Quan Doãn luôn là một người thuần khiết. Hiện tại tuy rằng hắn được Ôn Lâm ôm, nhưng không có tâm tư khác, chủ yếu hắn cũng đang suy nghĩ về chuyện của mẹ.
Từ nhỏ đến lớn, chuyện trong nhà luôn luôn đều là ba định đoạt. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là dưới tình huống mẹ gật đầu. Nói cách khác, trước mặt người khác, mẹ để ba có đủ mặt mũi làm người đứng đầu một nhà. Nhưng trên thực tế là người lèo lái trong nhà, lại là mẹ. Lại suy nghĩ sâu một chút, càng khiến Quan Doãn thêm tin tưởng, mẹ thật đúng là rất có lai lịch.
Năm đó, khi ghi nguyện vọng thi vào trường cao đẳng, hắn không dám ghi đại học Bắc Kinh, sợ điểm không đủ. Ba cũng có ý kiến ghi danh một trường đại học sư phạm ở tỉnh là được. Sau khi tốt nghiệp đại học, quay về huyện Khổng dạy học. Mẹ lại kiên quyết phản đối, cho rằng huyện Khổng quá nhỏ, chung quy không gian phát triển không lớn. Lúc ấy, ba còn không cho là đúng, nói thế nào là trời đất rộng lớn, huyện Khổng tuy nhỏ, cũng địa linh nhân kiệt.
Mẹ cũng chế giễu ba sống lâu ở huyện Khổng, không biết thế giới bên ngoài rộng lớn đến mức nào, còn tưởng rằng thế giới chính là nơi ở ngay trước mắt chỉ lớn bằng bàn tay... Sau khi tranh luận một hồi, ba thua, ngoan cố ném lại một câu nói, nếu Quan Doãn thi rớt chỉ vì vấn đề ghi nguyện vọng, ông sẽ không để hắn và mẹ không được yên.
Lúc ấy, mẹ đã nói một câu:
- Cứ để cho Quan Doãn ghi danh đại học Bắc Kinh. Nếu thi không đậu chỉ thiếu vài điểm, tôi sẽ lên Bắc Kinh nhờ người, không cần phải lo lắng làm gì.
Năm đó Quan Doãn tuổi còn nhỏ, làm sao có thể nghe ra được tin tức phong phú ẩn chứa trong những lời mẹ nói. Bây giờ nhớ lại, hắn cảm thấy kinh hãi. Hay là mẹ thật sự quen biết nhân vật lớn nào đó ở Bắc Kinh? Nếu không lấy thân phận một giáo sư dạy thay, lại hai mươi năm không ra khỏi huyện Khổng một bước, vì sao bầ lại một lòng bảo hắn thi đại học Bắc Kinh, lại dám mạnh miệng nói nếu có việc gì dsẽ đến Bắc Kinh nhờ người giúp hộ?
Sợ là mẹ có tình cảm sâu đậm phức tạp đối với Bắc Kinh cũng chưa biết được. Hơn nữa từ lúc Tiểu Muội vừa mới lên trung học, mẹ đã nhiều lần nói với Tiểu Muội:
- Tiểu Muội, con cũng phải giống với anh con, thi đậu đại học Bắc Kinh. Mẹ muốn cho người ta biết, mặc kệ mẹ ở chỗ nào, cũng có thể nuôi dạy được một cô con gái xuất sắc.
Nhất thời suy nghĩ tới mức xuất thần, Ôn Lâm đột nhiên nói muốn đi nhà cũ. Quan Doãn còn không chưa kịp có phản ứng, đã sững sờ hỏi một câu:
- Đi nhà cũ làm cái gì?
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn mới đoán được tâm tư của Ôn Lâm, trong lòng không khỏi cảm thấy kích động. Dùng sức ôm Ôn Lâm vào trong ngực:
- Lâm nhi...
Ôn Lâm tựa đầu vào trong lòng Quan Doãn, không dám nhìn Quan Doãn:
- Không được gọi tôi là Lâm nhi. Tôi thích anh gọi tôi là Ôn Lâm.
Giọng nói của cô nhỏ tới mức gần như không nghe được.
- Tôi không cao quý bằng Hạ Lai, cũng không giỏi giang như Kim Nhất Giai, nhưng ở trước mặt anh, tôi tình nguyện làm hạt bụi, chỉ hy vọng anh không rời bỏ tôi...
Một câu nói gợi lên chuyện thương tâm ngày trước của Quan Doãn. Cảnh tượng Hạ Lai rời đi lại ở hiện lên trước mắt. Hắn đặt cằm ở trên đầu Ôn Lâm, ôn nhu nói:
- Sao em có thể nhỏ tới mức thành bụi trong mắt anh chứ? Đừng quá xem nhẹ mình. Tuy rằng anh rất muốn em, nhưng không phải bây giờ...
- Vì sao?
Trong đêm tối, Ôn Lâm lại lấy hết dũng khí hỏi. Đôi mắt sáng rực một cách khác thường, nhìn Quan Doãn.
- Tôi không phải mối tình đầu của anh, nhưng ít nhất Tôi muốn là người đầu tiên. Tôi muốn trở thành người phụ nữ đầu tiên của anh.
- Mẹ gọi em qua đây, để anh và em làm rõ chuyện tình cảm. Em nói xem, mẹ sẽ để em và anh đi cùng nhau sao?
Vẻ mặt Ôn Lâm ảm đạm:
- Vậy làm sao bây giờ? Mọi người đều nói người đàn ông sẽ vĩnh viên ghi lòng tạc dạ với người phụ nữ đầu tiên.
Quan Doãn bị vẻ đáng yêu của Ôn Lâm làm cảm động:
- Anh đi Hoàng Lương, cũng không phải sẽ không trở về huyện Khổng nữa. Hơn nữa chờ chuyện ở huyện Khổng phát triển, em cũng có thể đi Hoàng Lương phát triển.
- Nhưng mẹ anh muốn chúng ta làm rõ quan hệ.
Ôn Lâm rầu rĩ không vui.
Ý tứ làm rõ quan hệ chính là không thể kết hôn. Nhưng có thể trở thành bạn tốt.
Quan Doãn nhéo mũi Ôn Lâm một cái.
- Đàn ông xấu, ăn trong bát nghĩ tới trong nồi.
- Ha ha...
Quan Doãn cười ha hả.
- Anh là không nỡ bỏ em.
Bình tĩnh mà xem xét, Quan Doãn quả thật là không nỡ bỏ Ôn Lâm. Hạ Lai mối tình đầu hắn ghi lòng tạc dạ. Kim Nhất Giai là một người yêu hoàn mỹ tốt đẹp nhất trong tưởng tượng của hắn, nhưng Ôn Lâm chính là bến cảng tránh gió của hắn. Khi ở cùng một chỗ với Ôn Lâm, hắn không hề có cảm giác gánh nặng nào, cũng rất an tâm.
Về đến nhà, ba mẹ lại nấu khoai lang và ngô, Quan Doãn và Ôn Lâm đều ăn một ít. Khi thân thể ấm lên, Ôn Lâm chào mẹ Quan Doãn, sau đó cùng đi ngủ với Tiểu Muội. Lúc gần đi, cô còn vụng trộm liếc mắt nhìn Quan Doãn một cái, ý không thể trách cô. Cô đã chuẩn bị tốt, muốn trách chỉ có thể trách hắn.
Quan Doãn đành phải bất đắc dĩ chớp mắt mấy cái.
Ôn Lâm và Tiểu Muội vừa đi, mẹ ngồi thẳng người, lệ ra tư thế cho một cuộc nói chuyện dài. Ba không nói lời nào, cúi đầu uống trà.
- Quan Doãn, con lên làm Thư ký thứ nhất của Thành ủy, mẹ cũng cảm thấy mừng cho Con. Trước khi rời khỏi huyện Khổng, nên làm rõ ràng tất cả mọi chuyện, đừng để người ta nói con làm việc có đầu không đuôi.
- Dạ.
Quan Doãn thành thật đáp lại một tiếng.
- Chuyện của con và Ôn Lâm, đã làm rõ chưa?
- Đã làm rõ.
Nếu chuyện tình cảm quả thật có thể làm rõ được, khẳng định là không có tình cảm. Tuy nhiên cách hiểu của Quan Doãn về việc làm rõ quan hệ của hắn và Ôn Lâm, có giống với cách nghĩ của mẹ về chuyện làm rõ quan hệ hay không, đó lại là một chuyện khác.
Thật may, mẹ cũng không hỏi nhiều về việc này. Bà chuyển đề tài, nói một câu khiến Quan Doãn chấn động:
- Con muốn đi Hoàng Lương. Tình hình ở Hoàng Lương con biết được bao nhiêu rồi? Giữa ba dòng họ lớn có quan hệ thế nào, là qua lại, sống nhờ vào nhau hay là cùng mà lại không cùng? Con hiểu rõ được mấy phần?
Quan Doãn giật mình, không phải vì mẹ cũng biết ba dòng họ lớn. Chuyện ba dòng họ lớn cũng không phải là bí mật gì. Mà mẹ trực tiếp nói ra mối quan hệ phức tạp giữa ba dòng họ lớn, trong anh có tôi, trong tôi có anh. Quả thật không đơn giản. Điều này không khỏi khiến hắn phải quan sát mẹ thêm vài lần. Dường như hành trình tới Hoàng Lương là một cơ hội. Chẳng những hắn một bước rảo bước tiến vào cửa lớn Thành ủy Hoàng Lương, cũng khiến mẹ dần dần lộ ra chân tướng bí mật về thân thế mà bà đã che dấu bao nhiêu năm.
- Có bao nhiêu vấn đề, con cũng chỉ biết được một ít. Không quá nhiều, cũng không được toàn diện. Con đã biết về hình thành và hiện trạng của ba dòng họ lớn. Khi con ở thành phố Yến, đã nghe Trưởng ban Hạ nói.
Quan Doãn rất thành thực khai báo, còn nói về chuyện của Hạ Lai.
Ba nghe xong, cả kinh trợn mắt há hốc mồm. Mẹ nghe xong, yên lặng thật lâu không nói gì. Sắc mặt bình thản. Phải sau một lúc lâu mới nói:
- Chuyện Hạ Lai gặp phải, thật sự chỉ có thể nói một câu - tình thâm không thọ. Quan Doãn, về sau trên phương diện tình cảm, con nhất định phải quản lý cho tốt, không nên lạc lối.
Ba muốn nói gì đó, lại bị mẹ dùng ánh mắt ngăn lại, mẹ nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nhịp nhịp chân nói tiếp:
- Kim Nhất Giai và Hạ Lai cùng trở lại Bắc Kinh sao?
- Vâng.
- Con bé Nhất Giai này thật sự không tệ, có tình có nghĩa. Một cô bé như vậy, vì con mà ngay cả tính mạng cũng không để ý, thật hiếm thấy.
Mẹ khẽ thở dài một tiếng.
- Chẳng qua thế lực nhà họ Kim còn lớn hơn cả nhà họ Hạ. Con bé lại là em họ của Hạ Lai. Con và nó... Quan Doãn, Hạ Lai thật sự muốn chia tay với con sao?
- Cô ấy chỉ nhất thời nghĩ quẩn, không nghĩ con khó xử, kẹp giữa cô ấy và Hạ Đức Trường. Hơn nữa, cô ấy cũng cảm thấy thất vọng đối với Hạ Đức Trường. Hiện tại chính là lúc cô ấy đang yếu đuối nhất. Có lẽ qua một thời gian nữa, cô ấy sẽ hồi tâm chuyển ý.
- Hạ Lai là một cô gái tốt. Con phải quý trọng cô ấy. Trừ phi cô ấy thật sự quyết tâm muốn rời khỏi con, nếu không con đừng làm tổn thương cô ấy.
- Con biết.
Quan Doãn thấy thời cơ tới, liền hỏi ra miệng.
- Mẹ, sao mẹ biết ba nhà họ Kim ở Bắc Kinh? Nghe giọng điệu của mẹ vừa rồi, giống như mẹ hiểu rất rõ về ba dòng họ lớn Hoàng Lương. Nhưng mẹ vẫn chưa từng rời khỏi huyện Khổng một bước mà?
- Có một số việc, một lúc không thể nói hết được. Không phải mẹ cố ý gạt con. Chờ khi nào tới lúc, tự nhiên con sẽ biết được một vài chuyện trong quá khứ. Nếu chưa tới lúc đó, có biết cũng vô dụng. Cho nên, mẹ mới không nói gì.
Vẻ mặt mẹ có phần mất mát, có sự hoảng hốt, còn có chút bất đắc dĩ.
Mẹ khẳng định có đã có chuyện gì đó rất thương tâm. Quan Doãn còn muốn hỏi rõ, ba đã bất mãn nói xen vào:
- Đừng hỏi mẹ con nữa. Có hỏi bà ấy, bà ấy cũng không nói đâu. Năm đó khi bà ấy đồng ý lấy ba, ba đã biết bà ấy có rất nhiều chuyện giấu ở trong lòng. Rốt cuộc bà ấy là người ở đâu, trong nhà còn có những ai, vì sao lưu lạc từ tỉnh Dự tới huyện Khổng? Mặc kệ ba hỏi thế nào, bà ấy cũng không chịu nói rõ. Hiện tại đã qua nhiều năm như vậy, bà ấy vẫn yên ổn sống với ba. Ba cũng không muốn tiếp tục truy cứu bà ấy điều gì nữa.
- Nói với anh cũng vô dụng.
Mẹ bất mãn trừng mắt nhìn ba một cái, lại xoay ra nhìn Quan Doãn nói.
- Chuyện của mẹ, về sau có cơ hội, mẹ sẽ từ từ nói cho con biết. Tuy nhiên, tất cả cũng chỉ là một vài chuyện nhỏ bằng hạt vừng thôi. Nói hay không cũng không ích lợi gì. Mẹ ở huyện Khổng đã hai mươi năm cũng hiểu được một đạo lý, mọi sự không cầu người, mới có thể an tâm.
Quan Doãn thấy mẹ không muốn nhắc tới chuyện cũ, cũng không tiếp tục miễn cưỡng. Hắn rất hiểu mẹ. Mẹ cương quyết hơn ba nhiều. Chuyện gì bà đã quyết, không dễ dàng sửa đổi.
- Giữa ba dòng họ lớn Hoàng Lương, còn có quan hệ thế nào? Trưởng ban Hạ chỉ nói về nguồn gốc hình thành và hiện trạng. Hiểu biết của ông ta cũng không đầy đủ tỉ mỉ kỹ càng.
Quan Doãn lại hỏi về vấn đề hắn quan tâm nhất, đó là ba dòng họ lớn. Tuy rằng hiện tại hắn còn chưa chính thức bước vào Thành ủy Hoàng Lương, nhưng hắn chỉ ở lại huyện Khổng có ba ngày. Một khi đã bước vào Hoàng Lương, liền có thể nghênh đón mưa rền gió dữ. Điều này khiến hắn không có cơ hội phân biệt rõ phương hướng.
Hiện tại đi trước một bước tìm hiểu sâu về hiện trạng của Hoàng Lương, lo trước tính sau, sẽ trợ giúp cho hắn trong việc mở ra cục diện khi vừa bước vào Hoàng Lương.
- Ba dòng họ lớn, luận về xếp hạng là Thôi, Vương, Trịnh. Luận về thực lực, là Trịnh, Thôi, Vương. Nhưng luận về mạng lưới quan hệ, là Vương, Thôi, Trịnh. Sách lược của họ Thôi là lấy Hoàng Lương làm gốc, hướng ra cả nước. Vương, Trịnh đều là lấy Hoàng Lương là việc chính, đã muốn lấy Hoàng Lương làm ranh giới trên võ đài, tiến hành Hoàng Lương một mẫu ruộng còn có ba phần đất, cho nên...
- Cho nên con vừa đến Hoàng Lương, biện pháp phải áp dụng chính là, hợp tác với họ Thôi, lôi kéo họ Vương, đả kích họ Trịnh. Cùng họ Thôi hợp tác mà nói, tương đối dễ dàng hơn. Bởi vì chí hướng của họ Thôi không đặt được mất ở vùng đất Hoàng Lương. Nói như vậy, làm thế nào lôi kéo họ Vương chính là vấn đề quan trọng nhất trong những vấn đề quan trọng?
Quan Doãn bị mẹ đánh thức một câu, có một loại cảm giác như rẽ mây nhìn thấy mặt trời, lập tức cảm thấy vui mừng quá đỗi.
Hắn nào biết đâu rằng, điều càng khiến hắn vui mừng còn ở phía sau. Một câu nói sau đó của mẹ hắn, chỉ một câu nói, khiến thế cục Hoàng Lương càng lộ ra rõ ràng trước mặt hắn.
Từ nhỏ đến lớn, chuyện trong nhà luôn luôn đều là ba định đoạt. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là dưới tình huống mẹ gật đầu. Nói cách khác, trước mặt người khác, mẹ để ba có đủ mặt mũi làm người đứng đầu một nhà. Nhưng trên thực tế là người lèo lái trong nhà, lại là mẹ. Lại suy nghĩ sâu một chút, càng khiến Quan Doãn thêm tin tưởng, mẹ thật đúng là rất có lai lịch.
Năm đó, khi ghi nguyện vọng thi vào trường cao đẳng, hắn không dám ghi đại học Bắc Kinh, sợ điểm không đủ. Ba cũng có ý kiến ghi danh một trường đại học sư phạm ở tỉnh là được. Sau khi tốt nghiệp đại học, quay về huyện Khổng dạy học. Mẹ lại kiên quyết phản đối, cho rằng huyện Khổng quá nhỏ, chung quy không gian phát triển không lớn. Lúc ấy, ba còn không cho là đúng, nói thế nào là trời đất rộng lớn, huyện Khổng tuy nhỏ, cũng địa linh nhân kiệt.
Mẹ cũng chế giễu ba sống lâu ở huyện Khổng, không biết thế giới bên ngoài rộng lớn đến mức nào, còn tưởng rằng thế giới chính là nơi ở ngay trước mắt chỉ lớn bằng bàn tay... Sau khi tranh luận một hồi, ba thua, ngoan cố ném lại một câu nói, nếu Quan Doãn thi rớt chỉ vì vấn đề ghi nguyện vọng, ông sẽ không để hắn và mẹ không được yên.
Lúc ấy, mẹ đã nói một câu:
- Cứ để cho Quan Doãn ghi danh đại học Bắc Kinh. Nếu thi không đậu chỉ thiếu vài điểm, tôi sẽ lên Bắc Kinh nhờ người, không cần phải lo lắng làm gì.
Năm đó Quan Doãn tuổi còn nhỏ, làm sao có thể nghe ra được tin tức phong phú ẩn chứa trong những lời mẹ nói. Bây giờ nhớ lại, hắn cảm thấy kinh hãi. Hay là mẹ thật sự quen biết nhân vật lớn nào đó ở Bắc Kinh? Nếu không lấy thân phận một giáo sư dạy thay, lại hai mươi năm không ra khỏi huyện Khổng một bước, vì sao bầ lại một lòng bảo hắn thi đại học Bắc Kinh, lại dám mạnh miệng nói nếu có việc gì dsẽ đến Bắc Kinh nhờ người giúp hộ?
Sợ là mẹ có tình cảm sâu đậm phức tạp đối với Bắc Kinh cũng chưa biết được. Hơn nữa từ lúc Tiểu Muội vừa mới lên trung học, mẹ đã nhiều lần nói với Tiểu Muội:
- Tiểu Muội, con cũng phải giống với anh con, thi đậu đại học Bắc Kinh. Mẹ muốn cho người ta biết, mặc kệ mẹ ở chỗ nào, cũng có thể nuôi dạy được một cô con gái xuất sắc.
Nhất thời suy nghĩ tới mức xuất thần, Ôn Lâm đột nhiên nói muốn đi nhà cũ. Quan Doãn còn không chưa kịp có phản ứng, đã sững sờ hỏi một câu:
- Đi nhà cũ làm cái gì?
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn mới đoán được tâm tư của Ôn Lâm, trong lòng không khỏi cảm thấy kích động. Dùng sức ôm Ôn Lâm vào trong ngực:
- Lâm nhi...
Ôn Lâm tựa đầu vào trong lòng Quan Doãn, không dám nhìn Quan Doãn:
- Không được gọi tôi là Lâm nhi. Tôi thích anh gọi tôi là Ôn Lâm.
Giọng nói của cô nhỏ tới mức gần như không nghe được.
- Tôi không cao quý bằng Hạ Lai, cũng không giỏi giang như Kim Nhất Giai, nhưng ở trước mặt anh, tôi tình nguyện làm hạt bụi, chỉ hy vọng anh không rời bỏ tôi...
Một câu nói gợi lên chuyện thương tâm ngày trước của Quan Doãn. Cảnh tượng Hạ Lai rời đi lại ở hiện lên trước mắt. Hắn đặt cằm ở trên đầu Ôn Lâm, ôn nhu nói:
- Sao em có thể nhỏ tới mức thành bụi trong mắt anh chứ? Đừng quá xem nhẹ mình. Tuy rằng anh rất muốn em, nhưng không phải bây giờ...
- Vì sao?
Trong đêm tối, Ôn Lâm lại lấy hết dũng khí hỏi. Đôi mắt sáng rực một cách khác thường, nhìn Quan Doãn.
- Tôi không phải mối tình đầu của anh, nhưng ít nhất Tôi muốn là người đầu tiên. Tôi muốn trở thành người phụ nữ đầu tiên của anh.
- Mẹ gọi em qua đây, để anh và em làm rõ chuyện tình cảm. Em nói xem, mẹ sẽ để em và anh đi cùng nhau sao?
Vẻ mặt Ôn Lâm ảm đạm:
- Vậy làm sao bây giờ? Mọi người đều nói người đàn ông sẽ vĩnh viên ghi lòng tạc dạ với người phụ nữ đầu tiên.
Quan Doãn bị vẻ đáng yêu của Ôn Lâm làm cảm động:
- Anh đi Hoàng Lương, cũng không phải sẽ không trở về huyện Khổng nữa. Hơn nữa chờ chuyện ở huyện Khổng phát triển, em cũng có thể đi Hoàng Lương phát triển.
- Nhưng mẹ anh muốn chúng ta làm rõ quan hệ.
Ôn Lâm rầu rĩ không vui.
Ý tứ làm rõ quan hệ chính là không thể kết hôn. Nhưng có thể trở thành bạn tốt.
Quan Doãn nhéo mũi Ôn Lâm một cái.
- Đàn ông xấu, ăn trong bát nghĩ tới trong nồi.
- Ha ha...
Quan Doãn cười ha hả.
- Anh là không nỡ bỏ em.
Bình tĩnh mà xem xét, Quan Doãn quả thật là không nỡ bỏ Ôn Lâm. Hạ Lai mối tình đầu hắn ghi lòng tạc dạ. Kim Nhất Giai là một người yêu hoàn mỹ tốt đẹp nhất trong tưởng tượng của hắn, nhưng Ôn Lâm chính là bến cảng tránh gió của hắn. Khi ở cùng một chỗ với Ôn Lâm, hắn không hề có cảm giác gánh nặng nào, cũng rất an tâm.
Về đến nhà, ba mẹ lại nấu khoai lang và ngô, Quan Doãn và Ôn Lâm đều ăn một ít. Khi thân thể ấm lên, Ôn Lâm chào mẹ Quan Doãn, sau đó cùng đi ngủ với Tiểu Muội. Lúc gần đi, cô còn vụng trộm liếc mắt nhìn Quan Doãn một cái, ý không thể trách cô. Cô đã chuẩn bị tốt, muốn trách chỉ có thể trách hắn.
Quan Doãn đành phải bất đắc dĩ chớp mắt mấy cái.
Ôn Lâm và Tiểu Muội vừa đi, mẹ ngồi thẳng người, lệ ra tư thế cho một cuộc nói chuyện dài. Ba không nói lời nào, cúi đầu uống trà.
- Quan Doãn, con lên làm Thư ký thứ nhất của Thành ủy, mẹ cũng cảm thấy mừng cho Con. Trước khi rời khỏi huyện Khổng, nên làm rõ ràng tất cả mọi chuyện, đừng để người ta nói con làm việc có đầu không đuôi.
- Dạ.
Quan Doãn thành thật đáp lại một tiếng.
- Chuyện của con và Ôn Lâm, đã làm rõ chưa?
- Đã làm rõ.
Nếu chuyện tình cảm quả thật có thể làm rõ được, khẳng định là không có tình cảm. Tuy nhiên cách hiểu của Quan Doãn về việc làm rõ quan hệ của hắn và Ôn Lâm, có giống với cách nghĩ của mẹ về chuyện làm rõ quan hệ hay không, đó lại là một chuyện khác.
Thật may, mẹ cũng không hỏi nhiều về việc này. Bà chuyển đề tài, nói một câu khiến Quan Doãn chấn động:
- Con muốn đi Hoàng Lương. Tình hình ở Hoàng Lương con biết được bao nhiêu rồi? Giữa ba dòng họ lớn có quan hệ thế nào, là qua lại, sống nhờ vào nhau hay là cùng mà lại không cùng? Con hiểu rõ được mấy phần?
Quan Doãn giật mình, không phải vì mẹ cũng biết ba dòng họ lớn. Chuyện ba dòng họ lớn cũng không phải là bí mật gì. Mà mẹ trực tiếp nói ra mối quan hệ phức tạp giữa ba dòng họ lớn, trong anh có tôi, trong tôi có anh. Quả thật không đơn giản. Điều này không khỏi khiến hắn phải quan sát mẹ thêm vài lần. Dường như hành trình tới Hoàng Lương là một cơ hội. Chẳng những hắn một bước rảo bước tiến vào cửa lớn Thành ủy Hoàng Lương, cũng khiến mẹ dần dần lộ ra chân tướng bí mật về thân thế mà bà đã che dấu bao nhiêu năm.
- Có bao nhiêu vấn đề, con cũng chỉ biết được một ít. Không quá nhiều, cũng không được toàn diện. Con đã biết về hình thành và hiện trạng của ba dòng họ lớn. Khi con ở thành phố Yến, đã nghe Trưởng ban Hạ nói.
Quan Doãn rất thành thực khai báo, còn nói về chuyện của Hạ Lai.
Ba nghe xong, cả kinh trợn mắt há hốc mồm. Mẹ nghe xong, yên lặng thật lâu không nói gì. Sắc mặt bình thản. Phải sau một lúc lâu mới nói:
- Chuyện Hạ Lai gặp phải, thật sự chỉ có thể nói một câu - tình thâm không thọ. Quan Doãn, về sau trên phương diện tình cảm, con nhất định phải quản lý cho tốt, không nên lạc lối.
Ba muốn nói gì đó, lại bị mẹ dùng ánh mắt ngăn lại, mẹ nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nhịp nhịp chân nói tiếp:
- Kim Nhất Giai và Hạ Lai cùng trở lại Bắc Kinh sao?
- Vâng.
- Con bé Nhất Giai này thật sự không tệ, có tình có nghĩa. Một cô bé như vậy, vì con mà ngay cả tính mạng cũng không để ý, thật hiếm thấy.
Mẹ khẽ thở dài một tiếng.
- Chẳng qua thế lực nhà họ Kim còn lớn hơn cả nhà họ Hạ. Con bé lại là em họ của Hạ Lai. Con và nó... Quan Doãn, Hạ Lai thật sự muốn chia tay với con sao?
- Cô ấy chỉ nhất thời nghĩ quẩn, không nghĩ con khó xử, kẹp giữa cô ấy và Hạ Đức Trường. Hơn nữa, cô ấy cũng cảm thấy thất vọng đối với Hạ Đức Trường. Hiện tại chính là lúc cô ấy đang yếu đuối nhất. Có lẽ qua một thời gian nữa, cô ấy sẽ hồi tâm chuyển ý.
- Hạ Lai là một cô gái tốt. Con phải quý trọng cô ấy. Trừ phi cô ấy thật sự quyết tâm muốn rời khỏi con, nếu không con đừng làm tổn thương cô ấy.
- Con biết.
Quan Doãn thấy thời cơ tới, liền hỏi ra miệng.
- Mẹ, sao mẹ biết ba nhà họ Kim ở Bắc Kinh? Nghe giọng điệu của mẹ vừa rồi, giống như mẹ hiểu rất rõ về ba dòng họ lớn Hoàng Lương. Nhưng mẹ vẫn chưa từng rời khỏi huyện Khổng một bước mà?
- Có một số việc, một lúc không thể nói hết được. Không phải mẹ cố ý gạt con. Chờ khi nào tới lúc, tự nhiên con sẽ biết được một vài chuyện trong quá khứ. Nếu chưa tới lúc đó, có biết cũng vô dụng. Cho nên, mẹ mới không nói gì.
Vẻ mặt mẹ có phần mất mát, có sự hoảng hốt, còn có chút bất đắc dĩ.
Mẹ khẳng định có đã có chuyện gì đó rất thương tâm. Quan Doãn còn muốn hỏi rõ, ba đã bất mãn nói xen vào:
- Đừng hỏi mẹ con nữa. Có hỏi bà ấy, bà ấy cũng không nói đâu. Năm đó khi bà ấy đồng ý lấy ba, ba đã biết bà ấy có rất nhiều chuyện giấu ở trong lòng. Rốt cuộc bà ấy là người ở đâu, trong nhà còn có những ai, vì sao lưu lạc từ tỉnh Dự tới huyện Khổng? Mặc kệ ba hỏi thế nào, bà ấy cũng không chịu nói rõ. Hiện tại đã qua nhiều năm như vậy, bà ấy vẫn yên ổn sống với ba. Ba cũng không muốn tiếp tục truy cứu bà ấy điều gì nữa.
- Nói với anh cũng vô dụng.
Mẹ bất mãn trừng mắt nhìn ba một cái, lại xoay ra nhìn Quan Doãn nói.
- Chuyện của mẹ, về sau có cơ hội, mẹ sẽ từ từ nói cho con biết. Tuy nhiên, tất cả cũng chỉ là một vài chuyện nhỏ bằng hạt vừng thôi. Nói hay không cũng không ích lợi gì. Mẹ ở huyện Khổng đã hai mươi năm cũng hiểu được một đạo lý, mọi sự không cầu người, mới có thể an tâm.
Quan Doãn thấy mẹ không muốn nhắc tới chuyện cũ, cũng không tiếp tục miễn cưỡng. Hắn rất hiểu mẹ. Mẹ cương quyết hơn ba nhiều. Chuyện gì bà đã quyết, không dễ dàng sửa đổi.
- Giữa ba dòng họ lớn Hoàng Lương, còn có quan hệ thế nào? Trưởng ban Hạ chỉ nói về nguồn gốc hình thành và hiện trạng. Hiểu biết của ông ta cũng không đầy đủ tỉ mỉ kỹ càng.
Quan Doãn lại hỏi về vấn đề hắn quan tâm nhất, đó là ba dòng họ lớn. Tuy rằng hiện tại hắn còn chưa chính thức bước vào Thành ủy Hoàng Lương, nhưng hắn chỉ ở lại huyện Khổng có ba ngày. Một khi đã bước vào Hoàng Lương, liền có thể nghênh đón mưa rền gió dữ. Điều này khiến hắn không có cơ hội phân biệt rõ phương hướng.
Hiện tại đi trước một bước tìm hiểu sâu về hiện trạng của Hoàng Lương, lo trước tính sau, sẽ trợ giúp cho hắn trong việc mở ra cục diện khi vừa bước vào Hoàng Lương.
- Ba dòng họ lớn, luận về xếp hạng là Thôi, Vương, Trịnh. Luận về thực lực, là Trịnh, Thôi, Vương. Nhưng luận về mạng lưới quan hệ, là Vương, Thôi, Trịnh. Sách lược của họ Thôi là lấy Hoàng Lương làm gốc, hướng ra cả nước. Vương, Trịnh đều là lấy Hoàng Lương là việc chính, đã muốn lấy Hoàng Lương làm ranh giới trên võ đài, tiến hành Hoàng Lương một mẫu ruộng còn có ba phần đất, cho nên...
- Cho nên con vừa đến Hoàng Lương, biện pháp phải áp dụng chính là, hợp tác với họ Thôi, lôi kéo họ Vương, đả kích họ Trịnh. Cùng họ Thôi hợp tác mà nói, tương đối dễ dàng hơn. Bởi vì chí hướng của họ Thôi không đặt được mất ở vùng đất Hoàng Lương. Nói như vậy, làm thế nào lôi kéo họ Vương chính là vấn đề quan trọng nhất trong những vấn đề quan trọng?
Quan Doãn bị mẹ đánh thức một câu, có một loại cảm giác như rẽ mây nhìn thấy mặt trời, lập tức cảm thấy vui mừng quá đỗi.
Hắn nào biết đâu rằng, điều càng khiến hắn vui mừng còn ở phía sau. Một câu nói sau đó của mẹ hắn, chỉ một câu nói, khiến thế cục Hoàng Lương càng lộ ra rõ ràng trước mặt hắn.
/556
|