Thẩm Kiều nói rằng muốn hẹn hò, điều này làm cho Dương Kiền vừa mừng vừa lo, mừng là bởi vì Thẩm Kiều chủ động, lo là lo lắng phía sau sự chủ động cô lại có tính toán khác. Nếu như cô nói "hai chúng ta hẹn hò đi" sau đó lại nói một câu "chúng ta chia tay đi", anh hoàn toàn không có cách nào để tiếp nhận.
Tương lai bất định khiến anh rất phiền não, Dương Kiền kéo kéo cà vạt, hạ cửa sổ xe xuống, đốt một điếu thuốc. Gió đêm hè có chút nóng bức, gió thổi khiến anh càng lo lắng hơn. Đây vốn là chuyện có thể khiến anh vô cùng kích động, nhưng làm thế nào anh cũng không vui nổi.
Đợi điếu thuốc cháy hết, Dương Kiền cầm áo khoác âu phục và cặp công văn lên, mở cửa xuống xe.
Trong phòng khách, Điền Ngữ Hồng đang xem hồ sơ vụ án, nghe thấy ngoài cửa có tiếng động cơ, bà liền ngồi chờ. Rốt cuộc, đợi đến khi Dương Kiền vào cửa, bà đặt hồ sơ vụ án xuống, lấy mắt kính xuống, giọng nói chậm rãi như ngày thường: "Ăn cơm tối chưa?"
Dương Kiền gật đầu, xoa xoa mái tóc ngắn nói: "Con đi tắm."
"Đợi một chút, con ngồi xuống đi, chúng ta nói chuyện một chút."
Dương Kiền sửng sốt, ngay sau đó anh để áo khoác âu phục và cặp công văn xuống, ngồi đối diện Điền Ngữ Hồng, thấy dao gọt trái cây đang đặt trên khay đựng trái cây, liền tiện tay cầm lên ngắm nghía.
Điền Ngữ Hồng có thể thấy được tâm tình Dương Kiền không tốt, trước khi anh vào cửa bà cũng đã đoán được.
Điền Ngữ Hồng hỏi: "Con và Thẩm Kiều đang ở bên nhau?"
Động tác trong tay Dương Kiền dừng lại một chút, ngay sau đó lại tiếp tục vuốt vuốt.
"Đúng vậy." Giọng nói của anh không cao, nhưng mà có thể thấy được, chất giọng vô cùng kiên định.
"Đến bước nào rồi?" Điền Ngữ Hồng tiếp tục hỏi.
"Không phải là cô ấy thì không cưới."
Điền Ngữ Hồng không tỏ vẻ kinh ngạc, sóng nước chẳng xao nhắc nhở: "Con bé cũng không phải con thì không gả."
Tay Dương Kiền vừa trượt, dao găm rơi xuống đất, lưỡi đao xẹt qua đầu ngón tay tạo thành một vết thương. Sự hốt hoảng chợt lóe lên, Dương Kiền rút một tờ giấy ăn nhẹ nhàng lau vết máu.
Điền Ngữ Hồng trầm giọng thở dài, đứng dậy lấy hộp cấp cứu ra từ trong ngăn tủ, tìm được một miếng băng keo cá nhân, vừa dán cho con trai, vừa nói: "Tranh thủ lúc này, hai đứa chia tay đi."
Dương Kiền giận quá hóa cười, nhìn chằm chằm gò má của mẹ mình rồi hỏi: "Cái gì gọi là ‘tranh thủ lúc này’?"
Điền Ngữ Hồng thu dọn cái hộp rồi đặt lên trên bàn trà, nói với giọng thành khẩn: "Con gái tốt còn nhiều mà, cần gì phải không phải con bé thì không thể? Tranh thủ lúc này tình cảm hai đứa chưa sâu đậm, chia tay càng sớm càng tốt."
"Con nghĩ, ngài vẫn nên bỏ cái ý nghĩ đó đi." Nói xong, Dương Kiền cầm đồ đạc của mình rồi đi lên lầu.
"Mẹ tuyệt đối không đồng ý Thẩm Kiều vào cửa nhà chúng ta."
Dương Kiền đứng trên cầu thang, xoay người nhìn xuống mẹ mình đang ở trong phòng khách, anh dựa người vào lan can: "Không biết lão thái thái ngài từng này tuổi rồi, rốt cuộc còn muốn như thế nào, nhưng mẹ có suy nghĩ của mẹ, con cũng có quyết định của con, mẹ không thể dùng cách nghĩ của mẹ để quyết định thay con được. Trong miệng mẹ, cô ấy không phải là cô gái tốt, nhưng trong mắt, trong lòng con, cô nương tốt chỉ có một người, đó chính là Thẩm Kiều."
Dương Kiền về phòng, buồn bực tháo băng keo cá nhân trên ngón tay ra, vết cắt kia chợt trở nên hết sức chói mắt, không ngừng nhắc nhở anh về câu nói của Điền Ngữ Hồng: Con bé cũng không phải con thì không gả.
Anh tuyệt sẽ không buông tay cô ra, nhưng cô thì sao? Đối với cô mà nói, giữa bọn họ chỉ là một đoạn tình cảm vừa mới bắt đầu, đối mặt với áp lực từ nhiều phía, cô thật sự sẽ không buông tay sao?
Dương Kiền lấy điện thoại ra gọi cho cô, nghe được giọng nói của cô, tất cả lo lắng trong lòng anh như được xoa dịu. Hầu kết của anh lên lên xuống xuống, có chút khàn khàn hỏi: "Ngày mai chúng ta đi đâu?"
Đầu bên kia diện thoại không do dự đáp lại: "Xem phim, ăn cơm."
"Còn nữa không?"
"Không có!" Thẩm Kiều nhanh chóng trả lời.
"Được, ngày mai anh tới đón em."
Thẩm Kiều không biết vì sao, chỉ cần nghe thấy giọng nói của anh thì trái tim lại có cảm giác đập rộn lên. Chẳng lẽ là bởi vì được hẹn hò?
Bọn họ chưa từng hẹn hò nghiêm chỉnh, cho nên cô mới có thể đề xuất bất ngờ như vậy. Cô nhắm mắt lại tưởng tượng dáng vẻ khi bọn họ hẹn hò, trong sự hạnh phúc, tiến vào mộng đẹp.
Dương Kiền cố ý để công việc lại, chạy tới Bộ Ngoại Giao từ sớm, đợi ở cửa gần 30 phút, Thẩm Kiều mới xuất hiện. Anh giả vờ tức giận, Thẩm Kiều cười hì hì nói xin lỗi, sau đó liền tiến tới nhẹ nhàng hôn anh, "Đây, không tức giận nữa nhé?"
Dương Kiền sửng sốt.
Thẩm Kiều cài dây an toàn, thúc giục: "Anh sững sờ cái gì, có lái xe không?"
Dương Kiền chau mày, nghiêng đầu nhìn Thẩm Kiều: "Anh cảm thấy, vẫn còn một chút tức giận."
Thẩm Kiều: ". . . . . ."
Thẩm Kiều chọn một bộ phim hoạt hình Disney, còn chỗ ngồi do Dương Kiền chọn, là góc khuất nhất.
Thẩm Kiều ôm một hộp bắp rang bơ, vừa ăn vừa xem, vô cùng vui vẻ, thỉnh thoảng lại cười theo những tình tiết của bộ phim. Dương Kiền nắm một vốc to bắp rang bơ nhét vào miệng, cắn răng nghiến lợi nhai. Hối hận vì đã chọn phim hoạt hình, cho rằng nên chọn một bộ phim nghệ thuật không có nhiều tình huống lên xuống như thế này.
Thẩm Kiều không ngờ phim chưa chiếu được một phần ba, bắp rang bơ đã thấy đáy. Thẩm Kiều nhìn cái hộp trống không, lại nhìn sang người ngồi bên cạnh bởi vì một ình huống trong phim mà cười không thể kiềm chế, anh còn không biết rõ sự tình thò tay vào cái hộp đã trống không.
Tay Dương Kiền đảo qua đảo lại trong hộp, cuối cùng dời ánh mắt khỏi màn hình, thấy ánh mắt ai oán của Thẩm Kiều.
Dương Kiền thu tay lại, hắng giọng một cái rồi giải thích: "Anh nói rồi, phải mua hộp to."
"Nhưng anh nói là anh không ăn!"
"Anh không ngờ lại ăn ngon như vậy." Dương Kiền nhếch miệng cười cười, duỗi tay ra rồi nói: "Nếu không em liếm tạm đi? Còn dính ít vụn này."
Thẩm Kiều ghét bỏ đẩy cánh tay anh ra, không ngờ anh lại sán lại, dưới tình huống cô không hề chuẩn bị, thoáng một cái chiếm lấy môi của cô.
Cánh tay Dương Kiền vòng qua phía sau lưng cô, nắm chặt bả vai của cô, kéo cô vào trong lồng ngực mình rồi ôm chặt.
Anh mút lấy lưỡi của cô thật sâu, bàn tay nắm chặt cánh tay của cô, một hồi lâu sau, mới lưu luyến không rời buông cô ra. Trong bóng tối, Thẩm Kiều nhìn thấy có một sợi tơ bạc kéo dài trong miệng bọn họ.
Dương Kiền dựa vào trán của cô, cười trầm thấp, "Nếm được chưa?"
Cánh tay Thẩm Kiều chống trước ngực anh, u mê hỏi: "Cái gì?"
"Mùi vị của bắp rang bơ."
"Không có."
"Vậy. . . . . . nếm thử một lần nữa." Nói xong, liền cắn cắn môi của cô một lần nữa. Nụ hôn lần này thật tinh tế, thong thả ung dung, dịu dàng kéo dài.
Sau đó, phim chiếu cái gì, bọn họ cũng không biết.
Sau khi kết thúc bộ phim Dương Kiền dắt tay Thẩm Kiều rời đi. Cô vẫn cúi đầu, không muốn ngẩng lên.
"Nhìn kìa, có biểu diễn!" Dương Kiền chợt chỉ về một phía, lớn tiếng nói.
Thẩm Kiều theo phản xạ có điều kiện ngẩng đầu nhìn sang, sau đó liền nghe thấy tiếng cười của anh gần bên tai, "Chao ôi, thật sự sưng lên rồi!"
Thẩm Kiều nhíu nhíu lông mày, hung hăng đạp anh một cước. Dương Kiền cười vang, ôm lấy cô đi ra khỏi rạp chiếu phim.
Sắc trời đã nhá nhem tối, phố xá sầm uất ngựa xe như nước, ráng chiều ẩn hiện. Bọn họ tay cầm tay, đi giữa phố phường như một cặp tình nhân bình thường, cảm giác chỉ muốn như thế này mãi tràn vào tim. Đầu Thẩm Kiều tự nhiên dựa vào bả vai Dương Kiền, nhìn con phố đối diện có một tiệm bán hoa, có chút hâm mộ nói: "Chưa bao giờ được anh tặng hoa cả."
Dương Kiền nắm lấy tay cô, đi xuyên qua đường cái. Diện tích của tiệm bán hoa không lớn, nhưng thiết bị được lắp đặt rất tinh xảo, rất nhiều loại hoa, từng bông từng bông tươi tắn, muốn màu muôn vẻ.
"Em thích hoa hồng đỏ." Thẩm Kiều cất cao giọng nói.
Cô chủ tiệm hoa lập tức chọn những bông hoa hồng đỏ xinh đẹp mất rồi gói lại, Thẩm Kiều ôm hoa, vừa đi ra khỏi cửa tiệm bán hoa liền nhét vào ngực Dương Kiền, "Ôm."
Dương Kiền cau mày nhìn bó to hoa hồng đỏ xinh đẹp, "Chẳng phải em nói thích sao?"
"Đúng vậy a, " Thẩm Kiều gật đầu, sau đó lại nói: "Nhưng em thấy ôm như vậy trông thật là ngốc."
Dương Kiền: ". . . . . ."
Thẩm Kiều kéo cánh tay Dương Kiền, vành mắt cong cong : "Đi thôi!"
Dương Kiền ngắt một bông hoa hồng cài vào tóc của cô, ra vẻ nghiêm túc khen ngợi: "Đẹp lắm!"
Thẩm Kiều cắn cắn môi, đưa tay sờ sờ, sau đó cũng ngắt một bông cài lên vành tai của anh, "Thật là đẹp! Không được phép bỏ xuống!"
Dương Kiền nắm lấy tay của cô, khuôn mặt lộ vẻ sầu khổ: "Ngoan, em đừng làm rộn, mọi người đang nhìn hai chúng ta rồi cười đấy."
Thẩm Kiều thu hồi nụ cười, trầm giọng hỏi: "Anh không vui à?"
"Tuyệt đối không có!"
Thẩm Kiều mặt mày rạng rỡ, gỡ bông hòa trên tóc mình xuống sau đó cài lên vành tai còn lại của anh, hài lòng nhìn anh rồi nói: "Đi thôi!"
Dương Kiền sắp khóc rồi, nếu bị người quen nhìn thấy một màn này, anh không thể tiếp tục lăn lộn ở Bắc Kinh nữa rồi.
Thẩm Kiều cuối cùng cũng mềm lòng, thỉnh thoảng lại bị người đi người nhìn lại nên có vẻ lúng túng, đại xá cho anh thoát khỏi hai đóa hoa hồng “chói mắt” kia, sau đó cùng nhau đi đến bãi đậu xe thả bó hoa vào trong xe.
Lúc đóng cửa xe, hai cánh tay Dương Kiền chống vào mui xe, vây cô vào giữa mình và ô tô, cúi đầu nhìn cô, thanh âm hơi khàn khàn: "Thật ra thì, anh cũng từng tặng hoa cho em." Nhưng mà em không biết.
Thẩm Kiều chợt trợn tròn mắt, kinh ngạc hỏi: "Bao giờ?"
Dương Kiền vuốt tóc của cô, nhớ lại cảnh tượng lúc đó, khóe miệng hiện lên một nụ cười khổ sở: "Rất nhiều năm trước, em lên sân khấu biểu diễn một điệu múa, điệu Đôn Hoàng Phi Thiên Vũ tuyệt mỹ."
Thẩm Kiều cố gắng nhớ lại, Phi Thiên Vũ. . . . . . Vậy là rất lâu trước kia, lâu đến mức cô còn chưa tốt nghiệp đại học, học viện có hoạt động ăn mừng, một điệu múa dân gian Trung Quốc đã làm chấn động toàn trường, nhưng trước khi kết thúc, mạng lưới điện trong nhà hát đột nhiên bị chập. Trong bóng tối, dưới khán đài loạn thành một đoàn, còn cô bởi vì đột nhiên tối sầm, khẩn trương nên điệu múa bị rối loạn, lại còn bị đau chân, rồi ngã trên sân khấu không biếtphải làm thế nào. Về sau, là Giản Dư Mặc tìm được cô, ôm cô từ trên sân khấu xuống.
Thẩm Kiều nhất thời nói không ra lời, một hồi lâu mới miễn cưỡng hỏi: "Làm sao lại như vậy? Tại sao không có nói cho em biết?"
Dương Kiền cười như khóc: "Nói với em, em sẽ hoan nghênh sao?"
Đúng vậy, khi đó, cô vẫn "chưa" thích anh, nhìn thấy anh, đại khái là chỉ cảm thấy lúng túng. Nhưng vừa tưởng tượng ra cảnh anh cầm một bó hoa, đứng dưới khán đài, nhưng chỉ có thể giấu mình trong đám người để ngắm nhìn cô, cô cảm thấy trái tim chợt đau đớn. Còn kết cục của bó hoa kia, chắc là bị ném vào thùng rác.
Nếu như, cô có thể yêu anh sớm hơn một chút, nếu như, cô có thể yêu anh vào độ tuổi tươi đẹp nhất, vậy thì tất cả mọi chướng ngại hiện nay sẽ không tồn tại? Bọn họ có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau, không có ai yêu cầu bọn họ chia tay, không người nào ngăn cản bọn họ ở bên nhau.
"Không dám để em nhìn thấy, sợ em không thích. Về sau, anh đề cử em tham gia nhiệm vụ với lão Trâu, đã chuẩn bị trước là sẽ bị cự tuyệt, cũng may, em lại đồng ý. Em đã cho anh ba tháng hạnh phúc, trộm được ba tháng hạnh phúc." Mặc dù cuối cùng anh vẫn rơi vào nỗi thống khổ vô tận, nhưng anh vẫn muốn cảm tạ trời xanh, đã từng cho anh thời gian ở bên em.
Nước mắt Thẩm Kiều trào ra khỏi vành mắt, nước mắt rơi xuống thấm vào ngực áo anh, cánh tay cô ôm chặt eo của anh. Nếu như, lúc ấy cô không đồng ý, vậy thì hiện giờ quỹ đạo cuộc sống sẽ thành cái dạng gì?
Cô và Giản Dư Mặc an ổn chung sống, rồi kết hôn. Anh và Thịnh Hạ ở bên nhau, hoặc hòa thuận, hoặc chia tay, đều không liên quan tới cô. Bọn họ là hai đường thẳng song song không giao cắt, cả cuộc đời này, chỉ có thể gật đầu mỉm cười như người quen cũ, có cùng một đám bạn bè quen thuộc, chỉ thế mà thôi.
Nghĩ đến đây, cô càng cảm thấy thật khổ sở. Cô ôm thật chặt lấy anh, dường như thoáng buông tay, anh sẽ biến mất.
Tương lai bất định khiến anh rất phiền não, Dương Kiền kéo kéo cà vạt, hạ cửa sổ xe xuống, đốt một điếu thuốc. Gió đêm hè có chút nóng bức, gió thổi khiến anh càng lo lắng hơn. Đây vốn là chuyện có thể khiến anh vô cùng kích động, nhưng làm thế nào anh cũng không vui nổi.
Đợi điếu thuốc cháy hết, Dương Kiền cầm áo khoác âu phục và cặp công văn lên, mở cửa xuống xe.
Trong phòng khách, Điền Ngữ Hồng đang xem hồ sơ vụ án, nghe thấy ngoài cửa có tiếng động cơ, bà liền ngồi chờ. Rốt cuộc, đợi đến khi Dương Kiền vào cửa, bà đặt hồ sơ vụ án xuống, lấy mắt kính xuống, giọng nói chậm rãi như ngày thường: "Ăn cơm tối chưa?"
Dương Kiền gật đầu, xoa xoa mái tóc ngắn nói: "Con đi tắm."
"Đợi một chút, con ngồi xuống đi, chúng ta nói chuyện một chút."
Dương Kiền sửng sốt, ngay sau đó anh để áo khoác âu phục và cặp công văn xuống, ngồi đối diện Điền Ngữ Hồng, thấy dao gọt trái cây đang đặt trên khay đựng trái cây, liền tiện tay cầm lên ngắm nghía.
Điền Ngữ Hồng có thể thấy được tâm tình Dương Kiền không tốt, trước khi anh vào cửa bà cũng đã đoán được.
Điền Ngữ Hồng hỏi: "Con và Thẩm Kiều đang ở bên nhau?"
Động tác trong tay Dương Kiền dừng lại một chút, ngay sau đó lại tiếp tục vuốt vuốt.
"Đúng vậy." Giọng nói của anh không cao, nhưng mà có thể thấy được, chất giọng vô cùng kiên định.
"Đến bước nào rồi?" Điền Ngữ Hồng tiếp tục hỏi.
"Không phải là cô ấy thì không cưới."
Điền Ngữ Hồng không tỏ vẻ kinh ngạc, sóng nước chẳng xao nhắc nhở: "Con bé cũng không phải con thì không gả."
Tay Dương Kiền vừa trượt, dao găm rơi xuống đất, lưỡi đao xẹt qua đầu ngón tay tạo thành một vết thương. Sự hốt hoảng chợt lóe lên, Dương Kiền rút một tờ giấy ăn nhẹ nhàng lau vết máu.
Điền Ngữ Hồng trầm giọng thở dài, đứng dậy lấy hộp cấp cứu ra từ trong ngăn tủ, tìm được một miếng băng keo cá nhân, vừa dán cho con trai, vừa nói: "Tranh thủ lúc này, hai đứa chia tay đi."
Dương Kiền giận quá hóa cười, nhìn chằm chằm gò má của mẹ mình rồi hỏi: "Cái gì gọi là ‘tranh thủ lúc này’?"
Điền Ngữ Hồng thu dọn cái hộp rồi đặt lên trên bàn trà, nói với giọng thành khẩn: "Con gái tốt còn nhiều mà, cần gì phải không phải con bé thì không thể? Tranh thủ lúc này tình cảm hai đứa chưa sâu đậm, chia tay càng sớm càng tốt."
"Con nghĩ, ngài vẫn nên bỏ cái ý nghĩ đó đi." Nói xong, Dương Kiền cầm đồ đạc của mình rồi đi lên lầu.
"Mẹ tuyệt đối không đồng ý Thẩm Kiều vào cửa nhà chúng ta."
Dương Kiền đứng trên cầu thang, xoay người nhìn xuống mẹ mình đang ở trong phòng khách, anh dựa người vào lan can: "Không biết lão thái thái ngài từng này tuổi rồi, rốt cuộc còn muốn như thế nào, nhưng mẹ có suy nghĩ của mẹ, con cũng có quyết định của con, mẹ không thể dùng cách nghĩ của mẹ để quyết định thay con được. Trong miệng mẹ, cô ấy không phải là cô gái tốt, nhưng trong mắt, trong lòng con, cô nương tốt chỉ có một người, đó chính là Thẩm Kiều."
Dương Kiền về phòng, buồn bực tháo băng keo cá nhân trên ngón tay ra, vết cắt kia chợt trở nên hết sức chói mắt, không ngừng nhắc nhở anh về câu nói của Điền Ngữ Hồng: Con bé cũng không phải con thì không gả.
Anh tuyệt sẽ không buông tay cô ra, nhưng cô thì sao? Đối với cô mà nói, giữa bọn họ chỉ là một đoạn tình cảm vừa mới bắt đầu, đối mặt với áp lực từ nhiều phía, cô thật sự sẽ không buông tay sao?
Dương Kiền lấy điện thoại ra gọi cho cô, nghe được giọng nói của cô, tất cả lo lắng trong lòng anh như được xoa dịu. Hầu kết của anh lên lên xuống xuống, có chút khàn khàn hỏi: "Ngày mai chúng ta đi đâu?"
Đầu bên kia diện thoại không do dự đáp lại: "Xem phim, ăn cơm."
"Còn nữa không?"
"Không có!" Thẩm Kiều nhanh chóng trả lời.
"Được, ngày mai anh tới đón em."
Thẩm Kiều không biết vì sao, chỉ cần nghe thấy giọng nói của anh thì trái tim lại có cảm giác đập rộn lên. Chẳng lẽ là bởi vì được hẹn hò?
Bọn họ chưa từng hẹn hò nghiêm chỉnh, cho nên cô mới có thể đề xuất bất ngờ như vậy. Cô nhắm mắt lại tưởng tượng dáng vẻ khi bọn họ hẹn hò, trong sự hạnh phúc, tiến vào mộng đẹp.
Dương Kiền cố ý để công việc lại, chạy tới Bộ Ngoại Giao từ sớm, đợi ở cửa gần 30 phút, Thẩm Kiều mới xuất hiện. Anh giả vờ tức giận, Thẩm Kiều cười hì hì nói xin lỗi, sau đó liền tiến tới nhẹ nhàng hôn anh, "Đây, không tức giận nữa nhé?"
Dương Kiền sửng sốt.
Thẩm Kiều cài dây an toàn, thúc giục: "Anh sững sờ cái gì, có lái xe không?"
Dương Kiền chau mày, nghiêng đầu nhìn Thẩm Kiều: "Anh cảm thấy, vẫn còn một chút tức giận."
Thẩm Kiều: ". . . . . ."
Thẩm Kiều chọn một bộ phim hoạt hình Disney, còn chỗ ngồi do Dương Kiền chọn, là góc khuất nhất.
Thẩm Kiều ôm một hộp bắp rang bơ, vừa ăn vừa xem, vô cùng vui vẻ, thỉnh thoảng lại cười theo những tình tiết của bộ phim. Dương Kiền nắm một vốc to bắp rang bơ nhét vào miệng, cắn răng nghiến lợi nhai. Hối hận vì đã chọn phim hoạt hình, cho rằng nên chọn một bộ phim nghệ thuật không có nhiều tình huống lên xuống như thế này.
Thẩm Kiều không ngờ phim chưa chiếu được một phần ba, bắp rang bơ đã thấy đáy. Thẩm Kiều nhìn cái hộp trống không, lại nhìn sang người ngồi bên cạnh bởi vì một ình huống trong phim mà cười không thể kiềm chế, anh còn không biết rõ sự tình thò tay vào cái hộp đã trống không.
Tay Dương Kiền đảo qua đảo lại trong hộp, cuối cùng dời ánh mắt khỏi màn hình, thấy ánh mắt ai oán của Thẩm Kiều.
Dương Kiền thu tay lại, hắng giọng một cái rồi giải thích: "Anh nói rồi, phải mua hộp to."
"Nhưng anh nói là anh không ăn!"
"Anh không ngờ lại ăn ngon như vậy." Dương Kiền nhếch miệng cười cười, duỗi tay ra rồi nói: "Nếu không em liếm tạm đi? Còn dính ít vụn này."
Thẩm Kiều ghét bỏ đẩy cánh tay anh ra, không ngờ anh lại sán lại, dưới tình huống cô không hề chuẩn bị, thoáng một cái chiếm lấy môi của cô.
Cánh tay Dương Kiền vòng qua phía sau lưng cô, nắm chặt bả vai của cô, kéo cô vào trong lồng ngực mình rồi ôm chặt.
Anh mút lấy lưỡi của cô thật sâu, bàn tay nắm chặt cánh tay của cô, một hồi lâu sau, mới lưu luyến không rời buông cô ra. Trong bóng tối, Thẩm Kiều nhìn thấy có một sợi tơ bạc kéo dài trong miệng bọn họ.
Dương Kiền dựa vào trán của cô, cười trầm thấp, "Nếm được chưa?"
Cánh tay Thẩm Kiều chống trước ngực anh, u mê hỏi: "Cái gì?"
"Mùi vị của bắp rang bơ."
"Không có."
"Vậy. . . . . . nếm thử một lần nữa." Nói xong, liền cắn cắn môi của cô một lần nữa. Nụ hôn lần này thật tinh tế, thong thả ung dung, dịu dàng kéo dài.
Sau đó, phim chiếu cái gì, bọn họ cũng không biết.
Sau khi kết thúc bộ phim Dương Kiền dắt tay Thẩm Kiều rời đi. Cô vẫn cúi đầu, không muốn ngẩng lên.
"Nhìn kìa, có biểu diễn!" Dương Kiền chợt chỉ về một phía, lớn tiếng nói.
Thẩm Kiều theo phản xạ có điều kiện ngẩng đầu nhìn sang, sau đó liền nghe thấy tiếng cười của anh gần bên tai, "Chao ôi, thật sự sưng lên rồi!"
Thẩm Kiều nhíu nhíu lông mày, hung hăng đạp anh một cước. Dương Kiền cười vang, ôm lấy cô đi ra khỏi rạp chiếu phim.
Sắc trời đã nhá nhem tối, phố xá sầm uất ngựa xe như nước, ráng chiều ẩn hiện. Bọn họ tay cầm tay, đi giữa phố phường như một cặp tình nhân bình thường, cảm giác chỉ muốn như thế này mãi tràn vào tim. Đầu Thẩm Kiều tự nhiên dựa vào bả vai Dương Kiền, nhìn con phố đối diện có một tiệm bán hoa, có chút hâm mộ nói: "Chưa bao giờ được anh tặng hoa cả."
Dương Kiền nắm lấy tay cô, đi xuyên qua đường cái. Diện tích của tiệm bán hoa không lớn, nhưng thiết bị được lắp đặt rất tinh xảo, rất nhiều loại hoa, từng bông từng bông tươi tắn, muốn màu muôn vẻ.
"Em thích hoa hồng đỏ." Thẩm Kiều cất cao giọng nói.
Cô chủ tiệm hoa lập tức chọn những bông hoa hồng đỏ xinh đẹp mất rồi gói lại, Thẩm Kiều ôm hoa, vừa đi ra khỏi cửa tiệm bán hoa liền nhét vào ngực Dương Kiền, "Ôm."
Dương Kiền cau mày nhìn bó to hoa hồng đỏ xinh đẹp, "Chẳng phải em nói thích sao?"
"Đúng vậy a, " Thẩm Kiều gật đầu, sau đó lại nói: "Nhưng em thấy ôm như vậy trông thật là ngốc."
Dương Kiền: ". . . . . ."
Thẩm Kiều kéo cánh tay Dương Kiền, vành mắt cong cong : "Đi thôi!"
Dương Kiền ngắt một bông hoa hồng cài vào tóc của cô, ra vẻ nghiêm túc khen ngợi: "Đẹp lắm!"
Thẩm Kiều cắn cắn môi, đưa tay sờ sờ, sau đó cũng ngắt một bông cài lên vành tai của anh, "Thật là đẹp! Không được phép bỏ xuống!"
Dương Kiền nắm lấy tay của cô, khuôn mặt lộ vẻ sầu khổ: "Ngoan, em đừng làm rộn, mọi người đang nhìn hai chúng ta rồi cười đấy."
Thẩm Kiều thu hồi nụ cười, trầm giọng hỏi: "Anh không vui à?"
"Tuyệt đối không có!"
Thẩm Kiều mặt mày rạng rỡ, gỡ bông hòa trên tóc mình xuống sau đó cài lên vành tai còn lại của anh, hài lòng nhìn anh rồi nói: "Đi thôi!"
Dương Kiền sắp khóc rồi, nếu bị người quen nhìn thấy một màn này, anh không thể tiếp tục lăn lộn ở Bắc Kinh nữa rồi.
Thẩm Kiều cuối cùng cũng mềm lòng, thỉnh thoảng lại bị người đi người nhìn lại nên có vẻ lúng túng, đại xá cho anh thoát khỏi hai đóa hoa hồng “chói mắt” kia, sau đó cùng nhau đi đến bãi đậu xe thả bó hoa vào trong xe.
Lúc đóng cửa xe, hai cánh tay Dương Kiền chống vào mui xe, vây cô vào giữa mình và ô tô, cúi đầu nhìn cô, thanh âm hơi khàn khàn: "Thật ra thì, anh cũng từng tặng hoa cho em." Nhưng mà em không biết.
Thẩm Kiều chợt trợn tròn mắt, kinh ngạc hỏi: "Bao giờ?"
Dương Kiền vuốt tóc của cô, nhớ lại cảnh tượng lúc đó, khóe miệng hiện lên một nụ cười khổ sở: "Rất nhiều năm trước, em lên sân khấu biểu diễn một điệu múa, điệu Đôn Hoàng Phi Thiên Vũ tuyệt mỹ."
Thẩm Kiều cố gắng nhớ lại, Phi Thiên Vũ. . . . . . Vậy là rất lâu trước kia, lâu đến mức cô còn chưa tốt nghiệp đại học, học viện có hoạt động ăn mừng, một điệu múa dân gian Trung Quốc đã làm chấn động toàn trường, nhưng trước khi kết thúc, mạng lưới điện trong nhà hát đột nhiên bị chập. Trong bóng tối, dưới khán đài loạn thành một đoàn, còn cô bởi vì đột nhiên tối sầm, khẩn trương nên điệu múa bị rối loạn, lại còn bị đau chân, rồi ngã trên sân khấu không biếtphải làm thế nào. Về sau, là Giản Dư Mặc tìm được cô, ôm cô từ trên sân khấu xuống.
Thẩm Kiều nhất thời nói không ra lời, một hồi lâu mới miễn cưỡng hỏi: "Làm sao lại như vậy? Tại sao không có nói cho em biết?"
Dương Kiền cười như khóc: "Nói với em, em sẽ hoan nghênh sao?"
Đúng vậy, khi đó, cô vẫn "chưa" thích anh, nhìn thấy anh, đại khái là chỉ cảm thấy lúng túng. Nhưng vừa tưởng tượng ra cảnh anh cầm một bó hoa, đứng dưới khán đài, nhưng chỉ có thể giấu mình trong đám người để ngắm nhìn cô, cô cảm thấy trái tim chợt đau đớn. Còn kết cục của bó hoa kia, chắc là bị ném vào thùng rác.
Nếu như, cô có thể yêu anh sớm hơn một chút, nếu như, cô có thể yêu anh vào độ tuổi tươi đẹp nhất, vậy thì tất cả mọi chướng ngại hiện nay sẽ không tồn tại? Bọn họ có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau, không có ai yêu cầu bọn họ chia tay, không người nào ngăn cản bọn họ ở bên nhau.
"Không dám để em nhìn thấy, sợ em không thích. Về sau, anh đề cử em tham gia nhiệm vụ với lão Trâu, đã chuẩn bị trước là sẽ bị cự tuyệt, cũng may, em lại đồng ý. Em đã cho anh ba tháng hạnh phúc, trộm được ba tháng hạnh phúc." Mặc dù cuối cùng anh vẫn rơi vào nỗi thống khổ vô tận, nhưng anh vẫn muốn cảm tạ trời xanh, đã từng cho anh thời gian ở bên em.
Nước mắt Thẩm Kiều trào ra khỏi vành mắt, nước mắt rơi xuống thấm vào ngực áo anh, cánh tay cô ôm chặt eo của anh. Nếu như, lúc ấy cô không đồng ý, vậy thì hiện giờ quỹ đạo cuộc sống sẽ thành cái dạng gì?
Cô và Giản Dư Mặc an ổn chung sống, rồi kết hôn. Anh và Thịnh Hạ ở bên nhau, hoặc hòa thuận, hoặc chia tay, đều không liên quan tới cô. Bọn họ là hai đường thẳng song song không giao cắt, cả cuộc đời này, chỉ có thể gật đầu mỉm cười như người quen cũ, có cùng một đám bạn bè quen thuộc, chỉ thế mà thôi.
Nghĩ đến đây, cô càng cảm thấy thật khổ sở. Cô ôm thật chặt lấy anh, dường như thoáng buông tay, anh sẽ biến mất.
/66
|