13. Người Quản Cơm ...
A Mai ngẩng đầu lên, nhìn thấy Sở Cố Hoài đứng ở trước mặt mình.
Cố Hoài? Như thế nào, cậu có hứng thú với tiểu muội muội này? A Mai thu hồi vẻ kinh ngạc vừa rồi, mỉm cười hỏi.
Không phải, đừng động đến nàng bằng không mười mạng của cậu cũng không đủ trả.
Cậu......
Tiểu Háo, chúng ta đi. Kéo Tiễn Tiểu Háo, Sở Cố Hoài thậm chí không có cùng Tề Tiểu Mi chào hỏi bước ra cửa lớn của quán bar.
Cố Hoài?! Nhìn thấy Sở Cố Hoài, Tiễn Tiểu Háo có chút kinh ngạc, vội trát vài cái ánh mắt.
Sao em lại chạy đến nơi này nha, rất nguy hiểm. Sở Cố Hoài đem nàng tiến vào xe, bản thân mình cũng lên xe, nhíu mày phát động xe.
A...... Mỹ Mỹ nói mang em đến đây lấy kiến thức. Tiễn Tiểu Háo thành thật trả lời, hơi hơi cúi đầu, còn phải giương mắt nhìn xem Sở Cố Hoài sắc mặt. Ngay cả bản thân mình cũng không hiểu sao vì cái gì sẽ đối với nàng sinh ra cảm giác sợ hãi, rõ ràng các nàng không có quan hệ sâu nặng gì mà.
Đến les bar lấy kiến thức? Sở Cố Hoài mang chút tức giận hỏi han, nhớ tới ngày hôm qua ba ba gọi điện thoại kêu nàng chăm sóc Tiểu Háo Tử lúc đó nàng cảm thấy rất kỳ quái,nàng có hai ca ca bảo hộ so với ai khác đều tốt còn muốn nàng đến bảo hộ làm cái gì, đến bây giờ nàng mới biết được, quả nhiên là mặc kệ không được, hôm nay nếu nàng không ở đây, Tiểu Háo nói không chừng liền hủy ở trong tay A Mai.
Lại nói tiếp nàng thật không nghĩ tới ba ba cùng Tiễn phụ cư nhiên là quan hệ như vậy hảo chiến hữu, này thế giới thật này đúng là không lớn.
Chị nói cái gì! les á!? Tiễn Tiểu Háo mạnh mẽ ngẩng đầu, nàng lên cái lỗ tai đập đập vài cái coi có điếc không,les a......
Ờ, hiện tại biết sợ? Sở Cố Hoài thản nhiên nói.
A...... Xú Mỹ Mỹ, em đã biết trước nàng sẽ không mang em đi nơi tốt a!! Mỹ Mỹ vẫn còn ở chỗ này! Tiễn Tiểu Háo thanh âm dần dần lớn lên, nhớ tới bạn tốt còn đang ở chỗ này ngốc.
Im lặng. Sở Cố Hoài sang bên đường dừng xe, che miệng Tiễn Tiểu Háo, lấy ra di động gọi Tề Tiểu Mi điện thoại.
Alo, cậu còn ở đó không?
Ừ, giúp mình đi tìm người kêu......
Gọi là gì? Sở Cố Hoài, buông tay ra, quay đầu hỏi Tiễn Tiểu Háo.
Mỹ Mỹ, Quách Mỹ Mỹ. Tiễn Tiểu Háo đáng thương ba ba nói.
Nga, kêu Quách Mỹ Mỹ , dù sao nơi đó là A Mai địa bàn, cậu cùng nàng quen mà.
Ừ, tìm được thì cậu còn nhìn thấy bạn, tìm không thấy về sau cậu đừng đi làm nữa. Nói xong, Sở Cố Hoài liền tiêu sái treo điện thoại.
Tốt lắm, bây giờ hết lo lắng chưa. Hô một hơi, Sở Cố Hoài lại khởi động xe, hướng trong nhà đi đến.
Cố...... Cố Hoài.
Hử? Nghe được Tiễn Tiểu Háo có chút tâm hư tiếng kêu, Sở Cố Hoài theo bản năng nhíu mi, đáp nàng một tiếng.
Chị, chị có thể hay không giúp em gọi điện thoại cho Đại ca em, nói em ở nhà chị chơi, Please, Please Please. Em sẽ làm cơm miễongn phí cho chị t một tuần. Tiễn Tiểu Háo ra cái điều kiện.
Một tháng.
Thành giao.
Em đáp ứng rồi nha. Sở Cố Hoài hé miệng cười, nghĩ đến việc có thể thưởng thức mĩ vị đồ ăn, tâm tình như mây đen thấy mặt trời.
Vâng vâng.
Vậy...... Thành giao.
Hihi, Cố Hoài tốt nhất. Tiễn Tiểu Háo thầm nghĩ tránh được một kiếp, lại bắt đầu ngây ngô cười. Sở Cố Hoài khóe miệng cũng không biết bất giác giơ lên một cái đường cong, không lâu sau, hai người về đến nhà.
Đêm nay ở nhà của chị ngủ đi, ngày mai Đại ca Nhị ca em qua đón, đến lúc đó em không ở thì mọi chuyện sẽ bại lộ. Sở Cố Hoài xuất ra chìa khóa mở cửa.
Lời này luôn vang trong tai Tiễn Tiểu Háo, nàng cười hì hì gật đầu đáp ứng.
Mặc Mặc! Vừa mới vào cửa, Tiễn Tiểu Háo trông thấy trên sô pha Mặc Địch, lập tức nhào tới nhưng lại dọa Mặc Địch nhảy dựng, mau mau trốn ở phòng ngủ của Sở Cố Hoài.
A...... Chạy mất tiêu. Tiễn Tiểu Háo có chút buồn bực.
Mau mau tắm rửa ngủ đi, rửa sạch mùi rượu. Không quan tâm biểu hiện trẻ con của Tiễn Tiểu Háo, Sở Cố Hoài liếc mắt một cái, thúc giục nàng.
Nga...... Tiễn Tiểu Háo quẹt quẹt miệng, tiến phòng tắm.
Quần áo để ở đây nha. Sở Cố Hoài đưa nàng bộ quần áo trước kia nàng từng mặc, gõ cửa phòng tắm.
Hihi. Em biết rồi. Tiễn Tiểu Háo nhận quần áo trong tay Sở Cố Hoài, đóng cửa lại.
Sửng sốt trong giây lát, Sở Cố Hoài bất đắc dĩ về phòng, định ngâm mình trong bồn tắm tẩy rửa đống ô yên chướng khí bị dính ở quán bar.
Đóng cửa phòng lại nàng mới phát hiện Mặc Địch miễn cưỡng nằm ở trên giường. Nghe thấy tiếng đóng cửa nó liền ngẩng đầu nhìn nhìn.
Sao cưng lại chạy đến đây, ân, ngốc quá đi, trong chốc lát nữa thôi phỏng chừng nàng ôm ngươi đến tắc thở. Sở Cố Hoài niệm thao đi vào phòng tắm.
Y như ý nghĩ của Sở Cố Hoài, Tiễn Tiểu Háo ôm Mặc Địch cưng cưng nựng nựng đến hơn 12 giờ, còn thiếu là không ôm nó ngủ, kỳ quái nhất là Sở Cố Hoài lại không cảm thấy phiền chút nào, nàng nhìn Tiễn Tiểu Háo tính tình trẻ con cảm thấy có chút buồn cười. Người đã lớn xác thế mà vẫn nghịch ngợm như con nít.
Sáng sớm
Ngô......
Sở Cố Hoài trợn tròn mắt, xuất hiện ở trước mắt nàng lúc này đó là vẻ mặt đáng yêu của Tiễn Tiểu Háo, ngủ còn bỉu môi.
Ngày hôm qua lại ngủ chung với nàng , không phải không có khách phòng, nàng đơn thuần cảm thấy ngủ chung với nàng thật tuyệt. Nói gì thì nói, không phải lão nhân kêu nàng phải chăm sóc tốt cho nha đầu kia sao. Sở Cố Hoài theo lý lẽ thông thường nghĩ thế.
Linh linh linh...... Lúc này điện thoại đầu giường vang lên tiếng chuông náo nhiệt, Sở Cố Hoài cầm lấy điện thoại, nhìn thoáng qua Tiễn Tiểu Háo đã thấy chân mày nàng đã nhăn lại thành ngọn núi nhỏ.
Lão Đại! Mình xin cậu...... Đem tên ôn thần này mang về đi...... mình cam đoan từ nay về sau mình sẽ không lười biếng! Cậu bảo mình làm gì đều được hết! Điện thoại truyền đến thanh âm khóc lóc từ Tề Tiểu Mi, xem ra nàng bị tra tấn không nhẹ.
Mình á? Mình không quen biết nàng, không giúp được cậu rồi...... Sở Cố Hoài thanh âm hết sức vô tội nói nhưng trên mặt lại lộ ra nét vui sướng khi người gặp họa.
Lão Đại! Cậu đã không biết còn bảo mình mang nàng về nhà để làm gì ? Mình còn tưởng rằng cô ta là tình nhân cũ của cậu. Tề Tiểu Mi choáng váng rống to.
Là bạn của Tiểu Háo, mình thấy nàng lo lắng mới kêu cậu mang nàng đi ra khỏi chỗ đó, hai tiểu cô nương cái gì cũng không biết liền đi vào, lỡ xảy ra chuyện làm sao bây giờ, A Mai thủ đoạn ngươi cũng không phải không biết. Sở Cố Hoài nói liền hướng mới vừa tỉnh ngủ Tiễn Tiểu Háo nổi lên khuôn mặt tươi cười.
Mỹ Mỹ lại làm gì rồi? Tiễn Tiểu Háo nghe Sở Cố Hoài nói xong, lập tức liền hiểu ra, nhỏ giọng hỏi han.
Sở Cố Hoài hơi hơi lắc lắc đầu, trên mặt tươi cười càng ngày càng nhiều.
Ha ha ha ha...... Thật sự nhịn không được cười, Tề Tiểu Mi cậu cũng có ngày hôm nay, cậu tự mình xử lý đi,mình cười chết mất. Nói xong, Sở Cố Hoài treo điện thoại, ở trên giường ôm bụng cười lăn lộn.
Nàng cười đến khi hết hơi,giờ mới phát hiện đầu mình đang ở trong lòng ngực Tiễn Tiểu Háo, tay ôm lấy eo của nàng, hai người dây dưa cùng một chỗ, nhiệt độ trên người thông qua đồ ngủ chạm vào tay của nàng, toàn bộ hương thơm tự nhiên trên người nàng bất giác xông vào mũi.
Tiễn Tiểu Háo cũng không có cảm nhận được chuyện không ổn, chỉ ngây ngốc ôm lại nàng, trong lòng còn đang nghĩ đến Quách Mỹ Mỹ rốt cuộc là làm cái gì khiến cho Sở Cố Hoài cười đến như vậy.
A Mai ngẩng đầu lên, nhìn thấy Sở Cố Hoài đứng ở trước mặt mình.
Cố Hoài? Như thế nào, cậu có hứng thú với tiểu muội muội này? A Mai thu hồi vẻ kinh ngạc vừa rồi, mỉm cười hỏi.
Không phải, đừng động đến nàng bằng không mười mạng của cậu cũng không đủ trả.
Cậu......
Tiểu Háo, chúng ta đi. Kéo Tiễn Tiểu Háo, Sở Cố Hoài thậm chí không có cùng Tề Tiểu Mi chào hỏi bước ra cửa lớn của quán bar.
Cố Hoài?! Nhìn thấy Sở Cố Hoài, Tiễn Tiểu Háo có chút kinh ngạc, vội trát vài cái ánh mắt.
Sao em lại chạy đến nơi này nha, rất nguy hiểm. Sở Cố Hoài đem nàng tiến vào xe, bản thân mình cũng lên xe, nhíu mày phát động xe.
A...... Mỹ Mỹ nói mang em đến đây lấy kiến thức. Tiễn Tiểu Háo thành thật trả lời, hơi hơi cúi đầu, còn phải giương mắt nhìn xem Sở Cố Hoài sắc mặt. Ngay cả bản thân mình cũng không hiểu sao vì cái gì sẽ đối với nàng sinh ra cảm giác sợ hãi, rõ ràng các nàng không có quan hệ sâu nặng gì mà.
Đến les bar lấy kiến thức? Sở Cố Hoài mang chút tức giận hỏi han, nhớ tới ngày hôm qua ba ba gọi điện thoại kêu nàng chăm sóc Tiểu Háo Tử lúc đó nàng cảm thấy rất kỳ quái,nàng có hai ca ca bảo hộ so với ai khác đều tốt còn muốn nàng đến bảo hộ làm cái gì, đến bây giờ nàng mới biết được, quả nhiên là mặc kệ không được, hôm nay nếu nàng không ở đây, Tiểu Háo nói không chừng liền hủy ở trong tay A Mai.
Lại nói tiếp nàng thật không nghĩ tới ba ba cùng Tiễn phụ cư nhiên là quan hệ như vậy hảo chiến hữu, này thế giới thật này đúng là không lớn.
Chị nói cái gì! les á!? Tiễn Tiểu Háo mạnh mẽ ngẩng đầu, nàng lên cái lỗ tai đập đập vài cái coi có điếc không,les a......
Ờ, hiện tại biết sợ? Sở Cố Hoài thản nhiên nói.
A...... Xú Mỹ Mỹ, em đã biết trước nàng sẽ không mang em đi nơi tốt a!! Mỹ Mỹ vẫn còn ở chỗ này! Tiễn Tiểu Háo thanh âm dần dần lớn lên, nhớ tới bạn tốt còn đang ở chỗ này ngốc.
Im lặng. Sở Cố Hoài sang bên đường dừng xe, che miệng Tiễn Tiểu Háo, lấy ra di động gọi Tề Tiểu Mi điện thoại.
Alo, cậu còn ở đó không?
Ừ, giúp mình đi tìm người kêu......
Gọi là gì? Sở Cố Hoài, buông tay ra, quay đầu hỏi Tiễn Tiểu Háo.
Mỹ Mỹ, Quách Mỹ Mỹ. Tiễn Tiểu Háo đáng thương ba ba nói.
Nga, kêu Quách Mỹ Mỹ , dù sao nơi đó là A Mai địa bàn, cậu cùng nàng quen mà.
Ừ, tìm được thì cậu còn nhìn thấy bạn, tìm không thấy về sau cậu đừng đi làm nữa. Nói xong, Sở Cố Hoài liền tiêu sái treo điện thoại.
Tốt lắm, bây giờ hết lo lắng chưa. Hô một hơi, Sở Cố Hoài lại khởi động xe, hướng trong nhà đi đến.
Cố...... Cố Hoài.
Hử? Nghe được Tiễn Tiểu Háo có chút tâm hư tiếng kêu, Sở Cố Hoài theo bản năng nhíu mi, đáp nàng một tiếng.
Chị, chị có thể hay không giúp em gọi điện thoại cho Đại ca em, nói em ở nhà chị chơi, Please, Please Please. Em sẽ làm cơm miễongn phí cho chị t một tuần. Tiễn Tiểu Háo ra cái điều kiện.
Một tháng.
Thành giao.
Em đáp ứng rồi nha. Sở Cố Hoài hé miệng cười, nghĩ đến việc có thể thưởng thức mĩ vị đồ ăn, tâm tình như mây đen thấy mặt trời.
Vâng vâng.
Vậy...... Thành giao.
Hihi, Cố Hoài tốt nhất. Tiễn Tiểu Háo thầm nghĩ tránh được một kiếp, lại bắt đầu ngây ngô cười. Sở Cố Hoài khóe miệng cũng không biết bất giác giơ lên một cái đường cong, không lâu sau, hai người về đến nhà.
Đêm nay ở nhà của chị ngủ đi, ngày mai Đại ca Nhị ca em qua đón, đến lúc đó em không ở thì mọi chuyện sẽ bại lộ. Sở Cố Hoài xuất ra chìa khóa mở cửa.
Lời này luôn vang trong tai Tiễn Tiểu Háo, nàng cười hì hì gật đầu đáp ứng.
Mặc Mặc! Vừa mới vào cửa, Tiễn Tiểu Háo trông thấy trên sô pha Mặc Địch, lập tức nhào tới nhưng lại dọa Mặc Địch nhảy dựng, mau mau trốn ở phòng ngủ của Sở Cố Hoài.
A...... Chạy mất tiêu. Tiễn Tiểu Háo có chút buồn bực.
Mau mau tắm rửa ngủ đi, rửa sạch mùi rượu. Không quan tâm biểu hiện trẻ con của Tiễn Tiểu Háo, Sở Cố Hoài liếc mắt một cái, thúc giục nàng.
Nga...... Tiễn Tiểu Háo quẹt quẹt miệng, tiến phòng tắm.
Quần áo để ở đây nha. Sở Cố Hoài đưa nàng bộ quần áo trước kia nàng từng mặc, gõ cửa phòng tắm.
Hihi. Em biết rồi. Tiễn Tiểu Háo nhận quần áo trong tay Sở Cố Hoài, đóng cửa lại.
Sửng sốt trong giây lát, Sở Cố Hoài bất đắc dĩ về phòng, định ngâm mình trong bồn tắm tẩy rửa đống ô yên chướng khí bị dính ở quán bar.
Đóng cửa phòng lại nàng mới phát hiện Mặc Địch miễn cưỡng nằm ở trên giường. Nghe thấy tiếng đóng cửa nó liền ngẩng đầu nhìn nhìn.
Sao cưng lại chạy đến đây, ân, ngốc quá đi, trong chốc lát nữa thôi phỏng chừng nàng ôm ngươi đến tắc thở. Sở Cố Hoài niệm thao đi vào phòng tắm.
Y như ý nghĩ của Sở Cố Hoài, Tiễn Tiểu Háo ôm Mặc Địch cưng cưng nựng nựng đến hơn 12 giờ, còn thiếu là không ôm nó ngủ, kỳ quái nhất là Sở Cố Hoài lại không cảm thấy phiền chút nào, nàng nhìn Tiễn Tiểu Háo tính tình trẻ con cảm thấy có chút buồn cười. Người đã lớn xác thế mà vẫn nghịch ngợm như con nít.
Sáng sớm
Ngô......
Sở Cố Hoài trợn tròn mắt, xuất hiện ở trước mắt nàng lúc này đó là vẻ mặt đáng yêu của Tiễn Tiểu Háo, ngủ còn bỉu môi.
Ngày hôm qua lại ngủ chung với nàng , không phải không có khách phòng, nàng đơn thuần cảm thấy ngủ chung với nàng thật tuyệt. Nói gì thì nói, không phải lão nhân kêu nàng phải chăm sóc tốt cho nha đầu kia sao. Sở Cố Hoài theo lý lẽ thông thường nghĩ thế.
Linh linh linh...... Lúc này điện thoại đầu giường vang lên tiếng chuông náo nhiệt, Sở Cố Hoài cầm lấy điện thoại, nhìn thoáng qua Tiễn Tiểu Háo đã thấy chân mày nàng đã nhăn lại thành ngọn núi nhỏ.
Lão Đại! Mình xin cậu...... Đem tên ôn thần này mang về đi...... mình cam đoan từ nay về sau mình sẽ không lười biếng! Cậu bảo mình làm gì đều được hết! Điện thoại truyền đến thanh âm khóc lóc từ Tề Tiểu Mi, xem ra nàng bị tra tấn không nhẹ.
Mình á? Mình không quen biết nàng, không giúp được cậu rồi...... Sở Cố Hoài thanh âm hết sức vô tội nói nhưng trên mặt lại lộ ra nét vui sướng khi người gặp họa.
Lão Đại! Cậu đã không biết còn bảo mình mang nàng về nhà để làm gì ? Mình còn tưởng rằng cô ta là tình nhân cũ của cậu. Tề Tiểu Mi choáng váng rống to.
Là bạn của Tiểu Háo, mình thấy nàng lo lắng mới kêu cậu mang nàng đi ra khỏi chỗ đó, hai tiểu cô nương cái gì cũng không biết liền đi vào, lỡ xảy ra chuyện làm sao bây giờ, A Mai thủ đoạn ngươi cũng không phải không biết. Sở Cố Hoài nói liền hướng mới vừa tỉnh ngủ Tiễn Tiểu Háo nổi lên khuôn mặt tươi cười.
Mỹ Mỹ lại làm gì rồi? Tiễn Tiểu Háo nghe Sở Cố Hoài nói xong, lập tức liền hiểu ra, nhỏ giọng hỏi han.
Sở Cố Hoài hơi hơi lắc lắc đầu, trên mặt tươi cười càng ngày càng nhiều.
Ha ha ha ha...... Thật sự nhịn không được cười, Tề Tiểu Mi cậu cũng có ngày hôm nay, cậu tự mình xử lý đi,mình cười chết mất. Nói xong, Sở Cố Hoài treo điện thoại, ở trên giường ôm bụng cười lăn lộn.
Nàng cười đến khi hết hơi,giờ mới phát hiện đầu mình đang ở trong lòng ngực Tiễn Tiểu Háo, tay ôm lấy eo của nàng, hai người dây dưa cùng một chỗ, nhiệt độ trên người thông qua đồ ngủ chạm vào tay của nàng, toàn bộ hương thơm tự nhiên trên người nàng bất giác xông vào mũi.
Tiễn Tiểu Háo cũng không có cảm nhận được chuyện không ổn, chỉ ngây ngốc ôm lại nàng, trong lòng còn đang nghĩ đến Quách Mỹ Mỹ rốt cuộc là làm cái gì khiến cho Sở Cố Hoài cười đến như vậy.
/86
|