“Mẹ nó, chúng ta cùng hắn liều mạng!”
Tất cả đồng bọn rốt cuộc chịu đựng không được phẫn nộ cùng sợ hãi tromg lòng: “Nhất định không thể để huynh đệ chết vô ích!”
“Không tồi, mặc dù chúng ta không giết được con cự long này, thì cũng phải lấy bằng được vảy trên người xuống, để tế bái linh hồn cho các huynh đệ của chúng ta……”
Tất cả mọi người không màng sống chết phóng về phía cự long, duy nhất chỉ còn một tên nam nhân kia đã từng lớn tiếng bôi nhọ Vân Lạc Phong, thừa dịp mọi người không chú ý bỏ trốn……
Giờ phút này, tầm mắt mọi người đều ở trên người cự long, bởi vậy, không có ai phát hiện hắn chưa đánh đã chạy……
Máu tươi nhiễm đỏ một vùng đất rộng lớn, mọi người truy phong liên minh đều giống như những chiến sĩ anh dũng, trong lòng bọn họ chẳng màng gặp phải tử vong mà sợ hãi, vẫn như trước không hề lui lại!
Ngày đêm trốn trốn tránh tránh bọn họ chịu đủ rồi, không bằng liều mạng một lần, nếu phải chết, thì bọn họ cũng muốn cùng xuống hoàng tuyền, tạo ra một con đường mới……
……
Long tộc.
Đám người Vân Lạc Phong đi tới nơi một mảnh đất bên trong ngọn núi cao ngất.
Ngọn núi này địa thế hiểm ác, loáng thoáng từ giữa sơn cốc kia lộ ra mãnh liệt nguy hiểm.
“Người nào lớn mật như thế, dám xông vào địa bàn Long tộc ta!”
Một giọng nói trầm buồn từ bên trong sơn cốc sâu kín kia truyền đến, ngay sau đó, thân thể cao lớn bay nhanh mà đến, che kín khắp không trung.
“Nó là Sơn Thần long bảo vệ Long tộc”. Nam Cung Vân Dật nhẹ nhàng chớp chớp hai mắt: “Thực lực là Thánh Quân sơ giai!
Trong không trung, cự long nghe thấy giọng nói của Nam Cung Vân Dật, cúi đầu luếc mắt nhìn hắn một cái.
Trong ánh mắt kia hàm chứa cao ngạo cùng khinh thường, thanh âm rầu rĩ tựa như một đạo búa tạ, hung hăng nện lên trên trái tim người khác.
“Nhân loại? Một đám người nhỏ bé người tới đây làm gì?”
“Chúng ta tới tìm người.”
Vân Lạc Phong hơi hơi ngẩng đầu, hai mắt tà lãnh quét về phía cự long trong không trung.
“Long tộc chúng ta không có người ngươi muốn tìm, cho nên, ngươi hãy lập tức rời khỏi nơi này, bằng không, ta sẽ làm cho ngươi đi vào Long sơn được nhưng không thể đi ra.”
Giọng nói cự long mang theo vẻ khinh thường, cũng không có đem Vân Lạc Phong đặt ở trong mắt.
Hắn nghĩ, chính mình có thể dọa nạt cho đám người kia sợ mà rời đi, thì càng tốt, nếu như nàng không thức thời, vậy thì đừng trách chính mình không khách khí.
(* thức thời: hiểu biết mọi việc đang xảy ra)
"Ồ?” Vân Lạc Phong nhướng mày cười khẽ: “Ta đây lại muốn xem một chút, ngươi làm thế nào khiến ta vào được Long sơn mà không ra được”
“Hừ!”. Trong lỗ mũi Cự long phun ra một làn sương trắng, nhẹ nâng trong mắt hàm chứa dáng vẻ kiêu căng: “Ta có thể thỏa mãn nguyện vọng của ngươi.”
Rống!
Một tiếng rống to, vang vọng phía chân trời.
Miệng Cự long dần dần há to, bên trong ẩn chứa lực lượng cường đại.
Chợt, một ngụm khí rồng phun tới, giống như là trên bầu trời, mặt trời nháy mắt rơi xuống, màu vàng trải khắp không trung……
Phanh!
Khí rồng nện xuống mặt đất, lấy Vân Lạc Phong làm trung tâm, trong phạm vi trăm dặm, đều biến thành một mảnh phế tích.
Cự long đắc ý cười, dưới khí rồng của chính mình, ba người kia chắc chắn không có khả năng còn sống……
Nhưng mà……
Một màn kế tiếp, làm tròng mắt Cự long bỗng nhiên căng thẳng, sắc mặt phút chốc xảy ra thay đổi……
Tro bụi tan đi.
Bàn tay nam nhân hướng về phía trước, một thân hắc y không gió tự bay, lạnh lùng giống như một vị sát thần, trên người quanh quẩn khí thế cường đại, làm chung quanh hắn dần dần hình thành một cơn lốc.
Vừa rồi……
Một ngụm khí rồng kia của chính mình, đã bị người nam nhân này một tay chặn lại nhanh chóng?
Không có khả năng!
Nhân loại từ lúc nào đã cường đại đến loại trình độ này?
Có lẽ là bị cơn lốc của nam nhân bên cạnh cơn lốc che lấp, một bộ bạch y ở trong gió bay bay, tóc đen như thác nước, hơi hơi phất lên gương mặt nữ tử.
Đẹp đến mức làm người ta quên mất hô hấp……
Bá!
Trong lúc cự long vẫn còn trong khiếp sợ, nữ tử đứng trên mặt đất giờ đã mất tung tích.
Tất cả đồng bọn rốt cuộc chịu đựng không được phẫn nộ cùng sợ hãi tromg lòng: “Nhất định không thể để huynh đệ chết vô ích!”
“Không tồi, mặc dù chúng ta không giết được con cự long này, thì cũng phải lấy bằng được vảy trên người xuống, để tế bái linh hồn cho các huynh đệ của chúng ta……”
Tất cả mọi người không màng sống chết phóng về phía cự long, duy nhất chỉ còn một tên nam nhân kia đã từng lớn tiếng bôi nhọ Vân Lạc Phong, thừa dịp mọi người không chú ý bỏ trốn……
Giờ phút này, tầm mắt mọi người đều ở trên người cự long, bởi vậy, không có ai phát hiện hắn chưa đánh đã chạy……
Máu tươi nhiễm đỏ một vùng đất rộng lớn, mọi người truy phong liên minh đều giống như những chiến sĩ anh dũng, trong lòng bọn họ chẳng màng gặp phải tử vong mà sợ hãi, vẫn như trước không hề lui lại!
Ngày đêm trốn trốn tránh tránh bọn họ chịu đủ rồi, không bằng liều mạng một lần, nếu phải chết, thì bọn họ cũng muốn cùng xuống hoàng tuyền, tạo ra một con đường mới……
……
Long tộc.
Đám người Vân Lạc Phong đi tới nơi một mảnh đất bên trong ngọn núi cao ngất.
Ngọn núi này địa thế hiểm ác, loáng thoáng từ giữa sơn cốc kia lộ ra mãnh liệt nguy hiểm.
“Người nào lớn mật như thế, dám xông vào địa bàn Long tộc ta!”
Một giọng nói trầm buồn từ bên trong sơn cốc sâu kín kia truyền đến, ngay sau đó, thân thể cao lớn bay nhanh mà đến, che kín khắp không trung.
“Nó là Sơn Thần long bảo vệ Long tộc”. Nam Cung Vân Dật nhẹ nhàng chớp chớp hai mắt: “Thực lực là Thánh Quân sơ giai!
Trong không trung, cự long nghe thấy giọng nói của Nam Cung Vân Dật, cúi đầu luếc mắt nhìn hắn một cái.
Trong ánh mắt kia hàm chứa cao ngạo cùng khinh thường, thanh âm rầu rĩ tựa như một đạo búa tạ, hung hăng nện lên trên trái tim người khác.
“Nhân loại? Một đám người nhỏ bé người tới đây làm gì?”
“Chúng ta tới tìm người.”
Vân Lạc Phong hơi hơi ngẩng đầu, hai mắt tà lãnh quét về phía cự long trong không trung.
“Long tộc chúng ta không có người ngươi muốn tìm, cho nên, ngươi hãy lập tức rời khỏi nơi này, bằng không, ta sẽ làm cho ngươi đi vào Long sơn được nhưng không thể đi ra.”
Giọng nói cự long mang theo vẻ khinh thường, cũng không có đem Vân Lạc Phong đặt ở trong mắt.
Hắn nghĩ, chính mình có thể dọa nạt cho đám người kia sợ mà rời đi, thì càng tốt, nếu như nàng không thức thời, vậy thì đừng trách chính mình không khách khí.
(* thức thời: hiểu biết mọi việc đang xảy ra)
"Ồ?” Vân Lạc Phong nhướng mày cười khẽ: “Ta đây lại muốn xem một chút, ngươi làm thế nào khiến ta vào được Long sơn mà không ra được”
“Hừ!”. Trong lỗ mũi Cự long phun ra một làn sương trắng, nhẹ nâng trong mắt hàm chứa dáng vẻ kiêu căng: “Ta có thể thỏa mãn nguyện vọng của ngươi.”
Rống!
Một tiếng rống to, vang vọng phía chân trời.
Miệng Cự long dần dần há to, bên trong ẩn chứa lực lượng cường đại.
Chợt, một ngụm khí rồng phun tới, giống như là trên bầu trời, mặt trời nháy mắt rơi xuống, màu vàng trải khắp không trung……
Phanh!
Khí rồng nện xuống mặt đất, lấy Vân Lạc Phong làm trung tâm, trong phạm vi trăm dặm, đều biến thành một mảnh phế tích.
Cự long đắc ý cười, dưới khí rồng của chính mình, ba người kia chắc chắn không có khả năng còn sống……
Nhưng mà……
Một màn kế tiếp, làm tròng mắt Cự long bỗng nhiên căng thẳng, sắc mặt phút chốc xảy ra thay đổi……
Tro bụi tan đi.
Bàn tay nam nhân hướng về phía trước, một thân hắc y không gió tự bay, lạnh lùng giống như một vị sát thần, trên người quanh quẩn khí thế cường đại, làm chung quanh hắn dần dần hình thành một cơn lốc.
Vừa rồi……
Một ngụm khí rồng kia của chính mình, đã bị người nam nhân này một tay chặn lại nhanh chóng?
Không có khả năng!
Nhân loại từ lúc nào đã cường đại đến loại trình độ này?
Có lẽ là bị cơn lốc của nam nhân bên cạnh cơn lốc che lấp, một bộ bạch y ở trong gió bay bay, tóc đen như thác nước, hơi hơi phất lên gương mặt nữ tử.
Đẹp đến mức làm người ta quên mất hô hấp……
Bá!
Trong lúc cự long vẫn còn trong khiếp sợ, nữ tử đứng trên mặt đất giờ đã mất tung tích.
/2169
|