Lư Quốc Khánh bảo bị chóng mặt, cả nhà đều không coi đó là chuyện to tát, đến khi bệnh ập tới thật mới thấy sợ.
Vào một buổi tối, cô đang say giấc nồng thì bị cuộc gọi của Dương Liễu Phương đánh thức: “Lư Mễ, bố con bị ốm rồi, đang ở bệnh viện Tích Thủy Đàm. Con mau đến đây.” Có thể thấy rõ Dương Liễu Phương vừa khóc xong, Lư Mễ tỉnh táo lại ngay: “Mẹ, mẹ đừng sốt ruột, con đến ngay.”
Từ nhỏ đến lớn Lư Mễ chưa từng trải qua chuyện này bao giờ, lúc lên xe tay còn hơi run. Cô phải cố ép bản thân bình tĩnh lại. Khi chạy tới bệnh viện, cô nhìn thấy bố mình nằm trên giường bệnh, bác sĩ cấp cứu đang trao đổi phương án điều trị với Dương Liễu Phương: chống đông máu, thiết lập tuần hoàn bàng hệ, dùng thuốc tan cục máu đông, hút bỏ cục máu đông, toàn những thuật ngữ mà Lư Mễ nghe chẳng hiểu gì hết.
“Bác sĩ nói không nguy hiểm đến tính mạng, mẹ về nhà trước đi, con ở đây trông cho.” Lư Mễ gọi cho Trương Kình, muốn anh ta tới đây đưa Dương Liễu Phương về nhà. Qua một lúc rất lâu, Trương Kình mới nghe máy: “Sao thế cục cưng?” Người bên kia đầu dây uống say rồi.
“Con mẹ nó, sao ai lại đi uống rượu nữa thế hả?” Lư Mễ mắng một câu rồi cúp máy, đặt xe cho Dương Liễu Phương.
“Không trách Trương Kình, không ai ngờ tối nay bố con lại bị ốm.” Dương Liễu Phương khuyên nhủ Lư Mễ mấy câu rồi đi về.
Lư Mễ ngồi trước giường bệnh của Lư Quốc Khánh, tính đến giờ mới có mấy ngày không gặp, Lư Quốc Khánh như biến thành người khác vậy. Trước kia ở ngõ hẻm, ông Tôn bị trúng gió, đi lại phải lết một chân, nói chuyện không rõ ràng.
“Bố ơi, bố phải mạnh mẽ lên nhé. Chúng ta phải cố gắng hơn, đừng như ông Tôn.”
Cô trông một đêm trước giường bố, hôm sau mới tờ mờ sáng, mẹ cô đến thay cho cô về nhà nghỉ một lát.
Lư Mễ về nhà, lúc đi qua chỗ gần khu nhà thì nhìn thấy một nam một nữ ôm hôn nhau bên lề đường. Cô quét mặt qua, người đàn ông có mấy lọn tóc bện thừng chĩa ra ấy chẳng phải là Trương Kình đó sao? Bố cô đang nằm viện, bạn trai cô vậy mà lại ôm một cô gái khác gặm cắn vào lúc sáng sớm.
Cô đứng ở đó nhìn một lúc, nghĩ thầm tên cháu trai Trương Kình này thực sự khiến người ta buồn nôn, con mẹ nó còn say sưa lắm cơ! Cơn lửa giận xộc thẳng lên đầu Lư Mễ, cô gào lên: “Trương Kình! Anh đang làm gì thế hả!”
Trương Kình say khướt đẩy cô gái kia ra, nhìn thấy Lư Mễ thì sợ đến nỗi tỉnh rượu một nửa, chưa kịp phản ứng lại, Lư Mễ đã vơ một cây gậy chạy tới trước mặt đánh anh ta, vừa vụt vừa chửi: “Anh muốn làm ai phát tởm thế hả? Anh có biết xấu hổ không! Súc vật còn có thể diện hơn anh!”
Cô gái kia sợ hãi, nhảy qua một bên hét: “Đánh người kìa! Đánh người kìa!”
Lư Mễ chĩa gậy về phía cô ta: “Câm miệng, không thì tôi đánh cả cô!” Cô gái chưa từng thấy ai dữ tợn như thế, bỗng im bặt.
Lư Mễ quay lại đánh Trương Kình tiếp, Trương Kình ôm đầu bỏ chạy. Anh ta uống nhiều, chân như giẫm vào bông, chạy được mấy bước đã ngã: “Em xong chưa hả! Đã lên giường đâu! Em làm gì thế!”
“Con mẹ nó chứ còn muốn lên giường nữa à? Tôi giết anh!”
Lư Mễ đánh thêm mấy phát mới trút được cơn giận ra, cô vứt cây gậy qua một bên rồi nói với Trương Kình: “Tôi nói cho anh biết, hai chúng ta chấm dứt! Sau này anh cách xa tôi ra! Tôi gặp anh lần nào sẽ đánh anh lần đó!”
Đến lúc này, Lư Mễ cũng chẳng thấy buồn, nhưng khi đi vào nhà nhìn thấy mấy món quà mà Trương Kình tặng mình, cô bỗng vỡ òa. Ở bên nhau mấy năm, dù trái tim lạnh lùng đến mức nào cũng phải nóng lên rồi. Từ ngày Trương Kình quen biết Lư Mễ, anh ta đã chiều chuộng cô: Lư mễ ngứa mắt tên lưu manh trên xe bus rồi đánh nhau với người ta, người đó mới trừng mắt lên, Trương Kình đã xông tới; đồng nghiệp bị âm thầm bắt nạt, Lư Mễ tức không nhịn nổi, Trương Kình lấy đồ nghề (vũ khí) đi theo cô. Ngoại trừ cái nết cậu ấm nhà giàu ra thì Trương Kình không có thói xấu gì lớn, đôi lúc nhìn các cô gái khác thêm mấy lần, Lư Mễ cũng không để ý, bản thân cô ngày nào cũng ngắm các em giai cơ mà!
Nhưng có rất nhiều chuyện, chỉ cần bắt đầu sẽ không có kết thúc, mặc dù bình thường Lư Mễ cứ như sống vô tư chẳng quan tâm tới điều gì nhưng cô tự hiểu rõ trong lòng: Cô nhìn thấy Trương Kình say rượu ôm hôn cô gái khác, những thứ cô không nhìn thấy thì sao? Có khi còn hơn thế.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hai người yêu nhau, có những chuyện có thể không so đo, nhưng trái nguyên tắc thì không được.
Cô lau nước mắt, thầm an ủi bản thân: Trương Kình vẫn khá tốt, cô đánh anh ta dữ như thế mà anh ta không đánh lại phát nào, cứ vậy đi! Coi như đến với nhau vui vẻ, chia tay trong êm đẹp.
Lư Mễ thay quần áo, lái xe tới công ty. Lúc nhìn thấy Trương Kình ngồi ở ven đường cho tỉnh rượu, trên mặt có vết máu, trái tim đau nhói, nhưng rồi cô vẫn giẫm chân ga đi mất.
Khi còn nhỏ, điều kiện gia đình bình thường nhưng cô chưa từng phải chịu khổ. Hôm nay là lần đầu tiên nếm mùi khó khăn ngoài xã hội, bố bị bệnh, bạn trai ngoại tình, cứ thế mà hết một ngày. Cô đến công ty, nhanh chóng làm giấy tờ bàn giao công việc rồi ngồi dựa vào ghế làm việc, cả người đều thiếu hụt sự phấn chấn trước kia. Thượng Chi Đào thấy cô như vậy thì sợ hết hồn, vội hỏi cô: “Chị làm sao thế?”
“Bố chị bị bệnh. Lát nữa chị đi xin nghỉ với Will. Không biết thằng cháu trai ấy có cho chị nghỉ không.”
“Chú bị làm sao thế chị?”
“Không nặng, em không cần lo lắng.” Lư Mễ an ủi Thượng Chi Đào, nhìn thấy Đồ Minh vào văn phòng thì đứng dậy đi vào đó.
Đồ Minh rất ngạc nhiên khi cô đến sớm như thế, dưới mắt có quầng thâm, mặt mày ủ rũ. Cô gái trước giờ luôn tràn đầy năng lượng mà hôm nay lại ỉu xìu, anh bèn hỏi cô: “Sao vậy?”
“Tôi muốn xin nghỉ mấy ngày. Bố tôi bị ốm.”
“Có nặng lắm không?” Giọng Đồ Minh hiền hòa hơn trước một cách hiếm thấy.
Lư Mễ rưng rưng nước mắt nhưng cố ghìm lại: “Đã qua cơn nguy kịch nhưng cần người chăm sóc. Tôi muốn nghỉ thêm mấy ngày.”
“Được. Bàn giao công việc cho đồng nghiệp hoặc là tôi. Cần giúp đỡ gì thì cũng có thể tìm tôi.”
“Cảm ơn anh.”
“Chú nằm ở viện nào?”
“Tích Thủy Đàm.”
Đồ Minh gật đầu: “Tôi có người nhà làm ở bệnh viện Tích Thủy Đàm, nếu gặp phải khó khăn gì thì gọi cho tôi.”
Lư Mễ hơi ngạc nhiên, nhưng thấy Đồ Minh rất chân thành, cô bèn gật đầu: “Vâng, cảm ơn anh.”
Thượng Chi Đào xuống tầng với cô, thấy cô khác thường, không nói gì cả, cô ấy đỡ cánh tay cô: “Chú nằm ở bệnh viện nào thế?”
“Em cứ giải quyết công việc của mình đi, không cần em qua đâu.” Thượng Chi Đào rất nhiều việc, Lư Mễ thương cô ấy một mình nỗ lực chẳng quản ngày đêm. Cô không cần mấy đạo lí đối nhân xử thế kiểu này, cô không có nhiều yêu cầu về bạn bè đến thế.
“Em không đến.” Thượng Chi Đào hỏi không ra bèn kéo Lư Mễ nói sang chuyện khác, sau đó đột nhiên hỏi lại cô: “Chú nằm ở viện nào?”
“Tích Thủy Đàm.”
Lư Mễ trả lời xong mới nhận ra, véo mặt Thượng Chi Đào: “Em đừng đến! Không phải chuyện lớn gì cả!”
“Em không đến đâu mà!”
Thượng Chi Đào bảo không đến nhưng trưa vẫn ghé qua. Lư Mễ đang ở đó với Lư Quốc Khánh, nhìn thấy Thượng Chi Đào vội vàng đi tới, mặt đầy mồ hôi thì thấy rất ấm lòng: “Em làm gì thế?”
Thượng Chi Đào lấy một bao lì xì ra đưa cho Lư Mễ: “Em biếu chú, chỗ bọn em rất chú trọng cái này, chị đừng đùn đẩy với em.”
Hai người xuống dưới ăn gì đó, bệnh viện người đến người đi, trong thang máy toàn là những người mang vẻ mặt ủ dột. Đột nhiên Lư Mễ thấy rất buồn, nước mắt rơi xuống: “Chuyện này gọi là gì ấy nhỉ…”
Thượng Chi Đào ôm cô an ủi: “Bấm tay tính toán, sau này đều là những ngày tháng tốt đẹp.”
Lư Mễ tựa vào vai cô ấy, gật đầu: “Mong được như em nói.”
Lư Mễ tiễn Thượng Chi Đào xong thì đón Lư Tình đến.
“Chị, chú ủ rũ lắm không?” Lư Tình nhỏ giọng hỏi Lư Mễ.
“Em bị ốm thì em có ủ rũ không?”
“Hì hì.” Lư Tình cười: “Em hỏi bác sĩ rồi, điều dưỡng cho khỏe lại, sau này sẽ không sao.”
“Mau đi về đi!”
Người nhà họ Lư rất đoàn kết, hễ có chuyện gì là cả nhà đều đến, hết người này đến người kia. Hết thời gian thăm nuôi rồi mà họ vẫn muốn vào, thế là bị y tá cản lại ở bên ngoài khu nội trú, không cho đi vào nữa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lần đầu tiên Lư Quốc Khánh thấy con gái đáng tin cậy. Trước kia gia đình bình yên, chưa trải qua chuyện này bao giờ, vì thế ông ấy không biết con gái mình có thể gánh vác công việc đến mức độ nào, lần này ông ấy bị bệnh, đột nhiên nhận ra con gái mình rất mạnh mẽ.
Lư Mễ chăm sóc người bố nằm trên giường bệnh, không ngủ hết đêm này đến đêm khác, còn đổi cách dỗ ông ấy vui vẻ. Có lúc Lư Quốc Khánh rất áy náy, Lư Mễ lại nói: “Con chỉ có một người bố thôi, con không chăm sóc bố thì chăm sóc ai? Bố cứ nghỉ ngơi điều dưỡng cho tốt, đừng nghĩ lung tung!”
“Bố còn nhớ ông Tôn không? Cái người đi lại kiểu này này?” Lư Mễ đứng dậy, học theo cách ông Tôn đeo giỏ: “Sau này mà bố không cẩn thận thì sẽ giống như ông Tôn đấy.”
“Được, bố cai rượu.”
“Mỗi cai rượu thôi mà được à? Còn phải cai thuốc lá, uống thuốc đúng giờ, tập thể dục!”
“Được được được, nghe lời con gái bố, con gái bố nói gì cũng đúng!”
“Vậy thì được rồi. Sau này ngày nào cũng phải báo cáo với con, con sẽ nhờ quý bà Dương Liễu Phương giám sát bố. Bố mà không nghe thì không xong với con đâu.” Lư Mễ ngồi xuống lau tay cho Lư Quốc Khánh, kẽ ngón tay cũng không bỏ qua, nhưng cô vẫn xị mặt, không tươi tỉnh lên tí nào.
“Bố nghe mẹ con nói về chuyện của Trương Kình rồi.”
“Mẹ con nói thế nào ạ?”
“Mẹ con bảo: Con gái tôi cầm lên được thì buông xuống được, buồn vài ba ngày thôi. Con đoán bố nghĩ thế nào?”
“Bây giờ bố nói chuyện rất lưu loát, chắc chắn sẽ không giống ông Tôn.” Lư Mễ trêu một câu. Lư Quốc Khánh gõ đầu cô: “Bố con nghĩ thế này, chia tay thì cứ chia tay thôi, đi yêu người khác. Yêu đương ấy à, nhiều mối sẽ vui vẻ, thú vị.”
Lư Mễ bị Lư Quốc Khánh chọc cười: “Bố còn nghĩ thoáng hơn cả con nữa!”
Cô chăm sóc Lư Quốc Khánh mấy ngày liên tục, vào ngày Lư Quốc Khánh làm xét nghiệm chỉ tiêu cuối cùng và cho ra kết quả không sao, bác sĩ để ông ấy xuất viện, cuối cùng cô cũng có thể yên tâm. Lư Mễ quyết định đi quẩy.
Lư Mễ chỉ thích sự sôi động của quán bar, cô tới quán bar chỉ để đi quẩy thôi, chưa từng làm chuyện bậy bạ. Người quen biết cô lâu đều biết bên ngoài cô rất ngông nhưng đầu óc tỉnh táo lắm! Chỉ là có rất nhiều người không đợi nổi đến khi nhìn thấy nội tâm sạch sẽ của cô đã kính trọng tránh xa cô rồi!
Lư Mễ chẳng quan tâm, cô vui vẻ tự tại, chỉ có mấy người bạn thật lòng thôi cô cũng thấy đủ rồi.
Mà ngày hôm đó rất trùng hợp. Tối Luke có hẹn với khách hàng, nhưng có việc đột xuất không đi được, anh ấy bèn nhờ Đồ Minh đi thay mình. Hôm đó Đồ Minh không bận việc gì cả nên đồng ý.
Địa điểm gặp mặt là một quán bar, âm nhạc trong đó vang rung trời. Đồ Minh nhíu mày, tìm tới chỗ khách hàng, mấy người họ ngồi ở ghế dài uống rượu.
Đồ Minh và những cơ thể lắc lư xung quanh hoàn toàn không ăn nhập gì với nhau. Anh nhìn sàn nhảy, thỉnh thoảng nói chuyện với khách hàng vừa nhảy nhót xong quay lại mấy câu. Mặc dù có vẻ anh không quá bài xích nhưng đôi lúc vẫn nhíu mày, dù ít nhưng đó vẫn là sự kháng cự với hoàn cảnh ồn ào thế này. Anh lo khách hàng mất tự nhiên nên gọi rượu xong thì ra ngoài đừng một lúc, để khách hàng tự chơi.
Anh ngồi trên băng ghế dài ở cửa quán bar, cài nút áo tới tận cổ, hệt như thầy sư ngồi thiền. Ban đêm ở Công Thể cực kỳ ồn ào nhộn nhịp, sự yên lặng của anh tách biệt hoàn toàn với xung quanh, khiến người ta phải nhìn thêm mấy lần, bao gồm cả Lư Mễ.
Cô giẫm giày cao gót đi tới, từ xa đã thấy Đồ Minh. Anh ngồi trên băng ghế dài y như thần giữ cửa, cô mắng thầm “Vãi” một tiếng trong lòng, khí thế tụt xuống ngay tức khắc, vọt tới phía bên kia của bạn mình.
“Sao thế?”
“Gặp ma.” Hồi sáng Lư Mễ vừa mới bị Đồ Minh dạy dỗ qua điện thoại, cũng không hẳn là dạy dỗ mà chỉ như thầy giáo phê bình học sinh có thái độ không đứng đắn. Chiếc xương phản nghịch trên người cô chĩa ra, chỉ muốn cách xa anh.
Ông cố nội này tới đây làm gì? Dụ dỗ con gái nhà người ta à?
Vào một buổi tối, cô đang say giấc nồng thì bị cuộc gọi của Dương Liễu Phương đánh thức: “Lư Mễ, bố con bị ốm rồi, đang ở bệnh viện Tích Thủy Đàm. Con mau đến đây.” Có thể thấy rõ Dương Liễu Phương vừa khóc xong, Lư Mễ tỉnh táo lại ngay: “Mẹ, mẹ đừng sốt ruột, con đến ngay.”
Từ nhỏ đến lớn Lư Mễ chưa từng trải qua chuyện này bao giờ, lúc lên xe tay còn hơi run. Cô phải cố ép bản thân bình tĩnh lại. Khi chạy tới bệnh viện, cô nhìn thấy bố mình nằm trên giường bệnh, bác sĩ cấp cứu đang trao đổi phương án điều trị với Dương Liễu Phương: chống đông máu, thiết lập tuần hoàn bàng hệ, dùng thuốc tan cục máu đông, hút bỏ cục máu đông, toàn những thuật ngữ mà Lư Mễ nghe chẳng hiểu gì hết.
“Bác sĩ nói không nguy hiểm đến tính mạng, mẹ về nhà trước đi, con ở đây trông cho.” Lư Mễ gọi cho Trương Kình, muốn anh ta tới đây đưa Dương Liễu Phương về nhà. Qua một lúc rất lâu, Trương Kình mới nghe máy: “Sao thế cục cưng?” Người bên kia đầu dây uống say rồi.
“Con mẹ nó, sao ai lại đi uống rượu nữa thế hả?” Lư Mễ mắng một câu rồi cúp máy, đặt xe cho Dương Liễu Phương.
“Không trách Trương Kình, không ai ngờ tối nay bố con lại bị ốm.” Dương Liễu Phương khuyên nhủ Lư Mễ mấy câu rồi đi về.
Lư Mễ ngồi trước giường bệnh của Lư Quốc Khánh, tính đến giờ mới có mấy ngày không gặp, Lư Quốc Khánh như biến thành người khác vậy. Trước kia ở ngõ hẻm, ông Tôn bị trúng gió, đi lại phải lết một chân, nói chuyện không rõ ràng.
“Bố ơi, bố phải mạnh mẽ lên nhé. Chúng ta phải cố gắng hơn, đừng như ông Tôn.”
Cô trông một đêm trước giường bố, hôm sau mới tờ mờ sáng, mẹ cô đến thay cho cô về nhà nghỉ một lát.
Lư Mễ về nhà, lúc đi qua chỗ gần khu nhà thì nhìn thấy một nam một nữ ôm hôn nhau bên lề đường. Cô quét mặt qua, người đàn ông có mấy lọn tóc bện thừng chĩa ra ấy chẳng phải là Trương Kình đó sao? Bố cô đang nằm viện, bạn trai cô vậy mà lại ôm một cô gái khác gặm cắn vào lúc sáng sớm.
Cô đứng ở đó nhìn một lúc, nghĩ thầm tên cháu trai Trương Kình này thực sự khiến người ta buồn nôn, con mẹ nó còn say sưa lắm cơ! Cơn lửa giận xộc thẳng lên đầu Lư Mễ, cô gào lên: “Trương Kình! Anh đang làm gì thế hả!”
Trương Kình say khướt đẩy cô gái kia ra, nhìn thấy Lư Mễ thì sợ đến nỗi tỉnh rượu một nửa, chưa kịp phản ứng lại, Lư Mễ đã vơ một cây gậy chạy tới trước mặt đánh anh ta, vừa vụt vừa chửi: “Anh muốn làm ai phát tởm thế hả? Anh có biết xấu hổ không! Súc vật còn có thể diện hơn anh!”
Cô gái kia sợ hãi, nhảy qua một bên hét: “Đánh người kìa! Đánh người kìa!”
Lư Mễ chĩa gậy về phía cô ta: “Câm miệng, không thì tôi đánh cả cô!” Cô gái chưa từng thấy ai dữ tợn như thế, bỗng im bặt.
Lư Mễ quay lại đánh Trương Kình tiếp, Trương Kình ôm đầu bỏ chạy. Anh ta uống nhiều, chân như giẫm vào bông, chạy được mấy bước đã ngã: “Em xong chưa hả! Đã lên giường đâu! Em làm gì thế!”
“Con mẹ nó chứ còn muốn lên giường nữa à? Tôi giết anh!”
Lư Mễ đánh thêm mấy phát mới trút được cơn giận ra, cô vứt cây gậy qua một bên rồi nói với Trương Kình: “Tôi nói cho anh biết, hai chúng ta chấm dứt! Sau này anh cách xa tôi ra! Tôi gặp anh lần nào sẽ đánh anh lần đó!”
Đến lúc này, Lư Mễ cũng chẳng thấy buồn, nhưng khi đi vào nhà nhìn thấy mấy món quà mà Trương Kình tặng mình, cô bỗng vỡ òa. Ở bên nhau mấy năm, dù trái tim lạnh lùng đến mức nào cũng phải nóng lên rồi. Từ ngày Trương Kình quen biết Lư Mễ, anh ta đã chiều chuộng cô: Lư mễ ngứa mắt tên lưu manh trên xe bus rồi đánh nhau với người ta, người đó mới trừng mắt lên, Trương Kình đã xông tới; đồng nghiệp bị âm thầm bắt nạt, Lư Mễ tức không nhịn nổi, Trương Kình lấy đồ nghề (vũ khí) đi theo cô. Ngoại trừ cái nết cậu ấm nhà giàu ra thì Trương Kình không có thói xấu gì lớn, đôi lúc nhìn các cô gái khác thêm mấy lần, Lư Mễ cũng không để ý, bản thân cô ngày nào cũng ngắm các em giai cơ mà!
Nhưng có rất nhiều chuyện, chỉ cần bắt đầu sẽ không có kết thúc, mặc dù bình thường Lư Mễ cứ như sống vô tư chẳng quan tâm tới điều gì nhưng cô tự hiểu rõ trong lòng: Cô nhìn thấy Trương Kình say rượu ôm hôn cô gái khác, những thứ cô không nhìn thấy thì sao? Có khi còn hơn thế.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hai người yêu nhau, có những chuyện có thể không so đo, nhưng trái nguyên tắc thì không được.
Cô lau nước mắt, thầm an ủi bản thân: Trương Kình vẫn khá tốt, cô đánh anh ta dữ như thế mà anh ta không đánh lại phát nào, cứ vậy đi! Coi như đến với nhau vui vẻ, chia tay trong êm đẹp.
Lư Mễ thay quần áo, lái xe tới công ty. Lúc nhìn thấy Trương Kình ngồi ở ven đường cho tỉnh rượu, trên mặt có vết máu, trái tim đau nhói, nhưng rồi cô vẫn giẫm chân ga đi mất.
Khi còn nhỏ, điều kiện gia đình bình thường nhưng cô chưa từng phải chịu khổ. Hôm nay là lần đầu tiên nếm mùi khó khăn ngoài xã hội, bố bị bệnh, bạn trai ngoại tình, cứ thế mà hết một ngày. Cô đến công ty, nhanh chóng làm giấy tờ bàn giao công việc rồi ngồi dựa vào ghế làm việc, cả người đều thiếu hụt sự phấn chấn trước kia. Thượng Chi Đào thấy cô như vậy thì sợ hết hồn, vội hỏi cô: “Chị làm sao thế?”
“Bố chị bị bệnh. Lát nữa chị đi xin nghỉ với Will. Không biết thằng cháu trai ấy có cho chị nghỉ không.”
“Chú bị làm sao thế chị?”
“Không nặng, em không cần lo lắng.” Lư Mễ an ủi Thượng Chi Đào, nhìn thấy Đồ Minh vào văn phòng thì đứng dậy đi vào đó.
Đồ Minh rất ngạc nhiên khi cô đến sớm như thế, dưới mắt có quầng thâm, mặt mày ủ rũ. Cô gái trước giờ luôn tràn đầy năng lượng mà hôm nay lại ỉu xìu, anh bèn hỏi cô: “Sao vậy?”
“Tôi muốn xin nghỉ mấy ngày. Bố tôi bị ốm.”
“Có nặng lắm không?” Giọng Đồ Minh hiền hòa hơn trước một cách hiếm thấy.
Lư Mễ rưng rưng nước mắt nhưng cố ghìm lại: “Đã qua cơn nguy kịch nhưng cần người chăm sóc. Tôi muốn nghỉ thêm mấy ngày.”
“Được. Bàn giao công việc cho đồng nghiệp hoặc là tôi. Cần giúp đỡ gì thì cũng có thể tìm tôi.”
“Cảm ơn anh.”
“Chú nằm ở viện nào?”
“Tích Thủy Đàm.”
Đồ Minh gật đầu: “Tôi có người nhà làm ở bệnh viện Tích Thủy Đàm, nếu gặp phải khó khăn gì thì gọi cho tôi.”
Lư Mễ hơi ngạc nhiên, nhưng thấy Đồ Minh rất chân thành, cô bèn gật đầu: “Vâng, cảm ơn anh.”
Thượng Chi Đào xuống tầng với cô, thấy cô khác thường, không nói gì cả, cô ấy đỡ cánh tay cô: “Chú nằm ở bệnh viện nào thế?”
“Em cứ giải quyết công việc của mình đi, không cần em qua đâu.” Thượng Chi Đào rất nhiều việc, Lư Mễ thương cô ấy một mình nỗ lực chẳng quản ngày đêm. Cô không cần mấy đạo lí đối nhân xử thế kiểu này, cô không có nhiều yêu cầu về bạn bè đến thế.
“Em không đến.” Thượng Chi Đào hỏi không ra bèn kéo Lư Mễ nói sang chuyện khác, sau đó đột nhiên hỏi lại cô: “Chú nằm ở viện nào?”
“Tích Thủy Đàm.”
Lư Mễ trả lời xong mới nhận ra, véo mặt Thượng Chi Đào: “Em đừng đến! Không phải chuyện lớn gì cả!”
“Em không đến đâu mà!”
Thượng Chi Đào bảo không đến nhưng trưa vẫn ghé qua. Lư Mễ đang ở đó với Lư Quốc Khánh, nhìn thấy Thượng Chi Đào vội vàng đi tới, mặt đầy mồ hôi thì thấy rất ấm lòng: “Em làm gì thế?”
Thượng Chi Đào lấy một bao lì xì ra đưa cho Lư Mễ: “Em biếu chú, chỗ bọn em rất chú trọng cái này, chị đừng đùn đẩy với em.”
Hai người xuống dưới ăn gì đó, bệnh viện người đến người đi, trong thang máy toàn là những người mang vẻ mặt ủ dột. Đột nhiên Lư Mễ thấy rất buồn, nước mắt rơi xuống: “Chuyện này gọi là gì ấy nhỉ…”
Thượng Chi Đào ôm cô an ủi: “Bấm tay tính toán, sau này đều là những ngày tháng tốt đẹp.”
Lư Mễ tựa vào vai cô ấy, gật đầu: “Mong được như em nói.”
Lư Mễ tiễn Thượng Chi Đào xong thì đón Lư Tình đến.
“Chị, chú ủ rũ lắm không?” Lư Tình nhỏ giọng hỏi Lư Mễ.
“Em bị ốm thì em có ủ rũ không?”
“Hì hì.” Lư Tình cười: “Em hỏi bác sĩ rồi, điều dưỡng cho khỏe lại, sau này sẽ không sao.”
“Mau đi về đi!”
Người nhà họ Lư rất đoàn kết, hễ có chuyện gì là cả nhà đều đến, hết người này đến người kia. Hết thời gian thăm nuôi rồi mà họ vẫn muốn vào, thế là bị y tá cản lại ở bên ngoài khu nội trú, không cho đi vào nữa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lần đầu tiên Lư Quốc Khánh thấy con gái đáng tin cậy. Trước kia gia đình bình yên, chưa trải qua chuyện này bao giờ, vì thế ông ấy không biết con gái mình có thể gánh vác công việc đến mức độ nào, lần này ông ấy bị bệnh, đột nhiên nhận ra con gái mình rất mạnh mẽ.
Lư Mễ chăm sóc người bố nằm trên giường bệnh, không ngủ hết đêm này đến đêm khác, còn đổi cách dỗ ông ấy vui vẻ. Có lúc Lư Quốc Khánh rất áy náy, Lư Mễ lại nói: “Con chỉ có một người bố thôi, con không chăm sóc bố thì chăm sóc ai? Bố cứ nghỉ ngơi điều dưỡng cho tốt, đừng nghĩ lung tung!”
“Bố còn nhớ ông Tôn không? Cái người đi lại kiểu này này?” Lư Mễ đứng dậy, học theo cách ông Tôn đeo giỏ: “Sau này mà bố không cẩn thận thì sẽ giống như ông Tôn đấy.”
“Được, bố cai rượu.”
“Mỗi cai rượu thôi mà được à? Còn phải cai thuốc lá, uống thuốc đúng giờ, tập thể dục!”
“Được được được, nghe lời con gái bố, con gái bố nói gì cũng đúng!”
“Vậy thì được rồi. Sau này ngày nào cũng phải báo cáo với con, con sẽ nhờ quý bà Dương Liễu Phương giám sát bố. Bố mà không nghe thì không xong với con đâu.” Lư Mễ ngồi xuống lau tay cho Lư Quốc Khánh, kẽ ngón tay cũng không bỏ qua, nhưng cô vẫn xị mặt, không tươi tỉnh lên tí nào.
“Bố nghe mẹ con nói về chuyện của Trương Kình rồi.”
“Mẹ con nói thế nào ạ?”
“Mẹ con bảo: Con gái tôi cầm lên được thì buông xuống được, buồn vài ba ngày thôi. Con đoán bố nghĩ thế nào?”
“Bây giờ bố nói chuyện rất lưu loát, chắc chắn sẽ không giống ông Tôn.” Lư Mễ trêu một câu. Lư Quốc Khánh gõ đầu cô: “Bố con nghĩ thế này, chia tay thì cứ chia tay thôi, đi yêu người khác. Yêu đương ấy à, nhiều mối sẽ vui vẻ, thú vị.”
Lư Mễ bị Lư Quốc Khánh chọc cười: “Bố còn nghĩ thoáng hơn cả con nữa!”
Cô chăm sóc Lư Quốc Khánh mấy ngày liên tục, vào ngày Lư Quốc Khánh làm xét nghiệm chỉ tiêu cuối cùng và cho ra kết quả không sao, bác sĩ để ông ấy xuất viện, cuối cùng cô cũng có thể yên tâm. Lư Mễ quyết định đi quẩy.
Lư Mễ chỉ thích sự sôi động của quán bar, cô tới quán bar chỉ để đi quẩy thôi, chưa từng làm chuyện bậy bạ. Người quen biết cô lâu đều biết bên ngoài cô rất ngông nhưng đầu óc tỉnh táo lắm! Chỉ là có rất nhiều người không đợi nổi đến khi nhìn thấy nội tâm sạch sẽ của cô đã kính trọng tránh xa cô rồi!
Lư Mễ chẳng quan tâm, cô vui vẻ tự tại, chỉ có mấy người bạn thật lòng thôi cô cũng thấy đủ rồi.
Mà ngày hôm đó rất trùng hợp. Tối Luke có hẹn với khách hàng, nhưng có việc đột xuất không đi được, anh ấy bèn nhờ Đồ Minh đi thay mình. Hôm đó Đồ Minh không bận việc gì cả nên đồng ý.
Địa điểm gặp mặt là một quán bar, âm nhạc trong đó vang rung trời. Đồ Minh nhíu mày, tìm tới chỗ khách hàng, mấy người họ ngồi ở ghế dài uống rượu.
Đồ Minh và những cơ thể lắc lư xung quanh hoàn toàn không ăn nhập gì với nhau. Anh nhìn sàn nhảy, thỉnh thoảng nói chuyện với khách hàng vừa nhảy nhót xong quay lại mấy câu. Mặc dù có vẻ anh không quá bài xích nhưng đôi lúc vẫn nhíu mày, dù ít nhưng đó vẫn là sự kháng cự với hoàn cảnh ồn ào thế này. Anh lo khách hàng mất tự nhiên nên gọi rượu xong thì ra ngoài đừng một lúc, để khách hàng tự chơi.
Anh ngồi trên băng ghế dài ở cửa quán bar, cài nút áo tới tận cổ, hệt như thầy sư ngồi thiền. Ban đêm ở Công Thể cực kỳ ồn ào nhộn nhịp, sự yên lặng của anh tách biệt hoàn toàn với xung quanh, khiến người ta phải nhìn thêm mấy lần, bao gồm cả Lư Mễ.
Cô giẫm giày cao gót đi tới, từ xa đã thấy Đồ Minh. Anh ngồi trên băng ghế dài y như thần giữ cửa, cô mắng thầm “Vãi” một tiếng trong lòng, khí thế tụt xuống ngay tức khắc, vọt tới phía bên kia của bạn mình.
“Sao thế?”
“Gặp ma.” Hồi sáng Lư Mễ vừa mới bị Đồ Minh dạy dỗ qua điện thoại, cũng không hẳn là dạy dỗ mà chỉ như thầy giáo phê bình học sinh có thái độ không đứng đắn. Chiếc xương phản nghịch trên người cô chĩa ra, chỉ muốn cách xa anh.
Ông cố nội này tới đây làm gì? Dụ dỗ con gái nhà người ta à?
/31
|