Mộ Dung không phải người. . . . . . Ít nhất hắn không thể được tính là người bình thường.
Hoàng Phủ Dật cũng không phát hiện ra trên xà nhà có một hơi thở “nào đó”.
Nhan Đóa Đóa ngọt ngào như mật dựa vào lòng hắn ngủ, nhưng lập tức cảm thấy có cái gì đó không đúng cho lắm?
Nhưng mà chưa nghỉ ra đáp án thì nàng đã cảm thấy mình sắp ngủ mất rồi.
Trong lúc mơ mơ màng màng cọ cọ trong lòng hắn, nàng chuẩn bị. . . . . .
Hả?
Cọ cọ lần nữa! Không đúng không đúng, lại tiếp tục cọ cọ!
Cuối cùng Đóa Đóa cũng đối mặt với hiện thực, mở mắt ra, đập vào mắt chính là một bờ ngực cường tráng trần trụi.
Ô ô. . . . . . Dông bão à, không cần phải tới mãnh liệt như thế chứ!
"Sao ngươi lại không mặc quần áo?" Khụ, "Không mặc áo!"
“Vội đuổi đến đây, không kịp mặc thêm quần áo.”
Hoàng Phủ Dật cười ôm chặt nàng, không cho nàng thoát khỏi lồng ngực mình, “Tiểu Đóa Đóa, sao bây giờ mới phát hiện?”
". . . . . . Bởi vì ta là người tâm vô tạp niệm nha."
Nói ra đáp án 囧 như thế, Đóa Đóa tự rơi lệ thay cho mình, thật mất mặt a!
Hoàng Phủ Dật cười to hôn nàng một chút, “Đóa Đóa, đừng thẹn thùng.”
Ô ô, sao có thể không thẹn thùng a! "Ngươi mặc lại quần áo đi!"
Đóa Đóa mang cái chăn đưa cho hắn, "Quần áo không chỉnh tề. . . . . . thế này, còn thành thể thống gì a!"
Hoàng Phủ Dật lại cười to, "Được rồi, ta bao lại mình cẩn thận lắm rồi, chỉ cho một mình nàng xem thôi."
Ô ô, hiểu trong lòng là được rồi, không cần bày tỏ rõ ra thế a!
Mộ Dung ở trên xà nhà nghe thấy thì dựng mày quắc mắt.
Cái gì mà chỉ cho một mình nàng xem chứ, hắn cũng thấy rồi nha!
Ánh mắt hắn quét qua quét lại trên người Hoàng Phủ Dật, muốn tìm ra một chút khuyết điểm, sau đó phát hiện chính mình thất bại . . . . . .
Kết luận này làm hắn vô cùng tức giận, cuối cùng cưỡng ép lấy ra một điểm, nam nhân kia không biết bay! (Min: người ta có khinh công mà, chỉ không bay bằng cánh thôi =]])
Cứ quyết như thế đi, tóm lại là hắn tốt hơn nam nhân kia!
Dỗ Đóa Đóa ngủ xong, Hoàng Phủ Dật nhẹ nhàng ra khỏi cửa.
Cẩn thận ở lại xà nhà ngây người hơn nửa ngày, Mộ Dung mới nhảy xuống, nhìn Đóa Đóa đang ngủ say.
"Không cho ngươi ngủ!"
Hắn không cao hứng chọc chọc má Đóa Đóa, "Tiểu ngu ngốc, dậy đi!"
Đóa Đóa mở ra ngửa con mắt. . . . . .
A a a. . . . . . Lõa nam! Lõa nam lúc nãy!
Sao vừa thức dậy một lần lại bắt đầu mộng xuân nữa rồi!
Ô ô ô, nàng không muốn sống nữa!
Hoàng Phủ Dật cũng không phát hiện ra trên xà nhà có một hơi thở “nào đó”.
Nhan Đóa Đóa ngọt ngào như mật dựa vào lòng hắn ngủ, nhưng lập tức cảm thấy có cái gì đó không đúng cho lắm?
Nhưng mà chưa nghỉ ra đáp án thì nàng đã cảm thấy mình sắp ngủ mất rồi.
Trong lúc mơ mơ màng màng cọ cọ trong lòng hắn, nàng chuẩn bị. . . . . .
Hả?
Cọ cọ lần nữa! Không đúng không đúng, lại tiếp tục cọ cọ!
Cuối cùng Đóa Đóa cũng đối mặt với hiện thực, mở mắt ra, đập vào mắt chính là một bờ ngực cường tráng trần trụi.
Ô ô. . . . . . Dông bão à, không cần phải tới mãnh liệt như thế chứ!
"Sao ngươi lại không mặc quần áo?" Khụ, "Không mặc áo!"
“Vội đuổi đến đây, không kịp mặc thêm quần áo.”
Hoàng Phủ Dật cười ôm chặt nàng, không cho nàng thoát khỏi lồng ngực mình, “Tiểu Đóa Đóa, sao bây giờ mới phát hiện?”
". . . . . . Bởi vì ta là người tâm vô tạp niệm nha."
Nói ra đáp án 囧 như thế, Đóa Đóa tự rơi lệ thay cho mình, thật mất mặt a!
Hoàng Phủ Dật cười to hôn nàng một chút, “Đóa Đóa, đừng thẹn thùng.”
Ô ô, sao có thể không thẹn thùng a! "Ngươi mặc lại quần áo đi!"
Đóa Đóa mang cái chăn đưa cho hắn, "Quần áo không chỉnh tề. . . . . . thế này, còn thành thể thống gì a!"
Hoàng Phủ Dật lại cười to, "Được rồi, ta bao lại mình cẩn thận lắm rồi, chỉ cho một mình nàng xem thôi."
Ô ô, hiểu trong lòng là được rồi, không cần bày tỏ rõ ra thế a!
Mộ Dung ở trên xà nhà nghe thấy thì dựng mày quắc mắt.
Cái gì mà chỉ cho một mình nàng xem chứ, hắn cũng thấy rồi nha!
Ánh mắt hắn quét qua quét lại trên người Hoàng Phủ Dật, muốn tìm ra một chút khuyết điểm, sau đó phát hiện chính mình thất bại . . . . . .
Kết luận này làm hắn vô cùng tức giận, cuối cùng cưỡng ép lấy ra một điểm, nam nhân kia không biết bay! (Min: người ta có khinh công mà, chỉ không bay bằng cánh thôi =]])
Cứ quyết như thế đi, tóm lại là hắn tốt hơn nam nhân kia!
Dỗ Đóa Đóa ngủ xong, Hoàng Phủ Dật nhẹ nhàng ra khỏi cửa.
Cẩn thận ở lại xà nhà ngây người hơn nửa ngày, Mộ Dung mới nhảy xuống, nhìn Đóa Đóa đang ngủ say.
"Không cho ngươi ngủ!"
Hắn không cao hứng chọc chọc má Đóa Đóa, "Tiểu ngu ngốc, dậy đi!"
Đóa Đóa mở ra ngửa con mắt. . . . . .
A a a. . . . . . Lõa nam! Lõa nam lúc nãy!
Sao vừa thức dậy một lần lại bắt đầu mộng xuân nữa rồi!
Ô ô ô, nàng không muốn sống nữa!
/308
|