“Hoàng Phủ Dật là Thái tử tốt nha, người chuyên hiếp đáp dân chúng, cướp đoạt mồ hôi nước mắt người ta thành nghiện như Mạc Lương Ngôn, hẳn phải có tác phong của nhà giàu mới nổi chứ, nên có giường vàng, góc giường còn khảm vài viên dạ minh châu mới đúng a.”
Đang nói dở thì có mấy người cầm hộp đi vào, “Chủ tử, đây là dạ minh châu mới đổi cho người”.
“. . . . . .” Đóa Đóa và Cửu Vương gia đều run rẩy khóe miệng.
Tuy không phải giường vàng, nhưng mà dạ minh châu lại đổi mới mỗi ngày cơ. . . . . .
“Quả nhiên là tác phong của nhà giàu mới nổi a.” Đóa Đóa cảm thán.
Gân xanh ở thái dương kịch liệt nhảy lên, khuôn mặt mỹ nhân của Mạc Lương Ngôn âm trầm như diêm vương nhập thân, vọt ra từ sau bình phong.
“Ngươi không thể bóp chết ta, bằng không thân thể Vân Tri Hiểu sẽ bị thương!” Đóa Đóa vội vàng tuyên bố.
Đôi mắt âm lệ quét qua Đóa Đóa rồi rơi xuống thuộc hạ của mình, “Chuẩn bị xong chưa?”
“Dạ, chỉ chờ thời gian tới.”
Cười một cái, Mạc Lương Ngôn quay người ra khỏi cửa, cũng chẳng thèm so đo thêm với Đóa Đóa.
Để dạ minh châu cẩn thận tại một chỗ, đám thuộc hạ kia cũng ra ngoài, chặt chẽ khóa cửa lại, bên ngoài còn truyền ra một loạt tiếng xột xoạt của kim loại.
Hắn đi rồi?
Đóa Đóa dùng ánh mắt hỏi Cửu Vương gia?
Mắt chim ghé ra khe cửa nhìn nửa ngày, lúc sau lên tiếng, “Đi rồi, thuộc hạ của hắn cũng đi luôn, có điều hình như cửa có gì đó, ta ra ngoài xem”.
Bay đến nóc nhà, Cửu Vương gia dang cánh đẩy mái ngói ra, lúc sau nhăn lại mi. . . . . . mi của chim.
“Sao thế?” Đóa Đóa ở dưới tuy không thấy vẻ mặt hắn nhưng thấy hắn rất lâu không lên tiếng, nhất định là có chuyện gì đó.
“Ở ngoài cửa, giống như có gì đó bao lấy, hình như lưới, hơn nữa có lẽ là có độc.”
“Nha. . . . . .”
Azzz, chẳng trách Mạc Lương Ngôn chả thèm để thủ vệ lại mà cứ thế bước đi, thì ra đã chuẩn bị tốt, căn bản không sợ nàng chạy.
Ánh sáng trắng lóe lên, Cửu Vương gia biến nhỏ lại cỡ trứng chim cút, thuận lời chui ra ngoài từ mắt lưới, lúc sau lại trở về.
“Ngươi quay về Vũ Linh quốc phải mất bao lâu?”
“Nhanh nhất cũng phải một nén nhang mới có thể quay lại.”
“Ừ, vậy ngươi đi báo tin đi, Mạc Lương Ngôn sẽ không về nhanh như thế, hơn nữa hắn ta cũng sẽ không tổn thương ta.”
Đang nói dở thì có mấy người cầm hộp đi vào, “Chủ tử, đây là dạ minh châu mới đổi cho người”.
“. . . . . .” Đóa Đóa và Cửu Vương gia đều run rẩy khóe miệng.
Tuy không phải giường vàng, nhưng mà dạ minh châu lại đổi mới mỗi ngày cơ. . . . . .
“Quả nhiên là tác phong của nhà giàu mới nổi a.” Đóa Đóa cảm thán.
Gân xanh ở thái dương kịch liệt nhảy lên, khuôn mặt mỹ nhân của Mạc Lương Ngôn âm trầm như diêm vương nhập thân, vọt ra từ sau bình phong.
“Ngươi không thể bóp chết ta, bằng không thân thể Vân Tri Hiểu sẽ bị thương!” Đóa Đóa vội vàng tuyên bố.
Đôi mắt âm lệ quét qua Đóa Đóa rồi rơi xuống thuộc hạ của mình, “Chuẩn bị xong chưa?”
“Dạ, chỉ chờ thời gian tới.”
Cười một cái, Mạc Lương Ngôn quay người ra khỏi cửa, cũng chẳng thèm so đo thêm với Đóa Đóa.
Để dạ minh châu cẩn thận tại một chỗ, đám thuộc hạ kia cũng ra ngoài, chặt chẽ khóa cửa lại, bên ngoài còn truyền ra một loạt tiếng xột xoạt của kim loại.
Hắn đi rồi?
Đóa Đóa dùng ánh mắt hỏi Cửu Vương gia?
Mắt chim ghé ra khe cửa nhìn nửa ngày, lúc sau lên tiếng, “Đi rồi, thuộc hạ của hắn cũng đi luôn, có điều hình như cửa có gì đó, ta ra ngoài xem”.
Bay đến nóc nhà, Cửu Vương gia dang cánh đẩy mái ngói ra, lúc sau nhăn lại mi. . . . . . mi của chim.
“Sao thế?” Đóa Đóa ở dưới tuy không thấy vẻ mặt hắn nhưng thấy hắn rất lâu không lên tiếng, nhất định là có chuyện gì đó.
“Ở ngoài cửa, giống như có gì đó bao lấy, hình như lưới, hơn nữa có lẽ là có độc.”
“Nha. . . . . .”
Azzz, chẳng trách Mạc Lương Ngôn chả thèm để thủ vệ lại mà cứ thế bước đi, thì ra đã chuẩn bị tốt, căn bản không sợ nàng chạy.
Ánh sáng trắng lóe lên, Cửu Vương gia biến nhỏ lại cỡ trứng chim cút, thuận lời chui ra ngoài từ mắt lưới, lúc sau lại trở về.
“Ngươi quay về Vũ Linh quốc phải mất bao lâu?”
“Nhanh nhất cũng phải một nén nhang mới có thể quay lại.”
“Ừ, vậy ngươi đi báo tin đi, Mạc Lương Ngôn sẽ không về nhanh như thế, hơn nữa hắn ta cũng sẽ không tổn thương ta.”
/308
|