Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 99: Đêm mất ngủ

/1596


Sở Hoan cười thầm trong lòng, Thống chế chính là người chỉ huy quân sự cao nhất của Cấm vệ quân Tổng đốc một Đạo, quân quyền không nhỏ, tên Lang tướng này cũng chỉ nhỏ hơn so với Thống chế một bậc, Bộ đầu của huyện nha, thân phận kém Lang tướng ngàn dặm.

Chẳng qua Vệ Thiên Thanh phái một vị Lang tướng tới đưa thiếp mời, có thể thấy được quả nhiên vô cùng coi trọng mình.

Sở Hoan cũng không giải thích cẩn thận với Tố Nương, chỉ nói:

- Quan chức cao hơn Bộ đầu một chút.

Tố Nương lấy chìa khóa ra, mở cửa chính, hiếu kỳ nói:

- Sao đệ lại quen biết bọn họ? So với Bộ đầu còn lớn hơn, vậy nhất định là quan lớn, vì sao bọn họ lại muốn mời đệ ăn cơm?

- Trước kia đã quen biết, lần này đến phủ thành, bọn họ nhận được tin tức, cho nên cùng gặp gỡ mà thôi.

Sở Hoan lại cười, mang theo bao vào trong phòng.

Tố Nương thấy Sở Hoan không giải thích cẩn thận, dùng từ hàm hồ, ở phía sau trừng mắt liếc Sở Hoan một cái, nhỏ giọng than thở:

- Không nói thì không nói, thật cho rằng ra không biết gì sao?

Nàng đóng cửa chính, trở lại trong phòng.

Sở Hoan đã cởi bao trong phòng ra, hai bao quần áo lớn, cũng có năm chiếc áo bông vô cùng tốt, bề ngoài đẹp mắt, gấm vóc vô cùng mềm mại, không biết bên trong làm bằng gì, đưa tay nhét vào, vô cùng ấm áp, hơn nữa còn cổ áo bằng lông.

Một kiện trong đó của nam nhân, bốn kiện khác tất cả đều là nữ trang, hai kiện màu tối, nghĩ tới là cho Sở Lý thị, hai kiện khác một kiện thuần trắng, một kiện lại phấn hồng, sắc thái đều vô cùng sáng ngời, mở ra xem, quả nhiên là quý khí. Tố Nương ở bên nhìn xem, tuy rằng trên mặt không có biểu hiện quá mức, nhưng trog lòng lại vui thích.

Tố Nương cũng không vội mà xem đồ của mình, cầm hai kiện của Sở Lý thị, vui vẻ đi tới phòng Sở Lý thị.



Lúc cơm chiều, Sở Lý thị đã đứng dậy, hiện giờ an ở đều thay đổi vượt bậc, bà cũng thay đổi bộ đồ mới, tuy rằng thôn phụ già mặc không ra cảm giác quý khí, nhưng quần áo này vô cùng ấm áo, tâm tình lão nhân gia cũng vô cùng cao hứng.

Trên bàn ăn, Sở Lý thị vẫn dặn Sở Hoan phải tri ân báo đáp, Tô gia hậu đãi như thế, liền càng phải tận lực làm tốt công việc giúp người ta, Sở Hoan tự nhiên mỉm cười đáp ứng.

Lúc Tố Nương dùng cơm, trong lòng còn đang suy nghĩ tâm sự, thường xuyên liếc trộm Sở Hoan. Cũng không biết vì sao, ngày thường nàng nhìn xem Sở Hoan, cũng không có cảm giác gì, nhưng hiện giờ chỉ lén lút liếc Sở Hoan một cái, chứng kiến khuôn mặt góc cạnh rõ ràng kia, Tố Nương liền cảm thấy mặt mình nóng lên, tim đập gia tốc, dưới ngọn đèn dầu, hai má kia đỏ bừng, mang theo vài phần quyến rũ thướt tha.

Ánh mắt Sở Hoan ngẫu nhiên nhìn lại, Tố Nương liền có vẻ vô cùng bối rối, vội vàng cúi đầu, điều này khiến Sở Hoan nhất thời không hiểu ra sao cả, thấy thần sắc Tố Nương mập mờ, trên khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, rất khác với bình thường, hắn không khỏi hỏi:

- Tố Nương tỷ, có phải thân thể tỷ không thoải mái hay không? Bị bệnh sao?

Tố Nương chán nản trong lòng, thầm mắng: "Bệnh cái đầu quỷ ngươi, ngươi mới bị bệnh". Khuôn mặt nàng lại cố gắng điềm tĩnh nói:

- Không… không có việc gì!

Sở Lý thị cũng phát hiện Tố Nương hơi khác thường, bà đương nhiên không có khả năng đoán được tâm tình phức tạp hiện giờ của Tố Nương, lo lắng nói:

- Tố Nương, có phải thật sự không thoải mái hay không? Muốn đi mời thầy thuốc xem một cái hay không?

Bà nói với Sở Hoan:

- Nhị lang à, tẩu tử con ngày đêm làm lụng vất vả, chỉ sợ thật sự bị bệnh, có phải đi mời thầy thuốc tới đây xem một cái hay không?

Sở Hoan lập tức buông bát, đứng dậy nói:

- Con đi bây giờ.

Tố Nương nóng nảy, vội đáp:

- Không cần không cần, ta thật không có việc gì, ồ… có thể là hơi nóng, cho nên.. cho nên… !

- Nóng?

Sở Lý thị ngạc nhiên nói:

- Con còn chưa thay đồ mới mà, bộ quần áo này của con mẹ biết, nhìn qua rất dầy, kỳ thật không ấm áp… !

- Mẹ, lúc trước chúng ta ở trong phòng hơi lạnh nặng, hiện giờ đổi tòa nhà, còn đốt bếp lò, tự nhiên là hơi nóng.

Tố Nương vội nói:

- Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con thật sự không có việc gì!

Sở Hoan nhìn Tố Nương vẫn hơi lo lắng hỏi:

- Tỷ thật sự không có chỗ nào không thoải mái chứ?

- Không có!

Giọng Tố Nương hơi lớn, hơi tức giận, người này nghĩ gì không nghĩ, lại nói mình bị bệnh, chẳng lẽ thật hy vọng mình bị bệnh phải không?

Lúc này Sở Lý thụmới buông giọng nói:

- Không có việc gì là tốt rồi.

Bà lại nói:

- Tố Nương à, hiện giờ chúng ta ở tại phủ thành, chưa thích ứng khí hậu, con cần phải chiếu cố bản thân nhiều hơn mới được.

Bà và Tố Nương sống nương tựa lẫn nhau hai năm, chiếu cố lẫn nhau, trong lòng vô cùng yêu thương Tố Nương.

Dùng cơm chiều xong, hầu hạ Sở Lý thị ngủ, lúc này Tố Nương mới về phòng tắm rửa, đóng cửa phòng, vội vàng thay bộ đồ mới, vui thích mà đi tìm gương đồng.

Trong phòng nàng có một chiếc gương đồng lớn dựng trên mặt đất, có thể soi toàn thân, mặc một bộ áo gấm tuyết trắng mới, đứng phía trước gương đồng, chỉ thấy bên trong gương đồng, một người vợ nhỏ đẹp đẽ đứng đó, cười xấu hổ, vô cùng xinh đẹp.

Đây gọi là người dựa quần áo ngựa dựa yên, diện mạo Tố Nương vốn không kém, vóc người lại đẹp, tuy rằng làn da của nàng không trắng nõn mềm mại được như Lâm Lang, nhưng cũng trắng trẻo, mặc bộ áo gấm tuyết trắng này trên người, không ngững không che lấp đi khuôn mặt trắng nõn của nàng, trái lại tôn lên một khuôn mặt trắng nõn như hoa như ngọc.

Đặc biệt nốt ruồi nhỏ đỏ sẫm dưới môi nàng kia, khiến khuôn mặt vốn giản dị xinh đẹp của nàng nhiều hơn vài phần quyến rũ kiều diễm.

Đây là áo bông gấm vóc thượng đẳng, nhìn qua không dày, lại vô cùng ấm áp, cũng bởi vì không dày, mặc trên người, lại phác ra vài phần dáng người Tố Nương, mặc dù không đến mức phơi bày hoàn toàn đường cong thân thể giống như quần áo mỏng mùa hè, nhưng ít nhất không giống như áo bông dày màu xanh kia, hoàn toàn che lấp dáng người trước nhô sau vểnh của Tố Nương.

Ngọn đèn chiếu lên gương đồng, sáng quắc rực rỡ, giai nhân trong gương kiều diễm như hoa. Tố Nương cũng thật không ngờ sau khi mặc bộ quần áo này vào, mình lại cũng đẹp như vậy, hơi kinh ngạc, lập tức vui mừng lên, nghĩ thầm: "Nữ nhân nhìn thấy trên đường hôm nay, cũng không có mấy người xinh đẹp như mình đi?" Nàng lập tức vô cùng thoải mái trong lòng, nhưng kìn người trong kính dường như hơi khác, rất nhanh liền phát hiện ra búi tóc có chút không hợp, nàng búi tóc theo kiểu nông thôn, tùy tiện cắm một cây trâm cố định lại, tuy rằng nhìn qua giản dị tự nhiên, nhưng không xứng đôi với áo gấn thượng đẳng này.

Nàng ngẫm nghĩ một chút, nâng tay lên, hái cây trâm trên đầu xuống, một làn tóc đen trút xuống giống như thác nước, giờ phút này liền thật giống như bông hoa nở rộ, đang giây phút đẹp nhất.

Chỉ tiếc chỉ một mình nàng nhìn thấy cảnh tượng này, nếu bên cạnh có nam nhân, chắc chắn sẽ bị phong tư xinh đẹp đột nhiên này kinh ngạc đến ngây người.





Sở Hoan trở lại trong phòng, liền muốn cởi áo nghỉ ngơi, hắn vẫn duy trì thói quen sống rất tốt, nếu không phải bất đắc dĩ, hắn đều ngủ sớm dậy sớm, có một khí lực mạnh mẽ, mới có thể chống đỡ tất cả niềm tin của một người.

Hắn lấy tất cả đồ trong lòng ra, đụng tới cái hộp đồng Trần Đông đưa, trong lòng hơi tò mò, hơi mở ra, dưới ngọn đèn dầu nhìn lại, chỉ thấy đó là từng hạt châu nhỏ, tỏa sáng lòe lòe, vô số hạt châu dường như bị sợi tơ xuyên qua, cũng không biết là vật gì, chỉ cảm thấy hơi quý trọng, cũng không lấy ra nữa, trong lòng nghĩ đưa cho Tố Nương, nhưng lại cảm thấy một khi đưa cho Tố Nương vật như vậy, dường như có chút không ổn.

Sở Hoan hy vọng Tố Nương sống được tốt, lại không hy vọng Tố Nương trở nên xa quý, đối với hắn mà nói, hắn càng hy vọng Tố Nương thanh nhã tự nhiên, vẫy duy trì chất phác như trước.

Tặng vật như vậy cho Tố Nương, quá mức rêu rao, từ kiệm vào xa xỉ, Sở Hoan cũng không hy vọng Tố Nương đột nhiên trở nên quá mức xa hoa.

Đột nhiên nghĩ tới Lâm Lang, nàng là tiểu thư khuê các, tủy rằng nói chỉ dùng tiền công gán nợ, nhưng trên thực tế là tặng mình một tòa nhà, sau này mình tặng trân châu này cho Lâm Lang, coi như một phen tâm ý.

Hắn thu hộp đồng lại, nhìn lược gỗ lim trên bàn, lúc này mới nhớ rõ muốn tặng Tố Nương, cảm thấy lúc này Tố Nương hẳn là còn chưa nghỉ, cầm lược gỗ lim đi tới trước cửa phòng Tố Nương, chỉ thấy cửa phòng đóng chặt, hắn nhẹ nhàng gõ cửa.

Tố Nương đang tự thưởng thức trong phòng mình, nghe được tiếng gõ cửa, lập tức luống cuống tay chân, vội vàng hỏi:

- Ai đó?

- Tố Nương tỷ, là ta, tỷ còn chưa ngủ đi!

Giọng Sở Hoan truyền đến.

- Ồ… còn chưa có!

Tố Nương trả lời, trong lòng nổi lên cảm giác cổ quái, thầm nghĩ: "Lúc này hắn tới làm gì cái gì?" Nàng nghĩ tới cái gì, quay đầu nhìn phù nhân duyên Lã đạo trưởng tặng đang đặt trên bàn trang điểm của mình, vội vàng cầm lấy nhẹt dưới gối đầu, bên tai đã truyền đến giọng Sở Hoan:

- Hôm nay mua lược cho tỷ quên tặng tỷ, hiện giờ đưa tới!

Tố Nương ồ một tiếng, vội vàng vén tóc lên, dùng cây trâm xuyên qua, lúc này nàng cũng không cởi áo bông bên ngoài, qua mở cửa, lộ ra một khe hở, nhìn thấy Sở Hoan đang mỉm cười đứng ngoài cửa, tim đập hơi gia tốc, nói:

- Trời giá rét, đi nghỉ sớm đi!

Sở Hoan đưa lược qua, lúc này Tố Nương mới mở rộng cửa một chút, nói:

- Trong nhà có lược, còn tốn bạc mua thứ này làm gì? Đệ đừng tiêu bạc lung tung.

Sở Hoan thấy Tố Nương mặc áo gấm màu trắng, sau khi tắm xong trên người Tố Nương mang theo một mùi thơm nhàn nhạt, nhìn qua như hoa như ngọc, mùi thơm ngây ngất lòng người, cười nói:

- Trong nhà là chuyện trong nhà, đây là ta mua cho tỷ, tỷ không thích sao? Ta liền mang đi vậy!

Tố Nương đã tiến tới cướp lại, không đợi Sở Hoan nhiều lời, cạch một tiếng, đóng cửa phòng lại. Sở Hoan ngẩn ra, lập tức lắc đầu cười, xoay người rời đi.

Lúc này Tố Nương dựa lưng vào cửa phòng, trái tim đập thình thịch, nhắm mắt lại, trong lòng thầm nghĩ: "Hắn nói đây là hắn mua cho ta? Lời này có ý tứ gì?" Nghe được tiếng bước chân bên ngoài đi xa, lúc này Tố Nương mới xoay người cài then cửa, cởi áo lên giường, nghĩ tới Lã đạo sĩ dặn, liền cầm lấy phù nhân duyên kia, nhét vào trong lòng mình, dán chặt vào bộ ngực sữa.

Lã đạo trưởng nói phải dán bên người, Tố Nương đang muốn biết có phải phù nhân duyên này thật sự sẽ xuất hiện thiên tướng hay không, liền đặt ở ngực bụm lấy.

Một đêm này nàng không ngủ được, trong đầu nghĩ ngợi lung tung, các một đoạn thời gian lại lấy phù nhân duyên ra xem, bên trên rỗng tuếch, cũng không thay đổi gì, càng không xuất hiện thiên tướng gì.

Như thế mãi, Tố Nương không kìm nổi lẩm bẩm:

- Là kẻ lừa đảo, nơi nào có thiên tướng gì? Quả thật là gạt người.

Nàng liền muốn ném phù nhân duyên xuống, nhưng lại nghĩ nghĩ, vẫn nhét vào ngực, trong mơ màng, liền ngủ đi.

Sáng sớm ngày tiếp theo, sau khi nghe được tiếng vang truyền đến ở hậu viện, là sáng sớm Sở Hoan dậy dùng gậy gỗ coi như đại đao luyện tập, Tố Nương ngồi dậy, duỗi thắt lưng, ngực sữa đầy đặn cao cao nhô thẳng, mềm mại to lớn, rắn chắc khá vểnh, đẩy áo lót màu trắng lên cao, muốn phá áo mà ra. Tố Nương đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội vàng lấy phù nhân duyên từ ngực ra, nhìn kỹ, sắc mặt thay đổi, tràn đật vẻ giật mình, vẻ mặt phong phú nói không nên lời, lẩm bẩm:

- Xong rồi, lão đạo sĩ không gạt người!


/1596

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status