"Bác sĩ Tùy, may quá cô chưa đi, tôi đi tìm cô khắp nơi, hôm nay Tôn Sinh có một ca phẩu thuật, chính là bệnh nhân trên giường số 17 kia, nhưng Tôn Sinh lại bị mắc kẹt không thể đến được, bệnh nhân đã lên bàn mổ, cô xem có thể làm thay được không?”
Tùy Ức hít một hơi thật sâu, không ngừng tự nói với mình, Tùy Ức ngươi là bác sĩ, hiện tại có một bệnh nhân ở trên bàn phẫu thuật chờ ngươi cứu mạng, ngươi phải tỉnh táo.
Cô ngẩng đầu cười một tiếng, "Được."
Chờ đến lúc Tùy Ức thực sự đứng ở trên bàn mổ thì mới phát hiện tay của mình run dử dội hơn, ngay đến cả dao cũng không cầm nổi. Cô rất nhanh lui ra ngoài, lúc mọi người đang dùng ánh mắt không tin nhìn mình cô nói, "Tôi có chút không thoải mái, Tôi lập tức đi tìm thầy của tôi đến làm, cho tôi mấy phút."
Tùy Ức từ phòng giải phẩu đi ra ngoài tay run run gọi điện thoại, ở trong âm thanh tút tút của điện thoại cố gắng bình phục hô hấp.
Sau vài giây rốt cuộc truyền đến một tiếng, "Vâng."
Lúc Hứa Hàn Dương chạy tới áo khoác ngoài còn bên trong vẫn còn mặc đồ ngủ, nhìn Tùy Ức đỏ mắt đứng ở cửa phòng mổ mặt luống cuống, "Chuyện gì xảy ra, không phải ca bệnh khó giải quyết, em có thể làm mà."
Tùy Ức cúi đầu không nói được lời nào, ông suy nghĩ một chút, "Ngươi thân của em?"
Tùy Ức rất nhanh lắc đầu, "Em . . . . . Em có người bạn. . . . . . Ở phòng bên cạnh làm giải phẫu, xảy ra tai nạn xe cộ, anh ấy đối với em rất quan trọng. . . . . ."
Tùy Ức rất bất lực nói năng lộn xộn.
Nhưng ông nghe vẫn hiểu, an ủi một tiếng, "Không nên gấp gáp."
Sau đó liền vào phòng giải phẫu.
Tùy Ức nhìn đèn giải phẫu sáng lên, rốt cuộc yên tâm, nhắt mắt lại rơi lệ.
Ngươi rốt cuộc biết được người đàn ông kia đối với ngươi rất quan trọng rồi sao?
Cô vẫn cho là mình là người rất bình tĩnh, cho dù có chuyện gì lớn đi nữa cũng không hề hốt hoảng, nhưng lúc vừa rồi ở trong phòng phẫu thuật trong đầu cô tất cả đều là hình bóng của Tiêu Tử Uyên, cái gì cũng không thể suy nghĩ được nữa.
Y tá đi ngang qua hỏi, "Bác sĩ Tùy, cô làm sao vậy?"
Tùy Ức lau khóe mắt, ai ngờ nước mắt lại càng rơi càng nhiều càng rơi càng nhanh, thế nào cũng không ngừng được, trên mặt cô miễn cưỡng cười, "Không có chuyện gì, mắt nhặm một tý tôi, cô cứ làm việc đi."
Gió bụi làm mắt cô bị đau, thế nhưng trong này lấy đâu ra cát?
Tùy Ức ngồi trên chiếc ghế dài trước phòng phẫu thuật, cảm thấy một nỗi tuyệt vọng bao vây khắp bốn phương tám hướng, cô có thể nghe rõ ràng âm thanh trong cơ thể cô đang chảy xuôi, chảy đến trái tim, tập hợp tại nơi nào đó, lạnh lẽo đến thấu xương, chầm chậm đau thương.
Cô cố gắng bình tĩnh lại, suy nghĩ xem có lẽ còn có phương pháp nào khác xác định rốt cuộc đây có phải là Tiêu Tử Uyên hay không. Cô rất cố gắng, nhưng trong đầu quả thật trống rỗng, trong lòng một mảnh mờ mịt.
Cô giống như đang đứng ở trong bầu trời đầy sương trắng, cái gì cũng không nhìn thấy, bên tai chỉ vang lên giọng nói hơi uể oải của Tiêu Tử Uyên ngày đó.
Em thật sự hi vọng anh không trở về?
Giờ phút này trong lòng của cô đều là xót xa và hối hận.
Đợi mấy giờ, một giọt nước cô cũng chưa uống, rốt cuộc đợi đến lúc phòng giải phẩu đèn tắt, cửa phòng giải phẩu mở ra trong nháy mắt cô lập tức xông tới.
Mấy phút sau có chút mệt lả xoay người rời đi.
Không phải Tiêu Tử Uyên.
Trong lòng Tùy Ức thở phào nhẹ nhõm.
Ra khỏi cửa bệnh viện Tùy Ức lấy điện thoại di động ra cho gọi điện thoại cho Lâm Thần.
Nghe điện thoại là một cô gái, "Thật xin lỗi, luật sư Lâm đang ở trên tòa án, có chuyện gì cần tôi chuyển lời giúp không?”
Tùy Ức đành thôi, "Vậy Thôi, cám ơn."
Tùy Ức hồn bay lạc phách đi về nhà, vào cửa cũng không nhớ đổi giày, rót nước làm vỡ ly, dọn dẹp sàn nhà làm tay dị đứt, cuối cùng cô tuyệt vọng ngồi dưới đất, sững sờ nhìn phía trước ngẩn người.
Lúc Trời sắp tối, Tùy Ức không có biện pháp đợi thêm nữa, nên đã gọi điện thoại đến số lần trước mà Tiêu Tử Uyên đã cho cô.
Đối phương nhận điện thoại nghe được là cô, cũng không có gì là bất ngờ, cho một cái địa chỉ, Tùy Ức thu xếp một tý liền đi ra ngoài.
Đó là club tư nhân, sau khi Tùy Ức vào cửa liền có người đi phía trước dẫn đường, "Là cô Tùy phải không, mời đi theo tôi, Mộ thiếu chờ cô đã lâu rồi."
Tùy Ức đẩy cửa đi vào nhanh chóng đánh giá một chút, nói là phòng, ngược lại không khác gì một căn nhà.
Bên ngoài là phòng khách, bàn làm việc, ghế sa lon, tủ lạnh, cái gì cần có đều có, bên trong là phòng ngủ, cửa phòng đang khép hờ.
Trần Mộ Bạch ngồi ở trên ghế sofa giữa phòng có chút thích thú đợi Tùy Ức nói.
Tùy Ức cũng không vòng vo với anh, "Ngài Trần, tôi không liên lạc được Tiêu Tử Uyên, làm phiền anh giúp tôi tìm anh ấy được không?"
"Ngồi đi." Trần Mộ Bạch hất cằm lên chỉ chỉ ghế sa lon.
Tùy Ức hơi cúi đầu, "Không cần. Tôi đứng là được rồi."
Trần Mộ Bạch lười biếng tựa vào trên sô pha, hai chân gác lên chiếc bàn thấp trước ghế sofa, ngậm điếu thuốc, lưu manh nhìn Tùy Ức, Tùy Ức bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh.
Sau hồi lâu, "Pằng" một tiếng Trần Mộ Bạch bật lửa lên, đốt thuốc hít một hơi thật sâu, ở dưới làn khói trắng lượn lờ bay lên cười nói, "Được."
Sau đó cất giọng gọi, "Đưa cô Tùy đến căn phòng bên cạnh nghỉ ngơi, lấy trà ngon tiếp đãi."
Tùy Ức ngồi ở căn phòng bên cạnh đợi một lát, cả trái tim vẫn treo ngược, nửa vời ở nơi đó. Trong phòng quá yên tĩnh, an tĩnh đến mức khiến cô không thở nổi, cô luôn luôn yên lặng cầu nguyện, chỉ cần anh có thể bình an trở về, cô có thể không cần bất cứ thứ gì, cô sẽ không bao giờ nữa từ chối anh nữa.
Nhưng khi người đàn ông này thật sự đứng ở trước mặt mình cô lại lùi bước.
Cửa bị đột nhiên đẩy ra, Tiêu Tử Uyên đi vào, Trần Mộ Bạch đi theo phía sau vẻ mặt nhẹ nhõm thanh thản .
Bàn tay để ở bên người Tùy Ức siết thật chặt, nhưng mà trên mặt lại cười đến nhẹ nhàng, "Anh đã an toàn trở về, em còn có chuyện đi trước đây."
Nói xong mượn lực chống đỡ ghế sofa đứng lên đi ra cửa, bước chân nhẹ nhàng.
Trần Mộ Bạch tựa vào cạnh cửa vốn tưởng rằng có thể nhìn một màn vừa ôm vừa khóc, ai ngờ lại biến thành như vậy, anh ta có chút kinh ngạc, vừa quay đầu nhìn về phía Tiêu Tử Uyên.
Tiêu Tử Uyên vẫn gương mặt lạnh nhạt như cũ, cả người lại tản ra lạnh lẽo, không biết là mới từ bên ngoài mang khí lạnh vào hay là. . . . .
Trần Mộ Bạch đang suy nghĩ, đã nhìn thấy Tiêu Tử Uyên chợt sải bước đuổi theo.
Giây phút Tùy Ức đóng cửa lại kia đã không còn kiên trì nổi, mới đi được vài bước chống tường đi tới khúc quanh rồi ngồi chồm xuống, nước mắt làm sao cũng không ngừng được, cô không biết mình bị sao, Tiêu Tử Uyên trở lại, anh là bình an, không có chuyện ngoài ý muốn, anh vẫn tốt, nhưng tại sao mình lại muốn khóc đây?
Cô hung hăng lau nước mắt, không dám phát ra một chút âm thanh nào, cho đến khí trước mắt xuất hiện một đôi giày mang theo một ít tuyết và bùn bẩn.
Anh vẫn luôn chú ý đến dáng vẻ, Tùy Ức mặc dù học y, nhưng cô vẫn cảm thấy Tiêu Tử Uyên còn thích sạch sẽ hơn cô, chắc có lẽ là anh vội vã trở về.
Tiêu Tử Uyên đưa tay kéo cô dậy, "Đứng lên nào, trên đất lạnh."
Tùy Ức đứng lên bỗng nhiên nhào vào trong ngực anh, Tiêu Tử Uyên sửng sốt một chút, siết chặt cánh tay.
Cô khóc đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng, cũng không còn bộ mặt lạnh nhạt hàng ngày, ngoan ngoãn mặc cho anh ôm. Tiêu Tử Uyên cúi đầu hôn lên tóc của cô, một mảnh thơm ngát, "Đừng khóc."
Tùy Ức từ trong ngực Tiêu Tử Uyên tránh ra, đỏ mắt nhìn anh, "Hô đó lời em nói muốn vĩnh viễn không trở về là vô tâm, em không muốn khiến anh không về được."
Sau khi Đứt quãng nước mắt cô rơi càng nhiều hơn.
Tiêu Tử Uyên hôn lên những giọt nước mắt của cô, hôn lên mặt cô, ôn nhu lạ thường, "Anh hiểu mà."
Tùy Ức càng khóc càng lớn hơn, hình như muốn đem một ngày lo lắng sợ hãi phát tiết ra ngoài, cuối cùng Tiêu Tử Uyên thật sự không còn cách nào, làm sao cũng không dỗ dành được, chỉ có thể hôn cô.
Nụ hôn của anh dịu dàng và kéo dài, cánh tay ở sau lưng cô nhẹ nhàng vỗ về, Tùy Ức dần dần quên mất khóc thút thít, không kiềm hãm được bắt đầu hôn trả lại anh.
Tiêu Tử Uyên mở mắt trừng mắt liếc người đang đứng cách đó không xa đang xem trò vui Trần Mộ bạch, Trần Mộ Cạch cười đến hài lòng, nhanh chóng xoay người rời đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tùy Ức tỉnh dậy rất sớm, quay đầu thấy người bên cạnh đang ngủ say, khẽ cười lên.
Sau khi rời giường đứng ở trước cửa sổ phòng khách, nhìn ánh sáng đang bao lấy thế giới, gọi điện thoại về nhà.
"Nhóc Tùy, hôm nay gọi mẹ sớm như vậy.” Giọng nói của mẹ Tùy còn pha lẫn với tiếng cười của những bạn nhỏ.
"Dạ."
"Có lời muốn cùng mẹ?"
"Dạ."
"Nói đi."
Tùy Ức im lặng mấy giây, rốt cuộc lấy dũng khí mở miệng, "Mẹ, hãy cho phép con ích kỷ một lần, không lo lắng gì đi tìm hạnh phúc chính mình, xin lỗi mẹ.”
Mẹ Tùy ở đầu dây bên kia suy nghĩ một lúc lâu, "A Ức, mẹ chờ con nói những lời này rất lâu rồi."
Tùy Ức cúp điện thoại xoay người lại, thấy Tiêu Tử Uyên đứng ở giữa phòng khách nhìn cô, trong mắt tràn đầy cưng chiều.
Tùy Ức đứng ở nơi mặt trời sắp lên mỉm cười với anh, nét mặt tươi cười như hoa.
Cô đứng ở nơi đó nhìn về phía anh cười, đó là nụ cười rực rỡ nhất mà anh từng thấy.
Băng tuyết cuối cùng cũng đã tan, mặt trời chiếu sáng cả thành phố, sáng rỡ, ấm áp, Tuyết mùa đông tan ra thành cảnh sắc tươi đẹp.
Tùy Ức hít một hơi thật sâu, không ngừng tự nói với mình, Tùy Ức ngươi là bác sĩ, hiện tại có một bệnh nhân ở trên bàn phẫu thuật chờ ngươi cứu mạng, ngươi phải tỉnh táo.
Cô ngẩng đầu cười một tiếng, "Được."
Chờ đến lúc Tùy Ức thực sự đứng ở trên bàn mổ thì mới phát hiện tay của mình run dử dội hơn, ngay đến cả dao cũng không cầm nổi. Cô rất nhanh lui ra ngoài, lúc mọi người đang dùng ánh mắt không tin nhìn mình cô nói, "Tôi có chút không thoải mái, Tôi lập tức đi tìm thầy của tôi đến làm, cho tôi mấy phút."
Tùy Ức từ phòng giải phẩu đi ra ngoài tay run run gọi điện thoại, ở trong âm thanh tút tút của điện thoại cố gắng bình phục hô hấp.
Sau vài giây rốt cuộc truyền đến một tiếng, "Vâng."
Lúc Hứa Hàn Dương chạy tới áo khoác ngoài còn bên trong vẫn còn mặc đồ ngủ, nhìn Tùy Ức đỏ mắt đứng ở cửa phòng mổ mặt luống cuống, "Chuyện gì xảy ra, không phải ca bệnh khó giải quyết, em có thể làm mà."
Tùy Ức cúi đầu không nói được lời nào, ông suy nghĩ một chút, "Ngươi thân của em?"
Tùy Ức rất nhanh lắc đầu, "Em . . . . . Em có người bạn. . . . . . Ở phòng bên cạnh làm giải phẫu, xảy ra tai nạn xe cộ, anh ấy đối với em rất quan trọng. . . . . ."
Tùy Ức rất bất lực nói năng lộn xộn.
Nhưng ông nghe vẫn hiểu, an ủi một tiếng, "Không nên gấp gáp."
Sau đó liền vào phòng giải phẫu.
Tùy Ức nhìn đèn giải phẫu sáng lên, rốt cuộc yên tâm, nhắt mắt lại rơi lệ.
Ngươi rốt cuộc biết được người đàn ông kia đối với ngươi rất quan trọng rồi sao?
Cô vẫn cho là mình là người rất bình tĩnh, cho dù có chuyện gì lớn đi nữa cũng không hề hốt hoảng, nhưng lúc vừa rồi ở trong phòng phẫu thuật trong đầu cô tất cả đều là hình bóng của Tiêu Tử Uyên, cái gì cũng không thể suy nghĩ được nữa.
Y tá đi ngang qua hỏi, "Bác sĩ Tùy, cô làm sao vậy?"
Tùy Ức lau khóe mắt, ai ngờ nước mắt lại càng rơi càng nhiều càng rơi càng nhanh, thế nào cũng không ngừng được, trên mặt cô miễn cưỡng cười, "Không có chuyện gì, mắt nhặm một tý tôi, cô cứ làm việc đi."
Gió bụi làm mắt cô bị đau, thế nhưng trong này lấy đâu ra cát?
Tùy Ức ngồi trên chiếc ghế dài trước phòng phẫu thuật, cảm thấy một nỗi tuyệt vọng bao vây khắp bốn phương tám hướng, cô có thể nghe rõ ràng âm thanh trong cơ thể cô đang chảy xuôi, chảy đến trái tim, tập hợp tại nơi nào đó, lạnh lẽo đến thấu xương, chầm chậm đau thương.
Cô cố gắng bình tĩnh lại, suy nghĩ xem có lẽ còn có phương pháp nào khác xác định rốt cuộc đây có phải là Tiêu Tử Uyên hay không. Cô rất cố gắng, nhưng trong đầu quả thật trống rỗng, trong lòng một mảnh mờ mịt.
Cô giống như đang đứng ở trong bầu trời đầy sương trắng, cái gì cũng không nhìn thấy, bên tai chỉ vang lên giọng nói hơi uể oải của Tiêu Tử Uyên ngày đó.
Em thật sự hi vọng anh không trở về?
Giờ phút này trong lòng của cô đều là xót xa và hối hận.
Đợi mấy giờ, một giọt nước cô cũng chưa uống, rốt cuộc đợi đến lúc phòng giải phẩu đèn tắt, cửa phòng giải phẩu mở ra trong nháy mắt cô lập tức xông tới.
Mấy phút sau có chút mệt lả xoay người rời đi.
Không phải Tiêu Tử Uyên.
Trong lòng Tùy Ức thở phào nhẹ nhõm.
Ra khỏi cửa bệnh viện Tùy Ức lấy điện thoại di động ra cho gọi điện thoại cho Lâm Thần.
Nghe điện thoại là một cô gái, "Thật xin lỗi, luật sư Lâm đang ở trên tòa án, có chuyện gì cần tôi chuyển lời giúp không?”
Tùy Ức đành thôi, "Vậy Thôi, cám ơn."
Tùy Ức hồn bay lạc phách đi về nhà, vào cửa cũng không nhớ đổi giày, rót nước làm vỡ ly, dọn dẹp sàn nhà làm tay dị đứt, cuối cùng cô tuyệt vọng ngồi dưới đất, sững sờ nhìn phía trước ngẩn người.
Lúc Trời sắp tối, Tùy Ức không có biện pháp đợi thêm nữa, nên đã gọi điện thoại đến số lần trước mà Tiêu Tử Uyên đã cho cô.
Đối phương nhận điện thoại nghe được là cô, cũng không có gì là bất ngờ, cho một cái địa chỉ, Tùy Ức thu xếp một tý liền đi ra ngoài.
Đó là club tư nhân, sau khi Tùy Ức vào cửa liền có người đi phía trước dẫn đường, "Là cô Tùy phải không, mời đi theo tôi, Mộ thiếu chờ cô đã lâu rồi."
Tùy Ức đẩy cửa đi vào nhanh chóng đánh giá một chút, nói là phòng, ngược lại không khác gì một căn nhà.
Bên ngoài là phòng khách, bàn làm việc, ghế sa lon, tủ lạnh, cái gì cần có đều có, bên trong là phòng ngủ, cửa phòng đang khép hờ.
Trần Mộ Bạch ngồi ở trên ghế sofa giữa phòng có chút thích thú đợi Tùy Ức nói.
Tùy Ức cũng không vòng vo với anh, "Ngài Trần, tôi không liên lạc được Tiêu Tử Uyên, làm phiền anh giúp tôi tìm anh ấy được không?"
"Ngồi đi." Trần Mộ Bạch hất cằm lên chỉ chỉ ghế sa lon.
Tùy Ức hơi cúi đầu, "Không cần. Tôi đứng là được rồi."
Trần Mộ Bạch lười biếng tựa vào trên sô pha, hai chân gác lên chiếc bàn thấp trước ghế sofa, ngậm điếu thuốc, lưu manh nhìn Tùy Ức, Tùy Ức bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh.
Sau hồi lâu, "Pằng" một tiếng Trần Mộ Bạch bật lửa lên, đốt thuốc hít một hơi thật sâu, ở dưới làn khói trắng lượn lờ bay lên cười nói, "Được."
Sau đó cất giọng gọi, "Đưa cô Tùy đến căn phòng bên cạnh nghỉ ngơi, lấy trà ngon tiếp đãi."
Tùy Ức ngồi ở căn phòng bên cạnh đợi một lát, cả trái tim vẫn treo ngược, nửa vời ở nơi đó. Trong phòng quá yên tĩnh, an tĩnh đến mức khiến cô không thở nổi, cô luôn luôn yên lặng cầu nguyện, chỉ cần anh có thể bình an trở về, cô có thể không cần bất cứ thứ gì, cô sẽ không bao giờ nữa từ chối anh nữa.
Nhưng khi người đàn ông này thật sự đứng ở trước mặt mình cô lại lùi bước.
Cửa bị đột nhiên đẩy ra, Tiêu Tử Uyên đi vào, Trần Mộ Bạch đi theo phía sau vẻ mặt nhẹ nhõm thanh thản .
Bàn tay để ở bên người Tùy Ức siết thật chặt, nhưng mà trên mặt lại cười đến nhẹ nhàng, "Anh đã an toàn trở về, em còn có chuyện đi trước đây."
Nói xong mượn lực chống đỡ ghế sofa đứng lên đi ra cửa, bước chân nhẹ nhàng.
Trần Mộ Bạch tựa vào cạnh cửa vốn tưởng rằng có thể nhìn một màn vừa ôm vừa khóc, ai ngờ lại biến thành như vậy, anh ta có chút kinh ngạc, vừa quay đầu nhìn về phía Tiêu Tử Uyên.
Tiêu Tử Uyên vẫn gương mặt lạnh nhạt như cũ, cả người lại tản ra lạnh lẽo, không biết là mới từ bên ngoài mang khí lạnh vào hay là. . . . .
Trần Mộ Bạch đang suy nghĩ, đã nhìn thấy Tiêu Tử Uyên chợt sải bước đuổi theo.
Giây phút Tùy Ức đóng cửa lại kia đã không còn kiên trì nổi, mới đi được vài bước chống tường đi tới khúc quanh rồi ngồi chồm xuống, nước mắt làm sao cũng không ngừng được, cô không biết mình bị sao, Tiêu Tử Uyên trở lại, anh là bình an, không có chuyện ngoài ý muốn, anh vẫn tốt, nhưng tại sao mình lại muốn khóc đây?
Cô hung hăng lau nước mắt, không dám phát ra một chút âm thanh nào, cho đến khí trước mắt xuất hiện một đôi giày mang theo một ít tuyết và bùn bẩn.
Anh vẫn luôn chú ý đến dáng vẻ, Tùy Ức mặc dù học y, nhưng cô vẫn cảm thấy Tiêu Tử Uyên còn thích sạch sẽ hơn cô, chắc có lẽ là anh vội vã trở về.
Tiêu Tử Uyên đưa tay kéo cô dậy, "Đứng lên nào, trên đất lạnh."
Tùy Ức đứng lên bỗng nhiên nhào vào trong ngực anh, Tiêu Tử Uyên sửng sốt một chút, siết chặt cánh tay.
Cô khóc đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng, cũng không còn bộ mặt lạnh nhạt hàng ngày, ngoan ngoãn mặc cho anh ôm. Tiêu Tử Uyên cúi đầu hôn lên tóc của cô, một mảnh thơm ngát, "Đừng khóc."
Tùy Ức từ trong ngực Tiêu Tử Uyên tránh ra, đỏ mắt nhìn anh, "Hô đó lời em nói muốn vĩnh viễn không trở về là vô tâm, em không muốn khiến anh không về được."
Sau khi Đứt quãng nước mắt cô rơi càng nhiều hơn.
Tiêu Tử Uyên hôn lên những giọt nước mắt của cô, hôn lên mặt cô, ôn nhu lạ thường, "Anh hiểu mà."
Tùy Ức càng khóc càng lớn hơn, hình như muốn đem một ngày lo lắng sợ hãi phát tiết ra ngoài, cuối cùng Tiêu Tử Uyên thật sự không còn cách nào, làm sao cũng không dỗ dành được, chỉ có thể hôn cô.
Nụ hôn của anh dịu dàng và kéo dài, cánh tay ở sau lưng cô nhẹ nhàng vỗ về, Tùy Ức dần dần quên mất khóc thút thít, không kiềm hãm được bắt đầu hôn trả lại anh.
Tiêu Tử Uyên mở mắt trừng mắt liếc người đang đứng cách đó không xa đang xem trò vui Trần Mộ bạch, Trần Mộ Cạch cười đến hài lòng, nhanh chóng xoay người rời đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tùy Ức tỉnh dậy rất sớm, quay đầu thấy người bên cạnh đang ngủ say, khẽ cười lên.
Sau khi rời giường đứng ở trước cửa sổ phòng khách, nhìn ánh sáng đang bao lấy thế giới, gọi điện thoại về nhà.
"Nhóc Tùy, hôm nay gọi mẹ sớm như vậy.” Giọng nói của mẹ Tùy còn pha lẫn với tiếng cười của những bạn nhỏ.
"Dạ."
"Có lời muốn cùng mẹ?"
"Dạ."
"Nói đi."
Tùy Ức im lặng mấy giây, rốt cuộc lấy dũng khí mở miệng, "Mẹ, hãy cho phép con ích kỷ một lần, không lo lắng gì đi tìm hạnh phúc chính mình, xin lỗi mẹ.”
Mẹ Tùy ở đầu dây bên kia suy nghĩ một lúc lâu, "A Ức, mẹ chờ con nói những lời này rất lâu rồi."
Tùy Ức cúp điện thoại xoay người lại, thấy Tiêu Tử Uyên đứng ở giữa phòng khách nhìn cô, trong mắt tràn đầy cưng chiều.
Tùy Ức đứng ở nơi mặt trời sắp lên mỉm cười với anh, nét mặt tươi cười như hoa.
Cô đứng ở nơi đó nhìn về phía anh cười, đó là nụ cười rực rỡ nhất mà anh từng thấy.
Băng tuyết cuối cùng cũng đã tan, mặt trời chiếu sáng cả thành phố, sáng rỡ, ấm áp, Tuyết mùa đông tan ra thành cảnh sắc tươi đẹp.
/82
|