Edit: Sahara
"Không có việc gì, Tử Hạo ca ca!" tiểu cô nương xinh xắn tươi cười một cách đáng yêu: "Tình huống hiện tại của chúng ta không thể để ý nhiều như vậy được, có một nơi cho chúng ta trú ngụ đã là không tệ lắm rồi."
An Tử Hạo cảm động đến lệ rơi đầy mặt, tiểu thư nhà mình chính là hiểu chuyện như thế, trong suốt khoảng thời gian khó khăn vừa qua, đã không ít lần trấn an hắn như thế này rồi.
"Hu..hu.." An Tử Hạo lau nước mắt trên mặt: "Tiểu thư, sau này ta nhất định sẽ để người được trải qua những ngày tháng tốt hơn."
Trong lúc hai chủ tớ một lớn một nhỏ an ủi lẫn nhau, thì Vân Lạc Phong đã pha xong trà cho mình rồi, cô thong thả đưa chén trà lên miệng mà nhấp một ngụm, cô nhìn hai người trước mặt giống như là đang xem một vở kịch vui, ý cười trong mắt cũng dần dần dâng lên.
"Vân cô nương!"
An Tử Hạo vốn muốn vào phòng của Vân Lạc Phong nên lên tiếng gọi, ai ngờ Vân Lạc Phong lại vung tay lên, rầm một tiếng, cửa phòng đã đóng chặt, cũng đập trúng vào mũi của An Tử Hạo.
An Tử Hạo xoa xoa mũi mình, tinh thần lại không chút nào uể oải: "Tiểu thư, hiện tại chúng ta ở ngay phòng sát bên của cô nương ấy, cũng xem như là gần gũi với nhau, ta tin tưởng, một ngày nào đó, chúng ta nhất định có thể khiến cho cô ấy cảm động."
"Tử Hạo ca ca..." tiểu cô nương xinh xắn cắn cắn môi: "Muội cảm thấy, chúng ta vẫn nên bỏ cuộc đi thôi, cô ấy dường như đã xem chúng ta thành những kẻ phiền phức rồi, cô ấy không muốn gần gũi với chúng ta...."
"Không được! Tiểu thư, tuy rằng chúng ta đã vào học viện Tây Châu, khiến những người kia tạm thời không thể tìm được chúng ta, nhưng nguy hiểm của chúng ta vẫn còn đó, nếu như có thể có được sự bảo vệ của cô nương ấy, thì chẳng khác nào chúng ta đã bước chân lên một con thuyền bảo mệnh lớn, ta tuyệt đối không thể từ bỏ."
Nhìn thấy bộ dáng ý chí dâng cao của An Tử Hạo, tiểu cô nương xinh xắn không đành lòng đả kích hắn, cho nên cô bé không nói thêm gì nữa.
Mà lúc này, trong phòng, Tiểu Mạch đột nhiên xuất hiện giữ khoảng không trống rỗng trước mặt Vân Lạc Phong, đang nhẹ nhàng chớp chớp hai mắt của mình.
"Chủ nhân, người không định giúp đỡ A Lạp Lôi sao?"
"A Lạp Lôi?" Vân Lạc Phong thoáng giật mình, bắn ánh mắt nghi hoặc về phía Tiểu Mạch.
"Chính là bé gái xinh xắn đáng yêu bị người cự tuyệt ngoài cửa đó, người không cảm thấy cô bé này lớn lên rất giống A Lạp Lôi à? Ta lại không biết tên của bé, cho nên cứ dùng biệt danh này để thay thế."
(*Sa đã seach Google từ khóa A Lạp Lôi thì chỉ ra được một bài hát tên Khoái Nhạc A Lạp Lôi thôi, ngoài ra không tìm được thông tin gì nữa cả. Bạn nào biết A Lạp Lôi là gì hoặc là người nào thì comment chú thích bên dưới cho cả nhà mình biết nhé!)
Vốn dĩ Vân Lạc Phong cũng không có để ý tới điều này, bây giờ vừa nghe Tiểu Mạch nói xong, thì cô chợt cảm thấy bé gái kia lớn lên đúng là rất giống với A Lạp Lôi.
"Không giúp! Quá phiền phức!"
Vân Lạc Phong uống một ngụm trà, rồi liếc mắt nhìn Tiểu Mạch: "Ngươi muốn giúp tiểu nha đầu kia? Chẳng lẽ ngươi đã quên mất tiểu Bạch rồi?"
Tiểu Mạch đột nhiên ho khan hai tiếng: "Ta làm sao có thể quên mất tiểu Bạch được chứ? A không đúng, ta và tiểu Bạch rất trong sạch, hai chúng ta không có bất cứ quan hệ gì cả....."
Vừa mới nói một câu, Tiểu Mạch đột nhiên phản ứng lại, sau đó thì nhìn Vân Lạc Phong bằng ánh mắt vô cùng ai oán.
"Chủ nhân, bé gái kia tương đối đặc biệt, người không ngửi thấy trên người của cô bé có một mùi hương như có như không sao? Mùi hương này không thuộc về nhân loại, mà nó giống như là của một loại linh quả nào đó...."
Vân Lạc Phong ngẩn ra, chợt rơi vào im lặng, ngón tay khẽ miết lấy chén trà, hỏi: "Lời này của ngươi là có ý gì?"
"Chủ nhân, Tiểu Thụ là một loài cây, nhưng lại có thể hóa thành người, cho nên, ta hoài nghi A Lạp Lôi cũng là một Hình Nhân Quả! Ta nghe nói, sau khi dùng Hình Nhân Quả, có thể làm cho linh lực tăng lên rất nhiều."
Ngón tay Vân Lạc Phong khựng lại, khóe môi chợt gợi lên một nụ cười như cười như không: "Tiểu Mạch, có phải ngươi lại muốn hố ta hay không?"
Tiểu Mạch có chút chột dạ: "Chủ nhân, ta là loại người chuyên đi hố người khác sao? Cho dù ta có hố người nào cũng không thể hố chủ nhân người được!"
"Số lần ngươi hố ta còn ít sao? Lúc trước, ngươi nói thể chất của tiểu Bạch đặc thù, cho nên ta mới nhận tiểu Bạch làm đồ đệ, về sau ngươi mới nói cho ta biết là huyết mạch của tiểu Bạch tương đối phiền phức, có khả năng sẽ mang đến nguy hiểm cho ta...."
.______
****dt hết pin roài, sạt PIN đây.
"Không có việc gì, Tử Hạo ca ca!" tiểu cô nương xinh xắn tươi cười một cách đáng yêu: "Tình huống hiện tại của chúng ta không thể để ý nhiều như vậy được, có một nơi cho chúng ta trú ngụ đã là không tệ lắm rồi."
An Tử Hạo cảm động đến lệ rơi đầy mặt, tiểu thư nhà mình chính là hiểu chuyện như thế, trong suốt khoảng thời gian khó khăn vừa qua, đã không ít lần trấn an hắn như thế này rồi.
"Hu..hu.." An Tử Hạo lau nước mắt trên mặt: "Tiểu thư, sau này ta nhất định sẽ để người được trải qua những ngày tháng tốt hơn."
Trong lúc hai chủ tớ một lớn một nhỏ an ủi lẫn nhau, thì Vân Lạc Phong đã pha xong trà cho mình rồi, cô thong thả đưa chén trà lên miệng mà nhấp một ngụm, cô nhìn hai người trước mặt giống như là đang xem một vở kịch vui, ý cười trong mắt cũng dần dần dâng lên.
"Vân cô nương!"
An Tử Hạo vốn muốn vào phòng của Vân Lạc Phong nên lên tiếng gọi, ai ngờ Vân Lạc Phong lại vung tay lên, rầm một tiếng, cửa phòng đã đóng chặt, cũng đập trúng vào mũi của An Tử Hạo.
An Tử Hạo xoa xoa mũi mình, tinh thần lại không chút nào uể oải: "Tiểu thư, hiện tại chúng ta ở ngay phòng sát bên của cô nương ấy, cũng xem như là gần gũi với nhau, ta tin tưởng, một ngày nào đó, chúng ta nhất định có thể khiến cho cô ấy cảm động."
"Tử Hạo ca ca..." tiểu cô nương xinh xắn cắn cắn môi: "Muội cảm thấy, chúng ta vẫn nên bỏ cuộc đi thôi, cô ấy dường như đã xem chúng ta thành những kẻ phiền phức rồi, cô ấy không muốn gần gũi với chúng ta...."
"Không được! Tiểu thư, tuy rằng chúng ta đã vào học viện Tây Châu, khiến những người kia tạm thời không thể tìm được chúng ta, nhưng nguy hiểm của chúng ta vẫn còn đó, nếu như có thể có được sự bảo vệ của cô nương ấy, thì chẳng khác nào chúng ta đã bước chân lên một con thuyền bảo mệnh lớn, ta tuyệt đối không thể từ bỏ."
Nhìn thấy bộ dáng ý chí dâng cao của An Tử Hạo, tiểu cô nương xinh xắn không đành lòng đả kích hắn, cho nên cô bé không nói thêm gì nữa.
Mà lúc này, trong phòng, Tiểu Mạch đột nhiên xuất hiện giữ khoảng không trống rỗng trước mặt Vân Lạc Phong, đang nhẹ nhàng chớp chớp hai mắt của mình.
"Chủ nhân, người không định giúp đỡ A Lạp Lôi sao?"
"A Lạp Lôi?" Vân Lạc Phong thoáng giật mình, bắn ánh mắt nghi hoặc về phía Tiểu Mạch.
"Chính là bé gái xinh xắn đáng yêu bị người cự tuyệt ngoài cửa đó, người không cảm thấy cô bé này lớn lên rất giống A Lạp Lôi à? Ta lại không biết tên của bé, cho nên cứ dùng biệt danh này để thay thế."
(*Sa đã seach Google từ khóa A Lạp Lôi thì chỉ ra được một bài hát tên Khoái Nhạc A Lạp Lôi thôi, ngoài ra không tìm được thông tin gì nữa cả. Bạn nào biết A Lạp Lôi là gì hoặc là người nào thì comment chú thích bên dưới cho cả nhà mình biết nhé!)
Vốn dĩ Vân Lạc Phong cũng không có để ý tới điều này, bây giờ vừa nghe Tiểu Mạch nói xong, thì cô chợt cảm thấy bé gái kia lớn lên đúng là rất giống với A Lạp Lôi.
"Không giúp! Quá phiền phức!"
Vân Lạc Phong uống một ngụm trà, rồi liếc mắt nhìn Tiểu Mạch: "Ngươi muốn giúp tiểu nha đầu kia? Chẳng lẽ ngươi đã quên mất tiểu Bạch rồi?"
Tiểu Mạch đột nhiên ho khan hai tiếng: "Ta làm sao có thể quên mất tiểu Bạch được chứ? A không đúng, ta và tiểu Bạch rất trong sạch, hai chúng ta không có bất cứ quan hệ gì cả....."
Vừa mới nói một câu, Tiểu Mạch đột nhiên phản ứng lại, sau đó thì nhìn Vân Lạc Phong bằng ánh mắt vô cùng ai oán.
"Chủ nhân, bé gái kia tương đối đặc biệt, người không ngửi thấy trên người của cô bé có một mùi hương như có như không sao? Mùi hương này không thuộc về nhân loại, mà nó giống như là của một loại linh quả nào đó...."
Vân Lạc Phong ngẩn ra, chợt rơi vào im lặng, ngón tay khẽ miết lấy chén trà, hỏi: "Lời này của ngươi là có ý gì?"
"Chủ nhân, Tiểu Thụ là một loài cây, nhưng lại có thể hóa thành người, cho nên, ta hoài nghi A Lạp Lôi cũng là một Hình Nhân Quả! Ta nghe nói, sau khi dùng Hình Nhân Quả, có thể làm cho linh lực tăng lên rất nhiều."
Ngón tay Vân Lạc Phong khựng lại, khóe môi chợt gợi lên một nụ cười như cười như không: "Tiểu Mạch, có phải ngươi lại muốn hố ta hay không?"
Tiểu Mạch có chút chột dạ: "Chủ nhân, ta là loại người chuyên đi hố người khác sao? Cho dù ta có hố người nào cũng không thể hố chủ nhân người được!"
"Số lần ngươi hố ta còn ít sao? Lúc trước, ngươi nói thể chất của tiểu Bạch đặc thù, cho nên ta mới nhận tiểu Bạch làm đồ đệ, về sau ngươi mới nói cho ta biết là huyết mạch của tiểu Bạch tương đối phiền phức, có khả năng sẽ mang đến nguy hiểm cho ta...."
.______
****dt hết pin roài, sạt PIN đây.
/2169
|