Hạ Tuyết vừa nghe được, cô lập tức cười ha ha một cách vụng về, nói “Á … đúng vậy …cát bay vào mắt …thật khó chịu nha…”
Hàn Văn Kiệt tiến đến gần cô, hơi thở thật nhẹ nhàng, anh dùng ngón tay thon dài và đẹp của mình xoa nhẹ lên mắt phải của Hạ Tuyết, vừa tỉ mỉ xoa, vừa nhìn …
Hạ Tuyết dùng con mắt còn lại của mình nhìn Hàn Văn Kiệt, không dám lên tiếng …
Ánh mắt Hàn Văn Kiệt nhìn cô như muốn tìm hiểu rõ điều gì đó, anh mỉm cười thật tự nhiên “Cô khẳng định bị cát bay vào mắt …”
Hạ Tuyết lại cắn cắn môi dưới của mình …
“Không được lúc nào cũng cắn môi dưới, đây là thói quen xấu … da môi cũng đã rách … vẫn còn chảy máu…”, Hàn Văn Kiệt lấy từ trong túi quần của mình ra một chiếc khăn tay trắng, đưa cho Hạ Tuyết “Lau đi…”
“Không cần!”, Hạ Tuyết vội vàng cười nói.
Hàn Văn Kiệt không để ý đến lời cô nói, đặt chiếc khăn vào lòng bàn tay nhỏ bé của Hạ Tuyết, sau đó khẽ đẩy đẩy mắt kính của mình, hỏi cô “Mua thuốc chưa?”
Hạ Tuyết chớp mắt, cô chần chừ suy nghĩ, trả lời “Rồi …”
“Ừ …, tạm biệt”, Hàn Văn Kiệt nói xong, khẽ gật đầu, rời đi.
Hạ Tuyết ngơ ngác nhìn theo tấm lưng của anh, thật không biết nói lời gì để diễn tả anh là một người rất tốt … nhưng mà những người như thế này, hình như không thích người khác đến gần mình, luôn nhàn nhạt, giữ vững một khoảng cách nhất định … cô ngiêng người, dõi mắt theo nhìn anh, thấy một bà cụ đang cố hết sức đẩy chiếc xe lăn, anh lập tức đi đến phía sau, nhẹ nhàng đẩy chiếc xe lăn đi về phía trước, điềm đạm, quan tâm hỏi “Hộ lý đâu, sao không có người nào đến giúp bà?”
Hạ Tuyết đột nhiên bật cười, dù sao đi nữa, anh là một bác sĩ rất tốt … cô cúi đầu, nhìn chiếc khăn màu trắng khói trong tay mình, chất liệu rất mềm và nhẹ, tựa như đôi tay anh … thật mềm mại và dịu dàng … cô mỉm cười, cầm chiếc khăn lên lau vết máu trên môi mình … trong lòng trào dâng cảm động, vui vẻ…
***
“Hồ Điệp tới …”, tất cả các ký giả đều tập trung ở cổng chính của đài truyền hình, vừa nhìn thấy xe của Hồ Điệp đến trước cửa, liền lập tức trào ra, chắn chiếc xe Benz sang trọng dừng lại ở cửa, dồn dập hỏi ý kiến của cô về mối quan hệ mới của Hàn Văn Hạo …
Hồ Điệp ngồi ở phía sau xe mỉm cười, cô nhìn các ký giả, nói ngọt ngào“Các anh chị nên cẩn thận một chút, không nên chen lấn … làm bị thương mình, không tốt … Tôi đã nói rồi, tôi không có ý kiến gì về chuyện nụ hôn đắm đuối, nóng bỏng của Tổng giám đốc Hàn sáng nay với cô gái kia … cám ơn …”
“Theo như lời cô nói, cô không có bất kì ý kiến gì, có phải hay không đã chấp nhận việc Tổng giám đốc Hàn có tình yêu mới, cô tính chúc phúc cho họ sao?”, các ký giả chen đẩy nhau, xông lên hỏi.
Hồ Điệp mỉm cười dịu dàng, trả lời “Tôi không có bất kì thỏa thuận ngầm nào … đây là chuyện riêng của Tổng giám đốc Hàn … tạm biệt!”, nói xong liền nhẹ nhàng quay cửa xe lên … Sắc mặt Hồ Điệp lạnh lẽo, vặn chặt chiếc túi Gucci trong tay mình, khuôn mặt trở nên trắng bệch vì tức giận, “Rốt cục ả đó là người nào, Mick, lập tức điều tra cho tôi, nhất định phải bắt được ả!”
Hàn Văn Kiệt tiến đến gần cô, hơi thở thật nhẹ nhàng, anh dùng ngón tay thon dài và đẹp của mình xoa nhẹ lên mắt phải của Hạ Tuyết, vừa tỉ mỉ xoa, vừa nhìn …
Hạ Tuyết dùng con mắt còn lại của mình nhìn Hàn Văn Kiệt, không dám lên tiếng …
Ánh mắt Hàn Văn Kiệt nhìn cô như muốn tìm hiểu rõ điều gì đó, anh mỉm cười thật tự nhiên “Cô khẳng định bị cát bay vào mắt …”
Hạ Tuyết lại cắn cắn môi dưới của mình …
“Không được lúc nào cũng cắn môi dưới, đây là thói quen xấu … da môi cũng đã rách … vẫn còn chảy máu…”, Hàn Văn Kiệt lấy từ trong túi quần của mình ra một chiếc khăn tay trắng, đưa cho Hạ Tuyết “Lau đi…”
“Không cần!”, Hạ Tuyết vội vàng cười nói.
Hàn Văn Kiệt không để ý đến lời cô nói, đặt chiếc khăn vào lòng bàn tay nhỏ bé của Hạ Tuyết, sau đó khẽ đẩy đẩy mắt kính của mình, hỏi cô “Mua thuốc chưa?”
Hạ Tuyết chớp mắt, cô chần chừ suy nghĩ, trả lời “Rồi …”
“Ừ …, tạm biệt”, Hàn Văn Kiệt nói xong, khẽ gật đầu, rời đi.
Hạ Tuyết ngơ ngác nhìn theo tấm lưng của anh, thật không biết nói lời gì để diễn tả anh là một người rất tốt … nhưng mà những người như thế này, hình như không thích người khác đến gần mình, luôn nhàn nhạt, giữ vững một khoảng cách nhất định … cô ngiêng người, dõi mắt theo nhìn anh, thấy một bà cụ đang cố hết sức đẩy chiếc xe lăn, anh lập tức đi đến phía sau, nhẹ nhàng đẩy chiếc xe lăn đi về phía trước, điềm đạm, quan tâm hỏi “Hộ lý đâu, sao không có người nào đến giúp bà?”
Hạ Tuyết đột nhiên bật cười, dù sao đi nữa, anh là một bác sĩ rất tốt … cô cúi đầu, nhìn chiếc khăn màu trắng khói trong tay mình, chất liệu rất mềm và nhẹ, tựa như đôi tay anh … thật mềm mại và dịu dàng … cô mỉm cười, cầm chiếc khăn lên lau vết máu trên môi mình … trong lòng trào dâng cảm động, vui vẻ…
***
“Hồ Điệp tới …”, tất cả các ký giả đều tập trung ở cổng chính của đài truyền hình, vừa nhìn thấy xe của Hồ Điệp đến trước cửa, liền lập tức trào ra, chắn chiếc xe Benz sang trọng dừng lại ở cửa, dồn dập hỏi ý kiến của cô về mối quan hệ mới của Hàn Văn Hạo …
Hồ Điệp ngồi ở phía sau xe mỉm cười, cô nhìn các ký giả, nói ngọt ngào“Các anh chị nên cẩn thận một chút, không nên chen lấn … làm bị thương mình, không tốt … Tôi đã nói rồi, tôi không có ý kiến gì về chuyện nụ hôn đắm đuối, nóng bỏng của Tổng giám đốc Hàn sáng nay với cô gái kia … cám ơn …”
“Theo như lời cô nói, cô không có bất kì ý kiến gì, có phải hay không đã chấp nhận việc Tổng giám đốc Hàn có tình yêu mới, cô tính chúc phúc cho họ sao?”, các ký giả chen đẩy nhau, xông lên hỏi.
Hồ Điệp mỉm cười dịu dàng, trả lời “Tôi không có bất kì thỏa thuận ngầm nào … đây là chuyện riêng của Tổng giám đốc Hàn … tạm biệt!”, nói xong liền nhẹ nhàng quay cửa xe lên … Sắc mặt Hồ Điệp lạnh lẽo, vặn chặt chiếc túi Gucci trong tay mình, khuôn mặt trở nên trắng bệch vì tức giận, “Rốt cục ả đó là người nào, Mick, lập tức điều tra cho tôi, nhất định phải bắt được ả!”
/612
|