Ngay khi Quan Doãn rơi nước mắt vì Hạ Lai, Kim Nhất Giai và Lãnh Thư đứng ở cách đó không xa, ngơ ngác nhìn Quan Doãn bi thương ghi lòng tạc dạ. Quả táo trong tay Kim Nhất Giai buồn phiền rơi xuống đất, rốt cuộc không nhịn được sầu não trong lòng, nước mắt tuôn ra như suối.
Quan Doãn quá yêu Hạ Lai. Cô và Quan Doãn biết nhau quá muộn. Cuối cùng, cô cũng giống như Ôn Lâm, cũng chỉ có thể là khách qua đường trong cuộc đời hắn, mà không thể trở thành người được hắn che chở cả đời. Suy nghĩ đến việc Quan Doãn và cô sắp sửa càng lúc càng xa, trong lòng lại cảm thấy mờ mịt. Mặc kệ cô đã cố gắng thế nào cũng không có cách nào giữ được trong tay. Trái tim cô đau đớn giống như bị một kiếm xuyên tim.
Tình yêu, thì ra đày đọa con người ta như vậy... Lần đầu tiên cảm nhận được vị ngọt ngào của tình yêu, nhưng lại trong chớp mắt mất đi. Kim Nhất Giai đau lòng đến mức không thể thở được!
Vừa nãy, cô lại vì Quan Doãn gọt một quả táo. Lần này, cô gọt vừa lớn lại vừa tròn. Cô gọt được một quả táo đẹp nhất so với bất kỳ một quả táo nào trước kia. Cô đang muốn cầm quả táo đưa cho Quan Doãn, để Quan Doãn khen ngợi cô một lần. Để học được cách gọt táo, cô đã cắt phải tay ba lần, cũng chưa từng nói cho hắn biết. Cô không muốn khiến hắn chê cười cô ngu ngốc. Nhưng cô không ngờ, cảnh tượng trước mắt khiến giấc mộng về tình yêu của cô đã tan biến trong nháy mắt.
Kim Nhất Giai để mặc nước mắt tuôn ra. Cô tự trách mình ý chí không đủ kiên định. Cô biết rõ Quan Doãn là bạn trai của Hạ Lai còn muốn yêu hắn. Nhưng khi tình yêu tiến đến, ai có thể trốn thoát được? Cô cũng không muốn yêu Quan Doãn, nhưng hết lần này tới lần khác cô vẫn yêu hắn. Chẳng lẽ bảo cô phải lừa gạt tình cảm của mình sao? Yêu thì yêu, hận thì hận. Cô sẽ dũng cảm đối mặt với lòng mình.
Nhưng vấn đề là.. Vì sao lúc buông tay lại đau lòng như vậy? Cô vẫn tưởng rằng mình là một cô gái dám yêu dám hận. Thì ra, yêu đau đến tâm khảm mới là tình yêu thật sự. Tình yêu bắt đầu như mây trôi nước chảy vốn không phải là tình yêu. Đúng vậy, tình yêu sao có thể như mây trôi nước chảy, chỉ có không thèm để ý chút nào tới tình cảm mới có thể giống như mây bay hờ hững, lướt nhẹ qua như gió thổi.
Trước kia. Kim Nhất Giai vẫn thích một câu thơ.
Trả chàng ngọc, lệ tuôn trào
Chưa chồng chẳng gặp, biết bao hận lòng...
Cô từng lấy giọng điệu vui đùa dùng câu này thơ từ từ chối tình yêu của vô số người. Mà hiện tại, khi quả táo trong tay rơi xuống đất, cô cười buồn bã. Thì ra cô chuyên tâm gọt táo cho thật tốt cũng chỉ là một tình yêu ảo tưởng không thực tế mà thôi.
Quả táo rơi xuống đất, hai hàng nước mắt buông xuống, hận không gặp lại khi còn trẻ! Ai bảo cô biết Quan Doãn quá muộn!
Kim Nhất Giai đau buồn vừa khóc, Lãnh Thư không nhịn được nước mắt cũng lã chã rơi. Lãnh Thư biết vì sao Kim Nhất Giai khóc, lại không biết vì sao mình lại khóc. Chỉ có điều cô cảm thấy cay mũi, trong lòng đau đớn, không khỏi khóc lớn một hồi.
Kim Nhất Giai và Lãnh Thư đang khóc rất đau thương. Bỗng nhiên nhìn thấy vô số bác sĩ và y tá vội vàng chạy về phía phòng bệnh của Hạ Lai. Hai người lập tức ngừng bi thương, nhìn nhau, sợ ngây người, rốt cuộc không chú ý tới sự thương tâm của mình, vội vàng chạy lại phòng bệnh.
Hạ Lai làm sao vậy? Hay là Hạ Lai không xong rồi? Kim Nhất Giai sợ tới mức kinh hoàng lúng túng, chạy vội chạy vàng, đâm cả vào trong lòng Quan Doãn.
- A.
Cô kêu một tiếng, nhìn lên thấy Quan Doãn, vội hỏi:
- Quan Doãn, Hạ Lai làm sao vậy?
Có lẽ là quen ở cùng một chỗ với Quan Doãn, Kim Nhất Giai rơi vào trong lòng Quan Doãn mà không tự ý thức được, cũng không lập tức nhảy ra. Quan Doãn cũng chỉ chú ý quan tâm tới sự an nguy của Hạ Lai, không có ý thức cử chỉ của hắn và Kim Nhất Giai quá mức thân thiết. Ngược lại Hạ Đức Trường ở bên cạnh nhíu mày, không nặng không nhẹ nhắc nhở một câu:
- Nhất Giai, chờ khi Hạ Lai và Quan Doãn kết hôn, cháu tới phù dâu. Trước đây Lai nhi mới và cháu thân như chị em. Nếu cháu làm phù dâu, khẳng định con bé sẽ rất thích.
Kim Nhất Giai cảm nhận được thái độ thù địch bên trong giọng điệu của Hạ Đức Trường. Trong lòng cô thầm cảm thấy kinh ngạc. Lúc này, cô mới ý thức được mình quá thân mật với Quan Doãn, vội nhảy ra.
- Dượng, dượng đồng ý chuyện hôn sự của Hạ Lai và Quan Doãn sao?
Hạ Đức Trường khẽ thở dài một tiếng:
- Nếu Hạ Lai sống tốt, dượng sẽ không phản đối chuyện của con bé và Quan Doãn nữa. Chỉ cần hai đứa yêu thương nhau, dượng cũng sẽ chúc phúc hai đứa nó.
Khi nói chuyện, mấy người bác sĩ và y tá đi tới bên cạnh Hạ Lai. Sau khi bọn họ kiểm tra một hồi, không phát hiện có điều gì khác thường, lại ra khỏi phòng bệnh, nhìn Hạ Đức Trường nói:
- Vừa rồi nhịp tim và sóng điện não của người bệnh đập đột nhiên xuất hiện dao động mãnh liệt, có dấu hiệu tỉnh dậy. Nhưng sau khi kiểm tra lại khả năng hồi phục...
Hạ Lai thiếu chút nữa thì tỉnh lại? Quan Doãn còn muốn hỏi cho rõ ràng, thì bác sĩ lại xoay người đi. Đúng lúc đó Thôi Vũ Thu lại xuất hiện, liền thay bác sĩ trả lời:
- Theo y học mà nói, tình trạng của Hạ Lai hiện này chính là người sống đời sống thực vật. Cô ấy có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào, cũng có thể vĩnh viễn tỉnh không tỉnh lại. Vừa rồi cảm xúc của cô ấy dao động có thể đã bị bên ngoài kích thích. Ai là người cô ấy yêu nhất?
Thôi Vũ Thu vừa nói xong, ánh mắt Hạ Đức Trường, Kim Nhất Giai và Lãnh Thư đều dừng ở trên người Quan Doãn.
- Anh là người cô ấy yêu nhất sao? Chỉ mong cô ấy cũng là người yêu cả đời của anh.
Thôi Vũ Thu có chút trào phúng nói, sau đó dùng tay đẩy Quan Doãn.
- Anh đi vào bên trong nói chuyện với cô ấy. Nói một vài chuyện vui vẻ khi hai người ở cùng với nhau. Làm vậy, có lẽ cô ấy có thể tỉnh lại.
Quan Doãn không quan tâm đến sự thù địch không hiểu từ đâu tới của Thôi Vũ Thu. Hắn gật đầu với Hạ Đức Trường và Kim Nhất Giai một cái, sau đó đi vào phòng chăm sóc. Hắn tới bên cạnh Hạ Lai, cúi người xuống, chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần mà tái nhợt của cô, trong mũi truyền đến mùi hương nhàn nhạt quen thuộc. Vô số chuyện cũ trước kia lại xuất hiện trong đầu hắn. Hắn không khỏi cảm thấy xúc động, nắm bàn tay phải của Hạ Lai, nhẹ nhàng ôm vào trong lòng bàn tay, hai tay khép lại, ôn nhu nói:
- Hạ Lai, nếu bây giờ em mở mắt ra, anh sẽ nhìn em nói, mong em đồng ý lấy anh, có được không?
Khuôn mặt như ngọc của Hạ Lai vẫn bình thản chìm trong giấy mộng. Quan Doãn không nổi giận, vẫn ngồi xổm ở đầu giường Hạ Lai, nói đến từng chuyện từng chuyện đã xảy ra khi hắn và Hạ Lai mới quen biết nhau, sự ngọt ngào khi hai người chính thức yêu nhau, những nhớ thương đau khổ sau khi hai người tốt nghiệp, sự vui mừng sau khi gặp lại, cùng với đau buồn vui mừng sau khi Hạ Lai nhảy xuống. Hắn nói đến thời gian tức giận, cắn chặt khớp hàm, nói đến động tình, nước mắt trào ra.
Chẳng qua... Hạ Lai vẫn thờ ơ, giống như vẫn chìm sâu trong giấc mộng. Trong giấc mộng của cô, có bao nhiêu đau khổ, Quan Doãn không thể hiểu hết. Hắn chỉ là biết, hắn không thể buông tay. Hắn sợ vừa buông tay, có lẽ Hạ Lai sẽ vĩnh viễn chìm trong một giấc mộng không bao giờ tỉnh lại.
Quan Doãn nằm ở đầu giường Hạ Lai, ước chừng nói hơn một giờ. Trong lúc Hạ Đức Trường đi nghe điện thoại, Lãnh Thư cũng trở về phòng, chỉ có Kim Nhất Giai còn đứng ở bên ngoài canh gác cho Quan Doãn và Hạ Lai, không chịu rời khỏi nửa bước.
Quan Doãn nói mệt mỏi, đơn giản liền ngồi xuống đất. Kim Nhất Giai đứng mệt mỏi, cũng tựa vào tường. Kỳ thật cô hoàn toàn có thể đi vào cùng Quan Doãn nói chuyện với Hạ Lai. Cô cũng không phải không muốn vào, mà là không dám vào. Mặc dù Hạ Lai vẫn hôn mê bất tỉnh, nhưng cô vẫn cảm thấy hổ thẹn trước Hạ Lai. Cô không dám đối diện với một Hạ Lai đang bất tỉnh.
Vừa rồi, một câu nói của Hạ Đức Trường đã đả kích cô quá lớn. Để cô làm phù dâu cho Hạ Lai, chính là muốn khiến chặt đứt tâm tư của đối với Quan Doãn. Thật không ngờ, khi Hạ Đức Trường cản trở Quan Doãn và Hạ Lai, không từ thủ đoạn. Khi muốn thúc đẩy Quan Doãn và Hạ Lai, cũng tìm cách ngăn chặn tất cả những điều có thể phát sinh biến cố. Người trở mặt là ông ta, người cất nhắc cũng là ông ta. Trước sau biến hóa quá to lớn, khiến người ta không thể tin được.
Kim Nhất Giai cũng hiểu rõ tâm tư của Hạ Đức Trường. Hiện tại Hạ Lai đã hôn mê bất tỉnh. Cho dù cô tỉnh lại, cũng có thể sẽ có di chứng gì đó. Khẳng định tin tức Hạ Lai nhảy lầu bị trọng thương sẽ không thể giấu kín được. Đến lúc đó, sau khi tin tức được truyền khắp Bắc Kinh, con cháu thế gia hoặc là danh gia vọng tộc, cũng không đồng ý cưới Hạ Lai. Giấc mộng của Hạ Đức Trường muốn mượn Hạ Lai để trèo cao, theo hành động nhảy lầu của Hạ Lai, đã vĩnh viễn tan biến. Trong tình hình hiện nay, ông ta chỉ có thể hi vọng Quan Doãn không rời Hạ Lai.
Ngẫm lại cũng cảm thấy Quan Doãn thật oan ức. Khi Hạ Lai không lựa chọn sống sót, Hạ Đức Trường mới bất đắc dĩ phải gả Hạ Lai cho Quan Doãn. Tuy nhiên nói đi còn có nói lại, nếu lúc này Quan Doãn lựa chọn trốn tránh, cô cũng sẽ coi thường Quan Doãn.
Vừa nghĩ, Kim Nhất Giai vừa bước nhẹ chân, đẩy cửa phòng bệnh ra, lặng lẽ đi tới phía sau Quan Doãn. Cô đặt một bàn tay trên vai Quan Doãn, khẽ nói:
- Đừng tự làm khổ mình, từ từ chị ấy sẽ tỉnh lại thôi. Một ngày không được, thì hai ngày. Hai ngày không được, thì một tháng. Tôi tin tưởng, một ngày nào đó, Hạ Lai sẽ hồi tỉnh thôi.
Tuy rằng Quan Doãn 23 tuổi đã trở thành điểm tựa trong lúc bão táp khuấy động thế cục Hoàng Lương, sắp trở thành một ngôi sao xuất sắc nhất từ từ bay lên, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là một thanh niên mới lớn, đã trải qua một năm sống ở mức thấp nhất. Mắt thấy chuẩn bị nghênh đón ánh sáng, lại gặp phải một biến động lớn như thế, hắn có kiên cường đến mấy cũng cần một bến cảng để dựa vào. Kim Nhất Giai là người từng cùng hắn vượt qua bão tuyết, sống chết có nhau. Cô chính là bến cảng hắn tin cậy nhất, muốn dựa vào nhất.
Quan Doãn đứng mệt cũng ngồi xổm. Một khắc, khi tay Kim Nhất Giai đặt ở trên vai hắn, hắn có cảm giác như được giải thoát, trút bỏ được gánh nặng, thuận thế ngồi xuống, đúng lúc ngồi xuống chân Kim Nhất Giai.
Trong lòng Kim Nhất Giai cảm giác nhu tình. Từ sau lưng nhìn lại, phía sau lưng Quan Doãn dày rộng có chút gầy yếu. Khuôn mặt anh tuấn cũng tiều tụy hơn rất nhiều, khiến bản năng làm mẹ của cô lại trỗi dậy. Mỗi người đàn bà đều có một bản năng của người mẹ. Mặc kệ cô còn là thiếu nữ hay đã là đàn bà, đều muốn ôm người đàn ông đang kích động vào trong lòng an ủi. Rốt cuộc cô không kìm chế được khát vọng trong lòng, từ phía sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy Quan Doãn.
- Anh vẫn nên nghỉ ngơi một chút. Nếu chẳng may anh lại ngã bệnh. Anh bảo một mình tôi làm sao chống đỡ được...
Quan Doãn thò tay ra vỗ nhẹ lên tay Kim Nhất Giai. Hắn chỉ muốn trấn an Kim Nhất Giai một chút. Hắn và Kim Nhất Giai đã cùng đi cả một chặng đường. Mặc dù không phải tình nhân, nhưng cũng gắn bó với nhau, vượt qua một thời gian khó khăn. Hắn thật sự không ngờ Kim Nhất Giai lại nắm lấy tay hắn, run rẩy nói:
- Quan Doãn, tôi sợ...
Cũng không biết cô sợ cái gì. Quan Doãn muốn an ủi Kim Nhất Giai vài câu. Trong lúc vô ý ánh mắt hắn rơi xuống trên mặt Hạ Lai. Hắn kinh ngạc suýt nữa kêu ra tiếng. Khuôn mặt Hạ Lai vẫn xinh đẹp tuyệt trần như trước, chỉ có điều đôi mắt đẹp của cô không biết đã mở to từ khi nào. Cô đang nhìn chăm chú vào hắn và Kim Nhất Giai!
Hạ Lai... đã tỉnh lại?
- Hạ Lai, em tỉnh rồi?
Quan Doãn vô cùng vui mừng, từ trên mặt đất nhảy dựng lên.
- Em thật sự tỉnh rồi? Thật tốt quá.
- Hạ Lai...
Kim Nhất Giai bất ngờ, cũng cảm thấy quá đỗi vui mừng.
- Chị làm em lo lắng muốn chết. Em, em...
Cô vui mừng quá phát khóc, nói không ra lời.
Hạ Lai lại không buồn không vui, đôi mắt di chuyển, dừng ở trên mặt Quan Doãn trong chốc lát, lại nhìn sang Kim Nhất Giai. Khôn mặt tái nhợt không có chút máu của cô bỗng nhiên lộ ra vẻ tươi cười, mở miệng nói một câu...
Quan Doãn quá yêu Hạ Lai. Cô và Quan Doãn biết nhau quá muộn. Cuối cùng, cô cũng giống như Ôn Lâm, cũng chỉ có thể là khách qua đường trong cuộc đời hắn, mà không thể trở thành người được hắn che chở cả đời. Suy nghĩ đến việc Quan Doãn và cô sắp sửa càng lúc càng xa, trong lòng lại cảm thấy mờ mịt. Mặc kệ cô đã cố gắng thế nào cũng không có cách nào giữ được trong tay. Trái tim cô đau đớn giống như bị một kiếm xuyên tim.
Tình yêu, thì ra đày đọa con người ta như vậy... Lần đầu tiên cảm nhận được vị ngọt ngào của tình yêu, nhưng lại trong chớp mắt mất đi. Kim Nhất Giai đau lòng đến mức không thể thở được!
Vừa nãy, cô lại vì Quan Doãn gọt một quả táo. Lần này, cô gọt vừa lớn lại vừa tròn. Cô gọt được một quả táo đẹp nhất so với bất kỳ một quả táo nào trước kia. Cô đang muốn cầm quả táo đưa cho Quan Doãn, để Quan Doãn khen ngợi cô một lần. Để học được cách gọt táo, cô đã cắt phải tay ba lần, cũng chưa từng nói cho hắn biết. Cô không muốn khiến hắn chê cười cô ngu ngốc. Nhưng cô không ngờ, cảnh tượng trước mắt khiến giấc mộng về tình yêu của cô đã tan biến trong nháy mắt.
Kim Nhất Giai để mặc nước mắt tuôn ra. Cô tự trách mình ý chí không đủ kiên định. Cô biết rõ Quan Doãn là bạn trai của Hạ Lai còn muốn yêu hắn. Nhưng khi tình yêu tiến đến, ai có thể trốn thoát được? Cô cũng không muốn yêu Quan Doãn, nhưng hết lần này tới lần khác cô vẫn yêu hắn. Chẳng lẽ bảo cô phải lừa gạt tình cảm của mình sao? Yêu thì yêu, hận thì hận. Cô sẽ dũng cảm đối mặt với lòng mình.
Nhưng vấn đề là.. Vì sao lúc buông tay lại đau lòng như vậy? Cô vẫn tưởng rằng mình là một cô gái dám yêu dám hận. Thì ra, yêu đau đến tâm khảm mới là tình yêu thật sự. Tình yêu bắt đầu như mây trôi nước chảy vốn không phải là tình yêu. Đúng vậy, tình yêu sao có thể như mây trôi nước chảy, chỉ có không thèm để ý chút nào tới tình cảm mới có thể giống như mây bay hờ hững, lướt nhẹ qua như gió thổi.
Trước kia. Kim Nhất Giai vẫn thích một câu thơ.
Trả chàng ngọc, lệ tuôn trào
Chưa chồng chẳng gặp, biết bao hận lòng...
Cô từng lấy giọng điệu vui đùa dùng câu này thơ từ từ chối tình yêu của vô số người. Mà hiện tại, khi quả táo trong tay rơi xuống đất, cô cười buồn bã. Thì ra cô chuyên tâm gọt táo cho thật tốt cũng chỉ là một tình yêu ảo tưởng không thực tế mà thôi.
Quả táo rơi xuống đất, hai hàng nước mắt buông xuống, hận không gặp lại khi còn trẻ! Ai bảo cô biết Quan Doãn quá muộn!
Kim Nhất Giai đau buồn vừa khóc, Lãnh Thư không nhịn được nước mắt cũng lã chã rơi. Lãnh Thư biết vì sao Kim Nhất Giai khóc, lại không biết vì sao mình lại khóc. Chỉ có điều cô cảm thấy cay mũi, trong lòng đau đớn, không khỏi khóc lớn một hồi.
Kim Nhất Giai và Lãnh Thư đang khóc rất đau thương. Bỗng nhiên nhìn thấy vô số bác sĩ và y tá vội vàng chạy về phía phòng bệnh của Hạ Lai. Hai người lập tức ngừng bi thương, nhìn nhau, sợ ngây người, rốt cuộc không chú ý tới sự thương tâm của mình, vội vàng chạy lại phòng bệnh.
Hạ Lai làm sao vậy? Hay là Hạ Lai không xong rồi? Kim Nhất Giai sợ tới mức kinh hoàng lúng túng, chạy vội chạy vàng, đâm cả vào trong lòng Quan Doãn.
- A.
Cô kêu một tiếng, nhìn lên thấy Quan Doãn, vội hỏi:
- Quan Doãn, Hạ Lai làm sao vậy?
Có lẽ là quen ở cùng một chỗ với Quan Doãn, Kim Nhất Giai rơi vào trong lòng Quan Doãn mà không tự ý thức được, cũng không lập tức nhảy ra. Quan Doãn cũng chỉ chú ý quan tâm tới sự an nguy của Hạ Lai, không có ý thức cử chỉ của hắn và Kim Nhất Giai quá mức thân thiết. Ngược lại Hạ Đức Trường ở bên cạnh nhíu mày, không nặng không nhẹ nhắc nhở một câu:
- Nhất Giai, chờ khi Hạ Lai và Quan Doãn kết hôn, cháu tới phù dâu. Trước đây Lai nhi mới và cháu thân như chị em. Nếu cháu làm phù dâu, khẳng định con bé sẽ rất thích.
Kim Nhất Giai cảm nhận được thái độ thù địch bên trong giọng điệu của Hạ Đức Trường. Trong lòng cô thầm cảm thấy kinh ngạc. Lúc này, cô mới ý thức được mình quá thân mật với Quan Doãn, vội nhảy ra.
- Dượng, dượng đồng ý chuyện hôn sự của Hạ Lai và Quan Doãn sao?
Hạ Đức Trường khẽ thở dài một tiếng:
- Nếu Hạ Lai sống tốt, dượng sẽ không phản đối chuyện của con bé và Quan Doãn nữa. Chỉ cần hai đứa yêu thương nhau, dượng cũng sẽ chúc phúc hai đứa nó.
Khi nói chuyện, mấy người bác sĩ và y tá đi tới bên cạnh Hạ Lai. Sau khi bọn họ kiểm tra một hồi, không phát hiện có điều gì khác thường, lại ra khỏi phòng bệnh, nhìn Hạ Đức Trường nói:
- Vừa rồi nhịp tim và sóng điện não của người bệnh đập đột nhiên xuất hiện dao động mãnh liệt, có dấu hiệu tỉnh dậy. Nhưng sau khi kiểm tra lại khả năng hồi phục...
Hạ Lai thiếu chút nữa thì tỉnh lại? Quan Doãn còn muốn hỏi cho rõ ràng, thì bác sĩ lại xoay người đi. Đúng lúc đó Thôi Vũ Thu lại xuất hiện, liền thay bác sĩ trả lời:
- Theo y học mà nói, tình trạng của Hạ Lai hiện này chính là người sống đời sống thực vật. Cô ấy có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào, cũng có thể vĩnh viễn tỉnh không tỉnh lại. Vừa rồi cảm xúc của cô ấy dao động có thể đã bị bên ngoài kích thích. Ai là người cô ấy yêu nhất?
Thôi Vũ Thu vừa nói xong, ánh mắt Hạ Đức Trường, Kim Nhất Giai và Lãnh Thư đều dừng ở trên người Quan Doãn.
- Anh là người cô ấy yêu nhất sao? Chỉ mong cô ấy cũng là người yêu cả đời của anh.
Thôi Vũ Thu có chút trào phúng nói, sau đó dùng tay đẩy Quan Doãn.
- Anh đi vào bên trong nói chuyện với cô ấy. Nói một vài chuyện vui vẻ khi hai người ở cùng với nhau. Làm vậy, có lẽ cô ấy có thể tỉnh lại.
Quan Doãn không quan tâm đến sự thù địch không hiểu từ đâu tới của Thôi Vũ Thu. Hắn gật đầu với Hạ Đức Trường và Kim Nhất Giai một cái, sau đó đi vào phòng chăm sóc. Hắn tới bên cạnh Hạ Lai, cúi người xuống, chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần mà tái nhợt của cô, trong mũi truyền đến mùi hương nhàn nhạt quen thuộc. Vô số chuyện cũ trước kia lại xuất hiện trong đầu hắn. Hắn không khỏi cảm thấy xúc động, nắm bàn tay phải của Hạ Lai, nhẹ nhàng ôm vào trong lòng bàn tay, hai tay khép lại, ôn nhu nói:
- Hạ Lai, nếu bây giờ em mở mắt ra, anh sẽ nhìn em nói, mong em đồng ý lấy anh, có được không?
Khuôn mặt như ngọc của Hạ Lai vẫn bình thản chìm trong giấy mộng. Quan Doãn không nổi giận, vẫn ngồi xổm ở đầu giường Hạ Lai, nói đến từng chuyện từng chuyện đã xảy ra khi hắn và Hạ Lai mới quen biết nhau, sự ngọt ngào khi hai người chính thức yêu nhau, những nhớ thương đau khổ sau khi hai người tốt nghiệp, sự vui mừng sau khi gặp lại, cùng với đau buồn vui mừng sau khi Hạ Lai nhảy xuống. Hắn nói đến thời gian tức giận, cắn chặt khớp hàm, nói đến động tình, nước mắt trào ra.
Chẳng qua... Hạ Lai vẫn thờ ơ, giống như vẫn chìm sâu trong giấc mộng. Trong giấc mộng của cô, có bao nhiêu đau khổ, Quan Doãn không thể hiểu hết. Hắn chỉ là biết, hắn không thể buông tay. Hắn sợ vừa buông tay, có lẽ Hạ Lai sẽ vĩnh viễn chìm trong một giấc mộng không bao giờ tỉnh lại.
Quan Doãn nằm ở đầu giường Hạ Lai, ước chừng nói hơn một giờ. Trong lúc Hạ Đức Trường đi nghe điện thoại, Lãnh Thư cũng trở về phòng, chỉ có Kim Nhất Giai còn đứng ở bên ngoài canh gác cho Quan Doãn và Hạ Lai, không chịu rời khỏi nửa bước.
Quan Doãn nói mệt mỏi, đơn giản liền ngồi xuống đất. Kim Nhất Giai đứng mệt mỏi, cũng tựa vào tường. Kỳ thật cô hoàn toàn có thể đi vào cùng Quan Doãn nói chuyện với Hạ Lai. Cô cũng không phải không muốn vào, mà là không dám vào. Mặc dù Hạ Lai vẫn hôn mê bất tỉnh, nhưng cô vẫn cảm thấy hổ thẹn trước Hạ Lai. Cô không dám đối diện với một Hạ Lai đang bất tỉnh.
Vừa rồi, một câu nói của Hạ Đức Trường đã đả kích cô quá lớn. Để cô làm phù dâu cho Hạ Lai, chính là muốn khiến chặt đứt tâm tư của đối với Quan Doãn. Thật không ngờ, khi Hạ Đức Trường cản trở Quan Doãn và Hạ Lai, không từ thủ đoạn. Khi muốn thúc đẩy Quan Doãn và Hạ Lai, cũng tìm cách ngăn chặn tất cả những điều có thể phát sinh biến cố. Người trở mặt là ông ta, người cất nhắc cũng là ông ta. Trước sau biến hóa quá to lớn, khiến người ta không thể tin được.
Kim Nhất Giai cũng hiểu rõ tâm tư của Hạ Đức Trường. Hiện tại Hạ Lai đã hôn mê bất tỉnh. Cho dù cô tỉnh lại, cũng có thể sẽ có di chứng gì đó. Khẳng định tin tức Hạ Lai nhảy lầu bị trọng thương sẽ không thể giấu kín được. Đến lúc đó, sau khi tin tức được truyền khắp Bắc Kinh, con cháu thế gia hoặc là danh gia vọng tộc, cũng không đồng ý cưới Hạ Lai. Giấc mộng của Hạ Đức Trường muốn mượn Hạ Lai để trèo cao, theo hành động nhảy lầu của Hạ Lai, đã vĩnh viễn tan biến. Trong tình hình hiện nay, ông ta chỉ có thể hi vọng Quan Doãn không rời Hạ Lai.
Ngẫm lại cũng cảm thấy Quan Doãn thật oan ức. Khi Hạ Lai không lựa chọn sống sót, Hạ Đức Trường mới bất đắc dĩ phải gả Hạ Lai cho Quan Doãn. Tuy nhiên nói đi còn có nói lại, nếu lúc này Quan Doãn lựa chọn trốn tránh, cô cũng sẽ coi thường Quan Doãn.
Vừa nghĩ, Kim Nhất Giai vừa bước nhẹ chân, đẩy cửa phòng bệnh ra, lặng lẽ đi tới phía sau Quan Doãn. Cô đặt một bàn tay trên vai Quan Doãn, khẽ nói:
- Đừng tự làm khổ mình, từ từ chị ấy sẽ tỉnh lại thôi. Một ngày không được, thì hai ngày. Hai ngày không được, thì một tháng. Tôi tin tưởng, một ngày nào đó, Hạ Lai sẽ hồi tỉnh thôi.
Tuy rằng Quan Doãn 23 tuổi đã trở thành điểm tựa trong lúc bão táp khuấy động thế cục Hoàng Lương, sắp trở thành một ngôi sao xuất sắc nhất từ từ bay lên, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là một thanh niên mới lớn, đã trải qua một năm sống ở mức thấp nhất. Mắt thấy chuẩn bị nghênh đón ánh sáng, lại gặp phải một biến động lớn như thế, hắn có kiên cường đến mấy cũng cần một bến cảng để dựa vào. Kim Nhất Giai là người từng cùng hắn vượt qua bão tuyết, sống chết có nhau. Cô chính là bến cảng hắn tin cậy nhất, muốn dựa vào nhất.
Quan Doãn đứng mệt cũng ngồi xổm. Một khắc, khi tay Kim Nhất Giai đặt ở trên vai hắn, hắn có cảm giác như được giải thoát, trút bỏ được gánh nặng, thuận thế ngồi xuống, đúng lúc ngồi xuống chân Kim Nhất Giai.
Trong lòng Kim Nhất Giai cảm giác nhu tình. Từ sau lưng nhìn lại, phía sau lưng Quan Doãn dày rộng có chút gầy yếu. Khuôn mặt anh tuấn cũng tiều tụy hơn rất nhiều, khiến bản năng làm mẹ của cô lại trỗi dậy. Mỗi người đàn bà đều có một bản năng của người mẹ. Mặc kệ cô còn là thiếu nữ hay đã là đàn bà, đều muốn ôm người đàn ông đang kích động vào trong lòng an ủi. Rốt cuộc cô không kìm chế được khát vọng trong lòng, từ phía sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy Quan Doãn.
- Anh vẫn nên nghỉ ngơi một chút. Nếu chẳng may anh lại ngã bệnh. Anh bảo một mình tôi làm sao chống đỡ được...
Quan Doãn thò tay ra vỗ nhẹ lên tay Kim Nhất Giai. Hắn chỉ muốn trấn an Kim Nhất Giai một chút. Hắn và Kim Nhất Giai đã cùng đi cả một chặng đường. Mặc dù không phải tình nhân, nhưng cũng gắn bó với nhau, vượt qua một thời gian khó khăn. Hắn thật sự không ngờ Kim Nhất Giai lại nắm lấy tay hắn, run rẩy nói:
- Quan Doãn, tôi sợ...
Cũng không biết cô sợ cái gì. Quan Doãn muốn an ủi Kim Nhất Giai vài câu. Trong lúc vô ý ánh mắt hắn rơi xuống trên mặt Hạ Lai. Hắn kinh ngạc suýt nữa kêu ra tiếng. Khuôn mặt Hạ Lai vẫn xinh đẹp tuyệt trần như trước, chỉ có điều đôi mắt đẹp của cô không biết đã mở to từ khi nào. Cô đang nhìn chăm chú vào hắn và Kim Nhất Giai!
Hạ Lai... đã tỉnh lại?
- Hạ Lai, em tỉnh rồi?
Quan Doãn vô cùng vui mừng, từ trên mặt đất nhảy dựng lên.
- Em thật sự tỉnh rồi? Thật tốt quá.
- Hạ Lai...
Kim Nhất Giai bất ngờ, cũng cảm thấy quá đỗi vui mừng.
- Chị làm em lo lắng muốn chết. Em, em...
Cô vui mừng quá phát khóc, nói không ra lời.
Hạ Lai lại không buồn không vui, đôi mắt di chuyển, dừng ở trên mặt Quan Doãn trong chốc lát, lại nhìn sang Kim Nhất Giai. Khôn mặt tái nhợt không có chút máu của cô bỗng nhiên lộ ra vẻ tươi cười, mở miệng nói một câu...
/556
|