Dương Kiền không biết đã gọi điện thoại lần thứ bao nhiêu rồi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có người nhận, trong tiệc xã giao tối nay, anh có uống chút rượu, nên đầu óc có chút choáng váng, không tìm được Thẩm Kiều anh càng đau đầu, bực bội hơn .
Xe đã lượn không mục đích hai vòng trên đường vành đai của thành phố rồi, thông qua kính chiếu hậu, tài xế có thể nhìn thấy tâm tình của người ngồi ở hàng ghế sau đang rất kém, nhưng cứ tiếp tục đi như thế này không phải là cách hay, chỉ có thể cẩn thận hỏi, "Trưởng phòng Dương, chúng ta đi đâu đây?"
Dương Kiền nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt cực kì âm u. Một hồi lâu sau, anh nói với giọng điệu tức giận,"Về nhà."
"Vâng." Tiểu tài xế như nhặt được đại xá, hắng giọng đồng ý.
Dương Kiền dựa người vào vách thang máy, vẫn chưa từ bỏ ý định ấn dãy số kia một lần nữa, nhưng mà kết quả vẫn như cũ. Anh sa sút tinh thần, rũ bả vai ra khỏi thang máy, hỏa khí trong lòng như không kìm nén được nữa, vừa ngẩng đầu lên lại nhìn thấy, tên đầu sỏ đã chọc anh giận, đắc tội với anh, lúc này đang ôm chân ngồi ngoài cửa nhà anh.
Thẩm Kiều ngồi xếp bằng , cánh tay chống trên đùi, bàn tay nâng cằm lên, nhìn chằm chằm mặt đất ở phía trước mất hồn. Nghe thấy tiếng mở cửa thang máy, cô ngoái đầu lại nhìn sang, thấy được khuôn mặt tức giận của Dương Kiền.
Dương Kiền đến gần, nhìn Thẩm Kiều từ trên cao xuống, cô ngẩng đầu nhìn anh, mắt mở tròn xoe.
Khi không tìm thấy cô, anh rất tức giận, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy cô ngồi trước cửa nhà, toàn bộ hỏa khí đã tan thành mây khói, nhưng anh vẫn giả vờ giận giữ, lạnh lùng hỏi: "Tại sao em không nhận điện thoại?"
Anh cho rằng cô vì Thịnh Hạ mà quyết định đẩy anh ra xa, anh tức giận, lại càng sợ hơn. Dương Kiền chau mày: "Có biết anh không tìm được em sẽ rất tức giận hay không,?"
Thẩm Kiều đã biết rõ còn cố hỏi: "Tại sao?"
"Nói đi?" Dương Kiền cúi thấp người, cắn răng nghiến lợi nói.
Một bóng người trùm lên, Thẩm Kiều mím môi cười: "Kiểm tra bất ngờ, xem anh có dây dưa với mỹ nữ hay không."
Dương Kiền sửng sốt một chút, không ngờ cô có thể nói như vậy, nhưng mà, xem như đây là niềm vui ngoài ý muốn. Cúi người chiếm lấy môi của cô, hàm răng nảy sinh ác độc cắn cô, trừng phạt vì cô không nhận điện thoại.
Mùi thuốc lá trộn lẫn với mùi rượu, nụ hôn của anh khiến cô nhớ nhung một hồi lâu. Nhưng anh thật là ác độc, có lẽ bờ môi của cô cũng bị anh cắn nát rồi, Thẩm Kiều bị đau nhíu nhíu mày, nhưng lại giơ cánh tay lên ôm chặt cổ của anh. Cô chủ động, khiến anh hôn sâu hơn, mút thật sâu, áp cô lên tường, điên cuồng chiếm đoạt môi của cô.
Cuối cùng, anh cũng chịu buông cô ra, cái trán vẫn dựa vào người cô, hai mắt đỏ bừng nhìn cô chăm chú.
Thẩm Kiều thở nhẹ, thanh âm dịu dàng như mưa phùn: "Em không muốn về nhà, anh chứa chấp em một đêm nhé, có được không?"
Hôm nay, cô khiến anh rất bất ngờ, nhưng mà, anh rất thích, nửa năm nay, đối với anh mà nói mỗi buổi tối đều là sự hành hạ. Dương Kiền vội vàng muốn kéo cô dậy, nhưng Thẩm Kiều lại chau mày nói: "Tê chân rồi. . . . . ."
Dương Kiền tức giận than nhỏ, ôm ngang lấy cô, mở cửa phòng, xuyên qua phòng khách chạy thẳng tới phòng ngủ. Thẩm Kiều vừa nhìn đã thấy có cái gì đó không đúng, vội vàng vỗ vỗ lồng ngực của anh, nói: "Anh muốn làm gì vậy?"
Dương Kiền lời ít ý nhiều: "Ngủ."
"Đợi một chút, thả em xuống đã."
"Không thả."
Thẩm Kiều có chút ngượng ngùng, hai gò má hồng hồng, nói: "Chỉ là ngủ nhờ, không muốn cùng. . . . . . cái kia. . . . . ."
Dương Kiền cúi đầu nhìn cô, bên môi tràn ra một nụ cười yếu ớt: "Cùng cái kia?"
"Chính anh nghĩ như vậy."
"Làm sao biết anh nghĩ cái gì?" Lúc nói chuyện, anh đã đá văng cửa phòng ngủ ra, đặt cô xuống giường rồi ngồi xuống, nửa nằm nửa ngồi, tầm mắt song song với cô.
May mà không có động tác kế tiếp, Thẩm Kiều âm thầm hòa hoãn khẩu khí, vừa định đứng lên, lại bị anh nhào tới bất ngờ khiến cô ngã xuống chiếc giường mềm mại.
"Dương Kiền!" Thẩm Kiều tức giận.
"Chẳng phải em nói kiểm tra bất ngờ sao? Vậy thì phải kiểm tra triệt để mới được." Dứt lời, anh ấn chặt hai cánh tay giãy giụa của cô xuống, ngậm chặt đôi môi mềm mại của cô, không cho cô bất kỳ cơ hội nào để mở miệng nói chuyện, phá vỡ sự đấu tranh và phòng bị của cô, cho đến khi cô ở dưới người anh hóa thành nước, vừa mềm mại vừa triền miên.
Buổi tối nửa năm trước, mùi vị này khiến anh nhớ nhung lâu lắm rồi, rốt cuộc lần này cũng có thể ôm lấy cô một lần nữa, anh phải khởi động tất cả mã lực, mạnh mẽ, mạnh mẽ muốn cô.
Anh thở nhẹ, khàn giọng hỏi: "Sau khi kiểm tra bất ngờ, em cảm thấy đạt tiêu chuẩn không?"
Thẩm Kiều nghiêng đầu không nhìn anh, mùi vị tình dục chưa tản đi hết, hai mắt nhìn đèn ngủ lẩm bẩm: "Không biết."
"Không biết?" Dương Kiền chau mày, đưa tay tắt đèn, "Vậy kiểm tra tỉ mỉ một lần nữa nhé."
Thẩm
Kiều đẩy lồng ngực của anh ra, trong bóng tối trốn tránh nụ hôn của anh, cảm giác nóng bỏng ở bắp đùi và đau đớn ở eo ếch nhắc nhở cô, mới vừa rồi bản thân anh hung ác như thế nào, thực sự không muốn nhớ lại, vì vậy vội vàng nói: "Đạt tiêu chuẩn, đạt tiêu chuẩn."
Dương Kiền cười tà nịnh cắn cắn cổ của cô: "Không muốn chỉ đặt tiêu chuẩn, anh muốn xuất sắc."
Thẩm Kiều bị anh giày vò đến nửa đêm, cuối cùng xụi lơ trong vòng tay của anh, ngủ thật say. Dương Kiền ôm cô, khẽ hôn lên vầng trán của cô, nhỏ giọng thương lượng: "Chúng ta sinh em bé đi. Như vậy sẽ không ai có thể tách chúng ta ra."
Nhưng Thẩm Kiều đã ngủ say, cũng không nghe thấy gì cả, hô hấp đều đặn, gương mặt ửng hồng, gương mặt say ngủ bình thản như trẻ con. Dương Kiền nắm tay thật chặt, thỏa mãn nhắm mắt lại.
Rốt cuộc anh cũng có thể yên tâm. Cô kiên định khiến trái tim anh rung động, thật vui.
Thẩm Kiều tỉnh lại trong vòng tay của anh, anh mặt mày thư thái nhìn cô, vẻ mặt mềm mại như nước, Thẩm Kiều híp mắt cười yếu ớt: "Buổi sáng tốt lành."
"Thẩm Kiều" Dương Kiền khẽ gọi.
"Ừ.'
"Hi vọng buổi sáng nào cũng được nghe em nói buổi sáng tốt lành."
Thanh âm của Thẩm Kiều lười biếng: "Được, vậy em sẽ thu âm lại cho anh."
Dương Kiền hôn lên khóe mắt của cô: "Không, muốn chính miệng em nói."
Thẩm Kiều chợ mở to mắt, đẩy anh ra: "Lại bị muộn rồi!"
Cô cuống cuồng muốn xuống giường, chân lại bị chăn mền ngăn trở, trần trụi từ trên giường ngã xuống, cái trán còn bị đụng phải góc bàn, khiến cô đau nổ đom đóm mắt, nước mắt chảy ào ào, dáng vẻ cực kì nhếch nhác.
Buổi sáng Thẩm Kiều mới về đến nhà, thấy Cố Hoa Lam tron phòng khách. Đây là một trong số ít đêm cô không về ngủ, lần đầu tiên ngay cả chào hỏi cũng không.
"Đi đâu vậy?"
"Con ở chỗ bạn."
Cố Hoa Lam tiếp tục truy hỏi: "Bạn nào?"
"Ngài không biết đâu.' Thẩm Kiều trả lời, "Con đi thay quần áo trước đã, lát nữa còn có một cuộc họp."
Cố Hoa Lam nhìn bóng lưng Thẩm Kiều đang lên lầu, càng lúc càng nhíu chặt chân mày, "Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa."
Thân mình Thẩm Kiều dừng lại một chút, không trả lời, tiếp tục lên lầu.
Công việc của Thẩm Kiều và Dương Kiền đều vô cùng bận rộn nhưng mỗi ngày, dù thế nào cũng rút ra một khoảng thời gian để gặp mặt một lần. Có lúc anh bận đến rất khuya, dừng xe ở bên ngoài đại viện gọi điện thoại cho cô. Thẩm Kiều bao giờ cũng chạy một mạch ra gặp anh, mà anh lúc nào cũng mang theo đồ ăn khuya ngon lành. Thẩm Kiều bắt bẻ, không phải cô muốn gặp anh, là thức ăn ngon hấp dẫn cô.
Dương Kiền chống cánh tay lên tay lái, nhìn dáng vẻ cô ăn uống say sưa ngon lành, một tay thân mật vuốt ve vành tai đầy đặn xinh xắn của cô: "Ăn giỏi như vậy, có phải đã có rồi hay không?"
Thẩm Kiều nghe thế thì ngậm miệng, thu dọn đồ ăn khuya, quay đầu lại nhìn anh cười: "Em đi về trước, bye bye."
Dương Kiền nhanh tay bắt lấy cánh tay của cô, lại gần cô rồi nói: "Đừng độc ác như vậy, cả ngày không gặp, dù sao cũng phải hôn một cái, để hóa giải nỗi khổ tương tư."
Thẩm Kiều từ chối mấy lần, thực sự không có hơi sức để tranh chấp với anh, vì vậy qua loa chạm khẽ một cái vào môi của anh, thế nhưng vừa chạm vào liền không thể rời đi. Cái gáy bị bàn tay đầy sức sống của anh giữ thật chặt, không đợi đến khi cô xụi lơ do hít thở không thông, anh tuyệt đối sẽ không thả cô rời đi.
Thẩm Du trở về từ Hong Kong, không về nhà, cũng không về công ty, việc đầu tiên là đi gặp Dương Kiền.
Dương Kiền vội vã chạy tới từ đơn vị, vừa mới ngồi xuống, mới bưng cái chén lên muốn uống một ngụm nước, dưới tình huống người đối diện không hề có lời mở đầu, nói thẳng: "Nói đi, đã điều tra được cái gì rồi?"
Cái ly dừng lại bên môi, Dương Kiền ngước mắt nhìn Thẩm Du, khẽ cười uống cạn ly trà, để ly xuống rồi nói: "Ngày nào tôi cũng điều tra, điều tra đủ loại, cái gọi là "điều tra" mà cậu nói là cái gì?"
Thẩm Du trầm giọng nói: "Đừng có biết rõ rồi còn cố hỏi. Nói hết những gì anh tra được ra đi, không cần che giấu."
"Trước không nói là điều tra cái gì, có điều tra được cái gì, cho dù là có, tại sao phải nói cho cậu? Muốn tôi mở miệng, người đầu tiên phải nói, là Thẩm Kiều mới đúng. Mặc dù cậu là em trai của cô ấy, là bạn của tôi, nhưng dù sao đối với tôi mà nói, người thân thiết nhất chính là cô ấy."
"Vậy thì tốt, gọi Thẩm Kiều đến đây."
Thẩm Du nói xong, liền lấy điện thoại di động ra gọi cho Thẩm Kiều, còn Dương Kiền cũng không ngăn cản , thanh thản uống trà.
Điện thoại vừa mới thông, Thẩm Du còn chưa kịp nói chuyện, đầu bên kia điện thoại đã lo lắng nói: "Mẹ bị té xỉu rồi."
Xe đã lượn không mục đích hai vòng trên đường vành đai của thành phố rồi, thông qua kính chiếu hậu, tài xế có thể nhìn thấy tâm tình của người ngồi ở hàng ghế sau đang rất kém, nhưng cứ tiếp tục đi như thế này không phải là cách hay, chỉ có thể cẩn thận hỏi, "Trưởng phòng Dương, chúng ta đi đâu đây?"
Dương Kiền nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt cực kì âm u. Một hồi lâu sau, anh nói với giọng điệu tức giận,"Về nhà."
"Vâng." Tiểu tài xế như nhặt được đại xá, hắng giọng đồng ý.
Dương Kiền dựa người vào vách thang máy, vẫn chưa từ bỏ ý định ấn dãy số kia một lần nữa, nhưng mà kết quả vẫn như cũ. Anh sa sút tinh thần, rũ bả vai ra khỏi thang máy, hỏa khí trong lòng như không kìm nén được nữa, vừa ngẩng đầu lên lại nhìn thấy, tên đầu sỏ đã chọc anh giận, đắc tội với anh, lúc này đang ôm chân ngồi ngoài cửa nhà anh.
Thẩm Kiều ngồi xếp bằng , cánh tay chống trên đùi, bàn tay nâng cằm lên, nhìn chằm chằm mặt đất ở phía trước mất hồn. Nghe thấy tiếng mở cửa thang máy, cô ngoái đầu lại nhìn sang, thấy được khuôn mặt tức giận của Dương Kiền.
Dương Kiền đến gần, nhìn Thẩm Kiều từ trên cao xuống, cô ngẩng đầu nhìn anh, mắt mở tròn xoe.
Khi không tìm thấy cô, anh rất tức giận, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy cô ngồi trước cửa nhà, toàn bộ hỏa khí đã tan thành mây khói, nhưng anh vẫn giả vờ giận giữ, lạnh lùng hỏi: "Tại sao em không nhận điện thoại?"
Anh cho rằng cô vì Thịnh Hạ mà quyết định đẩy anh ra xa, anh tức giận, lại càng sợ hơn. Dương Kiền chau mày: "Có biết anh không tìm được em sẽ rất tức giận hay không,?"
Thẩm Kiều đã biết rõ còn cố hỏi: "Tại sao?"
"Nói đi?" Dương Kiền cúi thấp người, cắn răng nghiến lợi nói.
Một bóng người trùm lên, Thẩm Kiều mím môi cười: "Kiểm tra bất ngờ, xem anh có dây dưa với mỹ nữ hay không."
Dương Kiền sửng sốt một chút, không ngờ cô có thể nói như vậy, nhưng mà, xem như đây là niềm vui ngoài ý muốn. Cúi người chiếm lấy môi của cô, hàm răng nảy sinh ác độc cắn cô, trừng phạt vì cô không nhận điện thoại.
Mùi thuốc lá trộn lẫn với mùi rượu, nụ hôn của anh khiến cô nhớ nhung một hồi lâu. Nhưng anh thật là ác độc, có lẽ bờ môi của cô cũng bị anh cắn nát rồi, Thẩm Kiều bị đau nhíu nhíu mày, nhưng lại giơ cánh tay lên ôm chặt cổ của anh. Cô chủ động, khiến anh hôn sâu hơn, mút thật sâu, áp cô lên tường, điên cuồng chiếm đoạt môi của cô.
Cuối cùng, anh cũng chịu buông cô ra, cái trán vẫn dựa vào người cô, hai mắt đỏ bừng nhìn cô chăm chú.
Thẩm Kiều thở nhẹ, thanh âm dịu dàng như mưa phùn: "Em không muốn về nhà, anh chứa chấp em một đêm nhé, có được không?"
Hôm nay, cô khiến anh rất bất ngờ, nhưng mà, anh rất thích, nửa năm nay, đối với anh mà nói mỗi buổi tối đều là sự hành hạ. Dương Kiền vội vàng muốn kéo cô dậy, nhưng Thẩm Kiều lại chau mày nói: "Tê chân rồi. . . . . ."
Dương Kiền tức giận than nhỏ, ôm ngang lấy cô, mở cửa phòng, xuyên qua phòng khách chạy thẳng tới phòng ngủ. Thẩm Kiều vừa nhìn đã thấy có cái gì đó không đúng, vội vàng vỗ vỗ lồng ngực của anh, nói: "Anh muốn làm gì vậy?"
Dương Kiền lời ít ý nhiều: "Ngủ."
"Đợi một chút, thả em xuống đã."
"Không thả."
Thẩm Kiều có chút ngượng ngùng, hai gò má hồng hồng, nói: "Chỉ là ngủ nhờ, không muốn cùng. . . . . . cái kia. . . . . ."
Dương Kiền cúi đầu nhìn cô, bên môi tràn ra một nụ cười yếu ớt: "Cùng cái kia?"
"Chính anh nghĩ như vậy."
"Làm sao biết anh nghĩ cái gì?" Lúc nói chuyện, anh đã đá văng cửa phòng ngủ ra, đặt cô xuống giường rồi ngồi xuống, nửa nằm nửa ngồi, tầm mắt song song với cô.
May mà không có động tác kế tiếp, Thẩm Kiều âm thầm hòa hoãn khẩu khí, vừa định đứng lên, lại bị anh nhào tới bất ngờ khiến cô ngã xuống chiếc giường mềm mại.
"Dương Kiền!" Thẩm Kiều tức giận.
"Chẳng phải em nói kiểm tra bất ngờ sao? Vậy thì phải kiểm tra triệt để mới được." Dứt lời, anh ấn chặt hai cánh tay giãy giụa của cô xuống, ngậm chặt đôi môi mềm mại của cô, không cho cô bất kỳ cơ hội nào để mở miệng nói chuyện, phá vỡ sự đấu tranh và phòng bị của cô, cho đến khi cô ở dưới người anh hóa thành nước, vừa mềm mại vừa triền miên.
Buổi tối nửa năm trước, mùi vị này khiến anh nhớ nhung lâu lắm rồi, rốt cuộc lần này cũng có thể ôm lấy cô một lần nữa, anh phải khởi động tất cả mã lực, mạnh mẽ, mạnh mẽ muốn cô.
Anh thở nhẹ, khàn giọng hỏi: "Sau khi kiểm tra bất ngờ, em cảm thấy đạt tiêu chuẩn không?"
Thẩm Kiều nghiêng đầu không nhìn anh, mùi vị tình dục chưa tản đi hết, hai mắt nhìn đèn ngủ lẩm bẩm: "Không biết."
"Không biết?" Dương Kiền chau mày, đưa tay tắt đèn, "Vậy kiểm tra tỉ mỉ một lần nữa nhé."
Thẩm
Kiều đẩy lồng ngực của anh ra, trong bóng tối trốn tránh nụ hôn của anh, cảm giác nóng bỏng ở bắp đùi và đau đớn ở eo ếch nhắc nhở cô, mới vừa rồi bản thân anh hung ác như thế nào, thực sự không muốn nhớ lại, vì vậy vội vàng nói: "Đạt tiêu chuẩn, đạt tiêu chuẩn."
Dương Kiền cười tà nịnh cắn cắn cổ của cô: "Không muốn chỉ đặt tiêu chuẩn, anh muốn xuất sắc."
Thẩm Kiều bị anh giày vò đến nửa đêm, cuối cùng xụi lơ trong vòng tay của anh, ngủ thật say. Dương Kiền ôm cô, khẽ hôn lên vầng trán của cô, nhỏ giọng thương lượng: "Chúng ta sinh em bé đi. Như vậy sẽ không ai có thể tách chúng ta ra."
Nhưng Thẩm Kiều đã ngủ say, cũng không nghe thấy gì cả, hô hấp đều đặn, gương mặt ửng hồng, gương mặt say ngủ bình thản như trẻ con. Dương Kiền nắm tay thật chặt, thỏa mãn nhắm mắt lại.
Rốt cuộc anh cũng có thể yên tâm. Cô kiên định khiến trái tim anh rung động, thật vui.
Thẩm Kiều tỉnh lại trong vòng tay của anh, anh mặt mày thư thái nhìn cô, vẻ mặt mềm mại như nước, Thẩm Kiều híp mắt cười yếu ớt: "Buổi sáng tốt lành."
"Thẩm Kiều" Dương Kiền khẽ gọi.
"Ừ.'
"Hi vọng buổi sáng nào cũng được nghe em nói buổi sáng tốt lành."
Thanh âm của Thẩm Kiều lười biếng: "Được, vậy em sẽ thu âm lại cho anh."
Dương Kiền hôn lên khóe mắt của cô: "Không, muốn chính miệng em nói."
Thẩm Kiều chợ mở to mắt, đẩy anh ra: "Lại bị muộn rồi!"
Cô cuống cuồng muốn xuống giường, chân lại bị chăn mền ngăn trở, trần trụi từ trên giường ngã xuống, cái trán còn bị đụng phải góc bàn, khiến cô đau nổ đom đóm mắt, nước mắt chảy ào ào, dáng vẻ cực kì nhếch nhác.
Buổi sáng Thẩm Kiều mới về đến nhà, thấy Cố Hoa Lam tron phòng khách. Đây là một trong số ít đêm cô không về ngủ, lần đầu tiên ngay cả chào hỏi cũng không.
"Đi đâu vậy?"
"Con ở chỗ bạn."
Cố Hoa Lam tiếp tục truy hỏi: "Bạn nào?"
"Ngài không biết đâu.' Thẩm Kiều trả lời, "Con đi thay quần áo trước đã, lát nữa còn có một cuộc họp."
Cố Hoa Lam nhìn bóng lưng Thẩm Kiều đang lên lầu, càng lúc càng nhíu chặt chân mày, "Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa."
Thân mình Thẩm Kiều dừng lại một chút, không trả lời, tiếp tục lên lầu.
Công việc của Thẩm Kiều và Dương Kiền đều vô cùng bận rộn nhưng mỗi ngày, dù thế nào cũng rút ra một khoảng thời gian để gặp mặt một lần. Có lúc anh bận đến rất khuya, dừng xe ở bên ngoài đại viện gọi điện thoại cho cô. Thẩm Kiều bao giờ cũng chạy một mạch ra gặp anh, mà anh lúc nào cũng mang theo đồ ăn khuya ngon lành. Thẩm Kiều bắt bẻ, không phải cô muốn gặp anh, là thức ăn ngon hấp dẫn cô.
Dương Kiền chống cánh tay lên tay lái, nhìn dáng vẻ cô ăn uống say sưa ngon lành, một tay thân mật vuốt ve vành tai đầy đặn xinh xắn của cô: "Ăn giỏi như vậy, có phải đã có rồi hay không?"
Thẩm Kiều nghe thế thì ngậm miệng, thu dọn đồ ăn khuya, quay đầu lại nhìn anh cười: "Em đi về trước, bye bye."
Dương Kiền nhanh tay bắt lấy cánh tay của cô, lại gần cô rồi nói: "Đừng độc ác như vậy, cả ngày không gặp, dù sao cũng phải hôn một cái, để hóa giải nỗi khổ tương tư."
Thẩm Kiều từ chối mấy lần, thực sự không có hơi sức để tranh chấp với anh, vì vậy qua loa chạm khẽ một cái vào môi của anh, thế nhưng vừa chạm vào liền không thể rời đi. Cái gáy bị bàn tay đầy sức sống của anh giữ thật chặt, không đợi đến khi cô xụi lơ do hít thở không thông, anh tuyệt đối sẽ không thả cô rời đi.
Thẩm Du trở về từ Hong Kong, không về nhà, cũng không về công ty, việc đầu tiên là đi gặp Dương Kiền.
Dương Kiền vội vã chạy tới từ đơn vị, vừa mới ngồi xuống, mới bưng cái chén lên muốn uống một ngụm nước, dưới tình huống người đối diện không hề có lời mở đầu, nói thẳng: "Nói đi, đã điều tra được cái gì rồi?"
Cái ly dừng lại bên môi, Dương Kiền ngước mắt nhìn Thẩm Du, khẽ cười uống cạn ly trà, để ly xuống rồi nói: "Ngày nào tôi cũng điều tra, điều tra đủ loại, cái gọi là "điều tra" mà cậu nói là cái gì?"
Thẩm Du trầm giọng nói: "Đừng có biết rõ rồi còn cố hỏi. Nói hết những gì anh tra được ra đi, không cần che giấu."
"Trước không nói là điều tra cái gì, có điều tra được cái gì, cho dù là có, tại sao phải nói cho cậu? Muốn tôi mở miệng, người đầu tiên phải nói, là Thẩm Kiều mới đúng. Mặc dù cậu là em trai của cô ấy, là bạn của tôi, nhưng dù sao đối với tôi mà nói, người thân thiết nhất chính là cô ấy."
"Vậy thì tốt, gọi Thẩm Kiều đến đây."
Thẩm Du nói xong, liền lấy điện thoại di động ra gọi cho Thẩm Kiều, còn Dương Kiền cũng không ngăn cản , thanh thản uống trà.
Điện thoại vừa mới thông, Thẩm Du còn chưa kịp nói chuyện, đầu bên kia điện thoại đã lo lắng nói: "Mẹ bị té xỉu rồi."
/66
|