Quốc Sắc Sinh Hương

Chương 135 - Chương 135

/152


Ngày Vương Phi cập kê, Triệu Hằng cố ý trở về phủ sớm hơn một canh giờ, không ngờ vừa xuống xe ngựa, liền từ trong miệng thị vệ biết được, hôm nay có người tặng tiểu vương phi của hắn một phần lễ cập kê, còn là bạn cũ không chịu lộ ra danh tính. Thân thế Vương Phi, Triệu Hằng đã phái người điều tra, ít nhất, hắn nghĩ không ra Vương Phi có người bạn cũ nào.

"Tra." Triệu Hằng thản nhiên nói.

Thị vệ lúc ấy liền tra xét, cuối cùng phát hiện người tặng lễ thì ra là tên ăn mày, bị người khác sai khiến đến tặng lễ, về phần người sai khiến có họ gì tên chi bộ dạng dài ngắn thế nào đang ở nơi nào, tên khất cái kia hoàn toàn không biết, manh mối đã hoàn toàn đứt đoạn. Nhưng việc này đủ để chứng minh, người tặng lễ tuyệt không phải bạn cũ Vương Phi.

Ánh mắt Triệu Hằng hơi trầm xuống, đổi áo bào lập tức đi hậu viện, bọn nha hoàn còn đang hành lễ, hắn đã bước vào nhà chính.

Từ sau khi Tống Gia Ninh mang thai, Vương Gia cũng không cho nàng đi ra nghênh đón, lúc này nghe hắn đã đến, Tống Gia Ninh nhìn cây trâm hoa mẫu đơn trong hộp, tâm niệm thay đổi thật nhanh, lúc Triệu Hằng đi vào nội thất, Tống Gia Ninh cũng khôi phục vẻ mặt bình thường. Rời ghế ngồi, Tống Gia Ninh nói với nam nhân mặc trường bào màu xám nhạt: "Vương Gia tới thật đúng lúc, ngày hôm nay có người tự xưng là bạn cũ của thiếp đưa một phần lễ, nhưng thiếp căn bản không có bạn cũ có thể tặng loại trâm này. . ."

Triệu Hằng nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt u ám giống như mây mù.

Tống Gia Ninh cố gắng giả ngu, mờ mịt xin giúp đỡ nhìn qua hắn.

Triệu Hằng hiểu rõ tính nết của nàng, biết rõ nàng đơn thuần chất phác, hiện tại Tống Gia Ninh lại chủ động khai báo, Triệu Hằng liền không hề nghi ngờ nàng, cúi đầu nhìn cái hộp trong tay. Cây trâm hoa mẫu đơn đẹp đẽ quý giá tinh xảo, tùy tiện một viên hồng bảo thạch cũng giá trị liên thành, người tặng lễ hẳn là người đại phú đại quý. Trong nháy mắt này, trong đầu Triệu Hằng liên tiếp hiện lên mấy đạo nhân ảnh, toàn bộ là chân dung nam nhân đã từng gặp qua nàng, cuối cùng chỉ còn lại có một người Quách Kiêu.

Triệu Hằng không có chứng cứ, nhưng hắn có lý do hoài nghi, Quách Kiêu trước kia lại nhiều lần hãm hại nàng hủy danh tiết nàng, hoặc là xuất phát từ chán ghét kế huynh đối với kế muội, hoặc chính là xuất phát từ chiếm hữu của một người nam nhân đối với mỹ nhân tuyệt sắc. Hiện tại cây trâm lấy lòng vừa xuất hiện, thật nếu là Quách Kiêu gây nên, tâm tư Quách Kiêu đối với nàng, chính là rõ rành rành.

"Thích không?" Triệu Hằng hỏi nàng, giọng nói bình tĩnh.

Tống Gia Ninh cau mày nói: "Cây trâm tuy tốt, nhưng vật không rõ lai lịch, thiếp không muốn."

Cây trâm này thật sự rất đẹp, đây là sự thật, Tống Gia Ninh cảm thấy, nàng mà cứ ghét bỏ, ngược lại dễ dàng khiến Vương Gia sinh nghi.

Triệu Hằng nghe vậy, nhíu nhíu mày, dặn dò Song nhi nói: "Phá hủy."

Không phải ném đi vứt đi, mà là hủy, hai chữ vô cùng đơn giản, đủ để chứng minh hắn đối với cây trâm này là không thích. Song nhi không khỏi sợ hãi, đáp một tiếng, lập tức đóng hộp mang đi ra, giao cho Lưu Hỉ canh giữ ở bên ngoài. Lưu Hỉ biết công phu, biết được Vương Gia muốn hủy cây trâm, tự nhiên có trăm ngàn loại biện pháp, nhận hộp rời đi.

Trong phòng, Triệu Hằng đi đến trước bàn đọc sách ngồi xuống.

Tống Gia Ninh nhìn ra được hắn hiện tại rất không vui, cũng đoán được nguyên nhân, người nam nhân nào có thể khoan dung nam nhân khác tặng đồ trang sức lấy lòng thê tử của mình? Đi theo hắn đi qua, Tống Gia Ninh vừa châm trà cho hắn vừa oán hận nói: "Vương Gia, đối phương giấu đầu thụt đuôi tặng thiếp cây trâm, bị người truyền đi không biết bị nói lời ong tiếng ve như thế nào nữa, chúng ta vẫn nên gọi người điều tra thêm nhé?"

Triệu Hằng nhìn nước trà trước mặt, lãnh ý trên mặt càng rõ ràng hơn.

Hắn điều tra, không có mục tiêu hoài nghi, lại không chứng cứ, cho dù có thì như thế nào, quan hệ đến danh tiết của nàng, nếu hắn thật sự truy cứu, người bị liên lụy nhất vẫn là nàng. Phụ hoàng vốn cũng không thích nàng, Triệu Hằng không thể để cho bên ngoài truyền ra lưu ngôn phỉ ngữ bất lợi với nàng, Quách Bá Ngôn chỗ đó hắn đã cảnh cáo một lần, Quách Bá Ngôn cũng ra tay giáo huấn con trai, nếu là Quách Kiêu. . .

Triệu Hằng đáy mắt hiện lên một tia lệ khí.

Tống Gia Ninh lần đầu tiên nhìn thấy Vương Gia âm trầm như vậy, sợ tới mức câm như hến, cả người cứng đờ đứng ở bên cạnh, không dám động cũng không dám lên tiếng. Triệu Hằng hoàn hồn, nhìn thấy nàng bộ dạng sợ hãi cẩn thận, ngẫm lại hôm nay là ngày tốt nàng cập kê, bị người dây dưa cũng không phải là lỗi của nàng, liền tạm thời đè xuống luồng lệ khí này, cười cười, đưa tay cho nàng.

Hắn cười, giống như mùa đông khắc nghiệt bỗng nhiên biến thành mùa xuân tháng ba ấm áp, trái tim Tống Gia Ninh không còn hoảng hốt chân cũng không còn cứng ngắc, chỉ có chút hồ đồ mà đưa tay giao cho hắn, không hiểu hắn vì sao trước sau biến hóa lớn như vậy. Triệu Hằng ôm người ngồi lên trên đùi, tay áo xẹt qua, trong tay liền có thêm một hộp trang sức hẹp dài.

Tống Gia Ninh vui mừng che miệng lại, đây, đây là lễ vật Vương Gia tặng nàng cập kê sao?

Nàng chỉ nhìn hộp liền vui đến như vậy, dường như hắn tặng cái hộp trống không cũng làm nàng thỏa mãn hơn người kia tặng cây trâm hoa mẫu đơn, uất khí nơi đáy lòng Triệu Hằng bỗng nhiên tan thành mây khói, dùng ánh mắt ra hiệu nàng lấy ra quà tặng. Tống Gia Ninh hưng phấn gật đầu, nhận hộp, nhẹ nhàng mở nắp ra, chỉ thấy bên trong đặt một cây trâm phượng bằng vàng ròng. Đầu cây trâm là đóa Tường Vân, trong mây cất giấu một viên hồng bảo thạch, phía trên Tường Vân là một con Kim Phượng Hoàng, trong miệng Phượng Hoàng ngậm một viên hồng bảo thạch, đôi mắt cũng làm bằng hồng bảo thạch. Vô luận giá cả, chạm trổ hay là ngụ ý, đều hơn hẳn cây trâm hoa mẫu đơn kia.

Tống Gia Ninh nhìn đến nhập thần, thấy vô cùng thích cây trâm phượng tinh xảo này, càng thích người tặng cây trâm phượng, hắn là tướng công đã bái thiên địa của nàng, là nam nhân đường đường chính chính của nàng, cây trâm hắn tặng, nàng có thể thật vui vẻ mà mang đi ra ngoài, không cần có bất kỳ băn khoăn nào.

"Thích không?" Triệu Hằng ôm eo nàng.

Tống Gia Ninh đối với cây trâm gật đầu, bàn tay nhỏ bé lấy cây trâm ra, kìm lòng không đặng sờ sờ, có vẻ vô cùng yêu thích, trong mắt cũng nhìn không thấy hắn.

Thích như vậy, vừa nhìn liền phát ra từ đáy lòng, tuyệt không giả dối.

Triệu Hằng cũng rất thích, thích dáng vẻ nàng thỏa mãn, thích trong lòng Vương Phi của mình chỉ có hắn.

"Đeo lên." Triệu Hằng thấp giọng nói.

Tống Gia Ninh bị hắn đánh thức, liếc hắn một cái, đánh bạo đưa cây trâm cho hắn, làm nũng nói: "Vương Gia giúp thiếp."

Triệu Hằng cười nhạt, đưa tay, chậm rãi cài cây trâm vào búi tóc đen nhánh của nàng.

Tống Gia Ninh muốn đi soi gương, vừa muốn động, lại thoáng nhìn thấy ánh mắt thưởng thức của hắn, Tống Gia Ninh mặt liền đỏ lên, khẽ hơi cúi đầu, bàn tay nhỏ bé nắm chặt ngọc bội bên hông hắn, nhỏ giọng hỏi: "Đẹp, đẹp không?"

Hai đời, nàng lần đầu tiên ở trước mặt nam nhân, da mặt dày như vậy.

"Khuynh quốc khuynh thành." Triệu Hằng nâng cằm nàng lên, trực tiếp hôn lên đôi môi đỏ mọng này.

~

Tống Gia Ninh qua lễ cập kê không lâu, vừa vào tháng sáu, phía bắc liền truyền đến tin tức Tuyên Đức Đế chiến bại, cả triều sợ hãi.

Triệu Hằng lại bắt đầu ngủ ở Tiền viện, nhưng mỗi đêm đều cùng Tống Gia Ninh dùng cơm, ban ngày hắn tiến cung làm việc, Tống Gia Ninh từ mấy người Song nhi nghe được tin tức. Nghe nói trên đùi Tuyên Đức Đế trúng hai mũi tên, Tống Gia Ninh âm thầm kinh hãi, lúc Song nhi dùng một loại ngữ khí tự hào đề cập Quách Kiêu dốc sức liều mạng hộ giá mặt không đổi sắc chịu nỗi đau đớn cắt thịt rút mũi tên, Tống Gia Ninh chỉ cảm thấy trái tim băng giá.

Quách Kiêu có thể chịu đựng nỗi khổ người thường không thể chịu, Quách Kiêu lại có thể lập được đại công cứu giá, từ nay về sau tất nhiên trở thành người tâm phúc trước mặt Tuyên Đức Đế, chỉ sợ công lao nhiều năm của kế phụ cũng không sánh bằng phần ân cứu mạng này của Quách Kiêu. Tống Gia Ninh vốn sợ Quách Kiêu, vốn tưởng rằng gả cho Thọ vương có thể vô tư rồi, không nghĩ tới Quách Kiêu còn không có hết hy vọng với nàng, hơn nữa càng trở nên nhiều hơn.

May mắn thương thế hắn quá nặng, dường như phải ở Trác châu tĩnh dưỡng nửa năm mới có thể trở về kinh, Tống Gia Ninh sờ sờ bụng, đến lúc đó hài tử đã sinh ra rồi, ít nhiều cũng có thể thở dài một hơi.

Một trận chiến này với Liêu quốc, là Đại Chu chủ động khiêu khích, hiện tại chiến bại, Liêu quốc tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua, Tuyên Đức Đế dự đoán Liêu quân sẽ phản công, vẫn lưu lại Trác châu đến tháng bảy, an bài tốt công việc phòng ngự, lúc này mới hồi kinh trước thời hạn. Hoàng Thượng về kinh, hoàng thúc Tần vương, Nhị hoàng tử Duệ Vương, Tam hoàng tử Thọ vương, Tứ hoàng tử Cung Vương dẫn đầu bá quan ra thành đón chào, nhưng loan giá chưa từng dừng lại, trực tiếp đi vào cửa thành.

Không cần nhắc nhở, ai cũng biết Tuyên Đức Đế lúc này đang không thoải mái, triều đình trên dưới đều cẩn thận lời nói và việc làm, e sợ làm tức giận Đế Vương.

Cuối tháng bảy, Duệ Vương phi sinh nữ nhi, Tuyên Đức Đế nhận được tin tức, mặt càng thúi hơn.

Giữa tháng tám, Liêu quốc quả nhiên phát binh xâm Chu, Quách Bá Ngôn, Hàn Đạt liên thủ chặn đánh, đẩy lui Liêu quân, tạm thời không dám tiếp tục xâm phạm, Tuyên Đức Đế lúc này mới thu hồi mặt lạnh, rốt cuộc ở buổi tảo triều lộ ra nụ cười. Đế Vương nở nụ cười, cũng có nghĩa là văn võ bá quan có thể thở ra một ngụm rồi. Chiến sự tạm ngừng, cuối tháng tám Quách Bá Ngôn suất lĩnh cấm quân hồi kinh, Xu Mật Sứ Tào Du dâng thư, tấu xin Hoàng Thượng khao thưởng phạt Tấn, tướng sĩ có công chống lại Liêu quốc.

Người có công thưởng người có lỗi phạt, ba lượt chiến sự không thể nói nhập làm một.

Tuyên Đức Đế giữ lại tất cả tấu chương muốn ông ta khao thưởng tam quân, đồng loạt không trả lời. Tào Du không có cách, đành phải đi mời Vũ An Quận vương vị chất tử của Hoàng đế này đi đến trước mặt Tuyên Đức Đế vì các tướng sĩ cầu xin thương tình, vì sao không tìm Sở Vương, bởi vì Sở Vương cũng không tham dự trận chiến phạt Tấn, không có lập trường nói chuyện. Vũ An Quận vương cũng là võ tướng, xưa nay yêu quý binh sĩ thủ hạ, nghe xong Tào Du nói chuyện, lập tức tiến cung.

"Hoàng Thượng, theo lệ cũ triều đình phát binh luận công ban thưởng, trong bốn tháng các tướng sĩ phạt Tấn có công, triều đình không khao thưởng, sợ sẽ có lời oán thán, khiến quân tâm bất ổn." Vũ An Quận vương thành tâm nói.

Tuyên Đức Đế cúi đầu phê duyệt tấu chương, liên tục phê ba cái, lúc này ông ta mới ngẩng đầu nhìn chất tử ở đối diện, châm chọc cười nói: "Chuyện này, không cần sốt ruột, chờ ngươi làm Hoàng Thượng, do ngươi tới thưởng cũng không muộn."

Vũ An Quận vương nghe xong, mặt đỏ lên tại chỗ, muốn nói gì đó, nhưng đón ánh mắt âm tàn của thúc phụ Hoàng Thượng, Vũ An Quận vương suy nghĩ cẩn thận một việc. Thì ra thúc phụ đã sớm biết chuyện ngày đó trong hỗn loạn Diêu Tùng, Lữ Vân muốn ủng hộ hắn đăng cơ rồi, nhưng thúc phụ vậy mà nghẹn tròn ba tháng, liên tục nghẹn đến hôm nay, mới tìm được cơ hội phát tiết ra.

Thúc phụ của hắn, nghi kỵ hắn ba tháng.

Liên quan đến ngôi vị Hoàng đế, hắn chính là có một trăm cái miệng, sợ là cũng rửa không sạch hiềm nghi hắn muốn soán vị trong lòng thúc phụ.

Vũ An Quận vương không có một trăm cái miệng, hắn cũng không biết có thể nói cái gì, hành lễ với Tuyên Đức Đế, xoay người lại đi ra ngoài, đi đến nửa đường, bỗng nhiên cúi đầu, chợt tông mạnh vào cây cột một bên đại điện! Hắn không biết nói, nhưng hắn biết làm, hắn chết, thúc phụ sẽ tin hắn, dù thế nào đi nữa hắn không chết, bị thúc phụ nghi kỵ, cả nhà cao thấp cũng không sống yên lành được.

Biến cố nảy sinh, Tuyên Đức Đế vụt đứng dậy, cùng Đại Thái Giám Vương Ân bay nhanh đi đến bên cạnh chất tử, chỉ thấy Vũ An Quận vương cái trán đổ máu đầm đìa, đôi mắt mở to trừng mắt với Tuyên Đức Đế, bờ môi rung rung, dường như có lời gì muốn nói, cuối cùng một chữ cũng không thể nói ra, nghiêng đầu một cái, đi mất. Tuyên Đức Đế kinh hãi, nhào vào trên người chất tử kêu khóc, hối hận chồng chất. Ông ta chỉ là khó chịu trong lòng, nhất thời thốt ra, chất nhi làm sao lại. . .

Một bên, Vương Ân len lén liếc mắt Tuyên Đức Đế, lập tức lại rũ mắt xuống.


/152

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status