Không chỉ Bạch Sa ngạc nhiên không ít, Hô Diên Ngạo Bác đồng hành cùng Bạch Sa cũng bất ngờ không đề phòng dừng bước chân, ông ta đứng ở ngoài cửa, trợn mắt há mồm, thế nhưng không dám tiến về phía trước nữa, dường như đi một bước nữa chính thì là trận địa lôi vậy.
Sắc mặt Bạch Sa cũng thay đổi, y tuyệt đối không dự đoán được, ba năm qua, mỗi lần Tưởng Tuyết Tùng đều là người cuối cùng tới nơi hội họp, sau khi mọi người cười nói thảo luận một lúc lâu, mới có thể nhìn thấy bóng dáng của Bí thư Tưởng khoan thai đến muộn xuất hiện ở cửa.
Chắc mỗi người đều quen thuộc nhịp điệu của Tưởng Tuyết Tùng, vì thế đừng nói là Bạch Sa không ngờ đến Tưởng Tuyết Tùng sẽ đến tham dự cuộc họp đầu tiên, đến Hô Diên Ngạo Bác cũng giống như nhìn thấy cảnh tượng kinh hãi, ngây người tại chỗ, nhất thời thất thố.
Dĩ nhiên, lời nói vừa rồi của Bạch Sa không được coi là lời quá mức đại nghịch bất đạo, nhiều lắm chỉ là mấy câu bực tức, ai sau lưng mà không nói mấy câu bình thường đợi lúc Bí thư Tưởng sẽ đến cuộc họp, cũng khó tránh khỏi có người sẽ lấy tác phong của Bí thư Tưởng ra nói đùa, ai còn có thể coi là thật?
Đúng, đúng là không có người sẽ coi là thật, điều kiện tiên quyết chính là đừng có để Tưởng Tuyết Tùng nghe thấy.
Nhưng hôm nay Bạch Sa đã bêu xấu rồi, lời nói của y, một chữ cũng không thiếu rơi vào tai Tưởng Tuyết Tùng, không, không chỉ một mình Tưởng Tuyết Tùng nghe thấy, còn có bốn năm vị Ủy viên thường vụ, điều này… Đùa cũng quá chớn rồi!
Bạch Sa sửng sốt một hồi lâu, mãi cho đến khi Hô Diên Ngạo Bác ở bên cạnh có phản ứng, giả vờ như không cùng y đi tới phòng họp, y mới tỉnh táo lại, cười tự diễu:
- Thực ra, thực ra, thực ra ý của tôi không phải là nói đột nhiên triệu tập họp hội nghị thường vụ không tốt, mà là nói nếu như đưa ra trước, cũng dễ sắp xếp công việc…
Y giải thích vội vàng, cũng không có người tiếp lời, Tưởng Tuyết Tùng cũng giả vờ như không nghe thấy, ánh mắt từ trên người Bạch Sa nhìn về phía cửa, nhàn nhạt nói:
- Đã đến giờ rồi, còn ai chưa tới? Quan Doãn, công việc của cậu không chu đáo, lúc truyền đạt thông báo, không nói là họp hội nghị thường vụ khẩn cấp sao?
Quan Doãn lần đầu tiên đi họp liền bị phê bình trước mặt người khác, hắn không sợ mà còn lấy làm mừng, Tưởng Tuyết Tùng là nói với hắn nhưng thực ra là nói cho những người tham gia họp nghe, nói mấy giờ họp thì nhất định phải đến đúng giờ, không được đến muộn, muốn tạo tiếng tăm thì phải nắm từ chuyện nhỏ, trên quan trường, chuyện nhỏ không nhỏ, chỉ cần là chuyện lãnh đạo để ý thì đều không phải chuyện nhỏ.
- Vâng, Bí thư Tưởng, là tôi làm việc không chu đáo, tôi chỉ nhấn mạnh một câu là hội nghị thường vụ khẩn cấp, không nói nhất định phải đúng giờ họp.
Quan Doãn đứng lên, cúi đầu nhận sai, thái độ thành khẩn khiến người ta cảm thấy hắn thực sự biết mình sai.
Nhưng ai cũng có thể nghe ra, lời nói của Quan Doãn có hàm ý khác, là ám thị với các vị đang ngồi trên ghế, Bí thư Tưởng muốn ra oai.
Lời nói của một thư kí phải nghe từ hai mặt, chỉ nghe mặt chính diện, mất đi sự bất công. Chỉ nghe mặt trái, mất đi công bằng xác đáng, các vị đang ngồi đều là những người trên quan trường lâu năm, ai nghe mà không hiểu Quan Doãn đang cùng Tưởng Tuyết Tùng phối hợp diễn trò?
Trong lòng mọi người không khỏi rùng mình, cậu thư kí số một Thành ủy trẻ tuổi này, thực sự là có trình độ.
Hô Diên Ngạo Bác ngồi vào vị trí số hai, liếc nhìn Quan Doãn, trong lòng không hỏi rùng mình, Quan Doãn này rất biết đóng kịch, phối hợp với Tưởng Tuyết Tùng không chút kẽ hở, cao minh hơn nhiều so với Sư Long Phi, nếu là Sư Long Phi có lẽ không biết nói gì rồi, nhớ có một lần Tưởng Tuyết Tùng cũng muốn nói nọ nói kia, trước mặt mọi người phê bình đích danh Sư Long Phi, Sư Long Phi trong tình huống cấp bách chỉ lo nhận sai không làm tròn nốt câu nói, khiến một đòn Tưởng Tuyết Tùng đánh ra liền đánh vào không khí.
Quan Doãn thật đúng là một nhân vật… Hô Diên Ngạo Bác bỗng nhiên nhớ đến Trịnh Thiên Tắc muốn có biện pháp áp dụng đối với Quan Doãn, vốn lúc ban đầu còn hơi cảm thấy Trịnh Thiên Tắc chuyện bé xé ra to, bây giờ xem ra, Trịnh Thiên Tắc dùng lực lượng giỏi giang nhất để đối phó với Quan Doãn, xem như là đi đúng một bước.
Không thể tùy ý để Quan Doãn lớn mạnh nữa, người thanh niên này… Rất đáng sợ, cứ tiếp tục sớm muộn gì cũng thả hổ về rừng!
Sau đó, Thôi Đồng xuất hiện ở của phòng họp.
Sự kinh ngạc không giống với tất cả các thường vụ xuất hiện lúc nãy đó là, Thôi Đồng vừa xuất hiện liền không hề kinh ngạc đối với việc Tưởng Tuyết Tùng đã ngồi ở vị trí giữa, ông ta chắp tay với mọi người, cười ha hả:
- Mới nhận một cuộc điện thoại, tới muộn một chút, xin lỗi, xin lỗi.
Quả nhiên là Thôi Đồng, không hổ là Thôi Đồng… Sau khi so sánh Quan Doãn đưa ra kết luận, vừa rồi một đám người tham gia cuộc họp, ai cũng không có phong độ trầm ổn như Thôi Đồng, ai cũng không có trình độ cao minh khống chế cảm xúc như Thôi Đồng.
Khoảnh khắc lúc Thôi Đồng tiến vào cửa nhìn thấy Tưởng Tuyết Tùng, rõ ràng ánh mắt nảy lên, nhưng ông ta che dấu cực tốt, trong thời gian cực ngắn khôi phục trấn tĩnh, thế cho nên rất nhiều người đều không phát hiện ra sự kinh ngạc của ông ta, nhưng… Quan Doãn lại nhạy cảm mà nắm bắt được!
Một năm chìm nổi ở huyện Khổng, Quan Doãn tự nhận bản lĩnh quan sát sắc mặt của hắn không dám nói không có người nào có thể theo kịp, ít nhất trong những người cùng tuổi không có người theo kịp thực ra Quan Doãn vẫn khiêm tốn, ông cụ Dung từng khen ngợi hắn quan sát tỉ mỉ hơn người, sau này nhất định có thể có kết quả, trên thực tế hắn lấy trình độ nhỏ gặp lớn chắc có thể sánh vai với Thôi Đồng.
Sau Thôi Đồng, có vài viên thường vụ lần lượt tới, theo thứ tự là Trưởng ban Tuyên giáo Lưu Tư Viễn, Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Phùng Quốc Bình, tư lệnh quân phân khu Sở Hoài Lệnh, Bí thư Quận ủy Đinh Tư Ngọc và Phó chủ tịch thành phố Dư Văn Khải.
Đối với mấy người Lưu Tư Viễn, Phùng Quốc Bình, Sở Hoài Lệnh và Đinh Tư Ngọc, Quan Doãn ấn tượng không sâu, khiến hắn hứng thú nhất là Vu Văn Khải, lần trước lúc Tưởng Tuyết Tùng thị sát huyện Khổng, Vu Văn Khải chỉ là một Phó chủ Tịch thành phố bình thường, không có bước vào bộ máy thường vụ, không lâu sau, bộ máy thường vụ có điều chỉnh nhỏ, Vu Văn Khải lấy thân phận Phó Chủ tịch thành phố bước vào hội nghị thường vụ.
Cũng là Phó Chủ tịch thành phố số lượng không nhiều trong nước hiện nay.
Trước khi Quan Doãn chưa bước vào Thành ủy, không để ý hành động Vu Văn Khải bước vào hội nghị thường vụ có ảnh hưởng sâu xa gì trong chính trị, bây giờ khi anh ta ngồi trong phòng họp hội nghị thường vụ, nhìn thấy thái độ hăng hái và tuổi trẻ của Vu Văn Khải, tuy xếp hạng cuối cùng, nhưng liên tưởng đến cậu ta vừa bước vào bộ máy thường vụ liền cho thấy phân lượng của bộ máy chính phủ trong hội nghị thường vụ tăng mạnh, trong lòng Quan Doãn liền mãnh liệt lóe lên một ý nghĩ, điều này tuyệt đối là một tín hiệu chính trị mãnh liệt.
Nhưng Vu Văn Khải bước vào bộ máy thường vụ biểu thị vận mệnh chính trị sau này có thay đổi sâu xa gì, Quan Doãn nhất thời nhìn không rõ, hắn quyết định, buổi tối nhất định dành thời gian tìm ông cụ Dung tâm sự, thỉnh giáo ông dung một chút, có lẽ xuất phát từ cái nhìn của ông cụ Dung, thế cục Hoàng Lương và hướng đi chính trị trong nước sau này sẽ càng rõ ràng mạch lạc hơn.
- Lần hội nghị thường vụ khẩn cấp lần này, tuy tương đối đột nhiên, giống như đồng chí Bạch Sa đã nói, cứ đột nhiên tập kích là không tốt, đúng, ý kiến của đồng chí Bạch Sa rất đúng trọng tâm, nhưng vấn đề là, chuyện chính là đột nhiên xảy ra, mọi người cho rằng tôi muốn tập kích bất ngờ sao?
Tưởng Tuyết Tùng giống như tướng quân điều khiển thiên binh vạn mã, hào khí rất lớn, giơ tay ném một xấp tài liệu lên bàn, âm thanh vang lên.
- Đây gọi là chuyện gì? À, học viện Tiến Thủ xảy ra chuyện lớn như vậy, đã điều tra vài ngày, kết quả vẫn chưa đưa ra được một kết luận rõ ràng, tôi rất thất vọng!
Âm thanh quá lớn, dọa cho tay của Thái Diễm Lệ đang làm chuyện lén lút khẽ run rẩy, suýt chút nữa thì rơi gương trang điểm trong tay, vội vàng nhét vào trong túi, ngoan ngoãn ngồi chỉnh tề.
Sắc mặt Hô Diên Ngạo Bác đại biến, lần đầu tiên thấy Tưởng Tuyết Tùng nổi trận lôi đình, khiến ông ta nhất thời không biết phải làm sao. Uy lực của nhân vật số một bỗng nhiên giận dữ không nhỏ, toàn bộ phòng họp lặng ngắt như tờ, mọi người nhìn nhau không dám nói chuyện nữa.
Gần ba năm rồi, thời gian ba năm Tưởng Tuyết Tùng ở Hoàng Lương chủ trì công tác toàn diện, luôn là thủ đoạn cực kì nhẹ nhàng, nhưng trong thời gian Quan Doãn đảm nhiệm chức thư ký chưa đến nửa ngày, cũng là lần đầu tiên Quan Doãn dự thính hội nghị thường vụ, Tưởng Tuyết Tùng đã nổi trận lôi đình, nếu như nói phía sau uy phong đại thịnh của Tưởng Tuyết Tùng không có Quan Doãn thúc đẩy và động viên, ai cũng sẽ không tin.
Trước đây có rất nhiều người cũng không tin Tưởng Tuyết Tùng trọng dụng Quan Doãn thì sẽ quan trọng nhiều như nào, bây giờ mới biết, một thư ký tốt tác dụng thúc đẩy đối với lãnh đạo cũng vô cùng lớn. Tưởng Tuyết Tùng giận dữ, ánh mắt rất nhiều người không dám nhìn Tưởng Tuyết Tùng, lại đều rơi xuống trên người Quan Doãn.
Quan Doãn giả vờ như không thấy, tiếp tục vùi đầu ghi chép, sự phát tác của Tưởng Tuyết Tùng khiến hắn mừng rỡ trong lòng, thực ra hắn cũng rất rõ ràng Tưởng Tuyết Tùng mặc dù có khí khái văn nhân nhưng cũng không có nghĩa văn nhân sẽ không nổi giận ngút trời, Lý Bạch còn đẩy kiếm bốn phía đó thôi, mánh khóe của Tưởng Tuyết Tùng mềm mỏng là do tính cách, hai là người bên cạnh không đủ khí thế, khí thế ở đây có thể ảnh hưởng lẫn nhau.
- Hạ Lai là con gái của Phó trưởng ban thường trực Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Hạ Đức Trường, cũng là phóng viên tòa soạn báo cấp quốc gia, trước cuộc họp, tôi lần lượt nhận được điện thoại của Tỉnh ủy và báo Thanh niên, Tỉnh ủy là điện thoại của Trưởng ban Hồ Tuấn Nghị đích thân gọi tới, tỏ ra vô cùng chú ý đến chuyện Hạ Lai. Báo Thanh niên quốc gia là do phó tổng biên điện thoại tới, tỏ ra không hài lòng với tiến triển công tác điều tra của Hoàng Lương, hy vọng đẩy nhanh tốc độ điều tra, sớm cho Hạ Lai một câu trả lời.
Khí thế của Tưởng Tuyết Tùng như cầu vòng, vẫn giữ nhịp điệu của hội nghị như trước.
- Người có trách nhiệm chủ yếu với sự cố Trịnh Lệnh Đông phản cung, sau lưng nhất định bị người ta sai khiến, tôi đề nghị, sự kiện học viện Tiến Thủ thành lập tổ chuyên án do Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân thành phố dẫn đầu, phá án trong ngày quy định đã đặt ra.
- Đồng chí Tuyết Tùng, tôi xen vào một câu.
Hô Diên Ngạo Bác thấy tình thế không ổn, mắt thấy hội nghị thường vụ trở thành sân khấu của Tưởng Tuyết Tùng, cục diện tốt ông ta điều khiển nhiều năm có xu thế hủy hoại trong chốc lát, liền vội vàng liều lĩnh chen miệng vào, thử một lần nữa khiến thế cục trở về quỹ đạo.
- Tôi đưa ra ý kiến cá nhân, hiện nay công tác điều tra học viện Tiến Thủ do hai đồng chí Trần Tư Thanh và Thôi Đồng phụ trách, tiến triển công tác có thể coi tạm được, không cần thiết phải điều chỉnh chứ?
Tưởng Tuyết Tùng chỉ nhìn Hô Diên Ngạo Bác một cái, không tiếp lời, trực tiếp không để mắt tới lời đề nghị của ông ta, tiếp tục nói lời nói ban nãy:
- Tôi cho rằng, không những phải thành lập tổ chuyên án, mà còn phải thẩm tra xử lý, lúc cần thiết, tốt nhất do sở Công an tỉnh trực tiếp tham gia thẩm tra trực tiếp, tránh cho khi nội bộ cảnh sát Hoàng Lương thẩm tra có người nói đỡ.
Hô Diên Ngạo Bác bị Tưởng Tuyết Tùng trực tiếp gạt qua một bên, vô cùng xấu hổ, cuối cùng đợi Tưởng Tuyết Tùng nói xong, lập tức vội vàng nói:
- Đồng chí Tuyết Tùng, hội nghị thường vụ là hội nghị tập hợp nhiều suy nghĩ, không phải độc đoán, giọng điệu vừa rồi của anh đã định quan điểm cơ bản rồi, còn đề xuất đề tài thảo luận để các đồng chí suy nghĩ? Nếu như đã định đoạt rồi, thì làm là được rồi, dù sao thì anh là một người có thể có chế độ tập trung dân chủ mà.
Lời này vừa nói ra, mọi người phải sợ hãi, hay cho Hô Diên Ngạo Bác trực tiếp nâng cao quan điểm, cuối cùng kiềm nén không được, đưa đao ra!
Sắc mặt Bạch Sa cũng thay đổi, y tuyệt đối không dự đoán được, ba năm qua, mỗi lần Tưởng Tuyết Tùng đều là người cuối cùng tới nơi hội họp, sau khi mọi người cười nói thảo luận một lúc lâu, mới có thể nhìn thấy bóng dáng của Bí thư Tưởng khoan thai đến muộn xuất hiện ở cửa.
Chắc mỗi người đều quen thuộc nhịp điệu của Tưởng Tuyết Tùng, vì thế đừng nói là Bạch Sa không ngờ đến Tưởng Tuyết Tùng sẽ đến tham dự cuộc họp đầu tiên, đến Hô Diên Ngạo Bác cũng giống như nhìn thấy cảnh tượng kinh hãi, ngây người tại chỗ, nhất thời thất thố.
Dĩ nhiên, lời nói vừa rồi của Bạch Sa không được coi là lời quá mức đại nghịch bất đạo, nhiều lắm chỉ là mấy câu bực tức, ai sau lưng mà không nói mấy câu bình thường đợi lúc Bí thư Tưởng sẽ đến cuộc họp, cũng khó tránh khỏi có người sẽ lấy tác phong của Bí thư Tưởng ra nói đùa, ai còn có thể coi là thật?
Đúng, đúng là không có người sẽ coi là thật, điều kiện tiên quyết chính là đừng có để Tưởng Tuyết Tùng nghe thấy.
Nhưng hôm nay Bạch Sa đã bêu xấu rồi, lời nói của y, một chữ cũng không thiếu rơi vào tai Tưởng Tuyết Tùng, không, không chỉ một mình Tưởng Tuyết Tùng nghe thấy, còn có bốn năm vị Ủy viên thường vụ, điều này… Đùa cũng quá chớn rồi!
Bạch Sa sửng sốt một hồi lâu, mãi cho đến khi Hô Diên Ngạo Bác ở bên cạnh có phản ứng, giả vờ như không cùng y đi tới phòng họp, y mới tỉnh táo lại, cười tự diễu:
- Thực ra, thực ra, thực ra ý của tôi không phải là nói đột nhiên triệu tập họp hội nghị thường vụ không tốt, mà là nói nếu như đưa ra trước, cũng dễ sắp xếp công việc…
Y giải thích vội vàng, cũng không có người tiếp lời, Tưởng Tuyết Tùng cũng giả vờ như không nghe thấy, ánh mắt từ trên người Bạch Sa nhìn về phía cửa, nhàn nhạt nói:
- Đã đến giờ rồi, còn ai chưa tới? Quan Doãn, công việc của cậu không chu đáo, lúc truyền đạt thông báo, không nói là họp hội nghị thường vụ khẩn cấp sao?
Quan Doãn lần đầu tiên đi họp liền bị phê bình trước mặt người khác, hắn không sợ mà còn lấy làm mừng, Tưởng Tuyết Tùng là nói với hắn nhưng thực ra là nói cho những người tham gia họp nghe, nói mấy giờ họp thì nhất định phải đến đúng giờ, không được đến muộn, muốn tạo tiếng tăm thì phải nắm từ chuyện nhỏ, trên quan trường, chuyện nhỏ không nhỏ, chỉ cần là chuyện lãnh đạo để ý thì đều không phải chuyện nhỏ.
- Vâng, Bí thư Tưởng, là tôi làm việc không chu đáo, tôi chỉ nhấn mạnh một câu là hội nghị thường vụ khẩn cấp, không nói nhất định phải đúng giờ họp.
Quan Doãn đứng lên, cúi đầu nhận sai, thái độ thành khẩn khiến người ta cảm thấy hắn thực sự biết mình sai.
Nhưng ai cũng có thể nghe ra, lời nói của Quan Doãn có hàm ý khác, là ám thị với các vị đang ngồi trên ghế, Bí thư Tưởng muốn ra oai.
Lời nói của một thư kí phải nghe từ hai mặt, chỉ nghe mặt chính diện, mất đi sự bất công. Chỉ nghe mặt trái, mất đi công bằng xác đáng, các vị đang ngồi đều là những người trên quan trường lâu năm, ai nghe mà không hiểu Quan Doãn đang cùng Tưởng Tuyết Tùng phối hợp diễn trò?
Trong lòng mọi người không khỏi rùng mình, cậu thư kí số một Thành ủy trẻ tuổi này, thực sự là có trình độ.
Hô Diên Ngạo Bác ngồi vào vị trí số hai, liếc nhìn Quan Doãn, trong lòng không hỏi rùng mình, Quan Doãn này rất biết đóng kịch, phối hợp với Tưởng Tuyết Tùng không chút kẽ hở, cao minh hơn nhiều so với Sư Long Phi, nếu là Sư Long Phi có lẽ không biết nói gì rồi, nhớ có một lần Tưởng Tuyết Tùng cũng muốn nói nọ nói kia, trước mặt mọi người phê bình đích danh Sư Long Phi, Sư Long Phi trong tình huống cấp bách chỉ lo nhận sai không làm tròn nốt câu nói, khiến một đòn Tưởng Tuyết Tùng đánh ra liền đánh vào không khí.
Quan Doãn thật đúng là một nhân vật… Hô Diên Ngạo Bác bỗng nhiên nhớ đến Trịnh Thiên Tắc muốn có biện pháp áp dụng đối với Quan Doãn, vốn lúc ban đầu còn hơi cảm thấy Trịnh Thiên Tắc chuyện bé xé ra to, bây giờ xem ra, Trịnh Thiên Tắc dùng lực lượng giỏi giang nhất để đối phó với Quan Doãn, xem như là đi đúng một bước.
Không thể tùy ý để Quan Doãn lớn mạnh nữa, người thanh niên này… Rất đáng sợ, cứ tiếp tục sớm muộn gì cũng thả hổ về rừng!
Sau đó, Thôi Đồng xuất hiện ở của phòng họp.
Sự kinh ngạc không giống với tất cả các thường vụ xuất hiện lúc nãy đó là, Thôi Đồng vừa xuất hiện liền không hề kinh ngạc đối với việc Tưởng Tuyết Tùng đã ngồi ở vị trí giữa, ông ta chắp tay với mọi người, cười ha hả:
- Mới nhận một cuộc điện thoại, tới muộn một chút, xin lỗi, xin lỗi.
Quả nhiên là Thôi Đồng, không hổ là Thôi Đồng… Sau khi so sánh Quan Doãn đưa ra kết luận, vừa rồi một đám người tham gia cuộc họp, ai cũng không có phong độ trầm ổn như Thôi Đồng, ai cũng không có trình độ cao minh khống chế cảm xúc như Thôi Đồng.
Khoảnh khắc lúc Thôi Đồng tiến vào cửa nhìn thấy Tưởng Tuyết Tùng, rõ ràng ánh mắt nảy lên, nhưng ông ta che dấu cực tốt, trong thời gian cực ngắn khôi phục trấn tĩnh, thế cho nên rất nhiều người đều không phát hiện ra sự kinh ngạc của ông ta, nhưng… Quan Doãn lại nhạy cảm mà nắm bắt được!
Một năm chìm nổi ở huyện Khổng, Quan Doãn tự nhận bản lĩnh quan sát sắc mặt của hắn không dám nói không có người nào có thể theo kịp, ít nhất trong những người cùng tuổi không có người theo kịp thực ra Quan Doãn vẫn khiêm tốn, ông cụ Dung từng khen ngợi hắn quan sát tỉ mỉ hơn người, sau này nhất định có thể có kết quả, trên thực tế hắn lấy trình độ nhỏ gặp lớn chắc có thể sánh vai với Thôi Đồng.
Sau Thôi Đồng, có vài viên thường vụ lần lượt tới, theo thứ tự là Trưởng ban Tuyên giáo Lưu Tư Viễn, Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Phùng Quốc Bình, tư lệnh quân phân khu Sở Hoài Lệnh, Bí thư Quận ủy Đinh Tư Ngọc và Phó chủ tịch thành phố Dư Văn Khải.
Đối với mấy người Lưu Tư Viễn, Phùng Quốc Bình, Sở Hoài Lệnh và Đinh Tư Ngọc, Quan Doãn ấn tượng không sâu, khiến hắn hứng thú nhất là Vu Văn Khải, lần trước lúc Tưởng Tuyết Tùng thị sát huyện Khổng, Vu Văn Khải chỉ là một Phó chủ Tịch thành phố bình thường, không có bước vào bộ máy thường vụ, không lâu sau, bộ máy thường vụ có điều chỉnh nhỏ, Vu Văn Khải lấy thân phận Phó Chủ tịch thành phố bước vào hội nghị thường vụ.
Cũng là Phó Chủ tịch thành phố số lượng không nhiều trong nước hiện nay.
Trước khi Quan Doãn chưa bước vào Thành ủy, không để ý hành động Vu Văn Khải bước vào hội nghị thường vụ có ảnh hưởng sâu xa gì trong chính trị, bây giờ khi anh ta ngồi trong phòng họp hội nghị thường vụ, nhìn thấy thái độ hăng hái và tuổi trẻ của Vu Văn Khải, tuy xếp hạng cuối cùng, nhưng liên tưởng đến cậu ta vừa bước vào bộ máy thường vụ liền cho thấy phân lượng của bộ máy chính phủ trong hội nghị thường vụ tăng mạnh, trong lòng Quan Doãn liền mãnh liệt lóe lên một ý nghĩ, điều này tuyệt đối là một tín hiệu chính trị mãnh liệt.
Nhưng Vu Văn Khải bước vào bộ máy thường vụ biểu thị vận mệnh chính trị sau này có thay đổi sâu xa gì, Quan Doãn nhất thời nhìn không rõ, hắn quyết định, buổi tối nhất định dành thời gian tìm ông cụ Dung tâm sự, thỉnh giáo ông dung một chút, có lẽ xuất phát từ cái nhìn của ông cụ Dung, thế cục Hoàng Lương và hướng đi chính trị trong nước sau này sẽ càng rõ ràng mạch lạc hơn.
- Lần hội nghị thường vụ khẩn cấp lần này, tuy tương đối đột nhiên, giống như đồng chí Bạch Sa đã nói, cứ đột nhiên tập kích là không tốt, đúng, ý kiến của đồng chí Bạch Sa rất đúng trọng tâm, nhưng vấn đề là, chuyện chính là đột nhiên xảy ra, mọi người cho rằng tôi muốn tập kích bất ngờ sao?
Tưởng Tuyết Tùng giống như tướng quân điều khiển thiên binh vạn mã, hào khí rất lớn, giơ tay ném một xấp tài liệu lên bàn, âm thanh vang lên.
- Đây gọi là chuyện gì? À, học viện Tiến Thủ xảy ra chuyện lớn như vậy, đã điều tra vài ngày, kết quả vẫn chưa đưa ra được một kết luận rõ ràng, tôi rất thất vọng!
Âm thanh quá lớn, dọa cho tay của Thái Diễm Lệ đang làm chuyện lén lút khẽ run rẩy, suýt chút nữa thì rơi gương trang điểm trong tay, vội vàng nhét vào trong túi, ngoan ngoãn ngồi chỉnh tề.
Sắc mặt Hô Diên Ngạo Bác đại biến, lần đầu tiên thấy Tưởng Tuyết Tùng nổi trận lôi đình, khiến ông ta nhất thời không biết phải làm sao. Uy lực của nhân vật số một bỗng nhiên giận dữ không nhỏ, toàn bộ phòng họp lặng ngắt như tờ, mọi người nhìn nhau không dám nói chuyện nữa.
Gần ba năm rồi, thời gian ba năm Tưởng Tuyết Tùng ở Hoàng Lương chủ trì công tác toàn diện, luôn là thủ đoạn cực kì nhẹ nhàng, nhưng trong thời gian Quan Doãn đảm nhiệm chức thư ký chưa đến nửa ngày, cũng là lần đầu tiên Quan Doãn dự thính hội nghị thường vụ, Tưởng Tuyết Tùng đã nổi trận lôi đình, nếu như nói phía sau uy phong đại thịnh của Tưởng Tuyết Tùng không có Quan Doãn thúc đẩy và động viên, ai cũng sẽ không tin.
Trước đây có rất nhiều người cũng không tin Tưởng Tuyết Tùng trọng dụng Quan Doãn thì sẽ quan trọng nhiều như nào, bây giờ mới biết, một thư ký tốt tác dụng thúc đẩy đối với lãnh đạo cũng vô cùng lớn. Tưởng Tuyết Tùng giận dữ, ánh mắt rất nhiều người không dám nhìn Tưởng Tuyết Tùng, lại đều rơi xuống trên người Quan Doãn.
Quan Doãn giả vờ như không thấy, tiếp tục vùi đầu ghi chép, sự phát tác của Tưởng Tuyết Tùng khiến hắn mừng rỡ trong lòng, thực ra hắn cũng rất rõ ràng Tưởng Tuyết Tùng mặc dù có khí khái văn nhân nhưng cũng không có nghĩa văn nhân sẽ không nổi giận ngút trời, Lý Bạch còn đẩy kiếm bốn phía đó thôi, mánh khóe của Tưởng Tuyết Tùng mềm mỏng là do tính cách, hai là người bên cạnh không đủ khí thế, khí thế ở đây có thể ảnh hưởng lẫn nhau.
- Hạ Lai là con gái của Phó trưởng ban thường trực Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Hạ Đức Trường, cũng là phóng viên tòa soạn báo cấp quốc gia, trước cuộc họp, tôi lần lượt nhận được điện thoại của Tỉnh ủy và báo Thanh niên, Tỉnh ủy là điện thoại của Trưởng ban Hồ Tuấn Nghị đích thân gọi tới, tỏ ra vô cùng chú ý đến chuyện Hạ Lai. Báo Thanh niên quốc gia là do phó tổng biên điện thoại tới, tỏ ra không hài lòng với tiến triển công tác điều tra của Hoàng Lương, hy vọng đẩy nhanh tốc độ điều tra, sớm cho Hạ Lai một câu trả lời.
Khí thế của Tưởng Tuyết Tùng như cầu vòng, vẫn giữ nhịp điệu của hội nghị như trước.
- Người có trách nhiệm chủ yếu với sự cố Trịnh Lệnh Đông phản cung, sau lưng nhất định bị người ta sai khiến, tôi đề nghị, sự kiện học viện Tiến Thủ thành lập tổ chuyên án do Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân thành phố dẫn đầu, phá án trong ngày quy định đã đặt ra.
- Đồng chí Tuyết Tùng, tôi xen vào một câu.
Hô Diên Ngạo Bác thấy tình thế không ổn, mắt thấy hội nghị thường vụ trở thành sân khấu của Tưởng Tuyết Tùng, cục diện tốt ông ta điều khiển nhiều năm có xu thế hủy hoại trong chốc lát, liền vội vàng liều lĩnh chen miệng vào, thử một lần nữa khiến thế cục trở về quỹ đạo.
- Tôi đưa ra ý kiến cá nhân, hiện nay công tác điều tra học viện Tiến Thủ do hai đồng chí Trần Tư Thanh và Thôi Đồng phụ trách, tiến triển công tác có thể coi tạm được, không cần thiết phải điều chỉnh chứ?
Tưởng Tuyết Tùng chỉ nhìn Hô Diên Ngạo Bác một cái, không tiếp lời, trực tiếp không để mắt tới lời đề nghị của ông ta, tiếp tục nói lời nói ban nãy:
- Tôi cho rằng, không những phải thành lập tổ chuyên án, mà còn phải thẩm tra xử lý, lúc cần thiết, tốt nhất do sở Công an tỉnh trực tiếp tham gia thẩm tra trực tiếp, tránh cho khi nội bộ cảnh sát Hoàng Lương thẩm tra có người nói đỡ.
Hô Diên Ngạo Bác bị Tưởng Tuyết Tùng trực tiếp gạt qua một bên, vô cùng xấu hổ, cuối cùng đợi Tưởng Tuyết Tùng nói xong, lập tức vội vàng nói:
- Đồng chí Tuyết Tùng, hội nghị thường vụ là hội nghị tập hợp nhiều suy nghĩ, không phải độc đoán, giọng điệu vừa rồi của anh đã định quan điểm cơ bản rồi, còn đề xuất đề tài thảo luận để các đồng chí suy nghĩ? Nếu như đã định đoạt rồi, thì làm là được rồi, dù sao thì anh là một người có thể có chế độ tập trung dân chủ mà.
Lời này vừa nói ra, mọi người phải sợ hãi, hay cho Hô Diên Ngạo Bác trực tiếp nâng cao quan điểm, cuối cùng kiềm nén không được, đưa đao ra!
/556
|