vừa đi về phía giường La Hán phủ nệm gấm khắc hoa, ôn hoà nhã nhặn hỏi con dâu: Sáng sớm đến gặp ta, có phải gặp chuyện gì rồi hay không?
Là có chút chuyện muốn hỏi mẫu thân một chút. Nhị phu nhân đỡ mẹ chồng ngồi xuống, nàng ta nghiêng qua ngồi ở một bên bàn thấp khác, nghiêng người nói: Hôn sự của đại ca, con mở ra danh mục quà tặng năm xưa trong phủ chúng ta, năm ấy cưới chị dâu, chúng ta xuất ra 128 nâng sính lễ, lần này, vẫn là theo lệ cũ hay sao?
Thái phu nhân rủ mắt trầm tư. Từ thời tiền triều, Quách gia chính là danh môn vọng tộc, về sau theo vua có công, phong tước vị Quốc Công, uy vọng nâng cao một bước. Ba nàng dâu đều là tiểu thư khuê các môn đăng hộ đối, con dâu trưởng là Thế tử phu nhân, sính lễ cho 128 nâng, hai nàng dâu phía sau đều giảm tám nâng. Hôm nay Lâm thị vào cửa, tuy rằng cũng là Quốc Công phu nhân, nhưng một quả phụ mang theo con nhỏ, còn là xuất thân thương nhân, đừng nói cho 128 nâng, ngay cả 120 nâng, Đàm gia và hai nàng dâu đều nghẹn khuất.
Lần phật châu trên cổ tay, Thái phu nhân ung dung nói: Theo lý, quả phụ tái giá toàn bộ nên giản lược, nhưng Lâm thị đánh bậy đánh bạ cứu được đại ca con một lần, chúng ta làm quá đơn giản, khó tránh khỏi để người mượn cớ. Như vậy đi, tiền biếu không thay đổi, sính lễ giảm một nửa, cho 64 nâng, hòm xiểng nhét thêm một chút.
Nhị phu nhân gật gật đầu, quan lại người ta bình thường lần đầu tiên cưới vợ cũng chỉ 64 nâng sính lễ, đối với một quả phụ thương gia mà nói, đã rất nở mày nở mặt rồi.
Được, liền theo như con nói rồi lo liệu đi.
Ngày thứ hai, bà mối thuật lại ý tứ của Quốc Công Phủ ý cho Lâm gia.
Lâm thị quả thật là không quan tâm sính lễ bao nhiêu, nhưng Quách gia vậy mà nguyện ý cho nữ nhi ghi vào gia phả Quách gia, để nữ nhi danh chính ngôn thuận làm Tứ cô nương Quốc Công Phủ, Lâm thị cực kỳ ngoài ý muốn.
Liễu thị thành tâm khuyên nhủ: Quốc Công gia đối với muội đủ thật tình rồi, muội muội nếu như đồng ý gả, sau này liền toàn tâm toàn ý đi theo Quốc Công gia, thật ra ghi hay không ghi vào gia phả thì quan hệ cũng không lớn, muội dỗ dành Quốc Công gia vui vẻ, hắn yêu ai sẽ yêu cả đường đi tự nhiên sẽ cho Gia Ninh chỗ dựa, bằng không thì muội ba ngày hai bữa chọc giận Quốc Công gia, cho dù có ghi Gia Ninh vào gia phả, mọi người Quách gia gió chiều nào ngã chiều đó, cũng sẽ không đối xử tử tế với Gia Ninh, có đúng hay không?
Lâm thị hiểu, cúi đầu nói: Muội có chừng mực.
Trượng phu chết rồi, hiện tại nữ nhi mới là quan trọng nhất, nếu muốn nữ nhi sống tốt, nàng nhất định phải ở chỗ Quách Bá Ngôn làm một thê tử tốt ôn nhu hiền thục.
~
một ngày trước đại hôn, nhà trai phái người tới nhận trang sức, mang đồ cưới của tân nương tử qua nhà chồng.
Lúc ngoài cửa sổ truyền tới tiếng gà gáy thứ nhất, trời còn đen kịt, Lâm thị lại lập tức tỉnh dậy, quay đầu nhìn, bên cạnh nữ nhi đang ngủ say. Nữ nhi tướng ngủ không tốt, một cánh tay đưa ra ngoài, Lâm thị nghiêng người, nhẹ nhàng nhét cánh tay nhỏ của nữ nhi về lại ổ chăn. Lâm thị ngủ không sâu, bởi vì sắp đến Quốc Công Phủ, Tống Gia Ninh mấy đêm nay ngủ cũng không được ngon, mẫu thân khẽ động, nàng cũng tỉnh, mơ hồ không rõ mà gọi: Nương...
Lâm thị cười, ôn nhu hỏi: Sớm như vậy đã tỉnh? Hôm nay là nữ nhi lần đầu tiên rời khỏi nàng, khẳng định cũng khẩn trương nha?
/152
|