Ở phía xa xuất hiện một những chấm đen nhỏ, trong nháy mắt, bọn họ đã đuổi kịp tới trước mặt, vây quanh Mộ Dung cùng Đóa Đóa.
Tốc độ này. . . . . . là đám sát thủ của Thiểm Linh sao?
“Cuối cùng cũng đợi được ngươi xuất hiện rồi, Mộ Dung!”
Mỗi người trong đám sát thủ đều hưng phấn, chưa hoàn thành nhiệm vụ Nhiếp Chính Vương bọn họ căn dặn, bọn họ cũng không dám trở về, liền luôn ở ngoài Vũ Linh quốc chờ đợi.
Mấy lần trước Mộ Dung trở về đều vô cùng cẩn thận, làm bọn họ không phát hiện, nhưng lần này một tiếng rống lớn với Đóa Đóa, đã làm bại lộ hành tung.
Nhìn thấy Đóa Đóa, nhóm sát thủ đều rất kinh ngạc, lại còn có người đẹp hơn nữ hoàng của bọn họ. . . . . .
Nhưng ngay sau đó, bọn họ đều biến sắc, khiếp sợ giống như bị sét đánh trúng.
Liếc mắt nhìn nhau một cái, bọn họ thế mà đánh cũng không đánh, hoả tốc rời khỏi.
Mộ Dung đã bày ra trạng thái chiến đấu cũng ngây ngẩn cả người.
Đám sát thủ của Thiểm Linh quốc nghe nói đều là Nhiếp Chính Vương tự tay tuyển chọn huấn luyện, cũng không phải là đám người nhát gan sợ chiến đấu, nhưng hôm nay sao vậy?
Bởi vì tiếng huýt sáo của Mộ Dung, đội hộ vệ của Vũ Linh quốc đều đuổi kịp tới đây, đến cả Tiểu Bụi và Cửu Vương gia đã mang Hoàng Phủ Dật bay xuống gần đến nơi cũng nhanh chóng trở về giúp đỡ.
“Chuyện gì vậy?” Tiểu Bụi nhìn Đóa Đóa và Mộ Dung từ trên xuống dưới, không mất một cọng tóc.
“Lại chạm phải đám sát thủ của Thiểm Linh quốc, nhưng bọn họ lại không động thủ, đột nhiên bỏ chạy rồi.” Đóa Đóa cảm thấy rất khó tin mà giải thích.
“Chạy rồi?” Mọi người đều cảm thấy như mình đang nghe Nghìn lẻ một đêm vậy.
Mộ Dung nghiêng đầu nhìn Đóa Đóa, “Vừa rồi sau khi bọn họ nhìn thấy Đóa Đóa xong lại đột nhiên bỏ chạy.”
Đóa Đóa sờ sờ mặt mình, có chút vô tội nhìn Hoàng Phủ Dật, có phải thẩm mỹ của trên trời và nhân gian khác nhau hay không. . . . . .
Nhìn ra tâm tư của nàng, Hoàng Phủ Dật bật cười, “Khuôn mặt này của nàng bất kể ở đâu cũng đều là đẹp nhất.”
Hắc hắc. . . . . . khụ, cười nhỏ chút. Đóa Đóa cười cười.
Hai người bọn họ liền như chỗ không người mà liếc mắt đưa tình, Mộ Dung nổi giận, dùng ánh mắt ý bảo Tiểu Bụi hất Hoàng Phủ Dật xuống.
Ầy, cũng không phải thật sự làm hắn ngã xuống, chẳng qua chỉ làm hắn chao đảo một chút, làm rối kiểu tóc của hắn là được rồi, tóm lại phải làm giảm hình tượng của hắn trong lòng Đóa Đóa.
Tiểu Bụi không nói gì quay sang chỗ khác, Mộ Dung thật sự là hết thuốc chữa rồi!
Tốc độ này. . . . . . là đám sát thủ của Thiểm Linh sao?
“Cuối cùng cũng đợi được ngươi xuất hiện rồi, Mộ Dung!”
Mỗi người trong đám sát thủ đều hưng phấn, chưa hoàn thành nhiệm vụ Nhiếp Chính Vương bọn họ căn dặn, bọn họ cũng không dám trở về, liền luôn ở ngoài Vũ Linh quốc chờ đợi.
Mấy lần trước Mộ Dung trở về đều vô cùng cẩn thận, làm bọn họ không phát hiện, nhưng lần này một tiếng rống lớn với Đóa Đóa, đã làm bại lộ hành tung.
Nhìn thấy Đóa Đóa, nhóm sát thủ đều rất kinh ngạc, lại còn có người đẹp hơn nữ hoàng của bọn họ. . . . . .
Nhưng ngay sau đó, bọn họ đều biến sắc, khiếp sợ giống như bị sét đánh trúng.
Liếc mắt nhìn nhau một cái, bọn họ thế mà đánh cũng không đánh, hoả tốc rời khỏi.
Mộ Dung đã bày ra trạng thái chiến đấu cũng ngây ngẩn cả người.
Đám sát thủ của Thiểm Linh quốc nghe nói đều là Nhiếp Chính Vương tự tay tuyển chọn huấn luyện, cũng không phải là đám người nhát gan sợ chiến đấu, nhưng hôm nay sao vậy?
Bởi vì tiếng huýt sáo của Mộ Dung, đội hộ vệ của Vũ Linh quốc đều đuổi kịp tới đây, đến cả Tiểu Bụi và Cửu Vương gia đã mang Hoàng Phủ Dật bay xuống gần đến nơi cũng nhanh chóng trở về giúp đỡ.
“Chuyện gì vậy?” Tiểu Bụi nhìn Đóa Đóa và Mộ Dung từ trên xuống dưới, không mất một cọng tóc.
“Lại chạm phải đám sát thủ của Thiểm Linh quốc, nhưng bọn họ lại không động thủ, đột nhiên bỏ chạy rồi.” Đóa Đóa cảm thấy rất khó tin mà giải thích.
“Chạy rồi?” Mọi người đều cảm thấy như mình đang nghe Nghìn lẻ một đêm vậy.
Mộ Dung nghiêng đầu nhìn Đóa Đóa, “Vừa rồi sau khi bọn họ nhìn thấy Đóa Đóa xong lại đột nhiên bỏ chạy.”
Đóa Đóa sờ sờ mặt mình, có chút vô tội nhìn Hoàng Phủ Dật, có phải thẩm mỹ của trên trời và nhân gian khác nhau hay không. . . . . .
Nhìn ra tâm tư của nàng, Hoàng Phủ Dật bật cười, “Khuôn mặt này của nàng bất kể ở đâu cũng đều là đẹp nhất.”
Hắc hắc. . . . . . khụ, cười nhỏ chút. Đóa Đóa cười cười.
Hai người bọn họ liền như chỗ không người mà liếc mắt đưa tình, Mộ Dung nổi giận, dùng ánh mắt ý bảo Tiểu Bụi hất Hoàng Phủ Dật xuống.
Ầy, cũng không phải thật sự làm hắn ngã xuống, chẳng qua chỉ làm hắn chao đảo một chút, làm rối kiểu tóc của hắn là được rồi, tóm lại phải làm giảm hình tượng của hắn trong lòng Đóa Đóa.
Tiểu Bụi không nói gì quay sang chỗ khác, Mộ Dung thật sự là hết thuốc chữa rồi!
/308
|