Ánh mắt Vương Xa Quân lóe lên:
- Cậu, có phải bảo Tiền Ái Lâm bắt Lưu Bảo Gia trước hay không?
- Bắt hay không nói sau, trước điều tra một chút Lưu Bảo Gia có sạch sẽ hay không đã.
Ánh mắt Lý Vĩnh Xương lạnh lùng vài phần, sau khi truyền ra tin tức Quan Doãn lên chức Phó phòng mà Vương Xa Quân không được, không chỉ ở tòa nhà huyện ủy có vô số bình luận, bà chị còn gọi điện thoại tới hỏi nửa ngày, còn dạy bảo gã vài câu, khiến gã trong lòng uất nghẹn
Vốn nghĩ sau khi tổ lãnh đạo đập nước sông Lưu Sa thành lập sẽ tìm Quan Doãn để tính sổ, nhưng gã không chờ được, nhìn Quan Doãn tiểu nhân đắc chí thật sự làm cho người ta phiền lòng, gã quyết định trước tiên từ Lưu Bảo Gia mở ra chỗ hổng, sau đó lại chậm rãi thu lưới, cuối cùng mới bắt Quan Doãn.
Chờ bóng dáng Quan Doãn hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt, Lý Vĩnh Xương mới cảm giác thư thái một ít, gã tung hoành huyện Khổng vài chục năm, chưa từng có một người mang đến cho gã áp lực lớn như vậy, vừa rồi là bị sao vậy? Một Quan Doãn, cho dù là tốt nghiệp đại học Bắc Kinh thì làm được gì chứ? Chỉ cần ở huyện Khổng, ai cũng sẽ bị gã chèn ép đến mệt, huyện Khổng là thiên hạ của gã, gã làm sao lại bị một tên trẻ ranh làm rối loạn, không nên, thực không nên.
Quan Doãn ngoại trừ có bằng cấp vượt trội ra, còn có thể có cái gì hơn người? Lý Vĩnh Xương thu hồi tâm tư, nói một câu với Vương Xa Quân:
- Về sau ở trước mặt Quan Doãn, biểu hiện tự nhiên một chút, tận lực khiêm tốn.
- Cháu biết ạ!
Vương Xa Quân gật đầu, ánh mắt nhảy lên, y hiểu được, bắt đầu từ bây giờ, y phải làm người thành thật khiêm tốn làm việc, tranh thủ trở thành một thành viên trong tổ lãnh đạo hạng mục xây đập lớn, sẽ được lợi lớn ở đó.
- Buôn bán phát tài lớn? Anh đang mơ à!
Ôn Lâm ngồi đối diện Quan Doãn, mắt hạnh liếc mắt ngắm khuôn mặt Quan Doãn một cái, che miệng cười.
- Chỉ bằng anh? Chỉ bằng núi Bình Khâu?
Ba người Quan Doãn tới một quán bánh nướng nổi danh lâu năm ở huyện Khổng là Bánh nướng Trần Thị, ba người ngồi một góc sáng sủa, gọi 5 cái bánh và ba bát canh thịt. Ôn Lâm thích cay, lại yêu cầu chủ quán lấy thêm ớt.
Cửa hàng bánh nướng Trần Thị nhờ bánh nướng và canh thịt cách thủy mà nổi tiếng, đã bán ở huyện Khổng vài chục năm, vẫn kinh doanh thịnh vượng. Bánh nướng dùng lúa mì thu hoạch năm nay, rồi xay thành bột mì, dùng tay nhào bột, lại dùng than củi đốt nướng, nướng ra được bánh nướng vàng óng thơm nức, mặt ngoài hơi sém, cực kỳ ngon miệng. Rồi một người mang tới một bát canh chứa thịt thái nhỏ, gia vị có rau thơm, hành thái hoặc là tiêu ớt, lại thêm chút dấm chua, đừng nhìn đồ ăn không đủ tinh xảo, tay trái cầm bánh nướng tay phải canh thịt cũng hơi mất lịch sự, nhưng sau khi vào miệng, tuyệt đối là mỹ vị vô thượng.
Ôn Lâm trong lúc Quan Doãn hướng Lãnh Phong báo cáo công tác, dùng kiến thức chuyên môn của cô viết ra một phần báo cáo khả thi về khai thác, phát triển tài nguyên du lịch núi Bình Khâu, tuy nhiên khiến cô chán nản chính là, cô càng nghiên cứu sâu về khai thác núi Bình Khâu, triển vọng phát triển, càng cảm thấy không thể, hoàn toàn là một vai kịch tự đàn tự hát không người cổ động, mặc kệ là du khách thành phố Hoàng Lương hay là du khách tỉnh thành, cũng không muốn đến du lịch ở núi Bình Khâu một nơi xa xôi không tên tuổi, cho nên, khi cô nghe được Quan Doãn tràn đầy tự tin nói rằng nhận thầu núi Bình Khâu có thể kinh doanh phát tài lớn, cô rốt cuộc không kìm nổi nói trêu Quan Doãn vài câu, hy vọng có thể mắng tỉnh hắn.
Quan Doãn lại vẫn kiên trì mộng đẹp có thể trở thành sự thật:
- Tôi sẽ không cố thuyết phục cô, cũng sẽ không nói cho cô vì sao tôi tin tưởng vững chắc khai thác, phát triển núi Bình Khâu có thể kinh doanh có lãi, tôi chỉ hỏi cô một câu, cô có đồng ý hợp tác với tôi không?
- Em đồng ý hợp tác với anh Quan Ngõa Nhi giơ cao tay phải lên, giống như học sinh xin trả lời câu hỏi của giáo viên vậy, vội vàng tỏ thái độ.
- Em có tiết kiệm được mấy trăm tệ, toàn bộ lấy ra đầu tư khai thác, phát triển núi Bình Khâu!
Khi cô giơ tay phải lên còn có cái bánh nướng bị cô cắn mất một nửa, khóe miệng còn một mẩu rau thơm làm đẹp ở trên đôi môi đỏ mọng, thật sự là làm cho người ta buồn cười.
Quan Doãn không có biện pháp gì, phất phất tay:
- Khẩn trương ăn đi, đừng quấy rối.
- Bánh nướng ăn ngon thật, canh thịt uống ngon, lấy thêm một bát.
Ngõa Nhi cười hì hì đem cái bát không đẩy lên trước mặt Quan Doãn.
Quan Doãn còn sợ Ngõa Nhi không thích ăn bánh nướng, không ngờ bộ dáng cô như sói nhai hổ nuốt, không có một chút hình tượng thục nữ, hắn không biết, buổi trưa Ngõa Nhi vốn không có ăn cơm, mặc kệ như thế nào, Ngõa Nhi ăn được, hắn cũng vui.
Quan Doãn không lòng dạ nào ăn cơm, đem bát của chính mình đưa cho Ngõa Nhi:
- Ăn ít thôi, cẩn thận lại béo.
Ngõa Nhi ha ha địa cười:
- Em ăn như thế nào cũng không béo, không sợ, khi nào thì có thể giống như chị Ôn... Thì tốt rồi.
Tay trái của cô giấu ở dưới tay phải, cố ý không cho Ôn Lâm thấy, chỉ có Quan Doãn thấy rõ, tay trái của cô chỉ thẳng vào bộ ngực của Ôn Lâm.
Ôn Lâm không nhìn thấy, nhưng lại đoán được hành động của Ngõa Nhi, mặt đỏ lên:
- Ngõa Nhi, đừng trêu ghẹo, mau ăn cơm của em đi.
Cô dường như cố ý đem hai tay che ở trước ngực, làm cho trước ngực ba đào quá mức mãnh liệt.
- Quan Doãn, anh nói, nhận thầu núi Bình Khâu cần bao nhiêu tiền?
Kỳ thật thì Quan Doãn phán đoán, Ôn Lâm trước ngực ba đào không tính mãnh liệt, nhiều nhất là vừa vừa, hơn nữa ngọn núi của cô hình thể hoàn mỹ, ngạo nghễ cao ngất. Cái gọi là núi không ở cao, ngạo nghễ thì linh, tính cách Quan Doãn không phải cầu toàn tham lớn.
- Không đến ba năm, sẽ được khoảng một trăm tệ.
Một tháng tiền lương của Quan Doãn mới hơn một trăm tệ, một trăm tệ thì hắn phải tiết kiệm một tháng.
- Ba năm một trăm tệ, là không lời lắm.
Ôn Lâm lắc đầu nói.
- Phí nhận thầu dụng là phải nộp tiền từ đầu, về phương diện khác, còn phải đầu tư tiếp, ví dụ như quảng cáo, rồi phải kiến tạo cảnh quan...
- Tôi nói sai rồi, không phải ba năm một trăm tệ, là mười năm một trăm tệ.
Quan Doãn cười cười.
- Hơn nữa tôi còn muốn nói rõ ràng với cô, không cần khoản đầu tư tiếp nối vào, chỉ tính giai đoạn trước mắt cần một trăm tệ đầu tư, tôi năm mươi, cô năm mươi, cô có làm hay không?
- Anh đừng gạt người, nhận thầu núi Bình Khâu mười năm mất một trăm tệ, tôi tin, vốn chỉ là ngọn núi hoang vô chủ, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, một trăm tệ cũng là tiền, ở huyện ước gì có người nhận thầu. Nhưng anh nói không cần đầu tư nối tiếp, tôi cũng không tin. Còn có một việc, một trăm tệ chính anh cũng có được, vì sao muốn kéo tôi nhập bọn?
Ôn Lâm ăn ớt, bị cay mà le lưỡi, lấy tay quạt gió, nói không rõ.
- Anh Quan mau thổi giúp chị Ôn đi.
Ngõa Nhi cố ý khờ dại trêu ghẹo.
- Cách rất gần, miệng thổi miệng mới đúng. Thật sự, khi em bị cay, mẹ liền thổi giúp, thổi cái sẽ không cay.
Ôn Lâm cười đẩy Ngõa Nhi một cái:
- Tuổi còn nhỏ, thông minh quá đấy. Còn dám nói nữa, chị dám để cho Quan Doãn thổi, anh ta cũng không dám tiếp cận lại đây. Nào, Quan Doãn, anh thử xem?
Quan Doãn thực sự không dám thử, không phải sợ Ngõa Nhi thấy, mà là ở trước công chúng, hắn cũng không muốn trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, liền cười khoát tay.
- Lúc nào không có ai, tôi thổi cho cô chết thôi. Hiện tại... Trước tiên là nói về chính sự, cô có đầu tư không?
- Em góp hai mươi được không?
Ngõa Nhi lại quấy rối, giơ tay lấy từ ví tiền ra hai mươi tệ đổ lên trước mặt Quan Doãn.
- Thật sự, em thực muốn góp hai mươi, theo tỉ lệ mà nói, em chiếm một phần năm cổ phần.
Quan Doãn chưa từng nghĩ tới kéo Ngõa Nhi nhập cổ phần, hắn kéo Ôn Lâm gia nhập, là có tính toán lâu dài khác, không nghĩ rằng, Ngõa Nhi lại muốn gia nhập, hắn trong lòng đột nhiên vừa động, một ý nghĩ bất ngờ nảy ra trong đầu liền như cỏ dại sinh trưởng tốt, không thể chặn lại.
- Cậu, có phải bảo Tiền Ái Lâm bắt Lưu Bảo Gia trước hay không?
- Bắt hay không nói sau, trước điều tra một chút Lưu Bảo Gia có sạch sẽ hay không đã.
Ánh mắt Lý Vĩnh Xương lạnh lùng vài phần, sau khi truyền ra tin tức Quan Doãn lên chức Phó phòng mà Vương Xa Quân không được, không chỉ ở tòa nhà huyện ủy có vô số bình luận, bà chị còn gọi điện thoại tới hỏi nửa ngày, còn dạy bảo gã vài câu, khiến gã trong lòng uất nghẹn
Vốn nghĩ sau khi tổ lãnh đạo đập nước sông Lưu Sa thành lập sẽ tìm Quan Doãn để tính sổ, nhưng gã không chờ được, nhìn Quan Doãn tiểu nhân đắc chí thật sự làm cho người ta phiền lòng, gã quyết định trước tiên từ Lưu Bảo Gia mở ra chỗ hổng, sau đó lại chậm rãi thu lưới, cuối cùng mới bắt Quan Doãn.
Chờ bóng dáng Quan Doãn hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt, Lý Vĩnh Xương mới cảm giác thư thái một ít, gã tung hoành huyện Khổng vài chục năm, chưa từng có một người mang đến cho gã áp lực lớn như vậy, vừa rồi là bị sao vậy? Một Quan Doãn, cho dù là tốt nghiệp đại học Bắc Kinh thì làm được gì chứ? Chỉ cần ở huyện Khổng, ai cũng sẽ bị gã chèn ép đến mệt, huyện Khổng là thiên hạ của gã, gã làm sao lại bị một tên trẻ ranh làm rối loạn, không nên, thực không nên.
Quan Doãn ngoại trừ có bằng cấp vượt trội ra, còn có thể có cái gì hơn người? Lý Vĩnh Xương thu hồi tâm tư, nói một câu với Vương Xa Quân:
- Về sau ở trước mặt Quan Doãn, biểu hiện tự nhiên một chút, tận lực khiêm tốn.
- Cháu biết ạ!
Vương Xa Quân gật đầu, ánh mắt nhảy lên, y hiểu được, bắt đầu từ bây giờ, y phải làm người thành thật khiêm tốn làm việc, tranh thủ trở thành một thành viên trong tổ lãnh đạo hạng mục xây đập lớn, sẽ được lợi lớn ở đó.
- Buôn bán phát tài lớn? Anh đang mơ à!
Ôn Lâm ngồi đối diện Quan Doãn, mắt hạnh liếc mắt ngắm khuôn mặt Quan Doãn một cái, che miệng cười.
- Chỉ bằng anh? Chỉ bằng núi Bình Khâu?
Ba người Quan Doãn tới một quán bánh nướng nổi danh lâu năm ở huyện Khổng là Bánh nướng Trần Thị, ba người ngồi một góc sáng sủa, gọi 5 cái bánh và ba bát canh thịt. Ôn Lâm thích cay, lại yêu cầu chủ quán lấy thêm ớt.
Cửa hàng bánh nướng Trần Thị nhờ bánh nướng và canh thịt cách thủy mà nổi tiếng, đã bán ở huyện Khổng vài chục năm, vẫn kinh doanh thịnh vượng. Bánh nướng dùng lúa mì thu hoạch năm nay, rồi xay thành bột mì, dùng tay nhào bột, lại dùng than củi đốt nướng, nướng ra được bánh nướng vàng óng thơm nức, mặt ngoài hơi sém, cực kỳ ngon miệng. Rồi một người mang tới một bát canh chứa thịt thái nhỏ, gia vị có rau thơm, hành thái hoặc là tiêu ớt, lại thêm chút dấm chua, đừng nhìn đồ ăn không đủ tinh xảo, tay trái cầm bánh nướng tay phải canh thịt cũng hơi mất lịch sự, nhưng sau khi vào miệng, tuyệt đối là mỹ vị vô thượng.
Ôn Lâm trong lúc Quan Doãn hướng Lãnh Phong báo cáo công tác, dùng kiến thức chuyên môn của cô viết ra một phần báo cáo khả thi về khai thác, phát triển tài nguyên du lịch núi Bình Khâu, tuy nhiên khiến cô chán nản chính là, cô càng nghiên cứu sâu về khai thác núi Bình Khâu, triển vọng phát triển, càng cảm thấy không thể, hoàn toàn là một vai kịch tự đàn tự hát không người cổ động, mặc kệ là du khách thành phố Hoàng Lương hay là du khách tỉnh thành, cũng không muốn đến du lịch ở núi Bình Khâu một nơi xa xôi không tên tuổi, cho nên, khi cô nghe được Quan Doãn tràn đầy tự tin nói rằng nhận thầu núi Bình Khâu có thể kinh doanh phát tài lớn, cô rốt cuộc không kìm nổi nói trêu Quan Doãn vài câu, hy vọng có thể mắng tỉnh hắn.
Quan Doãn lại vẫn kiên trì mộng đẹp có thể trở thành sự thật:
- Tôi sẽ không cố thuyết phục cô, cũng sẽ không nói cho cô vì sao tôi tin tưởng vững chắc khai thác, phát triển núi Bình Khâu có thể kinh doanh có lãi, tôi chỉ hỏi cô một câu, cô có đồng ý hợp tác với tôi không?
- Em đồng ý hợp tác với anh Quan Ngõa Nhi giơ cao tay phải lên, giống như học sinh xin trả lời câu hỏi của giáo viên vậy, vội vàng tỏ thái độ.
- Em có tiết kiệm được mấy trăm tệ, toàn bộ lấy ra đầu tư khai thác, phát triển núi Bình Khâu!
Khi cô giơ tay phải lên còn có cái bánh nướng bị cô cắn mất một nửa, khóe miệng còn một mẩu rau thơm làm đẹp ở trên đôi môi đỏ mọng, thật sự là làm cho người ta buồn cười.
Quan Doãn không có biện pháp gì, phất phất tay:
- Khẩn trương ăn đi, đừng quấy rối.
- Bánh nướng ăn ngon thật, canh thịt uống ngon, lấy thêm một bát.
Ngõa Nhi cười hì hì đem cái bát không đẩy lên trước mặt Quan Doãn.
Quan Doãn còn sợ Ngõa Nhi không thích ăn bánh nướng, không ngờ bộ dáng cô như sói nhai hổ nuốt, không có một chút hình tượng thục nữ, hắn không biết, buổi trưa Ngõa Nhi vốn không có ăn cơm, mặc kệ như thế nào, Ngõa Nhi ăn được, hắn cũng vui.
Quan Doãn không lòng dạ nào ăn cơm, đem bát của chính mình đưa cho Ngõa Nhi:
- Ăn ít thôi, cẩn thận lại béo.
Ngõa Nhi ha ha địa cười:
- Em ăn như thế nào cũng không béo, không sợ, khi nào thì có thể giống như chị Ôn... Thì tốt rồi.
Tay trái của cô giấu ở dưới tay phải, cố ý không cho Ôn Lâm thấy, chỉ có Quan Doãn thấy rõ, tay trái của cô chỉ thẳng vào bộ ngực của Ôn Lâm.
Ôn Lâm không nhìn thấy, nhưng lại đoán được hành động của Ngõa Nhi, mặt đỏ lên:
- Ngõa Nhi, đừng trêu ghẹo, mau ăn cơm của em đi.
Cô dường như cố ý đem hai tay che ở trước ngực, làm cho trước ngực ba đào quá mức mãnh liệt.
- Quan Doãn, anh nói, nhận thầu núi Bình Khâu cần bao nhiêu tiền?
Kỳ thật thì Quan Doãn phán đoán, Ôn Lâm trước ngực ba đào không tính mãnh liệt, nhiều nhất là vừa vừa, hơn nữa ngọn núi của cô hình thể hoàn mỹ, ngạo nghễ cao ngất. Cái gọi là núi không ở cao, ngạo nghễ thì linh, tính cách Quan Doãn không phải cầu toàn tham lớn.
- Không đến ba năm, sẽ được khoảng một trăm tệ.
Một tháng tiền lương của Quan Doãn mới hơn một trăm tệ, một trăm tệ thì hắn phải tiết kiệm một tháng.
- Ba năm một trăm tệ, là không lời lắm.
Ôn Lâm lắc đầu nói.
- Phí nhận thầu dụng là phải nộp tiền từ đầu, về phương diện khác, còn phải đầu tư tiếp, ví dụ như quảng cáo, rồi phải kiến tạo cảnh quan...
- Tôi nói sai rồi, không phải ba năm một trăm tệ, là mười năm một trăm tệ.
Quan Doãn cười cười.
- Hơn nữa tôi còn muốn nói rõ ràng với cô, không cần khoản đầu tư tiếp nối vào, chỉ tính giai đoạn trước mắt cần một trăm tệ đầu tư, tôi năm mươi, cô năm mươi, cô có làm hay không?
- Anh đừng gạt người, nhận thầu núi Bình Khâu mười năm mất một trăm tệ, tôi tin, vốn chỉ là ngọn núi hoang vô chủ, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, một trăm tệ cũng là tiền, ở huyện ước gì có người nhận thầu. Nhưng anh nói không cần đầu tư nối tiếp, tôi cũng không tin. Còn có một việc, một trăm tệ chính anh cũng có được, vì sao muốn kéo tôi nhập bọn?
Ôn Lâm ăn ớt, bị cay mà le lưỡi, lấy tay quạt gió, nói không rõ.
- Anh Quan mau thổi giúp chị Ôn đi.
Ngõa Nhi cố ý khờ dại trêu ghẹo.
- Cách rất gần, miệng thổi miệng mới đúng. Thật sự, khi em bị cay, mẹ liền thổi giúp, thổi cái sẽ không cay.
Ôn Lâm cười đẩy Ngõa Nhi một cái:
- Tuổi còn nhỏ, thông minh quá đấy. Còn dám nói nữa, chị dám để cho Quan Doãn thổi, anh ta cũng không dám tiếp cận lại đây. Nào, Quan Doãn, anh thử xem?
Quan Doãn thực sự không dám thử, không phải sợ Ngõa Nhi thấy, mà là ở trước công chúng, hắn cũng không muốn trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, liền cười khoát tay.
- Lúc nào không có ai, tôi thổi cho cô chết thôi. Hiện tại... Trước tiên là nói về chính sự, cô có đầu tư không?
- Em góp hai mươi được không?
Ngõa Nhi lại quấy rối, giơ tay lấy từ ví tiền ra hai mươi tệ đổ lên trước mặt Quan Doãn.
- Thật sự, em thực muốn góp hai mươi, theo tỉ lệ mà nói, em chiếm một phần năm cổ phần.
Quan Doãn chưa từng nghĩ tới kéo Ngõa Nhi nhập cổ phần, hắn kéo Ôn Lâm gia nhập, là có tính toán lâu dài khác, không nghĩ rằng, Ngõa Nhi lại muốn gia nhập, hắn trong lòng đột nhiên vừa động, một ý nghĩ bất ngờ nảy ra trong đầu liền như cỏ dại sinh trưởng tốt, không thể chặn lại.
/556
|