Gió đêm thấu xương, nước đóng thành băng, lúc này vẫn chưa rét đậm, nhưng Hoàng Lương tối nay, khiến rất nhiều người thấu xương rét lạnh, trở thành một đêm băng lạnh nhất trong đời.
Trời vừa sáng, thành thị ngủ say dần dần tỉnh lại. Bắt đầu công tác sớm nhất chính là công nhân bảo vệ môi trường, các công nhân mặc áo lạnh dày cộm, đeo khẩu trang thật to, đeo găng tay bông, bắt đầu dọn dẹp lá rụng của thành phố. Giống như một người sáng sớm rời giường phải đánh răng rửa mặt, thành phố cũng cần trang điểm cách ăn mặc một phen mới bắt đầu con đường hạnh phúc của một ngày.
Hạnh phúc không phải hạnh phúc, trong lòng mỗi người đều tự biết. Không trễ hơn so với công nhân bảo vệ môi trường bao nhiêu là người bán hàng rong bán điểm tâm, bọn họ cũng sớm nhóm lửa nấu cơm, đốt lên thành thị một luồng ấm áp.
Nếu như nói công việc của công nhân bảo vệ môi trường là khiến thành phố với diện mạo sạch sẽ sạch sẽ nghênh đón một ngày mới, như vậy người bán điểm tâm chính là vì thành phố sáng sớm rót vào sức sống. Dân lấy thực làm trời, chỉ có ăn no mặc ấm mới có tinh lực bước về phía bờ đối diện theo đuổi hạnh phúc.
Có lẽ, một người bán hàng rong ở trong thành phố cũng bình thường, thậm chí có thể nói thân phận thấp kém, nhưng không thể phủ nhận chính là, sạp điểm tâm không lớn, chỉ là một cửa sổ, một cái cửa sổ quan sát sức sống và hạnh phúc luỹ thừa của thành phố, một trạm trung chuyển miệng tai tương truyền bá tin đồn, một đài nhìn xa có thể gần gũi hiểu biết vấn đề dân sinh thành phố...
Một đám người xếp đầy trước một cửa hàng điểm tâm không lớn, đám người túm năm tụm ba tụ cùng một chỗ, chờ điểm tâm ra lò. Có người oán giận sư phụ làm quá chậm, vì sao không mướn thêm một người, có người lại nói làm chậm ra việc tinh tế, đã bao nhiêu năm không có nếm qua bánh nướng chính tong như vậy, chờ thêm mười phút cũng đáng.
Mọi người tự giác xếp thành hai hàng, vừa thong thả di động về phía trước, vừa nói kỳ văn giai thoại mỗi người nghe được.
- Lão Lý, ông có nghe nói hay không. Đêm qua Hoàng lương vang lên ba tiếng súng, nghe nói bắn chết ba người, còn là ba người cảnh sát...
- Nói hươu nói vượn, rõ ràng là năm tiếng súng vang, bắn chết sáu tên xã hội đen.
- Không đúng, không đúng, tôi nghe nói là ở Đỉnh Đỉnh Hương nổ hai phát súng, ở sông Phủ Dương nã một phát súng, ở Đồn Bát Lý nổ ba phát, tổng cộng là sáu phát.
- Sáu phát? Đừng khoác lác nữa, một khẩu súng được mấy viên đạn?
- Loại 54, biết không. Tôi khoác lác. Ông mới khoác lác, tôi đã bắn qua súng thật, ông bắn qua sao? Súng lục 54 tổng cộng tám viên đạn, đừng không hiểu giả hiểu!
- Các ôngg đều nói sai rồi, tôi nói cho các ông biết. Tình huống thật sự là như vậy, tổng cộng là bắn tám phát súng, tám phát toàn bộ bắn hết băng đạn, ở Đỉnh Đỉnh Hương bắn ba phát, ở Đồn Bát Lý bắn ba phát, cuối cùng ở bờ sông Phủ Dương nổ hai phát súng, tuy nhiên cuối cùng nghe nói không tìm được súng lục.
- Ai bắn?
- Nghe nói là một người cảnh sát, hình như là một gã đội trưởng chi đội hình sự, gọi là gì không rõ ràng lắm. Nghe nói họ Trịnh.
- Họ Trịnh?
Một lão già vừa nghe, liên tục xua tay
- Không nói nữa, không nói nữa, sự tình quá lớn, chờ xem đi.
Đứng cuối đám người, có một người cầm báo chặn nửa bên mặt, rõ là đang xem báo, kỳ thật đang nghểnh cái lỗ tai lắng nghe đầu đường ngõ hẻm bàn luận của dân thành phố, nếu Quan Doãn ở đây chắc chắn chấn động, khuôn mặt hơi gầy và ánh mắt bình tĩnh, không là người khác, chính là nhân vật số ba Thành ủy Hoàng Lương, Thôi Đồng Phó bí thư Thành ủy Hoàng Lương.
Phó bí thư Thành ủy cũng ở giữa đám người xếp hàng mua bánh nướng? Nói ra khẳng định không ai tin, nhưng sự thật cố tình chính là như thế. Đương nhiên, mỗi lãnh đạo đều có một mặt người khác không biết, Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Yến lúc mới nhậm chức, còn thường xuyên cải trang vi hành, ở tiệm mì sợi nếm qua mì sợi.
Nghe được đám người mồm năm miệng mười nghị luận, lại cùng so sánh với tin tức sáng sớm thu được, trong lòng Thôi Đồng có so đo, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười kín đáo, trong lòng kiên cố hơn phán đoán của mình —— Quan Doãn này, tất thành châu báu, một tuồng kịch tối qua, đánh cho phát triển nhanh chóng, đánh cho phấn khích lộ ra, đánh cho thủy triều thay nhau nổi lên.
Cũng hoàn toàn phá vỡ xu thế cân bằng mấy chục năm của ba dòng họ lớn Hoàng Lương, thế cục vỡ của Hoàng Lương, ở trong tầm tay!
Khi Thôi Hướng sxếp đến phía trước nhất, giơ tay tiếp nhận hai mẻ bánh nướng mới ra lò, khẽ mỉm cười:
- Sư phụ Dung, người của ông ở đây không đủ nha, nên suy xét mướn người rồi, nhiều người mới có thể lực lượng lớn.
Đúng vậy, quán điểm tâm kinh động đường đường Phó bí thư Thành ủy xếp hàng mua, chính là hàng bánh nướng của ông cụ Dung.
Tuy rằng bên ngoài khách hàng đầy cửa, ông cụ Dung lại như cũ bình tĩnh, cũng không nóng nảy, còn là dựa theo tiết tấu bản thân nhào bột mì, nhào nặn và ra lò, ông một bên thu tiền Thôi Hướng, một bên cười nói
- Đúng, nên mướn người rồi, đang xem xét, còn chưa tìm được người thích hợp... sư phụ Thôi, trả ông một đồng.
Từ nhỏ đến lớn, Thôi Hướng đều không bị người khác xưng sư phụ Thôi, nhưng ở trước mặt ông cụ Dung anh ta biến thành sư phụ Thôi, lại không buồn không phiền, ngược lại vô cùng hưởng thụ, anh ta khoát tay, cũng không nhận tiền:
- Không cần thối, để chỗ ông, lần sau lại dùng.
Ông cụ Dung cũng không khách khí, thuận tay đem tiền ném vào giỏ, không hề để ý Thôi Hướng, ánh mắt nhìn về phía người đứng phía sau Thôi Hướng:
- Kế tiếp.
Đường đường Phó bí thư Thành ủy bị người lạnh nhạt, Thôi Hướng không chút nào để ý, lắc đầu cười, muốn nói cái gì, lại cảm thấy quá nhiều người, không quá thích hợp, đành phải thôi, xoay người đi.
Thôi Hướng đi không lâu, một người trẻ tuổi luyện công buổi sáng một đầu đổ mồ hôi chạy vào hàng bánh nướng, không nói hai lời trước lau mồ hôi rửa sạch tay, sau đó liền đưa tay, thay ông cụ Dung nhào bột mì. Người trẻ tuổi thủ pháp thành thạo, tay hữu lực, anh ta vừa gia nhập, tốc độ bánh nướng ra lò liền nhanh hơn, đám người xếp hàng đều khen ngợi người trẻ tuổi.
Có một ông lão tốt bụng sau khi mua bánh nướng cũng không rời đi, mắt cao thấp đánh giá người trẻ tuổi, tiếc hận nói:
- Người thanh niên thật tốt, làm bánh nướng thật đáng tiếc, tôi quen đầu bếp của Đỉnh Đỉnh Hương, Đỉnh Đỉnh Hương còn thiếu một sư phụ, chàng trai trẻ, muốn đi không?
Người trẻ tuổi nhịn cười:
- Cảm ơn ông lão, tay nghề của tôi không được, vẫn chưa làm được sư phụ.
Ông già lắc đầu nói:
- Đáng tiếc, đáng tiếc.
Lại khuyên ông cụ Dung
- Sư phụ Dung, đừng trì hoãn người ta.
Ông lão Dung cười ha hả:
- Tôi không trì hoãn cậu ta, chỉ sợ cậu ta trì hoãn tôi.
Nếu để cho ông lão có lòng tốt biết Quan Doãn là thư ký số 1 Thành ủy trẻ tuổi nhất của thành phố Hoàng Lương, ông nhất định sẽ kinh ngạc vạn phần.
Lúc đám người chờ tản đi gần hết, đã hơn tám giờ sáng rồi, thấy cách thời gian đi làm chỉ có mười phút, Quan Doãn lắc đầu bất đắc dĩ cười, hắn dậy sớm rèn luyện thân thể, sau đó muốn cùng ông cụ Dung gặp mặt một chút, không nghĩ tới, thời gian vẫn là không đủ.
Quan Doãn vốn không ngồi xuống, đứng nói chuyện:
- Tình thế biến hóa quá nhanh, con hoa mắt lộn xộn, không thấy rõ phương hướng rồi.
- Thấy không rõ phương hướng cũng đừng nhìn, ngồi xuống nghỉ một lát, uống một ngụm trà, xem báo một lát, để tâm trầm xuống.
Ông cụ Dung không có vẻ mặt bí hiểm, cũng không có khí phách chỉ điểm giang sơn, chỉ là bình tĩnh thong dong như một ông lão trải qua thế sự tang thương, đối với mọi sự vạn vật đều chẳng để trong lòng, ông ta dùng tay chỉ hàng bánh nướng
- Giống như hàng bánh nướng của lão, lui tới đều là khách, quản nó muôn vàn bắt bẻ vạn loại mùi vị, lão chỉ làm một loại bánh nướng, luôn có người thích, cũng sẽ có người không thích.
Quan Doãn hiểu đạo lý của ông cụ Dung, ngẫm nghĩ một chút lại nói:
- Gần đây không kể chuyện lịch sử, muốn nghe rồi.
- Muốn nghe cũng không kể.
Ông lão Dung cười ha hả
- Mau đi làm đi, hôm nay mới coi như ngày đầu tiên đi làm của cậu, không thề tới trễ, lưu lại cho lãnh đạo ấn tượng tốt.
Quan Doãn bất đắc dĩ, ông cụ dung hôm nay ngụ ý chặt chẽ, cái gì cũng không nói, đêm qua một hồi kịch oanh oanh liệt liệt, ông ta khẳng định nghe được một ít, cũng không bình luận một chút, rốt cuộc là ý tưởng gì?
Có ý trực tiếp làm rõ, lại nghĩ vẫn là thôi đi, thời gian không cho phép, chuyện tối ngày hôm qua bắt đầu từ hắn và Tề Ngang Dương, đến Đỉnh Đỉnh Hương ăn cơm có chuyện xảy ra là đợt sóng thứ nhất, lại đến Hoàng Hán ra mặt, dẫn phát chiêu thứ nhất cùng Hoàng Hán ngay mặt giao thủ, theo sau, lại xảy ra sự kiện Tô Mặc Ngu bị bắt, lại theo Phong Huống xuất hiện, là đợt sóng thứ hai. Một loạt sự kiện tuy rằng thời gian kéo dài không lâu, nhưng mâu thuẫn xung đột quá tập trung, tạm thời cũng nói không hết.
Hoàng Lương một đêm, tiếng súng không ngừng, lúc trước Quan Doãn còn cùng Tề Ngang Dương nói là có thể mời đạo diễn lớn quay một bộ ba phát vỗ án, tuyệt đối đắt khách, nhưng cuối cùng lại phát hiện, trong một đêm, bắn ra tuyệt đối không chỉ bốn phát.
Nghĩ đến trong một đêm liên tiếp cùng Hoàng Hán, Phong Huống xếp hạng nhất nhì ngũ hổ tướng của Trịnh Thiên Tắc ngay mặt đánh nhau, hồi tưởng lại, Quan Doãn không phải sợ, mà là hưng phấn kì lạ, Trịnh Thiên Tắc vừa mới điều động hai đại cao thủ lợi hại nhất, liền chứng minh một điều, Trịnh Thiên Tắc bị loạn bước tiến, là muốn một trận chiến định thắng bại.
Làm một người trong quan trường tiết tấu đại loạn, thời điểm muốn bố trí đối thủ vào chỗ chết, chính là lúc không đức vô tài, hoặc là nói, Trịnh Thiên Tắc phát rồ rồi, xem hắn trở thành uy hiếp lớn nhất giai đoạn hiện tại, còn là uy hiếp sống chết.
- Con đi trước, nói sau vậy.
Quan Doãn đứng dậy chia tay ông cụ Dung, tới Thành ủy đi làm.
Ông cụ Dung vẫy vẫy tay với Quan Doãn, cũng không nhiều lời, chỉ có điều trong ánh mắt có hơn một tia nội dung đầy thâm ý, đến khi bóng dáng Quan Doãn biến mất ở phía xa, ông ta mới đứng lên, đấm đấm eo, tự nói:
- Tiểu Quan, đường đều giúp cậu trải xong rồi, quảng đường còn lại, cũng nên tự cậu đi một đoạn rồi.
Đang giờ đi làm, cửa Thành ủy người đến người đi, náo nhiệt như thường ngày, nhưng cùng thường ngày lại khác nhau rất lớn chính là, mỗi người ra vào, đều là cảnh tượng vội vàng, vẻ mặt nghiêm túc, lúc gặp mặt không hề mỉm cười chào hỏi, mà là vội vàng gật đầu một cái liền sát bên người mà qua, không dám nói nhiều một câu.
Mà ngay cả cảnh sát vũ trang trực cửa cũng trang nghiêm hơn so với thường ngày, hơn nữa rõ ràng có thể thấy được chính là, ngoài cửa còn có thêm cảnh sát chìm.
Lúc Quan Doãn đi qua cửa, lại bị cảnh sát ngăn cản, hắn mới đến, cảnh sát không biết cũng bình thường, hơn nữa hắn còn chưa làm thẻ công tác, lúc đang muốn giải thích, Lãnh Nhạc lái xe tiến vào.
Lạnh Nhạc dặn dò đồn canh cửa vài câu, yêu cầu về sau cần phải nhớ kỹ Quan Doãn, thư ký số 1 Thành ủy ở cửa bị người ta kiểm tra, chuyện cười lớn đây. Giải thích xong, Lãnh Nhạc và Quan Doãn cùng nhau đi bộ tiến vào Thành ủy, khi đang chuẩn bị lên lầu, bên ngoài truyền đến tiếng xe cảnh sát nhanh như điện chớp, chiếc xe cảnh sát xông mạnh xông thẳng vọt vào cửa chính Thành ủy, từ trên xe bước xuống hai người, hùng hổ chạy như bay đến Quan Doãn, nhanh như hổ đói vồ mồi.
Chính là Trịnh Thiên Tắc và Hoàng Hán!
Trời vừa sáng, thành thị ngủ say dần dần tỉnh lại. Bắt đầu công tác sớm nhất chính là công nhân bảo vệ môi trường, các công nhân mặc áo lạnh dày cộm, đeo khẩu trang thật to, đeo găng tay bông, bắt đầu dọn dẹp lá rụng của thành phố. Giống như một người sáng sớm rời giường phải đánh răng rửa mặt, thành phố cũng cần trang điểm cách ăn mặc một phen mới bắt đầu con đường hạnh phúc của một ngày.
Hạnh phúc không phải hạnh phúc, trong lòng mỗi người đều tự biết. Không trễ hơn so với công nhân bảo vệ môi trường bao nhiêu là người bán hàng rong bán điểm tâm, bọn họ cũng sớm nhóm lửa nấu cơm, đốt lên thành thị một luồng ấm áp.
Nếu như nói công việc của công nhân bảo vệ môi trường là khiến thành phố với diện mạo sạch sẽ sạch sẽ nghênh đón một ngày mới, như vậy người bán điểm tâm chính là vì thành phố sáng sớm rót vào sức sống. Dân lấy thực làm trời, chỉ có ăn no mặc ấm mới có tinh lực bước về phía bờ đối diện theo đuổi hạnh phúc.
Có lẽ, một người bán hàng rong ở trong thành phố cũng bình thường, thậm chí có thể nói thân phận thấp kém, nhưng không thể phủ nhận chính là, sạp điểm tâm không lớn, chỉ là một cửa sổ, một cái cửa sổ quan sát sức sống và hạnh phúc luỹ thừa của thành phố, một trạm trung chuyển miệng tai tương truyền bá tin đồn, một đài nhìn xa có thể gần gũi hiểu biết vấn đề dân sinh thành phố...
Một đám người xếp đầy trước một cửa hàng điểm tâm không lớn, đám người túm năm tụm ba tụ cùng một chỗ, chờ điểm tâm ra lò. Có người oán giận sư phụ làm quá chậm, vì sao không mướn thêm một người, có người lại nói làm chậm ra việc tinh tế, đã bao nhiêu năm không có nếm qua bánh nướng chính tong như vậy, chờ thêm mười phút cũng đáng.
Mọi người tự giác xếp thành hai hàng, vừa thong thả di động về phía trước, vừa nói kỳ văn giai thoại mỗi người nghe được.
- Lão Lý, ông có nghe nói hay không. Đêm qua Hoàng lương vang lên ba tiếng súng, nghe nói bắn chết ba người, còn là ba người cảnh sát...
- Nói hươu nói vượn, rõ ràng là năm tiếng súng vang, bắn chết sáu tên xã hội đen.
- Không đúng, không đúng, tôi nghe nói là ở Đỉnh Đỉnh Hương nổ hai phát súng, ở sông Phủ Dương nã một phát súng, ở Đồn Bát Lý nổ ba phát, tổng cộng là sáu phát.
- Sáu phát? Đừng khoác lác nữa, một khẩu súng được mấy viên đạn?
- Loại 54, biết không. Tôi khoác lác. Ông mới khoác lác, tôi đã bắn qua súng thật, ông bắn qua sao? Súng lục 54 tổng cộng tám viên đạn, đừng không hiểu giả hiểu!
- Các ôngg đều nói sai rồi, tôi nói cho các ông biết. Tình huống thật sự là như vậy, tổng cộng là bắn tám phát súng, tám phát toàn bộ bắn hết băng đạn, ở Đỉnh Đỉnh Hương bắn ba phát, ở Đồn Bát Lý bắn ba phát, cuối cùng ở bờ sông Phủ Dương nổ hai phát súng, tuy nhiên cuối cùng nghe nói không tìm được súng lục.
- Ai bắn?
- Nghe nói là một người cảnh sát, hình như là một gã đội trưởng chi đội hình sự, gọi là gì không rõ ràng lắm. Nghe nói họ Trịnh.
- Họ Trịnh?
Một lão già vừa nghe, liên tục xua tay
- Không nói nữa, không nói nữa, sự tình quá lớn, chờ xem đi.
Đứng cuối đám người, có một người cầm báo chặn nửa bên mặt, rõ là đang xem báo, kỳ thật đang nghểnh cái lỗ tai lắng nghe đầu đường ngõ hẻm bàn luận của dân thành phố, nếu Quan Doãn ở đây chắc chắn chấn động, khuôn mặt hơi gầy và ánh mắt bình tĩnh, không là người khác, chính là nhân vật số ba Thành ủy Hoàng Lương, Thôi Đồng Phó bí thư Thành ủy Hoàng Lương.
Phó bí thư Thành ủy cũng ở giữa đám người xếp hàng mua bánh nướng? Nói ra khẳng định không ai tin, nhưng sự thật cố tình chính là như thế. Đương nhiên, mỗi lãnh đạo đều có một mặt người khác không biết, Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Yến lúc mới nhậm chức, còn thường xuyên cải trang vi hành, ở tiệm mì sợi nếm qua mì sợi.
Nghe được đám người mồm năm miệng mười nghị luận, lại cùng so sánh với tin tức sáng sớm thu được, trong lòng Thôi Đồng có so đo, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười kín đáo, trong lòng kiên cố hơn phán đoán của mình —— Quan Doãn này, tất thành châu báu, một tuồng kịch tối qua, đánh cho phát triển nhanh chóng, đánh cho phấn khích lộ ra, đánh cho thủy triều thay nhau nổi lên.
Cũng hoàn toàn phá vỡ xu thế cân bằng mấy chục năm của ba dòng họ lớn Hoàng Lương, thế cục vỡ của Hoàng Lương, ở trong tầm tay!
Khi Thôi Hướng sxếp đến phía trước nhất, giơ tay tiếp nhận hai mẻ bánh nướng mới ra lò, khẽ mỉm cười:
- Sư phụ Dung, người của ông ở đây không đủ nha, nên suy xét mướn người rồi, nhiều người mới có thể lực lượng lớn.
Đúng vậy, quán điểm tâm kinh động đường đường Phó bí thư Thành ủy xếp hàng mua, chính là hàng bánh nướng của ông cụ Dung.
Tuy rằng bên ngoài khách hàng đầy cửa, ông cụ Dung lại như cũ bình tĩnh, cũng không nóng nảy, còn là dựa theo tiết tấu bản thân nhào bột mì, nhào nặn và ra lò, ông một bên thu tiền Thôi Hướng, một bên cười nói
- Đúng, nên mướn người rồi, đang xem xét, còn chưa tìm được người thích hợp... sư phụ Thôi, trả ông một đồng.
Từ nhỏ đến lớn, Thôi Hướng đều không bị người khác xưng sư phụ Thôi, nhưng ở trước mặt ông cụ Dung anh ta biến thành sư phụ Thôi, lại không buồn không phiền, ngược lại vô cùng hưởng thụ, anh ta khoát tay, cũng không nhận tiền:
- Không cần thối, để chỗ ông, lần sau lại dùng.
Ông cụ Dung cũng không khách khí, thuận tay đem tiền ném vào giỏ, không hề để ý Thôi Hướng, ánh mắt nhìn về phía người đứng phía sau Thôi Hướng:
- Kế tiếp.
Đường đường Phó bí thư Thành ủy bị người lạnh nhạt, Thôi Hướng không chút nào để ý, lắc đầu cười, muốn nói cái gì, lại cảm thấy quá nhiều người, không quá thích hợp, đành phải thôi, xoay người đi.
Thôi Hướng đi không lâu, một người trẻ tuổi luyện công buổi sáng một đầu đổ mồ hôi chạy vào hàng bánh nướng, không nói hai lời trước lau mồ hôi rửa sạch tay, sau đó liền đưa tay, thay ông cụ Dung nhào bột mì. Người trẻ tuổi thủ pháp thành thạo, tay hữu lực, anh ta vừa gia nhập, tốc độ bánh nướng ra lò liền nhanh hơn, đám người xếp hàng đều khen ngợi người trẻ tuổi.
Có một ông lão tốt bụng sau khi mua bánh nướng cũng không rời đi, mắt cao thấp đánh giá người trẻ tuổi, tiếc hận nói:
- Người thanh niên thật tốt, làm bánh nướng thật đáng tiếc, tôi quen đầu bếp của Đỉnh Đỉnh Hương, Đỉnh Đỉnh Hương còn thiếu một sư phụ, chàng trai trẻ, muốn đi không?
Người trẻ tuổi nhịn cười:
- Cảm ơn ông lão, tay nghề của tôi không được, vẫn chưa làm được sư phụ.
Ông già lắc đầu nói:
- Đáng tiếc, đáng tiếc.
Lại khuyên ông cụ Dung
- Sư phụ Dung, đừng trì hoãn người ta.
Ông lão Dung cười ha hả:
- Tôi không trì hoãn cậu ta, chỉ sợ cậu ta trì hoãn tôi.
Nếu để cho ông lão có lòng tốt biết Quan Doãn là thư ký số 1 Thành ủy trẻ tuổi nhất của thành phố Hoàng Lương, ông nhất định sẽ kinh ngạc vạn phần.
Lúc đám người chờ tản đi gần hết, đã hơn tám giờ sáng rồi, thấy cách thời gian đi làm chỉ có mười phút, Quan Doãn lắc đầu bất đắc dĩ cười, hắn dậy sớm rèn luyện thân thể, sau đó muốn cùng ông cụ Dung gặp mặt một chút, không nghĩ tới, thời gian vẫn là không đủ.
Quan Doãn vốn không ngồi xuống, đứng nói chuyện:
- Tình thế biến hóa quá nhanh, con hoa mắt lộn xộn, không thấy rõ phương hướng rồi.
- Thấy không rõ phương hướng cũng đừng nhìn, ngồi xuống nghỉ một lát, uống một ngụm trà, xem báo một lát, để tâm trầm xuống.
Ông cụ Dung không có vẻ mặt bí hiểm, cũng không có khí phách chỉ điểm giang sơn, chỉ là bình tĩnh thong dong như một ông lão trải qua thế sự tang thương, đối với mọi sự vạn vật đều chẳng để trong lòng, ông ta dùng tay chỉ hàng bánh nướng
- Giống như hàng bánh nướng của lão, lui tới đều là khách, quản nó muôn vàn bắt bẻ vạn loại mùi vị, lão chỉ làm một loại bánh nướng, luôn có người thích, cũng sẽ có người không thích.
Quan Doãn hiểu đạo lý của ông cụ Dung, ngẫm nghĩ một chút lại nói:
- Gần đây không kể chuyện lịch sử, muốn nghe rồi.
- Muốn nghe cũng không kể.
Ông lão Dung cười ha hả
- Mau đi làm đi, hôm nay mới coi như ngày đầu tiên đi làm của cậu, không thề tới trễ, lưu lại cho lãnh đạo ấn tượng tốt.
Quan Doãn bất đắc dĩ, ông cụ dung hôm nay ngụ ý chặt chẽ, cái gì cũng không nói, đêm qua một hồi kịch oanh oanh liệt liệt, ông ta khẳng định nghe được một ít, cũng không bình luận một chút, rốt cuộc là ý tưởng gì?
Có ý trực tiếp làm rõ, lại nghĩ vẫn là thôi đi, thời gian không cho phép, chuyện tối ngày hôm qua bắt đầu từ hắn và Tề Ngang Dương, đến Đỉnh Đỉnh Hương ăn cơm có chuyện xảy ra là đợt sóng thứ nhất, lại đến Hoàng Hán ra mặt, dẫn phát chiêu thứ nhất cùng Hoàng Hán ngay mặt giao thủ, theo sau, lại xảy ra sự kiện Tô Mặc Ngu bị bắt, lại theo Phong Huống xuất hiện, là đợt sóng thứ hai. Một loạt sự kiện tuy rằng thời gian kéo dài không lâu, nhưng mâu thuẫn xung đột quá tập trung, tạm thời cũng nói không hết.
Hoàng Lương một đêm, tiếng súng không ngừng, lúc trước Quan Doãn còn cùng Tề Ngang Dương nói là có thể mời đạo diễn lớn quay một bộ ba phát vỗ án, tuyệt đối đắt khách, nhưng cuối cùng lại phát hiện, trong một đêm, bắn ra tuyệt đối không chỉ bốn phát.
Nghĩ đến trong một đêm liên tiếp cùng Hoàng Hán, Phong Huống xếp hạng nhất nhì ngũ hổ tướng của Trịnh Thiên Tắc ngay mặt đánh nhau, hồi tưởng lại, Quan Doãn không phải sợ, mà là hưng phấn kì lạ, Trịnh Thiên Tắc vừa mới điều động hai đại cao thủ lợi hại nhất, liền chứng minh một điều, Trịnh Thiên Tắc bị loạn bước tiến, là muốn một trận chiến định thắng bại.
Làm một người trong quan trường tiết tấu đại loạn, thời điểm muốn bố trí đối thủ vào chỗ chết, chính là lúc không đức vô tài, hoặc là nói, Trịnh Thiên Tắc phát rồ rồi, xem hắn trở thành uy hiếp lớn nhất giai đoạn hiện tại, còn là uy hiếp sống chết.
- Con đi trước, nói sau vậy.
Quan Doãn đứng dậy chia tay ông cụ Dung, tới Thành ủy đi làm.
Ông cụ Dung vẫy vẫy tay với Quan Doãn, cũng không nhiều lời, chỉ có điều trong ánh mắt có hơn một tia nội dung đầy thâm ý, đến khi bóng dáng Quan Doãn biến mất ở phía xa, ông ta mới đứng lên, đấm đấm eo, tự nói:
- Tiểu Quan, đường đều giúp cậu trải xong rồi, quảng đường còn lại, cũng nên tự cậu đi một đoạn rồi.
Đang giờ đi làm, cửa Thành ủy người đến người đi, náo nhiệt như thường ngày, nhưng cùng thường ngày lại khác nhau rất lớn chính là, mỗi người ra vào, đều là cảnh tượng vội vàng, vẻ mặt nghiêm túc, lúc gặp mặt không hề mỉm cười chào hỏi, mà là vội vàng gật đầu một cái liền sát bên người mà qua, không dám nói nhiều một câu.
Mà ngay cả cảnh sát vũ trang trực cửa cũng trang nghiêm hơn so với thường ngày, hơn nữa rõ ràng có thể thấy được chính là, ngoài cửa còn có thêm cảnh sát chìm.
Lúc Quan Doãn đi qua cửa, lại bị cảnh sát ngăn cản, hắn mới đến, cảnh sát không biết cũng bình thường, hơn nữa hắn còn chưa làm thẻ công tác, lúc đang muốn giải thích, Lãnh Nhạc lái xe tiến vào.
Lạnh Nhạc dặn dò đồn canh cửa vài câu, yêu cầu về sau cần phải nhớ kỹ Quan Doãn, thư ký số 1 Thành ủy ở cửa bị người ta kiểm tra, chuyện cười lớn đây. Giải thích xong, Lãnh Nhạc và Quan Doãn cùng nhau đi bộ tiến vào Thành ủy, khi đang chuẩn bị lên lầu, bên ngoài truyền đến tiếng xe cảnh sát nhanh như điện chớp, chiếc xe cảnh sát xông mạnh xông thẳng vọt vào cửa chính Thành ủy, từ trên xe bước xuống hai người, hùng hổ chạy như bay đến Quan Doãn, nhanh như hổ đói vồ mồi.
Chính là Trịnh Thiên Tắc và Hoàng Hán!
/556
|