Rốt cuộc là đi đâu? Lục Già lái xe, Từ Gia Tu ngồi kế bên tài xế chỉ đường, tự do lại thoải mái. Bỗng nhiên Lục Già biết nơi nào rồi, nhìn Từ Gia Tu cười một tiếng, đoạn đường phía sau cô không cần Từ Gia Tu chỉ đường nữa, cô vững vàng lái SUV đến bên cạnh Đông Giao Lâm Hồ, sau đó ngừng lại.
Tất cả trước mắt, rất đẹp!
Ban đêm tĩnh lặng, toàn cảnh cửa sổ của tất cả căn nhà mở ra, bên ngoài hơi ẩm từ từ lan rộng vào buồng xe, trên đỉnh đầu là ánh sao ánh trăng sáng rỡ, ánh sáng của ngói lưu ly lộng lẫy, trong vắt, xa xa. Tiếng gió di chuyển, thổi lên mặt hồ Đông Lâm xuất hiệnnhững vằn nước nhàn nhạt, dầy đặc thưa thớt,trong bụi cỏ giống như còn có tiếng côn trùng và ếch nhái kêu vang, một cạn một sâutruyền đến.
Toàn bộ thế giới, chỉ có hai người.
Lục Già ngồi trên ghế lái mà trong lòng thì ngứa ngáy khó chịu, cô đứng dậy lộ ra nửa người trên mui xe, hít thật sâu không khí trong lành của đêm hè, sau đó cô xoay người lại đưa tay trước mặt Từ Gia Tu: “Nhanh, đứng lên với em.”
Từ Gia Tu vui vẻ nở nụ cười, anh cũng đứng lên cảm thụ không khí đêm muộn yên tĩnh và tiếng động lớn xôn xao với cô.
“Thích nơi này không?” Anh hỏi cô.
Lục Già khe khẽ gật đầu, thích.
Từ Gia Tu chỉ vào một mảnh đất nhỏ phía trước ánh đèn, nói với cô: “Sang năm nơi đó sẽ xây dựng một phòng triển lãm lớn nhất châu Á, bên cạnh đó là trung tâm trao đổi..... Thấy bên kia không? Sau này, chúng ta đến trung tâm thành phố thì đi lối bên kia.”
“Xe điện ngầm cũng ở bên đó?”
“Vâng” Từ Gia Tu chỉ hướng khác: “Bên này còn có thể xây một quảng trường lớn, cuộc sống của chúng ta sau này rất thuận lợi.”
Những lời mà Từ Gia Tu vừa nói, đó chính là bản kế hoạch của khu công nghệ cao đang xây dựng ở Đông Châu. Lục Già nghe rất vui vẻ, thật sự rất vui vẻ, không chỉ có bản kế hoạch của Đông Châu, mà còn có kế hoạch của anh và cô. Cô nhìn Từ Gia Tu hai giây, mở miệng: “Như vậy nơi này, chính là tương lai của công tyỐc Á.”
“Đúng thế.” Từ Gia Tu trả lời cô, đôi mắt tươi cười, vào giờ phút này anh chính là sẽ ** bàn bạc mơ ước lớn nhất của mình với cô, dưới bầu trời đầy sao, khi màn đêm bao phủ xuống hai người, Từ Gia Tu nói tiếp: “Công ty Ốc Á sẽ trở thành công trình kiến trúc mang tính công nghệ cao.”
Lục Già nằm sấp lên phía trước thành xe, đôi mắt cực kỳ sáng lung linh, cô nghĩ công ty Ốc Á không chỉ là mơ ước của Từ Gia Tu, mà đó là kế hoạch của anh. Cô cúi đầu nở nụ cười: “Từ Gia Tu, anh muốn xây căn nhà mấy tầng?”
Xây nhà...... Từ Gia Tu mỉm cười vui vẻ khi nghe bạn gái hỏi, anh nói cho cô biết, diện tích cao ốc chiếm khoảng bao nhiêu hec-ta, diện tích của căn nhà bao nhiêu, độ cao của căn nhà thế nào.
Về phần rốt cuộc là lầu mấy, Từ Gia Tu nói: “Lầu 58.”
Hôm nay Diệp Ngang Dương có hỏi anh khi còn bé mơ ước cái gì, công ty của mình có tính hay không? Giống như Diệp Ngang Dương muốn mở công ty bán đồ chơi thì tốt biết bao nhiêu. Nhưng tại sao người sống không có lý tưởng và mục tiêu, thành lập Ốc Á là bởi vì sinh mạng có hạn mà nhãn hiệu thì bất hủ. Đã từng, anh thật sự rất muốn đưa hai chữ Ốc Á lên nơi cao hơn, cũng như bây giờ, Từ Gia Tu mỉm cười ngắm nhìn cô gái bên cạnh.
Anh cũng chẳng gấp gáp với khát vọng thành công như vậy, ngược lại anh muốn làm một số việc có ý ngĩa thuộc về anh và cô hơn. Anh cũng không biết định nghĩa của bốn chữ “Đàn ông thành công” và hai chữ “Thành công” là như thế nào nữa.
“Tầng 58.....” Lục Già cười hì hì, nhất định sẽ rất cao, còn cao hơn so với cao ốc Khoa Vũ. Cô càng nói càng khoa trương: “Không đủ, em muốn tầng 88!”
Tâm tình Từ Gia Tu nhẹ nhõm, phối hợp với cô: “Vậy thì tầng 88.”
Ước mơ lúc nhỏ của Từ Gia Tu là mở công ty, Lục Già suy nghĩ một chút, từ nhỏ cô đã có một suy nghĩ Thiên Biến Vạn Hóa không đúng tính cách của cô, từ nhỏ đến lớn cô luôn là một cô bé ưu tú, cô và một số người từng có rất nhiều lý tưởng to lớn, lúc học ** Stan thì cô muốn làm nhà khoa học; sau khi biết sự tích Nightingale, cô lại muốn trở thành thiên sứ Bạch Y...... Lý tưởng như vậy hoàn toàn là “Nghĩ đến vĩ đại, bị chết rất nhanh”, đầu của cô cũng không có cơ hội giống như Newton bị quả táo nện vào, trước kia cô thích chơi đùa đóng vai y tá, ngay từ lúc đó ngày từng ngày sau khi lớn lên cô cảm cảm thấy mình rất ngây thơ. Cô còn ** mơ ướclàm chủ quầy bán xiên thịt dê và quầy bán đồ lặt vặt, mơ ước lại biến thành mở một cửa hàng đồng thời có thể ăn thịt dê xỏ xâu nướng ở phố hàng rong. Chỉ tiếc bài tập càng ngày càng nhiều, mơ ước càng ngày càng xa, đột nhiên có một ngày cô thông suốt, sau khi lớn lên cô gả cho Ma Thuật Sư không phải cái gì cũng giải quyết sao?
Nhưng khi cô thật sự trưởng thành, cô biết Ma Thuật Sư đều là gạt người, những mơ ước đó được cô ghi chép lại thành quyển nhật ký làm kỷ niệm, cuối cùng thì cô đã hiểu mơ ước chỉ là mây trôi mà thôi, gắng sức hướng tới mục tiêu thăng chức tăng lương mới là một ước mơ thật sự......
May mắn dường nào. Cô không có tìm được Ma Thuật Sư, nhưngmà cô có Từ Gia Tu.
Từ Gia Tu hỏi cô có muốn xuống xe xem một chút hay không, Lục Già không chút do dự nói: “Được.”
Xuống xe, thì Từ Gia Tu chủ động cõng bạn gái, một là Lục Già mang giày xăng-̣đanđi trong bụi cỏ không dễ, hai là anh cố ý hù dọa cô: “Có thể sẽ có rắn.”
Lục Già lập tức ngoan ngoãn đi nằm sấp trên lưng của bạn trai, không quên hỏi một câu: “Từ Gia Tu,không phải anh sợ rắn sao?”
“Không sợ.” Anh trả lời, bởi vì anh biết rõ không có, trên đời này nỗi sợ hãi không phải ở bên ngoài, mà đó là tưởng tượng và sợ hãi trong nội tâm.
Đêm nay, có một loại trầm trầm dịu dàng.
Lục Già nằm sấp trên lưng Từ Gia Tu, không biết tại sao mình lại khóc. Kế hoạch tốt đẹp trước mặt chính là hoàn cảnh khó khăn của là Ốc Á, Từ Gia Tu không có nói với cô một câu nào, anh cố ý giấu giếm không để cho cô biết, nhưng cô vẫn biết, nhiều khách hàng lớn của Ốc Á đã bị đoạt, đoàn đội chủ lực bị phá hư, thậm chí đột nhiên ngân hàng hủy bỏ hợp đồng cho vay để mua đất......
——
Đất ở Đông Giao Lâm Hồ, Ốc Á vẫn mua lại nó. Bộ dáng Từ Gia Tu thanh cao lịch sự, tính tình không nhanh không chậm, thật sự làm đến sự tình không chút do dự can đảm đấu tranh và quyết đoán.
Diệp Ngang Dương nhận xét Từ Gia Tu như thế này: “Bình thường..., Từ nhỏ đến lớn Từ bại hoại muốn gì được nấy, chỉ có những thứ anh không muốn, mới không quan tâm.” Mỗi người gây dựng sự nghiệp có cơ sở và điều kiện của bản thân không giống nhau, Từ Gia Tu là người có thể chịu đựng nguy hiểm và áp lực lớn hơn so với người bình thường gây dựng sự nghiệp.
Từ khi thành lập Ốc Á phát triển đến bây giờ, quen nếp thuận buồm xui gió, bây giờ đã xuất hiện tiếng tăm không hay, đã có nhiều lời đồn nhảm rồi. Trong đó có vài lời không cho Lục Già biết, ví như Ốc Á đắc tội với công ty lớn mới lâm vào nguy cơ.
Lục Già vùi đầu vào công việc, mỗi ngày Tiểu Đạt muốn nói chuyện với cô rồi lại thôi, không nói bất kỳ ý kiến gì. Sau khi, cô với Từ Gia Tu làm xong thủ tục mua đất, cô và anh liên hệ với ngân hàng, rồi đưa anh ra sân bay...... Sau đó đưa anh lên máy bay.
Khi Ốc Á cần Từ Gia Tu trấn giữ nhất, thế nhưng anh lại không có mặt ở đây một thời gian.
“Thật sự không muốn đi nước ngoài chơi mấy ngày với anh sao?” Trong sân bay, Từ Gia Tu hỏi cô, giọng nói nhẹ nhàng.
“Không cần, em không muốn đi du lịch như thế, em không cần lấy lý do này mà đi du lịch.....” Lục Già nói, thật ra cô không biết mình lựa chọn ở lại Ốc Á có thể giúp anh được bao nhiêu, nhưng cô vẫn quyết định ở lại Ốc Á. Những ngày này, có rất nhiều tin nhảm nói về Ốc Á, nếu như cô và Từ Gia Tu rời đi, bọn họ còn tưởng rằng cô và anh chạy trốnđấy.
Lời người đáng sợ, gần đây bên ngoài cố ý tung ra tin nhảmỐc Á lâm vào khủng hoảng kinh doanh, cũng chịu ảnh hưởng rất lớn, khiến lòng người bàng hoàng.
Lục Già nói tiếp: “Đợi qua hết thời gian khó khăn này, anh còn phải thực hiện lời hứa đưa em đi du lịch đấy, em vẫn nhớ.”
“Được, nhất định thực hiện.” Từ Gia Tu cười lên, sau đó đi tới trước mặt cô, nhẹ nhàng hôn cô một cái.
Hôn dịu dàng như vậy, hốc mắt Lục Già thiếu chút nữa đỏ.
Đến giờ kiểm an rồi, Từ Gia Tu ôm cô, an ủi nói: “Lục Già, không cần phải lo lắng quá, không phải em đã nói tin tưởng anh rồi sao?”
Ừ, cô tin tưởng anh. Lục Già cũng ôm chặteo Từ Gia Tu: “Em không muốn xa anh.”
“Không lâu đâu......” Từ Gia Tu nhìn cô, lại nói thêm một câu: “Lục Già, ngoại trừ tin tưởng anh, em cũng nên tin tưởng bản thân mình, tin tưởng Ốc Á, cho dù mấy ngày nay nghe được chuyện gì.”
“Ừ.” Cô rất tin tưởng. Lục Già ngẩng đầu lên, đột nhiên nói: “Từ Gia Tu, em chưa có nói với anh, em vẫn rất yêu thích anh, em hối hận nhất một chuyện, chính là từ bỏ anh sau kỳ thi tốt nghiệp trung học.” Ngày hôm qua anh hỏi cô một giả thuyết, nếu như Từ Gia Tu từ Ivory Tower rớt xuống, cô có thể buông tay anh hay không. Cô trả lời “tại sao cô phải buông tay của anh”, cô chỉ sợ Từ Gia Tu sẽ buông tay của cô mà thôi.
“Lúc em chưa nói thì anh không biết, chẳng qua bây giờ anh biết rồi.” Từ Gia Tu cười, nhíu chặt lông mi thon dài nháy một cái, anh ôm cô vào trong ngực lần nữa, cúi đầu nói với cô: “Lục Già, anh cũng vậy.”
Khi đó, nếu như anh sớm biết lúc đầu nhàn nhạt động lòng thì đời này anh sẽ nắm thật chặt, tại saolúc trước anh lại dễ dàng xem nhẹ cảm giác trong lòng như vậy.
Từ Gia Tu bay chuyến bay tám giờ ban đêm, Lục Già đi ra sân bay, chú Vươngtài xế của Ốc Á đang bên ngoài chờ cô, Từ Gia Tu sắp xếp như vậy, sợ cô xảy ra chuyện gì sao?
Chú Vương vốn là lái xe của nhà họ Từ, sau đó mới tới đây lái xe cho Ốc Á, chú Vương biết Từ Gia Tu nhiều năm. Ông vừa lái xe vừa nói đến những tin đồn không hay đối với Ốc Á gần đây, hết sức khinh thường: “Đó là bọn họ hoàn toàn không hiểu rõ tổng giám đốc Từ, tôi đối với tổng giám đốc Từ vàỐc Á rất có lòng tin, tôi còn chờ Ốc Á đưa ra thị trường, chờ tổng giám đốc Từ tăng lương cho tôi.”
Nghe được lời nói của chú Vương, tâm tình Lục Già tốt hơn nhiều, trong điện thoại di động có một cái tin nhắn, trước khi lên máy bay Từ Gia Tu gởi tới. Nội dung tin nhắn là vẻ mặt của một đầu heo, cùng với một câu nói: “Chờ anh trở về.”
Được, cô chờ anh trở về.
Phòng 913 của nhà trọ Thanh Niên có một tiểu gia hỏa vừa dọn đến, người bạn này được Từ Gia Tu đặc biệt ôm từ trong nhà đến cho cô. Rất nhiều năm rồi Lục Già không có nuôi mèo, vừa mới bắt đầu có chút nơm nớp lo sợ,nhưng khi nuôi được hai ngày mới phát hiện thật là một con méo nhỏ biết nghe lời, không hề có tật xấu nào của mèo hoang.
Con mèo nhỏ còn chưa có tên, nhiệm vụ này Từ Gia Tu giao lại cho cô.
Chẳng lẽ anh cảm thấy cô gọi mèo nhỏ này là tương đối lợi hại, về sau bảo bảo của anh và cô cũng để cô đặt tên hay sao. Lúc cô nói với Từ Gia Tu như vậy, đột nhiên Từ Gia Tu quay người sang: “Chuyện này không được.”
Hóa ra cô chỉ có thểđặt tên cho chú mèo nhỏ này mà thôi.
Mấy hạng mục Ốc Á tiếp tục tiến hành, phương diện kỹ thuật do Thuộc Dật Phong toàn quyền phụ trách. Bảng công khai thử nghiệm “Thập quang” phát hành rất thuận lợi, sau đó là bảng chính thức“Thập quang”, vì muốn đưa “Thập quang” ra thị trường sớm hơn dự tính nên Thuộc Dật Phong đãlàm thêm giờ liên tục, trong phòng thị trường Diệp Ngang Dương cũng tăng giờ làm việc nghiên cứu mở rộng phương án.
Mặt khác, mấy ngày nay ban đêm lúc làm thêm giờ đều được cung cấp bánh ngọt và cà phê nóng miễn phí. Đèn đuốc Ốc Á sáng choang, Từ Gia Tu trò chuyện qua video, Lục Già đang ăn bánh ngọt, đặt một xấp tài liệu đối diện với máy tính bảng của cô, bởi vì khóe miệng dính màu trắng bơ, Từ Gia Tu hỏi cơ: “Có người sinh nhật?”
Không phải, cô nói với Từ Gia Tu: “Cô gái làm ở cửa hàng tiện lợi đưa tới, nhưng mà lần này không phải đưa cho anh, mà là đưa cho anh Phong.”
Từ Gia tu cười lên, nói: “Thật là một chuyện tốt.”
“Công việc của anh ở bên đó thế nào?”
Từ Gia Tu: “Rất thuận lợi.”
Đúng lúc này, chuông điện thoại di động vang lên, Lục Già liếc nhìn màn hình điện thoại biểu hiện tên người gọi, là Tống Tuyển Hi. (www..)
...
Tất cả trước mắt, rất đẹp!
Ban đêm tĩnh lặng, toàn cảnh cửa sổ của tất cả căn nhà mở ra, bên ngoài hơi ẩm từ từ lan rộng vào buồng xe, trên đỉnh đầu là ánh sao ánh trăng sáng rỡ, ánh sáng của ngói lưu ly lộng lẫy, trong vắt, xa xa. Tiếng gió di chuyển, thổi lên mặt hồ Đông Lâm xuất hiệnnhững vằn nước nhàn nhạt, dầy đặc thưa thớt,trong bụi cỏ giống như còn có tiếng côn trùng và ếch nhái kêu vang, một cạn một sâutruyền đến.
Toàn bộ thế giới, chỉ có hai người.
Lục Già ngồi trên ghế lái mà trong lòng thì ngứa ngáy khó chịu, cô đứng dậy lộ ra nửa người trên mui xe, hít thật sâu không khí trong lành của đêm hè, sau đó cô xoay người lại đưa tay trước mặt Từ Gia Tu: “Nhanh, đứng lên với em.”
Từ Gia Tu vui vẻ nở nụ cười, anh cũng đứng lên cảm thụ không khí đêm muộn yên tĩnh và tiếng động lớn xôn xao với cô.
“Thích nơi này không?” Anh hỏi cô.
Lục Già khe khẽ gật đầu, thích.
Từ Gia Tu chỉ vào một mảnh đất nhỏ phía trước ánh đèn, nói với cô: “Sang năm nơi đó sẽ xây dựng một phòng triển lãm lớn nhất châu Á, bên cạnh đó là trung tâm trao đổi..... Thấy bên kia không? Sau này, chúng ta đến trung tâm thành phố thì đi lối bên kia.”
“Xe điện ngầm cũng ở bên đó?”
“Vâng” Từ Gia Tu chỉ hướng khác: “Bên này còn có thể xây một quảng trường lớn, cuộc sống của chúng ta sau này rất thuận lợi.”
Những lời mà Từ Gia Tu vừa nói, đó chính là bản kế hoạch của khu công nghệ cao đang xây dựng ở Đông Châu. Lục Già nghe rất vui vẻ, thật sự rất vui vẻ, không chỉ có bản kế hoạch của Đông Châu, mà còn có kế hoạch của anh và cô. Cô nhìn Từ Gia Tu hai giây, mở miệng: “Như vậy nơi này, chính là tương lai của công tyỐc Á.”
“Đúng thế.” Từ Gia Tu trả lời cô, đôi mắt tươi cười, vào giờ phút này anh chính là sẽ ** bàn bạc mơ ước lớn nhất của mình với cô, dưới bầu trời đầy sao, khi màn đêm bao phủ xuống hai người, Từ Gia Tu nói tiếp: “Công ty Ốc Á sẽ trở thành công trình kiến trúc mang tính công nghệ cao.”
Lục Già nằm sấp lên phía trước thành xe, đôi mắt cực kỳ sáng lung linh, cô nghĩ công ty Ốc Á không chỉ là mơ ước của Từ Gia Tu, mà đó là kế hoạch của anh. Cô cúi đầu nở nụ cười: “Từ Gia Tu, anh muốn xây căn nhà mấy tầng?”
Xây nhà...... Từ Gia Tu mỉm cười vui vẻ khi nghe bạn gái hỏi, anh nói cho cô biết, diện tích cao ốc chiếm khoảng bao nhiêu hec-ta, diện tích của căn nhà bao nhiêu, độ cao của căn nhà thế nào.
Về phần rốt cuộc là lầu mấy, Từ Gia Tu nói: “Lầu 58.”
Hôm nay Diệp Ngang Dương có hỏi anh khi còn bé mơ ước cái gì, công ty của mình có tính hay không? Giống như Diệp Ngang Dương muốn mở công ty bán đồ chơi thì tốt biết bao nhiêu. Nhưng tại sao người sống không có lý tưởng và mục tiêu, thành lập Ốc Á là bởi vì sinh mạng có hạn mà nhãn hiệu thì bất hủ. Đã từng, anh thật sự rất muốn đưa hai chữ Ốc Á lên nơi cao hơn, cũng như bây giờ, Từ Gia Tu mỉm cười ngắm nhìn cô gái bên cạnh.
Anh cũng chẳng gấp gáp với khát vọng thành công như vậy, ngược lại anh muốn làm một số việc có ý ngĩa thuộc về anh và cô hơn. Anh cũng không biết định nghĩa của bốn chữ “Đàn ông thành công” và hai chữ “Thành công” là như thế nào nữa.
“Tầng 58.....” Lục Già cười hì hì, nhất định sẽ rất cao, còn cao hơn so với cao ốc Khoa Vũ. Cô càng nói càng khoa trương: “Không đủ, em muốn tầng 88!”
Tâm tình Từ Gia Tu nhẹ nhõm, phối hợp với cô: “Vậy thì tầng 88.”
Ước mơ lúc nhỏ của Từ Gia Tu là mở công ty, Lục Già suy nghĩ một chút, từ nhỏ cô đã có một suy nghĩ Thiên Biến Vạn Hóa không đúng tính cách của cô, từ nhỏ đến lớn cô luôn là một cô bé ưu tú, cô và một số người từng có rất nhiều lý tưởng to lớn, lúc học ** Stan thì cô muốn làm nhà khoa học; sau khi biết sự tích Nightingale, cô lại muốn trở thành thiên sứ Bạch Y...... Lý tưởng như vậy hoàn toàn là “Nghĩ đến vĩ đại, bị chết rất nhanh”, đầu của cô cũng không có cơ hội giống như Newton bị quả táo nện vào, trước kia cô thích chơi đùa đóng vai y tá, ngay từ lúc đó ngày từng ngày sau khi lớn lên cô cảm cảm thấy mình rất ngây thơ. Cô còn ** mơ ướclàm chủ quầy bán xiên thịt dê và quầy bán đồ lặt vặt, mơ ước lại biến thành mở một cửa hàng đồng thời có thể ăn thịt dê xỏ xâu nướng ở phố hàng rong. Chỉ tiếc bài tập càng ngày càng nhiều, mơ ước càng ngày càng xa, đột nhiên có một ngày cô thông suốt, sau khi lớn lên cô gả cho Ma Thuật Sư không phải cái gì cũng giải quyết sao?
Nhưng khi cô thật sự trưởng thành, cô biết Ma Thuật Sư đều là gạt người, những mơ ước đó được cô ghi chép lại thành quyển nhật ký làm kỷ niệm, cuối cùng thì cô đã hiểu mơ ước chỉ là mây trôi mà thôi, gắng sức hướng tới mục tiêu thăng chức tăng lương mới là một ước mơ thật sự......
May mắn dường nào. Cô không có tìm được Ma Thuật Sư, nhưngmà cô có Từ Gia Tu.
Từ Gia Tu hỏi cô có muốn xuống xe xem một chút hay không, Lục Già không chút do dự nói: “Được.”
Xuống xe, thì Từ Gia Tu chủ động cõng bạn gái, một là Lục Già mang giày xăng-̣đanđi trong bụi cỏ không dễ, hai là anh cố ý hù dọa cô: “Có thể sẽ có rắn.”
Lục Già lập tức ngoan ngoãn đi nằm sấp trên lưng của bạn trai, không quên hỏi một câu: “Từ Gia Tu,không phải anh sợ rắn sao?”
“Không sợ.” Anh trả lời, bởi vì anh biết rõ không có, trên đời này nỗi sợ hãi không phải ở bên ngoài, mà đó là tưởng tượng và sợ hãi trong nội tâm.
Đêm nay, có một loại trầm trầm dịu dàng.
Lục Già nằm sấp trên lưng Từ Gia Tu, không biết tại sao mình lại khóc. Kế hoạch tốt đẹp trước mặt chính là hoàn cảnh khó khăn của là Ốc Á, Từ Gia Tu không có nói với cô một câu nào, anh cố ý giấu giếm không để cho cô biết, nhưng cô vẫn biết, nhiều khách hàng lớn của Ốc Á đã bị đoạt, đoàn đội chủ lực bị phá hư, thậm chí đột nhiên ngân hàng hủy bỏ hợp đồng cho vay để mua đất......
——
Đất ở Đông Giao Lâm Hồ, Ốc Á vẫn mua lại nó. Bộ dáng Từ Gia Tu thanh cao lịch sự, tính tình không nhanh không chậm, thật sự làm đến sự tình không chút do dự can đảm đấu tranh và quyết đoán.
Diệp Ngang Dương nhận xét Từ Gia Tu như thế này: “Bình thường..., Từ nhỏ đến lớn Từ bại hoại muốn gì được nấy, chỉ có những thứ anh không muốn, mới không quan tâm.” Mỗi người gây dựng sự nghiệp có cơ sở và điều kiện của bản thân không giống nhau, Từ Gia Tu là người có thể chịu đựng nguy hiểm và áp lực lớn hơn so với người bình thường gây dựng sự nghiệp.
Từ khi thành lập Ốc Á phát triển đến bây giờ, quen nếp thuận buồm xui gió, bây giờ đã xuất hiện tiếng tăm không hay, đã có nhiều lời đồn nhảm rồi. Trong đó có vài lời không cho Lục Già biết, ví như Ốc Á đắc tội với công ty lớn mới lâm vào nguy cơ.
Lục Già vùi đầu vào công việc, mỗi ngày Tiểu Đạt muốn nói chuyện với cô rồi lại thôi, không nói bất kỳ ý kiến gì. Sau khi, cô với Từ Gia Tu làm xong thủ tục mua đất, cô và anh liên hệ với ngân hàng, rồi đưa anh ra sân bay...... Sau đó đưa anh lên máy bay.
Khi Ốc Á cần Từ Gia Tu trấn giữ nhất, thế nhưng anh lại không có mặt ở đây một thời gian.
“Thật sự không muốn đi nước ngoài chơi mấy ngày với anh sao?” Trong sân bay, Từ Gia Tu hỏi cô, giọng nói nhẹ nhàng.
“Không cần, em không muốn đi du lịch như thế, em không cần lấy lý do này mà đi du lịch.....” Lục Già nói, thật ra cô không biết mình lựa chọn ở lại Ốc Á có thể giúp anh được bao nhiêu, nhưng cô vẫn quyết định ở lại Ốc Á. Những ngày này, có rất nhiều tin nhảm nói về Ốc Á, nếu như cô và Từ Gia Tu rời đi, bọn họ còn tưởng rằng cô và anh chạy trốnđấy.
Lời người đáng sợ, gần đây bên ngoài cố ý tung ra tin nhảmỐc Á lâm vào khủng hoảng kinh doanh, cũng chịu ảnh hưởng rất lớn, khiến lòng người bàng hoàng.
Lục Già nói tiếp: “Đợi qua hết thời gian khó khăn này, anh còn phải thực hiện lời hứa đưa em đi du lịch đấy, em vẫn nhớ.”
“Được, nhất định thực hiện.” Từ Gia Tu cười lên, sau đó đi tới trước mặt cô, nhẹ nhàng hôn cô một cái.
Hôn dịu dàng như vậy, hốc mắt Lục Già thiếu chút nữa đỏ.
Đến giờ kiểm an rồi, Từ Gia Tu ôm cô, an ủi nói: “Lục Già, không cần phải lo lắng quá, không phải em đã nói tin tưởng anh rồi sao?”
Ừ, cô tin tưởng anh. Lục Già cũng ôm chặteo Từ Gia Tu: “Em không muốn xa anh.”
“Không lâu đâu......” Từ Gia Tu nhìn cô, lại nói thêm một câu: “Lục Già, ngoại trừ tin tưởng anh, em cũng nên tin tưởng bản thân mình, tin tưởng Ốc Á, cho dù mấy ngày nay nghe được chuyện gì.”
“Ừ.” Cô rất tin tưởng. Lục Già ngẩng đầu lên, đột nhiên nói: “Từ Gia Tu, em chưa có nói với anh, em vẫn rất yêu thích anh, em hối hận nhất một chuyện, chính là từ bỏ anh sau kỳ thi tốt nghiệp trung học.” Ngày hôm qua anh hỏi cô một giả thuyết, nếu như Từ Gia Tu từ Ivory Tower rớt xuống, cô có thể buông tay anh hay không. Cô trả lời “tại sao cô phải buông tay của anh”, cô chỉ sợ Từ Gia Tu sẽ buông tay của cô mà thôi.
“Lúc em chưa nói thì anh không biết, chẳng qua bây giờ anh biết rồi.” Từ Gia Tu cười, nhíu chặt lông mi thon dài nháy một cái, anh ôm cô vào trong ngực lần nữa, cúi đầu nói với cô: “Lục Già, anh cũng vậy.”
Khi đó, nếu như anh sớm biết lúc đầu nhàn nhạt động lòng thì đời này anh sẽ nắm thật chặt, tại saolúc trước anh lại dễ dàng xem nhẹ cảm giác trong lòng như vậy.
Từ Gia Tu bay chuyến bay tám giờ ban đêm, Lục Già đi ra sân bay, chú Vươngtài xế của Ốc Á đang bên ngoài chờ cô, Từ Gia Tu sắp xếp như vậy, sợ cô xảy ra chuyện gì sao?
Chú Vương vốn là lái xe của nhà họ Từ, sau đó mới tới đây lái xe cho Ốc Á, chú Vương biết Từ Gia Tu nhiều năm. Ông vừa lái xe vừa nói đến những tin đồn không hay đối với Ốc Á gần đây, hết sức khinh thường: “Đó là bọn họ hoàn toàn không hiểu rõ tổng giám đốc Từ, tôi đối với tổng giám đốc Từ vàỐc Á rất có lòng tin, tôi còn chờ Ốc Á đưa ra thị trường, chờ tổng giám đốc Từ tăng lương cho tôi.”
Nghe được lời nói của chú Vương, tâm tình Lục Già tốt hơn nhiều, trong điện thoại di động có một cái tin nhắn, trước khi lên máy bay Từ Gia Tu gởi tới. Nội dung tin nhắn là vẻ mặt của một đầu heo, cùng với một câu nói: “Chờ anh trở về.”
Được, cô chờ anh trở về.
Phòng 913 của nhà trọ Thanh Niên có một tiểu gia hỏa vừa dọn đến, người bạn này được Từ Gia Tu đặc biệt ôm từ trong nhà đến cho cô. Rất nhiều năm rồi Lục Già không có nuôi mèo, vừa mới bắt đầu có chút nơm nớp lo sợ,nhưng khi nuôi được hai ngày mới phát hiện thật là một con méo nhỏ biết nghe lời, không hề có tật xấu nào của mèo hoang.
Con mèo nhỏ còn chưa có tên, nhiệm vụ này Từ Gia Tu giao lại cho cô.
Chẳng lẽ anh cảm thấy cô gọi mèo nhỏ này là tương đối lợi hại, về sau bảo bảo của anh và cô cũng để cô đặt tên hay sao. Lúc cô nói với Từ Gia Tu như vậy, đột nhiên Từ Gia Tu quay người sang: “Chuyện này không được.”
Hóa ra cô chỉ có thểđặt tên cho chú mèo nhỏ này mà thôi.
Mấy hạng mục Ốc Á tiếp tục tiến hành, phương diện kỹ thuật do Thuộc Dật Phong toàn quyền phụ trách. Bảng công khai thử nghiệm “Thập quang” phát hành rất thuận lợi, sau đó là bảng chính thức“Thập quang”, vì muốn đưa “Thập quang” ra thị trường sớm hơn dự tính nên Thuộc Dật Phong đãlàm thêm giờ liên tục, trong phòng thị trường Diệp Ngang Dương cũng tăng giờ làm việc nghiên cứu mở rộng phương án.
Mặt khác, mấy ngày nay ban đêm lúc làm thêm giờ đều được cung cấp bánh ngọt và cà phê nóng miễn phí. Đèn đuốc Ốc Á sáng choang, Từ Gia Tu trò chuyện qua video, Lục Già đang ăn bánh ngọt, đặt một xấp tài liệu đối diện với máy tính bảng của cô, bởi vì khóe miệng dính màu trắng bơ, Từ Gia Tu hỏi cơ: “Có người sinh nhật?”
Không phải, cô nói với Từ Gia Tu: “Cô gái làm ở cửa hàng tiện lợi đưa tới, nhưng mà lần này không phải đưa cho anh, mà là đưa cho anh Phong.”
Từ Gia tu cười lên, nói: “Thật là một chuyện tốt.”
“Công việc của anh ở bên đó thế nào?”
Từ Gia Tu: “Rất thuận lợi.”
Đúng lúc này, chuông điện thoại di động vang lên, Lục Già liếc nhìn màn hình điện thoại biểu hiện tên người gọi, là Tống Tuyển Hi. (www..)
...
/62
|