Lưu Sướng không tránh, sau khi bị ăn một cái tát, hắn trầm giọng nói: "Mẫu thân đã hết giận chưa? Nếu đã hết giận thì con đi trước đây." Chỗ cánh tay bị đâm thật sự rất đau, ả đàn bà kia không biết dùng bao nhiêu sức, đúng là quá độc ác.
Thích phu nhân bị hắn làm cho tức giận đến không nói nên lời, sau đó lập tức nhướng cao mày nói: "Ngươi nói rõ ràng cho ta! Rốt cuộc ngươi muốn nháo đến mức nào thì ngươi mới vừa lòng? Buổi sáng ta đã nói với ngươi, dù thế nào thì ta cũng không đồng ý cho ả quả phụ kia bước chân vào cái nhà này! Ngươi nên sớm từ bỏ suy nghĩ đó đi! Ả muốn bước vào cái nhà này trừ khi bước qua xác của ta!"
Lưu Sướng thò tay vào trong tay áo ấn nhẹ lên miệng vết thương, ánh mắt nặng nề nhìn cửa phòng Mẫu Đơn, nói nhẹ nhàng bâng quơ: "Con nói muốn nàng vào sao? Chẳng qua chỉ chơi bời thôi, ngài còn tưởng thật? Nên làm gì, trong lòng con rất rõ. Tối nay chỉ là ngoài ý muốn thôi, về sau sẽ không như vậy nữa."
Thích phu nhân lạnh lùng nói: "Ta không muốn chuyện ngày hôm nay lặp lại một lần nữa! Ngươi nhớ cho kỹ, ngươi muốn làm chuyện không đàng hoàng gì thì tùy ngươi nhưng không thể để ả quả phụ kia vào cửa, nếu để nàng này bị bệnh hoặc ch.ế.t ở nhà ta! Hà gia sẽ lập tức tới cửa, ngươi nghĩ cách mà giải thích với họ đi! Nếu xảy ra chuyện gì nữa thì ta sẽ ch.ế.t trước mặt cho ngươi xem!"
Lưu Sướng không cam tâm nhưng vẫn nói: "Con biết. Về sau con sẽ hòa thuận với nàng ấy."
Thích phu nhân nghi ngờ nhìn hắn, tưởng bà ta nghe nhầm, đây là lần đầu tiên hắn nghiêm túc đáp lời bà. Không đợi bà mở miệng nói tiếp, Lưu Sướng đã xoay người rời đi. Hắn cũng không tin, Hà Mẫu Đơn nàng có thể thoát khỏi lòng bàn tay của hắn. Càng những thứ người khác dâng đến tận miệng thì hắn càng khinh thường còn người khác càng giấu giếm không muốn đưa ra thì hắn lại càng muốn lấy! Hà Mẫu Đơn, chúng ta cùng chờ xem!
Ai bảo ngươi nhìn say đắm tiểu bạch kiểm! Ai bảo ngươi liếc mắt đưa tình với dã nam nhân! Ai bảo ngươi dội trà lên đầu ta! Ai bảo ngươi lấy kéo đâm ta! Ai bảo ngươi lấy ấm trà đập ta! Ai bảo ngươi muốn ám sát ta! Ai bảo ngươi khinh thường ta!
Lưu Sướng đá mạnh vào cái cây bên đường, không ngờ lại đá vào đầu ngón chân làm hắn đau đến nỗi phải kêu lên. Hắn đứng ngẫm lại rồi khom lưng sờ vào bắp chân chỗ bị Mẫu Đơn véo, đột nhiên cảm thấy cả người tê dại. Vì sao lúc ấy hắn lại không đá nàng ra chứ? Là sợ vòng eo mảnh khảnh của nàng không thể chịu được sao? Hay là sợ làn da trắng như tuyết của nàng bị bầm tím? Vẫn là sợ sự khinh thường và miệt thị xuất hiện trong mắt nàng? Hoặc là sợ nàng lại càng đâm hắn một cách tàn nhẫn hơn?
Hắn không biết. Hắn lớn như vậy rồi còn chưa từng bị ai khinh thường, không bị ai chẳng hề để trong lòng như thế, hắn không thể nuốt cục tức này xuống được. Rồi sẽ có một ngày, hắn sẽ làm cho trong lòng nàng, trong mắt nàng chỉ có một người là hắn.
Lưu Sướng thất thần vừa đi vừa dừng thì gặp được Bích Ngô đang lén lút hỏi thăm tin tức đồng thời tìm kiếm vận may xem có thể gặp được Lưu Sướng không, nhìn thấy nụ cười đắc ý của Bích Ngô, không hiểu sao tâm tình của hắn trở nên bực bội: "Ngươi tới đây làm gì!"
Bích Ngô sửa lại tóc mái bên thái dương rồi giơ hộp đồ ăn sơn màu đỏ trong tay lên, cười ngọt ngào nói: "Nghe nói ngài say, tì thiếp tự mình nấu canh giải rượu, đang muốn mang đến cho ngài." Nàng ta thấy Lưu Sướng chỉ mặc áo trong, rất là chật vật, không khỏi kêu lên: "Gia, ngài bị làm sao vậy?"
Lưu Sướng hung ác trừng mắt nhìn nàng: "Cút!"
Bích Ngô cảm thấy vô cùng tủi thân, đứng tại chỗ một lát rồi vội vàng bước nhanh đuổi kịp, cười nịnh nọt nói: "Gia, tì thiếp chơi tỳ bà cho ngài giải sầu nhé? Gần đây tì thiếp mới học được một khúc mới, ngài còn chưa thưởng thức đâu." Nàng am hiểu nhất chính là tỳ bà, mỗi khi tâm trạng Lưu Sướng không tốt, nghe nàng chơi một khúc tỳ bà thì sẽ tốt hơn rất nhiều.
Lưu Sướng không nói, quay đầu lại lạnh lùng trợn mắt nhìn nàng, Bích Ngô sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, run rẩy như sắp không đứng vững nhưng vẫn cố gắng cười nói: "Tì thiếp vô lễ. Mong công tử gia thứ tội."
Đến lúc ngẩng đầu lên thì Lưu Sướng đã đi xa. Nước mắt trong mắt Bích Ngô thi nhau chảy xuống, nàng ta đâu có làm sai chuyện gì mà bị đối xử như vậy chứ. Đều tại Hà Mẫu Đơn kia chọc giận công tử gia làm hại nàng ta cũng bị xui xẻo lây.
Bên cạnh vang lên một tiếng cười khinh miệt, là Tiêm Tố mặc một chiếc áo choàng mỏng màu trăng non, lắc lư đi tới, hơi nhún người hành lễ, cười nói: "Ôi! Ta còn tưởng là ai, thì ra là Bích Ngô tỷ tỷ! Chậc, nhìn tỷ khóc như hoa lê dính mưa thế này thật đáng thương làm sao, ngay cả ta cũng thấy đau lòng!"
Đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ! Trang điểm thành như vậy đi ra ngoài là muốn quyến rũ ai đây? Đi đi, đi ngay còn kịp ăn một trận mắng! Bích Ngô lau nước mắt, thẳng lưng đi về phía trước tựa như không nhìn thấy Tiêm Tố, chỉ gọi nha hoàn bên cạnh rồi rời đi.
Thấy Bích Ngô không chiến đã chạy, Tiêm Tố cười đắc ý, sau đó nhanh chóng đuổi theo Lưu Sướng. Mấy con mụ này, ả thì già, ả thì mang thai, ả thì đáng ghét, không hiểu phong tình, có ai so được với nàng ta chứ!
Không nói đến Lưu Sướng vô liêm sỉ đến mức nào, đàn oanh oanh yến yến ở hậu viện của hắn mỗi người một suy nghĩ riêng, tranh kỳ khoe sắc, tranh sủng nịnh nọt ra sao. Sau khi trận náo loạn qua đi, trong phòng Mẫu Đơn cuối cùng cũng thanh tịnh, Lý mụ mụ cùng Lan Chi đã đi ngủ, Lâm mụ mụ, Vũ Hà, Khoan Nhi, Thứ Nhi thì vẫn vây xung quanh giường của Mẫu Đơn, mặt đầy vẻ nghiêm trọng và lo lắng.
Các nàng không biết sự thật, Mẫu Đơn cũng không có ý định giải thích, chỉ liên tục tỏ vẻ nàng không có vấn đề gì lớn rồi bảo các nàng nhanh chóng đi ngủ.
Vũ Hà thì không cần phải nói, Khoan Nhi cùng Thứ Nhi cũng chỉ là lắc đầu, Lâm mụ mụ đành phải ra lệnh: "Hai người các ngươi còn nhỏ, ngày mai còn muốn dậy sớm làm việc, đi nghỉ ngơi đi, nơi này có ta và Vũ Hà hầu hạ thiếu phu nhân là đủ rồi, ngày mai các ngươi đổi cho chúng ta đi ngủ."
Lúc này Khoan Nhi và Thứ Nhi mới rời đi. Lâm mụ mụ lại dặn dò Vũ Hà: "Ngươi đi ngoài cửa trông, ta có lời muốn nói với thiếu phu nhân."
Lâm mụ mụ thấy tình cảnh bi thảm ngày hôm nay thì sẽ không bắt buộc nàng phải cải thiện quan hệ rồi sống thiên trường địa cửu với Lưu tra nam nữa chứ? Nàng phải nhân cơ hội này kéo Lâm mụ mụ đứng về phía nàng, chỉ cần bà chịu mở miệng thì Hà lão gia cùng Hà phu nhân nhất định sẽ tin tưởng lời nàng nói và tán đồng với quyết định của nàng. Dù sao bọn họ làm gì cũng đều vì muốn tốt cho con gái, không có cha mẹ nào lại có thể trơ mắt nhìn con gái đi chịu ch.ế.t chứ? Mẫu Đơn vội vàng ngồi dậy chờ mong nhìn Lâm mụ mụ.
Lâm mụ mụ ngồi xuống mép giường với vẻ mặt buồn rầu, nhẹ nhàng vuốt tóc Mẫu Đơn, thở dài: "Đan Nương đáng thương của ta. Mệnh con sao lại khổ như vậy, sao lại có một tên phu quân như thế?"
Mẫu Đơn mếu máo, ôm chặt Lâm mụ mụ, vùi mặt vào đầu vai bà, nức nở nói: "Mụ mụ, ngài thấy đấy, con không thể sống như thế này nữa! Một ngày cũng không sống được! Con tình nguyện đi ch.ế.t cũng không muốn sống tủi nhục như vậy! Nhớ trước đây khi con còn ở nhà, trước nay cha mẹ con đến một đầu ngón tay của con còn luyến tiếc đụng đến. Vậy mà nhà hắn có coi con là người không? Nếu lúc ấy các người không ở đây, không có ai che chở con thì hắn đã muốn lấy mạng của con rồi? Không nói đến hắn thì ả quận chúa kia chắc chắn sẽ không tha cho con."
Bùa hộ mệnh biến thành bùa đòi mạng. Lâm mụ mụ thở dài một hơi, im lặng mà vuốt ve lưng Mẫu Đơn, do dự thật lâu rồi mới nhỏ giọng nói: "Con ngoan, nếu lão gia và phu nhân tới thì ta sẽ nói rõ ràng với bọn họ, chúng ta......" Bà do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn kiên quyết nói: "Chúng ta rời khỏi nhà hắn. Con đang trong độ tuổi như hoa như ngọc, cuộc sống sau này còn dài."
Mẫu Đơn vui mừng khôn xiết, ngẩng đầu nhìn Lâm mụ mụ nói khẽ: "Mụ mụ, ngài nói thật sao? Ngài sẽ thật sự giúp con chứ?"
Lâm mụ mụ cười chua xót: "Mụ mụ chăm con từ tấm bé, con là tâm can của mụ mụ, sao mụ mụ lại nhẫn tâm nhìn con bị người ta giày xéo như vậy được?" Nếu cứ như thế này thì dù có sống sót, không ch.ế.t vì bệnh tật thì cũng có ngày ch.ế.t trong tay nhà hắn, so với cứ sống buồn bực, nhục nhã như vậy còn không bằng về nhà sống vui vẻ thư thái dù cho chỉ còn mấy ngày.
Mẫu Đơn hưng phấn đến nỗi vui mừng lăn lộn trên giường, cười nói: "Mụ mụ, nghe ngài nói vậy, đầu con đỡ choáng váng hẳn, trên người cũng không còn đau như lúc nãy nữa."
Lâm mụ mụ nín khóc mỉm cười: "Thật sao?"
Mẫu Đơn làm nũng dựa vào vai bà: "Chỉ còn nơi này bị hắn véo, đau quá, mụ mụ xoa xoa với thổi cho con với......"
Lâm mụ mụ kéo dài giọng: "Được rồi......" Bà cởi áo choàng của Mẫu Đơn ra, nhìn thấy trên bờ vai trắng như tuyết của nàng có vài dấu tay xanh tím nhìn rất chói mắt, bà không khỏi vừa cảm thấy đau lòng lại vừa hận, trong lòng chửi rủa Lưu Sướng mấy chục lần.
Vũ Hà ở bên ngoài cũng nghe rõ ràng, liền cười nói: "Đêm đã khuya, thiếu phu nhân đã muốn nghỉ ngơi chưa? Nếu ngài muốn nói chuyện với Lâm mụ mụ thì nô tỳ sẽ ôm chăn đệm rải trên chiếc ghế mỹ nhân được không?"
Lâm mụ mụ đang muốn đồng ý thì Mẫu Đơn đã lắc đầu: "Hôm nay mụ mụ cũng mệt lắm rồi, mụ phải nghỉ ngơi thật tốt. Ngủ trên ghế mỹ nhân này sao có thể ngủ ngon được?"
Vũ Hà hiểu ý, cười nói: "Vậy tối nay nô tỳ sẽ gác đêm. Mụ mụ đi ngủ trước đi."
Lâm mụ mụ còn muốn từ chối, nhưng Mẫu Đơn nghiêm túc nói: "Mụ mụ, nếu con bị bệnh phải nằm liệt giường thì tất nhiên phải dựa cả vào mụ mụ, nếu ngài không khỏe mạnh thì ai là người đứng ra giúp con chứ?"
Lâm mụ mụ nghĩ lại cũng thấy đúng, dặn dò Vũ Hà mãi rồi mới đi về phòng rửa mặt đi ngủ.
Mẫu Đơn duỗi người, nói: "Vũ Hà, ngày mai bổ thùng tắm kia ra mang đi đốt cho ta!" Thùng tắm mà tra nam từng dùng, nghĩ lại đã thấy ghê tởm.
Vũ Hà nói: "Bổ ra đem đi thiêu thì rất đáng tiếc, không bằng khoan mấy cái lỗ làm một chậu hoa lớn được không ạ?"
Mẫu Đơn trợn mắt, nói: "Ta sợ trồng hoa, hoa bị mùi hôi làm héo ch.ế.t."
Vũ Hà bật cười, khom lưng tìm một lư hương hình sư tử mạ vàng, dùng đũa bạc khảy tro hương bên trong, đặt một cục than củi nhỏ lên trên rồi phủ tro hương lên. Dùng chiếc đũa bạc cẩn thận chọc vài lỗ trên tro hương, xác định cục than sẽ không bị tắt, rồi lấy một chiếc lá bạc đặt trên đống tro hương đối diện với đống lửa. Nàng lấy ra một cái hộp làm bằng ngà từ trong chiếc tủ nhỏ mạ vàng sơn đỏ, cẩn thận lấy ra một miếng bánh trầm hương cỡ đồng xu để vào lư hương sư tử, xác định không có vấn đề gì thì thay Mẫu Đơn che lại bình phong, buông màn, cười nói: "Phu nhân miễn ngài thỉnh an, cũng phân phó ngày mai không ai được tới quấy rầy ngài, ngài hãy ngủ một giấc thật ngon, tỉnh dậy mọi chuyện đều sẽ ổn thôi."
Tương lai tươi sáng, tâm tình vui vẻ, ngửi thấy hương thơm, giường rộng gối êm, Mẫu Đơn mãn nguyện thở dài một hơi rồi chìm vào giấc ngủ.
Thích phu nhân bị hắn làm cho tức giận đến không nói nên lời, sau đó lập tức nhướng cao mày nói: "Ngươi nói rõ ràng cho ta! Rốt cuộc ngươi muốn nháo đến mức nào thì ngươi mới vừa lòng? Buổi sáng ta đã nói với ngươi, dù thế nào thì ta cũng không đồng ý cho ả quả phụ kia bước chân vào cái nhà này! Ngươi nên sớm từ bỏ suy nghĩ đó đi! Ả muốn bước vào cái nhà này trừ khi bước qua xác của ta!"
Lưu Sướng thò tay vào trong tay áo ấn nhẹ lên miệng vết thương, ánh mắt nặng nề nhìn cửa phòng Mẫu Đơn, nói nhẹ nhàng bâng quơ: "Con nói muốn nàng vào sao? Chẳng qua chỉ chơi bời thôi, ngài còn tưởng thật? Nên làm gì, trong lòng con rất rõ. Tối nay chỉ là ngoài ý muốn thôi, về sau sẽ không như vậy nữa."
Thích phu nhân lạnh lùng nói: "Ta không muốn chuyện ngày hôm nay lặp lại một lần nữa! Ngươi nhớ cho kỹ, ngươi muốn làm chuyện không đàng hoàng gì thì tùy ngươi nhưng không thể để ả quả phụ kia vào cửa, nếu để nàng này bị bệnh hoặc ch.ế.t ở nhà ta! Hà gia sẽ lập tức tới cửa, ngươi nghĩ cách mà giải thích với họ đi! Nếu xảy ra chuyện gì nữa thì ta sẽ ch.ế.t trước mặt cho ngươi xem!"
Lưu Sướng không cam tâm nhưng vẫn nói: "Con biết. Về sau con sẽ hòa thuận với nàng ấy."
Thích phu nhân nghi ngờ nhìn hắn, tưởng bà ta nghe nhầm, đây là lần đầu tiên hắn nghiêm túc đáp lời bà. Không đợi bà mở miệng nói tiếp, Lưu Sướng đã xoay người rời đi. Hắn cũng không tin, Hà Mẫu Đơn nàng có thể thoát khỏi lòng bàn tay của hắn. Càng những thứ người khác dâng đến tận miệng thì hắn càng khinh thường còn người khác càng giấu giếm không muốn đưa ra thì hắn lại càng muốn lấy! Hà Mẫu Đơn, chúng ta cùng chờ xem!
Ai bảo ngươi nhìn say đắm tiểu bạch kiểm! Ai bảo ngươi liếc mắt đưa tình với dã nam nhân! Ai bảo ngươi dội trà lên đầu ta! Ai bảo ngươi lấy kéo đâm ta! Ai bảo ngươi lấy ấm trà đập ta! Ai bảo ngươi muốn ám sát ta! Ai bảo ngươi khinh thường ta!
Lưu Sướng đá mạnh vào cái cây bên đường, không ngờ lại đá vào đầu ngón chân làm hắn đau đến nỗi phải kêu lên. Hắn đứng ngẫm lại rồi khom lưng sờ vào bắp chân chỗ bị Mẫu Đơn véo, đột nhiên cảm thấy cả người tê dại. Vì sao lúc ấy hắn lại không đá nàng ra chứ? Là sợ vòng eo mảnh khảnh của nàng không thể chịu được sao? Hay là sợ làn da trắng như tuyết của nàng bị bầm tím? Vẫn là sợ sự khinh thường và miệt thị xuất hiện trong mắt nàng? Hoặc là sợ nàng lại càng đâm hắn một cách tàn nhẫn hơn?
Hắn không biết. Hắn lớn như vậy rồi còn chưa từng bị ai khinh thường, không bị ai chẳng hề để trong lòng như thế, hắn không thể nuốt cục tức này xuống được. Rồi sẽ có một ngày, hắn sẽ làm cho trong lòng nàng, trong mắt nàng chỉ có một người là hắn.
Lưu Sướng thất thần vừa đi vừa dừng thì gặp được Bích Ngô đang lén lút hỏi thăm tin tức đồng thời tìm kiếm vận may xem có thể gặp được Lưu Sướng không, nhìn thấy nụ cười đắc ý của Bích Ngô, không hiểu sao tâm tình của hắn trở nên bực bội: "Ngươi tới đây làm gì!"
Bích Ngô sửa lại tóc mái bên thái dương rồi giơ hộp đồ ăn sơn màu đỏ trong tay lên, cười ngọt ngào nói: "Nghe nói ngài say, tì thiếp tự mình nấu canh giải rượu, đang muốn mang đến cho ngài." Nàng ta thấy Lưu Sướng chỉ mặc áo trong, rất là chật vật, không khỏi kêu lên: "Gia, ngài bị làm sao vậy?"
Lưu Sướng hung ác trừng mắt nhìn nàng: "Cút!"
Bích Ngô cảm thấy vô cùng tủi thân, đứng tại chỗ một lát rồi vội vàng bước nhanh đuổi kịp, cười nịnh nọt nói: "Gia, tì thiếp chơi tỳ bà cho ngài giải sầu nhé? Gần đây tì thiếp mới học được một khúc mới, ngài còn chưa thưởng thức đâu." Nàng am hiểu nhất chính là tỳ bà, mỗi khi tâm trạng Lưu Sướng không tốt, nghe nàng chơi một khúc tỳ bà thì sẽ tốt hơn rất nhiều.
Lưu Sướng không nói, quay đầu lại lạnh lùng trợn mắt nhìn nàng, Bích Ngô sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, run rẩy như sắp không đứng vững nhưng vẫn cố gắng cười nói: "Tì thiếp vô lễ. Mong công tử gia thứ tội."
Đến lúc ngẩng đầu lên thì Lưu Sướng đã đi xa. Nước mắt trong mắt Bích Ngô thi nhau chảy xuống, nàng ta đâu có làm sai chuyện gì mà bị đối xử như vậy chứ. Đều tại Hà Mẫu Đơn kia chọc giận công tử gia làm hại nàng ta cũng bị xui xẻo lây.
Bên cạnh vang lên một tiếng cười khinh miệt, là Tiêm Tố mặc một chiếc áo choàng mỏng màu trăng non, lắc lư đi tới, hơi nhún người hành lễ, cười nói: "Ôi! Ta còn tưởng là ai, thì ra là Bích Ngô tỷ tỷ! Chậc, nhìn tỷ khóc như hoa lê dính mưa thế này thật đáng thương làm sao, ngay cả ta cũng thấy đau lòng!"
Đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ! Trang điểm thành như vậy đi ra ngoài là muốn quyến rũ ai đây? Đi đi, đi ngay còn kịp ăn một trận mắng! Bích Ngô lau nước mắt, thẳng lưng đi về phía trước tựa như không nhìn thấy Tiêm Tố, chỉ gọi nha hoàn bên cạnh rồi rời đi.
Thấy Bích Ngô không chiến đã chạy, Tiêm Tố cười đắc ý, sau đó nhanh chóng đuổi theo Lưu Sướng. Mấy con mụ này, ả thì già, ả thì mang thai, ả thì đáng ghét, không hiểu phong tình, có ai so được với nàng ta chứ!
Không nói đến Lưu Sướng vô liêm sỉ đến mức nào, đàn oanh oanh yến yến ở hậu viện của hắn mỗi người một suy nghĩ riêng, tranh kỳ khoe sắc, tranh sủng nịnh nọt ra sao. Sau khi trận náo loạn qua đi, trong phòng Mẫu Đơn cuối cùng cũng thanh tịnh, Lý mụ mụ cùng Lan Chi đã đi ngủ, Lâm mụ mụ, Vũ Hà, Khoan Nhi, Thứ Nhi thì vẫn vây xung quanh giường của Mẫu Đơn, mặt đầy vẻ nghiêm trọng và lo lắng.
Các nàng không biết sự thật, Mẫu Đơn cũng không có ý định giải thích, chỉ liên tục tỏ vẻ nàng không có vấn đề gì lớn rồi bảo các nàng nhanh chóng đi ngủ.
Vũ Hà thì không cần phải nói, Khoan Nhi cùng Thứ Nhi cũng chỉ là lắc đầu, Lâm mụ mụ đành phải ra lệnh: "Hai người các ngươi còn nhỏ, ngày mai còn muốn dậy sớm làm việc, đi nghỉ ngơi đi, nơi này có ta và Vũ Hà hầu hạ thiếu phu nhân là đủ rồi, ngày mai các ngươi đổi cho chúng ta đi ngủ."
Lúc này Khoan Nhi và Thứ Nhi mới rời đi. Lâm mụ mụ lại dặn dò Vũ Hà: "Ngươi đi ngoài cửa trông, ta có lời muốn nói với thiếu phu nhân."
Lâm mụ mụ thấy tình cảnh bi thảm ngày hôm nay thì sẽ không bắt buộc nàng phải cải thiện quan hệ rồi sống thiên trường địa cửu với Lưu tra nam nữa chứ? Nàng phải nhân cơ hội này kéo Lâm mụ mụ đứng về phía nàng, chỉ cần bà chịu mở miệng thì Hà lão gia cùng Hà phu nhân nhất định sẽ tin tưởng lời nàng nói và tán đồng với quyết định của nàng. Dù sao bọn họ làm gì cũng đều vì muốn tốt cho con gái, không có cha mẹ nào lại có thể trơ mắt nhìn con gái đi chịu ch.ế.t chứ? Mẫu Đơn vội vàng ngồi dậy chờ mong nhìn Lâm mụ mụ.
Lâm mụ mụ ngồi xuống mép giường với vẻ mặt buồn rầu, nhẹ nhàng vuốt tóc Mẫu Đơn, thở dài: "Đan Nương đáng thương của ta. Mệnh con sao lại khổ như vậy, sao lại có một tên phu quân như thế?"
Mẫu Đơn mếu máo, ôm chặt Lâm mụ mụ, vùi mặt vào đầu vai bà, nức nở nói: "Mụ mụ, ngài thấy đấy, con không thể sống như thế này nữa! Một ngày cũng không sống được! Con tình nguyện đi ch.ế.t cũng không muốn sống tủi nhục như vậy! Nhớ trước đây khi con còn ở nhà, trước nay cha mẹ con đến một đầu ngón tay của con còn luyến tiếc đụng đến. Vậy mà nhà hắn có coi con là người không? Nếu lúc ấy các người không ở đây, không có ai che chở con thì hắn đã muốn lấy mạng của con rồi? Không nói đến hắn thì ả quận chúa kia chắc chắn sẽ không tha cho con."
Bùa hộ mệnh biến thành bùa đòi mạng. Lâm mụ mụ thở dài một hơi, im lặng mà vuốt ve lưng Mẫu Đơn, do dự thật lâu rồi mới nhỏ giọng nói: "Con ngoan, nếu lão gia và phu nhân tới thì ta sẽ nói rõ ràng với bọn họ, chúng ta......" Bà do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn kiên quyết nói: "Chúng ta rời khỏi nhà hắn. Con đang trong độ tuổi như hoa như ngọc, cuộc sống sau này còn dài."
Mẫu Đơn vui mừng khôn xiết, ngẩng đầu nhìn Lâm mụ mụ nói khẽ: "Mụ mụ, ngài nói thật sao? Ngài sẽ thật sự giúp con chứ?"
Lâm mụ mụ cười chua xót: "Mụ mụ chăm con từ tấm bé, con là tâm can của mụ mụ, sao mụ mụ lại nhẫn tâm nhìn con bị người ta giày xéo như vậy được?" Nếu cứ như thế này thì dù có sống sót, không ch.ế.t vì bệnh tật thì cũng có ngày ch.ế.t trong tay nhà hắn, so với cứ sống buồn bực, nhục nhã như vậy còn không bằng về nhà sống vui vẻ thư thái dù cho chỉ còn mấy ngày.
Mẫu Đơn hưng phấn đến nỗi vui mừng lăn lộn trên giường, cười nói: "Mụ mụ, nghe ngài nói vậy, đầu con đỡ choáng váng hẳn, trên người cũng không còn đau như lúc nãy nữa."
Lâm mụ mụ nín khóc mỉm cười: "Thật sao?"
Mẫu Đơn làm nũng dựa vào vai bà: "Chỉ còn nơi này bị hắn véo, đau quá, mụ mụ xoa xoa với thổi cho con với......"
Lâm mụ mụ kéo dài giọng: "Được rồi......" Bà cởi áo choàng của Mẫu Đơn ra, nhìn thấy trên bờ vai trắng như tuyết của nàng có vài dấu tay xanh tím nhìn rất chói mắt, bà không khỏi vừa cảm thấy đau lòng lại vừa hận, trong lòng chửi rủa Lưu Sướng mấy chục lần.
Vũ Hà ở bên ngoài cũng nghe rõ ràng, liền cười nói: "Đêm đã khuya, thiếu phu nhân đã muốn nghỉ ngơi chưa? Nếu ngài muốn nói chuyện với Lâm mụ mụ thì nô tỳ sẽ ôm chăn đệm rải trên chiếc ghế mỹ nhân được không?"
Lâm mụ mụ đang muốn đồng ý thì Mẫu Đơn đã lắc đầu: "Hôm nay mụ mụ cũng mệt lắm rồi, mụ phải nghỉ ngơi thật tốt. Ngủ trên ghế mỹ nhân này sao có thể ngủ ngon được?"
Vũ Hà hiểu ý, cười nói: "Vậy tối nay nô tỳ sẽ gác đêm. Mụ mụ đi ngủ trước đi."
Lâm mụ mụ còn muốn từ chối, nhưng Mẫu Đơn nghiêm túc nói: "Mụ mụ, nếu con bị bệnh phải nằm liệt giường thì tất nhiên phải dựa cả vào mụ mụ, nếu ngài không khỏe mạnh thì ai là người đứng ra giúp con chứ?"
Lâm mụ mụ nghĩ lại cũng thấy đúng, dặn dò Vũ Hà mãi rồi mới đi về phòng rửa mặt đi ngủ.
Mẫu Đơn duỗi người, nói: "Vũ Hà, ngày mai bổ thùng tắm kia ra mang đi đốt cho ta!" Thùng tắm mà tra nam từng dùng, nghĩ lại đã thấy ghê tởm.
Vũ Hà nói: "Bổ ra đem đi thiêu thì rất đáng tiếc, không bằng khoan mấy cái lỗ làm một chậu hoa lớn được không ạ?"
Mẫu Đơn trợn mắt, nói: "Ta sợ trồng hoa, hoa bị mùi hôi làm héo ch.ế.t."
Vũ Hà bật cười, khom lưng tìm một lư hương hình sư tử mạ vàng, dùng đũa bạc khảy tro hương bên trong, đặt một cục than củi nhỏ lên trên rồi phủ tro hương lên. Dùng chiếc đũa bạc cẩn thận chọc vài lỗ trên tro hương, xác định cục than sẽ không bị tắt, rồi lấy một chiếc lá bạc đặt trên đống tro hương đối diện với đống lửa. Nàng lấy ra một cái hộp làm bằng ngà từ trong chiếc tủ nhỏ mạ vàng sơn đỏ, cẩn thận lấy ra một miếng bánh trầm hương cỡ đồng xu để vào lư hương sư tử, xác định không có vấn đề gì thì thay Mẫu Đơn che lại bình phong, buông màn, cười nói: "Phu nhân miễn ngài thỉnh an, cũng phân phó ngày mai không ai được tới quấy rầy ngài, ngài hãy ngủ một giấc thật ngon, tỉnh dậy mọi chuyện đều sẽ ổn thôi."
Tương lai tươi sáng, tâm tình vui vẻ, ngửi thấy hương thơm, giường rộng gối êm, Mẫu Đơn mãn nguyện thở dài một hơi rồi chìm vào giấc ngủ.
/95
|