Edit: Sahara
Đối diện với Vân Lạc Phong, cả hai cùng cúi đầu, ngữ khí khi nói vô cùng cung kính: "Dạ, chủ nhân!"
Vụt....
Dứt lời, cả hai người đồng thời cùng hóa thành hai tia sáng, nhanh chóng bay xuyên qua giữa đám đông.
Tốc độ của cả hai đều cực kỳ nhanh, làm cho không một người nào bắt được họ.
Vân Lạc Phong lại liếc nhìn Nam Cung Khánh, khí phách trên khuôn mặt tuyệt mỹ chợt kích phát, hai mắt đen nhánh thâm thúy mà âm u, sâu không thấy đáy.
"Nếu như tiểu Bạch thiếu một cọng lông tơ, ta sẽ giết một người của Nam Cung gia các ngươi. Nếu tiểu Bạch bị chảy một giọt máu, ta sẽ biến Nam Cung gia các ngươi thành tế điện, mà người của Nam Cung gia các ngươi, chính là... tế, phẩm!"
Sắc mặt Nam Cung Khánh lúc này đã có chút khó coi: " Vân cô nương, cô không cảm thấy cô làm vậy là quá ngang ngược hay sao? Làm người thì nên nói đạo lý một chút! Hơn nữa, Nam Cung gia chúng ta cũng không biết nữ tử kia là đồ đệ của cô."
Trong lòng Nam Cung Khánh nghĩ, bất luận thế nào, ông ta cũng phải kéo dài thời gian cho đến khi các tổ trưởng lão đến đây, nếu không, ai biết được lát nữa nữ nhân này có đột ngột nổi điên lên hay không chứ?
Uỳnh!
Khí thế trên người Vân Lạc Phong kích phát, cuồng phong nổi lên mãnh liệt làm cây cối xung quanh đều bị bứng lên tận gốc, rồi tất cả cùng bị bắn về phía Nam Cung Khánh.
Nam Cung Khánh còn chưa kịp phản ứng, thì số cây cối kia đã bay tới trước mặt ông ta rồi, dưới con mắt của bao nhiêu người ở đây, toàn bộ thân mình Nam Cung Khánh đều bị vùi lấp bởi số cây cối kia.
"Khụ khụ!"
Nam Cung Khánh ho khan hai tiếng, từ dưới tàng cây bò dậy, ông ta tức đến xanh mặt mà nhìn Vân Lạc Phong: "Vân cô nương, Dật nhi nhà ta tốt xấu gì cũng là bằng hữu của cô, cô hà tất phải tuyệt tình như vậy?"
"Ngươi có đem Nam Cung Vân Dật ra đây cũng vô dụng, ta vẫn là câu nói đó, nếu tiểu Bạch chảy một giọt máu, ta sẽ bắt tất cả người của tam đại gia tộc các ngươi chôn cùng!"
Lời này của Vân Lạc Phong vừa dứt, thì từ trong hư không, một giọng nói già nua đột ngột truyền tới, giọng điệu trong lời nói thập phần khinh thường.
"Khẩu khí thật lớn! Ta lại không biết ngươi có cái bản lĩnh gì mà dám đòi diệt tam đại gia tộc chúng ta?"
Từ từ, mấy đạo thân ảnh già nua bỗng nhiên xuất hiện giữa không trung.
Những lão giả này đều mặc trường bào màu xám giống như nhau, bộ dáng tiên phong đạo cốt, coi rẻ chúng sinh.
Mà diện mạo của lão giả vừa mở miệng nói ra những lời nói kia, lại có vài phần tương tự với Nam Cung Khánh, qua đó, có thể nhìn ra được, lão ta chính là người của Nam Cung gia.
"Ta có bản lĩnh gì? Các ngươi cứ thử một chút không phải là sẽ biết ngay sao?"
Vân Lạc Phong cong môi cười, nhưng ý cười của cô lại không chạm tới đáy mắt, trong đôi mắt đen thâm thúy âm u chỉ có sự tà khí và nghiêm nghị.
"Ha ha ha!" pháo hôi lão giả cười to mấy tiếng: "Tốt! Ta đây cũng muốn xem thử, một con tiểu nha đầu như ngươi thì có được bao nhiêu thực lực?"
Vụt...
Tựa hồ là trong tích tắc mà pháo hôi lão giả vừa dứt lời, thì lão ta đã lập tức thả người lao xuống, tốc độ của lão ta rất nhanh, chỉ nháy mắt thôi mà đã xuất hiện ở trước mặt Vân Lạc Phong rồi.
Đòn công kích của pháo hôi lão giả vừa nhanh vừa hung mãnh, mỗi chiêu xuất ra đều vô cùng tàn nhẫn, chỉ chuyên nhắm vào tử huyệt của Vân Lạc Phong mà xuống tay.
Trông thấy chưởng phong sắc bén của pháo hôi lão giả, Vân Lạc Phong nghiêng người né qua một bên, tránh thoát được một đòn hiểm, ngay sau đó, cô lập tức vung kiếm, chém ra một đạo kiếm phong, nhắm thẳng vào eo của pháo hôi lão giả.
Pháo hôi lão giả cười lạnh một tiếng, tránh thoát kiếm phong một cách khá nhẹ nhàng, rồi một lần nữa triển khai đòn công kích tiếp theo.
"Chúng ta cùng nhau lên!"
Mấy lão giả còn lại nhìn thấy một màn kia thì đều nhíu mày, hiển nhiên là không một ai ngờ tới chỉ bằng vào thực lực của Vân Lạc Phong mà lại có thể tránh thoát được sự tấn công của một Thánh Linh Giả, vì vậy, bọn họ hầu như là không hề nghĩ ngợi gì cả, nhanh chóng lao xuống cùng tấn công bạch y thiếu nữ bên dưới.
Loại thời điểm này, tất cả bọn họ đều đã sớm không còn bận tâm đến cái gì gọi là mặt mũi nữa rồi, chỉ có duy nhất một suy nghĩ, đó chính là phải dùng tốc độ nhanh nhất chế phục Vân Lạc Phong.
Mà hiện tại, bên ngoài đại môn Nam Cung gia cũng đã có không ít bình dân bá tánh tụ tập lại vây xem. (*Sa: trà đá, hạt dưa đâyyyy...)
Những người này, đại đa số đều là những người đã chứng kiến cuộc tranh cãi giữa Lâm Nhược Bạch và tam đại gia tộc, cho nên, thời điểm mà Vân Lạc Phong đến đây tính sổ với Nam Cung gia, bọn họ cũng đi theo tới đây.
______
**** 12h roài, qua ngày mới rồi, lại vừa tròn thêm một tuổi mới. Hic hic, vậy là mình lại già thêm một tuổi.
Đối diện với Vân Lạc Phong, cả hai cùng cúi đầu, ngữ khí khi nói vô cùng cung kính: "Dạ, chủ nhân!"
Vụt....
Dứt lời, cả hai người đồng thời cùng hóa thành hai tia sáng, nhanh chóng bay xuyên qua giữa đám đông.
Tốc độ của cả hai đều cực kỳ nhanh, làm cho không một người nào bắt được họ.
Vân Lạc Phong lại liếc nhìn Nam Cung Khánh, khí phách trên khuôn mặt tuyệt mỹ chợt kích phát, hai mắt đen nhánh thâm thúy mà âm u, sâu không thấy đáy.
"Nếu như tiểu Bạch thiếu một cọng lông tơ, ta sẽ giết một người của Nam Cung gia các ngươi. Nếu tiểu Bạch bị chảy một giọt máu, ta sẽ biến Nam Cung gia các ngươi thành tế điện, mà người của Nam Cung gia các ngươi, chính là... tế, phẩm!"
Sắc mặt Nam Cung Khánh lúc này đã có chút khó coi: " Vân cô nương, cô không cảm thấy cô làm vậy là quá ngang ngược hay sao? Làm người thì nên nói đạo lý một chút! Hơn nữa, Nam Cung gia chúng ta cũng không biết nữ tử kia là đồ đệ của cô."
Trong lòng Nam Cung Khánh nghĩ, bất luận thế nào, ông ta cũng phải kéo dài thời gian cho đến khi các tổ trưởng lão đến đây, nếu không, ai biết được lát nữa nữ nhân này có đột ngột nổi điên lên hay không chứ?
Uỳnh!
Khí thế trên người Vân Lạc Phong kích phát, cuồng phong nổi lên mãnh liệt làm cây cối xung quanh đều bị bứng lên tận gốc, rồi tất cả cùng bị bắn về phía Nam Cung Khánh.
Nam Cung Khánh còn chưa kịp phản ứng, thì số cây cối kia đã bay tới trước mặt ông ta rồi, dưới con mắt của bao nhiêu người ở đây, toàn bộ thân mình Nam Cung Khánh đều bị vùi lấp bởi số cây cối kia.
"Khụ khụ!"
Nam Cung Khánh ho khan hai tiếng, từ dưới tàng cây bò dậy, ông ta tức đến xanh mặt mà nhìn Vân Lạc Phong: "Vân cô nương, Dật nhi nhà ta tốt xấu gì cũng là bằng hữu của cô, cô hà tất phải tuyệt tình như vậy?"
"Ngươi có đem Nam Cung Vân Dật ra đây cũng vô dụng, ta vẫn là câu nói đó, nếu tiểu Bạch chảy một giọt máu, ta sẽ bắt tất cả người của tam đại gia tộc các ngươi chôn cùng!"
Lời này của Vân Lạc Phong vừa dứt, thì từ trong hư không, một giọng nói già nua đột ngột truyền tới, giọng điệu trong lời nói thập phần khinh thường.
"Khẩu khí thật lớn! Ta lại không biết ngươi có cái bản lĩnh gì mà dám đòi diệt tam đại gia tộc chúng ta?"
Từ từ, mấy đạo thân ảnh già nua bỗng nhiên xuất hiện giữa không trung.
Những lão giả này đều mặc trường bào màu xám giống như nhau, bộ dáng tiên phong đạo cốt, coi rẻ chúng sinh.
Mà diện mạo của lão giả vừa mở miệng nói ra những lời nói kia, lại có vài phần tương tự với Nam Cung Khánh, qua đó, có thể nhìn ra được, lão ta chính là người của Nam Cung gia.
"Ta có bản lĩnh gì? Các ngươi cứ thử một chút không phải là sẽ biết ngay sao?"
Vân Lạc Phong cong môi cười, nhưng ý cười của cô lại không chạm tới đáy mắt, trong đôi mắt đen thâm thúy âm u chỉ có sự tà khí và nghiêm nghị.
"Ha ha ha!" pháo hôi lão giả cười to mấy tiếng: "Tốt! Ta đây cũng muốn xem thử, một con tiểu nha đầu như ngươi thì có được bao nhiêu thực lực?"
Vụt...
Tựa hồ là trong tích tắc mà pháo hôi lão giả vừa dứt lời, thì lão ta đã lập tức thả người lao xuống, tốc độ của lão ta rất nhanh, chỉ nháy mắt thôi mà đã xuất hiện ở trước mặt Vân Lạc Phong rồi.
Đòn công kích của pháo hôi lão giả vừa nhanh vừa hung mãnh, mỗi chiêu xuất ra đều vô cùng tàn nhẫn, chỉ chuyên nhắm vào tử huyệt của Vân Lạc Phong mà xuống tay.
Trông thấy chưởng phong sắc bén của pháo hôi lão giả, Vân Lạc Phong nghiêng người né qua một bên, tránh thoát được một đòn hiểm, ngay sau đó, cô lập tức vung kiếm, chém ra một đạo kiếm phong, nhắm thẳng vào eo của pháo hôi lão giả.
Pháo hôi lão giả cười lạnh một tiếng, tránh thoát kiếm phong một cách khá nhẹ nhàng, rồi một lần nữa triển khai đòn công kích tiếp theo.
"Chúng ta cùng nhau lên!"
Mấy lão giả còn lại nhìn thấy một màn kia thì đều nhíu mày, hiển nhiên là không một ai ngờ tới chỉ bằng vào thực lực của Vân Lạc Phong mà lại có thể tránh thoát được sự tấn công của một Thánh Linh Giả, vì vậy, bọn họ hầu như là không hề nghĩ ngợi gì cả, nhanh chóng lao xuống cùng tấn công bạch y thiếu nữ bên dưới.
Loại thời điểm này, tất cả bọn họ đều đã sớm không còn bận tâm đến cái gì gọi là mặt mũi nữa rồi, chỉ có duy nhất một suy nghĩ, đó chính là phải dùng tốc độ nhanh nhất chế phục Vân Lạc Phong.
Mà hiện tại, bên ngoài đại môn Nam Cung gia cũng đã có không ít bình dân bá tánh tụ tập lại vây xem. (*Sa: trà đá, hạt dưa đâyyyy...)
Những người này, đại đa số đều là những người đã chứng kiến cuộc tranh cãi giữa Lâm Nhược Bạch và tam đại gia tộc, cho nên, thời điểm mà Vân Lạc Phong đến đây tính sổ với Nam Cung gia, bọn họ cũng đi theo tới đây.
______
**** 12h roài, qua ngày mới rồi, lại vừa tròn thêm một tuổi mới. Hic hic, vậy là mình lại già thêm một tuổi.
/2169
|