"Khanh khách khanh khách. . . . . ." Đóa Đóa nghe thấy một loạt tiếng động kì lạ.
Quay đầy nhìn về phía âm thanh phát ra, nàng phát hiện một tiểu thái giám nhìn rất quen ngã trên mặt đất.
Người trong Đông cung nhiều vô cùng, thời gian nàng ở đây lại không nhiều, cho nên không nhớ nổi tên mọi người.
Cho nên nàng đi qua hỏi, “Ngươi là ai? Nằm ở đây làm gì?”
Tiểu thái giám tên là Tiểu Đỗ Tử, vốn cũng là đến đây xem náo nhiệt, nhưng bởi vì rất sợ ma quỷ, ban nãy sợ tới mức trực tiếp hôn mê bất tỉnh, bây giờ vừa mới tỉnh dậy, mới bắt đầu bò ra ngoài.
Âm thanh kì quái mà Đóa Đóa vừa mới nghe thấy, chính là tiếng răng hắn va vào nhau lập cập.
Hắn vốn đã sợ hãi, bây giờ Đóa Đóa lại mang theo khuôn mặt xanh xanh mờ nhạt tiến đến, làm cho hắn sợ đến mức miệng sắp sùi bọt mép.
"Đại gia, người tha cho tiểu nhân đi!" Hắn nước mắt nước mũi đầy mặt.
". . . . . ." Đóa Đóa buồn bực.
Đã giảm béo thành công rồi, hiện giờ người ta vừa thấy liền biết nàng là nữ nhân, làm sao còn gọi nàng là đại gia?
Đóa Đóa buồn bực, đôi lông mày liền nhăn lại, tiểu thái giám run rẩy càng lợi hại, “Đại, đại gia. . . . . ."
Đây là muốn ăn thịt hắn? !
Ý thức muốn sống làm cho thắt lưng hắn không mỏi, chân không mềm, bước đi cũng có sức lực, giống như vừa được bồi bổ can xi, hắn đột nhiên bò dậy, quay đầu chạy như điên.
"Đằng trước. . . . . ." Đóa Đóa muốn lên tiếng nhắc nhở hắn một chút.
"Không thể ăn ta!" Nghe thấy tiếng của Đóa Đóa, hắn chạy càng nhanh hơn, sau đó ——
"Ầm" một tiếng đâm đầu vào một cái cây rất lớn.
“Ta chỉ là muốn nhắc ngươi đằng trước có cây a. . . . . ." Đóa Đóa lại đi qua, muốn xem hắn có cần gọi thái y xem qua một chút hay không.
Thấy quỷ mặt xanh lại bước đến, tiểu thái giám bất chấp việc trước mắt mình giờ toàn là sao bay, nhảy dựng lên chạy ra ngoài, vài giây sau liền biến mất khỏi tầm mắt của Đóa Đóa.
Đóa Đóa vô cùng nghi hoặc, "Đã quá nửa đêm, hắn còn đi qua đi lại làm cái gì a. . . . . ."
Bị tiểu thái giám làm phiền như vậy, nàng đã có chút tinh thần, liền rửa sạch mặt nạ đắp trên mặt, lại phủ một lớp màu đen lên, quay về giường đi ngủ.
Tiểu thái giám chạy thẳng một mạch về trong sân nơi ở riêng của thái giám Đông cung, sau khi trở về, hắn trông thấy ở cửa viện đông nghìn nghịt vô số người.
Hơn nữa không chỉ có người của Đông cung, rất nhiều thị vệ và thái giám của các cung khác cũng đến đây.
"Tiểu Đỗ Tử!" Tất cả mọi người đều kinh hỉ nhìn hắn, "Chúng ta còn tưởng ngươi đã bị ăn!"
Quay đầy nhìn về phía âm thanh phát ra, nàng phát hiện một tiểu thái giám nhìn rất quen ngã trên mặt đất.
Người trong Đông cung nhiều vô cùng, thời gian nàng ở đây lại không nhiều, cho nên không nhớ nổi tên mọi người.
Cho nên nàng đi qua hỏi, “Ngươi là ai? Nằm ở đây làm gì?”
Tiểu thái giám tên là Tiểu Đỗ Tử, vốn cũng là đến đây xem náo nhiệt, nhưng bởi vì rất sợ ma quỷ, ban nãy sợ tới mức trực tiếp hôn mê bất tỉnh, bây giờ vừa mới tỉnh dậy, mới bắt đầu bò ra ngoài.
Âm thanh kì quái mà Đóa Đóa vừa mới nghe thấy, chính là tiếng răng hắn va vào nhau lập cập.
Hắn vốn đã sợ hãi, bây giờ Đóa Đóa lại mang theo khuôn mặt xanh xanh mờ nhạt tiến đến, làm cho hắn sợ đến mức miệng sắp sùi bọt mép.
"Đại gia, người tha cho tiểu nhân đi!" Hắn nước mắt nước mũi đầy mặt.
". . . . . ." Đóa Đóa buồn bực.
Đã giảm béo thành công rồi, hiện giờ người ta vừa thấy liền biết nàng là nữ nhân, làm sao còn gọi nàng là đại gia?
Đóa Đóa buồn bực, đôi lông mày liền nhăn lại, tiểu thái giám run rẩy càng lợi hại, “Đại, đại gia. . . . . ."
Đây là muốn ăn thịt hắn? !
Ý thức muốn sống làm cho thắt lưng hắn không mỏi, chân không mềm, bước đi cũng có sức lực, giống như vừa được bồi bổ can xi, hắn đột nhiên bò dậy, quay đầu chạy như điên.
"Đằng trước. . . . . ." Đóa Đóa muốn lên tiếng nhắc nhở hắn một chút.
"Không thể ăn ta!" Nghe thấy tiếng của Đóa Đóa, hắn chạy càng nhanh hơn, sau đó ——
"Ầm" một tiếng đâm đầu vào một cái cây rất lớn.
“Ta chỉ là muốn nhắc ngươi đằng trước có cây a. . . . . ." Đóa Đóa lại đi qua, muốn xem hắn có cần gọi thái y xem qua một chút hay không.
Thấy quỷ mặt xanh lại bước đến, tiểu thái giám bất chấp việc trước mắt mình giờ toàn là sao bay, nhảy dựng lên chạy ra ngoài, vài giây sau liền biến mất khỏi tầm mắt của Đóa Đóa.
Đóa Đóa vô cùng nghi hoặc, "Đã quá nửa đêm, hắn còn đi qua đi lại làm cái gì a. . . . . ."
Bị tiểu thái giám làm phiền như vậy, nàng đã có chút tinh thần, liền rửa sạch mặt nạ đắp trên mặt, lại phủ một lớp màu đen lên, quay về giường đi ngủ.
Tiểu thái giám chạy thẳng một mạch về trong sân nơi ở riêng của thái giám Đông cung, sau khi trở về, hắn trông thấy ở cửa viện đông nghìn nghịt vô số người.
Hơn nữa không chỉ có người của Đông cung, rất nhiều thị vệ và thái giám của các cung khác cũng đến đây.
"Tiểu Đỗ Tử!" Tất cả mọi người đều kinh hỉ nhìn hắn, "Chúng ta còn tưởng ngươi đã bị ăn!"
/308
|