Quan Vận

Chương 140: Đường cùng ngông cuồng

/556


- Không có.

Tường đã đổ mọi người lại đẩy thêm. Lý Vĩnh Xương đại thế đã mất, làm gì có ai nói hộ một câu tốt đẹp cho Vương Xa Quân.

- Được, vấn đề Vương Xa Quân do Tinh Nhã xử lý.

Lý Dật Phong tuyên bố chương trình cuối cùng của hội nghị:

- Việc đồng chí Ôn Lâm đưa đơn từ chức, sau khi suy xét, Huyện uỷ phê chuẩn quyết định từ chức của đồng chí ấy. Đồng thời, theo đề nghị của Văn phòng Huyện uỷ, quyết định điều đồng chí Lý Lý của Văn phòng Uỷ ban nhân dân thị trấn Phi Mã đến Văn phòng Huyện ủy, bổ sung đến phòng thư ký.

Ôn Lâm từ chức, Vương Xa Quân bị bắt giữ, ba đứa con cưng kiêu ngạo của Phòng thư ký Văn phòng Huyện uỷ chỉ còn lại một mình Quan Doãn. Tốc độ thay đổi chóng mặt của tình thế vượt hẳn khỏi suy nghĩ của mọi người.

Một buổi hội nghị công việc đánh dấu thế cục huyện Khổng có bước chuyển ngoặt. Trong tình huống không có Lãnh Phong tham gia nhưng có Quan Doãn đến dự thính, lập ra nền nhạc dạo chủ yếu. Vận mệnh của Vương Xa Quân từ đó đột nhiên đảo ngược, một người đã từng là cục cưng hàng đầu của Huyện uỷ lại có kết cục bị bắt giữ, điều đang đợi gã có lẽ còn là mấy năm ngồi nhà tù.

Sau khi tan họp, Quan Doãn và Thôi Ngọc Cường đi cùng đường. Trên đường nói vài câu, đơn giản nói về hiện trạng của tứ hùng nhà họ Vạn và Vương Xa Quân. Được biết tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát, Vương Xa Quân và tứ hùng hiện tại có chạy đằng trời, Quan Doãn liền yên tâm.

Trở lại phòng Thư ký, Ôn Lâm không có đấy, đi làm thủ tục từ chức rồi. Kim Nhất Giai vẫn ở đó, cô đang gọi điện thoại, vừa thấy Quan Doãn vào liền vội vàng ngắt điện thoại, hơi khẩn trương nói:

- Sao anh vào mà không gõ cửa?

- Phòng làm việc của anh sao anh phải gõ cửa chứ?

Quãn Doãn mỉm cười, thấy Kim Nhất Giai mặt đỏ ửng bất an liền hỏi:

- Em sao vậy? Như là có tật giật mình vậy.

- Em có tật giật mình chỗ nào?

Kim Nhất Giai đột nhiên thêm vài phần lo lắng, ngẩng đầu nói:

- Vừa nãy nói chuyện với ở nhà, bố em bảo muốn sắp xếp cho em đi xem mặt. Em lừa ông em đã có bạn trai rồi, sau đó ông bắt em đưa về ra mắt. Em bảo anh ấy đang rèn luyện ở huyện, bây giờ là Phó chánh Văn phòng Huyện uỷ rồi, công việc rất bận, không đi được…

Quan Doãn càng nghe càng cảm thấy không ổn:

- Dừng, dừng, người mà em nói sao giống anh vậy?

- Cái gì mà giống, căn bản là bắt anh làm lá chắn, anh vẫn không biết à?

Kim Nhất Giai dứt khoát phóng khoáng thừa nhận:

- Có điều anh đừng nghĩ nhiều, em không hề thích anh. Chỉ là mệt mỏi vì gia đình cứ bắt đi xem mặt, giống như em không thể gả đi được vậy, quả thực không có biện pháp nào khác, chỉ có thể tạo ra một người bạn trai giả để làm lấy lệ cho bố mẹ em.

- Chỉ làm lấy lệ?

Quan Doãn yên tâm rồi. Hắn là bạn trai của Hạ Lai, lại thêm cái mác bạn trai của Kim Nhất Giai thì không dễ chơi rồi. Chủ yếu là Hạ Lai và Kim Nhất Giai là chị em họ.

Kim Nhất Giai thè lưỡi:

- Rất không may, qua loa tắc trách không thành công, bọn họ nhất định đòi gặp người thật mới tin.

- ….

Quan Doãn lắc mạnh đầu:

- Em đừng lôi anh đi diễn trò, giả vờ làm bạn trai người khác, anh không có kinh nghiệm.

- Nhưng nếu em không đưa một người về để làm bọn họ tin rằng em đã có bạn trai thật, bọn họ sẽ tiếp tục sắp xếp đi xem mắt cho em, anh cũng biết rồi đó. Nhà em ở Bắc Kinh cũng được coi là thế gia, người quen nhiều, em còn làm việc được sao? Quan Doãn, giúp em đi mà, anh cứ coi như là đi du lịch Bắc Kinh miễn phí đi, sau đó thuận đường gặp nhà đầu tư. Thế nào? Một công đôi việc.

Quan Doãn quả thực khó xử. Chuyện của huyện Khổng còn chưa giải quyết triệt để, Kim Nhất Giai lại thêm rắc rối cho hắn. Nhưng mà đến Bắc Kinh và gặp nhà đầu tư là chuyện tốt, hắn liền do dự một chút:

- Đợi chuyện của huyện Khổng rõ ràng một chút thì anh sẽ suy nghĩ thêm.

- Là anh nói nhé, em nhớ rồi đấy, coi như anh đồng ý rồi.

Kim Nhất Giai vui vẻ, kéo tay Quan Doãn:

- Đáng mặt bạn bè.

Bàn tay Kim Nhất Giai nhỏ mềm mại mà ấm áp, so với bàn tay gầy gầy của Ôn Lâm, so với bàn tay béo mập của Hạ Lai, nắm trong tay, không lớn không nhỏ, rất thích hợp. Quan Doãn nhất thời ham muốn đùa vui nổi lên, ngón tay khẽ vòng, nhẹ nhàng ấn một cái vào tay của Kim Nhất Giai.

Kim Nhất Giai giật mình buông tay Quan Doãn ra, lườm hắn một cái:

- Lưu manh.

Lưu manh Quan Doãn bây giờ là cục cưng được hoan nghênh nhất ở huyện Khổng, mới bị Kim Nhất Giai mắng là lưu manh liền thấy có người gõ cửa, hắn liền từ bộ dạng của kẻ lưu manh biến thành Phó chủ nhiệm Quan, vội vàng đi mở cửa… Đứng ngoài cửa là Quách Vĩ Toàn vẻ mặt tươi cười.

Quách Vĩ Toàn đổi hướng cũng thật nhanh, vừa mới họp xong, sao lại đến rồi? Trong lòng Quan Doãn càng thêm chắc chắn, lúc thế cục huyện Khổng cuối cùng dẫn đến việc đọ sức trong thành phố, lực lượng do Chủ tịch Thành phố và Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật thành phố Bạch Sa liên hợp chính thức tham dự vào đại cục huyện Khổng, liền nói lên uy danh của Tưởng Tuyết Tùng ở Thành uỷ không phải nhất ngôn cửu đỉnh như bên ngoài nghe đồn.

- Phó chủ tịch Quách, có việc gì sao?

Quan Doãn nhiệt tình nói.

- Không có gì, chỉ là đến thăm cậu.

Quách Vĩ Toàn đang muốn vào trong, liếc mắt thấy Kim Nhất Giai ở trong liền ngầm hiểu, cười ha ha:

- Vốn dĩ muốn ăn cơm trưa cùng cậu, thuận tiện nói vài việc. Có điều cậu có hẹn với giai nhân, để sau vậy.

Nói xong, gã cười ha hả, khoát tay, xoay người đi.

Quách Vĩ Toàn không hiểu sao lại muốn ăn cơm cùng hắn, không phải là tâm huyết dâng trào mà là thâm ý sâu sắc. Quan Doãn càng thêm khẳng định lần này Thành uỷ cho người xuống điều tra Lý Vĩnh Xương, hơn nữa còn là Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật thành phố Bạch Sa tự mình đi, khí thế hùng mạnh, nói không chừng muốn ném đi không chỉ một mình Lý Vĩnh Xương, mà là muốn thuận gió bẻ măng, từ đầu mối của Lý Vĩnh Xương mà tìm ra một quả dưa lớn hơn ở phía sau.

Quan Doãn đột nhiên tim đập thình thịch, nếu mọi việc chẳng may lan tràn từ huyện Khổng, cuối cùng lan tràn đến thế cục thành phố Hoàng Lương… sóng gió huyện Khổng chắc chắn sẽ không vì Lý Vĩnh Xương bị rớt đài mà ngừng lại, đối với huyện Khổng mà nói, chưa chắc đã là chuyện tốt.

Giữa trưa, Ôn Lâm làm xong thủ tục thôi việc, dọn xong đồ, đi cùng Kim Nhất Giai lặng yên không một tiếng động rời khỏi Huyện uỷ. Người đã làm việc một năm ở Huyện uỷ như cô, lúc đi không có chút lưu luyến nào, chỉ là hơi bất mãn với việc Quan Doãn không tiễn mình.

Quan Doãn không phải là không muốn tiễn Ôn Lâm một đoạn đường, mà là hắn vẫn chưa đi ra cửa lớn Huyện uỷ, xe của Thành uỷ liền đến.

Cũng may, lúc xe hai chiếc xe chuyên dụng của Thành uỷ một trước một sau đi qua cửa Huyện uỷ, Ôn Lâm và Kim Nhất Giai đã chuyển hướng về phía nhà khách, người ngồi trong xe phía sau là Diệp Lâm cũng không để ý đến Ôn Lâm. Nếu để cô biết Ôn Lâm tiền trảm hậu tấu từ chức ở Huyện uỷ, từ đó vĩnh viễn rời khỏi chốn quan trường, cô nhất định sẽ tức không chịu được.

Nhưng Ôn Lâm chính là Ôn Lâm, chuyện cô đã quyết định sẽ không dễ dàng thay đổi. Chuyện từ chức, cô không chỉ che giấu Diệp Lâm, cũng giấu diếm người nhà, không muốn để lại đường lui. Ngay cả Quan Doãn cũng phải khâm phục sự kiên quyết của cô. Một cô gái có quyết tâm kiên quyết không quay đầu lại, quả thực không dễ.

Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Bạch Sa và Phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Diệp Lâm đến chính thức gõ chuông tang cho Lý Vĩnh Xương, cũng làm cho mùa thu của huyện Khổng tràn đầy sát khí.

Bạch Sa và Diệp Lâm vừa đến liền thấy Lý Dật Phong và mấy vị lãnh đạo chủ chốt của Huyện uỷ khác đang mở hội nghị kín, Quan Doãn liền ở Phòng thư ký cung kính chờ đợi, phòng khi lãnh đạo có việc gọi hắn. Bây giờ phòng thư ký chỉ có mình hắn, hắn không thể rời khỏi nhiệm vụ của mình.

Cửa sổ Phòng thư ký đối diện cửa chính Huyện uỷ. Quan Doãn ngồi trước bàn, nhìn Phòng thư ký trống rỗng, trong lòng không mất mát, mà cảm xúc lẫn lộn. Rất lâu không thể bình ổn, chuyện gì cũng không thể phá, không thể lập. Phòng bí thư lúc trước sôi nổi biến thành vắng vẻ như bây giờ, cũng chưa chắc là chuyện tốt, bởi vậy cửa chính Huyện uỷ sụp đổ cũng là chuyện tốt. Biểu thị cửa chính Huyện uỷ mấy chục năm không tu sửa phải trùng tu lại lần đầu tiên.

Cũng thật lạ, toà nhà Huyện uỷ huyện Khổng từ sau khi xây xong đến bây giờ, đừng nói xây dựng lại quy mô lớn, ngay cả trang hoàng lại cũng không có một lần. Không nhắc đến sự thật cửa chính Huyện uỷ là do Lý Vĩnh Xương tự mình xây dựng, cửa chính Huyện uỷ sụp đổ, không những làm cho việc lưu truyền lời đồn đại ở huyện Khổng: ai đi từ cửa chính Huyện uỷ cũng phải cúi đầu hoàn toàn tan biến, cũng tuyên cáo một thời đại đã kết thúc!

Quan Doãn tận mắt nhìn thấy nhân vật thần thoại của huyện Khổng lâm vào đường cùng, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, có thể nhìn rõ nhất cử nhất động bên ngoài. Trong thời gian Lý Dật Phong và Bạch Sa, Diệp Lâm triệu tập hội nghị kín, Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật Huyện uỷ Nguỵ Thanh và hai gã nhân viên công tác Uỷ ban Kỷ luật thành phố cùng đi ra ngoài, không lâu sau, lúc ba người quay lại, bên cạnh lại có thêm một người ủ rũ là Lý Vĩnh Xương.

Tuy rằng không thấy Lý Vĩnh Xương có bất cứ biện pháp gì, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra, Lý Vĩnh Xương bị hai nhân viên công tác của Uỷ ban Kỷ luật thành phố một trái một phải kẹp ở giữa, rõ ràng là bị bắt. Thần thoại không già, núi Bình Khâu không đổ của huyện Khổng cuối cũng cũng đến lúc kết thúc.

Lý Vĩnh Xương bị nhân viên công tác dẫn tới văn phòng Bí thư. Lý Dật Phong coi như không tệ, không tuyệt tình, vẫn gặp mặt Lý Vĩnh Xương, coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ.

Trong văn phòng Bí thư, Bạch Sa và Diệp Lâm đều tránh đi, cho Lý Dật Phong và Lý Vĩnh Xương có không gian riêng mà nói chuyện. Lý Dật Phong và Lý Vĩnh Xương mặt đối mặt trong văn phòng đã từng là của Lãnh Phong, nhất thời không nói gì, dường như vào lúc thời gian lưu chuyển, lại trở về tình cảnh Lý Dật Phong và Lý Vĩnh Xương lần đầu gặp mặt ở huyện Khổng. Lúc đó câu đầu tiên Lý Vĩnh Xương nói với Lý Dật Phong là:

- Hoan nghênh Bí thư Lý đến nhậm chức ở huyện Khổng, chúng ta 50 năm trước là một nhà, cho dù Huyện Khổng họ Lý nào thì cũng là một chữ Lý.

Năm trăm năm trước là một nhà? Cho dù năm mươi năm trước là một nhà cũng vô dụng, trước mặt đấu tranh chính trị, cùng họ không có nghĩa gì cả, cùng tổ tông cũng không tác dụng

Chuyện đến nước này, huyện Khổng cuối cũng vẫn mang họ Lý của người đến từ bên ngoài.

- Lý Dật Phong, tôi đổ nhưng anh cũng chưa chắc có thể ngồi vững vị trí ngai vàng số một.

Lý Vĩnh Xương còn không chịu thua, vẻ mặt phẫn hận.

- Sự việc cũng không phải hoàn toàn kết thúc, chuyện Xa Quân, nhất định có một ngày tôi sẽ đòi lại gấp bội.

Vương Xa Quân là ác giả ác báo, chẳng trách Quan Doãn ra tay độc ác, Lý Dật Phong biết rõ ân oán giữa Vương Xa Quân và Quan Doãn. Nhưng đối với việc Quan Doãn bày trò gì với Vương Xa Quân thì cũng không để ý lắm, cũng lười để ý tới, dù sao trong mắt y Vương Xa Quân đã bị phán quyết tử hình chính trị:

- Chuyện của tôi không cần anh lao tâm nữa. Chuyện Vương Xa Quân, anh cũng không có cơ hội lo lắng đâu. Lý Vĩnh Xương, đến bây giờ anh vẫn chưa nhận ra mình là chướng ngại vật lớn nhất của huyện Khổng sao?

- Chướng ngại vật lớn nhất của huyện Khổng là anh và Lãnh Phong.

Lý Vĩnh Xương vô cùng tức giận nói:

- Nếu không phải anh và Lãnh Phong đấu đi đấu lại, huyện Khổng cũng sẽ không loạn như bây giờ. Hơn nữa anh và Lãnh Phong đều âm thầm tính toán, âm hiểm vô liêm xỉ, từng bước kéo tôi xuống nước, làm cho tôi ra nông nỗi ngày hôm nay, có bản lĩnh thì anh hãy để tôi không có cơ hội xoay người, nếu không tôi sẽ…

- Được, tôi khiến cho anh vĩnh viễn không có cơ hội xoay người!

Lời nói kiêu ngạo, ngông cuồng mạnh miệng của Lý Vĩnh Xương vừa dứt, Lãnh Phong đẩy cửa tiến vào, cả người phong trần mệt mỏi, vẻ mặt lạnh lùng như băng.


/556

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status