Ôn Lâm cười sang sảng, đoạt lại cái ly từ tay Quan Doãn, cố ý giở trò xấu, khiến nước trong ly chảy vào trong đôi môi kiều diễm của cô ta, sau đó mới cười ha ha trả lại cho Quan Doãn
- Chỉ anh chú ý, tôi là con gái cũng không chê anh bẩn, anh còn dám nói tôi sao? Một chuyện uống nước nhỏ thế, anh còn dám nâng lên độ lập gia đình, tôi thấy anh ăn củ cải lo chuyện bao đồng rồi, bây giờ, trong cốc đều là nước miếng của tôi, anh uống một hớp cho tôi coi coi?
- …
Quan Doãn vốn dĩ có chút tâm tình buồn bực, bị Ôn Lâm quấy nhiễu, lại trong sáng nhiều, hắn cầm chén lên, uống cũng không phải, không uống cũng không phải, khó xử nói
- Cái này không tốt lắm đâu? Một khi uống nước, tương đương ăn nước miếng của cô rồi.
- Tôi lúc nãy khi uống nước, cảm thấy phía trên âm ấm, chắc là nơi anh vừa uống, tương đương tôi đã ăn nước miếng của anh, anh bây giờ ăn nước miếng của tôi coi như công bằng rồi, mau ăn
Ôn Lâm không những ngoài miệng nói vui, động tác trên tay cũng nhanh, duỗi tay ra nắm lấy tay Quan Doãn, đặt chén lên miệng của Quan Doãn
- Giờ để anh ăn nước miếng của tôi, xem anh còn dám bắt nạt tôi nữa không….
Quan Doãn bất ngờ không kịp phòng bị trúng chiêu, ly bị đẩy lên miệng, cảm thấy cái chén có chút ấm áp, trong lòng có cảm giác khác thường trào dâng, nghĩ đến cảnh tượng đôi môi mềm mại đỏ tươi của Ôn Lâm lướt qua ly, trong lòng không khỏi bối rối.
Ôn Lâm thích nhất quấy rối hắn, có khi không nặng không nhẹ cũng không để yên, cũng không biết trong lòng cô ta thế nào, có điều quấy rối như thế, Quan Doãn biết hắn và Ôn Lâm không có cách nghĩ nào khác. Dân phong huyện Khổng chất phác mà thế thôi, giữa nam nữ thường xuyên đùa giỡn không ảnh hưởng toàn cục, nhất là phụ nữ sau khi kết hôn sinh con, có khi nói thô tục sẽ khiến đại lão gia ăn không tiêu.
Quan Doãn không sợ Ôn Lâm và đùa cùng cô, nhưng bây giờ là giờ hành chính, lại ở trong văn phòng, bị người nhìn thấy ảnh hưởng không tốt, muốn đưa tay đẩy Ôn Lâm, không ngờ vừa duỗi tay ra, chỗ tay tiếp xúc, mềm mại hợp lòng người, tính đàn hồi tốt, cúi đầu thấy, tay phải chạm vào ngực trái của Ôn Lâm rồi.
Tay phải chẳng những đặt vào trên ngực trái của Ôn Lâm, hơn nữa độ cong và tư thế bàn tay, giống như cố ý bóp ngực vậy.
Mùa hè, quần áo mặc đều mỏng, Ôn Lâm chỉ mặc áo sơ mi trắng, áo ngực bên trong gần như không thấy, mơ hồ có thể thấy được. Cô bị Quan Doãn trực tiếp chạm vào vị trí ẩn mật nhất của phụ nữ, không những không ngại lùi ra, lại còn ưỡng ngực lên, hướng về phía trước, cả người dí sát vào vào Quan Doãn, nửa khiêu khích nửa vui đùa,
- Muốn chạm vào tôi, được đấy, có bản lĩnh lấy tôi rồi, anh muốn thế nào thì thế đó …..
Quan Doãn tan vỡ rồi, hắn sợ Ôn Lâm hào khí ngút trời nói ra lời gì bất nhã, sợ lui về sau một bước, coi như tránh được sự sắc sảo của Ôn Lâm.
Ôn Lâm không cần quan tâm sửa lại áo, bĩu môi với Quan Doãn
- Biết anh có tà tâm không có gan làm
Vừa nói một câu, cô ta cười không ngừng
- Tôi vừa mới đùa anh thôi, anh đừng nghĩ nhiều, tôi có bạn trai rồi, anh cũng có bạn gái rồi, mắng yêu một cái còn được, hành động thật là không được đâu.
Một câu làm cho không khí kiều diễm mà ngại ngùng không còn nữa, Quan Doãn cũng cười
- Ai chẳng biết cô ở Huyện ủy nổi danh là cây ớt nhỏ, bất thình lình sẽ khiến người sặc.
Dựa vào tình cảnh trước mắt của Quan Doãn, đừng nói có ý muốn không an phận với Ôn Lâm, cũng không thể phát triển tình cảm với Ôn Lâm, tình cảm cơ quan ở cơ quan Đảng chính là đại kỵ, càng huống hồ có một điểm, Quan Doãn không thừa nhận hắn có thể nhìn thấu Ôn Lâm, đừng nhìn vẻ ngoài ngay thẳng sáng sủa của Ôn Lâm, kỳ thực cô ta cũng là một người không tầm thường đâu.
Ôn Lâm có bạn trai hay không Quan Doãn không dám khẳng định, nhưng Ôn Lâm nói hắn có bạn gái, lại động chạm trong lòng hắn, đúng vậy, thời đại học hắn đích thực có bạn gái, nhưng tốt nghiệp đại học thì có biến cố, đến tận bây giờ hắn không biết nên đối mặt thế nào với tình cũ, lại còn bình tĩnh mà nói, tình cảnh hắn ở Huyện ủy, cũng có liên quan đến cô ta. Quả thật mà nói, có quan hệ với bố cô ta.
Tin đồn nhạc phụ quan cao ở Bắc Kinh có quan hệ với hắn trong Huyện ủy, không phải tin đồn vô căn cứ.
- Không đùa nữa, nói chuyện chính
Ôn Lâm nói không đùa nữa là không đùa nữa, còn có ý vô ý liếc mắt ra ngoài cửa, ánh nắng tháng tám phủ kín sân cỏ, có lẽ là buổi trưa đều nghỉ ngơi, khiến tòa nhà Huyện ủy bình thường bận rộn có vẻ im lặng phá lệ.
Chân thành ngồi đối diện Quan Doãn, Ôn Lâm cầm cái quạt phe phẩy vài cái, nói nhỏ
- Nghe nói danh sách Phó phòng đã định rồi sao?
Quan Doãn lắc đầu
- Không biết, tin tức tôi đâu nhanh nhạy như thế chứ.
- Tôi nói anh sao lúc nào cũng nửa sống nửa chết thế, cuối cùng cũng phải tranh thủ chút chứ.
Ôn Lâm giận Quan Doãn một câu, lại nhiều chuyện hỏi han
- Nghe nói cha vợ tương lai của anh ở Bắc Kinh là quan lớn, chỉ bằng dựa vào hành động thân thiết đó, hai ta chắc chắn quan hệ gần hơn những người khác nhiều, nói cho tôi biết đi, anh khi nào thì điều về Bắc Kinh?
Vẻ mặt Quan Doãn có vẻ âm u đi vài phần
- Ôn Lâm, không đề cập tới chuyện này có được không?
Ôn Lâm phe phẩy quạt
- Được, theo ý anh, không nhắc nữa, coi anh, nhắc tới cha vợ tương lai và bạn gái thần bí của anh, giống như uống nhầm thuốc vậy, thật không hiểu anh rốt cuộc là có chuyện gì, anh nói nếu anh ở Bắc Kinh không có cha vợ quan cao đó, đừng bầy vẻ, bây giờ chế giễu, người người đều cho rằng anh ở Bắc Kinh có cha vợ là quan lớn, vừa không trọng dụng anh, lại kính trọng đối với anh mà lại giữ khoảng cách. Anh bây giờ đi cũng không được, ở Huyện ủy đứng ở giữa, khó chịu bao nhiêu ? Anh còn không lo, còn ngày ngày thích đọc báo, đọc báo có thể biến mình thành Phó phòng không? Thật phục anh rồi đó. Nhưng thật ra Vương Xa Quân mỗi ngày đều thoải mái, cười như kẻ trộm, điệu bộ tiểu nhân đắc chí, nhìn thấy khiến người phiền.
- Đúng rồi, anh có nghe thấy, Chủ tịch Huyện Lãnh có thể bị điều đi không?
- Nghe nói rồi ….
Đối với Ôn Lâm nhắc lại chuyện Lãnh Phong khả năng điều đi, khiến Quan Doãn tâm tình vô cùng khó coi, hắn có khí không có lực trả lời một câu
- Cô lại nghe được tin tức từ đâu vậy?
- Anh cũng đừng mất hứng. Quan Doãn, Chủ tịch Lãnh bị điều đi, đối với anh mà nói không phải là chuyện tốt
Ôn Lâm trực tiếp xem nhẹ việc Quan Doãn hỏi cô tin tức từ đâu ra, nói
- Anh bây giờ đang ở giữa, khó chịu lắm, gió đông và gió tây một ngày không thể phân nổi thắng bại, Huyện ủy mỗi ngày đều có gió xoáy, thường là thổi tới thổi lui, ai chịu nổi? Nhất là anh, người ở văn phòng Huyện ủy, lại là thông tín viên của Chủ tịch Huyện, đông viện vào tây viện ra, khó chịu lắm nhỉ?
Quan Doãn bất đắc dĩ cười
- Càu nhàu có ích gì? Đừng nói nữa, nói Chủ tịch Huyện có phải bị điều đi hay không? Tôi thấy ngược lại, Chủ tịch Huyện là người có năng lực thật.
- Có năng lực thật sự có ích gì?
Ôn Lâm cầm lấy ly của mình uống nước, bàn làm việc của cô ta đối diện với của Quan Doãn, bản thân có ly không dùng lại cố ý dùng ly của Quan Doãn, trừ phi trêu đùa ra, hoặc là trong lòng cô ta có chút gì đó tâm tư của cô gái cũng chưa biết được.
- Huyện Khổng thì nghèo, cần một Chủ tịch Huyện có thực lực, chịu làm, dám làm thay đổi diện mạo nghèo đói lạc hậu
Quan Doãn cảm thán một câu
- Mấy năm gần đây, huyện Khổng dường như hai ba năm thay một lần Chủ tịch huyện, thường xuyên thay đổi quá chừng nhân vật số một, bất lợi cho huyện Khổng phát triển lâu dài.
- Này, không nhìn ra, anh vẫn còn ưu quốc ưu dân, tiểu nữ bội phục
Ôn Lâm giễu cợt Quan Doãn
- Tôi hả, không có lý tưởng xa vời, bước tiếp theo lên Phó phòng, thêm ba năm nữa lên Trưởng phòng, sau đó tranh thủ trước khi ba mươi tuổi làm Phó chủ tịch huyện, cũng thỏa mãn rồi. Đương nhiên, giữa lúc đó giải quyết vấn đề cá nhân là lấy một người đàn ông tốt biết nóng biết lạnh, có lòng vươn lên
Quan Doãn cười
- Lý tưởng của cô không xa lắm, nhưng lại là chu toàn, ứng là cách nói mọi chuyện như ý, thông tục một chút là: cứ mơ đi
Ngừng một chút, hắn vốn muốn mở mồm hỏi Ôn Lâm tại sao không tới doanh nghiệp bên ngoài hoặc làm giáo sư, tại sao lại muốn đi vào quan trường, có chút chần chừ, vẫn là không nên mở miệng.
Quan hệ lại quen thuộc, có chút lời không nên hỏi thì tốt.
- Kỳ thực, tôi muốn lấy nhất không phải là bạn trai bây giờ, mà là muốn gả cho một người đàn ông có tư tưởng tốt, trầm ôn, ví dụ như anh…
Ôn Lâm có khi thẳng thắn làm cho người ta không nói được lời nào, làm cho người ta không biết lời của cô mấy phần thật mấy phần giả
- Tôi phát hiện, trên người anh có thứ mà người khác không có, khiến người khác mê mệt.
Trong lòng Quan Doãn cả kinh, chẳng nhẽ bí mật của hắn bị Ôn Lâm phát hiện rồi? Không thể nào, bí mật của hắn là hắn ở huyện ủy dựa vào bản thân làm cơ sở, rộng mà lớn, về sau có thể là hắn ở quan trường sống yên phận rồi, nếu như dễ dàng bị phát hiện thì hắn thất bại rồi.
Còn may, Ôn Lâm sau đó còn nói
- Anh cũng đừng nhạy cảm quá, tôi là cảm thấy trên người anh có chỗ hấp dẫn tôi, cũng không biểu thị là tôi thật yêu anh.
- Ha ha
Quan Doãn cười chế giễu
- Không dám, không dám, tôi có thể không tiêu thụ nổi ơn mỹ nhân của mỹ nhân Ôn đâu.
Ôn Lâm hất mái tóc đẹp, tay phải màu lúa mỳ bình thường sung mãn hồn nhiên gợi cảm, nếu so sánh hơn xa những mỹ nữ mềm mại không xương lớn lên từ thành phố. Cô mỉm cười, từ nhỏ lớn lên ở nông thôn lại trải qua mấy năm sống ở đại học, răng sáng bóc, như gốc cây đứng sừng sững ở bên trong vườn hoa hướng dương dại, nắng mà sáng lệ.
Ôn Lâm nói chuyện tùy ý, mở mồm là đến, kỳ thật trong lời nói nắm chắc rất khá, lại còn cô ta cũng trước mặt Quan Doãn nói tùy ý một chút, trước mặt lãnh đạo hoặc người ngoài, rất cẩn thận. Nhưng cho dù là như thế, Quan Doãn một mực cho rằng Ôn Lâm cũng không thích hợp quan trường, nguyên nhân chỉ có một, cô ta đẹp quá.
Sự xinh đẹp của mỹ nhân ở chốn quan trường, hoặc là kẻ gây tai họa, hoặc là tai họa, không có con đường thứ hai có thể đi, mặc dù Quan Doãn cũng không cho rằng kiến giải bản thân là chính xác nhất, nhưng hắn vẫn duy trì cách nhìn của mình, Ôn Lâm đi theo chính trị là con đường hiểm.
Nhưng Ôn Lâm cuối cùng là căn cứ vào cái gì mới gia nhập quan trường, Quan Doãn cũng không biết được, lại thêm hắn cũng không thể đi hỏi rõ được, Ôn Lâm lại quấy nhiễu hắn, sau lưng vẻ mặt vui cười, có nhiều vấn đề chính trị, hắn và Ôn Lâm không những là đối thủ cạnh tranh, mà có ý kiến chính trị không giống nhau.
Vấn đề cha vợ là quan lớn, Quan Doãn không muốn nhắc đến. Hắn thích xem báo, Ôn Lâm xem như nói đúng rồi, hắn đích thực mỗi ngày không cần biết bận thế nào cũng xem kỹ một lần từ đầu đến đuôi từ báo Trung ương đến tỉnh huyện, lại còn không phải tùy tiện lật, mà là từng câu từng chữ đều đọc kỹ một lần trong mỗi bài.
Có khi một lần không được, còn muốn quay lại đọc thêm lần nữa, thái độ chăm chú và dùng tâm đọc, cả Huyện ủy không có người thứ hai.
- Chỉ anh chú ý, tôi là con gái cũng không chê anh bẩn, anh còn dám nói tôi sao? Một chuyện uống nước nhỏ thế, anh còn dám nâng lên độ lập gia đình, tôi thấy anh ăn củ cải lo chuyện bao đồng rồi, bây giờ, trong cốc đều là nước miếng của tôi, anh uống một hớp cho tôi coi coi?
- …
Quan Doãn vốn dĩ có chút tâm tình buồn bực, bị Ôn Lâm quấy nhiễu, lại trong sáng nhiều, hắn cầm chén lên, uống cũng không phải, không uống cũng không phải, khó xử nói
- Cái này không tốt lắm đâu? Một khi uống nước, tương đương ăn nước miếng của cô rồi.
- Tôi lúc nãy khi uống nước, cảm thấy phía trên âm ấm, chắc là nơi anh vừa uống, tương đương tôi đã ăn nước miếng của anh, anh bây giờ ăn nước miếng của tôi coi như công bằng rồi, mau ăn
Ôn Lâm không những ngoài miệng nói vui, động tác trên tay cũng nhanh, duỗi tay ra nắm lấy tay Quan Doãn, đặt chén lên miệng của Quan Doãn
- Giờ để anh ăn nước miếng của tôi, xem anh còn dám bắt nạt tôi nữa không….
Quan Doãn bất ngờ không kịp phòng bị trúng chiêu, ly bị đẩy lên miệng, cảm thấy cái chén có chút ấm áp, trong lòng có cảm giác khác thường trào dâng, nghĩ đến cảnh tượng đôi môi mềm mại đỏ tươi của Ôn Lâm lướt qua ly, trong lòng không khỏi bối rối.
Ôn Lâm thích nhất quấy rối hắn, có khi không nặng không nhẹ cũng không để yên, cũng không biết trong lòng cô ta thế nào, có điều quấy rối như thế, Quan Doãn biết hắn và Ôn Lâm không có cách nghĩ nào khác. Dân phong huyện Khổng chất phác mà thế thôi, giữa nam nữ thường xuyên đùa giỡn không ảnh hưởng toàn cục, nhất là phụ nữ sau khi kết hôn sinh con, có khi nói thô tục sẽ khiến đại lão gia ăn không tiêu.
Quan Doãn không sợ Ôn Lâm và đùa cùng cô, nhưng bây giờ là giờ hành chính, lại ở trong văn phòng, bị người nhìn thấy ảnh hưởng không tốt, muốn đưa tay đẩy Ôn Lâm, không ngờ vừa duỗi tay ra, chỗ tay tiếp xúc, mềm mại hợp lòng người, tính đàn hồi tốt, cúi đầu thấy, tay phải chạm vào ngực trái của Ôn Lâm rồi.
Tay phải chẳng những đặt vào trên ngực trái của Ôn Lâm, hơn nữa độ cong và tư thế bàn tay, giống như cố ý bóp ngực vậy.
Mùa hè, quần áo mặc đều mỏng, Ôn Lâm chỉ mặc áo sơ mi trắng, áo ngực bên trong gần như không thấy, mơ hồ có thể thấy được. Cô bị Quan Doãn trực tiếp chạm vào vị trí ẩn mật nhất của phụ nữ, không những không ngại lùi ra, lại còn ưỡng ngực lên, hướng về phía trước, cả người dí sát vào vào Quan Doãn, nửa khiêu khích nửa vui đùa,
- Muốn chạm vào tôi, được đấy, có bản lĩnh lấy tôi rồi, anh muốn thế nào thì thế đó …..
Quan Doãn tan vỡ rồi, hắn sợ Ôn Lâm hào khí ngút trời nói ra lời gì bất nhã, sợ lui về sau một bước, coi như tránh được sự sắc sảo của Ôn Lâm.
Ôn Lâm không cần quan tâm sửa lại áo, bĩu môi với Quan Doãn
- Biết anh có tà tâm không có gan làm
Vừa nói một câu, cô ta cười không ngừng
- Tôi vừa mới đùa anh thôi, anh đừng nghĩ nhiều, tôi có bạn trai rồi, anh cũng có bạn gái rồi, mắng yêu một cái còn được, hành động thật là không được đâu.
Một câu làm cho không khí kiều diễm mà ngại ngùng không còn nữa, Quan Doãn cũng cười
- Ai chẳng biết cô ở Huyện ủy nổi danh là cây ớt nhỏ, bất thình lình sẽ khiến người sặc.
Dựa vào tình cảnh trước mắt của Quan Doãn, đừng nói có ý muốn không an phận với Ôn Lâm, cũng không thể phát triển tình cảm với Ôn Lâm, tình cảm cơ quan ở cơ quan Đảng chính là đại kỵ, càng huống hồ có một điểm, Quan Doãn không thừa nhận hắn có thể nhìn thấu Ôn Lâm, đừng nhìn vẻ ngoài ngay thẳng sáng sủa của Ôn Lâm, kỳ thực cô ta cũng là một người không tầm thường đâu.
Ôn Lâm có bạn trai hay không Quan Doãn không dám khẳng định, nhưng Ôn Lâm nói hắn có bạn gái, lại động chạm trong lòng hắn, đúng vậy, thời đại học hắn đích thực có bạn gái, nhưng tốt nghiệp đại học thì có biến cố, đến tận bây giờ hắn không biết nên đối mặt thế nào với tình cũ, lại còn bình tĩnh mà nói, tình cảnh hắn ở Huyện ủy, cũng có liên quan đến cô ta. Quả thật mà nói, có quan hệ với bố cô ta.
Tin đồn nhạc phụ quan cao ở Bắc Kinh có quan hệ với hắn trong Huyện ủy, không phải tin đồn vô căn cứ.
- Không đùa nữa, nói chuyện chính
Ôn Lâm nói không đùa nữa là không đùa nữa, còn có ý vô ý liếc mắt ra ngoài cửa, ánh nắng tháng tám phủ kín sân cỏ, có lẽ là buổi trưa đều nghỉ ngơi, khiến tòa nhà Huyện ủy bình thường bận rộn có vẻ im lặng phá lệ.
Chân thành ngồi đối diện Quan Doãn, Ôn Lâm cầm cái quạt phe phẩy vài cái, nói nhỏ
- Nghe nói danh sách Phó phòng đã định rồi sao?
Quan Doãn lắc đầu
- Không biết, tin tức tôi đâu nhanh nhạy như thế chứ.
- Tôi nói anh sao lúc nào cũng nửa sống nửa chết thế, cuối cùng cũng phải tranh thủ chút chứ.
Ôn Lâm giận Quan Doãn một câu, lại nhiều chuyện hỏi han
- Nghe nói cha vợ tương lai của anh ở Bắc Kinh là quan lớn, chỉ bằng dựa vào hành động thân thiết đó, hai ta chắc chắn quan hệ gần hơn những người khác nhiều, nói cho tôi biết đi, anh khi nào thì điều về Bắc Kinh?
Vẻ mặt Quan Doãn có vẻ âm u đi vài phần
- Ôn Lâm, không đề cập tới chuyện này có được không?
Ôn Lâm phe phẩy quạt
- Được, theo ý anh, không nhắc nữa, coi anh, nhắc tới cha vợ tương lai và bạn gái thần bí của anh, giống như uống nhầm thuốc vậy, thật không hiểu anh rốt cuộc là có chuyện gì, anh nói nếu anh ở Bắc Kinh không có cha vợ quan cao đó, đừng bầy vẻ, bây giờ chế giễu, người người đều cho rằng anh ở Bắc Kinh có cha vợ là quan lớn, vừa không trọng dụng anh, lại kính trọng đối với anh mà lại giữ khoảng cách. Anh bây giờ đi cũng không được, ở Huyện ủy đứng ở giữa, khó chịu bao nhiêu ? Anh còn không lo, còn ngày ngày thích đọc báo, đọc báo có thể biến mình thành Phó phòng không? Thật phục anh rồi đó. Nhưng thật ra Vương Xa Quân mỗi ngày đều thoải mái, cười như kẻ trộm, điệu bộ tiểu nhân đắc chí, nhìn thấy khiến người phiền.
- Đúng rồi, anh có nghe thấy, Chủ tịch Huyện Lãnh có thể bị điều đi không?
- Nghe nói rồi ….
Đối với Ôn Lâm nhắc lại chuyện Lãnh Phong khả năng điều đi, khiến Quan Doãn tâm tình vô cùng khó coi, hắn có khí không có lực trả lời một câu
- Cô lại nghe được tin tức từ đâu vậy?
- Anh cũng đừng mất hứng. Quan Doãn, Chủ tịch Lãnh bị điều đi, đối với anh mà nói không phải là chuyện tốt
Ôn Lâm trực tiếp xem nhẹ việc Quan Doãn hỏi cô tin tức từ đâu ra, nói
- Anh bây giờ đang ở giữa, khó chịu lắm, gió đông và gió tây một ngày không thể phân nổi thắng bại, Huyện ủy mỗi ngày đều có gió xoáy, thường là thổi tới thổi lui, ai chịu nổi? Nhất là anh, người ở văn phòng Huyện ủy, lại là thông tín viên của Chủ tịch Huyện, đông viện vào tây viện ra, khó chịu lắm nhỉ?
Quan Doãn bất đắc dĩ cười
- Càu nhàu có ích gì? Đừng nói nữa, nói Chủ tịch Huyện có phải bị điều đi hay không? Tôi thấy ngược lại, Chủ tịch Huyện là người có năng lực thật.
- Có năng lực thật sự có ích gì?
Ôn Lâm cầm lấy ly của mình uống nước, bàn làm việc của cô ta đối diện với của Quan Doãn, bản thân có ly không dùng lại cố ý dùng ly của Quan Doãn, trừ phi trêu đùa ra, hoặc là trong lòng cô ta có chút gì đó tâm tư của cô gái cũng chưa biết được.
- Huyện Khổng thì nghèo, cần một Chủ tịch Huyện có thực lực, chịu làm, dám làm thay đổi diện mạo nghèo đói lạc hậu
Quan Doãn cảm thán một câu
- Mấy năm gần đây, huyện Khổng dường như hai ba năm thay một lần Chủ tịch huyện, thường xuyên thay đổi quá chừng nhân vật số một, bất lợi cho huyện Khổng phát triển lâu dài.
- Này, không nhìn ra, anh vẫn còn ưu quốc ưu dân, tiểu nữ bội phục
Ôn Lâm giễu cợt Quan Doãn
- Tôi hả, không có lý tưởng xa vời, bước tiếp theo lên Phó phòng, thêm ba năm nữa lên Trưởng phòng, sau đó tranh thủ trước khi ba mươi tuổi làm Phó chủ tịch huyện, cũng thỏa mãn rồi. Đương nhiên, giữa lúc đó giải quyết vấn đề cá nhân là lấy một người đàn ông tốt biết nóng biết lạnh, có lòng vươn lên
Quan Doãn cười
- Lý tưởng của cô không xa lắm, nhưng lại là chu toàn, ứng là cách nói mọi chuyện như ý, thông tục một chút là: cứ mơ đi
Ngừng một chút, hắn vốn muốn mở mồm hỏi Ôn Lâm tại sao không tới doanh nghiệp bên ngoài hoặc làm giáo sư, tại sao lại muốn đi vào quan trường, có chút chần chừ, vẫn là không nên mở miệng.
Quan hệ lại quen thuộc, có chút lời không nên hỏi thì tốt.
- Kỳ thực, tôi muốn lấy nhất không phải là bạn trai bây giờ, mà là muốn gả cho một người đàn ông có tư tưởng tốt, trầm ôn, ví dụ như anh…
Ôn Lâm có khi thẳng thắn làm cho người ta không nói được lời nào, làm cho người ta không biết lời của cô mấy phần thật mấy phần giả
- Tôi phát hiện, trên người anh có thứ mà người khác không có, khiến người khác mê mệt.
Trong lòng Quan Doãn cả kinh, chẳng nhẽ bí mật của hắn bị Ôn Lâm phát hiện rồi? Không thể nào, bí mật của hắn là hắn ở huyện ủy dựa vào bản thân làm cơ sở, rộng mà lớn, về sau có thể là hắn ở quan trường sống yên phận rồi, nếu như dễ dàng bị phát hiện thì hắn thất bại rồi.
Còn may, Ôn Lâm sau đó còn nói
- Anh cũng đừng nhạy cảm quá, tôi là cảm thấy trên người anh có chỗ hấp dẫn tôi, cũng không biểu thị là tôi thật yêu anh.
- Ha ha
Quan Doãn cười chế giễu
- Không dám, không dám, tôi có thể không tiêu thụ nổi ơn mỹ nhân của mỹ nhân Ôn đâu.
Ôn Lâm hất mái tóc đẹp, tay phải màu lúa mỳ bình thường sung mãn hồn nhiên gợi cảm, nếu so sánh hơn xa những mỹ nữ mềm mại không xương lớn lên từ thành phố. Cô mỉm cười, từ nhỏ lớn lên ở nông thôn lại trải qua mấy năm sống ở đại học, răng sáng bóc, như gốc cây đứng sừng sững ở bên trong vườn hoa hướng dương dại, nắng mà sáng lệ.
Ôn Lâm nói chuyện tùy ý, mở mồm là đến, kỳ thật trong lời nói nắm chắc rất khá, lại còn cô ta cũng trước mặt Quan Doãn nói tùy ý một chút, trước mặt lãnh đạo hoặc người ngoài, rất cẩn thận. Nhưng cho dù là như thế, Quan Doãn một mực cho rằng Ôn Lâm cũng không thích hợp quan trường, nguyên nhân chỉ có một, cô ta đẹp quá.
Sự xinh đẹp của mỹ nhân ở chốn quan trường, hoặc là kẻ gây tai họa, hoặc là tai họa, không có con đường thứ hai có thể đi, mặc dù Quan Doãn cũng không cho rằng kiến giải bản thân là chính xác nhất, nhưng hắn vẫn duy trì cách nhìn của mình, Ôn Lâm đi theo chính trị là con đường hiểm.
Nhưng Ôn Lâm cuối cùng là căn cứ vào cái gì mới gia nhập quan trường, Quan Doãn cũng không biết được, lại thêm hắn cũng không thể đi hỏi rõ được, Ôn Lâm lại quấy nhiễu hắn, sau lưng vẻ mặt vui cười, có nhiều vấn đề chính trị, hắn và Ôn Lâm không những là đối thủ cạnh tranh, mà có ý kiến chính trị không giống nhau.
Vấn đề cha vợ là quan lớn, Quan Doãn không muốn nhắc đến. Hắn thích xem báo, Ôn Lâm xem như nói đúng rồi, hắn đích thực mỗi ngày không cần biết bận thế nào cũng xem kỹ một lần từ đầu đến đuôi từ báo Trung ương đến tỉnh huyện, lại còn không phải tùy tiện lật, mà là từng câu từng chữ đều đọc kỹ một lần trong mỗi bài.
Có khi một lần không được, còn muốn quay lại đọc thêm lần nữa, thái độ chăm chú và dùng tâm đọc, cả Huyện ủy không có người thứ hai.
/556
|