Qua một số ý kiến đóng góp, có bạn khuyên editor nên sửa chap thành chương vì đây là BHTT. Editor công nhận sai xót của mình và đã chỉnh sửa. Editor vẫn còn học quân sự, nhưng ráng tranh thủ edit một chương nhờ sự trợ giúp của bạn bè ( ượn laptop :v), xin lỗi đã bắt mọi người đợi lâu. Chúc các bạn đọc vui.
76, Chuẩn Bị Khởi Hành...
Con trai giận rồi. Sở Cố Hoài chỉ chỉ Sở Duy Tiêu đang ngồi trên sô pha.
Con trai......giận hả? Tiễn Tiểu Háo cười đi qua, biết rõ còn cố hỏi, nàng ôm lấy cổ Sở Duy Tiêu.
Hừ. Sở Duy Tiêu hừ một tiếng, xoay người qua chỗ khác.
Giận thật sao?
Hừ.
Con trai, cha mẹ đi vài ngày thôi, rất nhanh sẽ trở về. Tiễn Tiểu Háo nói.
Vài ngày? Sở Duy Tiêu miễn cưỡng quay đầu hỏi.
Cỡ 4 ngày. Tiễn Tiểu Háo nghĩ nghĩ.
6 ngày. Sở Cố Hoài đính chính.
A? Tiễn Tiểu Háo quay đầu lại vẻ mặt kinh ngạc nhìn Sở Cố Hoài.
Tính cả bận đi bận về.
Á, 6 ngày. Tiễn Tiểu Háo chuyển lời cho Sở Duy Tiêu.
Hừ. Sở Duy Tiêu xoay người sang chỗ khác, không để ý tới Tiễn Tiểu Háo.
Ngoan nào. Qua ngoại chơi với em con nha, hay là để mẹ kêu cậu út, cậu cả, cậu hai và mợ hai đến chơi với con. Tiễn Tiểu Háo khuyên nhủ.
Con muốn ở nhà. Sở Duy Tiêu nghiêm túc nói.
Nhưng Thước Thước cần chăm sóc.
Con có thể chăm sóc Thước Thước.
Con không thể, con còn nhỏ mà, ngoan, cha mẹ sẽ mua quà cho con. Tiễn Tiểu Háo dụ dỗ.
Hử? Có quà? Sở Duy Tiêu xoay người lại.
Có a. Không mua cho Thước Thước, mua cho con thôi. Tiễn Tiểu Háo cười nói, kỳ thật nàng biết, đôi khi nàng và Sở Cố Hoài quan tâm Thước Thước nhiều hơn, dù sao hắn cũng còn nhỏ, Duy Duy sẽ có chút không vui.
Thật chứ? Sở Duy Tiêu vẻ mặt không tin.
Đương nhiên là thật. Tiễn Tiểu Háo nhéo nhéo mặt Sở Duy Tiêu mặt, cam kết với hắn.
Vậy được rồi. Sở Duy Tiêu cười cười, nhảy chân sáo vào phòng.
......Con nít thật dễ lấy lòng. Tiễn Tiểu Háo cảm khái.
Ừ, em và nó y chang nhau. Sở Cố Hoài nói.
Chị nói em là con nít! Tiễn Tiểu Háo bất mãn nhào lên người Sở Cố Hoài.
Nhìn em nhỏ như vầy, không phải con nít thì là cái gì. Sở Cố Hoài bế Tiễn Tiểu Háo đi về hướng phòng ngủ.
Oa, chị ẵm nổi em kìa. Tiễn Tiểu Háo ngạc nhiên hô to.
Chẳng có gì lạ hết, ngay cả em mà chị cũng ẵm không nổi thì thật mất mặt, đúng không? Sở Cố Hoài hé miệng cười cười.
Không tệ ha, chị là nữ mà, ẵm không nổi cũng bình thường thôi. Tiễn Tiểu Háo ngửi ngửi mùi trên người Sở Cố Hoài, vừa lòng nói.
Chị là chồng của em mà, ha ha ha...... Sở Cố Hoài vỗ vỗ mông Tiễn Tiểu Há, đem nàng ném lên giường.
Chị, chị muốn làm gì? Tiễn Tiểu Háo hoảng sợ lấy chăn che thân thể mình.
Tiểu nương tử, theo chị đi...... Sở Cố Hoài cười áp lên phía trên......
( Chuyện sau đó xin độc giả tự tưởng tượng......)
Quân Thành luật sư sự vụ sở
An An, Tiểu Mi, vào đây một lát. Sở Cố Hoài gõ gõ cửa văn phòng, nhắc nhở An An và Tiểu Mi.
OK. Ngẩng đầu lên, An An và Tiểu Mi cùng đi vào văn phòng.
Chuyện gì vậy? Tề Tiểu Mi hỏi.
Ngày mai mình cùng Háo Tử đi ra ngoài vài ngày, đây là số công việc được an bài cuối tuần này, cậu và An An phụ trách nha, có dân thương , hình pháp , còn có hôn nhân, hai người an bài nhân lực đi, dù sao người trong sự vụ sở đối phó với mấy vụ nhỏ này hẳn là không thành vấn đề. Sở Cố Hoài bàn giao.
Chậc, hai người rủ nhau đi chơi, còn đống hỗn độn này thì ném ình và An An. Tề Tiểu Mi vẻ mặt oán niệm nói.
Bọn mình trở về sẽ cho cậu nghỉ phép liền, vì chuyện này mà Quách Mỹ Mỹ đã quấy rầy mình mấy bữa nay. Sở Cố Hoài bất đắc dĩ nói.
Còn tui thì sao?! An An hỏi.
Có tiền thưởng, có quà. Sở Cố Hoài ngẩng đầu nói.
Không cần, tui cũng muốn nghỉ phép. An An bất mãn nói. Các nàng ở sự vụ sở làm cái không thiếu nhất chính là tiền, thiếu nhất chính là nghỉ ngơi, mỗi ngày đều bận đến sống chết, đã lâu chưa được nghỉ ngày nào.
Khoảng mấy ngày? Sở Cố Hoài nghĩ nghĩ, hỏi.
5 ngày nha? An An thật cẩn thận hỏi.
Lâu lắm, tháng sau có rất nhiều vụ kiện cần giải quyết. Sở Cố Hoài lắc lắc đầu.
Vậy 4 ngày?
Không được.
3 ngày?
Thành giao. Sở Cố Hoài đem công việc an bài đặt trong tay An An, còn mình thì cầm túi xách rời sự vụ sở.
Tề Tiểu Mi và An An bất đắc dĩ nhìn nhau, phận làm công thật đáng thương a, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng phải cò kè mặc cả với Boss.
Về đến nhà, Sở Cố Hoài đem chìa khóa xe đặt ở trên tủ giày, nàng cởi giày đi vào phòng khách. Duy Duy ôm Thước Thước ngồi trên sô pha xem TV. Trong bếp truyền ra âm thanh xào đồ ăn, mùi thức ăn lan tỏa khắp phòng khách.
Cha . Duy Duy thấy Sở Cố Hoài vào phòng, liền quay đầu gọi một tiếng.
Cha, cha . Thước Thước lắp bắp kêu một tiếng, vươn hai tay về phía Sở Cố Hoài, muốn ôm.
Ai. Sở Cố Hoài lên tiếng, vội vàng buông túi xách lại ôm Thước Thước.
Thế nào, mấy ngày nay học hành có tốt không? Ở trường học, tiếp xúc với các bạn thế nào? Sở Cố Hoài ôm Thước Thước ngồi xuống, hỏi Sở Duy Tiêu.
Cũng vui, có thầy Vương giúp con, bạn học cũng tốt. Sở Cố Hoài nhíu nhíu mày, nàng vẫn cảm thấy rằng khi Sở Duy Tiêu nói chuyện ngữ khí cùng hành vi không giống một đứa trẻ bình thường, hẳn là cuộc sống trước kia khiến cho hắn không thể không như vậy nhưng hiện tại có nàng và Tiểu Háo, nàng hy vọng đứa trẻ này có thể giống như những đứa trẻ khác. Nghịch ngợm phá phách, hi hi ha ha, làm nũng.
Nhưng Sở Duy Tiêu lúc nào cũng ngoan ngoãn, không để cho nàng và Tiểu Háo lo lắng, đôi khi nổi lên mấy bình dấm chua giận dỗi một lát rồi thôi, rất dễ dỗ dành.
Sở Cố Hoài quyết định dùng nhiều tâm tư giáo dục tâm lý cho Sở Duy Tiêu, khiến cho hắn vui vẻ, hạnh phúc hơn.
Vậy là tốt rồi, có khó khăn gì cũng phải nói cho cha mẹ biết.
Vâng.
Hôm nay làm món gì? Sao thơm quá vậy. Sở Cố Hoài ngửi được hương thơm, nhìn về hướng nhà bếp thăm dò.
Rất nhiều món ngon, mẹ nói sáng mai phải đi nên buổi tối hôm nay ăn nhiều hơn một chút. Sở Duy Tiêu cười tủm tỉm nói.
Ai, để đi nhìn xem, con ôm Thước Thước. Sở Cố Hoài hôn một cái trên mặt Thước Thước, sau đó đem Thước Thước đưa đến trong lòng Sở Duy Tiêu.
Sở Cố Hoài bước nhanh đi vào bếp, thì nhìn thấy Tiễn Tiểu Háo mang tạp dề sơ chế thực phẩm, lặng lẽ ôm nàng từ phía sau, phát hiện nàng không hề giật mình.
Sao lại không có phản ứng? Sở Cố Hoài hôn cái miệng nhỏ nhắn của Tiễn Tiểu Háo.
Nghe được âm thanh mở cửa, có chuẩn bị trước, ha ha...... Tiễn Tiểu Háo cười nói.
Em nha......Quỷ quyệt thật.
Em khờ lắm nha. Ai, đừng đứng yên thế chứ, không thấy em đang bận hả, còn không mau giúp em. Tiễn Tiểu Háo đem cánh tay của Sở Cố Hoài đang đặt trên eo mình lấy xuống, kéo nàng qua bên cạnh mình, lấy một củ cải trắng nhét vào trong tay nàng.
Ai, chị đã làm việc cả ngày nay a.
Em ở nhà chăm sóc 2 đứa nhỏ cả ngày thì sao, giặt quần áo, nấu cơm, còn hơn cả bảo mẫu nữa. Tiễn Tiểu Háo hung hăng trừng mắt nhìn Sở Cố Hoài.
Rồi rồi rồi, chị làm. Sở Cố Hoài đầu hàng, cầm lấy củ cải trắng bắt đầu làm.
Còn hoa bách hợp kia, lấy từng đóa từng đóa rửa sạch sẽ, không thể để lại một hạt cát nào. Tiễn Tiểu Háo dặn dò thêm.
Ừm. Đêm nay có món gì? Vừa rồi chị ngửi được mùi thơm. Sở Cố Hoài lại hút hấp cái mũi.
Đầu cá hấp, củ bách hợp xào hạt điều, vịt hầm, tôm om, còn có món...... Tiễn Tiểu Háo nhíu mày, nhớ không nổi món ăn kia gọi là gì.
Còn nữa sao?
Ừ, còn nữa. Trứng hấp, rau cải xào, gà tiềm thuốc bắc. Tiễn Tiểu Háo vừa lòng nhìn nhìn vật liệu trên bàn.
Chuẩn bị xong hết rồi sao? Sở Cố Hoài hỏi.
Gần như đầy đủ, em còn mua một chai rượu vang nữa á. Tiễn Tiểu Háo nói.
Rượu vang? Tủ rượu có mà, rượu gì cũng ở trong đó.
Ờ ha, em quên mất. Tiễn Tiểu Háo gãi gãi đầu.
Đầu óc để đâu ý, chị vừa mới khen em xong. Sở Cố Hoài âm thầm hít một hơi.
Ai nha, những rượu kia lưu lại để sau này chúng tăng giá trị lên, chai nào cũng là rượu quý, khi Thước Thước và Duy Duy kết hôn, có thể lấy ra dùng a. Tiễn Tiểu Háo nghĩ nghĩ nói.
Phì......Em nghĩ xa quá đó, đợi hai đứa nó kết hôn, chúng ta cũng đã gần 70,80 rồi. Vẻ mặt Sở Cố Hoài hắc tuyến khi tưởng tượng ra chuyện của vài chục năm sau.
Rất nhanh sẽ tới thôi, chị nghĩ chị còn trẻ hả, vài năm nữa là 30 rồi còn gì. Tiễn Tiểu Háo có chút buồn bực.
Thôi thôi, không nghĩ nữa, mau nấu cơm đi, chị đói. Sở Cố Hoài sợ Tiễn Tiểu Háo *thương xuân bi thu, vội vàng ngắt lời nàng.
Ờ. Rau cải xào và trứng hấp chị làm đi. Em còn phải nướng bánh ngọt nữa. Tiễn Tiểu Háo bàn giao công việc, nghĩ hai món này đơn giản nhất, cho Sở Cố Hoài rèn luyện một chút cũng tốt.
Ừm.
Kết quả ,lúc ăn cơm chiều, Tiễn Tiểu Háo mới hiểu ra rằng: mình không nên làm như vậy.
Mẹ, khó ăn quá. Duy Duy nhổ ra cọng rau trong miệng, chạy nhanh kiếm nước uống.
Hử? Tiễn Tiểu Háo nghi hoặc nhìn Sở Cố Hoài vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, gắp một cọng rau cho vào miệng.
Lạt mà, con uống nước cái gì. Tiễn Tiểu Háo hỏi Sở Duy Tiêu.
Rõ ràng là rất mặn. Sở Duy Tiêu vẻ mặt đau khổ nhìn Tiễn Tiểu Háo.
Á, bỏ muối vào xào không đều, lần sau cố gắng hơn. Tiễn Tiểu Háo vẻ mặt cảm động vỗ vỗ bả vai Sở Cố Hoài.
Cha làm? Sở Duy Tiêu quay về chỗ ngồi, gắp một con tôm ăn thử.
Ưm ưm, ngon quá.
Ờ, món nào ăn ngon là mẹ làm, không ngon là cha con làm.
Khụ...... Sở Cố Hoài ho khan một chút, đôi đũa tự động tránh đi món rau cải xào, gắp một miếng cá bỏ vào bát.
Nhìn đi, chính chị cũng cảm thấy không ngon. Tiễn Tiểu Háo cười nói.
Hì hì. Sở Duy Tiêu cũng cười vui sướng khi người gặp họa.
Ăn xong bữa cơm làm cho Sở Cố Hoài đau đầu, Tiễn Tiểu Háo liền lôi kéo Sở Cố Hoài tiến phòng, bắt đầu thu thập đồ dùng này nọ.
Quần áo, giày dép, ô che, thuốc...... Tiễn Tiểu Háo vừa thu thập vừa lẩm bẩm.
Mang tấm chăn lông theo luôn đi, em sợ lạnh mà. Sở Cố Hoài lấy ra một tấm chăn lông nhỏ rồi bắt đầu xếp lên.
Nặng lắm. Tiễn Tiểu Háo ôm oán giận nói.
Có phải em xách đâu, quần áo còn rất nhiều, đừng mong nhàn hạ. Còn có khăn quàng cổ, bao tay. Sở Cố Hoài lấy khăn quàng cổ và bao tay, nhét vào vali.
Được rồi. Thứ cần dùng khi du lịch là đây : kẹo cao su, kẹo ngọt, khoai tây chiên, còn có...... Tiễn Tiểu Háo cầm một đống một đống đồ ăn vặt trong tay.
Không được mang theo đồ ăn vặt, chiếm chỗ lắm. Sở Cố Hoài lấy toàn bộ đồ ăn vặt ra ngoài.
A, đồ ăn của em. Vẻ mặt Tiễn Tiểu Háo đau đớn.
Để lại cho em bịch kẹo ngọt, còn những thứ khác không được mang theo. Sở Cố Hoài trừng mắt nhìn Tiễn Tiểu Háo một cái, Tiễn Tiểu Háo đành phải ngoan ngoãn lấy đồ ăn vặt ra hết, nuốt nước mắt đóng vali lại.
Chú thích :
*Thương xuân bi thu : tóm lại là vì xuân đến xuân đi, thu đến thu đi mà bi thương sầu cảm, nói chung là chỉ người đa sầu đa cảm, có trái tim mẫn cảm đi? Đỗ Phủ có câu trong bài Đăng cao: Vạn lý bi thu thường tác khách (khách xa, thu tới thêm sầu, theo bản dịch của Trần Trọng Kim) rất nổi tiếng.
76, Chuẩn Bị Khởi Hành...
Con trai giận rồi. Sở Cố Hoài chỉ chỉ Sở Duy Tiêu đang ngồi trên sô pha.
Con trai......giận hả? Tiễn Tiểu Háo cười đi qua, biết rõ còn cố hỏi, nàng ôm lấy cổ Sở Duy Tiêu.
Hừ. Sở Duy Tiêu hừ một tiếng, xoay người qua chỗ khác.
Giận thật sao?
Hừ.
Con trai, cha mẹ đi vài ngày thôi, rất nhanh sẽ trở về. Tiễn Tiểu Háo nói.
Vài ngày? Sở Duy Tiêu miễn cưỡng quay đầu hỏi.
Cỡ 4 ngày. Tiễn Tiểu Háo nghĩ nghĩ.
6 ngày. Sở Cố Hoài đính chính.
A? Tiễn Tiểu Háo quay đầu lại vẻ mặt kinh ngạc nhìn Sở Cố Hoài.
Tính cả bận đi bận về.
Á, 6 ngày. Tiễn Tiểu Háo chuyển lời cho Sở Duy Tiêu.
Hừ. Sở Duy Tiêu xoay người sang chỗ khác, không để ý tới Tiễn Tiểu Háo.
Ngoan nào. Qua ngoại chơi với em con nha, hay là để mẹ kêu cậu út, cậu cả, cậu hai và mợ hai đến chơi với con. Tiễn Tiểu Háo khuyên nhủ.
Con muốn ở nhà. Sở Duy Tiêu nghiêm túc nói.
Nhưng Thước Thước cần chăm sóc.
Con có thể chăm sóc Thước Thước.
Con không thể, con còn nhỏ mà, ngoan, cha mẹ sẽ mua quà cho con. Tiễn Tiểu Háo dụ dỗ.
Hử? Có quà? Sở Duy Tiêu xoay người lại.
Có a. Không mua cho Thước Thước, mua cho con thôi. Tiễn Tiểu Háo cười nói, kỳ thật nàng biết, đôi khi nàng và Sở Cố Hoài quan tâm Thước Thước nhiều hơn, dù sao hắn cũng còn nhỏ, Duy Duy sẽ có chút không vui.
Thật chứ? Sở Duy Tiêu vẻ mặt không tin.
Đương nhiên là thật. Tiễn Tiểu Háo nhéo nhéo mặt Sở Duy Tiêu mặt, cam kết với hắn.
Vậy được rồi. Sở Duy Tiêu cười cười, nhảy chân sáo vào phòng.
......Con nít thật dễ lấy lòng. Tiễn Tiểu Háo cảm khái.
Ừ, em và nó y chang nhau. Sở Cố Hoài nói.
Chị nói em là con nít! Tiễn Tiểu Háo bất mãn nhào lên người Sở Cố Hoài.
Nhìn em nhỏ như vầy, không phải con nít thì là cái gì. Sở Cố Hoài bế Tiễn Tiểu Háo đi về hướng phòng ngủ.
Oa, chị ẵm nổi em kìa. Tiễn Tiểu Háo ngạc nhiên hô to.
Chẳng có gì lạ hết, ngay cả em mà chị cũng ẵm không nổi thì thật mất mặt, đúng không? Sở Cố Hoài hé miệng cười cười.
Không tệ ha, chị là nữ mà, ẵm không nổi cũng bình thường thôi. Tiễn Tiểu Háo ngửi ngửi mùi trên người Sở Cố Hoài, vừa lòng nói.
Chị là chồng của em mà, ha ha ha...... Sở Cố Hoài vỗ vỗ mông Tiễn Tiểu Há, đem nàng ném lên giường.
Chị, chị muốn làm gì? Tiễn Tiểu Háo hoảng sợ lấy chăn che thân thể mình.
Tiểu nương tử, theo chị đi...... Sở Cố Hoài cười áp lên phía trên......
( Chuyện sau đó xin độc giả tự tưởng tượng......)
Quân Thành luật sư sự vụ sở
An An, Tiểu Mi, vào đây một lát. Sở Cố Hoài gõ gõ cửa văn phòng, nhắc nhở An An và Tiểu Mi.
OK. Ngẩng đầu lên, An An và Tiểu Mi cùng đi vào văn phòng.
Chuyện gì vậy? Tề Tiểu Mi hỏi.
Ngày mai mình cùng Háo Tử đi ra ngoài vài ngày, đây là số công việc được an bài cuối tuần này, cậu và An An phụ trách nha, có dân thương , hình pháp , còn có hôn nhân, hai người an bài nhân lực đi, dù sao người trong sự vụ sở đối phó với mấy vụ nhỏ này hẳn là không thành vấn đề. Sở Cố Hoài bàn giao.
Chậc, hai người rủ nhau đi chơi, còn đống hỗn độn này thì ném ình và An An. Tề Tiểu Mi vẻ mặt oán niệm nói.
Bọn mình trở về sẽ cho cậu nghỉ phép liền, vì chuyện này mà Quách Mỹ Mỹ đã quấy rầy mình mấy bữa nay. Sở Cố Hoài bất đắc dĩ nói.
Còn tui thì sao?! An An hỏi.
Có tiền thưởng, có quà. Sở Cố Hoài ngẩng đầu nói.
Không cần, tui cũng muốn nghỉ phép. An An bất mãn nói. Các nàng ở sự vụ sở làm cái không thiếu nhất chính là tiền, thiếu nhất chính là nghỉ ngơi, mỗi ngày đều bận đến sống chết, đã lâu chưa được nghỉ ngày nào.
Khoảng mấy ngày? Sở Cố Hoài nghĩ nghĩ, hỏi.
5 ngày nha? An An thật cẩn thận hỏi.
Lâu lắm, tháng sau có rất nhiều vụ kiện cần giải quyết. Sở Cố Hoài lắc lắc đầu.
Vậy 4 ngày?
Không được.
3 ngày?
Thành giao. Sở Cố Hoài đem công việc an bài đặt trong tay An An, còn mình thì cầm túi xách rời sự vụ sở.
Tề Tiểu Mi và An An bất đắc dĩ nhìn nhau, phận làm công thật đáng thương a, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng phải cò kè mặc cả với Boss.
Về đến nhà, Sở Cố Hoài đem chìa khóa xe đặt ở trên tủ giày, nàng cởi giày đi vào phòng khách. Duy Duy ôm Thước Thước ngồi trên sô pha xem TV. Trong bếp truyền ra âm thanh xào đồ ăn, mùi thức ăn lan tỏa khắp phòng khách.
Cha . Duy Duy thấy Sở Cố Hoài vào phòng, liền quay đầu gọi một tiếng.
Cha, cha . Thước Thước lắp bắp kêu một tiếng, vươn hai tay về phía Sở Cố Hoài, muốn ôm.
Ai. Sở Cố Hoài lên tiếng, vội vàng buông túi xách lại ôm Thước Thước.
Thế nào, mấy ngày nay học hành có tốt không? Ở trường học, tiếp xúc với các bạn thế nào? Sở Cố Hoài ôm Thước Thước ngồi xuống, hỏi Sở Duy Tiêu.
Cũng vui, có thầy Vương giúp con, bạn học cũng tốt. Sở Cố Hoài nhíu nhíu mày, nàng vẫn cảm thấy rằng khi Sở Duy Tiêu nói chuyện ngữ khí cùng hành vi không giống một đứa trẻ bình thường, hẳn là cuộc sống trước kia khiến cho hắn không thể không như vậy nhưng hiện tại có nàng và Tiểu Háo, nàng hy vọng đứa trẻ này có thể giống như những đứa trẻ khác. Nghịch ngợm phá phách, hi hi ha ha, làm nũng.
Nhưng Sở Duy Tiêu lúc nào cũng ngoan ngoãn, không để cho nàng và Tiểu Háo lo lắng, đôi khi nổi lên mấy bình dấm chua giận dỗi một lát rồi thôi, rất dễ dỗ dành.
Sở Cố Hoài quyết định dùng nhiều tâm tư giáo dục tâm lý cho Sở Duy Tiêu, khiến cho hắn vui vẻ, hạnh phúc hơn.
Vậy là tốt rồi, có khó khăn gì cũng phải nói cho cha mẹ biết.
Vâng.
Hôm nay làm món gì? Sao thơm quá vậy. Sở Cố Hoài ngửi được hương thơm, nhìn về hướng nhà bếp thăm dò.
Rất nhiều món ngon, mẹ nói sáng mai phải đi nên buổi tối hôm nay ăn nhiều hơn một chút. Sở Duy Tiêu cười tủm tỉm nói.
Ai, để đi nhìn xem, con ôm Thước Thước. Sở Cố Hoài hôn một cái trên mặt Thước Thước, sau đó đem Thước Thước đưa đến trong lòng Sở Duy Tiêu.
Sở Cố Hoài bước nhanh đi vào bếp, thì nhìn thấy Tiễn Tiểu Háo mang tạp dề sơ chế thực phẩm, lặng lẽ ôm nàng từ phía sau, phát hiện nàng không hề giật mình.
Sao lại không có phản ứng? Sở Cố Hoài hôn cái miệng nhỏ nhắn của Tiễn Tiểu Háo.
Nghe được âm thanh mở cửa, có chuẩn bị trước, ha ha...... Tiễn Tiểu Háo cười nói.
Em nha......Quỷ quyệt thật.
Em khờ lắm nha. Ai, đừng đứng yên thế chứ, không thấy em đang bận hả, còn không mau giúp em. Tiễn Tiểu Háo đem cánh tay của Sở Cố Hoài đang đặt trên eo mình lấy xuống, kéo nàng qua bên cạnh mình, lấy một củ cải trắng nhét vào trong tay nàng.
Ai, chị đã làm việc cả ngày nay a.
Em ở nhà chăm sóc 2 đứa nhỏ cả ngày thì sao, giặt quần áo, nấu cơm, còn hơn cả bảo mẫu nữa. Tiễn Tiểu Háo hung hăng trừng mắt nhìn Sở Cố Hoài.
Rồi rồi rồi, chị làm. Sở Cố Hoài đầu hàng, cầm lấy củ cải trắng bắt đầu làm.
Còn hoa bách hợp kia, lấy từng đóa từng đóa rửa sạch sẽ, không thể để lại một hạt cát nào. Tiễn Tiểu Háo dặn dò thêm.
Ừm. Đêm nay có món gì? Vừa rồi chị ngửi được mùi thơm. Sở Cố Hoài lại hút hấp cái mũi.
Đầu cá hấp, củ bách hợp xào hạt điều, vịt hầm, tôm om, còn có món...... Tiễn Tiểu Háo nhíu mày, nhớ không nổi món ăn kia gọi là gì.
Còn nữa sao?
Ừ, còn nữa. Trứng hấp, rau cải xào, gà tiềm thuốc bắc. Tiễn Tiểu Háo vừa lòng nhìn nhìn vật liệu trên bàn.
Chuẩn bị xong hết rồi sao? Sở Cố Hoài hỏi.
Gần như đầy đủ, em còn mua một chai rượu vang nữa á. Tiễn Tiểu Háo nói.
Rượu vang? Tủ rượu có mà, rượu gì cũng ở trong đó.
Ờ ha, em quên mất. Tiễn Tiểu Háo gãi gãi đầu.
Đầu óc để đâu ý, chị vừa mới khen em xong. Sở Cố Hoài âm thầm hít một hơi.
Ai nha, những rượu kia lưu lại để sau này chúng tăng giá trị lên, chai nào cũng là rượu quý, khi Thước Thước và Duy Duy kết hôn, có thể lấy ra dùng a. Tiễn Tiểu Háo nghĩ nghĩ nói.
Phì......Em nghĩ xa quá đó, đợi hai đứa nó kết hôn, chúng ta cũng đã gần 70,80 rồi. Vẻ mặt Sở Cố Hoài hắc tuyến khi tưởng tượng ra chuyện của vài chục năm sau.
Rất nhanh sẽ tới thôi, chị nghĩ chị còn trẻ hả, vài năm nữa là 30 rồi còn gì. Tiễn Tiểu Háo có chút buồn bực.
Thôi thôi, không nghĩ nữa, mau nấu cơm đi, chị đói. Sở Cố Hoài sợ Tiễn Tiểu Háo *thương xuân bi thu, vội vàng ngắt lời nàng.
Ờ. Rau cải xào và trứng hấp chị làm đi. Em còn phải nướng bánh ngọt nữa. Tiễn Tiểu Háo bàn giao công việc, nghĩ hai món này đơn giản nhất, cho Sở Cố Hoài rèn luyện một chút cũng tốt.
Ừm.
Kết quả ,lúc ăn cơm chiều, Tiễn Tiểu Háo mới hiểu ra rằng: mình không nên làm như vậy.
Mẹ, khó ăn quá. Duy Duy nhổ ra cọng rau trong miệng, chạy nhanh kiếm nước uống.
Hử? Tiễn Tiểu Háo nghi hoặc nhìn Sở Cố Hoài vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, gắp một cọng rau cho vào miệng.
Lạt mà, con uống nước cái gì. Tiễn Tiểu Háo hỏi Sở Duy Tiêu.
Rõ ràng là rất mặn. Sở Duy Tiêu vẻ mặt đau khổ nhìn Tiễn Tiểu Háo.
Á, bỏ muối vào xào không đều, lần sau cố gắng hơn. Tiễn Tiểu Háo vẻ mặt cảm động vỗ vỗ bả vai Sở Cố Hoài.
Cha làm? Sở Duy Tiêu quay về chỗ ngồi, gắp một con tôm ăn thử.
Ưm ưm, ngon quá.
Ờ, món nào ăn ngon là mẹ làm, không ngon là cha con làm.
Khụ...... Sở Cố Hoài ho khan một chút, đôi đũa tự động tránh đi món rau cải xào, gắp một miếng cá bỏ vào bát.
Nhìn đi, chính chị cũng cảm thấy không ngon. Tiễn Tiểu Háo cười nói.
Hì hì. Sở Duy Tiêu cũng cười vui sướng khi người gặp họa.
Ăn xong bữa cơm làm cho Sở Cố Hoài đau đầu, Tiễn Tiểu Háo liền lôi kéo Sở Cố Hoài tiến phòng, bắt đầu thu thập đồ dùng này nọ.
Quần áo, giày dép, ô che, thuốc...... Tiễn Tiểu Háo vừa thu thập vừa lẩm bẩm.
Mang tấm chăn lông theo luôn đi, em sợ lạnh mà. Sở Cố Hoài lấy ra một tấm chăn lông nhỏ rồi bắt đầu xếp lên.
Nặng lắm. Tiễn Tiểu Háo ôm oán giận nói.
Có phải em xách đâu, quần áo còn rất nhiều, đừng mong nhàn hạ. Còn có khăn quàng cổ, bao tay. Sở Cố Hoài lấy khăn quàng cổ và bao tay, nhét vào vali.
Được rồi. Thứ cần dùng khi du lịch là đây : kẹo cao su, kẹo ngọt, khoai tây chiên, còn có...... Tiễn Tiểu Háo cầm một đống một đống đồ ăn vặt trong tay.
Không được mang theo đồ ăn vặt, chiếm chỗ lắm. Sở Cố Hoài lấy toàn bộ đồ ăn vặt ra ngoài.
A, đồ ăn của em. Vẻ mặt Tiễn Tiểu Háo đau đớn.
Để lại cho em bịch kẹo ngọt, còn những thứ khác không được mang theo. Sở Cố Hoài trừng mắt nhìn Tiễn Tiểu Háo một cái, Tiễn Tiểu Háo đành phải ngoan ngoãn lấy đồ ăn vặt ra hết, nuốt nước mắt đóng vali lại.
Chú thích :
*Thương xuân bi thu : tóm lại là vì xuân đến xuân đi, thu đến thu đi mà bi thương sầu cảm, nói chung là chỉ người đa sầu đa cảm, có trái tim mẫn cảm đi? Đỗ Phủ có câu trong bài Đăng cao: Vạn lý bi thu thường tác khách (khách xa, thu tới thêm sầu, theo bản dịch của Trần Trọng Kim) rất nổi tiếng.
/86
|