Ngày hôm sau là ngày thi cuối cùng, Tiêu Tử Uyên đứng ở bên ngoài phòng thi chờ Tùy Ức.
Mùa đông sân trường vốn dĩ đã tiêu điều, hơn nữa rất nhiều sinh viên về nhà nghỉ đông, lại càng thêm lạnh lẽo hơn. Tiêu Tử Uyên tựa vào gốc cây đối diện phòng thi, nhìn quang cảnh sân trường sau khi đã rời đi một năm, trong lòng anh xúc động nhiều thêm.
Mấy năm không buồn không lo kia sợ là một đi không trở lại.
Tiêu Tử Uyên khe khẽ thở dài, nhưng lại nhanh chóng cong khóe miệng lên, cũng may vẫn còn người mà anh thích vẫn luôn ở bên cạnh anh.
Một lúc sau anh thấy rất nhiều sinh viên từ trong các phòng thi ào ra, trên gương mặt tạm thời được giải thoát bởi chữ “Thi” chỉ còn sự hưng phấn và không còn âu lo mệt mỏi. mặc kệ kết quả có như thế nào, mấy tháng tu dưỡng cuối cùng cũng đã kết thúc, có thể buông lỏng một chút rồi.
Tiêu Tử Uyên đang tìm bóng dáng Tùy Ức trong đám người thì đã nghe thấy bên cạnh có người gọi anh.
"Tiêu sư huynh!"
Tiêu Tử Uyên vừa quay đầu lại đã thấy Hà Ca và Tam Bảo đang đứng bên cạnh nhau, cười hì hì gọi anh.
"Anh đang đợi A Ức à?"
Tiêu Tử Uyên cảm thấy Tam Bảo dường như lúc nào cũng cười ha ha, giống như cho đến lúc này cô ấy không có phiền não.
Tiêu Tử Uyên cười gật đầu với họ, vừa định nói chuyện thì ánh mắt đã nhìn thấy Tùy Ức trong đám người.
Tùy Ức vẻ mặt mệt mỏi từ từ đi đến trước mặt ba người, buồn bã ỉu xìu chào hỏi.
Cô chính là người như vậy, bất kể là có chuyện gì xảy ra thì lúc giải quyết vẻ mặt luôn sáng lạng, nhưng một khi kết thuc thày toàn thân cảm thấy không có chút sức lực nào, muốn ngủ đến mức trời đất mù mịt.
Tiêu Tử Uyên kéo cô lại, không để ý đến mọi người để cô dựa vào trên người anh, cúi đầu hỏi thăm, “Bọn Lâm Thần đã biết anh trở về, nói mọi người cùng nhau ăn cơm tối, vừa đúng lúc chúc mừng em, chúng ta về nghỉ một lát, buổi tối cùng đi?"
Tùy Ức cũng đã rất lâu chưa thấy Lâm Thần rồi, cô cũng muốn gặp một lần nên lơ đãng trả lời, “Được ạ!”
Tiêu Tử Uyên lại quay đầu lại hỏi Hà Ca và Tam Bảo, "Cùng đi chứ?"
Trong mắt Tam Bảo đã bắt đầu phát sáng, “Anh thật sự có thể dẫn chúng em đi à? có thể kêu Yêu Nữ đi cùng được chứ!”
Hà Ca ở bên cạnh vui vẻ gật đầu.
Tùy Ức lúc đầu vẻ mặt không có chút biểu tình gì không có chút sức lực nào dựa vào người anh, nhưng đến khi nghe thấy câu nói của Tam Bảo vẻ mặt khẩn trương ngẩng mặt lên nhìn về phía Tiêu Tử Uyên.
Tiêu Tử Uyên nhìn cô với ánh mắt trấn an, sau đó mỉm cười nói với Tam Bảo, “Em nói với Kỷ Tư Tuyền nói, Thiên nhi không có ở đây, bọn anh mời cô ấy ăn cơm tối."
Tam Bảo cau mày, "Thiên nhi là ai vậy?"
Trong lòng Tùy Ức suy nghĩ một chút đã rõ ràng hết mọi việc, cười nói với Tam Bảo, “Cậu cứ nói nguyên câu này cho Yêu Nữ cậu ấy sẽ hiểu.”
Tam Bảo gật đầu, "Tớ nhớ kỹ rồi."
Chuyện nên nói cũng đã nói xong rồi, Tiêu Tử Uyên quay đầu hỏi Tùy Ức, "Đi sang phòng anh nghỉ ngơi một lát?"
Tùy Ức gật đầu, sau đó hình như nhớ đến điều gì nhìn về phía Tam Bảo định lên tiếng.
Tam Bảo cùng Hà Ca đồng thời khoát tay, "Cái này thì bọn tớ thì không đi được, bọn tớ hiểu rồi. Buổi tối gặp lại!"
Nói xong thì nắm tay nhau chạy ra xa.
Tùy Ức im lặng mỉm cười, cô thật sự rất mệt mỏi dựa vào trong ngực Tiêu Tử Uyên, Tiêu Tử Uyên ôm lấy cô đi về phía trước.
ở phía sau lưng Tam Bảo vừa chạy được mấy bước đã dừng lại, quay đầu nhìn, hâm mộ đến chảy nước miếng, “Sau này tớ cũng muốn tìm người đàn ông để được dựa vào như vậy!”
Hà Ca quan sát Tam Bảo một lượt từ trên xuống dưới đánh giá mấy giây, lạnh rợn người nói châm chọc , "Trước tiên cậu nên giảm cân đi, chưa bao giờ gặp người nào thi nghiên cứu sinh mà lại béo như cậu.”
Khuôn mặt tròn trịa của Tam Bảo vo thành một nắm, "Cậu không thấy tớ mới thi xong đang bị đả kích sao? Cậu không thể thuận theo ý tớ được à?”
"Ha ha ha ha" , Hà Ca giả nở nụ cười, "Bị đả kích? Tớ có nhìn thấy cậu bị đả kích một chút nào đâu, tớ đang lo lắng đến khi có kết quả, Thái hậu nhà cậu sẽ phải chịu đả kích lớn!”
Tam Bảo sau khi nghe xong lập tức an tĩnh lại, không biết nhớ ra chuyện gì mà ánh mắt mở thật lớn, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Hà Ca không nói lời nào, giống như đang suy nghĩ nếu thái hậu nhà cô biết kết quả thi của cô sẽ có phản ứng như thế nào.
Hà Ca thấy hiệu quả đã đạt được, vừa ngâm nga một bài hát vừa bước đi, để lại Tam Bảo đứng ở nơi đó ngẩn người.
Tiêu Tử Uyên và Tùy Ức đi về khu chung cư ở phía sau trường học, vừa về đến nơi Tùy Ức vừa rửa mặt qua loa một chút đã ngã lên giường ngủ rồi.
Tiêu Tử Uyên giúp cô dịch góc chăn thật tốt sau đó ngồi ở bên cạnh lẳng lặng nhìn cô.
Mấy tháng này chắc cô đã mệt muốn chết rồi, cũng đã gầy đi không ít, khuôn mặt vốn đã không lớn nay lại càng nhỏ hơn, đôi mắt đen nhánh trong suốt kia càng ngày càng linh động.
Tiêu Tử Uyên nghe thấy tiếng hít thở của cô dần dần ổn định kéo dài, mới đứng dậy đi đến phòng sách.
Anh vì vội vàng trở về để đi thi cùng cô, nên mọi chuyện mặc dù đã làm khá ổn nhưng vẫn còn một ít chuyện chưa giải quyết xong, nhân lúc Tùy Ức nghỉ ngơi anh vừa vặn giải quyết hết.
Chờ đến lúc gõ xong ký hiệu cuối cùng, Tiêu Tử Uyên day day chân mày thở ra một hơi thật sâu.
Trong lúc vô tình, mặt trời đã xuống núi, vì bên trong nhà không mở đèn, nên tầm mắt của anh có chút mờ mờ, Tiêu Tử Uyên liếc nhìn thời gian phía dưới góc phải màn hình máy vi tính, nhanh chóng khép máy vi tính lại đi vào phòng ngủ.
Giữa phòng ngủ trên chiếc dường lớn, Tùy Ức đang ôm lấy chăn ngủ say sưa, căn phòng yên tĩnh, chỉ còn tiếng âm thanh của hơi nước không ngừng phun ra ngoài, Tiêu Tử Uyên ở trong căn phòng mờ tối, bỗng nhiên tim anh đập nhanh và loạn nhịp.
Anh bỗng nhiên có cảm giác được tiếp thêm dũng khí, giống như bọn họ đã sống với nhau rất nhiều năm, anh chẳng qua chỉ là như những ngày bình thường gọi vợ của mình thức dậy sau giấc ngủ trưa.
Năm tháng tĩnh lặng tốt đẹp, cùng khanh bước đi.
Trong đầu Tiêu Tử Uyên bỗng nhiên hiện lên những từ này.
Một lúc sau anh lấy lại tinh thần, đi đến bên giường nhỏ giọng kêu, "A Ức, dậy nào, đến giờ rồi."
Tùy Ức hoảng hốt mở mắt ra, vẻ mặt mơ màng nhìn Tiêu Tử Uyên.
Tiêu Tử Uyên giúp cô sửa lại những sợi tóc rối do ngủ dậy, miệng lặp lại một lần nữa, "Bọn họ không phải đã hẹn chúc mừng em à , nếu không rời giường sẽ đến không kịp mất."
Tùy Ức gật đầu, sau đó Tiêu Tử Uyên liền đứng dậy đi ra ngoài, vẫn không quên quay đầu lại dặn dò, "Mau dậy rửa mặt thay quần áo."
Tùy Ức mơ mơ màng màng trả lời.
Tiêu Tử Uyên ở trong phòng khách ngồi chờ rất lâu vẫn không động tĩnh gì, nên đã đi vào phòng ngủ, vừa đẩy cửa ra thì đã nhìn thấy Tùy Ức nằm ở cuối giường đang ngủ say. Hình như đã đấu tranh để ngồi dậy, Nhưng sau đó vẫn thỏa hiệp với chu công.
Anh cười bất đắc dĩ đi đến bên giường, trong lòng tràn đầy mềm mại, nhè nhẹ vỗ về trên mặt của Tùy Ức, "Ức bảo bối, rời giường nào."
Tùy Ức mơ hồ nghe được âm thanh ai đó gọi, dường như chỉ có mẹ mới có thể gọi cô như vậy, giữa lúc hoảng hốt cô cứ cho là mình còn ngủ ở trên giường nhà mình, lôi kéo cánh tay người đến làm nũng, "Mẹ, mẹ đừng gọi con dậy, con rất muốn ngủ, thi nghiên cứu sinh rất vất vả. . . . . .con mệt quá . . . . . ."
Tiêu Tử Uyên nhìn hàng lông mi của cô nhắm chặt lại, anh cuối cùng vẫn không đành lòng rày vò cô nữa, sờ sờ mặt của cô, cũng không để ý đến việc cô có nghe thấy hay không hay là cô nhận nhầm người, mà dịu dàng nói. “Được, em ngủ tiếp đi, chúng ta không đi nữa.”
Sau đó lấy gối nâng đầu cô lên nhẹ nhàng kê gối vào sau đó hạ xuống, rồi kéo chăn đắp cho cô.
Bỗng chuông di động vang lên, lên, Tiêu Tử Uyên liền rời khỏi phòng nghe điện thoại.
ở đầu dây bên kia anh nghe thấy tiếng giọng nữ xen lẫn với tiếng ồn ào hỏi, “Tại sao còn chưa đến?”
Tiêu Tử Uyên cũng không giải thích nhiều, "Bọn tớ không đến được."
Dụ Thiên Hạ hơi ngạc nhiên, Tiêu Tử Uyên đã đồng ý chuyện gì thì chưa bao giờ thất hẹn, cô không thể không hỏi lại một câu, "Tại sao?"
Trong giọng nói của Tiêu Tử Uyên mang theo nụ cười không biết làm cách nào, làm cho người khác có cảm giác giống như là bất đắc dĩ nhưng lại cưng chiều đến cực điểm, "Cô ấy từ địa điểm thi về đến giờ vẫn ngủ, tớ gọi mãi mà cô ấy vẫn không dậy."
Dụ Thiên Hạ ở đầu dây bên kia nở nụ cười tự giễu, "Trên đời này có chuyện gì mà Tiêu Tử Uyên cậu không làm được à? Gọi gọi không dậy? cậu cứ nói thẳng là cậu không đành lòng gọi đi."
Tiêu Tử Uyên không nói gì mà cười rộ lên, không hề phản bác lại.
Sau một lúc lâu, Dụ Thiên Hạ mới thở dài cảm thán, "Người với người đúng thật là không thể so bì."
Nói xong cũng không chờ Tiêu Tử Uyên trả lời đã cúp điện thoại.
Sau đó, Tiêu Tử Uyên lại gọi cho Lâm Thần nói một tiếng.
Lâm Thần ở đầu bên kia điện thoại thổn thức một lúc lâu, sau đó mang theo giọng không đứng đắn cười hỏi, "Là không gọi dậy được, Hay căn bản là không xuống được giường đó?"
Tiêu Tử Uyên hừ sau đó nở nụ cười, không giận cũng không xấu hổ chỉ là môi mỏng khẽ trả lời một câu, "Suy nghĩ xấu xa, không trách được được người đẹp trường luật nào đó chọn bác sĩ mà không chọn luật sư.”
Lâm Thần lập tức dẫm chân, tức giận hỏi, "Cậu. . . . . Cậu làm sao biết được? !"
Tiêu Tử Uyên mỉm cười "Bốp" một tiếng cúp điện thoại, tay phải chống lên tay trái đang đặt ở trước ngực, vuốt cằm tươi cười càng lúc càng sâu hơn, không ngờ rằng Ôn Thiếu Khanh và Lâm Thần lại còn có loại duyên phận như thế này.
Tùy Ức ngủ thẳng đến ngày thứ hau, rèm được kéo lại nên bên trong phòng vẫn tối, mùa đông nên trời sáng muộn, cô cũng không biết bây giờ là mấy giờ, mở ra đèn bàn bàn ở đầu giường lên nhìn đồng hồ báo thức, đã 6 giờ rưỡi.
Cô nhớ đã hẹn với bọn họ ăn cơm lúc 7 giờ, rồi đột nhiên ngồi dậy, chạy tới phòng khách, trong phòng khách không ai, cô lại chạy đến phòng bên cạnh gõ cừa, vừa gõ vừa gọi, "Tiêu sư huynh! Mau dậy đi, chúng ta muộn giờ rồi!"
Một lát sau, Tiêu Tử Uyên mặc đồ ngủ mở cửa ra, dường như là mới bị cô đánh thức, "Muộn cái gì?"
Vẻ mặt Tùy Ức sốt ruột, "Chúng ta không phải đã hẹn ăn cơm lúc 7 giờ à? Bây giờ đã là 6 giờ rưỡi rồi ! Làm sao anh không gọi em dậy mà bản thân lại còn ngủ quên mất vậy?"
Tiêu Tử Uyên im lặng, lần đầu tiên anh phát hiện nhóc con này lúc mới tỉnh ngủ thật sự rất mơ hồ. anh kéo cô đến trước cửa sổ, kéo rèm cửa ra, chỉ vào bên ngoài, không nhịn được nói cho cô biết sự thật, "Em xem cho rõ đi, bây giờ 6 giờ rưỡi sáng."
Tùy Ức mở to hai mắt nhìn ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau vẻ mặt không thể tin tỏ vẻ nghi ngờ, "Em ngủ lâu như vậy ư? Không thể nào!"
Tiêu Tử Uyên trầm mặc nhíu mày nhìn cô, cho đến khi Tùy Ức đầu hàng, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật.
Tùy Ức hơi xấu hổ cúi đầu cuống, ấp a ấp úng trong giọng nói không hề có một chút uy hiếp nào, "Tại sao anh lại không gọi em dậy?"
Sau khi hỏi xong, lại có chút chột dạ len lén nhìn xem phản ứng của Tiêu Tử Uyên như thế nào, sau đó nhỏ tiếng hết cỡ nói thầm, ". . . . . . Hay là có thức, nhưng em không nghe thấy?"
Tiêu Tử Uyên trừ im lặng ra thật sự là không tìm không ra một từ ngữ ào khác để hình dung tâm trạng của anh ở giờ phút này nữa.
Mấy hôm sau, Tùy Ức nghỉ ngơi khỏe lên, mấy người bọn họ lại tụ họp cùng nhau ăn cơm.
Sau khi Cơm nước no nê hậu, ba năm người làm thành một vòng cùng nhau trò chuyện.
Lâm Thần đi đến trước mặt Tùy Ức nói chuyện với cô, anh uống nhiều quá nhiều, lời nói cũng nhiều hơn so bình thường không ít.
"Tiêu Tử Uyên đối với em thật sự là không còn gì để nói, ở nơi xa như vậy về tham gia cuộc thi cùng em. . . . . ."
Kể từ khi Lâm Thần lên học nghiên cứu sinh số lần hai người gặp nhau có thể nói là đếm trên đầu ngõn tay, chỉ biết là sau nhiều năm, gặp lại nhau ngược lại không hề lạnh nhạt một chút nào.
Tùy Ức liếc mắt dường như là đang nhìn Dụ Thiên Hạ, cười cười không trả lời.
Rất nhiều người uống say không bao giờ quan tâm đến người mà anh ta bày tỏ có trả lời anh ta hay không, mà cái người đó cần chỉ là một đôi tai để lắng nghe.
Lâm Thần nói tiếp, "Lúc đầu giới thiệu khi giới thiệu cho hai người quen nhau, cậu ấy đã đoán được em và nhà họ Tùy có liên quan với nhau, cậu ấy nghĩ là anh cố ý sắp đặt em ở bên cạnh cậu ấy, mới đối xử với em không mặn không nhạt, sau đó không biết vì sao đột nhiên đến tìm anh cãi nhau một trận. . . . . . Chỉ là cãi nhau cũng tốt, tối thiểu bọn em ở bên cạnh nhau . . . . . A Ức này, về sau có người chăm sóc em, anh thật sự vui mừng thay em. . . . . ."
Giọng nói của Lâm Thần khá lớn, anh có lẽ thật sự là đã uống quá nhiều, hoàn toàn không biết mình đang nói gì, nhưng mấy câu nói kia hàm ý nặng nề, tiếng nói của anh ta vừa dứt hầu như tất cả người đều nhìn lại.
Nụ cười trên mặt Tùy Ức cứng đờ.
Không trách được, không trách được cô và Tiêu Tử Uyên quen biết lâu như vậy nhưng chỉ duy trì khoảng cách không xa không gần, không trách được anh lại đột nhiên thân thiện đối với cô. Thì ra là anh căn bản cái gì cũng biết, biết chuyện nhà họ Tùy và chuyện của cô, biết Tùy Cảnh Nghiêu là cha của cô, biết chuyện của cha mẹ cô, nhưng đứng trước mặt cô lại tỏ ra không biết chuyện gì!
Tại sao lại đột nhiên thân thiện với cô? Anh thật sự động lòng với cô, hay là. . . . . .
Nếu như xa hơn chỗ đến chỗ xấu như cô nghĩ một chút.
Vậy thì anh cũng chỉ là nhàm chán hoặc là trả thù mới ở cùng một chỗ với cô, nhìn cô mê muội như thế mà anh vẫn mặc kệ, ở trong lòng chê cười sự ngu xuẩn của cô, cười nhạo Lâm Thần bày ra một con cờ bị anh đùa giỡn trên lòng bàn tay.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tùy Ức bỗng dưng có một dòng khí lạnh từ trong lòng dâng lên.
Tại sao anh lại có một ý định kín đáo như vậy, để cho cô không nghĩ đến?
Mà tên đầu sỏ gây nên mọi chuyện Lâm Thần sau khi ném một quả bom thì lại nằm ở trên bàn ngủ thiếp đi.
Bên trong phòng một mãnh yên tĩnh, Tiêu Tử Uyên nhận điện thoại xong cầm điện thoại di động đẩy cửa đi vào, thấy ánh mắt và sắc mặt mọi người rất kỳ quái nên đã đi đến trước mặt Tùy Ức hỏi, "Sao vậy?"
Vẻ mặt Tùy Ức không thay đổi, sau một lúc lâu lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, "Không có việc gì, Lâm Thần uống say, mới vừa làm bể một chiếc cốc làm mọi người giật mình."
Tiêu Tử Uyên mơ hồ cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng thấy Tùy Ức vẫn cười như bình thường, nên cũng không suy nghĩ nhiều.
Mùa đông sân trường vốn dĩ đã tiêu điều, hơn nữa rất nhiều sinh viên về nhà nghỉ đông, lại càng thêm lạnh lẽo hơn. Tiêu Tử Uyên tựa vào gốc cây đối diện phòng thi, nhìn quang cảnh sân trường sau khi đã rời đi một năm, trong lòng anh xúc động nhiều thêm.
Mấy năm không buồn không lo kia sợ là một đi không trở lại.
Tiêu Tử Uyên khe khẽ thở dài, nhưng lại nhanh chóng cong khóe miệng lên, cũng may vẫn còn người mà anh thích vẫn luôn ở bên cạnh anh.
Một lúc sau anh thấy rất nhiều sinh viên từ trong các phòng thi ào ra, trên gương mặt tạm thời được giải thoát bởi chữ “Thi” chỉ còn sự hưng phấn và không còn âu lo mệt mỏi. mặc kệ kết quả có như thế nào, mấy tháng tu dưỡng cuối cùng cũng đã kết thúc, có thể buông lỏng một chút rồi.
Tiêu Tử Uyên đang tìm bóng dáng Tùy Ức trong đám người thì đã nghe thấy bên cạnh có người gọi anh.
"Tiêu sư huynh!"
Tiêu Tử Uyên vừa quay đầu lại đã thấy Hà Ca và Tam Bảo đang đứng bên cạnh nhau, cười hì hì gọi anh.
"Anh đang đợi A Ức à?"
Tiêu Tử Uyên cảm thấy Tam Bảo dường như lúc nào cũng cười ha ha, giống như cho đến lúc này cô ấy không có phiền não.
Tiêu Tử Uyên cười gật đầu với họ, vừa định nói chuyện thì ánh mắt đã nhìn thấy Tùy Ức trong đám người.
Tùy Ức vẻ mặt mệt mỏi từ từ đi đến trước mặt ba người, buồn bã ỉu xìu chào hỏi.
Cô chính là người như vậy, bất kể là có chuyện gì xảy ra thì lúc giải quyết vẻ mặt luôn sáng lạng, nhưng một khi kết thuc thày toàn thân cảm thấy không có chút sức lực nào, muốn ngủ đến mức trời đất mù mịt.
Tiêu Tử Uyên kéo cô lại, không để ý đến mọi người để cô dựa vào trên người anh, cúi đầu hỏi thăm, “Bọn Lâm Thần đã biết anh trở về, nói mọi người cùng nhau ăn cơm tối, vừa đúng lúc chúc mừng em, chúng ta về nghỉ một lát, buổi tối cùng đi?"
Tùy Ức cũng đã rất lâu chưa thấy Lâm Thần rồi, cô cũng muốn gặp một lần nên lơ đãng trả lời, “Được ạ!”
Tiêu Tử Uyên lại quay đầu lại hỏi Hà Ca và Tam Bảo, "Cùng đi chứ?"
Trong mắt Tam Bảo đã bắt đầu phát sáng, “Anh thật sự có thể dẫn chúng em đi à? có thể kêu Yêu Nữ đi cùng được chứ!”
Hà Ca ở bên cạnh vui vẻ gật đầu.
Tùy Ức lúc đầu vẻ mặt không có chút biểu tình gì không có chút sức lực nào dựa vào người anh, nhưng đến khi nghe thấy câu nói của Tam Bảo vẻ mặt khẩn trương ngẩng mặt lên nhìn về phía Tiêu Tử Uyên.
Tiêu Tử Uyên nhìn cô với ánh mắt trấn an, sau đó mỉm cười nói với Tam Bảo, “Em nói với Kỷ Tư Tuyền nói, Thiên nhi không có ở đây, bọn anh mời cô ấy ăn cơm tối."
Tam Bảo cau mày, "Thiên nhi là ai vậy?"
Trong lòng Tùy Ức suy nghĩ một chút đã rõ ràng hết mọi việc, cười nói với Tam Bảo, “Cậu cứ nói nguyên câu này cho Yêu Nữ cậu ấy sẽ hiểu.”
Tam Bảo gật đầu, "Tớ nhớ kỹ rồi."
Chuyện nên nói cũng đã nói xong rồi, Tiêu Tử Uyên quay đầu hỏi Tùy Ức, "Đi sang phòng anh nghỉ ngơi một lát?"
Tùy Ức gật đầu, sau đó hình như nhớ đến điều gì nhìn về phía Tam Bảo định lên tiếng.
Tam Bảo cùng Hà Ca đồng thời khoát tay, "Cái này thì bọn tớ thì không đi được, bọn tớ hiểu rồi. Buổi tối gặp lại!"
Nói xong thì nắm tay nhau chạy ra xa.
Tùy Ức im lặng mỉm cười, cô thật sự rất mệt mỏi dựa vào trong ngực Tiêu Tử Uyên, Tiêu Tử Uyên ôm lấy cô đi về phía trước.
ở phía sau lưng Tam Bảo vừa chạy được mấy bước đã dừng lại, quay đầu nhìn, hâm mộ đến chảy nước miếng, “Sau này tớ cũng muốn tìm người đàn ông để được dựa vào như vậy!”
Hà Ca quan sát Tam Bảo một lượt từ trên xuống dưới đánh giá mấy giây, lạnh rợn người nói châm chọc , "Trước tiên cậu nên giảm cân đi, chưa bao giờ gặp người nào thi nghiên cứu sinh mà lại béo như cậu.”
Khuôn mặt tròn trịa của Tam Bảo vo thành một nắm, "Cậu không thấy tớ mới thi xong đang bị đả kích sao? Cậu không thể thuận theo ý tớ được à?”
"Ha ha ha ha" , Hà Ca giả nở nụ cười, "Bị đả kích? Tớ có nhìn thấy cậu bị đả kích một chút nào đâu, tớ đang lo lắng đến khi có kết quả, Thái hậu nhà cậu sẽ phải chịu đả kích lớn!”
Tam Bảo sau khi nghe xong lập tức an tĩnh lại, không biết nhớ ra chuyện gì mà ánh mắt mở thật lớn, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Hà Ca không nói lời nào, giống như đang suy nghĩ nếu thái hậu nhà cô biết kết quả thi của cô sẽ có phản ứng như thế nào.
Hà Ca thấy hiệu quả đã đạt được, vừa ngâm nga một bài hát vừa bước đi, để lại Tam Bảo đứng ở nơi đó ngẩn người.
Tiêu Tử Uyên và Tùy Ức đi về khu chung cư ở phía sau trường học, vừa về đến nơi Tùy Ức vừa rửa mặt qua loa một chút đã ngã lên giường ngủ rồi.
Tiêu Tử Uyên giúp cô dịch góc chăn thật tốt sau đó ngồi ở bên cạnh lẳng lặng nhìn cô.
Mấy tháng này chắc cô đã mệt muốn chết rồi, cũng đã gầy đi không ít, khuôn mặt vốn đã không lớn nay lại càng nhỏ hơn, đôi mắt đen nhánh trong suốt kia càng ngày càng linh động.
Tiêu Tử Uyên nghe thấy tiếng hít thở của cô dần dần ổn định kéo dài, mới đứng dậy đi đến phòng sách.
Anh vì vội vàng trở về để đi thi cùng cô, nên mọi chuyện mặc dù đã làm khá ổn nhưng vẫn còn một ít chuyện chưa giải quyết xong, nhân lúc Tùy Ức nghỉ ngơi anh vừa vặn giải quyết hết.
Chờ đến lúc gõ xong ký hiệu cuối cùng, Tiêu Tử Uyên day day chân mày thở ra một hơi thật sâu.
Trong lúc vô tình, mặt trời đã xuống núi, vì bên trong nhà không mở đèn, nên tầm mắt của anh có chút mờ mờ, Tiêu Tử Uyên liếc nhìn thời gian phía dưới góc phải màn hình máy vi tính, nhanh chóng khép máy vi tính lại đi vào phòng ngủ.
Giữa phòng ngủ trên chiếc dường lớn, Tùy Ức đang ôm lấy chăn ngủ say sưa, căn phòng yên tĩnh, chỉ còn tiếng âm thanh của hơi nước không ngừng phun ra ngoài, Tiêu Tử Uyên ở trong căn phòng mờ tối, bỗng nhiên tim anh đập nhanh và loạn nhịp.
Anh bỗng nhiên có cảm giác được tiếp thêm dũng khí, giống như bọn họ đã sống với nhau rất nhiều năm, anh chẳng qua chỉ là như những ngày bình thường gọi vợ của mình thức dậy sau giấc ngủ trưa.
Năm tháng tĩnh lặng tốt đẹp, cùng khanh bước đi.
Trong đầu Tiêu Tử Uyên bỗng nhiên hiện lên những từ này.
Một lúc sau anh lấy lại tinh thần, đi đến bên giường nhỏ giọng kêu, "A Ức, dậy nào, đến giờ rồi."
Tùy Ức hoảng hốt mở mắt ra, vẻ mặt mơ màng nhìn Tiêu Tử Uyên.
Tiêu Tử Uyên giúp cô sửa lại những sợi tóc rối do ngủ dậy, miệng lặp lại một lần nữa, "Bọn họ không phải đã hẹn chúc mừng em à , nếu không rời giường sẽ đến không kịp mất."
Tùy Ức gật đầu, sau đó Tiêu Tử Uyên liền đứng dậy đi ra ngoài, vẫn không quên quay đầu lại dặn dò, "Mau dậy rửa mặt thay quần áo."
Tùy Ức mơ mơ màng màng trả lời.
Tiêu Tử Uyên ở trong phòng khách ngồi chờ rất lâu vẫn không động tĩnh gì, nên đã đi vào phòng ngủ, vừa đẩy cửa ra thì đã nhìn thấy Tùy Ức nằm ở cuối giường đang ngủ say. Hình như đã đấu tranh để ngồi dậy, Nhưng sau đó vẫn thỏa hiệp với chu công.
Anh cười bất đắc dĩ đi đến bên giường, trong lòng tràn đầy mềm mại, nhè nhẹ vỗ về trên mặt của Tùy Ức, "Ức bảo bối, rời giường nào."
Tùy Ức mơ hồ nghe được âm thanh ai đó gọi, dường như chỉ có mẹ mới có thể gọi cô như vậy, giữa lúc hoảng hốt cô cứ cho là mình còn ngủ ở trên giường nhà mình, lôi kéo cánh tay người đến làm nũng, "Mẹ, mẹ đừng gọi con dậy, con rất muốn ngủ, thi nghiên cứu sinh rất vất vả. . . . . .con mệt quá . . . . . ."
Tiêu Tử Uyên nhìn hàng lông mi của cô nhắm chặt lại, anh cuối cùng vẫn không đành lòng rày vò cô nữa, sờ sờ mặt của cô, cũng không để ý đến việc cô có nghe thấy hay không hay là cô nhận nhầm người, mà dịu dàng nói. “Được, em ngủ tiếp đi, chúng ta không đi nữa.”
Sau đó lấy gối nâng đầu cô lên nhẹ nhàng kê gối vào sau đó hạ xuống, rồi kéo chăn đắp cho cô.
Bỗng chuông di động vang lên, lên, Tiêu Tử Uyên liền rời khỏi phòng nghe điện thoại.
ở đầu dây bên kia anh nghe thấy tiếng giọng nữ xen lẫn với tiếng ồn ào hỏi, “Tại sao còn chưa đến?”
Tiêu Tử Uyên cũng không giải thích nhiều, "Bọn tớ không đến được."
Dụ Thiên Hạ hơi ngạc nhiên, Tiêu Tử Uyên đã đồng ý chuyện gì thì chưa bao giờ thất hẹn, cô không thể không hỏi lại một câu, "Tại sao?"
Trong giọng nói của Tiêu Tử Uyên mang theo nụ cười không biết làm cách nào, làm cho người khác có cảm giác giống như là bất đắc dĩ nhưng lại cưng chiều đến cực điểm, "Cô ấy từ địa điểm thi về đến giờ vẫn ngủ, tớ gọi mãi mà cô ấy vẫn không dậy."
Dụ Thiên Hạ ở đầu dây bên kia nở nụ cười tự giễu, "Trên đời này có chuyện gì mà Tiêu Tử Uyên cậu không làm được à? Gọi gọi không dậy? cậu cứ nói thẳng là cậu không đành lòng gọi đi."
Tiêu Tử Uyên không nói gì mà cười rộ lên, không hề phản bác lại.
Sau một lúc lâu, Dụ Thiên Hạ mới thở dài cảm thán, "Người với người đúng thật là không thể so bì."
Nói xong cũng không chờ Tiêu Tử Uyên trả lời đã cúp điện thoại.
Sau đó, Tiêu Tử Uyên lại gọi cho Lâm Thần nói một tiếng.
Lâm Thần ở đầu bên kia điện thoại thổn thức một lúc lâu, sau đó mang theo giọng không đứng đắn cười hỏi, "Là không gọi dậy được, Hay căn bản là không xuống được giường đó?"
Tiêu Tử Uyên hừ sau đó nở nụ cười, không giận cũng không xấu hổ chỉ là môi mỏng khẽ trả lời một câu, "Suy nghĩ xấu xa, không trách được được người đẹp trường luật nào đó chọn bác sĩ mà không chọn luật sư.”
Lâm Thần lập tức dẫm chân, tức giận hỏi, "Cậu. . . . . Cậu làm sao biết được? !"
Tiêu Tử Uyên mỉm cười "Bốp" một tiếng cúp điện thoại, tay phải chống lên tay trái đang đặt ở trước ngực, vuốt cằm tươi cười càng lúc càng sâu hơn, không ngờ rằng Ôn Thiếu Khanh và Lâm Thần lại còn có loại duyên phận như thế này.
Tùy Ức ngủ thẳng đến ngày thứ hau, rèm được kéo lại nên bên trong phòng vẫn tối, mùa đông nên trời sáng muộn, cô cũng không biết bây giờ là mấy giờ, mở ra đèn bàn bàn ở đầu giường lên nhìn đồng hồ báo thức, đã 6 giờ rưỡi.
Cô nhớ đã hẹn với bọn họ ăn cơm lúc 7 giờ, rồi đột nhiên ngồi dậy, chạy tới phòng khách, trong phòng khách không ai, cô lại chạy đến phòng bên cạnh gõ cừa, vừa gõ vừa gọi, "Tiêu sư huynh! Mau dậy đi, chúng ta muộn giờ rồi!"
Một lát sau, Tiêu Tử Uyên mặc đồ ngủ mở cửa ra, dường như là mới bị cô đánh thức, "Muộn cái gì?"
Vẻ mặt Tùy Ức sốt ruột, "Chúng ta không phải đã hẹn ăn cơm lúc 7 giờ à? Bây giờ đã là 6 giờ rưỡi rồi ! Làm sao anh không gọi em dậy mà bản thân lại còn ngủ quên mất vậy?"
Tiêu Tử Uyên im lặng, lần đầu tiên anh phát hiện nhóc con này lúc mới tỉnh ngủ thật sự rất mơ hồ. anh kéo cô đến trước cửa sổ, kéo rèm cửa ra, chỉ vào bên ngoài, không nhịn được nói cho cô biết sự thật, "Em xem cho rõ đi, bây giờ 6 giờ rưỡi sáng."
Tùy Ức mở to hai mắt nhìn ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau vẻ mặt không thể tin tỏ vẻ nghi ngờ, "Em ngủ lâu như vậy ư? Không thể nào!"
Tiêu Tử Uyên trầm mặc nhíu mày nhìn cô, cho đến khi Tùy Ức đầu hàng, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật.
Tùy Ức hơi xấu hổ cúi đầu cuống, ấp a ấp úng trong giọng nói không hề có một chút uy hiếp nào, "Tại sao anh lại không gọi em dậy?"
Sau khi hỏi xong, lại có chút chột dạ len lén nhìn xem phản ứng của Tiêu Tử Uyên như thế nào, sau đó nhỏ tiếng hết cỡ nói thầm, ". . . . . . Hay là có thức, nhưng em không nghe thấy?"
Tiêu Tử Uyên trừ im lặng ra thật sự là không tìm không ra một từ ngữ ào khác để hình dung tâm trạng của anh ở giờ phút này nữa.
Mấy hôm sau, Tùy Ức nghỉ ngơi khỏe lên, mấy người bọn họ lại tụ họp cùng nhau ăn cơm.
Sau khi Cơm nước no nê hậu, ba năm người làm thành một vòng cùng nhau trò chuyện.
Lâm Thần đi đến trước mặt Tùy Ức nói chuyện với cô, anh uống nhiều quá nhiều, lời nói cũng nhiều hơn so bình thường không ít.
"Tiêu Tử Uyên đối với em thật sự là không còn gì để nói, ở nơi xa như vậy về tham gia cuộc thi cùng em. . . . . ."
Kể từ khi Lâm Thần lên học nghiên cứu sinh số lần hai người gặp nhau có thể nói là đếm trên đầu ngõn tay, chỉ biết là sau nhiều năm, gặp lại nhau ngược lại không hề lạnh nhạt một chút nào.
Tùy Ức liếc mắt dường như là đang nhìn Dụ Thiên Hạ, cười cười không trả lời.
Rất nhiều người uống say không bao giờ quan tâm đến người mà anh ta bày tỏ có trả lời anh ta hay không, mà cái người đó cần chỉ là một đôi tai để lắng nghe.
Lâm Thần nói tiếp, "Lúc đầu giới thiệu khi giới thiệu cho hai người quen nhau, cậu ấy đã đoán được em và nhà họ Tùy có liên quan với nhau, cậu ấy nghĩ là anh cố ý sắp đặt em ở bên cạnh cậu ấy, mới đối xử với em không mặn không nhạt, sau đó không biết vì sao đột nhiên đến tìm anh cãi nhau một trận. . . . . . Chỉ là cãi nhau cũng tốt, tối thiểu bọn em ở bên cạnh nhau . . . . . A Ức này, về sau có người chăm sóc em, anh thật sự vui mừng thay em. . . . . ."
Giọng nói của Lâm Thần khá lớn, anh có lẽ thật sự là đã uống quá nhiều, hoàn toàn không biết mình đang nói gì, nhưng mấy câu nói kia hàm ý nặng nề, tiếng nói của anh ta vừa dứt hầu như tất cả người đều nhìn lại.
Nụ cười trên mặt Tùy Ức cứng đờ.
Không trách được, không trách được cô và Tiêu Tử Uyên quen biết lâu như vậy nhưng chỉ duy trì khoảng cách không xa không gần, không trách được anh lại đột nhiên thân thiện đối với cô. Thì ra là anh căn bản cái gì cũng biết, biết chuyện nhà họ Tùy và chuyện của cô, biết Tùy Cảnh Nghiêu là cha của cô, biết chuyện của cha mẹ cô, nhưng đứng trước mặt cô lại tỏ ra không biết chuyện gì!
Tại sao lại đột nhiên thân thiện với cô? Anh thật sự động lòng với cô, hay là. . . . . .
Nếu như xa hơn chỗ đến chỗ xấu như cô nghĩ một chút.
Vậy thì anh cũng chỉ là nhàm chán hoặc là trả thù mới ở cùng một chỗ với cô, nhìn cô mê muội như thế mà anh vẫn mặc kệ, ở trong lòng chê cười sự ngu xuẩn của cô, cười nhạo Lâm Thần bày ra một con cờ bị anh đùa giỡn trên lòng bàn tay.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tùy Ức bỗng dưng có một dòng khí lạnh từ trong lòng dâng lên.
Tại sao anh lại có một ý định kín đáo như vậy, để cho cô không nghĩ đến?
Mà tên đầu sỏ gây nên mọi chuyện Lâm Thần sau khi ném một quả bom thì lại nằm ở trên bàn ngủ thiếp đi.
Bên trong phòng một mãnh yên tĩnh, Tiêu Tử Uyên nhận điện thoại xong cầm điện thoại di động đẩy cửa đi vào, thấy ánh mắt và sắc mặt mọi người rất kỳ quái nên đã đi đến trước mặt Tùy Ức hỏi, "Sao vậy?"
Vẻ mặt Tùy Ức không thay đổi, sau một lúc lâu lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, "Không có việc gì, Lâm Thần uống say, mới vừa làm bể một chiếc cốc làm mọi người giật mình."
Tiêu Tử Uyên mơ hồ cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng thấy Tùy Ức vẫn cười như bình thường, nên cũng không suy nghĩ nhiều.
/82
|