Đối mặt với loại người như Vũ Thư Di, Bội Nghiên vô cùng không thích. Cô đã gặp qua nhiều tiểu thư nhưng thường sẽ không tiếp xúc hoặc ngó lơ luôn nhưng kiểu người tự cao ngông cuồng như vậy. Về phần Vũ Thư Di, sau khi nghe được câu nói của Bội Nghiên thì lập tức trở nên vô cùng tức giận. Cô ta nhìn công chúa nhỏ bằng ánh mắt hình viên đạn, miệng vừa nói vừa nghiến răng ken két:
Thứ người hạ đẳng như cô mà lại dám có thái độ đó với tiểu thư của Vũ gia như tôi sao?Vũ tiếu thư, cô nói xem tại sao tôi không dám? Vũ gia thì có là gì, đừng nghĩ mình được sinh ra trong gia đình quyền thế thì có thể trở thành ông trời. Để tôi nói cho cô biết, cô cùng lắm cũng chỉ là công chúa nhỏ của gia đình cô thôi. Ra đường thì tập cúi đầu xuống một chút, đừng để ba và anh trai cô gặp họaCô dám nói gia đình tôi như thế? Được lăm! Cô đợi đó, tôi sẽ...Không đợi Vũ Thư Di nói xong Bội Nghiên đã dứt khoát cắt ngang:
Cô sẽ thế nào?Tôi sẽ gọi cho anh trai đến. Còn có cô biết bạn trai tôi là ai không? Bạn trai tôi là Du Trạch Dương, dám động đến một cọng tóc của tôi cả Vũ gia và Du gia đều sẽ khiến cô thê thảm.Sau khi nghe Vũ Thư Di nói xong thì cô gái nhỏ đứng hình, cô trợn to mắt như không tin nhìn cô gái trước mặt rồi bật cười khanh khách:
Vũ tiểu thư, trần đời tôi cũng nghe qua không ít lời nói dối rồi. Nhưng chưa từng nghe ai nói dối trắng trợn không biết ngượng như cô. Bạn trai cô là ai cơ? Du Tạch Dương á?Cô không tin? Cô dám khinh thường Du gia?Tôi không khinh thường, nếu cô thật sự là bạn gái của Du Trạch Dương thì gọi anh ta thử xem. Anh ta chắc sẽ không để bạn gái mình chịu ấm ức chứ?Thấy Bội Nghiên không sợ hãi chút gì càng khiến cho Vũ Thư Di điên tiết, cô ta trừng mắt nhìn cô gái nhỏ rồi quát lớn:
- Cô đợi đó cho tôi, tôi sẽ gọi điện kêu bạn trai tôi tới. Để anh ấy thay tôi dạy dỗ cô!
Bội Nghiên nhìn thấy dáng vẻ giận dữ Vũ Thư Di thì hả hê vô cùng. Cô nhìn cô ta, giọng điệu mang theo ý cười nói:
- Vũ tiểu thư muốn gọi thì cũng được thôi! Nhưng tôi nhắc nhở cô một chút, cô phải suy nghĩ cho thật kỹ. Cô thật sự muốn gọi cho chú của tôi đến để dạy dỗ tôi sao?
Nghe xong câu nói của Bội Nghiên xong thì cả Vũ Thư Di lần cô nhân bán hàng đều trở nên kinh ngạc. Cả hai nhìn nhau há hốc rồi xoay sang cô như không tin hỏi:
Du Trạch Dương là chú của cô?Đúng!Cô... không lẽ cô là thiên kim duy nhất của Bội gia - Bội Nghiên, con gái của Bội tổng - Bội Tử Hàn?Không sai! tôi chính là Bội Nghiên, là con gái Bội Tử Hàn - thiên kim duy nhất của Bội gia.Sao... sao có thể?Tại sao không thể? Vũ Thư Di, chuyện ngày hôm nay sẽ là bài học cho cô. Đừng bao giờ xem thường người khác, cô sẽ không biết họ có quyền thế đến cỡ nào đâu!Dạy dỗ xong Vũ Thư Di, Bội Nghiên tiếp tục nhìn sang cô nhân viên bán hàng nãy giờ đã chết đứng:
- Còn cô! Cô là nhân viên bán hàng mà lại xem thường khách hàng chỉ tiếp khách giàu khinh miệt khách nghèo.
Ăn mặc bình thường thì đã sao? Không mang túi hiệu thì thế nào? Cho cô biết đây toàn là hàng đặt may riêng đấy, không có bản khác trên đời!
Nghe xong câu nói vừa rồi khiến cô nhân viên bán hàng kia tái mặt, vội khóc lóc quỳ xuống van xin:
Bội tiểu thư, xin cô rộng lòng từ bi đừng đuổi việc tôi, mất công việc này tôi không biết phải làm thế nào để sống nữa.Tôi đã từng ghé thương hiệu này rất nhiều lần nhưng chưa lần nào không hài lòng như hiện tại. Tôi còn nghĩ chất lượng của thương hiệu tốt, cách đào tạo nhân viên cũng rất giỏi. Không ngờ hôm nay gặp cô đã khiến tôi mở rộng tầm mắt.
Nghe đến đây cô nhân viên liên tiếp dập đầu vẻ mặt sợ hãi:
Bội tiểu thư! Tôi xin cô, cô làm ơn khoan dung chỉ cần không báo cáo cấp trên đuổi việc tôi muốn tôi làm thế nào cũng được.Thôi được rồi! Tôi cũng không phải người nhỏ mọn, từ bây giờ cô không được chỉ tiếp người giàu, khinh miệt người nghèo. Có như vậy tôi mới không báo cáo, cô có ý kiến gì không?Tôi không dám! Không dám! Tôi nhất định nghe lời, chăm chỉ làm việc. Cảm ơn cô Bội tiểu thư.Thấy dáng vẻ thất thần của Vũ Thư Di và cô nhân viên kia khiến công chúa nhỏ vô cùng phấn khích. Cô cao ngạo tự hào vì chiến tích của mình ngày hôm nay nên muốn nhanh chóng kế lại cho Du Trạch Dương.
Nghĩ là làm, Bội Nghiên một mạch bước ngang qua mặt Vũ Thư Di không thèm nhìn lấy một cái. Cô bước vào cửa hàng vừa lựa quần áo vừa suy nghĩ lát nữa sẽ kể cho Du Trạch Dương nghe thế nào. Thế nhưng cô gái nhỏ đâu tài nào hay biết rằng người đàn ông ấy đã đứng từ xa quan sát tự bao giờ. Trên môi người đàn ông xuất hiện nụ cười tuy nhiên sau đó vài phút lại cau có. Anh không cho phép bất cứ ai hạ nhục cô gái của anh như vậy.
Thứ người hạ đẳng như cô mà lại dám có thái độ đó với tiểu thư của Vũ gia như tôi sao?Vũ tiếu thư, cô nói xem tại sao tôi không dám? Vũ gia thì có là gì, đừng nghĩ mình được sinh ra trong gia đình quyền thế thì có thể trở thành ông trời. Để tôi nói cho cô biết, cô cùng lắm cũng chỉ là công chúa nhỏ của gia đình cô thôi. Ra đường thì tập cúi đầu xuống một chút, đừng để ba và anh trai cô gặp họaCô dám nói gia đình tôi như thế? Được lăm! Cô đợi đó, tôi sẽ...Không đợi Vũ Thư Di nói xong Bội Nghiên đã dứt khoát cắt ngang:
Cô sẽ thế nào?Tôi sẽ gọi cho anh trai đến. Còn có cô biết bạn trai tôi là ai không? Bạn trai tôi là Du Trạch Dương, dám động đến một cọng tóc của tôi cả Vũ gia và Du gia đều sẽ khiến cô thê thảm.Sau khi nghe Vũ Thư Di nói xong thì cô gái nhỏ đứng hình, cô trợn to mắt như không tin nhìn cô gái trước mặt rồi bật cười khanh khách:
Vũ tiểu thư, trần đời tôi cũng nghe qua không ít lời nói dối rồi. Nhưng chưa từng nghe ai nói dối trắng trợn không biết ngượng như cô. Bạn trai cô là ai cơ? Du Tạch Dương á?Cô không tin? Cô dám khinh thường Du gia?Tôi không khinh thường, nếu cô thật sự là bạn gái của Du Trạch Dương thì gọi anh ta thử xem. Anh ta chắc sẽ không để bạn gái mình chịu ấm ức chứ?Thấy Bội Nghiên không sợ hãi chút gì càng khiến cho Vũ Thư Di điên tiết, cô ta trừng mắt nhìn cô gái nhỏ rồi quát lớn:
- Cô đợi đó cho tôi, tôi sẽ gọi điện kêu bạn trai tôi tới. Để anh ấy thay tôi dạy dỗ cô!
Bội Nghiên nhìn thấy dáng vẻ giận dữ Vũ Thư Di thì hả hê vô cùng. Cô nhìn cô ta, giọng điệu mang theo ý cười nói:
- Vũ tiểu thư muốn gọi thì cũng được thôi! Nhưng tôi nhắc nhở cô một chút, cô phải suy nghĩ cho thật kỹ. Cô thật sự muốn gọi cho chú của tôi đến để dạy dỗ tôi sao?
Nghe xong câu nói của Bội Nghiên xong thì cả Vũ Thư Di lần cô nhân bán hàng đều trở nên kinh ngạc. Cả hai nhìn nhau há hốc rồi xoay sang cô như không tin hỏi:
Du Trạch Dương là chú của cô?Đúng!Cô... không lẽ cô là thiên kim duy nhất của Bội gia - Bội Nghiên, con gái của Bội tổng - Bội Tử Hàn?Không sai! tôi chính là Bội Nghiên, là con gái Bội Tử Hàn - thiên kim duy nhất của Bội gia.Sao... sao có thể?Tại sao không thể? Vũ Thư Di, chuyện ngày hôm nay sẽ là bài học cho cô. Đừng bao giờ xem thường người khác, cô sẽ không biết họ có quyền thế đến cỡ nào đâu!Dạy dỗ xong Vũ Thư Di, Bội Nghiên tiếp tục nhìn sang cô nhân viên bán hàng nãy giờ đã chết đứng:
- Còn cô! Cô là nhân viên bán hàng mà lại xem thường khách hàng chỉ tiếp khách giàu khinh miệt khách nghèo.
Ăn mặc bình thường thì đã sao? Không mang túi hiệu thì thế nào? Cho cô biết đây toàn là hàng đặt may riêng đấy, không có bản khác trên đời!
Nghe xong câu nói vừa rồi khiến cô nhân viên bán hàng kia tái mặt, vội khóc lóc quỳ xuống van xin:
Bội tiểu thư, xin cô rộng lòng từ bi đừng đuổi việc tôi, mất công việc này tôi không biết phải làm thế nào để sống nữa.Tôi đã từng ghé thương hiệu này rất nhiều lần nhưng chưa lần nào không hài lòng như hiện tại. Tôi còn nghĩ chất lượng của thương hiệu tốt, cách đào tạo nhân viên cũng rất giỏi. Không ngờ hôm nay gặp cô đã khiến tôi mở rộng tầm mắt.
Nghe đến đây cô nhân viên liên tiếp dập đầu vẻ mặt sợ hãi:
Bội tiểu thư! Tôi xin cô, cô làm ơn khoan dung chỉ cần không báo cáo cấp trên đuổi việc tôi muốn tôi làm thế nào cũng được.Thôi được rồi! Tôi cũng không phải người nhỏ mọn, từ bây giờ cô không được chỉ tiếp người giàu, khinh miệt người nghèo. Có như vậy tôi mới không báo cáo, cô có ý kiến gì không?Tôi không dám! Không dám! Tôi nhất định nghe lời, chăm chỉ làm việc. Cảm ơn cô Bội tiểu thư.Thấy dáng vẻ thất thần của Vũ Thư Di và cô nhân viên kia khiến công chúa nhỏ vô cùng phấn khích. Cô cao ngạo tự hào vì chiến tích của mình ngày hôm nay nên muốn nhanh chóng kế lại cho Du Trạch Dương.
Nghĩ là làm, Bội Nghiên một mạch bước ngang qua mặt Vũ Thư Di không thèm nhìn lấy một cái. Cô bước vào cửa hàng vừa lựa quần áo vừa suy nghĩ lát nữa sẽ kể cho Du Trạch Dương nghe thế nào. Thế nhưng cô gái nhỏ đâu tài nào hay biết rằng người đàn ông ấy đã đứng từ xa quan sát tự bao giờ. Trên môi người đàn ông xuất hiện nụ cười tuy nhiên sau đó vài phút lại cau có. Anh không cho phép bất cứ ai hạ nhục cô gái của anh như vậy.
/72
|