Thế là lại hôn. . . . . .
Phá điểu trên bàn tức giận nhìn một màn này, hai người này rốt cuộc là cãi nhau hay thân thiết đây?
Cãi nhau thì chuyên nghiệp một chút!
Chỉ là nó ngay cả sức lên tiếng ngăn cản cũng không có, dứt khoát nhắm mắt lại.
Hừ, nhắm mắt làm ngơ! Chờ hắn khôi phục sức rồi nói sau!
Mặc dù Đóa Đóa kiên quyết không thừa nhận, nhưng hai người đã xem như làm lành.
Vốn thôi, đều là xuất phát từ hảo ý, cho dù nói dối cũng là thiện ý, trong lòng hai người đều chứa đối phương, cũng không nháo được lâu lắm.
Bất quá tối ngày đó, Đóa Đóa vô cùng buồn bực nằm trên giường.
Sao nàng lại bị Hoàng Phủ Dật ăn gắt gao chứ, thật vất vả xuất tường một lần, tìm được gian phu lại là lão công mình. . . . . .
"Buồn bực a. . . . . ."
Đóa Đóa giấu đầu vào gối, Ô ô, đừng ép nàng, bằng không nàng thật sự tìm một gian phu!
Đương nhiên, là gian phu giả. . . . . . Ô ô.
————
Sáng sớm hôm sau, Hoàng Phủ Hạo lại đến.
Bất quá lần này hắn không phải tìm Đóa Đóa, mà là hật hiếm thấy có chính sự tìm ngũ đệ mình luôn không lưu ý.
Hoàng Phủ Hạo cầm chén trà nhỏ, "Là ngươi làm?"
Tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu hắn chắc chắn, như là đã chứng minh được ý nghĩ của mình.
Hoàng Phủ Dật cười cười, " Ý tứ ca là?"
"Giả vờ bệnh."
Hoàng Phủ Hạo nhìn hắn từ trên xuống dưới, "Thì ra bệnh của ngươi đã sớm tốt rồi, mấy năm nay đều giả vờ, ngươi đã có thể giả ốm, đương nhiên cũng có thể giả vờ ôn hòa không có dã tâm.
Hoàng Phủ Dật lạnh nhạt cười, "Ta vốn không có dã tâm."
Câu này là nói thật.
Vị trí thái tử, thậm chí là ngôi vị hoàng đế tương lai, hắn đều không đặt trong mắt, nhưng thù nhiều năm như thế, hắn không thể không báo.
"Ta có dã tâm," Hoàng Phủ Hạo không chút che giấu dã tâm muốn có ngôi vị hoàng đế của mình, "Cho nên hiện chúng ta là địch thủ."
Hoàng Phủ Dật cười cười, đối với câu tuyên chiến này từ chối cho ý kiến.
Hoàng Phủ Hạo uống ngụm trà, nhướng mi nhìn ngũ đệ hiện tại hắn đoán không ra này.
"Ta không nằm trong kế hoạch thanh lí lần này của ngươi, thật khiến ta thấy ngoài ý muốn."
Lục hoàng tử "bị bệnh" thì hắn thật ra không cảm thấy gì, nhưng ngay sau đó tam hoàng tử rơi đài thì hắn liền ý thức được không bình thường.
Phá điểu trên bàn tức giận nhìn một màn này, hai người này rốt cuộc là cãi nhau hay thân thiết đây?
Cãi nhau thì chuyên nghiệp một chút!
Chỉ là nó ngay cả sức lên tiếng ngăn cản cũng không có, dứt khoát nhắm mắt lại.
Hừ, nhắm mắt làm ngơ! Chờ hắn khôi phục sức rồi nói sau!
Mặc dù Đóa Đóa kiên quyết không thừa nhận, nhưng hai người đã xem như làm lành.
Vốn thôi, đều là xuất phát từ hảo ý, cho dù nói dối cũng là thiện ý, trong lòng hai người đều chứa đối phương, cũng không nháo được lâu lắm.
Bất quá tối ngày đó, Đóa Đóa vô cùng buồn bực nằm trên giường.
Sao nàng lại bị Hoàng Phủ Dật ăn gắt gao chứ, thật vất vả xuất tường một lần, tìm được gian phu lại là lão công mình. . . . . .
"Buồn bực a. . . . . ."
Đóa Đóa giấu đầu vào gối, Ô ô, đừng ép nàng, bằng không nàng thật sự tìm một gian phu!
Đương nhiên, là gian phu giả. . . . . . Ô ô.
————
Sáng sớm hôm sau, Hoàng Phủ Hạo lại đến.
Bất quá lần này hắn không phải tìm Đóa Đóa, mà là hật hiếm thấy có chính sự tìm ngũ đệ mình luôn không lưu ý.
Hoàng Phủ Hạo cầm chén trà nhỏ, "Là ngươi làm?"
Tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu hắn chắc chắn, như là đã chứng minh được ý nghĩ của mình.
Hoàng Phủ Dật cười cười, " Ý tứ ca là?"
"Giả vờ bệnh."
Hoàng Phủ Hạo nhìn hắn từ trên xuống dưới, "Thì ra bệnh của ngươi đã sớm tốt rồi, mấy năm nay đều giả vờ, ngươi đã có thể giả ốm, đương nhiên cũng có thể giả vờ ôn hòa không có dã tâm.
Hoàng Phủ Dật lạnh nhạt cười, "Ta vốn không có dã tâm."
Câu này là nói thật.
Vị trí thái tử, thậm chí là ngôi vị hoàng đế tương lai, hắn đều không đặt trong mắt, nhưng thù nhiều năm như thế, hắn không thể không báo.
"Ta có dã tâm," Hoàng Phủ Hạo không chút che giấu dã tâm muốn có ngôi vị hoàng đế của mình, "Cho nên hiện chúng ta là địch thủ."
Hoàng Phủ Dật cười cười, đối với câu tuyên chiến này từ chối cho ý kiến.
Hoàng Phủ Hạo uống ngụm trà, nhướng mi nhìn ngũ đệ hiện tại hắn đoán không ra này.
"Ta không nằm trong kế hoạch thanh lí lần này của ngươi, thật khiến ta thấy ngoài ý muốn."
Lục hoàng tử "bị bệnh" thì hắn thật ra không cảm thấy gì, nhưng ngay sau đó tam hoàng tử rơi đài thì hắn liền ý thức được không bình thường.
/308
|