Editor: QR – diendanlequydon
Đoạn Diệc Thần cười ha ha, sờ gáy: “Ngày hôm qua ta đã nói rồi, ta tới tham gia náo nhiệt. Bọn họ muốn làm gì ta mặc kệ, ta chỉ muốn đi Phượng Hoàng Sơn để tăng thực lực lên mà thôi…”
Nghe vậy, Vân Lạc Phong ngược lại cũng không hề nói thêm cái gì, tay nàng chỉ nhẹ nhàng vỗ về đầu của Tiểu Thụ, đôi mắt khẽ cúi xuống, sát ý càng sâu.
“Chúng ta xuất phát thôi.”
Lão nhân Vô Lượng Tông liếc nhìn mọi người ở đây, hất mặt lên, vênh váo nói: “Bây giờ, chúng ta đi Phượng Hoàng Sơn trước, nhất định phải tru sát Quỷ Đế! Báo thù cho những oan hồn vô tội đã chết của Vô Cực Môn!”
“Báo thù, báo thù cho Vô Cực Môn! Diệt trừ tai họa Quỷ Đế này!”
Mọi người sôi nổi giơ vũ khí trong tay lên, tiếng tuyên bố cất cao, vang vọng trên đường phố trong trấn nhỏ.
Bọn họ tìm Vân Tiêu thật sự vì báo thù cho Vô Cực Môn hay sao?
Chỉ sợ việc bọn họ làm chỉ là vì kính Hư Không mà thôi!
“Đoạn Diệc Thần.” Vân Lạc Phong tựa hồ nhớ tới chuyện gì, quay đầu nhìn phía Đoạn Diệc Thần: “Lúc trước lời ngươi nói có nhắc đến kính Hư Không, rốt cuộc đó là cái gì?”
“Kính Hư Không mà ngươi cũng không biết?” Đoạn Diệc Thần có chút kinh ngạc: “Nghe đồn kính Linh Thiên đã từng là bảo vật của cường giả Hư Không. Nghe nói có được kính Linh Thiên trong tay có thể nhận được truyền thừa của Hư Không! Hơn nữa làm thực lực phát sinh biến hóa lớn.”
Truyền thừa?
Vân Lạc Phong trầm mặc, trong đầu tự hỏi thật lâu cũng không biết nên sử dụng kính Hư Không này như thế nào?
Đám người đã trùng trùng điệp điệp đi đến Phượng Hoàng Sơn.
Phượng Hoàng Sơn này so với Táng Thần Sơn cũng không nhỏ hơn bao nhiêu, bởi vậy nếu muốn tìm được Vân Tiêu trong một ngọn núi to như vậy chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy.
Một ngày này đều dùng để đi đường.
Bóng đêm buông xuống.
Tất cả mọi người lấy lều trại ra, chuẩn bị dựng trại đóng quân ngay tại đây.
“Vân cô nương, chỗ này ta có dư nhiều lều trại, ngươi có cần hay không?” Đoạn Diệc Thần cũng nhìn Vân Lạc Phong không hề chuẩn bị thứ gì, sờ áy, hỏi.
Vân Lạc Phong lắc đầu: “Không cần, ta ở dưới tán cây tùy tiện ứng phó một đêm là được rồi.”
“Cũng được.”
Nhìn thấy Vân Lạc Phong cự tuyệt, Đoạn Diệc Thần không hề nói thêm cái gì nữa, hắn nhìn thấy thiếu nữ ngồi dưới tán cây, lập tức đi tới chỗ đất trống bên cạnh, bắt đầu dựng lều.
Lửa trại vô cùng sáng rực làm nổi bật khuôn mặt tuyệt mỹ của thiếu nữ, vô cùng sáng ngời.
Vân Lạc Phong giao Tiểu Thụ cho Hỏa Hỏa, rồi bắt đầu khoanh chân ngồi dưới tán cây.
Không có bất cứ kẻ nào biết, giờ phút này, linh hồn của nàng đã tiến vào bên trong không gian thần điển…
“Chủ nhân.”
Tiểu Mạch gồi xổm ở góc tường vẽ xoắn ốc, nhìn thấy Vân Lạc Phong xuất hiện, đôi mắt lập tức sáng ngời, đứng lên, chạy nhanh tới: “Chủ nhân, sao người lại tới đây?”
“Tiểu Mạch, ngươi có thể suy nghĩ được biện pháp sử dụng kính Hư Không này không?” Vân Lạc Phong nhẹ cau mày: “Sau này ta phải đối phó với địch nhân quá cường đại, nếu bây giờ có thể ký kết khế ước với kính Hư Không, mới có được năng lực đối phó với bọn họ.”
Tiểu Mạch trầm mặc, thật lâu sau, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Vân Lạc Phong, nói: “Mặc dù phương pháp lấy máu nhận chủ chúng ta đã thử qua, cũng không có bất cứ hiệu quả gì, nhưng mà…”
Hắn dừng một chút, tiếp tục nói: “Lúc ấy người chỉ dùng máu bình thường, bây giờ người có thể dùng tinh huyết (máu đã được tinh luyện) thử xem, nhưng mà mất một giọt tinh huyết này muốn bồi bổ trở về cần thời gian rất lâu. Ta sợ đến lúc thất bại, ngược lại sẽ lãng phí tinh huyết của người nên lúc đó mới không nói cho người biết.”
“Coi như chữa ngựa lành thành ngựa què cũng được, hiện tại bất cứ phương pháp nào có thể tăng thực lực lên, ta đều sẽ không bỏ qua!”
Vân Lạc Phong hơi ngước mắt lên, trong mắt ánh mắt chứa sự nghiêm nghị
Đoạn Diệc Thần cười ha ha, sờ gáy: “Ngày hôm qua ta đã nói rồi, ta tới tham gia náo nhiệt. Bọn họ muốn làm gì ta mặc kệ, ta chỉ muốn đi Phượng Hoàng Sơn để tăng thực lực lên mà thôi…”
Nghe vậy, Vân Lạc Phong ngược lại cũng không hề nói thêm cái gì, tay nàng chỉ nhẹ nhàng vỗ về đầu của Tiểu Thụ, đôi mắt khẽ cúi xuống, sát ý càng sâu.
“Chúng ta xuất phát thôi.”
Lão nhân Vô Lượng Tông liếc nhìn mọi người ở đây, hất mặt lên, vênh váo nói: “Bây giờ, chúng ta đi Phượng Hoàng Sơn trước, nhất định phải tru sát Quỷ Đế! Báo thù cho những oan hồn vô tội đã chết của Vô Cực Môn!”
“Báo thù, báo thù cho Vô Cực Môn! Diệt trừ tai họa Quỷ Đế này!”
Mọi người sôi nổi giơ vũ khí trong tay lên, tiếng tuyên bố cất cao, vang vọng trên đường phố trong trấn nhỏ.
Bọn họ tìm Vân Tiêu thật sự vì báo thù cho Vô Cực Môn hay sao?
Chỉ sợ việc bọn họ làm chỉ là vì kính Hư Không mà thôi!
“Đoạn Diệc Thần.” Vân Lạc Phong tựa hồ nhớ tới chuyện gì, quay đầu nhìn phía Đoạn Diệc Thần: “Lúc trước lời ngươi nói có nhắc đến kính Hư Không, rốt cuộc đó là cái gì?”
“Kính Hư Không mà ngươi cũng không biết?” Đoạn Diệc Thần có chút kinh ngạc: “Nghe đồn kính Linh Thiên đã từng là bảo vật của cường giả Hư Không. Nghe nói có được kính Linh Thiên trong tay có thể nhận được truyền thừa của Hư Không! Hơn nữa làm thực lực phát sinh biến hóa lớn.”
Truyền thừa?
Vân Lạc Phong trầm mặc, trong đầu tự hỏi thật lâu cũng không biết nên sử dụng kính Hư Không này như thế nào?
Đám người đã trùng trùng điệp điệp đi đến Phượng Hoàng Sơn.
Phượng Hoàng Sơn này so với Táng Thần Sơn cũng không nhỏ hơn bao nhiêu, bởi vậy nếu muốn tìm được Vân Tiêu trong một ngọn núi to như vậy chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy.
Một ngày này đều dùng để đi đường.
Bóng đêm buông xuống.
Tất cả mọi người lấy lều trại ra, chuẩn bị dựng trại đóng quân ngay tại đây.
“Vân cô nương, chỗ này ta có dư nhiều lều trại, ngươi có cần hay không?” Đoạn Diệc Thần cũng nhìn Vân Lạc Phong không hề chuẩn bị thứ gì, sờ áy, hỏi.
Vân Lạc Phong lắc đầu: “Không cần, ta ở dưới tán cây tùy tiện ứng phó một đêm là được rồi.”
“Cũng được.”
Nhìn thấy Vân Lạc Phong cự tuyệt, Đoạn Diệc Thần không hề nói thêm cái gì nữa, hắn nhìn thấy thiếu nữ ngồi dưới tán cây, lập tức đi tới chỗ đất trống bên cạnh, bắt đầu dựng lều.
Lửa trại vô cùng sáng rực làm nổi bật khuôn mặt tuyệt mỹ của thiếu nữ, vô cùng sáng ngời.
Vân Lạc Phong giao Tiểu Thụ cho Hỏa Hỏa, rồi bắt đầu khoanh chân ngồi dưới tán cây.
Không có bất cứ kẻ nào biết, giờ phút này, linh hồn của nàng đã tiến vào bên trong không gian thần điển…
“Chủ nhân.”
Tiểu Mạch gồi xổm ở góc tường vẽ xoắn ốc, nhìn thấy Vân Lạc Phong xuất hiện, đôi mắt lập tức sáng ngời, đứng lên, chạy nhanh tới: “Chủ nhân, sao người lại tới đây?”
“Tiểu Mạch, ngươi có thể suy nghĩ được biện pháp sử dụng kính Hư Không này không?” Vân Lạc Phong nhẹ cau mày: “Sau này ta phải đối phó với địch nhân quá cường đại, nếu bây giờ có thể ký kết khế ước với kính Hư Không, mới có được năng lực đối phó với bọn họ.”
Tiểu Mạch trầm mặc, thật lâu sau, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Vân Lạc Phong, nói: “Mặc dù phương pháp lấy máu nhận chủ chúng ta đã thử qua, cũng không có bất cứ hiệu quả gì, nhưng mà…”
Hắn dừng một chút, tiếp tục nói: “Lúc ấy người chỉ dùng máu bình thường, bây giờ người có thể dùng tinh huyết (máu đã được tinh luyện) thử xem, nhưng mà mất một giọt tinh huyết này muốn bồi bổ trở về cần thời gian rất lâu. Ta sợ đến lúc thất bại, ngược lại sẽ lãng phí tinh huyết của người nên lúc đó mới không nói cho người biết.”
“Coi như chữa ngựa lành thành ngựa què cũng được, hiện tại bất cứ phương pháp nào có thể tăng thực lực lên, ta đều sẽ không bỏ qua!”
Vân Lạc Phong hơi ngước mắt lên, trong mắt ánh mắt chứa sự nghiêm nghị
/2169
|