Bắc Kinh, một tháng sau...
Chiếc ô tô màu đen đi chậm rãi trên đường phố tấp nập. Khác hẳn với những chiếc xe tăng ga nhanh hết sức có thể. Cũng giống như nó, người ngồi trên xe cũng thảnh thơi không kém. Còn hơn một tiếng nữa mới gặp mặt đoàn làm phim. Anh không cần phải vội.
- Hoa ca, em nghe ngóng được là Dĩnh tỷ nhận đóng Hoa Thiên Cốt chỉ 2 tiếng sau khi nhận được lời mời đó
- Vậy sao? - Kiến Hoa chỉ ậm ừ trả lời nhưng dường như vấn đề đó không khiến anh bận tâm. Kịch bản đó đúng là rất hay. Nhận vai chỉ trong hai tiếng không có gì là lạ. Cái có thể tán thưởng chính là khả năng lựa chọn kịch bản của cô gái này. Anh đã xem mấy phim của cô từ khi biết cô sẽ là bạn diễn của mình. Và đúng là không vai nào giống vai nào. Rất có thực lực. Bạn diễn như vậy anh cũng bớt đi được chút lo lắng. Chỉ thế mà thôi.
- Anh gặp chị ấy hai lần rồi, cảm nhận thế nào. Có thể hợp tác tốt được không?
- Hợp tác tốt chắc là sẽ được. Còn cảm nhận thì tôi không biết. Hai lần gặp đó quá chớp nhoáng, ấn tượng trong anh không lưu lại gì nếu không muốn nói là bằng con số không. Thực ra, trong anh cũng dấy lên một sự tò mò khó hiểu. Cô gái ấy là người như thế nào mà xung quanh lại lắm thị phi đến thế.
Đoạn đường tới khách sạn Cổ Luân, nơi diễn ra buổi họp mặt cũng không dài, vì thế chỉ hơn mười phút sau Kiến Hoa cũng đã tới. Có điều, anh không muốn gây sự chú ý, nên kêu Khang Vũ đi cửa sau. Lúc này một chiếc ô tô khác cũng vừa mới đậu ở đó. Hai cô gái từ trên xe bước xuống, Kiến Hoa còn nghe thấy giọng con gái léo nhéo:
- Em định không mặc chiếc váy này sao, hôm qua chị còn đi lấy gấp nó cho em mà - Cô gái cầm chiếc váy đỏ trên tay, xem ra là đồ mới, còn tay kia cứ níu cô gái bên cạnh.
- Ai da, Nancy. Chỉ là họp mặt thôi mà. Đâu cần điệu đà như thế. Em vẫn thích đơn giản thế này hơn - Lệ Dĩnh phụng phịu cảy nhảy, bình thường cô vốn không thích ăn mặc cầu kỳ rồi. Hôm nay đâu phải là họp báo, cũng không phải ra mắt phim, sao phải váy vóc làm gì cho mệt. Quét một đường từ thân xuống bàn chân mình...áo phông, quần jean, giày thể thao...cô thấy rất được đấy chứ. Vừa trẻ trung, năng động, hơn nữa lại rất kín đáo. Lệ Dĩnh gật đầu một cái rất hài lòng về lựa chọn của mình.
- Nhưng cũng cần đẹp một chút trước mọi người chứ - Nancy vẫn không chịu bỏ cuộc. Có ai đường đường là tiểu hoa đán, đi gặp đoàn làm phim mà lại mặc không khác gì nữ sinh trung học không. Mà nữ sinh trung học bây giờ đoán chắc còn điệu đà hơn ấy chứ.
- Mọi người là muốn xem diễn xuất chứ có xem trang phục đâu. Chị để đó lần sau đi. Chúng ta vào thôi - Lệ Dĩnh chốt một câu rồi kéo Nancy theo mình. Lằng nhằng trang phục mãi không khéo sẽ muộn mất.
Cả cuộc nói chuyện ngắn ngủi vừa rồi Khang Vũ và Kiến Hoa đều chứng kiến. Khang Vũ không giấu một tia đồng tình quay xuống Kiến Hoa đá mắt:
- Hoa ca, không chỉ mình anh mặc như thế đâu
Đây cũng là sở thích của Kiến Hoa. Ngoài những sự kiện trang trọng thì anh không thích mặc lễ phục. Kiến Hoa nhìn lại mình, cũng chỉ áo phông, quần jean cùng giầy thể thao. Anh còn tưởng chỉ mình anh như thế. Còn Lệ Dĩnh dù sao cũng là nữ chính, trong tưởng tượng của anh sẽ mặc bộ đồ nào nó rất yêu kiều, bắt mắt chứ không như nữ sinh thế kia.
Nét mặt Kiến Hoa giãn ra, ánh lên nét cười nhẹ rồi cùng Khang Vũ theo hành lang cửa sau đi vào khách sạn. Mới đi được nửa dãy hãnh lang thì tiếng chạy rầm rầm từ phía trước vọng lại, Lệ Dĩnh cắm đầu chạy, còn không để ý đến anh và Khang Vũ đang đi lại gần phía cô. Đằng sau đó còn vang lên tiếng gọi rất lớn của trợ lý:
- Lệ Dĩnh, em lại đi đâu thế? Mọi người đã đông đủ, Hoa ca cũng sắp đến rồi
- Không vội...không vội, sư phụ chưa có đến đâu. Em quên điện thoại, sẽ vào ngay - Lệ Dĩnh xua tay ra đằng sau ra hiệu cho Nancy là không có việc gì, còn mình vẫn cắm đầu chạy. Cô lướt qua Kiến Hoa mà không hề nhận ra điều gì bất thường.
- Sư phụ? - Kiến Hoa nhìn theo Lệ Dĩnh lẩm bẩm.
- Hoa ca, đang nói anh đó - Khang Vũ hất hàm về phía Lệ Dĩnh. Gọi 'sư phụ' thì ngoài đang nói đến Hoa ca thì còn có thể là ai.
- Cậu vào trước đi, tôi sẽ vào sau - Chưa đợi Kiến Hoa dứt lời Khang Vũ đã nhanh chóng đi thẳng.
Từ phía ngoài lại vọng lên tiếng chạy rầm rầm khi nãy, còn kèm theo tiếng thở hồng hộc. Kiến Hoa lắc đầu, một cô gái mà lại không chú trọng đến hình tượng như vậy, mà cũng đâu cần gấp đến mức phải hộc tốc như thế.
- Vị tiên sinh, làm ơn... nhường đường giúp. - Lệ Dĩnh vừa chạy vừa nói không ra hơi. Chạy như vậy, mắt cô cũng nhòa đi, người trước mặt là ai cũng không biết, chỉ thấy đó là một người đàn ông mà thôi.
Thế nhưng mặc Lệ Dĩnh đã lên tiếng xin nhường đường, Kiến Hoa không hiểu sao vẫn ngang nhiên đứng giữa hành lang, chắn lối đi của cô. Lệ Dĩnh chạy lại ngày một gần hơn, tới nơi rồi mà chướng ngại trước mặt vẫn ở đó, theo quán tính Lệ Dĩnh đang chạy nhanh mà phải gấp gáp dừng lại, cô mất đà, trụ cũng không vững, người đổ ngang đổ dọc xiêu vẹo. Thôi rồi, lại sắp đo sàn, Lệ Dĩnh nhắm chặt mắt, hét toáng lên:
- Áaaaaaa...mẹ ơi
Tâm lý chuẩn bị cho một cú ngã đau điếng, trong lòng còn thầm bực mình cái người đàn ông đó, rõ ràng cô đã xin tránh đường rồi mà anh ta vẫn không chịu né sang một bên. Nhưng không những cô không cảm thấy đau, cũng không ngã, mà còn cảm thấy một bàn tay nào đó rất mạnh mẽ ôm lấy cô, hơn nữa còn rất ấm áp. Một thanh âm trầm ấm, dịu dàng vang lên bên tai cô:
- Không cần phải vội vàng. Anh còn chưa vào
Lệ Dĩnh vẫn còn nhắm tịt mắt vì sợ, lắp bắp hỏi người đàn ông vừa hại cô nhưng cũng vừa giúp cô.
- Anh...Anh là ai?
Kiến Hoa vô thức gõ nhẹ vào trán Lệ Dĩnh mỉm cười. Mà hành động đó vừa mới dứt anh còn không hiểu mình vừa làm việc gì.
- Là sư phụ...không phải vừa nãy em còn nhắc tới anh sao?
Tới lúc này Lệ Dĩnh mới chịu mở mắt, hình ảnh người trước mặt đã hiện lên rõ rệt. Chuyện cú ngã đã bay đi mất, Lệ Dĩnh chỉ chú ý đến Kiến Hoa, bất ngờ lẫn chút thẹn thùng, sao lại để cô gặp anh trong tình huống này chứ.
- Sư...phụ...anh...đến....rồi
Gương mặt hai người lúc này nhiều lắm cũng chỉ cách nhau hơn một tấc. Nhưng Kiến Hoa hình như chưa nhận ra điều đó, và anh cũng không có ý định thả cô xuống. Anh nhìn sâu vào ánh mắt long lanh của Lệ Dĩnh trả lời:
- Phải...anh đến rồi, hơn nữa còn thấy hết từ nãy đến giờ
Biểu cảm của Lệ Dĩnh lúc này xấu hổ thôi chưa đủ, còn là e thẹn, tim cô đang đập thình thịch. Một tháng trước khi biết anh sẽ vào vai Bạch Tử Họa, cô hầu như ngày nào cũng nghĩ đến anh. Không có ý gì khác, chỉ đơn thuần là vì đây là lần đầu tiên cô hợp tác với bạn diễn lớn tuổi hơn khá nhiều, mà lại là một tiền bối rất nổi tiếng. Vậy mà người đó bây giờ đang trước mặt cô, hơn nữa còn đang bế cô. Xung quanh đều yên lặng. Không khí này thật khiến cô không muốn nghĩ gì cũng không được.
- Sư phụ...Cho em xuống
Kiến Hoa giật mình hiểu ý, mặt Lệ Dĩnh đỏ bừng, cố tình tránh ánh mắt của anh. Kiến Hoa nhẹ nhàng đặt Lệ Dĩnh xuống, lúng túng giải thích:
- Anh xin lỗi, vừa rồi sợ em ngã...
- Không sao...cảm ơn anh - Lệ Dĩnh cúi đầu lí nhí, từ lúc gặp anh đến giờ, cô chưa dám nhìn thẳng vào anh.
Không khí ngại ngùng lẫn khó xử buông xuống, hai người không ai nói thêm câu nào nữa. Lệ Dĩnh đi trước, Kiến Hoa vẫn còn đang chìm trong những cảm xúc bất ngờ khó hiểu. Không tính hai lần trước chỉ gặp thoáng qua, thì đây là lần đầu tiên anh gặp cô. Con người anh vốn thích giữ khoảng cách càng xa với bạn diễn nữ càng tốt. Bình thường đứng cạnh còn ít, vậy mà vừa rồi anh không những bế cô, mà hình như trong lòng còn không cảm thấy khó chịu. Điều này phải giải thích thế nào đây.
- Chỉ là giúp đỡ một người bình thường thôi
Kiến Hoa tự nói với bản thân mình, thở phào rồi cũng lấy lại bình tĩnh, lặng lẽ bước theo sau.
...
- Lệ Dĩnh lại đây - Giám chế Đường Lệ Quân vẫy tay, lớn tiếng gọi Lệ Dĩnh. Đích thân giám chế Đường đã liên lạc với cô để mời cô vào vai Hoa Thiên Cốt.
- Hai người làm quen đi. Sau này vợ chồng Họa Cốt nhờ cả vào hai người đấy
Gì chứ, giờ này còn làm quen nữa. Nếu chị nhìn thấy cảnh tượng ban nãy rồi sẽ không khách sáo kêu hai người làm quen nữa đâu. Sự căng thẳng trong lòng Lệ Dĩnh lại nâng lên cao độ. Vừa rồi im lặng tiến vào, cô đã có thể bình tĩnh hơn một chút. Giờ nó lại bay mất tiêu rồi. Anh đang đứng bên cạnh cô, cô có thể cảm thấy được sự ấm áp của anh còn vương trên mình, nhưng sao lại run thế này.
- Sư phụ, em là...em là.. Lệ Dĩnh, đóng vai Hoa...Thiên Cốt
- Anh nhớ, rất vui gặp lại em - Kiến Hoa cũng đáp lại, nhưng giọng điệu có vẻ cứng ngắc, thiếu tự nhiên.
Giới thiệu xong, Đường Lệ Quân cũng bỏ lại hai người họ đi mất. Không khí lúc này tràn ngập sự lúng túng. Lệ Dĩnh không dám ngẩng mặt lên nhìn Kiến Hoa, còn anh cũng không biết nói gì với cô. Trước nay anh vẫn như thế mà, nhưng sao bây giờ lại có chút e ngại như vậy. Lệ Dĩnh cuối cùng cũng túm được cái cớ lẩn đi mất. Kiến Hoa chỉ ậm ừ rồi nhìn theo bóng lưng cô rời khỏi ra nhập hội với Tưởng Hân cùng mấy cô gái khác.
Căn phòng đã đông đủ mọi người. Thực ra họp mặt cũng không có gì quan trọng, chỉ là để dàn diễn viên cùng tổ chế tác gặp nhau, trao đổi trước khi bắt tay chính thức vào dự án. Nhiều diễn viên trước đây cũng đã từng hợp tác với nhau nên buổi họp mặt diễn ra trong không khí rất vui vẻ, rộn ràng. Lệ Dĩnh không ngừng cười đùa với đám Tưởng Hân, Lý Thuần...dù mới gặp nhưng mấy tháng tới đều sẽ ở bên nhau. Họ lại rất tình cảm nên chẳng có lý do gì khiến cô ngại ngùng cả. Kiến Hoa còn rõ ràng nhìn thấy cô cười rất tươi, nụ cười đó giống như ánh nắng đầu hạ, không quá găy gắt nhưng vô cùng ấm áp, đủ để sưởi ấm bất cứ cái lạnh lẽo nào mà nó quét qua. Không quá chói chang nhưng lúc nào cũng bừng sáng. Nụ cười vô tư ấy không hề có chút ngại ngùng nào, không e dè điều gì. Kiến Hoa trong phút chốc nhìn nụ cười của Lệ Dĩnh mà lòng mình ngập ý vui vẻ cũng cười theo. Cũng không biết Khang Vũ đứng bên cạnh mình từ lúc nào.
- Hoa ca...
Khang Vũ bên cạnh gọi nhỏ nhưng Kiến Hoa không hề có phản ứng.
- Hoa ca... - Vẫn không thấy gì.
- HOA CAAAA
Tới lần thứ ba Kiến Hoa mới giật mình bị Khang Vũ lôi khỏi cái đắm đuối ban nãy.
- Có chuyện gì không?
- Anh đang nhìn gì vậy. Đạo diễn Lâm muốn nói chuyện với anh - Khang Vũ làm trợ lý cho Kiến Hoa đã một năm nay. Anh đã sớm học được cách nhìn mặt đoán tâm trạng của Kiến Hoa. Mà cái nét mặt này trong lần đầu gặp bạn diễn là chưa từng có. Anh cũng thừa biết cái thiện cảm này là dành cho ai. Chỉ không ngờ nó đến nhanh như thế.
- Tôi biết rồi
Buổi họp mặt kết thúc, mọi người tạm biệt nhau hẹn ngày tất cả tập trung khai máy. Lệ Dĩnh lại một lần nữa tới tạm biệt Kiến Hoa rồi theo cửa sau về trước. Nhưng Lệ Dĩnh cứ lại gần anh là lại tỏ vẻ nghiêm chỉnh, cất nụ cười sáng như ánh mặt trời của mình đi, thanh âm lại rất dè dặt khi nói chuyện với anh, hơn nữa cũng rất xa cách. Cứ cho là lần đầu gặp chăng nữa, nhưng cũng không đến nỗi xa lạ như vậy. Ngay cả anh vốn rất cẩn thận khi tiếp xúc với bạn diễn nhưng lần đầu gặp cũng không có cảm giác này. Kiến Hoa khó hiểu, cái sôi nổi tinh nghịch khi nãy của cô đột nhiên biến đâu mất rồi. Không lẽ là do anh khiến cô thấy khó xử như vậy.
Ít phút sau, Kiến Hoa lát sau cũng ra theo. Thế nhưng đến góc khuất của hành lang, tiếng bước chân nhẹ nhàng của hai cô gái cùng tiếng nói chuyện khiến Kiến Hoa và Khang Vũ khựng lại. Anh cũng không biết vì sao mình không đi tiếp, mà lại đứng sau bức vách để nghe được cuộc nói chuyện đó.
- Lệ Dĩnh, sáng nay lúc em ra lấy điện thoại có phải gặp Hoa ca không. Có chuyện gì mà chị thấy em đi vào có vẻ lúng túng - Nancy thực sự rất khó hiểu, lúc biết Hoa ca là nam chính, Lệ Dĩnh còn khá háo hức vì mong muốn sẽ học hỏi được nhiều kinh nghiệm. Nhưng nhìn biểu cảm của Lệ Dĩnh hôm nay không có vẻ gì là háo hức cả.
Lệ Dĩnh tự trấn an bản thân, sáng nay chỉ là vô tình. Anh giúp cô, cô cũng đã cảm ơn rồi. Thế cũng coi như gặp mặt suôn sẻ. Cảm giác lúng túng ban nãy cũng chỉ do bất ngờ mà thôi. Sau này sẽ hết sức cẩn thận.
- Không có gì, một rắc rối nhỏ, anh ấy có giúp em một chút
- Nhưng sao chị thấy em có vẻ e dè với Hoa ca vậy. Với những người khác đâu có thế? - Nancy vẫn cố gặng hỏi. Ban nãy, cô thấy rõ là Hoa ca muốn nói chuyện nhiều hơn với Lệ Dĩnh, nhưng ngược lại Lệ Dĩnh không những tránh ánh mắt người ta, còn cố tình lỉnh đi chỗ khác. Người khác có thể không thấy, nhưng sao có thể qua mắt cô được.
Lệ Dĩnh nhìn vô định vào không khí, thở dài một cái mệt mỏi.
- Ngoài lúc đóng chung ra, tốt nhất nên giữ khoảng cách. Em không muốn có tin đồn nào nữa.
Tin đồn. Đối với cô thị phi đã quá đủ rồi. Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Hơn nữa, cô với người đó cũng mới kết thúc không lâu. Vẫn nên để mọi chuyện chìm vào im lặng thì tốt hơn. Điều cô cần làm bây giờ là hoàn thành tốt vai diễn và tốt nhất là gắng hết sức không để cho cánh nhà báo nắm được cái gì mà viết linh tinh.
Nét mặt Kiến Hoa khi nghe được cuộc đối thoại vừa rồi dường như không hề có sự thay đổi. Nhưng những lúc như thế này, Kiến Hoa không biểu cảm gì mới thực sự khó hiểu. Khang Vũ nắm bắt được ý nào đó vội vàng thêm vào:
- Em nghe nói, chị ấy đóng phim nào là bị dính tin đồn với bạn diễn. Có lẽ vì vậy nên...
- Tôi hiểu rồi, chúng ta đi thôi
Kiến Hoa cũng không đợi Khang Vũ nói hết lời mà bỏ đi mất.Thì ra là vậy. Chỉ có điều này mới giải thích được cho phản ứng của Lệ Dĩnh trong buổi họp mặt hôm nay. Với tất cả mọi người cô đều rất niềm nở vui vẻ. Chỉ riêng với anh là giữ khoảng cách rõ rệt. Có lẽ cô chủ động gọi là anh là 'sư phụ' cũng là để vạch rõ ranh giới giữa hai người. Là mối quan hệ giữa tiền bối - hậu bối. Được, nếu cô đã muốn như thế, anh cũng không có ý gì khác. Đây vốn là tính cách của anh từ xưa đến giờ mà. Tự nhủ với mình như vậy, nhưng từ sâu trong đáy lòng Kiến Hoa lại nảy sinh một sự khó chịu mà lúc này đây, chắc chắn ngay cả anh cũng không biết đến sự xuất hiện của thứ cảm giác đó. Đăng bởi: admin
Chiếc ô tô màu đen đi chậm rãi trên đường phố tấp nập. Khác hẳn với những chiếc xe tăng ga nhanh hết sức có thể. Cũng giống như nó, người ngồi trên xe cũng thảnh thơi không kém. Còn hơn một tiếng nữa mới gặp mặt đoàn làm phim. Anh không cần phải vội.
- Hoa ca, em nghe ngóng được là Dĩnh tỷ nhận đóng Hoa Thiên Cốt chỉ 2 tiếng sau khi nhận được lời mời đó
- Vậy sao? - Kiến Hoa chỉ ậm ừ trả lời nhưng dường như vấn đề đó không khiến anh bận tâm. Kịch bản đó đúng là rất hay. Nhận vai chỉ trong hai tiếng không có gì là lạ. Cái có thể tán thưởng chính là khả năng lựa chọn kịch bản của cô gái này. Anh đã xem mấy phim của cô từ khi biết cô sẽ là bạn diễn của mình. Và đúng là không vai nào giống vai nào. Rất có thực lực. Bạn diễn như vậy anh cũng bớt đi được chút lo lắng. Chỉ thế mà thôi.
- Anh gặp chị ấy hai lần rồi, cảm nhận thế nào. Có thể hợp tác tốt được không?
- Hợp tác tốt chắc là sẽ được. Còn cảm nhận thì tôi không biết. Hai lần gặp đó quá chớp nhoáng, ấn tượng trong anh không lưu lại gì nếu không muốn nói là bằng con số không. Thực ra, trong anh cũng dấy lên một sự tò mò khó hiểu. Cô gái ấy là người như thế nào mà xung quanh lại lắm thị phi đến thế.
Đoạn đường tới khách sạn Cổ Luân, nơi diễn ra buổi họp mặt cũng không dài, vì thế chỉ hơn mười phút sau Kiến Hoa cũng đã tới. Có điều, anh không muốn gây sự chú ý, nên kêu Khang Vũ đi cửa sau. Lúc này một chiếc ô tô khác cũng vừa mới đậu ở đó. Hai cô gái từ trên xe bước xuống, Kiến Hoa còn nghe thấy giọng con gái léo nhéo:
- Em định không mặc chiếc váy này sao, hôm qua chị còn đi lấy gấp nó cho em mà - Cô gái cầm chiếc váy đỏ trên tay, xem ra là đồ mới, còn tay kia cứ níu cô gái bên cạnh.
- Ai da, Nancy. Chỉ là họp mặt thôi mà. Đâu cần điệu đà như thế. Em vẫn thích đơn giản thế này hơn - Lệ Dĩnh phụng phịu cảy nhảy, bình thường cô vốn không thích ăn mặc cầu kỳ rồi. Hôm nay đâu phải là họp báo, cũng không phải ra mắt phim, sao phải váy vóc làm gì cho mệt. Quét một đường từ thân xuống bàn chân mình...áo phông, quần jean, giày thể thao...cô thấy rất được đấy chứ. Vừa trẻ trung, năng động, hơn nữa lại rất kín đáo. Lệ Dĩnh gật đầu một cái rất hài lòng về lựa chọn của mình.
- Nhưng cũng cần đẹp một chút trước mọi người chứ - Nancy vẫn không chịu bỏ cuộc. Có ai đường đường là tiểu hoa đán, đi gặp đoàn làm phim mà lại mặc không khác gì nữ sinh trung học không. Mà nữ sinh trung học bây giờ đoán chắc còn điệu đà hơn ấy chứ.
- Mọi người là muốn xem diễn xuất chứ có xem trang phục đâu. Chị để đó lần sau đi. Chúng ta vào thôi - Lệ Dĩnh chốt một câu rồi kéo Nancy theo mình. Lằng nhằng trang phục mãi không khéo sẽ muộn mất.
Cả cuộc nói chuyện ngắn ngủi vừa rồi Khang Vũ và Kiến Hoa đều chứng kiến. Khang Vũ không giấu một tia đồng tình quay xuống Kiến Hoa đá mắt:
- Hoa ca, không chỉ mình anh mặc như thế đâu
Đây cũng là sở thích của Kiến Hoa. Ngoài những sự kiện trang trọng thì anh không thích mặc lễ phục. Kiến Hoa nhìn lại mình, cũng chỉ áo phông, quần jean cùng giầy thể thao. Anh còn tưởng chỉ mình anh như thế. Còn Lệ Dĩnh dù sao cũng là nữ chính, trong tưởng tượng của anh sẽ mặc bộ đồ nào nó rất yêu kiều, bắt mắt chứ không như nữ sinh thế kia.
Nét mặt Kiến Hoa giãn ra, ánh lên nét cười nhẹ rồi cùng Khang Vũ theo hành lang cửa sau đi vào khách sạn. Mới đi được nửa dãy hãnh lang thì tiếng chạy rầm rầm từ phía trước vọng lại, Lệ Dĩnh cắm đầu chạy, còn không để ý đến anh và Khang Vũ đang đi lại gần phía cô. Đằng sau đó còn vang lên tiếng gọi rất lớn của trợ lý:
- Lệ Dĩnh, em lại đi đâu thế? Mọi người đã đông đủ, Hoa ca cũng sắp đến rồi
- Không vội...không vội, sư phụ chưa có đến đâu. Em quên điện thoại, sẽ vào ngay - Lệ Dĩnh xua tay ra đằng sau ra hiệu cho Nancy là không có việc gì, còn mình vẫn cắm đầu chạy. Cô lướt qua Kiến Hoa mà không hề nhận ra điều gì bất thường.
- Sư phụ? - Kiến Hoa nhìn theo Lệ Dĩnh lẩm bẩm.
- Hoa ca, đang nói anh đó - Khang Vũ hất hàm về phía Lệ Dĩnh. Gọi 'sư phụ' thì ngoài đang nói đến Hoa ca thì còn có thể là ai.
- Cậu vào trước đi, tôi sẽ vào sau - Chưa đợi Kiến Hoa dứt lời Khang Vũ đã nhanh chóng đi thẳng.
Từ phía ngoài lại vọng lên tiếng chạy rầm rầm khi nãy, còn kèm theo tiếng thở hồng hộc. Kiến Hoa lắc đầu, một cô gái mà lại không chú trọng đến hình tượng như vậy, mà cũng đâu cần gấp đến mức phải hộc tốc như thế.
- Vị tiên sinh, làm ơn... nhường đường giúp. - Lệ Dĩnh vừa chạy vừa nói không ra hơi. Chạy như vậy, mắt cô cũng nhòa đi, người trước mặt là ai cũng không biết, chỉ thấy đó là một người đàn ông mà thôi.
Thế nhưng mặc Lệ Dĩnh đã lên tiếng xin nhường đường, Kiến Hoa không hiểu sao vẫn ngang nhiên đứng giữa hành lang, chắn lối đi của cô. Lệ Dĩnh chạy lại ngày một gần hơn, tới nơi rồi mà chướng ngại trước mặt vẫn ở đó, theo quán tính Lệ Dĩnh đang chạy nhanh mà phải gấp gáp dừng lại, cô mất đà, trụ cũng không vững, người đổ ngang đổ dọc xiêu vẹo. Thôi rồi, lại sắp đo sàn, Lệ Dĩnh nhắm chặt mắt, hét toáng lên:
- Áaaaaaa...mẹ ơi
Tâm lý chuẩn bị cho một cú ngã đau điếng, trong lòng còn thầm bực mình cái người đàn ông đó, rõ ràng cô đã xin tránh đường rồi mà anh ta vẫn không chịu né sang một bên. Nhưng không những cô không cảm thấy đau, cũng không ngã, mà còn cảm thấy một bàn tay nào đó rất mạnh mẽ ôm lấy cô, hơn nữa còn rất ấm áp. Một thanh âm trầm ấm, dịu dàng vang lên bên tai cô:
- Không cần phải vội vàng. Anh còn chưa vào
Lệ Dĩnh vẫn còn nhắm tịt mắt vì sợ, lắp bắp hỏi người đàn ông vừa hại cô nhưng cũng vừa giúp cô.
- Anh...Anh là ai?
Kiến Hoa vô thức gõ nhẹ vào trán Lệ Dĩnh mỉm cười. Mà hành động đó vừa mới dứt anh còn không hiểu mình vừa làm việc gì.
- Là sư phụ...không phải vừa nãy em còn nhắc tới anh sao?
Tới lúc này Lệ Dĩnh mới chịu mở mắt, hình ảnh người trước mặt đã hiện lên rõ rệt. Chuyện cú ngã đã bay đi mất, Lệ Dĩnh chỉ chú ý đến Kiến Hoa, bất ngờ lẫn chút thẹn thùng, sao lại để cô gặp anh trong tình huống này chứ.
- Sư...phụ...anh...đến....rồi
Gương mặt hai người lúc này nhiều lắm cũng chỉ cách nhau hơn một tấc. Nhưng Kiến Hoa hình như chưa nhận ra điều đó, và anh cũng không có ý định thả cô xuống. Anh nhìn sâu vào ánh mắt long lanh của Lệ Dĩnh trả lời:
- Phải...anh đến rồi, hơn nữa còn thấy hết từ nãy đến giờ
Biểu cảm của Lệ Dĩnh lúc này xấu hổ thôi chưa đủ, còn là e thẹn, tim cô đang đập thình thịch. Một tháng trước khi biết anh sẽ vào vai Bạch Tử Họa, cô hầu như ngày nào cũng nghĩ đến anh. Không có ý gì khác, chỉ đơn thuần là vì đây là lần đầu tiên cô hợp tác với bạn diễn lớn tuổi hơn khá nhiều, mà lại là một tiền bối rất nổi tiếng. Vậy mà người đó bây giờ đang trước mặt cô, hơn nữa còn đang bế cô. Xung quanh đều yên lặng. Không khí này thật khiến cô không muốn nghĩ gì cũng không được.
- Sư phụ...Cho em xuống
Kiến Hoa giật mình hiểu ý, mặt Lệ Dĩnh đỏ bừng, cố tình tránh ánh mắt của anh. Kiến Hoa nhẹ nhàng đặt Lệ Dĩnh xuống, lúng túng giải thích:
- Anh xin lỗi, vừa rồi sợ em ngã...
- Không sao...cảm ơn anh - Lệ Dĩnh cúi đầu lí nhí, từ lúc gặp anh đến giờ, cô chưa dám nhìn thẳng vào anh.
Không khí ngại ngùng lẫn khó xử buông xuống, hai người không ai nói thêm câu nào nữa. Lệ Dĩnh đi trước, Kiến Hoa vẫn còn đang chìm trong những cảm xúc bất ngờ khó hiểu. Không tính hai lần trước chỉ gặp thoáng qua, thì đây là lần đầu tiên anh gặp cô. Con người anh vốn thích giữ khoảng cách càng xa với bạn diễn nữ càng tốt. Bình thường đứng cạnh còn ít, vậy mà vừa rồi anh không những bế cô, mà hình như trong lòng còn không cảm thấy khó chịu. Điều này phải giải thích thế nào đây.
- Chỉ là giúp đỡ một người bình thường thôi
Kiến Hoa tự nói với bản thân mình, thở phào rồi cũng lấy lại bình tĩnh, lặng lẽ bước theo sau.
...
- Lệ Dĩnh lại đây - Giám chế Đường Lệ Quân vẫy tay, lớn tiếng gọi Lệ Dĩnh. Đích thân giám chế Đường đã liên lạc với cô để mời cô vào vai Hoa Thiên Cốt.
- Hai người làm quen đi. Sau này vợ chồng Họa Cốt nhờ cả vào hai người đấy
Gì chứ, giờ này còn làm quen nữa. Nếu chị nhìn thấy cảnh tượng ban nãy rồi sẽ không khách sáo kêu hai người làm quen nữa đâu. Sự căng thẳng trong lòng Lệ Dĩnh lại nâng lên cao độ. Vừa rồi im lặng tiến vào, cô đã có thể bình tĩnh hơn một chút. Giờ nó lại bay mất tiêu rồi. Anh đang đứng bên cạnh cô, cô có thể cảm thấy được sự ấm áp của anh còn vương trên mình, nhưng sao lại run thế này.
- Sư phụ, em là...em là.. Lệ Dĩnh, đóng vai Hoa...Thiên Cốt
- Anh nhớ, rất vui gặp lại em - Kiến Hoa cũng đáp lại, nhưng giọng điệu có vẻ cứng ngắc, thiếu tự nhiên.
Giới thiệu xong, Đường Lệ Quân cũng bỏ lại hai người họ đi mất. Không khí lúc này tràn ngập sự lúng túng. Lệ Dĩnh không dám ngẩng mặt lên nhìn Kiến Hoa, còn anh cũng không biết nói gì với cô. Trước nay anh vẫn như thế mà, nhưng sao bây giờ lại có chút e ngại như vậy. Lệ Dĩnh cuối cùng cũng túm được cái cớ lẩn đi mất. Kiến Hoa chỉ ậm ừ rồi nhìn theo bóng lưng cô rời khỏi ra nhập hội với Tưởng Hân cùng mấy cô gái khác.
Căn phòng đã đông đủ mọi người. Thực ra họp mặt cũng không có gì quan trọng, chỉ là để dàn diễn viên cùng tổ chế tác gặp nhau, trao đổi trước khi bắt tay chính thức vào dự án. Nhiều diễn viên trước đây cũng đã từng hợp tác với nhau nên buổi họp mặt diễn ra trong không khí rất vui vẻ, rộn ràng. Lệ Dĩnh không ngừng cười đùa với đám Tưởng Hân, Lý Thuần...dù mới gặp nhưng mấy tháng tới đều sẽ ở bên nhau. Họ lại rất tình cảm nên chẳng có lý do gì khiến cô ngại ngùng cả. Kiến Hoa còn rõ ràng nhìn thấy cô cười rất tươi, nụ cười đó giống như ánh nắng đầu hạ, không quá găy gắt nhưng vô cùng ấm áp, đủ để sưởi ấm bất cứ cái lạnh lẽo nào mà nó quét qua. Không quá chói chang nhưng lúc nào cũng bừng sáng. Nụ cười vô tư ấy không hề có chút ngại ngùng nào, không e dè điều gì. Kiến Hoa trong phút chốc nhìn nụ cười của Lệ Dĩnh mà lòng mình ngập ý vui vẻ cũng cười theo. Cũng không biết Khang Vũ đứng bên cạnh mình từ lúc nào.
- Hoa ca...
Khang Vũ bên cạnh gọi nhỏ nhưng Kiến Hoa không hề có phản ứng.
- Hoa ca... - Vẫn không thấy gì.
- HOA CAAAA
Tới lần thứ ba Kiến Hoa mới giật mình bị Khang Vũ lôi khỏi cái đắm đuối ban nãy.
- Có chuyện gì không?
- Anh đang nhìn gì vậy. Đạo diễn Lâm muốn nói chuyện với anh - Khang Vũ làm trợ lý cho Kiến Hoa đã một năm nay. Anh đã sớm học được cách nhìn mặt đoán tâm trạng của Kiến Hoa. Mà cái nét mặt này trong lần đầu gặp bạn diễn là chưa từng có. Anh cũng thừa biết cái thiện cảm này là dành cho ai. Chỉ không ngờ nó đến nhanh như thế.
- Tôi biết rồi
Buổi họp mặt kết thúc, mọi người tạm biệt nhau hẹn ngày tất cả tập trung khai máy. Lệ Dĩnh lại một lần nữa tới tạm biệt Kiến Hoa rồi theo cửa sau về trước. Nhưng Lệ Dĩnh cứ lại gần anh là lại tỏ vẻ nghiêm chỉnh, cất nụ cười sáng như ánh mặt trời của mình đi, thanh âm lại rất dè dặt khi nói chuyện với anh, hơn nữa cũng rất xa cách. Cứ cho là lần đầu gặp chăng nữa, nhưng cũng không đến nỗi xa lạ như vậy. Ngay cả anh vốn rất cẩn thận khi tiếp xúc với bạn diễn nhưng lần đầu gặp cũng không có cảm giác này. Kiến Hoa khó hiểu, cái sôi nổi tinh nghịch khi nãy của cô đột nhiên biến đâu mất rồi. Không lẽ là do anh khiến cô thấy khó xử như vậy.
Ít phút sau, Kiến Hoa lát sau cũng ra theo. Thế nhưng đến góc khuất của hành lang, tiếng bước chân nhẹ nhàng của hai cô gái cùng tiếng nói chuyện khiến Kiến Hoa và Khang Vũ khựng lại. Anh cũng không biết vì sao mình không đi tiếp, mà lại đứng sau bức vách để nghe được cuộc nói chuyện đó.
- Lệ Dĩnh, sáng nay lúc em ra lấy điện thoại có phải gặp Hoa ca không. Có chuyện gì mà chị thấy em đi vào có vẻ lúng túng - Nancy thực sự rất khó hiểu, lúc biết Hoa ca là nam chính, Lệ Dĩnh còn khá háo hức vì mong muốn sẽ học hỏi được nhiều kinh nghiệm. Nhưng nhìn biểu cảm của Lệ Dĩnh hôm nay không có vẻ gì là háo hức cả.
Lệ Dĩnh tự trấn an bản thân, sáng nay chỉ là vô tình. Anh giúp cô, cô cũng đã cảm ơn rồi. Thế cũng coi như gặp mặt suôn sẻ. Cảm giác lúng túng ban nãy cũng chỉ do bất ngờ mà thôi. Sau này sẽ hết sức cẩn thận.
- Không có gì, một rắc rối nhỏ, anh ấy có giúp em một chút
- Nhưng sao chị thấy em có vẻ e dè với Hoa ca vậy. Với những người khác đâu có thế? - Nancy vẫn cố gặng hỏi. Ban nãy, cô thấy rõ là Hoa ca muốn nói chuyện nhiều hơn với Lệ Dĩnh, nhưng ngược lại Lệ Dĩnh không những tránh ánh mắt người ta, còn cố tình lỉnh đi chỗ khác. Người khác có thể không thấy, nhưng sao có thể qua mắt cô được.
Lệ Dĩnh nhìn vô định vào không khí, thở dài một cái mệt mỏi.
- Ngoài lúc đóng chung ra, tốt nhất nên giữ khoảng cách. Em không muốn có tin đồn nào nữa.
Tin đồn. Đối với cô thị phi đã quá đủ rồi. Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Hơn nữa, cô với người đó cũng mới kết thúc không lâu. Vẫn nên để mọi chuyện chìm vào im lặng thì tốt hơn. Điều cô cần làm bây giờ là hoàn thành tốt vai diễn và tốt nhất là gắng hết sức không để cho cánh nhà báo nắm được cái gì mà viết linh tinh.
Nét mặt Kiến Hoa khi nghe được cuộc đối thoại vừa rồi dường như không hề có sự thay đổi. Nhưng những lúc như thế này, Kiến Hoa không biểu cảm gì mới thực sự khó hiểu. Khang Vũ nắm bắt được ý nào đó vội vàng thêm vào:
- Em nghe nói, chị ấy đóng phim nào là bị dính tin đồn với bạn diễn. Có lẽ vì vậy nên...
- Tôi hiểu rồi, chúng ta đi thôi
Kiến Hoa cũng không đợi Khang Vũ nói hết lời mà bỏ đi mất.Thì ra là vậy. Chỉ có điều này mới giải thích được cho phản ứng của Lệ Dĩnh trong buổi họp mặt hôm nay. Với tất cả mọi người cô đều rất niềm nở vui vẻ. Chỉ riêng với anh là giữ khoảng cách rõ rệt. Có lẽ cô chủ động gọi là anh là 'sư phụ' cũng là để vạch rõ ranh giới giữa hai người. Là mối quan hệ giữa tiền bối - hậu bối. Được, nếu cô đã muốn như thế, anh cũng không có ý gì khác. Đây vốn là tính cách của anh từ xưa đến giờ mà. Tự nhủ với mình như vậy, nhưng từ sâu trong đáy lòng Kiến Hoa lại nảy sinh một sự khó chịu mà lúc này đây, chắc chắn ngay cả anh cũng không biết đến sự xuất hiện của thứ cảm giác đó. Đăng bởi: admin
/93
|