Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ
“Chủ nhân, trên người đứa nhỏ này …… Có hơi thở của quả Linh Hồn!”
Quả Linh Hồn?
Vân Lạc Phong sửng sốt một chút, vẻ mặt nhìn về phía nam hài càng thêm ngưng trọng.
“Trong cơ thể đứa nhỏ này không có bất kỳ linh khí nào dao động, vì sao lại xuất hiện ở chỗ này? Lại còn có hơi thở của quả Linh Hồn?”
Đang nói thì Hồ Li đã ôm nam hài từ trong đống cát ra khỏi, bước nhanh đến trước mặt Vân Lạc Phong.
“Đứa nhỏ này giống như bị thương không nhẹ, Vân Lạc Phong, ngươi có y thuật cao minh, có thể nghĩ cách cứu nó hay không?”
Vân Lạc Phong im lặng một lúc lâu, nhẹ nhàng gật đầu: “Vết thương của hắn cũng không đáng ngại, ta cho hắn ăn vào một gốc cây linh thảo là đủ rồi, Hồ Li, chúng ta đi đến khách điếm, ngươi đổi y phục cho nó đi.”
Đối với quả Linh Hồn, nàng nhất định phải có.
Chẳng sợ chỉ có một chút tin tức, cũng sẽ không bỏ qua!
Cũng may khoảng cách nơi này đến Đông Châu không tính là quá xa, với sức lực của bọn họ thì một canh giờ đã có thể tới nơi.
Tuy rằng nơi này là vùng biên giới của hai châu lớn, nhưng mà số lượng khách điếm lại không hề ít, hiển nhiên có rất nhiều người thường xuyên tới nơi này để săn giết linh thú.
Giờ phút này, trong khách điếm, Vân Lạc Phong ngồi ở trên ghế, tay nàng cầm một ly nước trà, lười biếng thưởng thức.
Bỗng nhiên, cửa phòng bị ai đó đẩy ra, Hồ Li mang theo một nam hài cao lớn đi đến.
Nam hài đó rửa sạch tro bụi trên mặt, lại thay một bộ trường bào màu bạc sạch sẽ, có vẻ non nớt mà đáng yêu, trên khuôn mặt phấn điêu ngọc trác còn mang theo vẻ lo lắng, sợ hãi nhìn chăm chú vào Vân Lạc Phong đang ngồi ngay ngắn ở trong phòng.
“Ta đã tắm rửa sạch sẽ cho hắn.”
Hồ Li sờ sờ đầu nam hài, bên môi cong lên một nụ cười, ngẩng đầu nhìn về phía Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong buông chén trà trong tay, rũ mắt nhìn người trước mặt: “Tên của ngươi?”
Nam hài yếu đuối nhìn nàng, giọng nói nhỏ giống như muỗi kêu: “Ta…… Không nhớ rõ.”
“Không nhớ rõ?” Vân Lạc Phong nhướng mày, hỏi.
Tiểu nam hài gật gật đầu, vẻ mặt khiếp sợ ủy mị đáng thương: “Ta không nhớ rõ gì cả, ngươi có thể thu lưu ta hay không, ta bảo đảm không gây thêm phiền toái cho ngươi.”
Hắn cắn chặt môi, trong đôi mắt to chứa nước mắt, nghiễm nhiên bày ra dáng vẻ như bị bắt nạt.
“Vậy ngươi bị thương là do ai đánh?” Vân Lạc Phong tiếp tục truy vấn.
Tiểu nam hài như nghĩ tới hình ảnh gì ghê rợn lắm, ánh mắt hiện ra sợ hãi, hắn ôm chặt đầu mình, thống khổ ngồi xổm trên mặt đất.
“Là cường đạo, những cường đạo đó muốn đưa ta đi làm nam sủng, ta không đồng ý, bọn họ liền đả thương ta!”
Này nam lên da thịt non mịn, phấn điêu ngọc trác, xác thật rất dễ khiến cho một ít kẻ biến thái chú ý.
Nhưng mà……
Không biết có phải Vân Lạc Phong nghĩ nhiều hay không, nàng cảm thấy hắn xuất hiện cũng không phải chỉ là một dịp trùng hợp.
“Ngươi xuống nghỉ ngơi trước đi.”
Vân Lạc Phong lười biếng duỗi eo, tà khí nói.
“Được.”
Tiểu nam hài ngoan ngoãn gật đầu, cuối cùng hắn nhìn Vân Lạc Phong, xoay người đi ra khỏi cửa.
Đùng!
Sau khi hắn rời khỏi, Vân Lạc Phong vung tay lên, hung hăng phất một cái làm cửa phòng bể nát.
“Hồ Li, trông chừng nó.”
Giọng nói của nàng trầm xuống, lạnh lùng nói: “Nhưng mà, bất luận hắn làm cái gì, ngươi cũng không nên ngăn cản hắn! Ta muốn xem mục đích của hắn là gì!”
Về phần vì sao Vân Lạc Phong không đuổi hắn đi……
Đó là bởi vì, trên người nam hài xuất hiện hơi thở của quả Linh Hồn là điều đáng tin, nàng muốn thông qua nam hài này để tìm được quả Linh Hồn!
“Ngươi nói, tiểu tử này có vấn đề?” Hồ Li có chút kinh ngạc nhìn Vân Lạc Phong
“Chủ nhân, trên người đứa nhỏ này …… Có hơi thở của quả Linh Hồn!”
Quả Linh Hồn?
Vân Lạc Phong sửng sốt một chút, vẻ mặt nhìn về phía nam hài càng thêm ngưng trọng.
“Trong cơ thể đứa nhỏ này không có bất kỳ linh khí nào dao động, vì sao lại xuất hiện ở chỗ này? Lại còn có hơi thở của quả Linh Hồn?”
Đang nói thì Hồ Li đã ôm nam hài từ trong đống cát ra khỏi, bước nhanh đến trước mặt Vân Lạc Phong.
“Đứa nhỏ này giống như bị thương không nhẹ, Vân Lạc Phong, ngươi có y thuật cao minh, có thể nghĩ cách cứu nó hay không?”
Vân Lạc Phong im lặng một lúc lâu, nhẹ nhàng gật đầu: “Vết thương của hắn cũng không đáng ngại, ta cho hắn ăn vào một gốc cây linh thảo là đủ rồi, Hồ Li, chúng ta đi đến khách điếm, ngươi đổi y phục cho nó đi.”
Đối với quả Linh Hồn, nàng nhất định phải có.
Chẳng sợ chỉ có một chút tin tức, cũng sẽ không bỏ qua!
Cũng may khoảng cách nơi này đến Đông Châu không tính là quá xa, với sức lực của bọn họ thì một canh giờ đã có thể tới nơi.
Tuy rằng nơi này là vùng biên giới của hai châu lớn, nhưng mà số lượng khách điếm lại không hề ít, hiển nhiên có rất nhiều người thường xuyên tới nơi này để săn giết linh thú.
Giờ phút này, trong khách điếm, Vân Lạc Phong ngồi ở trên ghế, tay nàng cầm một ly nước trà, lười biếng thưởng thức.
Bỗng nhiên, cửa phòng bị ai đó đẩy ra, Hồ Li mang theo một nam hài cao lớn đi đến.
Nam hài đó rửa sạch tro bụi trên mặt, lại thay một bộ trường bào màu bạc sạch sẽ, có vẻ non nớt mà đáng yêu, trên khuôn mặt phấn điêu ngọc trác còn mang theo vẻ lo lắng, sợ hãi nhìn chăm chú vào Vân Lạc Phong đang ngồi ngay ngắn ở trong phòng.
“Ta đã tắm rửa sạch sẽ cho hắn.”
Hồ Li sờ sờ đầu nam hài, bên môi cong lên một nụ cười, ngẩng đầu nhìn về phía Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong buông chén trà trong tay, rũ mắt nhìn người trước mặt: “Tên của ngươi?”
Nam hài yếu đuối nhìn nàng, giọng nói nhỏ giống như muỗi kêu: “Ta…… Không nhớ rõ.”
“Không nhớ rõ?” Vân Lạc Phong nhướng mày, hỏi.
Tiểu nam hài gật gật đầu, vẻ mặt khiếp sợ ủy mị đáng thương: “Ta không nhớ rõ gì cả, ngươi có thể thu lưu ta hay không, ta bảo đảm không gây thêm phiền toái cho ngươi.”
Hắn cắn chặt môi, trong đôi mắt to chứa nước mắt, nghiễm nhiên bày ra dáng vẻ như bị bắt nạt.
“Vậy ngươi bị thương là do ai đánh?” Vân Lạc Phong tiếp tục truy vấn.
Tiểu nam hài như nghĩ tới hình ảnh gì ghê rợn lắm, ánh mắt hiện ra sợ hãi, hắn ôm chặt đầu mình, thống khổ ngồi xổm trên mặt đất.
“Là cường đạo, những cường đạo đó muốn đưa ta đi làm nam sủng, ta không đồng ý, bọn họ liền đả thương ta!”
Này nam lên da thịt non mịn, phấn điêu ngọc trác, xác thật rất dễ khiến cho một ít kẻ biến thái chú ý.
Nhưng mà……
Không biết có phải Vân Lạc Phong nghĩ nhiều hay không, nàng cảm thấy hắn xuất hiện cũng không phải chỉ là một dịp trùng hợp.
“Ngươi xuống nghỉ ngơi trước đi.”
Vân Lạc Phong lười biếng duỗi eo, tà khí nói.
“Được.”
Tiểu nam hài ngoan ngoãn gật đầu, cuối cùng hắn nhìn Vân Lạc Phong, xoay người đi ra khỏi cửa.
Đùng!
Sau khi hắn rời khỏi, Vân Lạc Phong vung tay lên, hung hăng phất một cái làm cửa phòng bể nát.
“Hồ Li, trông chừng nó.”
Giọng nói của nàng trầm xuống, lạnh lùng nói: “Nhưng mà, bất luận hắn làm cái gì, ngươi cũng không nên ngăn cản hắn! Ta muốn xem mục đích của hắn là gì!”
Về phần vì sao Vân Lạc Phong không đuổi hắn đi……
Đó là bởi vì, trên người nam hài xuất hiện hơi thở của quả Linh Hồn là điều đáng tin, nàng muốn thông qua nam hài này để tìm được quả Linh Hồn!
“Ngươi nói, tiểu tử này có vấn đề?” Hồ Li có chút kinh ngạc nhìn Vân Lạc Phong
/2169
|