý trong lòng mình.

- Đến cấp bậc như của hắn, loại gièm pha như vậy căn bản không tính là bê bối, cậu hiểu chưa?

- Nhưng mà…… Không phải trước đây, có một kẻ cấp phó tỉnh cũng bởi vì phụ nữ mà phải xuống ngựa hay sao?

Trần Thái Trung không để ý đến thái độ của Cổ Hân, hắn quả thật không hiểu được.

- Chẳng lẽ ông không biết chuyện này?

- Tôi nói cho ngươi, đó là kiếm cớ, chỉ là kiếm cớ!

Cổ Hân tiếp tục rống giận.

- Có người chọc phải người không nên dây vào, hoặc là phạm sai lầm. Chỉ đơn giản như thế này, một nhân viên đi mua thuốc, dùng hóa đơn để thanh toán là sai, nhưng nếu là một trưởng phòng thì sao? Hắn căn bản không cần phải ghi hóa đơn, cũng có thể được hưởng đãi ngộ cấp cục, hút Ngọc Khuê hút Trung Hoa!

- Được rồi được rồi, tôi biết rồi.

Trần Thái Trung nhăn mặt. Quan trường đúng là nơi để rèn luyện EQ, chẳng những rèn luyện EQ, còn có thêm nhiều kiến thức. Lão Cổ này, xem ra phải đối xử tử tế mới được.

- Ông là tiền bối, tôi là người mới, có chỗ nào không hiểu, ông chỉ bảo thêm được không?

- Về phần chứng cớ nhận hối lộ của Quảng Thư Thành, tôi đã tìm được rồi.

Hắn vừa nói vừa lấy cuốn sổ kia ra.

- Đây là sổ ghi chép, còn có sổ tiết kiệm của vài người, lão Cổ, ông nói bay giờ nên làm thế nào?

- Làm…… như thế nào?

Thấy hắn nói sang chuyện khác, khí thế của Cổ Hân cũng mất đi. Quan trọng nhất là hắn phát hiện ra, tuy bí thư Trần tương đối chính trực, nhưng đối với mình, dường như có dấu hiệu mượn sức.

- Cậu là người của trung ương, cậu nói sao thì sẽ làm như vậy, tôi…… tôi nhất định sẽ phối hợp.


/453

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status