Quên Phải Yêu Anh

Chương 6: Con gấu bị vứt bỏ[2]

/66


Rốt cuộc, thang máy cũng dừng lại ở tầng cần đến. Dương Kiền kéo Thịnh Hạ đi ra ngoài trước, Thẩm Kiều âm thầm lẩm bẩm.

Thẩm Kiều đi vào phòng bao sau Dương Kiền và Thịnh Hạ, vốn dĩ đang ầm ĩ, trong nháy mắt trở nên tĩnh lặng, tất cả ánh mắt trong phòng đồng loạt nhìn về phía bọn họ. Dường như Thẩm Kiều nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của bản thân, đây là đang thể hiện cái gì vậy?

"Hi, các bạn nhỏ, đã lâu rồi không gặp." Thẩm Kiều đứng ở cửa, nhếch môi mỉm cười, vẫy vẫy tay nói.

Lúc này, mọi người mới rối rít hoàn hồn, tranh trước tranh sau ào ào đi đến để cô ôm ấp chào hỏi, dường như trong nháy mắt, đã đẩy Dương Kiền và Thịnh Hạ ra phía ngoài.

Thịnh Hạ nhìn Thẩm Kiều bị một đống người ôm lấy, trong nháy mắt sửng sốt. Có lẽ cô ấy chưa trải qua việc được hoan nghênh như thế này giống Thẩm Kiều, thật là có chút hâm mộ.

"Đến đây ngồi đi." Chu Tử Tuấn đang ngồi ở cái bàn tròn vẫy vẫy tay về phía hai người bọn họ. Thẩm Du cũng ở đây, anh đang nghịch điện thoại di động, ngước mắt liếc người mới đến một cái, rồi lại tiếp tục cúi đầu không nói.

Dương Kiền ra dáng quý ông kéo ghế ngồi ra thay Thịnh Hạ, sau đó ngồi bên cạnh cô. Có câu nói, kẻ thù gặp nhau sẽ vô cùng đỏ mắt, hai người bọn họ vừa mới đánh xong một trận, không thể nói là kẻ thù, nhưng cũng không khác lắm, còn là quả đấm của huynh đệ mình. Nhất là Thẩm Du, đầu lưỡi với gò má bên trái, dường như vẫn còn cảm giác hơi đau đau.

Bọn họ đã gặp Thẩm Kiều trước đó, nên tất nhiên lúc này sẽ không chạy ra tham gia náo nhiệt. Đợi Thẩm Kiều thoát ra khỏi đám người kia để đến ngồi bên cạnh Tần Niệm thì đã miệng đắng lưỡi khô.

Tần Niệm hết sức săn sóc rót cho cô chén nước, Thẩm Kiều không nói hai lời rồi bưng chén lên.

Thẩm Du đưa má trái lại gần, "Nhìn mặt em có sưng không?"

Thẩm Kiều nhìn kỹ, gật đầu nói: "Sưng."

Thẩm Du nhìn về phía Dương Kiền, ánh mắt mang theo vẻ căm hận, cắn răng nghiến lợi hỏi: "Thật à?"

"Béo lắm."

Thẩm Du: "…”

Trừ lúc vừa mới vào cửa trong nháy mắt chợt tẻ ngắt, về sau không khí trên bàn cũng coi như hài hòa, cảnh tượng vui vẻ hòa thuận, mọi người bắt đầu không kiêng kị gì nữa mà làm loạn.

Mọi người lấy đủ loại lý do để uống rượu với Thẩm Kiều, tửu lượng của cô rất kém, quả thực là một chén sẽ đổ, để nhân vật chính có thể trụ vững đến cuối, phía chính phủ cho phép cô uống nước sôi để nguội. Không sai, đây chính là cái giá phải trả cho việc không uống rượu, đến tư cách uống đồ uống cũng không có.

Cho nên, cô vẫn hoàn toàn tỉnh táo, cũng vì vậy cũng thấy ở cách cô rất xa, trên điện thoại di động của Thịnh Hạ treo Gấu Teddy, hiển nhiên cũng nghe thấy Tần Niệm khen món đồ trang sức của cô ấy thật đáng yêu.

Thịnh Hạ nghiêng hơi đầu nhìn Dương Kiền đang nói chuyện với người khác, cười nói: "Tôi cũng cảm thấy hơi ngây thơ đấy."

Tần Niệm nói: "Sao lại thế được! Tổng Thống Mỹ Roosevelt (1) ở bờ bên kia Đại Dương cũng thích đấy."

(1)Roosevelt: Theodore Roosevelt, Jr. (27 tháng 10 năm 1858 – 6 tháng 1 năm 1919), cũng được gọi là T.R. và công chúng gọi là Teddy, là tổng thống thứ 26 của Hoa Kỳ, và là một lãnh đạo của Đảng Cộng hòa và của Phong trào Tiến bộ. Roosevelt trở thành Tổng thống ở tuổi 42, là vị Tổng thống trẻ tuổi nhất trong lịch sử Hoa Kỳ.

Thẩm Kiều ở một bên im lặng không lên tiếng, cũng phối hợp gật đầu.

Thịnh Hạ vui mừng, nhẹ nhàng hỏi: "Thật sao? "

"Đương nhiên rồi, gấu Teddy đáng yêu như vậy mà."

Thẩm Kiều tiếp tục gật đầu.

"Tôi còn nhớ, Thẩm Kiều cũng có một con Teddy, cao khoảng hai mét, đúng không?"

Dương Kiền vẫn không tham dự vào đề tài này chợt mở miệng, Thẩm Kiều nghe thấy tên của mình nên ngước mắt nhìn sang, trong nháy mắt đầu óc chợt trống rỗng.

Thẩm Kiều há hốc mồm, sau đó nghe thấy bản thân mình dùng giọng nói cực kì thật thà trả lời: "Những năm qua ở nước ngoài hay phải chuyển nhà, chuyển đến dọn đi rất phiền phức, nên tặng người ta rồi."

Dương Kiền khoác cánh tay lên trên ghế dựa của Thịnh Hạ, cơ thể hơi nghiêng nghiêng, bởi vì uống rượu nên vành mắt hơi ửng đỏ, nhưng khóe miệng lại khẽ nâng lên, mang theo nụ cười mơ hồ, nửa tin nửa ngờ lẩm bẩm: "Thật sao?"

"Đúng vậy đấy, mang theo nó rất bất tiện, ha ha." Thẩm Kiều vui vẻ nói xong, bưng chén lên uống từng ngụm nước lớn, không hề nghĩ ngợi rồi nuốt xuống bụng.

Tần Niệm kêu lên: "Thẩm Kiều, cậu làm cái gì đấy hả?"

"Mình…" Rồi sau đó, Thẩm Kiều nói không ra lời nữa. Từ đầu lưỡi xuống thẳng đến dạ dày, giống như là bị lửa đốt nóng hừng hực, trong nháy mắt gương mặt và lỗ tai gần như bị thiêu đốt, đầu óc cũng bắt đầu choáng váng.

Rốt cuộc là ai! Đổi nước của cô thành rượu rồi! Mau đi tìm chết đi!

/66

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status