Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 880: Chuyển càn khôn đạp tà dương

/1596


Trong sơn động, thiếu gia ngẩng đầu lên, gương mặt hoàn toàn lộ rõ. Diện mạo người này cũng không đến mức khó coi, chính là Thiên hộ quân Thông châu Đoạn Tuân.

Tam ca nghiến răng nghiến lợi nói tiếp:

- Nhân mã Hoàng Thiên Dịch vốn cũng là một nhánh quân của chúng ta, lại bị đám người Quỷ Phương tiêu diệt. Nếu không phải vì người Quỷ Phương, chúng ta cũng không rơi vào tình trạng này.

Gã quay sang nhìn hai cha con Hách Khê Cốc:

- Thiếu gia, chúng ta giết chết bọn chúng, tế linh hồn các huynh đệ ngộ hại.

Đoạn Tuân lắc đầu, liếc nhìn cha con Hách Khê Cốc rồi nói:

- Bây giờ không phải là thời điểm giết bọn chúng, lưu chúng lại có còn lúc cần dùng.

Gã nhìn chằm chằm vào Hách Khê Cốc dường như đã chìm vào giấc ngủ:

- Người Quỷ Phương có vẻ rất coi trọng lão già này, nếu không còn cách nào khác, thì cũng có thể dùng cái mạng già đó bức bách người Quỷ Phương phản loạn.

Tam ca cau mày:

- Chỉ sợ Quỷ Phương nhân sẽ không vì một lão già mà chịu làm loạn.

Đoạn Tuân cũng không nói gì, trầm mặc một lát, rốt cục nói:

- Nếu như đã sẩy tay, chúng ta cũng không cần hành động thiếu suy nghĩ, chờ đợi thời cơ, tìm kiếm cơ hội, cùng lắm tìm cách giết chết họ Sở. Họ Sở chết ở Đại Kỳ Mông Sơn, chuyện sẽ thành to. Cho dù không khơi mào đấu tranh giữa quan phủ và người Quỷ Phương, thì cũng có thể dùng tính mạng Sở Hoan tế các vong hồn huynh đệ. Đó cũng là một trong những việc phải làm.

Vừa nhắc đến Sở Hoan, trong mắt Đoạn Tuân tràn đầy vẻ oán độc. Đúng là không kìm lòng nổi, gã nắm chặt hai tay thành nắm đấm, giọng như có đao:

- Sở Hoan, nếu không lấy tính mạng ngươi, ta thề không làm người.

Đúng vào lúc này, bên ngoài có tiếng bẩm báo:

- Thiếu gia, bọn họ có động tĩnh.

Đoạn Tuân và Tam ca đều nhìn ra ngoài. Đoạn Tuân trầm giọng:

- Sao lại thế này?

- Các huynh đệ lưu lại phía sau đã trở về, bọn họ nói quan binh và người Quỷ Phương bắt đầu lục soát khắp núi, hình như đang tìm tung tích chúng ta.

Ngoài cửa trả lời.

Tam ca cau mày:

- Thiếu gia, nơi này là địa bàn của Quỷ Phương, tuy nói trên núi rất nhiều động, nơi này cũng khá kín đáo, nhưng nếu bọn họ thật sự muốn lục soát, chưa chắc đã không tìm được. Nếu như bị phát hiện…

Người ngoài cửa đã nói:

- Bọn họ giống như không có thông báo toàn trại, chỉ có mấy chục người chia nhau ra tìm.

- Hả?

Đoạn Tuân nhíu mày, cười lạnh:

- Họ Sở quả nhiên gian xảo. Ta hiểu tâm tư của hắn.

Gã tiện tay cầm lấy một cây đao, hạ giọng:

- Hắn lo lắng nếu có quá nhiều người sẽ rứt dây động rừng. Hắn sợ chúng ta bỏ chạy, ngay cả tung tích của hai người này cũng không dám tìm.

Gã như thoáng có chút suy nghĩ, khóe miệng nở nụ cười lạnh.

Tam ca thấy thần sắc Đoạn Tuân cổ quái, vội hỏi:

- Thiếu gia, người có chủ ý gì?

Đoạn Tuân vẫn suy nghĩ rất lung:

- Dịch Cốc Tư có kịp nhìn hình dáng của ngươi không?

Tam ca ngẫm nghĩ một chút, rồi cau mày nói:

- Trong phòng đèn mờ tối, chưa chắc hắn đã thấy rõ, tuy nhiên, cũng không biết có kịp nhìn mặt không?

- Nói cách khác, Dịch Cốc Tư và ngươi đối mặt nhau, cho dù hoàn toàn không thấy rõ, ít nhất cũng có thể nhận ra ngươi là người Trung Nguyên.

Đoạn Tuân lại tiếp tục nghĩ ngợi:

- Ngươi cảm thấy nếu Dịch Cốc Tư gặp lại ngươi, có nhận ra ngươi hay không?

Tam ca hơi trầm ngâm, lắc đầu nói:

- Ta không biết, có lẽ, nhìn sẽ thấy quen quen.

Gã thấy Đoạn Tuân chớp mắt liên tục dường như đang suy nghĩ gì, chẳng biết tại sao, lòng cảm thấy có chút bất an.

- Dịch Cốc Tư chưa chắc đã thật sự tin Sở Hoan.

Đoạn Tuân như thoáng có chút suy nghĩ:

- Chỉ cần hai người Quỷ Phương này không xuất hiện, người Quỷ Phương sẽ vẫn còn nghi ngờ Sở Hoan.

Gã dừng một chút, nhìn chằm chằm chằm vào ánh mắt Tam ca:

- Nếu ngươi tìm được cơ hội ám sát Dịch Cốc Tư lần nữa.

Tam ca lập tức nói:

- Thiếu gia, chỉ sợ rất khó khăn. Dịch Cốc Tư suýt chút nữa bị ta giết chết, về sau chắc chắc sẽ cẩn thận đề phòng, muốn thành công không dễ dàng.

Đoạn Tuân thở dài:

- Có đôi khi vì sẩy tay lại có tác dụng lớn đấy.

Tam ca ngẩn ra, dường như chưa hiểu vấn đề.

Đoạn Tuân nhìn chằm chằm vào ánh mắt Tam ca:

- Nếu lại ám sát thất bại, Dịch Cốc Tư phát hiện người ám sát hắn là quan phủ phái tới, ngươi nói hắn còn tin lời Sở Hoan không?

- Thiếu gia, ý của người là…?

Tam ca nhíu mày, lập tức hiểu ra, khẽ giật mình động:

- Người nói là…

Đoạn Tuân thở dài:

- Ngươi theo ta nhiều năm, cũng là người ta tín nhiệm nhất, việc này, ngoài ngươi ra, người khác khó có thể làm được.

Tam ca hơi trầm ngâm, rồi quả quyết nhìn Đoạn Tuân, nghiêm nghị nói:

- Thiếu gia, nhiều năm người chiếu cố ta, ta đã xác định tính mạng này là của người. Tuy rằng không chắc chắn sẽ thành công, nhưng tìm cơ hội đến gần Dịch Cốc Tư cũng không phải là khó.

- Lần này nếu ám sát, chỉ có thể thành công, không thể thất bại.

Đoạn Tuân lạnh lùng nghiêm nghị nói:

- Tuy rằng chúng ta đang ở Thiên Môn, nhưng là đệ tử Thái Bình. 36 gia tộc chúng ta vốn là vì chí hướng của Thiên công mà tồn tại, muốn xây dựng thiên hạ thái bình, chắc chắn phải có hi sinh…

Tam ca gật đầu:

- Thiếu gia, ta hiểu, chỉ có điều, ta phải làm sao để hắn tin ta là người của quan phủ?

- Lần này Sở Hoan mang theo quân Cận Vệ đến. Ta biết, quân Cận Vệ đều có danh bài trong người.

Đoạn Tuân lúc trước là Thiên hộ quân Thông châu nên rất hiểu về quân chế:

- Đây là điểm để phân biệt thân phận sau khi chết trận, nên lúc nào cũng phải mang theo bên người.

Gã dừng một chút, rồi thấp giọng nói:

- Lúc này họ đang phân công nhau đi lục soát, chỉ sợ kinh động đến chúng ta, khiến chúng ta bỏ chạy. Người của bọn họ chia lẻ ra rồi, chỉ cần kiếm cơ hội, giết chết một gã quân Cận Vệ, đoạt được danh bài, dĩ nhiên là có thể…

Tam ca gật đầu.

Giết chết quân Cận Vệ, đoạt lấy danh bài, sau đó, mang theo bên người, tìm kiếm cơ hội tiếp cận Dịch Cốc Tư, nhìn như ám sát, kỳ thực là chịu chết. Chỉ cần người Quỷ Phương tìm thấy danh bài trên người thích khách, chắc chắn nhận định thích khách là do quan phủ phái đến, như vậy người Quỷ Phương sẽ không còn tin tưởng quan phủ nữa.

Thấy Tam ca trầm ngâm, Đoạn Tuân không kìm nổi cau mày nói:

- Hay là ngươi không muốn?

Tam ca lắc đầu:

- Thiếu gia, người có biết, ta không phải là kẻ sợ chết. Chỉ có điều, lúc trước ám sát, Dịch Cốc Tư đã được Sở Hoan cứu, chỉ sợ lúc này đã bắt đầu tin tưởng Sở Hoan. Lần đầu tiên ám sát gần như đã thành công, lại bị Sở Hoan cứu, như vậy, nếu chúng ta lại đi ám sát, Dịch Cốc Tư liệu có tin là do Sở Hoan sai khiến không? Nếu như Sở Hoan sai khiến, lúc trước Sở Hoan cần gì phải cứu giúp hắn?

Đoạn Tuân thản nhiên:

- Dịch Cốc Tư sẽ hiểu đấy. Lúc đấy, người Quỷ Phương có cả chục mạng, bất cứ lúc nào cũng có thể triệu tập tới, nếu Dịch Cốc Tư chết rồi, đám người Sở Hoan khó mà xuống núi. Dịch Cốc Tư vốn vẫn nghi ngờ Sở Hoan, hắn sẽ cho rằng Sở Hoan ra tay cứu giúp không phải thật sự là muốn cứu hắn, chẳng qua là thời cơ chưa đến, nên giả nhân giả nghĩa mà thôi. Đến lúc đó, Dịch Cốc Tư và người Quỷ Phương sẽ hận Sở Hoan thấu xương.

Tam ca ngẫm nghĩ một chút, gật đầu:

- Thiếu gia nói đúng. Ta sẽ dẫn người đi tìm cơ hội giết chết quân Cận Vệ, cướp danh bài.

- Tất cả phải cực kỳ cẩn thận. Nếu như không có cơ hội, nhất định không được ra tay.

Đoạn Tuân nghiêm nghị nói:

- Quỷ chủ của bọn họ trong tay chúng ta, một ngày chưa tìm thấy Quỷ chủ, người Quỷ Phương sẽ không tin tưởng quan phủ. Lần này không có cơ hội, thì kiên nhẫn một chút. Cho dù không thể mượn tay Quỷ Phương nhân giết chết Sở Hoan, thì cũng có thể làm cho người Quỷ Phương khởi binh.

Tam ca không do dự nữa, đứng dậy chắp tay chào Đoạn Tuân, đang định xoay người đi ra ngoài, thì ngoài động đã có tiếng nói:

- Thiếu gia, quan binh đến.

Đoạn Tuân lập tức cầm đao lên, đi về phía Hách Khê Cốc, trầm giọng nói:

- Đến bao nhiêu người? Phát hiện thấy chúng ta chưa?

- Giống như cũng chưa phát hiện ra chúng ta.

Người tới hạ giọng nói:

- Hai người cách cửa động không xa, chúng ta thấy bọn họ, nhưng hình như bọn họ chưa thấy chúng ta.

- Hả?

Đoạn Tuân có vẻ bớt căng thẳng một chút. Tam ca đã nói:

- Đang muốn tìm bọn họ, bọn họ lại tự dẫn xác đến. Có mấy người?

- Có hai người.

Người đến nói:

- Một trong hai người… hình như là họ Sở đó.

Hai hàng lông mày của Đoạn Tuân cau lại, gã tiến lên hai bước:

- Ngươi không nhìn nhầm chứ?

- Tiểu nhân không dám xác định, trời tối, tầm nhìn không tốt, tuy nhiên… cách ăn mặc của người nọ thì đúng là họ Sở. Hộ vệ bên cạnh hắn không mang theo đuốc, đi lại có vẻ rất thận trọng.

Đoạn Tuân và Tam ca liếc mắt nhìn nhau. Tam ca nghiến chặt răng:

- Thiếu gia, họ Sở đã ở ngoài kia, đây là cơ hội tốt. Hắn không phát hiện ta chúng ta, chúng ta dùng một đao chém chết hắn.

Khóe mắt Đoạn Tuân co rúm lại. Gã đúng là hận Sở Hoan thấu xương tủy. Từ Thông châu đến An Ấp, Sở Hoan theo sát gã như cái bóng, xuất hiện đúng lúc. Mỗi lần hành động, đều bị Sở Hoan phá hỏng. Tay cầm đao của gã đã nổi cả gân xanh, hơi trâm ngầm, rồi hạ giọng nói:

- Họ Sở mưu ma chước quỷ, có phải là có bẫy gì không?

Tam ca vội la lên:

- Thiếu gia, Sở Hoan liên tiếp làm hỏng chuyện của chúng ta, nếu không diệt người này, ta có chết cũng không nhắm được mắt. Thiếu gia, trời ban cơ hội tốt, bỏ qua cơ hội này, chỉ sợ…

Đoạn Tuân hơi trầm ngâm, rốt cuộc quay sang hỏi người tới bẩm báo:

- Ngươi xem lại đi, có chắc chắn là có bẩm báo không?

- Chắc chắn chỉ có hai người rón rén đi vào núi.

Tam ca lại thúc giục:

- Thiếu gia, không thể do dự nữa, nếu không đuổi theo nhanh, có thể không kịp mất. Đợi đến khi bọn họ tập hợp nhau lại, thì khó khăn hơn nhiều.

Gã không do dự nữa, xoay người đi liền:

- Đi, tất cả theo ta, chúng ta nhất định phải chém rơi đầu họ Sở.

Gã đi đến cửa động, Đoạn Tuân bỗng nhiên nói:

- Chờ một chút.

Tam ca quay đầu lại, vội la lên:

- Thiếu gia, ngươi còn do dự gì nữa?

Trong mắt Đoạn Tuân tràn đầy sát khí:

- Nhớ kỹ, lần này chỉ có thể thành công, không thể thất bại, mang đầu của hắn lại đây!

Tam ca gật đầu, dẫn vài tên hán tử đi ra ngoài.

Trong sơn động, yên tĩnh tuyệt đối. Đoạn Tuân khoanh chân ngồi xuống, để đại đao trước mặt, hai tay đặt lên đầu gối, hai mắt khép hờ, khí định thần nhàn.

Thời gian trôi qua, khóe mắt Đoạn Tuân bắt đầu nhảy lên, cũng không biết qua bao lâu, lại nghe thấy từ bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Đoạn Tuân mở mắt, trong ngươi lóe hào quang.

/1596

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status