Tụ họp mãi cho đến 9 giờ tối mới giải tán, Ông cụ Dung đã uống đến có năm phần say, nhất thời hứng khởi, lại trải rộng giấy Tuyên Thành ra viết một bức chữ tặng cho Kim Nhất Giai, nét bút cứng cáp mà phong cách cổ xưa, nét chữ cứng cáp, dường như một đời tang thương và bi tráng đập vào mặt, mà vẻ mặt chuyên chú khi thoải mái viết chữ của Ông cụ Dung, cũng dường như ngưng tụ phiêu bạt và chuyện cũ của cả đời ông ta mà người khác không biết, khiến cho Quan Doãn có năm phần say suýt nữa đau xót chảy nước mắt.
“Nhân sinh trong trời đất, chợt như khách đường xa.”
Mấy dòng chữ ít ỏi, hai câu thơ ngắn ngủn, dường như chính là khắc họa cả đời đầu đường xó chợ của Ông cụ Dung.
Quan Doãn thực ra rất muốn cất giữ bức chữ này của Ông cụ Dung, theo phán đoán của hắn, khi hắn quen Ông cụ Dung tới nay, đây là lần Ông cụ Dung viết phóng đãng nhất có khí thế nhất, có lẽ là Kim Nhất Giai nhắc tới Dung Nhất Thủy đã chạm đến chuyện cũ của Ông cụ Dung, mới khiến cho chữ của ông ta đạt tới độ cao hoàn toàn mới.
Kỳ thật mặc kệ Dung Nhất Thủy có phải thân nhân Ông cụ Dung hay không, cũng mặc kệ biểu hiện Ông cụ Dung dường như không có việc gì cỡ nào, cảm xúc biến hóa của ông ta vẫn bị Quan Doãn thu hết vào mắt, Quan Doãn tin rằng, lòng bình tĩnh của Ông cụ Dung nổi lên gợn sóng.
Một người già phiêu bạt bên ngoài, mặc kệ vì nguyên nhân gì không chịu trở về, khẳng định có chuyện cũ người ta không biết, có lẽ vẫn còn đau lòng chuyện cũ, Quan Doãn thông cảm nỗi khổ của Ông cụ Dung, cảm động và nhớ nhung sự chỉ bảo và chiếu chố hắn của Ông cụ Dung, hắn sẽ không như Kim Nhất Giai không che đậy miệng chạm đến tâm sự của Ông cụ Dung, hắn chỉ muốn dùng phương thức của mình khiến L Ông cụ Dung cảm nhận được hắn tôn trọng ông.
Lúc đi ra khỏi khu nhà cũ, đã là bóng đêm nặng nề, đêm đông đầy mây, ẩm thấp mà lạnh. Chia tay Ông cụ Dung, Kim Nhất Giai có thêm vài phần say, vốn Ôn Lâm muốn đưa Kim Nhất Giai về khách sạn, Kim Nhất Giai lại muốn Quan Doãn đưa, vừa có việc muốn thương lượng với Quan Doãn, Ôn Lâm đành phải đi cùng Tiểu Muội. Lúc gần đi, Ôn Lâm đem Quan Doãn kéo đến một bên nói:
- Nhất Giai là em họ của Hạ Lai.
Quan Doãn cười cười:
- Tôi biết.
- Không cho phép anh phạm sai lầm.
- Tôi cũng biết.
Dưới ánh đèn, dung nhan Ôn Lâm như hoa như mộng, làm cho người ta mê ly, cô cắn môi cười cười:
- Anh nếu như muốn phạm sai lầm, thì xông đến tôi, tôi không sợ anh.
- Này…
Quan Doãn bị sự ngay thẳng của Ôn Lâm dọa, ho khan một tiếng:
- Tôi là Phó chánh văn phòng Huyện ủy, không thể tùy tiện phạm sai lầm.
Tiểu Muội đứng dưới đèn đường cách đó không xa, giơ tay đón được một phiến hoa tuyết, liền gọi Ôn Lâm:
- Tuyết rơi rồi, chị Ôn Lâm, đi mau thôi.
Ôn Lâm đành phải không yên tâm cùng Tiểu Muội đi, đi rất xa, còn quay đầu lại nhìn quanh, từng mảnh hoa tuyết liền bay xuống như biển hoa, rất nhanh liền hình thành màn lông ngỗng, đem bóng dáng Tiểu Muội và Ôn Lâm bao phủ không thấy nữa.
Quan Doãn thúc giục Kim Nhất Giai đi nhanh, khoảng cách đến khách sạn còn mấy trăm mét, tuyết lớn như vậy, để lạnh bị bệnh cũng không tốt, nhưng Kim Nhất Giai lại không đi, cô chưa bao giờ trải qua đêm khuya trên đường cái không một bóng người như hiện tại, đèn đường mông lung trong tuyết lớn xây dựng ra hiệu quả ánh đèn vừa mê ly vừa huyền ảo, hoa tuyết như mộng như thơ, giữa đất trời trắng xóa một mảnh, làm cho người ta hoa mắt thần mê.
Phụ nữ phần lớn cảm tính, Kim Nhất Giai cũng không ngoại lệ, dưới sự kích thích của cơn say, cô cũng không thấy lạnh, chỉ cảm thấy giữa đất trời cảnh đẹp vô hạn, là cô bình sinh chưa bao giờ thể nghiệm, không khỏi bộc phát tính trẻ con, giữ chặt Quan Doãn không đi:
- Để tôi chơi trong chốc lát được không? Tôi lớn như vậy, còn không có ở trong tuyết phát điên qua, quá vui, quá đẹp, anh ở bên tôi, được không?
Tuyết đêm như tranh, mỹ nhân như ngọc, hai má Kim Nhất Giai cũng không biết là vì cồn kích thích hay bị gió lạnh kích thích, hồng lất phất vô cùng xinh đẹp, giống như táo đỏ tươi đẹp ướt át, làm cho người ta không kìm nổi muốn đến gần dung nhan.
Quan Doãn bị tay nhỏ hơi hơi lạnh của Kim Nhất Giai giữ chặt, cảm nhận được sự ấm áp trong lòng bàn tay cô, đành phải nói:
- Được rồi, chỉ có thể chơi một lát, nếu không trời quá lạnh rồi, bị cảm lạnh sẽ không tốt.
- Sẽ không đâu, thân thể tôi rất tốt.
Kim Nhất Giai thoát khỏi hai tay của Quan Doãn, nặn một quả cầu tuyết, giương tay ném đi, không nghiêng lệch trúng ngay mặt Quan Doãn.
Quan Doãn vừa xoa mặt, hoa tuyết lạnh cóng, chui vào trong cổ, lạnh đến khiến hắn rùng mình một cái, không khỏi giận dữ, vừa vươn tay liền bắt được Kim Nhất Giai,
- Còn dám quấy rối, tôi trừng phạt cô.
Kim Nhất Giai bị Quan Doãn lôi kéo, cơ thể thu thế không được, liền nhào vào trong lòng ngực Quan Doãn, hai tay cô chống đỡ trước ngực, giống như là cố ý ngăn trở cơ thể không gần sát Quan Doãn, run nhè nhẹ nói:
- Anh, anh không cần giở thói lưu manh, tôi sợ anh rồi được không?
Quan Doãn lại cười, biết cô đang làm bộ, vừa buông cô ra:
- Đừng phá nữa, đi về nhanh, trễ thế này cũng không an toàn.
- Tôi không về, muốn chơi thêm chút nữa.
Kim Nhất Giai nhảy qua một bên, dùng sức nhảy, hái xuống một bông hoa nhỏ nở rộ trong tuyết, đưa cho Quan Doãn,
- Tôi thích hoa nở trong tuyết, không sợ giá lạnh, giữ vững tiết tháo, tự cho mình thanh cao, đều ví phụ nữ như hoa, nếu phải so sánh, tôi chính là hoa mai đỏ trong tuyết.
Quan Doãn nhận hoa trong tay, thay Kim Nhất Giai cắm lên tóc, lại đánh giá trái phải một phen, khen:
- Không sai, xinh đẹp, mỹ nhân như hoa ẩn trong đám mây, trên có bình minh sáng trong
- Quan Doãn, nói thật, tôi cảm thấy anh có chút đa tình
Kim Nhất Giai đã cắt đứt hứng làm thơ của Quan Doãn, nghiêng đầu giễu cợt Quan Doãn:
- Tôi càng ngày càng lo lắng thay cho Hạ Lai, cô ta sợ giữ không được anh, anh sớm muộn gì cũng sẽ chạy vào lòng người khác.
Quan Doãn cười ha hả:
- Lúc nãy là ai nhào vào lòng tôi?
- Đáng ghét, đừng ngắt lời.
Hào quang trong mắt Kim Nhất Giai càng ngày càng sáng,
- Tôi muốn hỏi anh, nếu như dượng cái gì cũng không đồng ý anh và Hạ Lai ở bên nhau, anh sẽ làm sao?
- Lật đổ Hạ Đức Trường, ôm mỹ nhân về.
- Tôi đang nói chuyện nghiêm chỉnh, anh nghe cho kĩ.
Kim Nhất Giai giơ tay đánh Quan Doãn
- Thật đấy, tôi cảm thấy anh và Hạ Lai có thể thật sự không thể ở bên nhau, chẳng những dượng phản đối, ngay cả dì cũng không đồng ý, lực cản quá lớn, tính tình Hạ Lai mặc dù cứng rắn, nhưng cô ta không đủ quyết đoán, nếu là tôi, trực tiếp lấy ra sổ hộ khẩu cùng anh lãnh giấy hôn thú, ai có thể làm gì tôi?
Quan Doãn trầm mặc, cho tới nay hắn không muốn thúc ép Hạ Lai quá chặt, kỳ thật Kim Nhất Giai nói đúng là thực tế lạnh lùng. Hạ Lai là có quyết tâm chống lại Hạ Đức Trường, nhưng vẫn là không đủ dũng khí, nhưng hắn có thể cầu xin cô cái gì? Cô vì hắn đã bỏ ra rất nhiều, người không thể có lòng tham không đáy, huống chi với năng lực hắn bây giờ, còn không dám cam đoan có thể cho Hạ Lai một ngày mai hạnh phúc mỹ mãn.
Kim Nhất Giai nhìn ra Quan Doãn không vui, nhưng vẫn là tiếp tục nói:
- Khai phá và phát triển du lịch núi Bình Khâu, anh đã kiếm được một mớ, đợi khi sạp nông nghiệp hiệu suất cao trải rộng, anh còn có thể kiếm thêm một mớ, tính cộng lại, trong vòng ba đến năm năm, anh cũng ngầm tính là triệu phú rồi. Nhưng theo hiểu biết của tôi về dượng, trừ phi anh trước 30 tuổi có thể trở thành bí thư Huyện ủy, nếu không ông ta vẫn sẽ coi thường anh. Dượng con người này rất để ý xuất thân, anh xuất thân bình dân là sự thật vĩnh viễn không thay đổi được, cho dù cuối cùng có thể miễn cưỡng cưới Hạ Lai, cũng sẽ ở trước mặt ông ta cả đời không ngốc đầu lên được!
- Nếu như tôi nói có một ngày, Hạ Đức Trường đến cầu xin tôi, cô nghĩ thế nào?
Quan Doãn đột nhiên một cước đá bay một đống tuyết, cắn răng nói.
- Anh có thể đợi đến ngày đó, tôi luôn tin năng lực của anh, nhưng Hạ Lai có thể chờ được sao? Cô ta năm nay 23 tuổi, có thể đợi anh đến 30 tuổi? Tuổi xuân phụ nữ có được mấy năm? Anh có biết cô ta vì sao muốn từ trụ sở chính ở Bắc Kinh điều đến chi nhánh tỉnh Yến không? Là vì muốn gần anh một chút, cũng là vì trốn tránh sự quấy rối của một số người! Dượng phản đối tình yêu của anh và cô ta, dì không ngừng sắp xếp cô ta đi xem mắt, Hạ gia ở Bắc Kinh coi như là danh gia vọng tộc, Hạ Lai lại xinh đẹp, người theo đuổi cô ta nhiều vô kể.
Kim Nhất Giai càng nói càng tức giận bất bình, cũng không biết là tức Hạ Đức Trường hay hận Quan Doãn, hay là thay Hạ Lai thấy không đáng, cô lại đưa tay nhéo Quan Doãn, cũng may Quan Doãn phát hiện kịp thời, nghiêng mình tránh né.
- Không được tránh, để cho tôi nhéo một chút hả giận.
Ôn Lâm thích đá người, Kim Nhất Giai thích nhéo người, Quan Doãn không ít khi bị hai người trừng phạt, tuy nhiên đánh là thương mắng là yêu, ngẫm lại giữa Hạ Lai và hắn dường như thật sự thiếu một chút gì đó, hắn đứng bất động, tùy ý Kim Nhất Giai ra tay.
Tuy nhiên tay Kim Nhất Giai chỉ sờ vào lỗ tai của Quan Doãn, lại bất lực thu về, bỗng nhiên ôm lấy eo của hắn, khóc anh ách:
- Tôi sai rồi, Tôi sai thật rồi, tôi hối hận muốn chết…
Hai tay Quan Doãn cứng nhắc trên không trung, cũng bỗng chốc bị đánh trúng. Tuy rằng hắn trước kia và Kim Nhất Giai có tiếp xúc da thịt qua, nhưng đều là vô tình, hoặc chỉ xem như vui đùa giữa những người trẻ tuổi, hiện tại Kim Nhất Giai ôn hương nhuyễn ngọc đầy ngực, hắn liền biết là hỏng chuyện rồi
Hai tay giơ lên trong chốc lát, Kim Nhất Giai không làm nữa, mặt đầy nước mắt xông tới Quan Doãn hung dữ nói:
- Đồ nhát gan, ôm tôi, tôi lạnh.
Hai tay Quan Doãn liền để xuống, rơi trên lưng Kim Nhất Giai, Kim Nhất Giai mới lại nỉ non nói:
- Anh nói tôi phải làm sao đây Quan Doãn, anh nói đi, tôi có thể đã yêu anh thật rồi, quá đáng sợ, quá mất mặt, tôi không còn mặt mũi gặp Hạ Lai nữa.
Quan Doãn không lời để nói rồi, mặc cho Kim Nhất Giai khóc đến hoa lê gặp mưa, làm ướt áo hắn. Hắn hiện tại không khác gì người tuyết, trên đầu trên vai và trên người, đã rơi xuống một lớp tuyết.
Không, phải là hai người tuyết, Kim Nhất Giai cũng giống hắn, bị tuyết che phủ. Một trận tuyết lớn che phủ diện mạo sẵn có của vạn vật trời đất, lại không thể che phủ biến hóa của lòng người và đổi thay của sự đời.
Quan Doãn có thể làm gì? Hắn thật sự không có lời để nói, chỉ là dùng sức ôm chặt Kim Nhất Giai, đem đầu cô chôn sâu trước ngực mình, không cho tuyết rơi vào trong cổ cô. Hắn còn có thể làm những gì? Ngoại trừ tận tâm tận lực che chở sự yếu đuối của cô bảo vệ chân tình của cô, cũng chỉ có thể như thế.
Sáng sớm hôm sau, toàn bộ mặt đất huyện Khổng một mảnh mênh mông, hay cho một trận tuyết lớn xảy ra bất ngờ, đem huyện Khổng bao bọc cực kỳ chặt chẽ. Tuyết rơi vào năm bội thu, vốn dĩ là chuyện tốt, biểu thị năm sau sẽ có mùa thu hoạch lớn, lại có hai tin tức trước sau truyền đến, khiến Huyện ủy huyện Khổng bận thành một đoàn.
Tin tức thứ nhất là Tiền Ái Lâm bị cục thành phố thẩm vấn đột phát bệnh nặng, cấp cứu không có hiệu quả đã qua đời, Tiền Ái Lâm khỏe mạnh như trâu, ông ta quanh năm suốt tháng cả cảm mạo cũng không có, làm sao đột phát bệnh nặng? Tin thứ hai là đập nước sông Lưu Sa đột nhiên gặp nguy hiểm, tuyết lớn cộng thêm băng nổi, khiến đập lớn mới khánh thành đông lạnh nứt ra cái khe.
“Nhân sinh trong trời đất, chợt như khách đường xa.”
Mấy dòng chữ ít ỏi, hai câu thơ ngắn ngủn, dường như chính là khắc họa cả đời đầu đường xó chợ của Ông cụ Dung.
Quan Doãn thực ra rất muốn cất giữ bức chữ này của Ông cụ Dung, theo phán đoán của hắn, khi hắn quen Ông cụ Dung tới nay, đây là lần Ông cụ Dung viết phóng đãng nhất có khí thế nhất, có lẽ là Kim Nhất Giai nhắc tới Dung Nhất Thủy đã chạm đến chuyện cũ của Ông cụ Dung, mới khiến cho chữ của ông ta đạt tới độ cao hoàn toàn mới.
Kỳ thật mặc kệ Dung Nhất Thủy có phải thân nhân Ông cụ Dung hay không, cũng mặc kệ biểu hiện Ông cụ Dung dường như không có việc gì cỡ nào, cảm xúc biến hóa của ông ta vẫn bị Quan Doãn thu hết vào mắt, Quan Doãn tin rằng, lòng bình tĩnh của Ông cụ Dung nổi lên gợn sóng.
Một người già phiêu bạt bên ngoài, mặc kệ vì nguyên nhân gì không chịu trở về, khẳng định có chuyện cũ người ta không biết, có lẽ vẫn còn đau lòng chuyện cũ, Quan Doãn thông cảm nỗi khổ của Ông cụ Dung, cảm động và nhớ nhung sự chỉ bảo và chiếu chố hắn của Ông cụ Dung, hắn sẽ không như Kim Nhất Giai không che đậy miệng chạm đến tâm sự của Ông cụ Dung, hắn chỉ muốn dùng phương thức của mình khiến L Ông cụ Dung cảm nhận được hắn tôn trọng ông.
Lúc đi ra khỏi khu nhà cũ, đã là bóng đêm nặng nề, đêm đông đầy mây, ẩm thấp mà lạnh. Chia tay Ông cụ Dung, Kim Nhất Giai có thêm vài phần say, vốn Ôn Lâm muốn đưa Kim Nhất Giai về khách sạn, Kim Nhất Giai lại muốn Quan Doãn đưa, vừa có việc muốn thương lượng với Quan Doãn, Ôn Lâm đành phải đi cùng Tiểu Muội. Lúc gần đi, Ôn Lâm đem Quan Doãn kéo đến một bên nói:
- Nhất Giai là em họ của Hạ Lai.
Quan Doãn cười cười:
- Tôi biết.
- Không cho phép anh phạm sai lầm.
- Tôi cũng biết.
Dưới ánh đèn, dung nhan Ôn Lâm như hoa như mộng, làm cho người ta mê ly, cô cắn môi cười cười:
- Anh nếu như muốn phạm sai lầm, thì xông đến tôi, tôi không sợ anh.
- Này…
Quan Doãn bị sự ngay thẳng của Ôn Lâm dọa, ho khan một tiếng:
- Tôi là Phó chánh văn phòng Huyện ủy, không thể tùy tiện phạm sai lầm.
Tiểu Muội đứng dưới đèn đường cách đó không xa, giơ tay đón được một phiến hoa tuyết, liền gọi Ôn Lâm:
- Tuyết rơi rồi, chị Ôn Lâm, đi mau thôi.
Ôn Lâm đành phải không yên tâm cùng Tiểu Muội đi, đi rất xa, còn quay đầu lại nhìn quanh, từng mảnh hoa tuyết liền bay xuống như biển hoa, rất nhanh liền hình thành màn lông ngỗng, đem bóng dáng Tiểu Muội và Ôn Lâm bao phủ không thấy nữa.
Quan Doãn thúc giục Kim Nhất Giai đi nhanh, khoảng cách đến khách sạn còn mấy trăm mét, tuyết lớn như vậy, để lạnh bị bệnh cũng không tốt, nhưng Kim Nhất Giai lại không đi, cô chưa bao giờ trải qua đêm khuya trên đường cái không một bóng người như hiện tại, đèn đường mông lung trong tuyết lớn xây dựng ra hiệu quả ánh đèn vừa mê ly vừa huyền ảo, hoa tuyết như mộng như thơ, giữa đất trời trắng xóa một mảnh, làm cho người ta hoa mắt thần mê.
Phụ nữ phần lớn cảm tính, Kim Nhất Giai cũng không ngoại lệ, dưới sự kích thích của cơn say, cô cũng không thấy lạnh, chỉ cảm thấy giữa đất trời cảnh đẹp vô hạn, là cô bình sinh chưa bao giờ thể nghiệm, không khỏi bộc phát tính trẻ con, giữ chặt Quan Doãn không đi:
- Để tôi chơi trong chốc lát được không? Tôi lớn như vậy, còn không có ở trong tuyết phát điên qua, quá vui, quá đẹp, anh ở bên tôi, được không?
Tuyết đêm như tranh, mỹ nhân như ngọc, hai má Kim Nhất Giai cũng không biết là vì cồn kích thích hay bị gió lạnh kích thích, hồng lất phất vô cùng xinh đẹp, giống như táo đỏ tươi đẹp ướt át, làm cho người ta không kìm nổi muốn đến gần dung nhan.
Quan Doãn bị tay nhỏ hơi hơi lạnh của Kim Nhất Giai giữ chặt, cảm nhận được sự ấm áp trong lòng bàn tay cô, đành phải nói:
- Được rồi, chỉ có thể chơi một lát, nếu không trời quá lạnh rồi, bị cảm lạnh sẽ không tốt.
- Sẽ không đâu, thân thể tôi rất tốt.
Kim Nhất Giai thoát khỏi hai tay của Quan Doãn, nặn một quả cầu tuyết, giương tay ném đi, không nghiêng lệch trúng ngay mặt Quan Doãn.
Quan Doãn vừa xoa mặt, hoa tuyết lạnh cóng, chui vào trong cổ, lạnh đến khiến hắn rùng mình một cái, không khỏi giận dữ, vừa vươn tay liền bắt được Kim Nhất Giai,
- Còn dám quấy rối, tôi trừng phạt cô.
Kim Nhất Giai bị Quan Doãn lôi kéo, cơ thể thu thế không được, liền nhào vào trong lòng ngực Quan Doãn, hai tay cô chống đỡ trước ngực, giống như là cố ý ngăn trở cơ thể không gần sát Quan Doãn, run nhè nhẹ nói:
- Anh, anh không cần giở thói lưu manh, tôi sợ anh rồi được không?
Quan Doãn lại cười, biết cô đang làm bộ, vừa buông cô ra:
- Đừng phá nữa, đi về nhanh, trễ thế này cũng không an toàn.
- Tôi không về, muốn chơi thêm chút nữa.
Kim Nhất Giai nhảy qua một bên, dùng sức nhảy, hái xuống một bông hoa nhỏ nở rộ trong tuyết, đưa cho Quan Doãn,
- Tôi thích hoa nở trong tuyết, không sợ giá lạnh, giữ vững tiết tháo, tự cho mình thanh cao, đều ví phụ nữ như hoa, nếu phải so sánh, tôi chính là hoa mai đỏ trong tuyết.
Quan Doãn nhận hoa trong tay, thay Kim Nhất Giai cắm lên tóc, lại đánh giá trái phải một phen, khen:
- Không sai, xinh đẹp, mỹ nhân như hoa ẩn trong đám mây, trên có bình minh sáng trong
- Quan Doãn, nói thật, tôi cảm thấy anh có chút đa tình
Kim Nhất Giai đã cắt đứt hứng làm thơ của Quan Doãn, nghiêng đầu giễu cợt Quan Doãn:
- Tôi càng ngày càng lo lắng thay cho Hạ Lai, cô ta sợ giữ không được anh, anh sớm muộn gì cũng sẽ chạy vào lòng người khác.
Quan Doãn cười ha hả:
- Lúc nãy là ai nhào vào lòng tôi?
- Đáng ghét, đừng ngắt lời.
Hào quang trong mắt Kim Nhất Giai càng ngày càng sáng,
- Tôi muốn hỏi anh, nếu như dượng cái gì cũng không đồng ý anh và Hạ Lai ở bên nhau, anh sẽ làm sao?
- Lật đổ Hạ Đức Trường, ôm mỹ nhân về.
- Tôi đang nói chuyện nghiêm chỉnh, anh nghe cho kĩ.
Kim Nhất Giai giơ tay đánh Quan Doãn
- Thật đấy, tôi cảm thấy anh và Hạ Lai có thể thật sự không thể ở bên nhau, chẳng những dượng phản đối, ngay cả dì cũng không đồng ý, lực cản quá lớn, tính tình Hạ Lai mặc dù cứng rắn, nhưng cô ta không đủ quyết đoán, nếu là tôi, trực tiếp lấy ra sổ hộ khẩu cùng anh lãnh giấy hôn thú, ai có thể làm gì tôi?
Quan Doãn trầm mặc, cho tới nay hắn không muốn thúc ép Hạ Lai quá chặt, kỳ thật Kim Nhất Giai nói đúng là thực tế lạnh lùng. Hạ Lai là có quyết tâm chống lại Hạ Đức Trường, nhưng vẫn là không đủ dũng khí, nhưng hắn có thể cầu xin cô cái gì? Cô vì hắn đã bỏ ra rất nhiều, người không thể có lòng tham không đáy, huống chi với năng lực hắn bây giờ, còn không dám cam đoan có thể cho Hạ Lai một ngày mai hạnh phúc mỹ mãn.
Kim Nhất Giai nhìn ra Quan Doãn không vui, nhưng vẫn là tiếp tục nói:
- Khai phá và phát triển du lịch núi Bình Khâu, anh đã kiếm được một mớ, đợi khi sạp nông nghiệp hiệu suất cao trải rộng, anh còn có thể kiếm thêm một mớ, tính cộng lại, trong vòng ba đến năm năm, anh cũng ngầm tính là triệu phú rồi. Nhưng theo hiểu biết của tôi về dượng, trừ phi anh trước 30 tuổi có thể trở thành bí thư Huyện ủy, nếu không ông ta vẫn sẽ coi thường anh. Dượng con người này rất để ý xuất thân, anh xuất thân bình dân là sự thật vĩnh viễn không thay đổi được, cho dù cuối cùng có thể miễn cưỡng cưới Hạ Lai, cũng sẽ ở trước mặt ông ta cả đời không ngốc đầu lên được!
- Nếu như tôi nói có một ngày, Hạ Đức Trường đến cầu xin tôi, cô nghĩ thế nào?
Quan Doãn đột nhiên một cước đá bay một đống tuyết, cắn răng nói.
- Anh có thể đợi đến ngày đó, tôi luôn tin năng lực của anh, nhưng Hạ Lai có thể chờ được sao? Cô ta năm nay 23 tuổi, có thể đợi anh đến 30 tuổi? Tuổi xuân phụ nữ có được mấy năm? Anh có biết cô ta vì sao muốn từ trụ sở chính ở Bắc Kinh điều đến chi nhánh tỉnh Yến không? Là vì muốn gần anh một chút, cũng là vì trốn tránh sự quấy rối của một số người! Dượng phản đối tình yêu của anh và cô ta, dì không ngừng sắp xếp cô ta đi xem mắt, Hạ gia ở Bắc Kinh coi như là danh gia vọng tộc, Hạ Lai lại xinh đẹp, người theo đuổi cô ta nhiều vô kể.
Kim Nhất Giai càng nói càng tức giận bất bình, cũng không biết là tức Hạ Đức Trường hay hận Quan Doãn, hay là thay Hạ Lai thấy không đáng, cô lại đưa tay nhéo Quan Doãn, cũng may Quan Doãn phát hiện kịp thời, nghiêng mình tránh né.
- Không được tránh, để cho tôi nhéo một chút hả giận.
Ôn Lâm thích đá người, Kim Nhất Giai thích nhéo người, Quan Doãn không ít khi bị hai người trừng phạt, tuy nhiên đánh là thương mắng là yêu, ngẫm lại giữa Hạ Lai và hắn dường như thật sự thiếu một chút gì đó, hắn đứng bất động, tùy ý Kim Nhất Giai ra tay.
Tuy nhiên tay Kim Nhất Giai chỉ sờ vào lỗ tai của Quan Doãn, lại bất lực thu về, bỗng nhiên ôm lấy eo của hắn, khóc anh ách:
- Tôi sai rồi, Tôi sai thật rồi, tôi hối hận muốn chết…
Hai tay Quan Doãn cứng nhắc trên không trung, cũng bỗng chốc bị đánh trúng. Tuy rằng hắn trước kia và Kim Nhất Giai có tiếp xúc da thịt qua, nhưng đều là vô tình, hoặc chỉ xem như vui đùa giữa những người trẻ tuổi, hiện tại Kim Nhất Giai ôn hương nhuyễn ngọc đầy ngực, hắn liền biết là hỏng chuyện rồi
Hai tay giơ lên trong chốc lát, Kim Nhất Giai không làm nữa, mặt đầy nước mắt xông tới Quan Doãn hung dữ nói:
- Đồ nhát gan, ôm tôi, tôi lạnh.
Hai tay Quan Doãn liền để xuống, rơi trên lưng Kim Nhất Giai, Kim Nhất Giai mới lại nỉ non nói:
- Anh nói tôi phải làm sao đây Quan Doãn, anh nói đi, tôi có thể đã yêu anh thật rồi, quá đáng sợ, quá mất mặt, tôi không còn mặt mũi gặp Hạ Lai nữa.
Quan Doãn không lời để nói rồi, mặc cho Kim Nhất Giai khóc đến hoa lê gặp mưa, làm ướt áo hắn. Hắn hiện tại không khác gì người tuyết, trên đầu trên vai và trên người, đã rơi xuống một lớp tuyết.
Không, phải là hai người tuyết, Kim Nhất Giai cũng giống hắn, bị tuyết che phủ. Một trận tuyết lớn che phủ diện mạo sẵn có của vạn vật trời đất, lại không thể che phủ biến hóa của lòng người và đổi thay của sự đời.
Quan Doãn có thể làm gì? Hắn thật sự không có lời để nói, chỉ là dùng sức ôm chặt Kim Nhất Giai, đem đầu cô chôn sâu trước ngực mình, không cho tuyết rơi vào trong cổ cô. Hắn còn có thể làm những gì? Ngoại trừ tận tâm tận lực che chở sự yếu đuối của cô bảo vệ chân tình của cô, cũng chỉ có thể như thế.
Sáng sớm hôm sau, toàn bộ mặt đất huyện Khổng một mảnh mênh mông, hay cho một trận tuyết lớn xảy ra bất ngờ, đem huyện Khổng bao bọc cực kỳ chặt chẽ. Tuyết rơi vào năm bội thu, vốn dĩ là chuyện tốt, biểu thị năm sau sẽ có mùa thu hoạch lớn, lại có hai tin tức trước sau truyền đến, khiến Huyện ủy huyện Khổng bận thành một đoàn.
Tin tức thứ nhất là Tiền Ái Lâm bị cục thành phố thẩm vấn đột phát bệnh nặng, cấp cứu không có hiệu quả đã qua đời, Tiền Ái Lâm khỏe mạnh như trâu, ông ta quanh năm suốt tháng cả cảm mạo cũng không có, làm sao đột phát bệnh nặng? Tin thứ hai là đập nước sông Lưu Sa đột nhiên gặp nguy hiểm, tuyết lớn cộng thêm băng nổi, khiến đập lớn mới khánh thành đông lạnh nứt ra cái khe.
/556
|