Chương 9: Làm nũng bán manh*, giả đáng thương
*: giả vờ hoặc tỏ ra đáng yêu.
Hành động của cô bé khiến cho tất cả mọi người, bao gồm cả Dư Việt Hàn đều ngây ngẩn cả người.
“Tiểu Lục Lục, con nói cái gì?” Dư Việt Hàn nhíu mày, bế thân hình mũm mĩm mềm mại lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn của con gái.
Người khác không biết, trong lòng anh lại rất rõ ràng.
Anh đã thuê hẳn một người giúp việc riêng cho con bé, chỉ chăm sóc cho nó, nhưng lâu như vậy, con bé vẫn chỉ thích dán lấy anh.
Con bé chưa bao giờ thích ai đó nhanh như vậy, hơn nữa lại còn là một người xa lạ, lại khăng khăng đòi người kia chăm sóc nữa…
Chỉ vì cô xinh đẹp sao?
Dư Việt Hàn nghĩ đến đây, cặp mắt đen chậm rãi nâng lên, nhìn lướt qua Niên Tiểu Mộ.
Mỗi một đường nét trên khuôn mặt cô đều hoàn mỹ như vẽ, đẹp đến mức khiến người khác ngỡ ngàng.
Bộ đồ công sở đen trắng không thể che giấu được những đường cong mê người của cô. Đôi mắt đen láy vô cùng linh động, ẩn chứa sự giảo hoạt của một tiểu hồ ly.
Từng tiếng nói hay hành động, từng ánh mắt hay nụ cười của cô đều có một sức hút kỳ lạ, có khả năng mê hoặc con người như một ma nữ vô cùng quyến rũ…
Vậy nhưng, cô lại cố tình trang điểm quá mức già dặn và chững chạc, đã phá hủy đi phần mỹ cảm kia.
Gợi lên tính tò mò của mọi người với khuôn mặt không trang điểm của cô.
Tròng mắt của Dư Việt Hàn hơi sẫm lại, ánh mắt trở nên tìm tòi nghiên cứu.
Môi mỏng hé mở, “Không được.”
“Cha, muốn hôn, muốn ôm, muốn chị xinh đẹp!” Tiểu Lục Lục nghe thấy anh không đồng ý, đầu nhỏ cọ cọ trong ngực anh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, cặp mắt to đỏ hồng chỉ trong một cái chớp mắt, nước mắt đong đầy trong hốc mắt.
Giống như Dư Việt Hàn mà nói thêm câu không được nữa, cô bé lập tức khóc cho anh xem!
Dư Việt Hàn, “…”
Anh có thể từ chối bất cứ người nào trên thế giới, chỉ không thể từ chối cô nàng yêu tinh bé nhỏ dính người này.
Anh trầm ngâm vài giây, mắt lạnh liếc về phía Niên Tiểu Mộ, “Cô chỉ có một tuần thử việc, nếu không làm tốt, lập tức rời đi.”
“…” Niên Tiểu Mộ còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng khi được thuê thì cô bé Lục Lục đã giãy khỏi ngực Dư Việt Hàn mà hớn hở chạy về phía cô.
“Chị xinh đẹp ôm!” Một bàn tay nhỏ xíu, trắng nõn cầm lấy tay cô.
“…”
Niên Tiểu Mộ cúi đầu, nhìn cô nhóc trước mắt, ngây người, không biết phải làm sao.
Những người khác chỉ nghĩ rằng cô vui mừng quá đỗi nên quên mất phản ứng.
Lại không biết, từ giây phút cô gái nhỏ kia xuất hiện, hồn vía của cô đã bị đánh bay.
Cô nằm mơ cũng không nghĩ đến, đứa bé mà cô hiến máu ở bệnh viện kia lại là con gái của Dư Việt Hàn…
Cô bé tên là Tiểu Lục Lục?
Nhưng cô nhớ rõ, cô hiến máu xong liền rời đi, hai người không hề gặp nhau, sao Tiểu Lục Lục lại nhớ cô được?
Vì vậy, nghi vấn về việc tại sao cô bé chọn cô ở trong lòng Niên Tiểu Mộ còn nhiều hơn cả Dư Việt Hàn.
“Chị xinh đẹp, em dẫn chị đi xem phòng của em.” Hình như Tiểu Lục Lục thật sự rất thích cô, vừa cầm được tay cô liền không chịu buông ra.
Niên Tiểu Mộ nhìn thoáng qua cánh tay quấn đầy băng gạc của cô bé, nhớ tới cô bé vừa phẫu thuật xong, vội vàng cúi người bế cô bé lên.
Tiểu Lục Lục cũng không sợ người lạ, trực tiếp vùi vào lòng cô, khuôn mặt nhỏ nhắn dán lấy ngực cô, tư thế vô cùng thân thiết.
Rõ ràng đây là lần đầu tiên hai người ở chung, lại quen thuộc giống như đã ở bên nhau từ rất lâu rồi…
Mãi cho đến khi bóng dáng hai người biến mất trước mắt, đám người cắn hạt dưa hóng chuyện mới lấy lại tinh thần.
Cả đảm người đều ngây ra như phỗng, giống như vừa bị sét đánh vậy…
Dư Việt Hàn thu lại tầm mắt, trong đầu đều là hình ảnh Tiểu Lục Lục dựa vào ngực Niên Tiểu Mộ, đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.
Anh chưa từng thấy Tiểu Lục Lục thân thiết như vậy với một người khác ngoại trừ anh.
Niên Tiểu Mộ này, rốt cuộc có cái gì đặc biệt?
“Cậu chủ, còn Phương Chân Y thì…” Quản gia đi lên, cung kính dò hỏi.
“Giống Niên Tiểu Mộ, một tuần thử việc, ai giỏi hơn thì ở lại.” Dư Việt Hàn nghiêm mặt bỏ lại câu này rồi rời đi.
/2117
|