Nữ sinh kia nghe xong dường như đã nắm bắt được điểm sơ hở nào đó liền đắc chí hô to lên, ẩn ý chế nhạo cũng rất rõ ràng, "Ồ, là mồ côi à, mồ côi thì thật đúng là rắc rối lớn đấy"
Sau khi, mọi người xung quanh nghe được câu nói đó lại bắt đầu bàn tán.
Tùy Ức vẻ mặt không thay đổi quay người bước ra, ai ngờ người sau lưng lại nói lớn hơn.
"Là mồ côi à, cha cậu đã mất hay là ly hôn?”
"Mồ côi còn tàm tạm, hay là con riêng của gia đình nào đó mới không tiện nói ra, nghe đồn tiêu chuẩn của Tiêu Tử Uyên rất cao, thì ra phẩm vị của anh ta lại như thế này.”
Nghe đến đó, Tùy Ức bỗng nhiên cảm thấy tức giận, dường như bị người ta đâm một cây gai vào trong lòng, cố gắng trấn áp bản thân nhưng làm thế nào cũng không giảm xuống được, cuối cùng xoay người nhìn sang bên cạnh, ánh mắt trở nên sắc bén.
Lúc này, vẻ mặt dịu dàng của Tùy Ức đã không còn, mà trở nên sắc nhọn hiếm thấy, cô lạnh lùng nhìn qua cô gái kia một cái, đè nặng thanh âm thong thả hỏi lại một câu, “Mồ côi thì thế nào?”
Cô gái kia hoảng sợ, cô không nghĩ rằng một cô gái dịu dàng, ôn nhu như vậy mà trên người lại toát ra khí thế áp đảo thế, nhìn ánh mắt uy hiếp của Tùy Ức làm cô bắt đầu căng thẳng, "Không. . . . . . Không như thế nào cả."
Tùy Ức nhìn chằm chằm vào cô gái kia, "Cha tớ còn sống rất khoẻ mạnh, tớ hi vọng ông ấy khỏe mạnh bình an suốt đời, cậu không biết có thể trực tiếp hỏi tớ, nhưng đừng nguyền rủa ông ấy.”
Cho dù cô không thích Tùy Cảnh Nghiêu, thậm chí cả cuộc đời này không muốn gặp lại ông, nhưng khi cô nghe thấy hai chữ “Đã mất” thì lại cảm thấy hoảng sợ.
"Còn nữa, cậu không cần nhắc tới Tiêu Tử Uyên." Đáy mắt Tùy Ức lại trở nên rất lạnh lẽo, cô gái vừa rồi rất đắc chí cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn cô nữa cô mới chậm chạp nói tiếp lần này sắc mặt hòa hoãn hơn rất nhiều, “Tớ có thế nào cũng là chuyện của tớ, cậu đừng lôi anh ấy vào.”
"Tiêu sư huynh. . . . . ." Cô gái bên cạnh mấy người ánh mắt bỗng nhiên dời về phía sau lưng Tùy Ức, trên mặt xấu hổ khúm lúm kêu lên.
Tùy Ức vừa quay đầu lại đã thấy Tiêu Tử Uyên đang đứng cách cửa vài bước chân, cả người tỏa ra hơi thở rét lạnh.
Ánh mắt anh nheo mắt lại tỏ ra rất cương quyết, khuôn mặt vỗn dĩ góc cạnh rõ ràng rất tuấn tú nhưng giờ phút này đường nét lại trở nên sắc bén, trong ánh mắt lạnh băng, đồng thời khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, cho thấy sự ẩn ý ngạo mạn.
Tùy Ức khẽ nhíu mày, khí thế bức người như vậy là tức giận thật? Từ nhỏ anh đã lớn lên trong gia đình như thế, tuy là "chúng tinh phủng nguyệt" (= sao sáng vây quanh mặt trăng) nhưng cũng không thiếu những người nhìn mặt để nói chuyện nên có lẽ đầu tiên khi lên lớp học là phải biết giấu vui buồn, phải biết rõ giấu tài, biết rõ là phải giấu nội tâm của mình như thế nào cho nên mới thành ông cụ non tính tình thâm trầm. Ngày thường khí thế này lúc nào cũng giấy trong lòng, không dễ dàng lộ ra, nhưng hôm nay... Bởi vì cô gái kia mạo phạm anh hay là vì mạo phạm cô ấy?
Tiêu Tử Uyên bước nhanh qua, lạnh nhạt hỏi cô gái kia, “Cô vừa nói gì , tôi nghe không rõ, cô nói lại lần nữa xem.”
Một câu hỏi gần như vô hại như vậy, nhưng lại làm cho những người không rõ ngọn nguồn sống lưng tê dại, ánh mắt phát sáng
Ngày bình thường, Tiêu Tử Uyên mặc dù trên mặt luôn mỉm cười nhàn nhạt, cử chỉ không giận mà uy, vốn dĩ đã không ai dám trêu chọc anh, huống chi bây giờ anh hình như đang nổi giận.
Lâm Thần vẫn như trước đứng ở chỗ đó quay sang người bên cạnh hừ lạnh nói, “Cậu ấy bình thường cười không nhiều? những người động đến cậu ấy, chẳng lẽ bọn họ không biết rằng Tiêu Tử Uyên cười thì nhìn rất đáng yêu nhưng nụ cười đó đôi khi cũng chính là nụ cười trừng phạt quyết đoán, vô cùng tàn nhẫn của Tiêu Tử Uyên?"
Bọn họ hôm nay đến để nhận bằng tối nghiệp và bằng học vị, không nghĩ sẽ gặp một màn như thế này.
Ôn Thiếu Khanh nhớ lại lúc còn nhỏ không biết chính bản thân bị người phúc hắc như Tiêu Tử Uyên ức hiếp một thời gian dài, sau đó mỉm cười, rất vui sướng khi người người khác gặp họa, “Hiếm khi được nhìn thấy cậu ấy gở bỏ bộ mặt lạnh nhạt hàng ngày, tớ phải nhìn lâu thêm một chút mới được.”
Cô gái kia nhìn sang bên cạnh một cái dường như là đang tìm người đồng minh, nhưng những người vừa rồi đứng về phía cô bây giờ tất cả đều cúi đầu không dám ngẩng lên, mặt cô đỏ lên nhỏ giọng trả lời, "Không. . . . . . chưa nói gì cả. . . . . ."
Tiêu Tử Uyên mặt không thay đổi nhìn nữ sinh kia, một lúc sau mới mở miệng, nói ra từng chữ thật chậm, nhưng rất mạnh mẽ, “Nếu chưa nói gì cả, vậy sau này cũng không được nói. Tôi không muốn nghe lại.”
"Xin lỗi, Tiêu sư huynh. . . . . ."
Giọng nói của Tiêu Tử Uyên bỗng nhiên trầm xuống, “Người cô cần xin lỗi không phải là tôi, cô có thể nói tôi, vì tôi thật sự không để ý, nhưng mà cô không nên nói cô ấy”
Tùy Ức nghe đến câu đó bỗng ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Tử Uyên, âm thanh của anh không chỉ trầm xuống, mà hình như khóe miệng cũng mím chặt lại.
Cô không muốn nhìn thấy ai đứng trước mặt cô nói xấu anh, cho dù là một câu cũng không thể tha thứ, nhưng anh lại nói với mọi người, anh không quan tâm, chỉ chuyên tâm bảo vệ cô.
Ban đầu, cô chưa xác định được là Tiêu Tử Uyên vì sao tức giận, sợ chính mình suy nghĩ nhiều, như vậy thì ngược lại chính cô lại không xứng với tấm lòng của anh.
Cô gái kia mặc dù mặt không tình nguyện nhưng khi cảm nhận được áp lực của Tiêu Tử Uyên mang đến, chần chừ một lúc lâu cuối cùng nói ra lời xin lỗi, “Tùy Ức, xin lỗi.”
Lúc này, Tiêu Tử Uyên có lẽ cuối cùng cũng vừa lòng, nắm lấy tay Tùy Ức quay người đi ra ngoài, Tùy Ức muốn giãy tay ra, nhưng càng giãy thì lại cảm thấy lực trên cánh tay càng lúc càng lớn.
Những người trong phòng một thân mồ hôi lạnh, mãi đến khi hai người ra khỏi văn phòng mới thở phào nhẹ nhõm.
Dụ Thiên Hạ lúc đầu cùng Tiêu Tử Uyên bước vào phòng bây giờ sững sờ đứng đó.
Có người không phục, bước đến trước mặt Dụ Thiên Hạ, "Lúc đầu cũng đâu có thừa nhận với người khác, Dụ sư tỷ nói có đúng không? Như vậy mà cô ta còn cùng tỷ trành giành Tiêu sư huynh, không biết lượng sức mình rồi!”
Dụ Thiên Hạ lạnh lùng liếc mắt nhìn nữ sinh kia một cái, "Nếu như cô nghĩ có thể lợi dụng tôi để đạt được mục đích nào đó của cô, vậy thì cô tìm sai người rồi. Tôi thích Tiêu Tử Uyên, và đúng là tôi đã thua Tùy Ức, tôi thua khâm phục khẩu phục, nhưng sẽ không bao giờ nghĩ cách làm hại cô ấy. Cô nếu gọi tôi một tiếng sư tỷ, thì người sư tỷ này khuyên cô một câu tận đáy lòng, việc nhà của người khác bớt can thiệp vào, đối với cô không có gì tốt cả.”
Nói xong để lại một ánh mắt kinh ngạc rồi xoay người bước đi.
Lâm Thần và Ôn Thiếu Khanh liếc mắt nhìn nhau, đưa tay lên sờ cằm trên mặt làm vẻ bội phục.
Lâm Thần thong thả mở miệng, "Những người phụ nữ như thế này cần gì phải lo không có người thích?"
Ôn Thiếu Khanh cố tình lạnh mặt làm cậu ta nghẹn giọng, cười cười nhìn Lâm Thần, “Vậy cậu theo đuổi đi”
Lâm Thần đen mặt quay đầu lại nhìn Ôn Thiếu Khanh, vẻ mặt u oán nói thầm, "Tên họ Ôn độc miệng! ai mà nói cậu ta ôn thuận Như Ngọc ta nhất định sẽ gõ cho người đó tỉnh ra!”
Ra khỏi câu lạc bộ, ở một góc tối giữa cầu thang, Tiêu Tử Uyên buông tay Tùy Ức ra, cúi đầu nhìn cô. Lúc nãy anh tỏ ra rất bình tĩnh không hề nhíu mày, thế nhưng lúc này trong lòng anh tràn đầy lo lắng.
Kỳ thật thì giữa góc cầu thang này rất tối, anh cũng không nhìn rõ được thứ gì cả, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở lẫn nhau, hô hấp của cô ấy bình tĩnh ổn định, anh mới cảm thấy khó khăn. Nếu là những cô gái khác gặp phải chuyện như thế này có lẽ đã khóc từ lâu, nhưng cô không khóc cũng không gây ồn ào, nếu không phải là anh tình cờ đến đó gặp cô chắc chắn một câu cô cũng sẽ không nói.
Tiêu Tử Uyên do dự một lúc lâu mới mở miệng, giọng nói trầm ổn nhưng lại rất mạnh mẽ, "Em không cần để ý bọn họ nói cái gì .”
Tùy Ức cắn môi, giọng nói vẫn bình thản như cũ, "Tiêu sư huynh, mấy cô ấy cũng không nói gì sai, em đúng là mồ côi.”
Tiêu Tử Uyên nhẹ nhàng đưa tay lên rất muốn ôm cô vào lòng, nhưng sau cùng đành từ bỏ, cánh tay lần nữa buông xuống bên người.
Trong bóng tối, Tùy Ức nghe được Tiêu Tử Uyên hình như đang thở dài, giọng nói lành lạnh trầm lắng vang lên, “Anh biết. A Ức, đó không phải là lỗi của em.”
Tùy Ức toàn thân cứng đờ, đáy lòng dường như có một dòng nước ấm chảy qua, không kềm được ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Tử Uyên.
Nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên có một người trịnh trọng nói với Tùy Ức, đó không phải lỗi của em.
Trước đó rất lâu, cô đã từng suy nghĩ nếu như cô là một đứa con trai, có phải tất cả mọi chuyện sẽ không xảy ra? Mẹ sẽ không phải chịu nhiều khổ cực như vậy, cô cũng sẽ có cha, có ông nội bà nội. Tất cả mọi việc bây giờ sẽ khác?
Con ngươi đen láy của cô sáng ngời giống như là được ngâm trong hồ nước trong suốt, long lanh nước mắt nhìn anh, Tiêu Tử Uyên cuối cùng vẫn không nhịn nổi, đưa tay ra đem người trước mặt ôm vào trong lòng, cô ấy làm sao có thể gầy đến như vậy, gầy đến nỗi làm cho anh đau lòng. Cô ấy là kiên cường mạnh mẽ như thế đấy, kiên cường mạnh mẽ đến mức làm cho anh đau lòng. Bỗng nhiên anh có cảm giác xót xa ân hận, tại sao ông trời không cho anh quen biết cô sớm hơn vài năm, cô một thân một mình làm sao trải qua nhiều việc như vậy?
Hơi thở mát lạnh nam tính phả vào mặt, Tùy Ức theo bản năng giãy dụa, bàn tay nắm chặt áo bên hông anh muốn ngăn cản anh.
Tiêu Tử Uyên lại ôm cô chặt hơn nữa, nép đầu cô vào trong ngực anh, trong lòng đang nghĩ gì lập tức nói ra, “ A Ức, em hãy tin tưởng anh, anh sẽ bảo vệ em thật tốt, người khác sẽ không bao giờ làm em tổn thương được nữa.”
Tùy Ức sau khi nghe xong cứng người, rồi nắm thật chặt mảnh áo trên tay, chậm rãi dụi đầu vào trong ngực Tiêu Tử Uyên.
Lúc Tiêu Tử Uyên trở lại phòng ngủ, Lâm Thần bê máy vi tính chỉ vào lượng pin nhỏ bé còn lại của mình lên tiếng oán trách Tiêu Tử Uyên, "Rốt cuộc hôm qua cậu làm gì với nguồn điện, mà hôm nay nghe nói sửa một ngày cũng chưa sửa được.”
Tiêu Tử Uyên nhíu mày, "Bài đăng hôm qua vẫn đang hot à?”
Lâm Thần nổi cáu, "Đầu tiên là máy vi tính không có điện để dùng, sau đó chuyển qua dùng điện thoại, bây giờ cả điện thoại cũng hết pin, không có điện mà xạc, ai còn tâm tư đâu mà suy nghĩ đến việc bài đăng có hot hay không đây!”
Tiêu Tử Uyên hài lòng mỉm cười, "Ngày mai sẽ có điện. Tớ nhớ người quản lý diễn đàn cùng cậu có quan hệ không tệ, cậu đề nghị với cậu ta bài đăng trong diễn đàn rất lộn xộn, bài nào nên phân loại thì phân loại, nên xóa thì xóa. Nhớ để lại thông báo, ghi chú rõ là vì muốn tốt hơn cho việc quản lý diễn đàn,”
Buổi nói chuyện trước bị Tiêu Tử Uyên giáo huấn, chỉ vì việc xóa bài đăng mà trở thành người nổi tiếng.
Lâm Thần vẫn không rõ, "Cậu không phải nói là nếu xóa thì sẽ trở thành dấu đầu lòi đuôi sao?”
Tiêu Tử Uyên vừa thay quần áo vừa trả lời một cách thờ ơ, "Không còn hấp dẫn người xem thì còn ai chú ý nó có còn tồn tại hay không?”
Lâm Thần vẫn thắc mắc, "Nếu đã không còn ai quan tâm, vì sao lại phải xóa nó?"
Tiêu Tử Uyên dừng động tác lại, khẽ mỉm cười nhìn Lâm Thần qua gương, nụ cười ấm áp, nhưng mà trả lời lại không ôn nhu một như vậy nữa.
"Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc."
Lâm Thần nghe xong nheo mắt lại vẻ mặt khinh bỉ, "Phúc hắc, đúng là phúc hắc."
Một vài ngày sau, Tùy Cảnh Nghiêu cầm trong tay mấy tờ giấy thở dài, ngoài đau lòng còn có chút bất đắc dĩ, thật ra những năm này ông vẫn luôn quan tâm đến tình hình của hai mẹ con Tùy Ức, chỉ là không dám cho nó biết. Bây giờ, Tùy Ức tình nguyện bị người ta hắt nước bẩn vào mình cũng không muốn thừa ông là cha nó, người làm cha như ông cuối cùng có bao nhiêu thất bại?.
Tùy Cảnh Nghiêu suy nghĩ trước sau căn dặn thư ký, "Tối nay mời tổng giám đốc Tần ăn cơm, tìm lý do gì đó hợp lý để ông ấy dẫn con trai đi cùng."
Thư ký gật đầu đồng ý .
Tần tổng vẫn luôn hi vọng hợp tác với tập đoàn Tùy thị, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội, hiện tại Tùy Cảnh Nghiêu lại chủ động mời tiệc, cha con Tần gia vui mừng còn không kịp.
Tối hôm đó, Tùy Ức vô cùng miễn cưỡng đi cùng Tùy cảnh Nghiêu xuất hiện tại một khách sạn, vừa vào phòng đã nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Tần Minh lúc đầu vẻ mặt tươi cười bỗng nhiên cứng đờ, cứng ngắc đi theo cha ra tận cửa tiếp đón.
Cha của Tần Minh cũng đã từng gặp Tuyết Nguyệt, thấy một người đàn ông trung niên đi cùng một cô gái có hình dáng giống sinh viên rất xinh đẹp, tự nhiên nghĩ đến phương diện kia. Tần mình bị ảnh hưởng của bài đăng, vừa nhìn thấy hai người đã nghĩ ngay đến chuyện kia rồi.
Tùy Cảnh Nghiêu vừa nhìn đã nhận ra ngay suy nghĩ của hai người, đầu tiên là hào phóng giới thiệu, "Tổng giám Tần, đến đây giới thiệu một chút, đây là con gái tôi, Tùy Ức." ——
Sau khi, mọi người xung quanh nghe được câu nói đó lại bắt đầu bàn tán.
Tùy Ức vẻ mặt không thay đổi quay người bước ra, ai ngờ người sau lưng lại nói lớn hơn.
"Là mồ côi à, cha cậu đã mất hay là ly hôn?”
"Mồ côi còn tàm tạm, hay là con riêng của gia đình nào đó mới không tiện nói ra, nghe đồn tiêu chuẩn của Tiêu Tử Uyên rất cao, thì ra phẩm vị của anh ta lại như thế này.”
Nghe đến đó, Tùy Ức bỗng nhiên cảm thấy tức giận, dường như bị người ta đâm một cây gai vào trong lòng, cố gắng trấn áp bản thân nhưng làm thế nào cũng không giảm xuống được, cuối cùng xoay người nhìn sang bên cạnh, ánh mắt trở nên sắc bén.
Lúc này, vẻ mặt dịu dàng của Tùy Ức đã không còn, mà trở nên sắc nhọn hiếm thấy, cô lạnh lùng nhìn qua cô gái kia một cái, đè nặng thanh âm thong thả hỏi lại một câu, “Mồ côi thì thế nào?”
Cô gái kia hoảng sợ, cô không nghĩ rằng một cô gái dịu dàng, ôn nhu như vậy mà trên người lại toát ra khí thế áp đảo thế, nhìn ánh mắt uy hiếp của Tùy Ức làm cô bắt đầu căng thẳng, "Không. . . . . . Không như thế nào cả."
Tùy Ức nhìn chằm chằm vào cô gái kia, "Cha tớ còn sống rất khoẻ mạnh, tớ hi vọng ông ấy khỏe mạnh bình an suốt đời, cậu không biết có thể trực tiếp hỏi tớ, nhưng đừng nguyền rủa ông ấy.”
Cho dù cô không thích Tùy Cảnh Nghiêu, thậm chí cả cuộc đời này không muốn gặp lại ông, nhưng khi cô nghe thấy hai chữ “Đã mất” thì lại cảm thấy hoảng sợ.
"Còn nữa, cậu không cần nhắc tới Tiêu Tử Uyên." Đáy mắt Tùy Ức lại trở nên rất lạnh lẽo, cô gái vừa rồi rất đắc chí cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn cô nữa cô mới chậm chạp nói tiếp lần này sắc mặt hòa hoãn hơn rất nhiều, “Tớ có thế nào cũng là chuyện của tớ, cậu đừng lôi anh ấy vào.”
"Tiêu sư huynh. . . . . ." Cô gái bên cạnh mấy người ánh mắt bỗng nhiên dời về phía sau lưng Tùy Ức, trên mặt xấu hổ khúm lúm kêu lên.
Tùy Ức vừa quay đầu lại đã thấy Tiêu Tử Uyên đang đứng cách cửa vài bước chân, cả người tỏa ra hơi thở rét lạnh.
Ánh mắt anh nheo mắt lại tỏ ra rất cương quyết, khuôn mặt vỗn dĩ góc cạnh rõ ràng rất tuấn tú nhưng giờ phút này đường nét lại trở nên sắc bén, trong ánh mắt lạnh băng, đồng thời khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, cho thấy sự ẩn ý ngạo mạn.
Tùy Ức khẽ nhíu mày, khí thế bức người như vậy là tức giận thật? Từ nhỏ anh đã lớn lên trong gia đình như thế, tuy là "chúng tinh phủng nguyệt" (= sao sáng vây quanh mặt trăng) nhưng cũng không thiếu những người nhìn mặt để nói chuyện nên có lẽ đầu tiên khi lên lớp học là phải biết giấu vui buồn, phải biết rõ giấu tài, biết rõ là phải giấu nội tâm của mình như thế nào cho nên mới thành ông cụ non tính tình thâm trầm. Ngày thường khí thế này lúc nào cũng giấy trong lòng, không dễ dàng lộ ra, nhưng hôm nay... Bởi vì cô gái kia mạo phạm anh hay là vì mạo phạm cô ấy?
Tiêu Tử Uyên bước nhanh qua, lạnh nhạt hỏi cô gái kia, “Cô vừa nói gì , tôi nghe không rõ, cô nói lại lần nữa xem.”
Một câu hỏi gần như vô hại như vậy, nhưng lại làm cho những người không rõ ngọn nguồn sống lưng tê dại, ánh mắt phát sáng
Ngày bình thường, Tiêu Tử Uyên mặc dù trên mặt luôn mỉm cười nhàn nhạt, cử chỉ không giận mà uy, vốn dĩ đã không ai dám trêu chọc anh, huống chi bây giờ anh hình như đang nổi giận.
Lâm Thần vẫn như trước đứng ở chỗ đó quay sang người bên cạnh hừ lạnh nói, “Cậu ấy bình thường cười không nhiều? những người động đến cậu ấy, chẳng lẽ bọn họ không biết rằng Tiêu Tử Uyên cười thì nhìn rất đáng yêu nhưng nụ cười đó đôi khi cũng chính là nụ cười trừng phạt quyết đoán, vô cùng tàn nhẫn của Tiêu Tử Uyên?"
Bọn họ hôm nay đến để nhận bằng tối nghiệp và bằng học vị, không nghĩ sẽ gặp một màn như thế này.
Ôn Thiếu Khanh nhớ lại lúc còn nhỏ không biết chính bản thân bị người phúc hắc như Tiêu Tử Uyên ức hiếp một thời gian dài, sau đó mỉm cười, rất vui sướng khi người người khác gặp họa, “Hiếm khi được nhìn thấy cậu ấy gở bỏ bộ mặt lạnh nhạt hàng ngày, tớ phải nhìn lâu thêm một chút mới được.”
Cô gái kia nhìn sang bên cạnh một cái dường như là đang tìm người đồng minh, nhưng những người vừa rồi đứng về phía cô bây giờ tất cả đều cúi đầu không dám ngẩng lên, mặt cô đỏ lên nhỏ giọng trả lời, "Không. . . . . . chưa nói gì cả. . . . . ."
Tiêu Tử Uyên mặt không thay đổi nhìn nữ sinh kia, một lúc sau mới mở miệng, nói ra từng chữ thật chậm, nhưng rất mạnh mẽ, “Nếu chưa nói gì cả, vậy sau này cũng không được nói. Tôi không muốn nghe lại.”
"Xin lỗi, Tiêu sư huynh. . . . . ."
Giọng nói của Tiêu Tử Uyên bỗng nhiên trầm xuống, “Người cô cần xin lỗi không phải là tôi, cô có thể nói tôi, vì tôi thật sự không để ý, nhưng mà cô không nên nói cô ấy”
Tùy Ức nghe đến câu đó bỗng ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Tử Uyên, âm thanh của anh không chỉ trầm xuống, mà hình như khóe miệng cũng mím chặt lại.
Cô không muốn nhìn thấy ai đứng trước mặt cô nói xấu anh, cho dù là một câu cũng không thể tha thứ, nhưng anh lại nói với mọi người, anh không quan tâm, chỉ chuyên tâm bảo vệ cô.
Ban đầu, cô chưa xác định được là Tiêu Tử Uyên vì sao tức giận, sợ chính mình suy nghĩ nhiều, như vậy thì ngược lại chính cô lại không xứng với tấm lòng của anh.
Cô gái kia mặc dù mặt không tình nguyện nhưng khi cảm nhận được áp lực của Tiêu Tử Uyên mang đến, chần chừ một lúc lâu cuối cùng nói ra lời xin lỗi, “Tùy Ức, xin lỗi.”
Lúc này, Tiêu Tử Uyên có lẽ cuối cùng cũng vừa lòng, nắm lấy tay Tùy Ức quay người đi ra ngoài, Tùy Ức muốn giãy tay ra, nhưng càng giãy thì lại cảm thấy lực trên cánh tay càng lúc càng lớn.
Những người trong phòng một thân mồ hôi lạnh, mãi đến khi hai người ra khỏi văn phòng mới thở phào nhẹ nhõm.
Dụ Thiên Hạ lúc đầu cùng Tiêu Tử Uyên bước vào phòng bây giờ sững sờ đứng đó.
Có người không phục, bước đến trước mặt Dụ Thiên Hạ, "Lúc đầu cũng đâu có thừa nhận với người khác, Dụ sư tỷ nói có đúng không? Như vậy mà cô ta còn cùng tỷ trành giành Tiêu sư huynh, không biết lượng sức mình rồi!”
Dụ Thiên Hạ lạnh lùng liếc mắt nhìn nữ sinh kia một cái, "Nếu như cô nghĩ có thể lợi dụng tôi để đạt được mục đích nào đó của cô, vậy thì cô tìm sai người rồi. Tôi thích Tiêu Tử Uyên, và đúng là tôi đã thua Tùy Ức, tôi thua khâm phục khẩu phục, nhưng sẽ không bao giờ nghĩ cách làm hại cô ấy. Cô nếu gọi tôi một tiếng sư tỷ, thì người sư tỷ này khuyên cô một câu tận đáy lòng, việc nhà của người khác bớt can thiệp vào, đối với cô không có gì tốt cả.”
Nói xong để lại một ánh mắt kinh ngạc rồi xoay người bước đi.
Lâm Thần và Ôn Thiếu Khanh liếc mắt nhìn nhau, đưa tay lên sờ cằm trên mặt làm vẻ bội phục.
Lâm Thần thong thả mở miệng, "Những người phụ nữ như thế này cần gì phải lo không có người thích?"
Ôn Thiếu Khanh cố tình lạnh mặt làm cậu ta nghẹn giọng, cười cười nhìn Lâm Thần, “Vậy cậu theo đuổi đi”
Lâm Thần đen mặt quay đầu lại nhìn Ôn Thiếu Khanh, vẻ mặt u oán nói thầm, "Tên họ Ôn độc miệng! ai mà nói cậu ta ôn thuận Như Ngọc ta nhất định sẽ gõ cho người đó tỉnh ra!”
Ra khỏi câu lạc bộ, ở một góc tối giữa cầu thang, Tiêu Tử Uyên buông tay Tùy Ức ra, cúi đầu nhìn cô. Lúc nãy anh tỏ ra rất bình tĩnh không hề nhíu mày, thế nhưng lúc này trong lòng anh tràn đầy lo lắng.
Kỳ thật thì giữa góc cầu thang này rất tối, anh cũng không nhìn rõ được thứ gì cả, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở lẫn nhau, hô hấp của cô ấy bình tĩnh ổn định, anh mới cảm thấy khó khăn. Nếu là những cô gái khác gặp phải chuyện như thế này có lẽ đã khóc từ lâu, nhưng cô không khóc cũng không gây ồn ào, nếu không phải là anh tình cờ đến đó gặp cô chắc chắn một câu cô cũng sẽ không nói.
Tiêu Tử Uyên do dự một lúc lâu mới mở miệng, giọng nói trầm ổn nhưng lại rất mạnh mẽ, "Em không cần để ý bọn họ nói cái gì .”
Tùy Ức cắn môi, giọng nói vẫn bình thản như cũ, "Tiêu sư huynh, mấy cô ấy cũng không nói gì sai, em đúng là mồ côi.”
Tiêu Tử Uyên nhẹ nhàng đưa tay lên rất muốn ôm cô vào lòng, nhưng sau cùng đành từ bỏ, cánh tay lần nữa buông xuống bên người.
Trong bóng tối, Tùy Ức nghe được Tiêu Tử Uyên hình như đang thở dài, giọng nói lành lạnh trầm lắng vang lên, “Anh biết. A Ức, đó không phải là lỗi của em.”
Tùy Ức toàn thân cứng đờ, đáy lòng dường như có một dòng nước ấm chảy qua, không kềm được ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Tử Uyên.
Nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên có một người trịnh trọng nói với Tùy Ức, đó không phải lỗi của em.
Trước đó rất lâu, cô đã từng suy nghĩ nếu như cô là một đứa con trai, có phải tất cả mọi chuyện sẽ không xảy ra? Mẹ sẽ không phải chịu nhiều khổ cực như vậy, cô cũng sẽ có cha, có ông nội bà nội. Tất cả mọi việc bây giờ sẽ khác?
Con ngươi đen láy của cô sáng ngời giống như là được ngâm trong hồ nước trong suốt, long lanh nước mắt nhìn anh, Tiêu Tử Uyên cuối cùng vẫn không nhịn nổi, đưa tay ra đem người trước mặt ôm vào trong lòng, cô ấy làm sao có thể gầy đến như vậy, gầy đến nỗi làm cho anh đau lòng. Cô ấy là kiên cường mạnh mẽ như thế đấy, kiên cường mạnh mẽ đến mức làm cho anh đau lòng. Bỗng nhiên anh có cảm giác xót xa ân hận, tại sao ông trời không cho anh quen biết cô sớm hơn vài năm, cô một thân một mình làm sao trải qua nhiều việc như vậy?
Hơi thở mát lạnh nam tính phả vào mặt, Tùy Ức theo bản năng giãy dụa, bàn tay nắm chặt áo bên hông anh muốn ngăn cản anh.
Tiêu Tử Uyên lại ôm cô chặt hơn nữa, nép đầu cô vào trong ngực anh, trong lòng đang nghĩ gì lập tức nói ra, “ A Ức, em hãy tin tưởng anh, anh sẽ bảo vệ em thật tốt, người khác sẽ không bao giờ làm em tổn thương được nữa.”
Tùy Ức sau khi nghe xong cứng người, rồi nắm thật chặt mảnh áo trên tay, chậm rãi dụi đầu vào trong ngực Tiêu Tử Uyên.
Lúc Tiêu Tử Uyên trở lại phòng ngủ, Lâm Thần bê máy vi tính chỉ vào lượng pin nhỏ bé còn lại của mình lên tiếng oán trách Tiêu Tử Uyên, "Rốt cuộc hôm qua cậu làm gì với nguồn điện, mà hôm nay nghe nói sửa một ngày cũng chưa sửa được.”
Tiêu Tử Uyên nhíu mày, "Bài đăng hôm qua vẫn đang hot à?”
Lâm Thần nổi cáu, "Đầu tiên là máy vi tính không có điện để dùng, sau đó chuyển qua dùng điện thoại, bây giờ cả điện thoại cũng hết pin, không có điện mà xạc, ai còn tâm tư đâu mà suy nghĩ đến việc bài đăng có hot hay không đây!”
Tiêu Tử Uyên hài lòng mỉm cười, "Ngày mai sẽ có điện. Tớ nhớ người quản lý diễn đàn cùng cậu có quan hệ không tệ, cậu đề nghị với cậu ta bài đăng trong diễn đàn rất lộn xộn, bài nào nên phân loại thì phân loại, nên xóa thì xóa. Nhớ để lại thông báo, ghi chú rõ là vì muốn tốt hơn cho việc quản lý diễn đàn,”
Buổi nói chuyện trước bị Tiêu Tử Uyên giáo huấn, chỉ vì việc xóa bài đăng mà trở thành người nổi tiếng.
Lâm Thần vẫn không rõ, "Cậu không phải nói là nếu xóa thì sẽ trở thành dấu đầu lòi đuôi sao?”
Tiêu Tử Uyên vừa thay quần áo vừa trả lời một cách thờ ơ, "Không còn hấp dẫn người xem thì còn ai chú ý nó có còn tồn tại hay không?”
Lâm Thần vẫn thắc mắc, "Nếu đã không còn ai quan tâm, vì sao lại phải xóa nó?"
Tiêu Tử Uyên dừng động tác lại, khẽ mỉm cười nhìn Lâm Thần qua gương, nụ cười ấm áp, nhưng mà trả lời lại không ôn nhu một như vậy nữa.
"Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc."
Lâm Thần nghe xong nheo mắt lại vẻ mặt khinh bỉ, "Phúc hắc, đúng là phúc hắc."
Một vài ngày sau, Tùy Cảnh Nghiêu cầm trong tay mấy tờ giấy thở dài, ngoài đau lòng còn có chút bất đắc dĩ, thật ra những năm này ông vẫn luôn quan tâm đến tình hình của hai mẹ con Tùy Ức, chỉ là không dám cho nó biết. Bây giờ, Tùy Ức tình nguyện bị người ta hắt nước bẩn vào mình cũng không muốn thừa ông là cha nó, người làm cha như ông cuối cùng có bao nhiêu thất bại?.
Tùy Cảnh Nghiêu suy nghĩ trước sau căn dặn thư ký, "Tối nay mời tổng giám đốc Tần ăn cơm, tìm lý do gì đó hợp lý để ông ấy dẫn con trai đi cùng."
Thư ký gật đầu đồng ý .
Tần tổng vẫn luôn hi vọng hợp tác với tập đoàn Tùy thị, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội, hiện tại Tùy Cảnh Nghiêu lại chủ động mời tiệc, cha con Tần gia vui mừng còn không kịp.
Tối hôm đó, Tùy Ức vô cùng miễn cưỡng đi cùng Tùy cảnh Nghiêu xuất hiện tại một khách sạn, vừa vào phòng đã nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Tần Minh lúc đầu vẻ mặt tươi cười bỗng nhiên cứng đờ, cứng ngắc đi theo cha ra tận cửa tiếp đón.
Cha của Tần Minh cũng đã từng gặp Tuyết Nguyệt, thấy một người đàn ông trung niên đi cùng một cô gái có hình dáng giống sinh viên rất xinh đẹp, tự nhiên nghĩ đến phương diện kia. Tần mình bị ảnh hưởng của bài đăng, vừa nhìn thấy hai người đã nghĩ ngay đến chuyện kia rồi.
Tùy Cảnh Nghiêu vừa nhìn đã nhận ra ngay suy nghĩ của hai người, đầu tiên là hào phóng giới thiệu, "Tổng giám Tần, đến đây giới thiệu một chút, đây là con gái tôi, Tùy Ức." ——
/82
|